Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 627 : Người chấp bút của Orcules

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 00:45 10-09-2025

.
Abed Necrapheto, hay còn được gọi là Kẻ thu thập Xác Chết. Một thành viên của Orcules, tổ chức tội phạm theo hình thức tinh anh có số lượng ít, và đồng thời cũng là một trong những kẻ từng thuộc về Hội Bàn Tròn nay đã tan rã. Người quen cũ của tôi ở đây không chỉ có một mình hắn ta. “Đó là Phù thủy Gào thét…!” Phù thủy Gào thét Lyrane Vivian. “Nếu là một lão kỵ sĩ khoác giáp đỏ sẫm… thì chắc chắn đó là hắn…!” Huyết Kỵ Sĩ, từng khét tiếng vì giết chết thủ lĩnh của Quân đoàn Hiệp sĩ Hoàng gia rồi đào tẩu. Không chỉ có những kẻ từng ác chiến với tôi trên Lục Địa Bóng Tối, mà ngay cả các tội phạm cấp điều hành – vốn tôi chỉ biết qua tin tình báo – cũng hiện diện khắp nơi. Ồ, dĩ nhiên cũng có vài gương mặt hoàn toàn xa lạ. Dù tôi từng nghiên cứu về các thành viên của Orcules, nhưng vài nhân vật lại chẳng khớp chút nào với dữ liệu trong trí nhớ của tôi. ‘…Thành viên mới sao?’ Cảm giác có vẻ là thế, nhưng không hề có vẻ gì là dễ đối phó. Không, trên thực tế thì những kẻ này tuyệt đối sẽ còn khó nhằn hơn. Vì Noark chính là thế lực đã độc chiếm Tầng 8 và đã đầu tư mạnh mẽ để bồi dưỡng thế hệ kế tiếp. Tôi thậm chí từng trực tiếp đối mặt với vài tên trong chuyến thám hiểm Băng Thạch, nên thừa biết sức mạnh của chúng thế nào. Điều may mắn là, chưa thấy tên Commander sở hữu Tinh chất của Layer Lord nguy hiểm xuất hiện. Nhưng mà… “….” Khoảnh khắc đối diện, ánh mắt của Erwin tràn đầy sát khí. Thú thực, nhìn cảnh ấy tôi có phần lo cô ấy sẽ hành động nông nổi, nhưng… “Không sao đâu. Đừng lo cho em.” Giọng nói bình tĩnh, dường như để trấn an tôi. Có lẽ bởi đã trải qua một khoảng thời gian dài kể từ hôm ấy. Hoặc bởi đã kinh qua vô số biến cố. Erwin cũng đã có thể khéo léo kìm nén cảm xúc. “Cho dù không phải hôm nay… thì một ngày nào đó, em sẽ giết sạch chúng.” “….” “Vậy nên, em ổn.” Xem ra cảm xúc ấy chưa từng phai nhạt. Và đó, có lẽ là một điều tốt. Nếu nghĩ kỹ, tôi và cô ấy vốn chẳng khác gì nhau. Hoàng gia đã từng đẩy tôi vào chỗ chết, nhưng xét về mức độ oán hận thì vẫn chẳng sánh được với những kẻ trước mặt này. Dragon Slayer Regal Vagos. Bởi chính hắn cũng từng là một thành viên của Orcules. Khi thế giằng co kéo dài trong lặng lẽ và bầu không khí nặng nề, tôi cất bước tiến lên. Nhìn số lượng bọn chúng đã đổ về lúc này xem. Được thôi, vậy thì… “À? Không ai tức giận sao? Như vậy thì chẳng thú vị gì cả… Hmm? Sao không ai nói gì hết vậy?” Tôi hé miệng, ngắt lời tên kiêu ngạo kia. “Lâu rồi không gặp.” “Pssit, cái miệng kiêu ngạo đó cuối cùng cũng chịu mở ra—.” “Kẻ thu thập Đồ chơi.” “….” Tôi muốn lao lên liều lĩnh như từng làm với Người canh gác Ngọn hải đăng trên Lục Địa Bóng Tối, nhưng tình thế giờ đây buộc phải hạn chế. Mục tiêu của chúng tôi bây giờ là thoát thân. Rõ ràng, nếu có ý định thật sự giao chiến, thì để tiếp cận hắn thôi cũng phải mất cả năm. ‘…Tôi cần nhanh chóng tạo ra một khe hở để di chuyển.’ Thế nên, việc dạy dỗ hắn sẽ phải hoãn lại. “Nào nào, Kẻ thu thập Đồ chơi sao? Cũng không tệ đâu! Sau khi giết ngươi, ta sẽ dùng ngươi làm một món đồ chơi tuyệt vời.” Hắn ra sức nâng cao bầu không khí, như thể chẳng hề hấn gì trước những lời công kích cá nhân của tôi. Nhưng làm thế cũng chẳng khiến hắn trở nên trưởng thành hơn. “Tại sao không thử tìm một Tinh chất mới đi? Nếu chịu tìm kỹ, chắc chắn trên thế giới sẽ có một loại Tinh chất nào đó giúp người gia tăng kích thước của thứ đồ chơi thảm hại đó.” Ngay khi hắn định nói thêm, một người khác chen vào. “Dừng lại.” “…?” “Đừng trêu chọc gã đó nữa.” Nhìn thấy cảnh Chú Hề tự cao kia im miệng, có vẻ kẻ mới đến có địa vị không hề thấp. ‘Hắn là ai?’ Trong lúc tôi còn suy đoán, Amelia đứng phía sau ghé tai thì thầm: “Roland Banozant. Phó thủ lĩnh của Orcules.” Thoạt nhìn hắn quá đỗi bình thường nên tôi chẳng nhận ra ngay, nhưng thực chất là một nhân vật khét tiếng. Người chấp bút - Author, Roland Vanozant. Một thiên tài nhưng bị tâm thần, kẻ được cho là đã đoạt vị trí số hai bằng cách giết chết Phó thủ lĩnh tiền nhiệm của Orcules chỉ bằng một đòn duy nhất từ mười năm trước. “Thật sao? Gã đó đã giết Phó thủ lĩnh tiền nhiệm?” “Thật. Hắn ta bị phanh phui là đã câu kết với hoàng tộc, và chính ‘Người chấp bút’ đã kết liễu hắn ta.” “Hmm… ra vậy….” Đây là một thông tin tốt với chúng tôi. Xét thấy Phó thủ lĩnh đang trấn giữ ở Quận 7, thì hẳn tên thủ lĩnh sẽ là người phụ trách Quận 13. Điều đó cũng có nghĩa là hôm nay sẽ không có cuộc chạm mặt với tên khó nhằn đó. Tất nhiên, như vậy không có nghĩa là tên Phó thủ lĩnh này là kẻ dễ đối phó. “Jandel, nếu có thể, tốt nhất anh đừng mở miệng với gã Người chấp bút—.” Ngay lúc đó, tôi cảm nhận một cơn sóng ma lực chen vào giữa tôi và hắn. “———!” Amelia bên cạnh đang nói gì đó, nhưng tai tôi chẳng còn nghe được. ‘Không phải ma thuật khống chế âm thanh…’ Hẳn là một kỹ năng. Tôi phất tay trấn an Amelia, rồi đưa mắt nhìn lại Phó thủ lĩnh của Orcules. “Có vẻ cô gái này đã làm thay tôi phần giới thiệu, nên tôi sẽ bỏ qua phần khách sáo. Bjorn, con trai của Yandel. Tôi có một đề nghị dành cho anh.” “Một đề nghị sao….” Sau khi đáp rằng mình sẽ nghe thử, hắn liền đi thẳng vào vấn đề. “Chẳng bao lâu nữa, một cơn bão sẽ nổi lên, nuốt chửng tất cả. Và một con thuyền đầy lỗ thủng vĩnh viễn chẳng thể vượt qua cơn bão ấy.” “Ý ngươi con thuyền đầy lỗ thủng ấy… là hoàng tộc sao?” “Tất nhiên. Nếu không thì sao chúng ta lại làm điều này? Hãy từ bỏ con thuyền mục rỗng ấy đi… và đến với chúng ta.” Đề nghị của Phó thủ lĩnh… hơi khiến tôi thất vọng. Đáp án chính xác không phải quá hiển nhiên sao? Tôi tự hỏi vì sao hắn còn phải dựng màn chắn âm thanh, thì ra chỉ để thuyết phục bằng mấy lời này. “…Có thể cho ta chút thời gian để suy nghĩ không?” Nghe tôi hỏi vậy, Phó thủ lĩnh khẽ bật cười. “Vậy câu trả lời chính là từ chối.” “Tại sao ngươi lại thế? Ta chỉ nói là sẽ suy nghĩ thêm thôi mà.” “Anh là nhân vật đặc biệt trong mắt chúng tôi. Vì vậy, tôi đã điều tra rất nhiều về anh. Trong ngôn ngữ của anh, câu ‘sẽ suy nghĩ thêm’ có nghĩa là anh đang cần trì hoãn thời gian.” “Ờ….” Cái quái gì thế này? Trong chốc lát, tôi ngớ ra chẳng biết nói gì. Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật là chuyện này cũng rất khả thi. Giống như những cầu thủ bóng chày phân tích thói quen của người ném bóng, bọn chúng cũng đã âm thầm phân tích cả thói quen hằng ngày của tôi. Nhưng cũng chính vì vậy— “Ngươi có điều tra cho đàng hoàng không thế?” “…?” “Nếu đã điều tra kỹ rồi thì hẳn ngươi cũng phải biết câu trả lời rồi chứ?” “….” “Câu trả lời của ta sẽ là gì?” Phó thủ lĩnh không phản ứng mấy với giọng châm chọc của tôi. Hắn chỉ hỏi lại bằng giọng điệu lạnh lùng. “Vậy câu trả lời là gì?” “Là từ chối.” “Tại sao?” “À… chẳng có lý do gì cả. Có lẽ chỉ vì… ta thích thế thôi.” Tôi không muốn phơi bày gì về mình, nên chỉ đáp qua loa như vậy. Nhưng hắn lại lập tức chĩa mũi nhọn vào một điểm khác. “Xem ra ngươi quả thực coi trọng đồng đội như sinh mạng của mình.” Hắn buông lời thản nhiên. “Leor Wuerv Dwalki. Nghe nói cái chết của người này đã tác động mạnh đến anh.” Tên điên này định nói cái gì nữa đây? “Nhưng kẻ giết anh ta là Sát Long Nhân, và đó chỉ là một hành động bộc phát của cá nhân. Trong lúc truy đuổi anh, hắn đã đụng độ với Hiệp sĩ Hoa Hồng rồi bỏ mạng.” Âm điệu đó, nghe chẳng khác gì chế nhạo. “Oh, hay là anh vẫn chưa biết? Đây là thông tin được coi là tuyệt mật ngay cả trong nội bộ hoàng gia…” Ở một khía cạnh nào đó, nó nghe như lời dụ dỗ. “Theo những gì tôi nghe được, lúc đó anh có lẽ đang trên đường chạy trốn khỏi chúng tôi.” Ở một khía cạnh khác, nó lại chẳng khác gì lời đe dọa. “Nhưng… anh không thấy tò mò sao? Vì sao lúc ấy Hiệp sĩ Hoa Hồng lại có mặt ở đó?” Tên này biết đến mức nào trước khi thốt ra những lời này? Bởi ý nghĩa thật sự ẩn trong câu chữ quá khó đoán, tôi chẳng thể phân định được hắn muốn thuyết phục tôi hay hăm dọa tôi. Không, có lẽ— ‘Tên này chỉ muốn thử xem tôi đã biết đến đâu thôi.’ Nghĩ vậy, tôi giữ nét mặt trống rỗng như một con bạc kỳ cựu đang bảo vệ những lá bài trên tay mình. Khi kỹ năng được gỡ bỏ, âm thanh xung quanh lại ùa vào tai tôi. Và ngay lúc đó— “Anh quả thực rất thông minh, khác hẳn với những Babarian khác. Chắc chắn một ngày nào đó, anh sẽ tự mình tìm ra được đáp án.” Phó thủ lĩnh cất lời, lần này để tất cả đều nghe thấy. “Thế nên, hôm nay tôi sẽ để anh đi.” Chỉ lúc đó, tôi mới hiểu lý do vì sao hắn muốn đối thoại riêng. Hắn đã tìm cách lôi kéo tôi. Nhưng là một sự lôi kéo đầy cưỡng ép. “Hãy cứ để bọn họ đi. Lần này chúng ta sẽ không cản trở.” Đối thủ lần này, hoàn toàn khác hẳn bất cứ kẻ thù nào tôi từng đối diện. ‘Haa… lẽ ra tôi nên lao thẳng vào hắn ngay khi chúng tôi vừa gặp mặt.’ Tôi… đã bước chân vào cái bẫy của hắn rồi. ***** Sau đó, Phó đội trưởng ra lệnh, và như một phép lạ của Moses, một con đường dẫn thẳng lên tường thành được mở ra. (Dịch giả-kun: "Miracles of Moses" - Phép màu của Moses đề cập đến nhiều sự kiện siêu nhiên mà Moses đã thực hiện theo Kinh Thánh, trong đó nổi tiếng nhất là việc ông tách Biển Đỏ để dẫn dắt người Israel thoát khỏi Ai Cập.) Và chẳng dừng lại ở đó. “Oh, nếu anh vẫn còn bất an, chúng tôi sẽ lùi xa, biến mất khỏi tầm mắt anh.” Hắn thậm chí còn đề nghị… biến mất hoàn toàn. Lúc đầu tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi trấn tĩnh lại để suy xét, tôi đã nhận ra. “Hắn ta vừa trao đổi gì với Nam tước…?” “Chỉ vài câu ngắn ngủi vậy mà cánh cửa đã mở ra rồi sao?” “…Có khi nào hắn định lừa chúng ta bước vào rồi bất ngờ đâm từ sau lưng không?” “Nhưng hắn thậm chí còn nói sẽ biến mất luôn kia mà?” Thế là mọi thứ hoàn toàn sụp đổ. Chỉ như một sứ thần Cao Ly từng dùng vài lời ngăn chặn cả một đạo quân, gã này cũng đã dồn tôi vào đường cùng chỉ với đôi ba câu chữ. (Dịch giả-kun: ám chỉ giai thoại nổi tiếng về nhà ngoại giao Seo Hui (徐熙, 서희) vào năm 993. Lúc đó, đại quân Khiết Đan đang trên đường tấn công Cao Ly - Goryeo - Hàn Quốc. Thay vì tiếp tục chiến đấu, Cao Ly cử Seo Hui đi thương thuyết. Ông đã dùng lý lẽ và lập luận khéo léo để thuyết phục người Khiết Đan rút quân mà không cần đánh tiếp.) [Anh quả thực rất thông minh, khác hẳn với những Babarian khác. Chắc chắn một ngày nào đó, anh sẽ tự mình tìm ra được đáp án.] Câu nói đầy ẩn ý mà hắn cố tình để tất cả đều nghe thấy chính là minh chứng. Nếu tôi vượt qua tường thành trong tình cảnh này mà không hề đổ máu… thì kẻ chịu tổn hại nhiều nhất sẽ chính là tôi. Hoàng tộc sẽ sinh nghi. Dư luận cũng sẽ hoài nghi. Họ sẽ muốn tin rằng phe Noark chắc chắn đã ngấm ngầm thực hiện một giao kèo nào đó với tôi và đồng ý thả chúng tôi. Cho đến giờ, nhờ mang thân phận quý tộc, tôi vẫn tránh bị điều tra trực tiếp, nhưng lần này—một cuộc thẩm tra cấp cao chắc chắn sẽ diễn ra. Cả với đồng đội, lẫn chính bản thân tôi. Và khi điều đó xảy ra? ‘Sẽ là dấu chấm hết.’ Tim tôi thắt lại khi nhìn thấy một “kết thúc tốt đẹp” theo nghĩa đen. Rùng mình—! Phó thủ lĩnh hẳn không biết liệu tôi có hay không có thông tin về sự tồn tại của Hiệp sĩ Hoa Hồng. Có lẽ vì thế hắn mới thử dò xét theo cách này. Nếu tôi lộ ra mình đã biết chuyện đó trong quá trình thăm dò, hoàng gia sẽ tự xử lý tôi. Còn nếu tôi tỏ ra hoàn toàn không biết, thì đồng nghĩa với việc từ giờ tôi sẽ trở thành kẻ đối nghịch cùng hoàng gia. Dù kết quả là gì, bọn chúng chẳng hề chịu thiệt. ‘Tôi nên làm gì đây?’ Có nên ra lệnh tấn công liều lĩnh ngay lúc này không? Đang lúc tôi còn phân vân, hắn mỉm cười nói với tôi: “Có lẽ anh cảm thấy khó quyết định khi có quá nhiều ánh mắt nhìn vào. Vậy thì, bọn tôi sẽ rút lui.” Cho đến tận phút cuối, hắn vẫn như thế. “Khoan đã.” Tôi gọi hắn lại, đồng thời sắp xếp nhanh suy nghĩ. Có một điểm mâu thuẫn trong kế hoạch này. Tôi hoàn toàn hiểu rằng chúng sẽ có lợi nếu mở một lối thông qua tường thành… Nhưng— ‘Chỉ vì thế thôi sao…?’ Thành thật mà nói, tôi vẫn không sao hiểu nổi. Tại sao chúng lại dễ dàng bỏ qua những nhà thám hiểm của Quận 7 phía sau tôi như vậy? Chẳng lẽ giá trị của tôi đối với chúng lại lớn đến mức đó? Hay thật ra, thứ chúng kỳ vọng không nằm ở tôi? “À.” Một giả thuyết lóe lên như tia chớp trong đầu tôi. Nếu không phải giá trị của tôi quá cao… mà là giá trị của Quận 7 quá thấp thì sao? Đúng vậy. ‘Ngay từ đầu, lũ khốn này chưa bao giờ có hứng thú với Quận 7.’ Khi giả định này được đặt ra, mọi thứ bắt đầu trở nên hợp lý. Vậy mục tiêu thật sự của bọn chúng… là Quận 13? Tôi không chắc chắn, nhưng trực giác mách bảo rằng tình hình ở nơi đó sẽ chẳng khác Quận 7 là bao. Do đó, chỉ còn lại duy nhất một cái tên khả dĩ. “Anh còn định do dự đến bao giờ?” “Biffron.” “…!” Đúng. Đó mới là đáp án chính xác. Haha… Giờ thì tôi đã biết bước tiếp theo mình phải làm rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang