Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 675 : Giấc mơ
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 15:21 26-10-2025
.
Mặc kệ những dòng xoáy mạnh mẽ đang cuộn trào khắp hồ nước, thân thể nặng nề của tôi vẫn tiếp tục chìm thẳng xuống.
Trong cơn mê man như bị rượu đánh gục, tôi thoáng nghĩ:
‘Vậy đây là kết thúc sao?’
Lẽ nào hành trình dài đằng đẵng kia lại kết thúc như thế này ư?
‘Không thể nào…’
Mình không được ngủ…
Phải tỉnh lại… phải nổi lên…
Tôi cố gắng gom chút ý chí còn sót lại, ra sức bơi lên trên, nhưng cơ thể tôi đã không còn nghe theo mệnh lệnh nữa, như thể thần kinh đã bị cắt đứt.
Không được… nếu ngủ ở đây… thì thật sự là hết rồi…
Dù nghĩ vậy, nhưng một phần trong tôi lại bảo tôi hãy buông bỏ.
‘Thôi kệ đi.’
Sức chịu đựng của tôi đã đạt đến giới hạn.
Dù sao thì Lee Baek-ho và những người còn lại trên thuyền sẽ cứu tôi thôi.
Phải, chắc chắn là vậy.
Vì thế…
‘Giờ thì, có lẽ tôi sẽ chợp mắt một chút.’
Ngay khi sợi dây ý thức mong manh ấy chuẩn bị đứt—
Sssssssssssssssssssssssss!
Không gian tối đen trước mắt tôi bỗng sáng bừng lên bằng một thứ ánh sáng trắng chói lòa.
Và cùng lúc đó—
Biiiiiiiiiiiiiiii!
Một tiếng ù tai như hàng ngàn kim châm xuyên qua não vang dội trong đầu.
Ánh sáng và âm thanh ấy như thể đang cưỡng ép kéo tôi khỏi giấc ngủ.
Tap… tap…
Tôi nghe thấy âm thanh bước chân vang vọng đâu đó. Dùng hết sức nâng lên cặp mi mắt nặng trĩu, tôi nhìn thấy một bóng người đang tiến lại gần.
Làn da trắng bệch như bị ma nhập không có chút huyết sắc.
Trên tay ôm một con búp bê rách nát.
Mái tóc nâu nhạt buông xuống ngang vai.
Đó là một cô gái nhỏ, chừng mười tuổi. Và dù tâm trí mờ mịt, tôi vẫn nhận ra ngay đó là ai.
‘Ellis Groundia.’
Phù thủy Đại địa, người tôi từng gặp ở căn nhà gỗ lúc trước khi đánh bại Chúa tể Hỗn loạn Riakis.
‘Tại sao cô ta lại ở đây?’
Tôi cố cất tiếng, nhưng cổ họng không phát ra được một âm thanh nào.
Thế nhưng, như thể vẫn nghe được, cô bé nhìn tôi và khẽ mỉm cười.
Rồi…
“Tôi sẽ biến giấc mơ của anh thành hiện thực.”
Giọng nói vang lên nhẹ như gió, vừa ngọt ngào, vừa mơ hồ, lại pha chút quyến rũ khó tả.
Và rồi, với đôi mắt sâu không thấy đáy, cô khẽ thì thầm—
“Vì thế…”
Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Xin đừng quay lại đây nữa”
Đó là ký ức cuối cùng còn đọng lại trong tôi.
*****
“Khục!”
Như kẻ vừa thoát chết khỏi mặt nước, tôi bật dậy, hít một hơi thật sâu.
Rồi—
Sững người lại.
Cảm giác như thể bị mắc kẹt trong hàng chục lớp áo không vừa người vậy.
“Cơ thể tôi…gầy đi rồi.”
Tôi nhìn xuống đôi tay mình, nắm lại rồi mở ra nhiều lần, sau đó nhìn quanh căn phòng và khép chặt mắt.
Như mọi khi, tôi cần thời gian, một chút thời gian để hiểu rõ tình huống hiện tại. Nhưng lần này, tôi đã mất lâu hơn thường lệ.
Thứ mà tôi cảm nhận được đầu tiên là thể trạng của tôi đang kém đến mức khó tin.
Bỏ qua một bên cảm giác sỡ hữu một nguồn sinh lực vô tận mà tôi từng có đã biến mất hoàn toàn, đầu tư đau nhức như thể bị ai đó nện búa liên hồi, giống như cơn say rượu nặng sau một đêm trắng.
Rồi khi tôi mở mắt lần nữa,
“Đây là…”
Một nơi quen thuộc đến khó tin.
“Phòng của tôi?”
Không phải là phòng của Bjorn Yandel, mà là phòng của Lee Han-soo.
Tại sao tôi lại tỉnh dậy ở đây?
Chẳng lẽ máy chủ Ghostbusters đã được khởi động lại?
Một ý nghĩ thoáng qua đầu, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra sự khác biệt.
“Không, không đồng dạng.”
Không gian này, nó mang một cảm giác khác biệt rõ ràng so với hình ảnh phản chiếu từ ký ức của tôi trong Ghostbusters.
Phòng của tôi trong trò chơi luôn sạch sẽ, ngăn nắp. Còn ở đây —
‘Cái quái gì thế này?’
Gọi là bừa bộn cũng chưa đủ để miêu tả về nó.
Sách vở vương vãi bên cạnh bàn máy tính, màn hình máy tính thường thấy trên bàn đã biến mất.
Tủ quần áo bị mở toang, áo quần vứt tung tóe dưới sàn.
‘Thảo nào trông nó thật trống trải.’
Nhận ra mình đang trần như nhộng, tôi liền nhặt đại vài món quần áo vứt xung quanh và mặc tạm.
Bước chân trần trên nền gạch lạnh ngắt, tôi mở cửa phòng ngủ và bước ra phòng khách.
Khung cảnh trước mắt khiến tôi cứng họng.
Ngăn kéo mở toang, vật dụng rơi vãi khắp nơi.
Mọi thứ đều bị lục tung như thể vừa có một tên trộm ghé thăm.
Tôi bước đến tủ lạnh, mở cửa—
“Ugh…!”
Một mùi hôi thối kinh khủng của thức ăn ôi thiu đang bốc lên, như thể điện đã bị cắt nhiều ngày rồi.
Tôi vội đóng lại, bụng quặn thắt vì buồn nôn, rồi ngồi sụp xuống sàn.
‘Chết tiệt, đầu tôi sắp nổ mất.’
Mùi hôi hòa với cơn đau đầu khiến tôi hoa mắt chóng mặt, nhưng tôi vẫn phải làm điều cần làm.
Tựa lưng vào tường, tôi hít sâu vài lần, cố bình tâm lại, và bắt đầu phân tích tình huống trong đầu.
Chẳng mấy chốc, tôi đã có kết luận.
Tôi không quay về Trái Đất.
Tôi cũng không đăng nhập lại vào Ghostbusters.
Vậy khả năng cao nhất chính là…
“Đây là mộng cảnh.”
Tôi đã bị hiệu ứng của Thác Mộng Ảo ru ngủ, và hiện đang mắc kẹt trong một ảo giác.
Bối cảnh hiện đại à? Cũng chẳng có gì đặc biệt.
Trước đây khi bị kéo vào thí luyện của Thiên không Tháp, tôi cũng từng nhìn thấy những hình ảnh tương tự.
Chỉ là lần này, cơn đau đầu đến thật đáng ngờ, như thể lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm giác bị dịch chuyển…
Dù sao thì, tình hình đã được làm rõ.
Và việc cần làm cũng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tôi phải chiến đấu với kẻ thù ẩn trong giấc mộng này, hoặc hoàn thành một nhiệm vụ nào đó để tìm được “chìa khóa” giúp tôi tỉnh lại.
Chỉ có một điều khiến tôi bận tâm:
‘Cô ta cũng là một ảo giác sao?’
Phù thủy Đại địa mà tôi gặp trước khi mất ý thức và cả những lời cô ta nói cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Càng nghĩ, tôi càng thấy có một cảm giác khó hiểu đọng lại không thể xua đi.
Ngay lúc ấy—
Tít… tít…tít…
Âm thanh quen thuộc từ bàn phím khóa cửa vang lên từ cửa ra vào.
Tim tôi giật thót!
Dù giờ tôi không còn cơ thể của một chiến binh Barbarian, bản năng của tôi vẫn lập tức cảnh báo nguy hiểm.
Tạch!
Ngay khi âm thanh điện tử vang lên, tôi lao về phía bếp, mở ngăn tủ dưới bồn rửa.
Nếu đây là mộng cảnh, thì kẻ đang mở cửa kia rất có thể là “kẻ địch”.
‘Không có dao sao…?’
Một ‘tình huống ngoài dự đoán’ trong dự đoán. Khẽ nghiến răng, tôi chuyển hướng về phía cánh cửa nhà.
Không có vũ khí sẽ khá là phiền phức, nhưng tôi vẫn còn có hai bàn tay của mình.
Không có răng thì nhai bằng lợi, đó là tín điều của người Barbarian.
Thể lực của tôi đã bị hạn chế về lại mức của người bình thường, vậy có nghĩa là kẻ địch cũng không thể mạnh quá mức được.
‘Dù sao đây cũng là bối cảnh thời hiện đại mà.’
Tít… tít… tít…
Tiếng nhập mật mã vang lên, từng phím một một cách chậm rãi.
Tôi đứng sát vào cửa, hoàn toàn không hề có ý định chờ đến khi hắn mở xong. Bởi một đòn phủ đầu luôn hiệu quả nhất khi đối phương chưa kịp phản ứng.
Đúng vậy. Vậy nên—
Ầm!
Tôi mở bật cửa ra và lao ra ngoài.
“Á!”
Một người đàn ông lạ mặt đang đứng trước cửa không thể phản ứng trước hành động bất ngờ và nấm đấm của tôi đập thẳng vào mũi.
Ánh mắt hắn tràn ngập sự kinh hoàng — mà thật ra, nếu là tôi, có lẽ tôi cũng thế.
‘Uh?… Có nhiều hơn một người sao?”
Đầu tôi vốn đã đau, giờ càng quay cuồng, nhưng phản xạ vẫn còn đó.
Bụp!
Tôi vươn tay, túm cổ áo gã đàn ông vừa bị đấm mạnh vào mũi và kéo vào trong nhà.
Cạch!
Và với một cú xoay người, tôi kéo tên xấu số vào lại nhà, dùng chân đá sầm cửa lại và dùng tay còn lại vặn khóa.
“Cái quái gì vậy! Anh… anh là ai!”
Gã đàn ông bị kéo vào đập mạnh vào kệ giày, hét lên trong cơn hoảng loạn.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng của người còn lại:
“Đội trưởng Kang! Đội trưởng Kang!”
“Mày làm gì đấy thằng khốn, mở cửa ra mau!”
Không còn thời gian để lãng phí nữa rồi.
Bốp!
Tôi siết chặt nắm đấm và vung vào mặt gã nằm dưới sàn với tất cả sức nặng cơ thể của mình.
Không có âm thanh nghiền nát hộp sọ như khi tôi dùng thân thể Babarian, nhưng một cú đánh mhuw vậy là đủ để khiến hắn choáng váng…
‘Hoặc là không.’
“Tên điên này!”
Gã bật dậy, túm lấy vai tôi, ép ngược lên tường.
“Ah cái công việc này sẽ làm mình phát điên mất thôi!”
Hắn cao to hơn hẳn, dáng người dài, cơ bắp. Lee Han-soo ngày xưa hẳn đã run như cầy sấy trước loại đối thủ này.
“Tên khốn! Mày là ai? Mau nói đi!”
Nhưng giờ thì…
‘Tại sao tư thế của hắn lại toàn là sơ hở thế?’
Có lẽ bởi tôi đã đối mặt với những tình huống làm hoặc chết quá nhiều lần, gã đàn ông trước mặt thậm chí còn không thể khiến tim tôi đập nhanh.
“Aaaaaah!!”
Tôi vặn ngược những ngón tay đang nắm lấy mình về hướng ngược lại, rồi tung một cú đấm thẳng vào cằm hắn.
Bốp!
Chợp lấy thời cơ khi hắn loạng choạng, tôi luồn ra sau lưng hắn và một cách tự nhiên tung ra đòn rear naked choke, siết mạnh.
(Dịch giả-kun: Rear naked choke, khoá cổ từ phía sau, dùng một tay vây quanh cổ của đối thủ rồi siết chặt, tay còn lại kẹp lấy tay đang khoá.)
Siết!
Cảm nhận được dưỡng khí đang ít dần, hắn giãy giụa dữ dội, khuỷu tay đập vào sườn tôi, chân đá vào ống quyển. Nhưng chẳng có mấy tác dụng.
Kinh nghiệm làm tanker bao nhiêu năm mang lại cho tôi một kháng tính rất lớn với đau đớn, cho phép tôi duy trì tư thế của mình mà không bị ảnh hưởng bởi những tín hiệu từ thần kinh.
“Khặc… khặc… Tha… tha cho tôi…”
Nhận ra chống cự là vô ích, hắn liền từ bỏ việc giãy dụa, vỗ vào tay tôi cầu xin tha mạng.
Những âm thanh tuyệt vọng ấy cũng bị những người bên ngoài nghe thấy, khiến tiếng đập cửa lại vang dồn dập hơn.
“Đội trưởng Kang! Anh có sao không!”
“Tên khốn, anh còn đứng đó làm gì. Mở cửa ra, nhanh lên!”
“Nhập mật mã đi! Nếu không thì tránh ra!”
“Tôi hiểu rồi!”
Tiếng bấm phím vang lên liên hồi.
‘Ha, độ khó ở mức này ngay từ đầu sao.’
“Xin… xin tha…”
Tôi siết mạnh thêm, cảm nhận cơ thể hắn dần mềm ra.
‘Xong một tên. Còn bốn.’
Ngay khi hơi thở của hắn tắt, tôi buông tay, đứng dậy.
“Xem nào, có gì dùng được không…”
Tôi lục lọi trên người hắn và nhanh chóng mỉm cười, trên thắt lưng hắn treo một cây gậy ba khúc.
Trước đó tôi đã cảm thấy hắn ta đang cố rút gì đó ra từ trong thắt lưng rồi. Hoá ra hắn đang giấu thứ vũ khí ngọt ngào này đây.
Tôi giật lấy, mở ra hết cỡ, vung thử vài nhịp giữa không trung.
Một nụ cười hài lòng nở trên môi.
Không bằng chiếc chùy sắt giá trị 200.000 stone mà tôi từng nhận được trong lần đầu vào Mê cung, nhưng trong hoàn cảnh này, nó đã là món hàng thượng hạng rồi.
Tít, tít, tít, tít!
Cùng với việc sự yên lặng trở lại với ngôi nhà, tiếng nhập mật mã lại vang lên nhanh hơn trước.
Nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ cần tôi nhấn vào nút khóa khẩn cấp ở bên này, chúng sẽ không thể mở khóa cửa bằng mật khẩu từ phía bên kia nữa.
Tuy nhiên, thay vì khoá cửa, tôi âm thầm tiến lại gần cánh cửa.
Cuộc đời của một Barbarian đã dạy tôi một điều.
Luôn có một khoản thời gian vàng khi giải quyết một vấn đề. Nếu chọn né tránh và bỏ lỡ khoảng thời gian đó, bạn sẽ phải đối mặt với những tình huống còn tệ hơn về sau.
Vì vậy—
Tôi lao về phía trước, giống như trước kia, vung tay mở tung cánh cửa—
“Ahh!!”
Và ngay khoảng khắc bất ngờ, tôi nện thẳng cây gậy ba đoạn xuống đầu người đàn ông đang cúi người nhập mật mã.
“[Swing].”
Đòn đánh trúng đỉnh đầu, vang lên một âm thanh khô khốc.
Vì trên tay tôi không phải là Demon Crusher, nên đòn đánh không xuyên qua phòng ngự như thường lệ, nhưng…
Bốp!
Cảm giác truyền lên tay thật rõ ràng, mượt mà.
Người đàn ông bị trúng đòn gục xuống ngay tức khắc, và ngay sau đó, những kẻ phía sau hắn đồng loạt xông vào.
“Tên điên này!!”
“Giữ hắn lại!!”
Địa hình ở cửa nhà vốn hẹp, đáng lý ra phải là lợi thế của tôi, nhưng bây giờ cơ thể này đã quá yếu ớt để tận dụng lợi thế đó.
Tôi lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
Và rồi…
“Đội trưởng Kang!!”
Khi tôi rút lui vào phòng khách, những người vừa lao vào chợt sững sờ khi thấy thi thể bất động của “Đội trưởng Kang”.
“Có vẻ các người là loại có tinh thần đồng đội cao nhỉ.”
Thú thật, tôi thích có những người kiểu đó trong đội của mình. Nhưng nếu đặc điểm ấy xuất hiện trên người kẻ địch, thì đó chỉ là một điểm yếu.
“Đội trưởng Kang! Tỉnh lại đi! Anh có thể nghe thấy tôi không?!”
Một tên đang kiểm tra xem đồng đội còn sống không, một tên bị hai tên vào trước kẹp lại ngoài cửa.
‘Tốt, vậy chỉ có hai tên cần phải xử lý ngay.’
Vấn đề là, cả hai tên đó giờ cũng không còn tay không nữa.
Sột soạt!
Nếu “Đội trưởng Kang” là loại Goblin thường, thì hai tên này chẳng khác gì đám Goblin biến thể.
Goblin kiếm sĩ…
‘Không không không, bọn chúng chỉ đanh cầm gậy. Vậy tên chúng phải là ‘Goblin sĩ quan’ chăng?’
Khi tôi còn đang tự bật cười trước khiếu hài hước không đúng lúc của mình, một tên trong số những kẻ tôi gọi là “Goblin sĩ quan” gào lên và lao vào, vung gậy baton của mình bằng tất cả sức lực.
“Tên khốn, ngươi còn dám cười à!!”
Vút!
Đó là một đòn đánh mạnh đến mức tạo thành tiếng rít trong không khí.
Nhưng…
‘Quá dễ đoán.’
Tôi khẽ nghiêng người, tránh nhẹ, rồi lập tức phản công bằng một cú vung ngang.
Cộp!
Cây gậy baton trúng ngay vào huyệt thái dương hắn.
Cú đánh đó tưởng chừng đơn giản, nhưng nó lại là khác biệt lớn nhất giữa người thường và một kẻ đã sống sót qua vô số trận chiến.
Khi một người không được huấn luyện vung vũ khí, họ sẽ chẳng bao giờ đánh trúng nơi mình cần đánh, và dù có trúng đi nữa thì lực truyền cũng chẳng đủ để hạ gục mục tiêu.
Nhưng tôi thì khác.
Phịch.
Người đàn ông trúng đòn và ngã xuống bất tỉnh.
Và ngay sau đó, tôi nhận ra tên còn lại trong nhà đang nhìn chằm chằm tôi, nuốt nước bọt rồi lùi lại một bước.
Đó là một cơ hội hiếm có.
Không có kẻ thù nào dễ xử lý hơn một kẻ đang sợ hãi.
Tôi lập tức chớp lấy thời cơ.
Khi khoảng cách vừa đủ, tôi xoay hông, dồn lực vung gậy—
Nhưng…
Véo!
“Tránh được à?”
Dù hắn né được, nhưng tư thế phòng thủ của hắn đã hoàn toàn nát vụn. Theo kinh nghiệm chiến đấu của tôi, trong tình huống này hắn chắc chắn sẽ không thể tránh thêm một đòn nữa.
Nghĩa là chiến thắng đã nằm trong tay tôi.
Nếu hạ được tên này, những kẻ còn lại cũng chẳng đáng bận tâm.
Ngay khi tôi nở một nụ cười lạnh, nâng gậy lên, chuẩn bị giáng thẳng xuống đầu hắn—
Đoàng!
Một âm thanh trầm đục vang lên, quá nhỏ để là súng thật, có vẻ giống tiếng súng hơi hơn.
Phập!
Một vật thể dài, nhọn, cắm sâu vào da, khiến tôi thấy bỏng rát.
Tôi quay đầu lại, và thấy—
“Đi chết đi, đồ khốn!”
Tên đàn ông khi nãy đang hô hấp nhân tạo cho “Đội trưởng Kang” đứng bật dậy, trên tay là một khẩu súng chỉ về phía tôi.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận ra thứ vừa bắn trúng mình là gì.
‘Không phải chứ..’
Rè rè rè rè rè!
Khốn kiếp, bọn chúng còn có cả súng điện nữa.
.
Bình luận truyện