Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 581 : Khởi hành
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 10:04 19-07-2025
.
Đầu tôi đang cứng đờ.
Ngay cả khi tỉnh dậy trong thân thể của một Barbarian xa lạ và phải trải qua lễ trưởng thành mà chẳng biết nổi tên mình, tôi vẫn chưa từng bị rối trí đến mức này, như thể bộ não vốn vận hành trơn tru của tôi đang bị ngâm trong rượu mạnh.
Sự im lặng cứ thế kéo dài.
“….”
Misha, dù khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi, vẫn ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi, và tôi, người không chịu nổi ánh nhìn đó, đành gượng mở miệng.
“…Ra vậy.”
Một tiếng lẩm bẩm vô nghĩa, chẳng khẳng định, cũng chẳng phủ định, càng chẳng phải câu hỏi.
Sau một hồi dài im lặng, tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là: ‘Ừ, chắc vậy.’ Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy bản thân thảm hại đến vậy.
Nhưng nhờ thế, cái đầu đang tê dại của tôi dần trở lại bình thường.
‘Có’ và ‘không’.
Trước tiên, điều tôi cần làm bây giờ không phải chọn một trong hai đáp án ấy.
Nếu những gì Misha vừa nói là sự thật. Không, chắc chắn đó là sự thật, vì đang có [Broken Trust] hoạt động. Chính vì vậy, lại càng có những điều tôi không thể hiểu nổi.
“Vậy thì…”
“…Hử?”
“Vậy… tại sao hồi đó em lại vạch ranh giới với anh?”
Đó là câu hỏi tôi đã mang trong lòng từ rất lâu.
Ngày ấy, vì sao Misha đẩy tôi ra xa?
Tôi của lúc đó chỉ đơn giản nghĩ rằng nguyên nhân là vì cô ấy không có cảm tình với tôi. Nhưng giờ, sau khi nghe những lời vừa rồi, có vẻ nguyên nhân không phải vậy.
“À… chuyện đó…”
Rồi câu trả lời khe khẽ thoát ra từ đôi môi hé mở của Misha.
“Ngày hôm ấy… em đã phát hiện ra anh là Ác Linh… không, là… ‘người chơi’…”
“Người chơi…?”
Tôi nghiêng đầu, và Misha dè dặt hỏi:
“Em nghe nói các anh không thích bị gọi là Ác Linh… có đúng không?”
Tôi chưa từng nghĩ kỹ về vấn đề này, nhưng quả thực từ “người chơi” nghe vẫn dễ chịu hơn từ “Ác Linh” nhiều.
Nhưng… đây là điều cô ấy nghe từ Baek-ho Lee sao?
Nếu vậy… không hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu.
“Ừ… nếu anh không thích… em sẽ không gọi như vậy nữa. Xin lỗi…”
Tôi bỏ qua chuyện ấy, trở lại vấn đề chính.
“…Được rồi. Nhưng biết anh là Ác Linh thì liên quan gì? Ý anh là… dù có tình cảm, em nghĩ mình vẫn không thể ở bên một ‘Ác Linh’ sao?”
Tôi cố nén cảm xúc, nhưng vẫn không giấu nổi sự xót xa trong giọng nói.
Misha nghe vậy liền hốt hoảng kêu lên:
“Không phải vậy đâu!”
Cô ấy bối rối đến mức tôi thoáng thấy lại chính mình ngày xưa.
Nâng giọng chỉ trong giây lát, Misha tiếp lời, tránh ánh nhìn của tôi như xấu hổ vì phản ứng vừa rồi:
“Chỉ là… em thấy khó chịu… khi em trở thành điểm yếu của anh…”
“Chuyện đó, anh cần một lời giải thích thêm.”
Tôi nhíu mày, yêu cầu nói rõ hơn, và Misha vội vàng giãi bày.
Tóm lại, câu chuyện đơn giản là:
“Em nghĩ anh đang ‘thực hiện nghĩa vụ’ bằng cách đổi hình dạng với Caron… và em làm vậy vì nghĩ những hành động đó sẽ giúp anh che giấu thân phận của mình? Vì sợ một ngày nào đó vấn đề tình cảm sẽ khiến anh bị bại lộ…?”
“Ư…”
Misha cúi đầu như học trò phạm lỗi, nhưng mắt vẫn dán vào tôi.
“Vậy… chẳng lẽ em hiểu nhầm sao…?”
Tôi nên trả lời thế nào đây?
Xét cho cùng, hôm đó tôi đổi diện mạo với Caro bằng Golden Mask là để đánh lừa GM. Tất cả sự chuẩn bị đó là để dựng một bằng chứng ngoại phạm, tránh bị nghi là Ác Linh.
Nhưng…
‘Cô ấy cũng không sai.’
Tôi chưa từng thực hiện bất kỳ “nghĩa vụ” nào của mình ở thánh địa. Một phần vì với một người hiện đại như tôi, việc đó là không thể chấp nhận. Phần còn lại… là vì Misha.
Vì một lý do nào đó, tôi có cảm giác mình sẽ phạm một tội tày trời nếu dám làm điều đó.
“…Vậy là em không hiểu nhầm… tốt quá…”
Misha thở phào nhẹ nhõm, dường như đã nhận được câu trả lời qua biểu cảm của tôi. Tôi cũng chợt nhận ra rằng thời gian của [Broken Trust] chẳng còn nhiều.
Tôi phải tận dụng chỗ thời gian còn lại.
Dù có hơi hèn nhát, tôi vẫn muốn nhân cơ hội này để dẹp bỏ mọi nghi ngờ còn sót lại.
“Vậy đó là tất cả rồi sao?”
“Hử…?”
“Có lẽ… còn lý do nào khác khiến em đẩy anh đi?”
Nghe câu hỏi của tôi, Misha lúng túng đến mức không thốt nên lời.
Phải, vẫn còn điều gì đó nữa.
Khi tôi thúc giục cô ấy, Misha cuối cùng cũng mở lời với khuôn mặt đỏ bừng:
“Anh biết đấy…”
“….”
“Bởi vì em… không thể sinh con….”
Trong khoảnh khắc, đầu tôi trống rỗng.
Dù có bị một Ogre dùng chùy gỗ đánh vào đầu cũng chưa chắc nó có thể gây được cho tôi một cú sốc lớn hơn.
“Con…?”
“À, đừng hiểu nhầm! Không phải em không thể sinh nở… chỉ là đứa trẻ mà em sinh ra sẽ không phải là người Barbarian thôi…”
Tôi hiểu được ý nghĩa trong đầu.
Đó là đặc điểm về nòi giống của người Barbarian. Chỉ có phụ nữ của tộc Barbarian mới có thể sinh ra những đứa trẻ là Barbarian.
Nhưng dù hiểu ngữ cảnh, tôi vẫn không thể hiểu được cảm giác của Misha.
“Việc đứa trẻ có là người Barbarian hay không thì có gì quan trọng?”
Tôi hỏi lại với giọng không thể tin nổi, khiến Misha khẽ giật mình.
“Ơ…? Chuyện đó không quan trọng sao?”
Tất nhiên là không.
Tôi đâu phải người Barbarian thực sự.
Dù con tôi là một Barbarian hay một Red Cat, tôi cũng sẽ yêu thương hết mực đứa trẻ đó.
Nhưng Misha vẫn khó tin lời tôi.
“Không thể nào… chẳng phải đàn ông nào cũng quan tâm đến chuyện đó sao…”
Có lẽ điều này là lẽ đương nhiên với Misha, người sinh ra và lớn lên trong thế giới này.
Nhưng—
“Thế giới nơi anh từng sống… không như vậy.”
“Nhưng… giờ anh cũng là một quý tộc rồi… chắc chắn ai cũng thấy lạ, và sẽ có lời đồn đại…”
“Đủ rồi.”
Tôi dừng câu chuyện tại đó.
Chuyện con cái vốn đã là đề tài khó nói, giờ lại càng trở nên gượng gạo và có phần xấu hổ.
“Đừng nói nữa.”
“À… ưm… đúng không… Ừ, chắc là bây giờ anh chẳng còn thích em nữa…”
“Có một chuyện chúng ta cần làm trước khi anh trả lời.”
“…Vậy sao? Vậy đó là chuyện gì?”
“Đây là lần cuối cùng, Misha Karlstein.”
Tôi kiểm tra lại thời gian còn lại, rồi nói:
“Em có còn giấu anh điều gì không?”
Misha lập tức đáp bằng giọng chắc nịch, khiến người ta an tâm:
“Không có.”
Phải, mọi chuyện thực sự chỉ có thế.
Giờ nghĩ lại, việc tôi từng nghi ngờ rằng cô ấy đang giấu giếm một bí mật to lớn nào đó thật nực cười.
Cạch.
Kim giây của Broken Trust chạm đến điểm cuối cùng, ánh sáng phát ra từ nó cũng từ từ tắt lịm.
“Vậy… bây giờ anh sẽ trả lời chứ… làm ơn…”
Vì một lý do nào đó, tôi thấy khó mà nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Misha đang nhìn tôi, như thể trên đời này chẳng có gì quan trọng hơn câu trả lời của tôi.
‘Mình phải trả lời….’
Dù Broken Trust đã hết hiệu lực.
Mà, ngay cả khi nó vẫn còn hoạt động, chắc chắn nó cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến câu trả lời của tôi.
“Câu trả lời của anh là….”
Bởi vì đó là những cảm xúc chân thật nhất của tôi.
*****
Cô đang bị bỏ bùa.
Chắc hẳn đó là một loại ma thuật nguyền rủa vô cùng độc ác.
[Bjorn Yandel. Em cũng… thích anh.]
[Bjorn Yandel. Em cũng… thích anh.]
[Bjorn Yandel. Em cũng… thích anh.]
Dù có bao nhiêu lần cô dội nước lạnh lên đầu hay đập đầu vào tường khi vẫn đội mũ sắt, câu nói đó vẫn không ngừng vang vọng trong tai cô.
À, và còn cả câu nói cuối cùng của Bjorn:
[…Ra vậy.]
Đó không phải là một câu trả lời khẳng định, nhưng cũng chẳng phải là một lời từ chối.
Thế nhưng, Erwin lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm sâu kín trong giọng nói ấy. Nếu cảm giác của cô là đúng, thì khi ấy Bjorn đã rất vui mừng.
Vui mừng… trước câu trả lời của Misha Karlstein, người phụ nữ bạc bẽo đó.
“……..”
Đã xảy ra chuyện gì giữa hai người họ?
Và “ra vậy” có nghĩa là gì?
Đến tận bây giờ, dù có suy nghĩ nát óc, Erwin cũng không thể tìm ra câu trả lời.
Ngay khi nghe thấy giọng Bjorn vọng ra từ căn phòng đó, cô đã bỏ chạy ngay lập tức, như thể để trốn tránh sự thật.
“……..”
Tại sao lại làm vậy?
Tại sao cô phải chạy đi thay vì tiếp tục lắng nghe?
Ngay sau khi rời đi, Erwin đã hối hận ngay lập tức, nhưng ngay cả khi có thể quay lại khoảnh khắc đó, cô cũng không chắc liệu bản thân có thể làm khác đi hay không.
Bởi vì cô rất sợ hãi, kể cả đến tận lúc này.
Bởi vì cô có linh cảm rằng, nếu cô nghe thấy sự thật, một điều gì đó khủng khiếp và không thể cứu vãn sẽ xảy ra.
“Erwin Fornacci di Tercia.”
Vậy nên cô đã không lập tức tìm đến Bjorn để hỏi cho ra lẽ. Sau một hồi chìm trong suy nghĩ và tự lừa mình, cô lại tìm đến nơi này, như thể đây là nơi duy nhất khiến cô thấy an tâm.
“Cô còn định như vậy đến bao giờ?”
Amelia Rainwellz.
Dù từng là một kẻ cướp đoạt đến từ Noark, cô ta đã gắn kết với Bjorn và bắt đầu một cuộc sống mới dưới cái tên Emily Raines.
“Nếu có chuyện gì băn khoăn, thì hãy nói với tôi. Dù cô chỉ cần một người để lắng nghe mình, tôi cũng sẽ làm vậy.”
“…Không có gì cả.”
Cuối cùng, Erwin quay lưng bỏ đi, Amelia cũng không giữ cô lại, chỉ bảo cô hãy quay lại nếu muốn tìm người nói chuyện.
Nhưng Erwin chẳng hề có ý định quay lại. Lý do cô đến đây hôm nay cũng chỉ là tình cờ, trong khi đầu óc cô đang rối bời mà thôi.
“….”
Erwin trở về phòng, tiếp tục vật lộn một mình. Và cuối cùng, cô đi đến một kết luận.
Chuyện đó… không thể nào xảy ra.
Không đời nào Bjorn lại có mối quan hệ như vậy với người phụ nữ Red Cat kia.
Cô ta có gì hơn cô chứ?
Với kết luận đó, lòng cô trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, và chẳng bao lâu sau cô cũng rời khỏi phòng.
Nhưng….
“Ơ…?”
Khi bước xuống tầng một, thứ đập vào mắt cô là cảnh một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau trên bàn, thong thả trò chuyện.
“Ah… đừng cười! Không phải đây là món anh nhờ em làm sao? Lâu lắm rồi em mới nấu ăn lại nên chắc là hương vị không còn được như trước… Với lại ở mê cung thì em không có quá nhiều gia vị… Nhưng… có hơi nhiều muối không?”
“Đừng lo. Ăn rất ngon mà.”
Có vẻ như người phụ nữ kia đã nấu ăn cho người đàn ông và anh ta trông rất hạnh phúc với bữa ăn này.
Erwin đứng chết lặng trên cầu thang, ngây người nhìn cảnh tượng đó, cho đến khi vô tình chạm phải ánh mắt của người phụ nữ.
“À… Erwin….”
Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, vẻ mặt người phụ nữ thoáng cứng lại một chút, rồi cô bắt đầu múc thức ăn lên đĩa và đưa nó cho cô.
“Nếu chưa ăn sáng, cô có muốn dùng thử không? Tôi nấu rất nhiều nên vẫn còn dư đấy…”
Vì lý do nào đó, hình ảnh ấy khiến Erwen nhớ lại những ký ức trong quá khứ.
“Ah! Nếu vì cái mũ sắt đó mà thấy bất tiện, cô có thể mang thức ăn lên phòng mình—”
“Không cần.”
Erwin lạnh lùng cắt lời, rồi quay ngược trở lại cầu thang. Cô thấy may mắn vì mình đã kìm lại được thôi thúc muốn ném cả cái đĩa đi.
Cạch.
Chẳng mấy chốc, Erwin đã trở lại tầng trên, mở cửa phòng Amelia rồi bước vào. Amelia nhìn chằm chằm vào cô, người chỉ vừa mới rời đi cách đây không lâu, trên gương mặt đầy nét nghi vấn.
Nhưng với Erwen lúc này, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
“Amelia Rainwellz.”
Erwen gọi cô ta bằng cái tên thật của người phụ nữ đó mà bình thường cô hiếm khi thốt ra.
Thứ ký ức mà cô vừa nhớ lại khi ở tầng dưới là khoản thời gian khi cô tạm thời rời Bjorn để cùng chị gái mình học tập những kỹ năng của một trinh sát.
Khi cô đến thăm anh, người phụ nữ đó đã đối xử với cô như khách, còn bản thân thì ra vẻ mình là nữ chủ nhân của căn nhà này.
“…Tôi cần giúp đỡ.”
Cô không thể quay lại khoảng thời gian đó nữa.
*****
Sau khi Erwin lên cầu thang và khuất bóng, Misha nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Em… cô ấy sẽ ổn chứ…?”
“Anh sẽ nói chuyện với Erwin, đừng lo. Và… em làm tốt lắm.”
“…Hả?”
“Em đã cố gắng đưa đồ ăn cho vô ấy. Em cũng biết rõ là cô ấy ghét em nên chuyện đó hẳn không dễ dàng gì.”
“À… cái đó… cũng chẳng có gì đâu. Bọn em không thể mãi như thế này được… nên cuối cùng em cũng phải tìm cách sống chung thôi…”
Misha cào nhẹ mặt bàn, nét mặt lộ vẻ bối rối, nhưng ngay cả dáng vẻ ấy cũng khiến tôi thấy tự hào.
Cô ấy vừa hứa với tôi sẽ không làm trò trẻ con nữa và sẽ cố gắng hòa hợp với mọi người trong Clan. Và chỉ mới vừa nãy thôi, cô ấy đã cố gắng thực hiện lời hứa của mình.
Tuy vậy, bầu không khí quả thật có chút gượng gạo.
“….”
“….”
Một sự im lặng không tự nhiên, nhưng cũng chẳng hề khó chịu. Trong khoảng khắc ấy, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng với Misha.
Nghĩ lại mới thấy, câu trả lời của tôi lúc ấy thật thảm hại – “Anh không biết.”
[Anh không biết…? Điều đó nghĩa là sao?]
Chắc chắn điều đó không có nghĩa là tôi không thích cô ấy.
Những tàn dư của cảm xúc khi ấy vẫn còn vương lại trong tôi. Nhưng giờ, nó chỉ còn là tàn dư mà thôi.
[Vì rất nhiều thời gian đã trôi qua…]
Kể từ ngày mà tôi cố gắng hết sức mình để nói cho Misha biết tôi nghĩ gì về cô ấy cho đến hiện tại khi cuối cùng cũng tôi đã nhận được câu trả lời mình mong muốn.
Tôi không biết rồi chuyện này sẽ đi về đâu, nhưng tình cảm tôi dành cho cô ấy hiện tại gần giống với tình đồng đội hơn là tình cảm giữa nam và nữ.
Amelia, Erwin, Aynar, Raven…
Nếu bất kỳ ai trong bốn người ấy nói với tôi câu tương tự, có lẽ câu trả lời của tôi vẫn sẽ như vậy.
Dù sao thì, chuyện đó cũng không quan trọng.
[Ha ha ha… nếu vậy thì em đoán mình không thể làm gì khác rồi…]
Nghe những lời thật lòng của tôi, Misha hơi co người như bị tổn thương, nhưng rồi lại nhanh chóng phấn khởi trở lại.
[Có lẽ, tình bạn cũng là một khởi đầu không tồi.]
[Hả?]
[Không phải sao? Ngay từ đầu… tất cả mọi thứ cũng bắt đầu từ tình bạn mà…]
[À ừ…]
Phải nói thật, lúc ấy tôi đã đáp lại bằng một câu ngớ ngẩn: “Ừ, đúng thế nhỉ?”
Nghĩ lại thôi cũng thấy xấu hổ, đến mức tôi muốn tìm một cái hố gần nhất và náu mình trong đó đến cuối đời.
Nhưng tôi có thể làm gì đây?
Mọi chuyện đã xảy ra rồi.
“Anh ăn hết rồi à? Có muốn em lấy thêm cho anh một phần nữa không?”
Đúng lúc tôi lặng lẽ ăn hết thức ăn trong đĩa, Versil xuất hiện ở cửa, dường như vừa đi ra ngoài từ sáng, mang theo tin tức.
“Ông Yandel, anh ở tầng một sao? Tôi đang tìm anh.”
Versil, người đã rời đi từ lúc sớm, trở lại với tin tức mới nhất.
“Bá tước St. Red vừa nhờ tôi chuyển lời. Có vẻ nghiên cứu về bia đá không gian đã hoàn tất. Họ bảo anh hãy đến đó ngay.”
“Xong rồi sao… cô biết kết quả nghiên cứu là gì không?”
“Tôi không rõ, nhưng khả năng cao là họ đã thất bại.”
“Hiểu rồi… Tôi sẽ đến đó và tự mình tìm kiếm câu trả lời. Anh đi thôi.”
“Vâng… chúc anh lên đường thuận lợi.”
Vừa đứng dậy khỏi ghế, tôi nghe Misha khẽ chào tạm biệt, còn Versil thì hơi nghiêng đầu.
“Hai người… vẫn còn có chuyện gì muốn nói sao?”
“…Không. Không có gì.”
Tôi bật cười trước câu hỏi của Versil.
Cô ấy đã hỏi muộn rồi. Bây giờ thật sự là chẳng có gì cả.
“Khi nào anh về, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
“Được thôi.”
Tôi biết rõ cô muốn nói gì khi tôi quay lại.
Cô ấy râtd lo về chuyện Misha từng mang tiếng “kẻ phản bội”, và chắc chắn muốn chia sẻ với tôi những gì xảy ra ở cộng đồng hôm qua.
Lúc đó tôi sẽ nói cho cô ấy biết rằng cô ấy không cần phải lo lắng nữa…
Sau đó, tôi đi đến toà nhà nơi cất giữ Bia đá Không gian, Trưởng làng đã đứng đợi ở tầng một.
“Anh đến rồi.”
“Bỏ qua phần chào hỏi đi. Hãy vào thẳng vấn đề.”
Theo thông tin từ Trưởng làng, sau 10 ngày nghiên cứu, nhóm pháp sư đã thất bại hoàn toàn, và hôm nay ông ta quyết định rời khỏi làng.
“Ngay hôm nay sao?”
“Đúng vậy. Tôi chỉ để họ nghiên cứu vì muốn chắc chắn hơn. Nếu kết quả là thất bại hoàn toàn thì chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian ở đây nữa.”
Ừ, cũng hợp lý.
Thật ra ngay từ đầu tôi vốn chẳng định nghỉ lâu đến vậy.
“Vậy nên trước khi đi, tôi muốn nghe ý kiến của anh. Tôi không có ý định can thiệp vào chuyến thám hiểm của anh, vậy nên tôi sẽ giao quyền quyết định cho anh. Anh muốn chúng ta đi đâu tiếp theo?”
Tôi đã nghỉ ngơi quá đủ rồi.
Đã đến lúc tôi nên tiếp tục chuyến thám hiểm còn đang dang dở này.
*****
Dịch giả-kun : Thế nào? Mấy chương cảm xúc thế này phải đọc liền một mạch mới đã phải không?
Cái bản tiếng anh thô thực sự không phải dành cho người đọc và t đã mất rất nhiều thời gian và chất xám mới chỉnh sửa nó về lại như thế này.
Phần tiếp theo sẽ là Bjorn và đồng bọn đi đá đít hết mấy cái phó bản trong Tầng Hầm Số 1 và trở lại Raphdonia, mọi người tiếp tục ủng hộ nha.
.
Bình luận truyện