Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 626 : Tấn công trực diện

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 00:43 10-09-2025

.
Sau khi hạ mục tiêu đầu tiên – Đại Giáo Đường của Giáo hội Leatlas – chúng tôi men theo lộ trình đã vạch sẵn, lần lượt giải cứu những nhà thám hiểm đang bị kẹt trong các cơ sở thành phố. Và rồi… “Ngài định cho tôi Tinh chất thật sao?” “Đúng vậy! Nếu các người mạnh thêm một chút, chẳng phải cơ hội để cứu thành phố này sẽ cao hơn sao? Nào, cầm lấy đi!” Mỗi lần chúng tôi phá vòng vây thành công, tôi lại chia sẻ một số Tinh chất. Tất nhiên, không phải phát bừa cho bất cứ ai, mà luôn đưa cho những nhà thám hiểm cấp cao nhất trong nhóm vừa được giải thoát. Chỉ vậy là đủ để tôi có thể bàn giao với gia đình hoàng gia. Mà vốn dĩ, số Tinh chất thu được ở tầng hầm đầu tiên đâu có nhiều đến mức có thể phân cho tất cả. ‘Rồi, đến đây là kết thúc việc chia sẻ Tinh chất.’ Khi giải phóng chi nhánh phía Tây của Toà thị chính Quận 7 – mục tiêu thứ tư trong lộ trình – thì toàn bộ số Tinh chất để chia đã cạn sạch. “Ơ… nhưng chẳng lẽ ta không cần ghi lại ai đã nhận cái gì à?” Auyen cùng vài đồng đội khác, vốn chẳng hay biết gì về kế hoạch biển thủ của tôi, bắt đầu lo lắng về hành động lỗ mãng đó. “Dù gì đây cũng là tài sản của hoàng gia, họ chắc chắn sẽ muốn kiểm kê, cho dù lý do có chính đáng đi nữa.” Tất nhiên là tôi biết điều đó. Nếu một người thường làm trò này, hẳn anh ta sẽ bị nghi ngờ nặng nề. “Trời ạ, sao phải ghi chép mấy thứ đó? Phiền phức chết đi được.” Nhưng mà tôi là một Barbarian. Làm việc kiểu lỗ mãng chính là đặc quyền của tôi. “Nếu anh thấy phiền thì để tôi hỏi từng người rồi ghi lại cũng được…” “Không cần đâu! Giữa lúc bận rộn thế này, anh định làm vậy đến bao giờ?” “… Nhưng mà…” Ôi, thật là. “Auyen, thế là đủ rồi.” Nghe thấy tôi cắt ngang, Auyen liền chau mày, trông như có điều suy nghĩ. Có vẻ anh ta đã nhận ra tôi đang ẩn giấu dụng ý nào đó… dù vẫn chưa thể đoán được rốt cuộc là gì. Thật ra ngay cả Amelia cũng từng chết lặng khi nghe kế hoạch này lần đầu. Trong thế giới này, mấy ai dám liều mình chơi trò điên rồ như vậy để lừa gạt hoàng gia cơ chứ? “Bjorn! Bao giờ chúng ta mới lên đường đến điểm kế tiếp hả! Tôi muốn chiến đấu ngay…!! Woooooooo!!” Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, Aynar lại lần nữa bùng nổ khí thế, không thể kìm lòng thêm để được đánh nhau. ‘… Giá mà mình chỉ nhét cho cô ấy một nửa chỗ ý chí chiến đấu đó thôi nhỉ?’ Sau khi vực lại được nhuệ khí, Aynar dường như cảm thấy xấu hổ với khoảng thời gian u ám trước kia, nên bây giờ lại hoạt bát hơn cả thường ngày. Có lẽ chỉ cần một nửa thôi đã đủ, nhưng— ‘Thôi, thế mới đúng là người Barbarian.’ Tôi thật sự thấy mừng vì Aynar đã lấy lại nụ cười rạng rỡ của một chiến binh Barbarian. Chính vì thế, tôi thay đổi luôn nhiệm vụ của cô ấy. Đáng lẽ lần này, Aynar phải đi theo Versil bảo vệ hậu quân… nhưng giờ thì— “Hét lên đi, Aynar!” “Bethel—Raaaaaaaaaaaaaaaa!!!” Cô ấy chạy ngay bên cạnh tôi ở tiền tuyến, hủy diệt mọi thứ chắn đường, và tận dụng cơ hội làm quen với những kỹ năng mới học được. 「Aynar Pheneline thi triển [Unbreakable Spirit].」 「Chỉ số thể chất tăng vọt trong một khoảng thời gian.」 「Mọi hiệu ứng khống chế giảm 80% thời gian hiệu lực.」 Nhờ kỹ năng buff này, Aynar đã có thể hóa thân thành một cỗ xe tăng không thể cản phá, lao vào quét sạch chiến trường. Dù chưa thể hoàn toàn miễn nhiễm khống chế, nhưng với mức giảm 80% cộng thêm lượng kháng phép sẵn có, đa số những kỹ năng khống chế đều tan biến chỉ trong nháy mắt. 「Aynar Pheneline thi triển [One-shot].」 Tuy nhiên, kỹ năng cốt lõi của trường phái thương thủ, [One-shot], vẫn chưa phát huy được sức mạnh thật sự. Tất cả những kỹ năng có hiệu ứng “xuyên thấu” đều sẽ áp dụng lên đòn đánh tiếp theo. Nhưng hiện tại, Aynar chỉ có đúng một hiệu ứng xuyên thấu – [Trident]. Tôi đã khuyên cô ấy tạm thời đừng sử dụng kỹ năng này để tránh phí mana, song Aynar chẳng chịu nghe. Làm sao cô ấy có thể kìm nổi không sử dụng mũi thương tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ kia? ‘Khi xử lý xong chuyện thành phố, nhất định phải tìm thêm kỹ năng tấn công cho cô ấy.’ Một khi sở hữu ba kỹ năng xuyên thấu, [One-shot] sẽ bùng nổ vượt qua cả những kỹ năng từ Tinh chất cấp 3. ‘Xét cho cùng, đây cũng là một kỹ năng khá linh hoạt nhỉ?’ Điều kiện của [One-shot] chỉ cần là kỹ năng có hiệu ứng xuyên thấu. Vậy nên cả những lớp khác dùng vũ khí tầm xa như cung cũng có thể vận dụng. Chính vì tiềm năng ấy mà [One-shot] mới được chọn làm kỹ năng cốt lõi của trường phái nhân vật dùng thương. “Woooooooooooo!!” Thế là, dù chưa tận dụng được hết [One-shot], Aynar đã khiến người ta phải gọi mình là Kiếm thánh khi tung hoành khắp chiến trường. Không, đúng hơn là cô ấy còn vượt xa danh hiệu đó. Bởi vì chỉ số cơ bản đã tăng vọt, cộng thêm— 「Aynar Pheneline đã dùng kỹ năng tấn công 10 lần.」 「Kích hoạt kỹ năng bị động [War Weapon]: tạm giảm mạnh sát thương nhận vào.」 「Aynar Pheneline đã thất bại trong việc đón đỡ.」 「Kích hoạt kỹ năng bị động [Endurance]: mọi kháng tính tăng nhẹ.」 Nhờ bộ kỹ năng phòng thủ này, khả năng bám trụ trong giao tranh của cô ấy tăng vọt. Và sát thương… lại càng khủng khiếp hơn trước. Không chỉ tập trung vào khả năng dịn sạch đám đông kẻ địch yếu ớt, giờ đây, mỗi nhát đâm của cô ấy đều đủ sức xuyên thủng những kẻ địch giáp dày như đậu phụ. “Nhưng mà Kiếm thánh… từ bao giờ lại dùng thương thế?” “Nhưng hình như còn mạnh hơn lúc cầm kiếm nữa…” “…Thương Thần! Cô ấy là Thương Thần!” Nghe đám thám hiểm xôn xao, Aynar tò mò quay sang hỏi tôi: “Bjorn! Thương Thần là gì thế?” “Là một người giỏi dùng thương.” “Wooooooo!! Tôi chính là Thương Thần!!!” Vậy là, Aynar lại có thêm một biệt danh mới. ***** 「Danh vọng của Aynar Pheneline tăng +1.」 「Danh vọng của Aynar Pheneline tăng +1.」 「Danh vọng của Aynar Pheneline tăng +1.」 「Danh vọng của Aynar Pheneline tăng +1…..」 「······」 ***** Ngay cả khi chúng tôi không được chú ý nhiều như Aynar, người vừa có một màn trình diễn hào nhoáng sau khi đổi vũ khí, thì vẫn có vô số ánh mắt của các thám hiểm giả khác dõi theo. “Chiếc khiên kia là gì vậy…?” “Tôi không rõ. Nhưng tuyệt đối không phải vật tầm thường.” “Có vẻ như các nữ chiến binh bên cạnh Người khổng lồ đã trở nên mạnh mẽ hơn nữa.” Không chỉ mình tôi, mà cả Amelia, Misha, Erwen — những người đã nhận được Tinh chất mới — cũng thể hiện sự trưởng thành vượt bậc và nhận được lời trầm trồ từ khắp nơi. “…Ta không biết chuyện gì đã xảy ra trong chuyến thám hiểm của họ, nhưng bây giờ Người khổng lồ chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh vậy.” “Có gì phải ngạc nhiên chứ? Anh ấy là người đã khắc tên mình lên Bia Đá Vinh Quang. Ngay cả sau khi chết, anh ấy vẫn sẽ được ghi nhớ như một huyền thoại của thành phố này.” Có phần gượng ngùng, nhưng những gì họ nói cũng không sai. Qua chuyến đi này, chúng tôi đã tìm thấy thêm động lực để bước tiếp. Dĩ nhiên, trước hết chúng tôi còn phải hoàn thành công việc còn dang dở. “…Lại trống không nữa sao.” Đích đến lần này là nhà ngục của Chi nhánh Hiệp Hội Mạo hiểm Giả phía tây, mục tiêu thứ chín trong lộ trình. Nhưng khi đến nơi, bên trong đã hoàn toàn vắng lặng. “Có lẽ bởi chúng ta đã không tiêu diệt được tất cả bọn chúng trong trận chiến trước đó.” “Các cơ sở khác cũng sẽ trong tình trạng tương tự thôi.” Từ cơ sở thứ ba trở đi, bọn Noark đã nắm rõ sự hiện diện của chúng tôi, chuẩn bị kỹ lưỡng, khiến các trận chiến trở nên khốc liệt. Và kể từ cơ sở thứ bảy, sức phòng thủ của chúng suy yếu dần. Đến giờ, cả quân canh giữ lẫn các nhà thám hiểm bị giam đều đã biến mất. Dù vậy, đây không hẳn là kết quả nằm ngoài dự liệu. Bởi cho dù chúng tôi quấy phá dữ dội thế nào, kẻ mà chúng e ngại nhất vẫn là quân đội hoàng gia đóng chốt bên kia tường thành. Nếu rút quá nhiều binh lực để đối phó chúng tôi, phía bên kia chiến tuyến sẽ ngay lập tức nhận thấy sự bất thường. Thế nên, từ góc nhìn của người Noark, chúng chẳng còn cách nào khác ngoài việc buông tay mặc kệ. ‘Xem ra khó trông mong viện binh từ hoàng gia rồi.’ Ban đầu, chúng tôi đã kỳ vọng một tình huống khác: hoàng gia sẽ lợi dụng lỗ hổng do chúng tôi tạo ra mà phát động tấn công tổng lực. Tin tức về đội thám hiểm từ Tầng Hầm Thứ Nhất trở về chắc chắn đã lọt đến tai bọn họ. Họ biết chúng tôi đang ở Quận 7, và một khi binh lực ngoài thành bị rút bớt, họ hẳn sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng… “Giờ phải bước sang giai đoạn tiếp theo thôi.” Thế gian nào có chuyện lúc nào cũng thuận ý? Quy luật tàn khốc đó tôi đã nếm trải vô số lần trong đời, nên giờ có thể đưa ra quyết định không chút do dự. “Kế hoạch tiếp theo… ý anh là gì?” “Tôi đã nói hết từ trước rồi. Cô không nghe thấy sao?” “…” “Chúng ta sẽ tự mình phá vỡ vòng vây và trở lại phạm vi kiểm soát của hoàng gia.” Đó vốn là một phần trong kế hoạch từ trước. Nhưng đối với đám thám hiểm giả vừa mới thoát ngục giam, lời ấy như một cơn địa chấn. “Hả…? Ý ngài là sao?” “Chẳng phải ngài đã nói phía tường thành tập trung toàn bộ binh lực của Noark ư…?” Tiếng xôn xao dấy lên giữa đám đông đã nghe thấy kế hoạch. “Liệu chúng ta có làm nổi không?” “Trang bị của chúng ta cũng chẳng còn nguyên vẹn…” “Cho dù kế hoạch có kỹ càng đến đâu, tôi cũng phải hỏi… chẳng phải điều này quá sức rồi sao…?” Có hàng chục cách để tôi thuyết phục họ. Rằng với sức mạnh hiện có, chúng tôi có thể thử. Rằng nếu tấn công trước, hoàng gia gần như chắc chắn sẽ nhận ra và gửi viện binh. Rằng chỉ cần vượt qua bức tường, dù mang thương tích cũng sẽ được chữa trị. Chỉ cần nói vài lời hùng hồn, cuối cùng họ cũng sẽ theo. Thế nhưng… “Ồn ào quá.” “…” “Các anh có phải người trưởng thành không mà than vãn lắm thế?” “…Cái… gì?” Nhìn vào những gương mặt ngơ ngác, tôi cộc lốc nói thẳng: “Người nào sợ thì ở lại. Thế là xong, có phải không?” “…Hả?” “Sao các người lại tỏ ra ngạc nhiên vậy? Các người thực sự nghĩ tôi sẽ phí công thuyết phục sao?” “….” Chẳng có tiếng đáp lại. Có lẽ đúng là họ đã mong như thế. Tôi không phải cha mẹ của họ. “Đi thôi!” Không cần thêm lời nào. Tôi dẫn đầu bước đi, và như vậy là đủ. “…Vậy là chúng ta bị bỏ lại thật sao?” “Ngươi điên rồi à? Phải đi theo chứ!” “Hẳn là Nam tước có tính toán riêng của ngài ấy. Tôi sẽ chọn tin tưởng ngài ấy!” Việc ‘thuyết phục’ mất nhiều hơn hai mươi phút so với tính toán của tôi. ***** Vì đây là Quận 7, địa bàn hoạt động của tôi, nên việc tìm đường trong thành phố đổ nát chẳng mấy khó khăn. Chỉ mất một lúc, bức tường thành sừng sững nhanh chóng hiện rõ ở đằng xa. Chỉ có điều, ngay khi tiến gần, đại quân Noark đã phát hiện ra chúng tôi và nhanh chóng hình thành vòng vây… “Chúng đông gấp ít nhất hai mươi lần chúng ta.” “Vấn đề là, đó vẫn chưa phải tất cả. Sẽ còn nhiều tên khác kéo đến theo thời gian.” Và điều đáng lo không chỉ nằm ở số lượng. Đám chủ lực Noark kéo ra chặn đường chúng tôi toàn là những kẻ mang khí thế khác thường, trong số đó có một người mà tôi quá đỗi quen thuộc. “Ra ngươi vẫn còn sống trở về từ đó sao? Bjorn Jandel.” “…” “Vậy mà ta cứ hy vọng ngươi sẽ ngoan ngoãn và đi chết ở nơi đó.” Tôi không nhịn được bật cười khẽ khi nhìn gã đang đứng xa xa, cất lời chào đón mình. “Pssit.” Hắn ta vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang