Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 631 : Hợp đồng lao động
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 00:45 10-09-2025
.
Đến cuối cùng, tôi vẫn không thể biết tên của Hiệp sĩ Hoa hồng đó.
Sau khi tôi hỏi xong, cô ta biến mất ngay trước mắt tôi, tựa như một hồn ma, không để lại cho tôi lấy một cơ hội giữ lại.
Dĩ nhiên, tôi không hề nhận được câu trả lời nào cho câu hỏi của mình.
Nhưng…
Kích động—
Con tim của chiến binh theo bản năng cảm nhận được hiểm nguy, đập dồn dập dữ dội.
Liệu phỏng đoán này là thật? Hay chỉ là sai lầm?
Giờ đây tôi vẫn không biết.
Thế nhưng một nghi vấn lớn đã trỗi dậy quanh kế hoạch của Gia đình Hoàng gia—có thật họ muốn cho nổ tung toàn bộ Bifron?
‘Noark.’
Liệu Noark có biết về kế hoạch này?
Từ việc bọn chúng không hề điều động bất cứ binh lực đặc biệt nào đến trấn giữ đoạn tường nối với Bifron…
Hẳn là chúng cũng biết gì đó.
‘Rốt cuộc cả hai bên đang mưu toan điều gì?’
Đầu tôi như muốn nổ tung. Nhưng tôi chỉ tiếp tục bước đi, không ngừng lại để suy nghĩ thêm.
Đã bao lâu trôi qua rồi?
“Ha…”
Tôi chẳng rõ.
Tôi cứ liên tục bước đi, thầm hy vọng một ý tưởng sáng rực nào đó sẽ bất chợt lóe lên trong đầu.
Ssssssssssssss—!
Chẳng mấy chốc, tôi đã men theo gió đêm mạnh mẽ thổi sau lưng mà trèo xuống khỏi tường thành.
Đáng tiếc, thời gian dành cho tôi chẳng còn nhiều.
Vì từ lúc nhận thông điệp của Hiệp sĩ Hoa hồng, tôi chỉ còn—
‘12 tiếng…’
Chuyện này có khả thi không?
Sau trưa ngày mai, tại một thời điểm nào đó không xa, thành phố này sẽ nổ tung.
Ồ, dĩ nhiên vụ nổ ấy hiện tại vẫn chỉ là phỏng đoán của tôi mà thôi.
Tuk.
Không có nhiều thời gian, tôi vội leo xuống tường thành thêm một đoạn rồi nhảy xuống từ độ cao vừa phải.
Phịch!
Âm thanh đáp đất vang vọng khắp nơi, không hề nhỏ…
‘Giờ này mọi người chắc cũng đã tỉnh dậy rồi.’
Chủ nhà đã yêu cầu tôi rời khỏi phòng, tôi còn biết làm sao?
Phải mau chóng thu dọn thôi.
Chỉ mang theo những thứ thật sự cần thiết.
*****
Chỉ cần liếc sơ qua thôi, tôi cũng biết chắc ở Bifron có gì đó đang bị che giấu mà tôi không biết.
Nhưng….
'Từ bỏ ở đây thôi.'
Tôi đã điều tra suốt mấy ngày nhưng thành quả hoàn toàn bằng không.
Nếu như tôi mò ra được chút gì bên trong thì còn là chuyện khác, nhưng đến nước này thì tôi chẳng còn cách nào.
Tôi buộc phải rời Bifron theo mệnh lệnh của Gia đình Hoàng gia.
Thế nhưng ở đây cũng có một vấn đề.
[Đó là một câu hỏi kỳ lạ. Bọn họ vốn không được phép tiến vào khu dân cư ngay từ đầu.]
Một thành viên của Hiệp sĩ Hoa hồng mang chỉ dụ của quốc vương đã nói vậy.
Theo lời cô ta thì chỉ những người đến từ Quận 7 mới được phép sơ tán, còn dân cư của Bifron thì không thể đi theo.
Nói cách khác, thành phố vốn đã bị bỏ rơi một lần này, giờ lại bị chúng tôi bỏ rơi thêm lần nữa…
'Vấn đề này dễ thôi.'
Tìm lời giải thật sự chẳng khó.
Thế là….
"Sếp! Sếp? Ngài làm gì ở đây vào giờ này thế?"
Sau khi xuống khỏi tường thành, tôi đi thẳng đến nhà Đầu Sứa và ra lệnh cho anh ta.
"Tập hợp tất cả cư dân Bifron lại đây ngay lập tức. Không được để sót một ai."
"…Hả?"
"Tôi không có thời gian nên sẽ giải thích sau khi mọi người tập trung. Mau đi triệu tập. Bảo họ đừng mang gì theo trừ những thứ thật sự cần thiết."
Có thể anh ấy không hiểu hết lời tôi, nhưng anh ấy cũng nhận ra sự nghiêm túc trong giọng điệu.
"…Chúng ta phải rời đi sao?"
"Đúng vậy."
"Tôi đi ngay đây! Chúng ta còn bao lâu?"
"Trước 9 giờ sáng. Nhưng càng sớm càng tốt. Tôi sẽ lo tập hợp người của phía Quận 7, còn anh hãy lo cho cư dân Bifron."
"Rõ!"
Đầu Sứa, sau khi hỏi kỹ thời gian, liền khoác áo chạy vội ra ngoài.
Và….
"Hiệp sĩ Hoa hồng tìm đến anh?"
"Đúng. Họ bảo sẽ mở trạm kiểm soát phía Quận 4 vào giữa trưa, nên chúng ta phải mau rời đi."
"Không còn gì khác sao?"
"À, họ còn nói không được mang cư dân Bifron ra ngoài."
"…Dựa vào tính cách của anh, đã có một chút tranh chấp phải không? Anh đâu phải kiểu người dễ dàng chấp nhận như vậy?"
"Không, tôi chỉ nói là đã hiểu."
"…?"
"Đừng lo. Tôi đã có cách."
Sau khi kể lại cuộc trò chuyện với các đồng đội, tôi nhờ họ tập hợp các nhà thám hiểm Quận 7.
Không lâu sau đó, tại Quảng trường Thời không được chỉ định làm nơi tập kết, các nhà thám hiểm và cư dân Bifron lần lượt kéo đến sau khi nghe tin.
"Tôi đến vì nghe bảo có việc khẩn…"
"Ai biết chuyện gì đang xảy ra không?"
"Ngài Feljain nói chúng ta phải rời đi gấp…"
Vì chưa được giải thích rõ, quảng trường trở nên hỗn loạn khi người ta kéo đến.
Thay vì lãng phí thời gian để trấn an họ, tôi dồn sức vào những việc cần làm trước buổi trưa.
"Giấy! Thu thập tất cả giấy trắng sạch!"
"Ai biết viết thì tập hợp lại đây!"
Một mình tôi thì không kham nổi, thế nên tôi gom hết nhân lực có thể để lo phần chuẩn bị.
À, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải biết viết, vậy nên Aynar đã bị loại trừ…
"Aynar! Chẳng phải cô đã bắt đầu học chữ từ ba năm trước rồi sao?"
"…Ha ha ha! Misha! Học hành là chuyện không bao giờ có điểm dừng!" (Học vô chỉ cảnh)
Aynar chỉ có thể đọc, nhưng không thể viết được.
Thành thật mà nói, tôi không hiểu nổi tại sao một người có thể đọc được mà lại không thể viết.
Dù sao thì.
1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng….
Thời gian trôi nhanh, và khi bình minh ló rạng, toàn bộ cư dân trong thành đã tập trung ở quảng trường.
Vậy là….
"Mọi người tập hợp lại! Nam tước có chuyện muốn nói!"
Đã đến lúc phải giải thích tình hình cho họ.
Thật ra tôi hoàn toàn có thể nói từ trước, nhưng không cần phải lặp lại hai lần.
"Khụm khụm."
Không cần bục gỗ, tôi dùng [Gigantification] để biến lớn cơ thể, nhìn xuống hàng ngàn người phía dưới.
Và….
"Tôi sẽ không nói dài! Tối qua tôi đã nhận được tin từ Gia đình Hoàng gia!"
Để thu hút sự chú ý, tôi đi thẳng vào trọng điểm.
"Oooh!"
"Tin từ Gia đình Hoàng gia sao!"
"Chúng ta có thể thoát ra sao?"
Như dự đoán, đám đông náo động.
Điều kỳ lạ là… có vẻ như tôi ngày càng dễ dàng dẫn dắt phản ứng của họ.
'…Người khác liệu có làm được như vậy không?'
Tôi không rõ. Dù sao, giờ phải tập trung vào việc nói với dân chúng.
"Đúng vậy! Gia đình Hoàng gia sẽ mở cửa trạm kiểm soát hướng Quận 4 để giúp chúng ta chạy thoát vào trong thành!"
Đầu tiên, tôi nêu tin chính….
"Ooooooh!"
"Thật tuyệt!"
"Nhưng!"
Đây là lúc cần một cú xoay chuyển.
Phải nói tin xấu trước thì tin tốt mới có thể trở nên càng quý giá hơn.
"Khốn nạn thay, Gia đình Hoàng gia cũng nói không thể cho tất cả chúng ta đi cùng."
Từ giữa tiếng hò reo, câu nói đó đã khiến quảng trường chìm trong im lặng.
"……?"
Hàng ngàn gương mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Một cư dân Bifron nhìn thẳng vào tôi, giọng run run:
"Ý ngài chúng ta không thể cùng đi là sao?"
"Chính như tôi vừa nói. Gia đình Hoàng gia chỉ chấp nhận những người đến từ Quận 7."
"Vậy tức là chúng tôi bị loại bỏ sao!"
"Đúng. Họ nói không thể mang cư dân Bifron theo."
Chẳng cần bảng tên, chỉ nhìn nét mặt cũng đủ phân biệt đâu là cư dân Bifron, đâu là người Quận 7.
"…!!!"
Những cư dân Bifron mở to mắt, như thể vừa nhận án tử.
"…."
Các nhà thám hiểm Quận 7 thì câm lặng, không biết nên tỏ thái độ ra sao.
Trong bầu không khí đó….
"Thế thì sao các người còn gọi chúng tôi tới!!"
Một người trong đám đông gào lên đầy phẫn nộ.
"Nếu định vứt bỏ chúng tôi, sao các người còn để chúng tôi đến đây làm gì?"
Giọng anh ta không còn giữ được lễ nghi.
Tôi có thể hiểu.
Khi con người bị dồn đến đường cùng, phản ứng như thế là tất nhiên.
Vậy thì…
"Nhưng tôi vẫn muốn mang cả các anh theo."
Sau khi nghe tôi nói với một nụ cười, người đàn ông vừa gào thét liền sững lại.
"……Hả?"
"Anh không nghe sao?"
"Không… không phải… nhưng Gia đình Hoàng gia chắc chắn sẽ không chấp nhận…"
Đúng thế. Họ không thể hiểu nổi.
Chống lại lệnh Gia đình Hoàng gia ở thành phố quái dị này, chẳng khác nào tự sát.
Cư dân Bifron, hơn bất kỳ ai khác, hiểu rõ nhất điều gì sẽ xảy ra khi có người dám chống lại hoàng gia.
"Tôi biết. Nhưng tôi vẫn sẽ đưa các anh đi."
"…Nhưng! Ngài chẳng phải chỉ là một Nam tước thôi sao!"
"Nam tước? Đúng, tôi là Nam tước. Nhưng thế thì sao?"
Tôi hỏi lại, và anh ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi.
Và….
"Tại sao…"
Anh ta run run cất tiếng.
"Tại sao ngài lại làm đến vậy vì chúng tôi?"
Mỉa mai thay, đó cũng chính là câu hỏi tôi tự đặt ra cho mình.
Việc tôi định làm không chỉ khiến Gia đình Hoàng gia khó chịu, mà còn khiến vị thế của tôi trong giới quý tộc lung lay.
Vậy tại sao tôi lại chọn quyết định này?
Tại sao tôi lại dễ dàng dứt khoát như thế?
Nếu nghĩ kỹ, lý do thật ra đơn giản.
"Bởi vì tôi muốn thế."
"…Hả?"
"Sao? Không được à?"
"Không… ý tôi không phải vậy…"
"Dù sao thì chuyện này kết thúc rồi. Hãy chuẩn bị rời đi đúng giờ. Mọi người nghe theo chỉ dẫn mà điền giấy tờ! Hết!"
Sau đó, dân cư lần lượt ký giấy tờ dưới sự hướng dẫn của đồng đội tôi.
Và khi tất cả hoàn tất….
'Kịp rồi.'
Cánh cổng trạm kiểm soát mở ra đúng giờ đã hẹn.
*****
Kkeeeeeeeeek-!
Cánh cửa trạm kiểm soát, vốn đã đóng từ rất lâu, từ từ mở ra với tiếng “cạch cạch” vang vọng.
Ực-!
Đám đông tụ tập trước trạm kiểm soát đồng loạt nuốt nước bọt đầy căng thẳng, ánh mắt dồn cả vào khung cửa.
Và trong tình thế ấy.
Tap tap tap.
Những hiệp sĩ mang huy hiệu Hoàng gia trên ngực bước ra, tiếng giáp sắt va chạm leng keng. Họ nhanh chóng dàn thành hàng ở lối ra, tạo thành một con đường.
Như thể đang chờ ai đó tiến bước phía sau.
“Có người sắp đến đây…!”
Quả nhiên, sau khi lời thì thầm của một kẻ nào đó vang lên, rồi một người phụ nữ xuất hiện từ phía sau hàng hiệp sĩ, băng qua cổng kiểm soát.
Tap tap.
Cô ta mặc bộ đồng phục giống hệt các hiệp sĩ đi trước.
Nhưng chỉ thoáng nhìn, tôi đã nhận ra ngay đó chỉ là ngụy trang.
Là cô ta. Thành viên của Binh đoàn Hiệp sĩ Hoa hồng mà tôi đã gặp hôm qua.
“Người…”
Người phụ nữ tiến đến trước cổng kiểm soát, khẽ đảo mắt nhìn quanh đám đông rồi dừng lại, ánh nhìn ghim chặt vào tôi.
“...có phải nhiều hơn so với dự khiến không?”
Ánh mắt ấy như muốn nói: ngươi thật sự dám làm trái lệnh của hoàng gia sao.
Nhưng chẳng có lý do gì để tôi phải nao núng. Dù sao tôi đâu có làm gì phạm pháp.
“Tại sao có nhiều người lại là vấn đề? Họ không thể xuất hiện ở đây sao?”
Đáp lại câu hỏi nửa khiêu khích của tôi, cô ta lắc đầu bình thản.
“Không.”
“…”
“Dù sao thì, những kẻ không được phép sẽ không thể bước qua cánh cổng này.”
Dù tình huống bất ngờ, nhưng cách cô ta nói đầy lạnh lùng, chẳng vương chút cảm xúc nào vẫn khiến người ta rờn rợn.
Đây chính là kiểu phụ nữ mà bạn không thể đùa cợt.
À mà, những gì cô ta vừa thốt ra, vốn dĩ chính là điều tôi muốn nghe.
“Vậy thì tốt. Dù sao tôi cũng không định để cho những kẻ không được phép bước qua cánh cửa này.”
Tôi cười nhếch môi nói. Lần này, cô ta khẽ nhíu mày, như thể thực sự không lường trước được câu trả lời.
“Ý ngài là gì vậy, Nam tước?”
Thay vì đáp, tôi lấy ra một văn bản đã chuẩn bị sẵn, chìa ra trước mặt cô ta. Người phụ nữ khựng lại, giọng nhỏ dần.
“Đây là…”
Hehe, cô ta cũng không nghĩ tôi sẽ đi nước này…
“Đây là cái gì?”
À, trông cô ta có vẻ vẫn chưa hiểu nhưng tài liệu này mang ý nghĩa gì.
Thực ra, nếu tôi không dò hỏi khắp nơi, nghe vô số chuyện linh tinh về việc tìm ra bí mật ở Bifron, hẳn tôi cũng chẳng bao giờ có thể nghĩ đến giải pháp này.
Ngoài việc chứng minh chính mình khi vừa đủ mười bốn tuổi, thì với các cư dân của Bifron, chỉ còn lại một cách duy nhất để họ có thể rời khỏi những bức tường thành.
Mỉm cười.
Tôi mỉm cười chiến thắng một cách trương dương, không buồn giấu giếm, rồi giải thích cho cô ta.
“Đây là hợp đồng lao động.”
“Hợp đồng… lao động…?”
“Nói ngắn gọn thì, từ giờ bọn họ đã trở thành gia thần của gia tộc Yandel chúng tôi.”
À, tất nhiên là không có lương đâu.
.
Bình luận truyện