Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 628 : Hướng tới Bifron
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 00:45 10-09-2025
.
Có một chuyện từng được nhắc đến trong buổi bàn luận với đồng đội trước đây.
[Việc chúng nhắm vào hai khu vực cùng lúc cũng hơi đáng ngờ. Nếu chỉ tập trung vào một, chẳng lẽ không phải sẽ dễ phòng thủ hơn sao.]
[Hơn nữa giữa Quận 7 và Quận 13 còn có Bifron, nên việc phòng thủ lại càng khó khăn.]
[Đúng vậy. Thật sự thì lý do là gì? Chẳng lẽ chúng có mục đích nào đó liên quan đến Bifron?]
Dù khi đó không thể nắm được chi tiết, nhưng chúng tôi đã cho rằng sự di chuyển ấy hẳn ẩn chứa một ý nghĩa nào đó.
Và quả nhiên suy đoán ấy đã đúng.
Ngay lúc này đây.
“…!”
Một thoáng ngượng ngập, biểu cảm không sao che giấu được, hiện rõ trên mặt hắn khi ta nhắc đến Bifron.
“…Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Nhưng để vá víu thì đã quá muộn.
Vì sự hồ nghi trong lòng tôi đã hóa thành niềm xác tín.
“Ta nghĩ các người cũng chẳng cần phải nhường đường nữa đâu.”
Tôi cắt ngang một cách dứt khoát.
Dù sao thì đáp án đúng cũng đã xuất hiện rồi, phải không?
Tôi không biết bọn chúng giấu cái gì ở Bifron…
“Bởi vì bọn ta sẽ đi Bifron.”
Chỉ cần làm ngược lại những gì kẻ địch muốn là coi như đã thắng một nửa.
“….”
Nhìn vẻ mặt gã kia chợt lặng im, tựa như đang nghiền ngẫm từng lời tôi vừa nói, tôi chợt hiểu ra rằng cuộc đối thoại vừa rồi chẳng khác nào một cuộc đối đầu trực diện.
Cũng giống như một trận chiến.
Nếu không nhờ một đòn bất ngờ vào thời điểm không ngờ tới, tôi đã chẳng thể nào giành lại được thế thượng phong như thế này.
“….”
Khoảng lặng cứ thế kéo dài.
Tại sao lại muốn tới Bifron?
Có vẻ như hắn đã hiểu nhầm điều gì đó về tôi.
Thật ra thì chẳng có bất cứ lý do nào cả.
Hắn chỉ đứng đó, im lìm dõi theo tôi từ xa mà chẳng thốt thêm lời nào.
Giống như đang cân nhắc đi cân nhắc lại từng từ muốn nói trong đầu, tránh tiết lộ thêm điều đó trong lúc hấp tấp.
Nhưng thôi, giờ thì đã quá muộn rồi.
“Vậy từ giờ ta sẽ quay lại, các ngươi vẫn sẽ không cản ta chứ?”
Tôi vừa cười, vừa nói. Gã phó thủ lĩnh thì khẽ lẩm bẩm.
“Tôi đã nghe nói về sự thông minh của anh, nhưng không ngờ lại đến mức này.”
Tôi cũng có suy nghĩ tương tự về hắn ta. Mà thậm chí đây còn là lần đầu tiên tôi nghe đến vị trí ‘phó thủ lĩnh’ của Orcules nữa.
“Thế, câu trả lời là gì?”
Khi tôi hỏi thẳng với vẻ đầy hứng khởi, hắn ta liền đáp lại ngay, hừ mũi khinh bỉ.
“Cứ làm bất cứ gì anh muốn. Anh định tới Bifron sao? Vậy cứ tới đó đi. Chúng tôi sẽ không cản.”
…Bifron cũng là một cái bẫy sao?
Ý nghĩ ấy lóe lên đầu tiên, nhưng vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn.
Vì mọi khả năng đều phải được để mở.
Thực tế là hắn chỉ hơi bất ngờ khi nghe thấy cái tên ‘Bifron’, đồng thời không có gì có thể đảm bảo việc tôi đi tới đó sẽ mang lại rắc rối cho chúng.
‘Haa… lại là trò tâm lý chiến nữa rồi.’
Thật nhức đầu.
Chưa có một cuộc chạm trán nào bằng vũ lực, vậy mà chỉ qua trò đấu khẩu thôi cũng đã đủ để tôi cảm nhận.
Kẻ trước mặt không phải một đối thủ bình thường.
“Từ đây trở đi, quyết định nằm ở anh.”
“….”
“Vậy, anh định chọn thế nào?”
Phó thủ lĩnh lại trở về giọng điệu điềm tĩnh ban đầu.
Tôi đã nghĩ rằng mình đã giành lại thế chủ động. Nhưng thực tế, một khi mọi khả năng đều được mở rộng, chính tôi mới là kẻ dao động, khó mà chọn lấy một con đường.
Song…
“Xin hãy lựa chọn thật chính xác. Vận mệnh của biết bao người đang phụ thuộc vào quyết định của anh, không phải sao?”
Với một Barbarian, không có cái gọi là chọn lựa.
Dù con đường kia có hiểm nguy hay không tưởng đến thế nào, chỉ cần chúng tôi cảm thấy đó là việc mình phải làm, chúng tôi sẽ lao vào mà chẳng hề do dự.
Tôi vốn đã quen với cảnh không còn lựa chọn nào khác.
“Ngươi còn lải nhải gì thế? Ồn ào thật.”
Ta gằn rõ từng chữ, nhìn thẳng vào đôi mắt nheo lại của hắn – như thể chính hắn cũng chẳng sao hiểu nổi lời ta.
“Chọn lựa cái gì chứ? Chẳng phải ta đã nói từ trước rồi sao? Chúng ta sẽ đi Biffron.”
Có lẽ gã chẳng hề hay biết.
Rằng ngay từ khoảnh khắc hắn tách tôi ra khỏi những người khác, lựa chọn vượt qua tường thành đã biến mất khỏi đầu tôi.
‘Làm sao tôi có thể lựa chọn chỉ đơn giản rời đi trong tình cảnh này được chứ?’
Tôi không thể để bản thân trở thành người hiềm nghi.
Trong chuyến thám hiểm Núi Băng, tôi đã giết cả đội Kỵ sĩ Hoa hồng và gần đây lại còn mưu toan cướp đoạt tài sản của gia đình hoàng gia.
Nếu tôi để hoàng thất có cớ điều tra bọn tôi lúc này, thì e rằng còn nguy hiểm hơn cả việc trực tiếp xông thẳng vào Bifron.
Thế nên…
“Dù sao thì, thật tốt vì các ngươi sẽ không ngăn cản. Tạm biệt. Chúng ta đi đây.”
“….”
“Ngươi không định đổi ý bây giờ đâu nhỉ?”
Khi tôi nhún vai hỏi, gã Phó thủ lĩnh đáp bằng giọng chẳng chút xao động.
“Sao có thể chứ? Tôi là kiểu người luôn giữ lời hứa của mình.”
“Oh, ngươi còn đàn ông hơn vẻ ngoài đấy?”
“Hơn vẻ ngoài…?”
“Ha ha! Nếu cứ lo lắng về mấy chuyện vặt vãnh thì chẳng nam tính chút nào!”
“….”
“Vậy thì, ngươi vui lòng biến mất khỏi tầm mắt ta được không? Ta đang định quay đầu tiến về Bifron, nhưng làm việc đó dưới sự chứng kiến của các ngươi thì có hơi khó xử.”
Ta hạ giọng nói, gã Phó thủ lĩnh trầm ngâm chốc lát rồi hô lớn:
“Tất cả binh lính rút về tường thành!”
Đám quân Noark còn đang giằng co với chúng tôi có chút xôn xao, dường như không thể hiểu được tại sao trưởng quan lại đưa ra mệnh lệnh đó, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về phía sau.
“Thật sự đi rồi sao…”
Nhìn chúng quay lưng rời đi, tôi nhớ lại nét mặt sau cùng của gã Phó thủ lĩnh.
Khuôn mặt hắn khi ngoảnh lại vừa như chế giễu tôi, vừa như hân hoan.
Và chắc đồng đội của tôi cũng thấy biểu cảm đó.
“…Anh thực sự định đến Bifron sao?”
Amelia lo lắng hỏi.
“…Liệu đây có phải lựa chọn đúng đắn không? Tôi luôn có cảm giác giống như chúng đang dẫn dụ ta bước vào một cái bẫy giăng sẵn…”
Versil cũng dè dặt bày tỏ lo âu.
Nhưng…
‘Cái bẫy giăng sẵn gì chứ?’
Chỉ cần nhớ lại biểu cảm sau cùng của hắn, tôi liền hiểu.
Tôi phủi bỏ chút do dự còn sót lại, quay người khỏi tường thành.
“Còn đứng đó làm gì! Mau theo tôi! Từ giờ chúng ta sẽ tiến về Bifron!”
Rốt cuộc, ở đó đang che giấu điều gì mà chỉ cần tôi nhắc đến thôi cũng khiến bọn chúng khó chịu đến thế?
Dù chưa biết rõ, nhưng khi đến nơi, chắc chắn tôi sẽ tìm ra.
*****
Roland Vanozant, phó thủ lĩnh của Orcules.
Anh nhìn xuống bức tường thành trống trải và bật cười như không thể tin nổi.
“…Quả nhiên là hắn đi thật.”
Trong lúc hắn lẩm bẩm, một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa bước đến gần.
“Phó thủ lĩnh, anh chắc chứ? Thật sự để chúng cứ thế đi thế này sao.”
Lyrane Vivian.
Cô ta từng là nhân tài đầy triển vọng của tháp pháp sư, nhưng vì đắm chìm trong nghiên cứu cấm thuật, cuối cùng sa ngã thành pháp sư bóng tối.
Người ta vẫn đồn rằng, ngay cả trước khi tiếp xúc với ma thuật hắc ám, cô ta cũng đã có một đôi bàn tay đầy máu. Và sau khi chìm sâu vào trong bóng tối, cô ta đã mất đi tấm màn che cuối cùng và sự tàn bạo của cô ta trở nên càng trầm trọng hơn.
Cả cái thói đùa cợt đặc trưng kia nữa.
“Anh bị bất ngờ vì hắn bỏ đi thẳng thừng đúng không?”
“….”
“Này, nhìn bộ dạng anh đi. Lúng túng ra mặt còn gì. Sao thế? Anh vẫn hay ra vẻ khôn ngoan, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ hắn sẽ quyết đoán như vậy sao?”
Vanozant vốn chẳng ưa hạng người này.
Không, phải nói thẳng ra là anh căm ghét chúng.
Nhưng…
‘Cô ta vẫn còn hữu dụng.’
Hắn đáp lại, nhìn người phụ nữ với nụ cười tử tế trên môi.
“Haha, làm sao một người có thể biết hết được chứ. Nhưng nghe cô nói thế, chắc hẳn cô Vivian có kỳ vọng gì đó chăng?”
“Tôi ư? Chờ mong gì chứ. Ai mà biết tại sao hắn lại nghĩ đến việc đến thẳng Bifron sau khi chúng ta đã để hắn an toàn đi qua cơ chứ? .”
“….”
“Nhưng chẳng lẽ giờ ta không nên bám theo sao? Nếu hắn đến Bifron và gây ra rắc rối, thì việc đó sẽ thành họa lớn cho chúng ta đúng không?”
Vanozant nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu chua chát.
Dù vẻ ngoài cô ta có khùng điên, nhưng Vivian tuyệt đối không phải một kẻ ngu ngốc.
Đúng như cô ta nói, việc để một kẻ khó đoán như Bjorn Yandel tiến vào Bifron chẳng phải chuyện đáng mừng gì.
“Nhưng bám theo ngay lúc này còn nguy hiểm hơn. Nếu tường thành bị bỏ trống hoàn toàn, hoàng gia chắc chắn sẽ sinh nghi. Bây giờ chưa phải lúc buông tay ra khỏi Quận 7.”
“Cơ mà thản nhiên giả vờ như chẳng có gì và để hắn đi thì… hơi quá nhỉ?”
Vivian nhếch mép châm chọc, còn Vanozant thì chỉ cười nhạt.
“Đúng vậy. Tôi cũng có phần hối hận.”
“Oh, đừng tỏ ra vẻ tôi đang bắt nạt anh như vậy. Chỉ tò mò thôi, vì sao ngài Phó thủ lĩnh khôn ngoan của chúng ta lại làm thế?”
Cuối cùng, trước sự truy vấn dai dẳng, anh cũng miễn cưỡng đáp.
“Cô Vivian, một người bình thường sẽ không thể đưa ra quyết định dứt khoát trong tình cảnh ấy. Huống hồ khi họ còn có quá nhiều thứ để mất.”
Đây không phải câu trả lời ngẫu hứng để lấp liếm.
Hắn từng quan sát vô số con người, chứng kiến quá trình họ đưa ra quyết định vô số lần.
Quan sát tường tận.
Chính vì thế mà hắn có biệt danh “Người chấp bút.”
Nhiều kẻ lầm tưởng biệt danh ấy đến từ kỹ năng nào đó, nhưng thật ra thì không phải vậy.
Từ nhỏ anh đã có khiếu đọc hiểu người khác.
Nhưng…
“Wow, giờ nhìn lại, hóa ra Phó thủ lĩnh của chúng ta cũng chẳng sáng suốt gì mấy.”
Trước câu trả lời nghiêm túc, Vivian chỉ cười khẩy, còn Vanozant thì cau mày, không buồn che giấu vẻ khó chịu.
Thấy mình có lẽ đã lỡ lời, cô ta nói thêm:
“Như anh đã nói, người thường thì sẽ như thế.”
“...”
“Nhưng Bjorn Yandel đâu phải người thường, đúng không?”
Nói xong, Vivian nhún vai bỏ đi, để lại Vanozant khẽ cười một mình.
“Không phải người thường….”
Lần đầu tiên anh nghe đến cái tên “Bjorn Yandel” là khi hắn ta được phong tước Nam tước nhờ công trạng tại trận chiến trong Rừng Goblin.
Khi đó anh chỉ nghĩ: một kẻ đặc biệt vừa xuất hiện.
Thực ra lúc ấy hắn chỉ là một gã Barbarian may mắn, chẳng đủ để khiến anh phải cảnh giác.
Còn bây giờ thì sao?
Bjorn Yandel nay đã thành một trong những nhân vật nổi bật nhất vương quốc.
Hơn nữa…
‘Mình không nhớ nổi đã bao nhiêu lần rồi nữa.’
Cứ như có định mệnh, cái tên Yandel liên tục xuất hiện trước mặt anh.
Giống như Sát Long Nhân Regal Vagos.
Ngay cả khi Regal lấy lại ký ức, anh ta cũng đã chết lặng khi biết người mà mình gặp trong mê cung chính là Bjorn Yandel.
Khi ấy hắn còn chưa nổi danh, chưa hề được phong tước.
‘Là nghiệt duyên ư…?’
Dù vốn chẳng tin vào điềm gở, nhưng anh có một linh cảm.
Bjorn Yandel rồi sẽ trở thành một chướng ngại lớn trong tương lai.
“Phải báo với thủ lĩnh ngay thôi.”
Sau khi sắp xếp ý nghĩ, anh dùng phương thức liên lạc riêng của Noark, gửi tin tức này đến thủ lĩnh ở Quận 13.
Sau khi báo cáo xong, anh lại nhìn vào bức tường trống, nhớ lại cuộc nói chuyện với Sát Long Nhân.
[Hmm, ngươi muốn ta kể cho ngươi về Bjorn Yandel đi?]
Vì Yandel là một nhà thám hiểm đang lên nhanh chóng, anh đã nghe ngóng khá nhiều thông tin từ Regal Vagos sau khi gã hồi phục ký ức.
Trong đó cũng có một điều như sau.
[…À, phó thủ lĩnh. Một điều cuối cùng.]
Khi ấy anh chỉ nghe một cách qua loa, nghĩ rằng đó chỉ là một câu chuyện viển vông.
[Nếu có thể, tốt nhất đừng bao giờ nói chuyện trực tiếp với hắn.]
Giờ thì anh đã lờ mờ hiểu…
[Chỉ cần mở miệng, thì mọi thứ sẽ dần xoay chuyển theo hướng mà hắn muốn. Mà ngươi còn chẳng hay biết.]
Vì sao khi đó Regal lại cảnh báo anh như thế.
.
Bình luận truyện