Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 629 : Bí mật của Bifron

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 00:45 10-09-2025

.
Bifron, Quận 14. Nơi này vốn dĩ từng được phân loại là một thành phố thuộc về Ravigion, nhưng nay đã bị chỉ định thành vùng cấm, thậm chí cả Quảng trường Thời không cũng bị ngưng hoạt động. (Dịch giả-kun : t không nhớ cụ thể, nhưng mà Ravigion là tên gọi chung của khu vực tập trung số đông bình dân và mạo hiểm giả. Ngoài ra còn có Commelby là phố thương mại và Carnon là thủ đô tập trung quý tộc, phân bổ như kiểu 3 vòng tường thành trong AoT.) Thực ra, nơi này đã từng là một trong những ứng cử viên cho tuyến đường thoát hiểm của chúng tôi. Dựa vào những kiến thức mà tôi có được trong khi bị tạm thời trục xuất, chúng tôi có thể dễ dàng mượn đường từ Bifron để vòng sang Quận 4. “Nhưng ở Bifron có ma pháp trận phòng hộ, chúng ta không thể vượt tường thành theo cách thông thường.” “Chuyện đó không phải là vấn đề. Nếu dùng lối bí mật trong cống ngầm thì cho dù có ma pháp trận hộ thành, chúng ta vẫn có thể lọt vào bên trong.” “Có cả một lối đi như vậy sao…?” “Ừ. Đó là thứ tôi đã phát hiện ra trong thời gian hai mươi ngày bị lưu đày.” Thực ra thì lúc đó Amelia chính là người đã kể cho tôi về lối đi ấy. “À! Là khi đó! Tôi nhớ ra rồi! Lúc ấy em đã lo lắng lắm…” Nhưng mà, dẫu có con đường dẫn vào Biffron, tuyến đó cuối cùng vẫn không được chọn. Lý do là bởi ngay cả cống ngầm cũng đã đầy quân địch. Cống ngầm từ lâu đã là địa bàn của người Noark. Trước khi chuyển nhà ra ngoài tường thành, Noark đã từng kiểm soát toàn bộ khu vực rộng lớn dưới lòng đất này. Thế nên Amelia quyết định rằng cứ nhắm vào tường thành còn hợp lý hơn. Nếu nhất định phải xuyên qua giữa lòng kẻ thù thì chi bằng cứ mở đường máu xuyên qua tường thành, ít nhất thì nó sẽ gần hơn. Nhưng trên hết, bản thân Bifron cũng là một vấn đề. “Anh vừa nói… Bifron?” “…Chỉ cần nghĩ đến chuyện tới đó thôi cũng đã khiến tôi thấy khó chịu.” “Chúng ta thậm chí còn không có giải dược ngay bây giờ!” Để thực hiện kế hoạch thoát hiểm thì chúng tôi cần tập trung quân lực, nhưng đa số các nhà thám hiểm đều cực kỳ e ngại chính bản thân Bifron. Ừ thì, chuyện đó cũng giống như người ta bị bắt phải chui vào một khu nhiễm phóng xạ mà chẳng có đồ bảo hộ vậy. ‘…Vấn đề là tôi không thể nói thẳng rằng ở đây thực ra chẳng hề có chất độc của Phù thủy.’ Tôi biết rằng chất độc bên trong Bifron là một trò lừa gạt, nhưng với thân phận quý tộc tôi không thể buông lời như thế trước mặt bọn họ. Có sự khác biệt rõ ràng giữa một lời đồn vô căn cứ và một điều do chính quý tộc chính miệng khẳng định. ‘…Nếu nghĩ kỹ thì cũng không hẳn là hoàn toàn không có.’ Dù bên ngoài Raphdonia vẫn an toàn, nhưng ở trong Bifron, người ta vẫn ngã bệnh và chết dần mỗi ngày vì chất độc của Phù thủy. (Dịch giả-kun: Theo giải thích của hoàng gia thì ma pháp trận bảo vệ Bifron đã bị thủng một lỗ và chất độc của Phù thủy ở bên ngoài đang tràn ngập nơi đây. Tuy nhiên, thông tin rằng bên ngoài Raphdonia vẫn an toàn đã được chứng thực bởi các Ác linh của Noark.) Tại sao lại thành ra thế? ‘Hoàng thất hẳn đã từng hoặc vẫn đang rải độc ở nơi đó.’ Dù sao thì, vì những lý do đó, kế hoạch liên quan đến Bifron đã bị gạt bỏ. Nhưng giờ tình hình đã khác. “Bethel—raaaaaa!!” Tôi lao đi trong cống ngầm, gào lên tiếng chiến hống. Trần hầm thấp, không thể dùng [Gigantification], nên tôi không thể bung hết sức, nhưng điều đó cũng chẳng cản trở tôi bao nhiêu. Quân địch cũng bị địa hình hạn chế. Kwoaaaaa! Chúng không thể sử dụng ma pháp hay kỹ năng có sức phá hoại qua lớn, vì e rằng bùn đất sẽ chôn sống cả hai bên. Ngoài ra, do không phải địa hình trống trải, nên tôi cũng chẳng cần phải chịu đựng những đợt công kích từ hàng chục kẻ một lúc. Với một shield barbarian đã phát triển năng lực đến mức này, thì con đường này vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng… Dẫu vậy, vẫn có chút khắc nghiệt. [Vậy cứ tới đó đi. Chúng tôi sẽ không cản.] Lời hứa đó chỉ áp dụng cho toán lính canh giữ tường thành thôi sao? Hay là do thông tin không thông suốt, nên mệnh lệnh không được truyền đi? Tôi chẳng rõ, chỉ biết rằng đám lính đóng ở cống ngầm đã tấn công dai dẳng ngay khi chúng tôi vừa bước xuống đây. “Đừng bỏ chạy, chúng ta chỉ cần lùi lại! Giữ vững khoảng cách!” “Khụ!” Dù có tôi tự mình mở đường đến lối bí mật, nhưng thương vong vẫn liên tục xuất hiện. Địa hình ở đây giống như Hang Pha lê ở Tầng Một: cống ngầm rối rắm như tổ kiến, và khi liên tục bị tấn công từ bên hông lẫn phía sau, những người đi sau tôi không thể nào tránh khỏi thương vong. Hơn nữa, đội hình hiện tại không còn tinh nhuệ như hồi Núi Băng. Với những thám hiểm giả cấp thấp, vốn chỉ quen hoạt động từ Tầng Ba trở xuống, thì gần như bất khả thi để họ sống sót trong một trận chiến có quy mô như thế này. Krrrr— Trong thoáng chốc, tôi lại thèm một điếu thuốc, dù cả đời tôi chưa từng hút bao giờ. ‘…Đã có bao nhiêu người ngã xuống rồi?’ Không có con đường nào mà không cần có sự hy sinh. Đó chính là bản chất tàn khốc của thế giới man rợ này. Nhưng dẫu tôi hiểu điều đó hơn bất kỳ ai, lòng vẫn nặng trĩu mỗi khi phải đưa ra quyết định. Kẻ xấu xa là lũ Noark khốn kiếp kia. Tôi chẳng làm gì sai cả. Dù tự nhủ như thế, nhưng trong lòng tôi vẫn thoáng nghĩ: ‘…Nếu tôi cứ dẫn họ rời khỏi bức tường ngay khi con đường mở ra, hẳn họ đã không phải chết như vậy.’ Tất nhiên, tôi không hề hối hận với lựa chọn của mình. Tôi chỉ đưa ra quyết định tốt nhất có thể trong từng thời điểm. Nếu tôi là một con người to lớn hơn chút nữa, thì đã chẳng phải buông bỏ bất kỳ ai. Được rồi, vậy thì… Vù— Tôi rảo bước về phía trước, vai ghì chặt tấm khiên như một bức tường thành. Tình cảnh này tôi đã trải qua nhiều lần, nhưng lần này lại có gì đó khác biệt. Phải nói sao nhỉ? Không phải dễ, mà phải nói là quá dễ. “…Cái gì!” “Rút! Rút lui…!!” Chừng nào Aegis Barrier còn tồn tại, thì trong đường hầm thẳng tắp này không ai có thể ngăn tôi lại. Bởi vì miễn là chiếc khiên này tiếp nhận toàn bộ đòn tấn công, tôi sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào và lao đến như một cỗ xe tăng—làm sao chúng có thể ngăn được? “Yandel! Dừng lại!” Tôi điên cuồng chạy về phía trước trong một khoảng thời gian dài và chỉ dừng bước khi nghe tiếng Amelia hét lên. “Chúng ta đã tới nơi.” Mải miết mở đường, tôi thậm chí còn chẳng nhận ra rằng chúng tôi đã đến được mục tiêu của mình. ***** Sau khi đến được lối vào của thông đạo bí mật dẫn đến Bifron, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn hẳn. Không có quân lính nào chờ sẵn trong hầm, cũng chẳng ai đuổi theo, như thể chúng đã từ bỏ cuộc truy kích. Nhờ vậy, tôi có thể giảm tốc độ và tiến lên thoải mái hơn… “Tổn thất cho đến giờ thế nào?” Tôi nghe báo cáo từ Versil, người phụ trách quản lý nhân sự. Tất nhiên ngay cả cô Y cũng không thể nắm rõ con số chính xác. Nhưng… “Theo thống kê,những thám hiểm giả dưới cấp 7 chịu thương vong nặng nề nhất, mặc dù họ đã được xếp vào nơi tương đối an toàn…” “Ra vậy.” “Nhưng nhờ có Ông Yandel mở đường, thiệt hại mới chỉ dừng lại ở mức này.” Những con số ước lượng tượng trưng cho một mạng người lại khiến lòng tôi dâng lên cảm giác vừa ngọt vừa đắng. Chỉ có một ít những gì còn sót lại từ Lee Han-soo vẫn còn nhắc nhở tôi rằng đó không chỉ là những con số. Có lẽ tôi đã chai lì với cái chết rồi. “…Yandel, anh đang nghĩ gì vậy?” “Không gì cả.” “….” Dù sao thì, sau khi đi theo thông đạo bí mật một lúc, tôi cũng tiến vào khu cống ngầm của Biffron. Và… “Các người là ai?.” Ngay khi đặt chân tới, tôi liền chạm trán với một người. May thay, anh ta không phải là quân của Noark… “Sếp? Sếp!” Ngạc nhiên thay, đó lại là một người mà tôi có quen biết. “Sếp…? Có thật là ngài đó không?” Một kẻ lập tức đưa tay giật mạnh mái tóc giả, để lộ kiểu đầu “sứa biển” quen thuộc. Cái tên ấy… “…Đầu sứa?” “…Đúng vậy! Là tôi đây! Jinkasar Peljain! Cánh tay phải trung thành của ngài!” (Dịch giả-kun : xem lại chương 139. Trong bản dịch mà t dùng trước đó, nhóm dịch tiếng Anh dịch cách Bjorn gọi anh chàng này là Đầu Sứa, lấy từ âm đầu và âm cuối của tên anh ta. Nhưng khi kiểm tra bản gốc, cái gọi của Bjorn là đầu sứa, bắt nguồn từ kiểu tóc địa trung hải của y.) Tôi chẳng nhớ về chi tiết cánh tay phải hay tên thật của anh ta, nhưng quả thực, chính kẻ này từng chăm sóc tôi khi tôi ở Biffron vài năm trước. “Thế anh đang làm gì ở đây?” “À thì… bầu không khí trong thành phố bất thường quá, nên tôi đang tìm đường thoát khỏi Bifron.” Nhờ tôi, anh ta mới biết về sự tồn tại của thông đạo bí mật. Tôi từng cố ý để lại lời nhắc nhở rằng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trở về để kiểm tra, nhưng công việc dồn dập khiến tôi chẳng thể nào dành ra thời gian để quay lại. Và giờ, anh ta đã tìm được nó bằng cách tự mò mẫm… “Anh đã nỏ mặc thuộc hạ và chỉ chạy trốn một mình thôi sao?” Khi tôi cau mày đầy khinh miệt, Đầu Sứa vội xua tay phản đối. “Không không, đâu có! Tôi đã thay đổi nhiều lắm rồi!” Ừm, là thế sao? Đúng là tóc anh ta rụng nhiều hơn rồi nhỉ… “Sống sót một mình thì có ích gì cơ chứ? Tôi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa… Tôi chỉ định tìm ra lối đi rồi ra ngoài nghe ngóng tin tức thôi!” “À, là thay đổi theo hướng đó sao…” “…Hả? Còn có thể thay đổi thế nào nữa…” “Thôi, tôi sẽ hỏi anh vài chuyện, hãy trả lời trung thật.” Gặp được dân bản địa, tôi lập tức dò la tình hình thành phố. Tôi cần phải biết liệu quân Noark có xâm nhập vào tận đây hay không. Nhưng… “Noark? Ý ngài là…? Trời, chuyện này là do chúng gây ra thật sao?” Đầu Sứa thậm chí còn không biết rắc rối lần này do Noark gây ra. Anh ta bảo rằng người của hoàng gia chẳng nói gì về việc này cả. “Đột nhiên ầm ĩ nổi lên, binh lính liền khóa cổng trạm gác. Họ chỉ bảo chúng tôi chờ, rồi chẳng truyền thêm tin tức nào. Tôi chỉ nghe thấy tiếng chiến đấu vọng về từ phía tường thành… Dân chúng thì bất an vô cùng.” Dù là thường dân, đối xử với họ thế này cũng thật quá đáng. Làm sao họ có thể bắt đầu một cuộc chiến mà không thông báo một tiếng nào cho những người này? “Vậy là… Anh muốn ra ngoài không phải để chạy trốn, mà để nghe ngóng tin tức?” “Đúng… Tôi nhìn biết ngoài kia đã ra sao. Noark đã xâm nhập tới đây rồi ư? Tình hình nghiêm trọng tới mức nào?” “Quận 7 và 13 đã thất thủ. Chúng tôi vừa mới thoát khỏi Quận 7.” “Cái gì…!” Nghe tin hai quận thành đã bị chiếm, Đầu Sứa há hốc mồm kinh ngạc, nhưng tôi không có thời gian chờ anh ta tiêu hoá tin tức. “Đi theo tôi. Vừa đi vừa nói tiếp.” Tôi vừa di chuyển, vừa nghe anh ta tường thuật về tình hình bên trong Bifron. Từ việc có xuất hiện kẻ khả nghi nào gần đây, cho đến những thay đổi từ khi tôi rời đi. “Ý ngài là Biffron…? À! Trước tiên, theo lời ngài dặn, tất cả vật tư được vận chuyển vào vào trung tâm phân phối đều được chia đều. Dù là người lớn hay trẻ con cũng chẳng có phân biệt gì.” “Tốt lắm.” “Không chỉ thế, bầu không khí cũng khác hẳn. Nếu trung tâm phân phối còn hàng dư, mọi người sẽ gom chúng lại rồi nhờ lính gác đổi lấy sách…” “Đổi thành sách?” “Đúng… Hoặc không phải sách thì cũng là một món nghề nào đó. Ai có khả năng gì thì dạy lại cho bọn trẻ cái đó.” “Tại sao?” “…Ít nhất phải để bọn trẻ có cơ hội rời khỏi Bifron và tiếp tục sống. Bởi vì… chúng tôi đâu còn lại bao nhiêu thời gian.” Nghe tới đó, tôi khựng lại, quay sang nhìn anh ta. “…Xin lỗi. Một lần nữa, tên của anh là gì?” “Zingkasar Peljain.” “Zingkasar Peljain. Anh cũng đã thay đổi rất nhiều đấy.” Đầu Sứa thoáng giật mình khi lần đầu được gọi đúng tên, rồi khẽ mỉm cười tự giễu. “Đã vài năm rồi nhỉ…?” “Phải.” “Chỉ nhìn sếp thôi cũng thấy rõ. Tôi nghe nói gần đây sếp đã được phong tước Nam tước… À, ở kia! Ra đó là tới quảng trường!” Đi theo lối tắt dân bản địa quen thuộc, tôi ngoi lên mặt đất, đón lấy khung cảnh Biffron quen thuộc mà xa lạ. “…Nơi này cũng đã thay đổi rất nhiều.” Nói sao nhỉ… trông nó sạch sẽ hơn hẳn. Ngay cả Quảng trường Thời không đã bị đóng cửa, trước kia cũng hoang tàn, đổ nát, giờ cũng đã có một diện mạo mới. “Là nhờ mọi người cùng chung sức…” Dù Đầu Sứa nói vậy, nhưng dễ thấy nhất chính anh ta mới là người cố gắng nhiều nhất cho sự thay đổi này. “Peljain!” “Ôi! Chú Peljain!” “Chú ơi!! …Ơ?” Đám trẻ chơi trong quảng trường reo mừng khi thấy anh ra. Nhưng rồi khi chúng phát hiện ra tôi và hàng trăm thám hiểm giả từ Quận 7 đứng phía sau… “Đừng sợ! Người này chính là Nam tước Khổng Lồ, Bjorn, con trai của Yandel!” “…Hả?” “Thật sao?” “Là Nam tước Khổng Lồ! Nam tước Khổng Lồ!!” “Waaaah!!” Lũ trẻ nghe đến tên tôi liền reo hò, ùa lại gần. Thực ra, cảnh tượng này chẳng kỳ lạ đối với tôi. Trẻ con trong thành phố luôn thích những thứ “khổng lồ” và những “nhà thám hiểm”. Sau khi tôi nổi tiếng, những ánh mắt ấy luôn bám theo tôi khắp nơi. Nhưng lần này… “Nam tước Khổng Lồ! Cảm ơn ngài!” Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên có ai nói vậy với mình. “Cảm ơn…?” Đầu Sứa nghe thấy, liền gãi đầu cười ngượng. “Tôi đã kể cho lũ nhỏ rất nhiều về sếp. Rằng ngài là anh hùng đã cứu lấy thành phố…” “Anh đã làm chuyện dư thừa rồi.” “Trẻ con cần phải có hy vọng. Hơn nữa, chẳng phải đó là sự thật sao?” “…?” “Nhờ ngài mà Bifron mới có thể trở thành bộ dạng như thế này.” “…Khụ.” Tuy rằng anh ấy đã thay đổi, nhưng cái thói nịnh bợ thì chỉ có thêm chứ không có bớt. Nhớ lại thì ngay từ đầu, tôi đã chẳng giỏi đối phó với mấy lời như thế này. “Binh lính, toàn quân dừng lại!” Khi đến nơi, việc đầu tiên tôi làm là tái tổ chức đội ngũ. Người bị thương được đưa vào quảng trường để giáo sĩ chữa trị, kẻ còn sức thì cử đi thăm dò xung quanh. Và… “Peljain, theo tôi.” Tôi mang theo anh ấy đi tới trạm gác hướng Quận 4. Vì nơi đó không phải Quận 7 hay 13 đã thất thủ, nên tôi đoán rằng ít nhất tôi có thể liên lạc với những người bên ngoài thông qua nơi này. Nhưng… “…Không có ai cả.” Chuyện gì thế này? Dù tôi có hét to, đập mạnh vào tường thành, thì cũng chẳng có hồi đáp nào. Ngay cả khi tôi xưng tên, tiết lộ thân phận, với hi vọng họ chỉ lầm tưởng tôi là dân cư Bifron nên không trả lời thì kết quả vẫn vậy. “Trạm gác này đã đóng cửa từ lâu rồi…” “Tôi biết nó vốn dĩ đóng cửa.” “Vậy sao chúng ta lại…” Vì tình hình đặc biệt. Bình thường thì trạm gác Khu 4 vẫn bỏ hoang, nhưng trong thời buổi loạn lạc thế này, tôi nghĩ ít ra cũng phải có ai đó trông chừng nó. “Khốn thật…” Đúng là rắc rối. Trên đường tới Bifron, tôi vốn trông cậy vào trạm gác này để ra ngoài an toàn, hoặc ít nhất cũng để liên lạc. Tất cả dự tính đều sai cả. ‘Có quá nhiều điều không hiểu nổi.’ Vì sao hoàng gia lại bỏ mặc nơi này ngay từ đầu? Nếu là tôi chỉ huy, tôi hẳn đã cho mở lại trạm gác Quận 4, điều quân tiếp ứng tới Biffron, rồi đi vòng qua để giảm bớt áp lực ở Quận 7 và 13. ‘…Còn về lũ Noark thì sao?’ Tôi cũng không hiểu nổi chúng. Chúng đã chiếm Khu 7 rồi mà còn chẳng hề triển khai quân tới Bifron, như thể chúng tin chắc rằng hoàng gia sẽ chẳng bao giờ đột kích theo hướng này. “….” Nhưng trong đầu càng có nhiều câu hỏi, tôi lại càng rõ một điều. Ở nơi này, Bifron, ẩn giấu một bí mật mà tôi vẫn chưa biết. Được rồi… Tap tap. Tôi phải tìm ra nó ngay bây giờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang