Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 580 : Câu trả lời đến trễ

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 10:04 19-07-2025

.
Chỉ cần một người thôi. Liệu có thật sự tồn tại một con người hoàn hảo đến mức chưa từng phạm sai lầm nào trong suốt cuộc đời? Misha Karlstein nghĩ rằng điều đó là không thể. Dù có là Đại Hiền Giả, thì ít nhất ông ấy cũng đã từng mắc sai lầm một lần trong đời. Dù khởi đầu với thiện ý, vẫn sẽ có lúc mọi việc đi chệch hướng và khiến kết quả trở nên tồi tệ. Chắc chắn… ông ấy cũng từng làm tổn thương ai đó. Đúng vậy, điều đó là không tránh khỏi. Ngay cả những người vĩ đại cũng sẽ vấp ngã ít nhất một lần, vậy thì một kẻ tầm thường như mình có thể khác gì sao— “Misha…” Misha Karlstein khẽ thì thầm. “Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy…” Đó là chuyện đã lặp đi lặp lại suốt nhiều ngày qua. Lẽ ra, cô nên chọn lao đầu vào việc chiến đấu với lũ quái vật, có lẽ cô sẽ cảm thấy khá hơn. Nhưng thay vì vậy, cô dành trọn cả ngày nhốt mình trong căn phòng, chẳng làm gì cả. Cô không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn sống như một kẻ đã chết, nhưng đó không phải việc cô có thể làm được nếu muốn. Vậy nên cô tiếp tục nghĩ, rồi lại nghĩ, hết ngày này qua ngày khác. Những dòng suy nghĩ đó thay đổi không ngừng, nhưng tất cả đều có một xu hướng chung. Cô luôn đi từ việc đổ lỗi cho ai đó đến việc cảm thấy ghê tởm với chính mình, và đôi khi, giống như hôm nay, cô lại tìm cách tự biện hộ cho bản thân. Tất nhiên, kết thúc của những dòng suy nghĩ ấy bao giờ cũng giống nhau. “Phải rời đi thôi.” Cô phải rời khỏi Clan Anavada. Không, cô vốn chưa từng là một thành viên chính thức của Clan, vậy thì việc rời đi sẽ càng dễ dàng hơn. Vậy nên khi cuộc thám hiểm này kết thúc và họ trở về thành phố, cô sẽ rời đi. Biến mất khỏi cuộc đời Bjorn Yandel và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh ấy… chắc hẳn cũng sẽ hy vọng cô làm như vậy. Đó là kết luận mà cô đã đi đến hàng trăm lần sau hàng trăm lần cân nhắc. Lại một lần nữa chạm đến kết luận ấy, Misha Karlstein ngồi co ro trên giường, ôm lấy lồng ngực của mình. “Khụ… khụ…” Nó rất đau. Không chỉ vì lồng ngực cô như bị bóp nghẹt, hơi thở trở nên khó nhọc. Cơn đau mãnh liệt đến mức cô nghĩ, có lẽ nhắm mắt lại và đâm mình bằng thứ gì đó sắc nhọn còn ít đau hơn. Nhưng Misha Karlstein chẳng thể biến viễn tưởng đó thành hiện thực. Không phải vì thiếu can đảm, mà bởi cô biết rõ… ‘Mình không thể làm vậy…’ Anh ấy sẽ không muốn một kết cục như vậy. Tất cả ký ức về cô trong lòng anh sẽ chỉ phai mờ thành bóng đen, trở thành những ký ức khủng khiếp ám ảnh anh mãi mãi. ‘Dwalki…’ Bất chợt, hình ảnh ấy hiện lên trong tâm trí cô. Vị pháp sư cao quý đã hy sinh mạng sống để cứu tất cả mọi người trong mê cung. Misha biết tình cảm mà vị pháp sư đó dành cho mình. Ban đầu cô không hề hay biết, mãi lâu sau khi Dwalki bỏ mình, cô mới nghe chuyện ấy từ chiến binh người lùn Hikurod Murad. Anh ấy nói rằng, Dwalki vẫn luôn yêu cô… Ban đầu cô chẳng thể tin nổi. Nếu anh ấy thật sự mang tình cảm đó, vì sao anh ấy chưa một lần nói với cô? Vì sao ngay cả vào khoảnh khắc ngọn nến cuối cùng tắt đi, anh ấy vẫn giữ những lời đó trong lòng? Cô hoàn toàn không hiểu nổi. Nếu là Bjorn, có lẽ anh ấy sẽ tận dụng cơ hội cuối cùng đó để bày tỏ tình cảm mình luôn chôn giấu. Nhưng Hikuro sau khi nghe câu hỏi ấy, chỉ đáp lại như thể điều đó hiển nhiên: [Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Bởi vì anh ấy không muốn trở thành một cái bóng u ám trong ký ức của cô.] Đó chỉ là một câu trả lời chủ quan mang tính suy đoán, chẳng có cơ sở gì để khẳng định, nhưng Misha đã tin vào điều đó. Dĩ nhiên, cô chỉ tin rằng anh ấy hành động như vậy vì lý do đó thôi chứ không thể thật sự cảm thấy đồng cảm. Chí ít là cho đến hôm nay. “Có lẽ đây chính là cảm giác ấy…” Nói cho chính xác, cô và Dwalki hoàn toàn khác nhau. Anh ấy đã hiến dâng mạng sống để cứu tất cả, còn cô thì chìm trong ám ảnh về những sai lầm mình gây ra, vùng vẫy tìm cách thoát khỏi chúng. Nếu nơi này không phải là mê cung… Nếu cô chẳng còn chút hy vọng nào rằng có lẽ anh ấy sẽ tha thứ … Cô hẳn đã bỏ chạy từ lâu rồi. Cốc cốc. Trong khi đang chìm trong những suy nghĩ u ám, một giọng nói vang lên từ bên kia cánh cửa đóng chặt: “Là tôi đây, Misha. Chúng ta nói chuyện một lát được không?” Là Bjorn. Cuộc viếng thăm ấy khiến tim cô xen lẫn mừng rỡ và sợ hãi. Nhưng Misha cố trấn tĩnh bản thân và làm điều cần làm. Bởi cô không thể để anh thấy mình trong tình trạng này. Cô vội vàng gội lại tóc của mình và rửa mặt qua loa rồi nhanh chóng thu dọn căn phòng bừa bộn. May mà phần lớn thời gian cô chỉ ngồi không trong phòng, nên cũng chẳng có gì nhiều để dọn. “Tôi vào được chứ?” Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, người mà cô đã lâu không gặp sải bước tiến vào. Vì lý do nào đó, tim cô đập thình thịch. Hồi hộp— Bjorn đến đây để làm gì? Là vì lo lắng cho mình sao? Trong phòng… chắc không có mùi gì lạ chứ? Mới vài phút trước, cô còn héo úa như một bông hoa khô trong căn phòng u tối này, vậy mà từ khoảnh khắc anh xuất hiện, cơ thể cô lại như bừng sức sống. ***** “Trước khi bắt đầu nói chuyện, tôi muốn kích hoạt nó trước. Cô đồng ý chứ?” Sẽ tốt biết bao nếu anh ấy nói điều gì đó chỉ đơn giản như “anh ấy muốn đến thăm mặt cô”, nhưng Bjorn vừa bước vào đã đi thẳng vào vấn đề. Trong đôi bàn tay rắn chắc của anh là một vật mà cô đã quen thuộc. Broken Trust. Cái tên ấy khiến Misha khó chịu — nó như thể một lời chế giễu dành cho mối quan hệ hiện tại của họ. Nhưng đồng thời, cô cũng thấy vui, bởi vì đây là một cơ hội. Người đã lạnh lùng quay lưng ngày hôm ấy giờ đây lại cho cô một cơ hội. Một cơ hội vàng để xoá sạch mọi hiểu lầm và trở lại như trước kia. …Và có lẽ, chính Bjorn cũng muốn quay lại khoảng thời gian ấy. “Vậy… vậy là đủ rồi.” “Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” Misha không định bỏ lỡ cơ hội này. Tại sao chúng ta lại trở nên như thế này? ‘Dù Bjorn hỏi gì, hãy trả lời thật lòng của mày, Misha.’ Cô siết chặt nắm tay, quyết tâm như vậy, và Bjorn bắt đầu đặt câu hỏi. “Sau khi tôi biến mất khỏi đảo Farune, tại sao cô lại đi theo Lee Baek-ho?” Anh bắt đầu với những câu hỏi cô đã từng trả lời, rồi tiếp tục với những câu hỏi chỉ cần “có” hoặc “không”. Misha trả lời tất cả một cách trung thực. Hiện tại, Bjorn giống như người thợ sửa đồng hồ mà cô từng thấy. Như một thợ sửa đồng hồ phải tháo tung từng bộ phận để tìm ra nguyên nhân hỏng hóc, anh cũng đang tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết nhỏ. “Lee Baek-ho… hắn ta có làm điều gì xấu với cô không?” “Điều xấu…?” “Ý tôi là… hắn ta có động chạm vào cô…” “…Ôi! Không, không đời nào có chuyện đó! Em thề đấy!” Câu hỏi này khiến cô vừa thấy tủi thân, vừa thấy vui mừng một cách kỳ lạ, nhưng nó không quan trọng. “Cô thật sự không biết rằng khi dùng Hòn đá Phục sinh, người được hồi sinh sẽ mất toàn bộ ký ức sao?” “Em không biết…” “Vậy tại sao cô lại giấu tôi về sự tồn tại của nó?” “Như em đã nói hôm đó… em nghĩ sẽ xảy ra chuyện không hay nếu anh biết điều này…” Đó là phần khiến cảm xúc Bjorn hôm đó bùng nổ. Khi ấy, anh giận dữ chất vấn vì sao cô lại chọn tin lời của Lee Baek-ho thay vì tin anh. Ký ức ấy hiện lên trong đầu Misha, và trước khi Bjorn kịp nói gì, cô đã vội vàng giải thích: “Em tưởng rằng cái giá phải trả để phục sinh sẽ do em thanh toán!” “…Cái giá phải trả?” “Lúc ấy em không biết về việc mất trí nhớ… Không, kể cả biết thì em vẫn…! Vì thà mất trí nhớ còn hơn vĩnh viễn không thể gặp lại anh…” “Cô thật sự tin điều đó?” “…Lee Baek-ho… anh ta rất mạnh. Và… có thứ gì đó trong đầu anh ta đã hoàn toàn hỏng mất.” Đó là lý do thật sự khiến cô chấp nhận đề nghị của Lee Baek-ho. Cô không dám từ chối lời đề nghị của hắn vì cô không biết hắn có thể làm ra chuyện gì. Cái mà hắn gọi là “điều gì đó không tốt” có lẽ chính là điều đó. Vậy nên, cô nhận Hòn đá Phục sinh và quay về với Bjorn. Cô nghĩ rằng giữ nó trong tay sẽ không có vấn đề gì bởi vì nó có thể cứu mạng người cô trân trọng. Nhưng… “Vậy… chỉ có thể thôi sao?” Còn một điều nữa mà cô vẫn chưa nói ra. Làm sao cô có thể nói điều đó ra đây? Nếu nói ra, liệu mọi thứ sẽ kết thúc tại đây? Misha nhắm chặt mắt và mở miệng: “Em đã đồng ý trao đổi thông tin để lấy Hòn đá Phục sinh .” “…Thông tin?” “Hắn muốn em báo cáo về những gì anh làm…” Misha khẽ hé mắt nhìn phản ứng của Bjorn. Trên gương mặt anh hiện rõ sự bối rối hơn là giận dữ. “Đừng hiểu nhầm! Em chưa cung cấp bất kỳ thông tin gì cả! Bởi vì kể từ hôm chúng em chia tay, em chưa gặp lại anh ta lần nào cả.” “Nếu sau này hắn tìm đến cô thì sao?” “…Em… không biết. Lúc đó em chỉ muốn vượt qua tình huống ấy, những chuyện khác có thể để sau.” Cảm thấy như mình đang biện hộ quá nhiều, cô vội vã nói thêm: “Nhưng… có lẽ em sẽ nói cho hắn biết. Tất nhiên sẽ toàn chuyện tầm thường mà ai cũng biết thôi!” “Hmm…” Bjorn thở dài, khẽ vuốt cằm. Anh không tỏ ra tức giận, chỉ gật gù vài lần rồi chuyển sang câu hỏi cuối cùng. “Câu hỏi cuối.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Có còn điều gì khác mà cô giấu tôi không?” Đó là một câu hỏi rất rộng, bao quát tất cả. Không có. Cô cần phải nói như vậy, nhưng không biết vì sao môi cô chỉ run rẩy mà không thốt nên lời. “….” Một sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm. Bjorn khẽ thì thầm hai chữ: “…Ra vậy.” “…?” “Vậy câu trả lời là có.” Nghe giọng điệu của anh ấy, có vẻ như anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một câu trả lời như thế này. Nghe thấy âm thanh đó, Misha tuyệt vọng muốn lên tiếng. Không. Cô đã nói hết tất cả mọi thứ. Chắc chắn cô không còn giấu anh bất cứ điều gì. Cô rất muốn nói những lời đó, nhưng âm thanh chẳng thể thốt ra từ miệng cô. Tại sao? Thứ này bị hỏng rồi à? Misha, người thật sự không có gì để giấu, đang cảm thấy rất bối rối. Nhưng mà .. ‘À…’ Cô nhanh chóng nhận ra. Broken Trust vẫn hoạt động bình thường. Nó không bị hỏng và vẫn đang làm tốt nhiệm vụ của mình. Vậy nên, chỉ còn một lý do duy nhất cho sự câm lặng này. Vì… vẫn còn có điều gì đó mà cô đang giấu anh. “Điều đó là thứ mà cô không thể nói sao?” Bằng bản năng của mình, Misha có thể cảm nhận rất rõ: vào giây phút cô chọn im lặng trước câu hỏi này, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. “…Em không giấu bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Lee Baek-ho.” Misha mất một lúc để điều chỉnh lại hơi thở và nhìn thẳng vào mắt Bjorn, ánh mắt rõ ràng vẫn còn ẩn chứa những sự nghi ngờ dành cho cô. “Vậy cô đang giấu diếm về một chuyện gì đó khác?” “Ừm….” Dù gật đầu như kẻ bị thôi miên, tâm trí cô vẫn đang tràn đầy sự do dự. Có nên nói ra không? Trong lúc cô biến mất, bên cạnh anh đã được lấp đầy bằng những người tốt hơn. Có lẽ, Bjorn sẽ hạnh phúc hơn nếu cô biến mất. “Em…” Dù nghĩ vậy, nhưng cơ thể cô vẫn tự chuyển động. Đôi môi cô, chỉ mới giây trước còn không thể di chuyển dù là với một nỗ lực lớn nhất, khẽ hé mở, buông ra sự chân thành nhuốm màu hối tiếc đã tích tụ từ lâu bên trong cô. “…Em đã nói dối anh, Bjorn.” “…?” Lông mày Bjorn nhíu lại ngay khi anh nghe thấy từ nói dối. Nghĩ lại thì Bjorn vẫn luôn căm ghét bị lừa dối. Nhưng không phải đây là tình huống mà người ta nên nói ra tất cả những điều trong lòng sao. Nếu vậy thì… ‘Đừng tỏ ra hèn nhát.’ Cô tiếp tục, xoá sạch chút nuối tiếc cuối cùng. Đây là những lời cô muốn nói với anh hồi còn ở trên đảo Farune. Cô đã cố quên đi những cảm xúc mình dành cho anh, nhưng nếu biết anh có thể sẽ chết bất cứ lúc nào thì cô đã không làm vậy. “Em từng nói… em nghĩ chúng ta chỉ nên làm đồng đội thôi.” Những lời mà đáng lẽ cô đã phải nói ra từ rất lâu. “Đó là lời nói dối.” Vào khoảnh khắc bạn nghĩ rằng đã quá trễ rồi chính là lúc sớm nhất để làm điều đó - Không phải đã có ai đó nói như vậy sao? “Giờ nghĩ lại thì… ngày hôm đó em vẫn chưa trả lời anh đúng không?” Misha ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, nói dõng dạc từng chữ: “Bjorn Jandel… Em cũng thích anh.” Vào cái ngày anh thổ lộ tình cảm với cô, cô đã không trả lời lại ngay vì lúc đó cô không có cảm giác khẩn cấp. Không có lời đáp nào từ anh, nhưng Misha vẫn tiếp tục: “Em thích anh vào cái ngày anh nói điều đó.” “Em thích anh thậm chí trước cả khi anh nói điều đó.” “Và…” Giọng cô nhỏ như tiếng kiến bò: “… Đến tận bây giờ vẫn vậy.” Đó là bí mật duy nhất cô giấu anh. ***** Có những ngày, không hiểu vì sao, mang lại cho cô cảm giác thật kỳ lạ. Trời vẫn sáng trong và nắng đẹp, nhưng chẳng hiểu vì sao đối với cô mây đen lại đang kéo đến, như thể sắp đổ mưa lớn. Hôm nay với Erwin chính là một ngày như vậy. “Mister… Anh tỉnh dậy chưa… hử?” Cô chạy đến phòng Bjorn một cách phấn khích từ lúc sáng sớm, nhưng thứ cô bắt gặp chỉ là một căn phòng trống rỗng. Từ khoảnh khắc đó, một cảm giác bất an vô cớ đã len lỏi trong tim Erwin Cô đã lục tung cả dinh thự để tìm tung tích anh, nhưng Bjorn hoàn toàn biệt tăm. (Dịch giả-kun : đừng hỏi t trong Mê cung thì dinh thự ở đâu ra, tác ghi là mansion nên t để v luôn. Chắc trong cái làng đó có ngôi nhà xịn sò lắm.) “Cô tìm thuyền trưởng sao? Ừm… ngài ấy không nói rằng mình sẽ đi đâu đó nên có lẽ ngài ấy chắc vẫn ở đâu đó trong dinh thự thôi.” “…Vậy sao? Nhưng tôi đã tìm hết các phòng khác rồi mà vẫn không thấy.” “Hmm… chắc là ngài ấy ra ngoài giải quyết chút việc thôi…” Hoa tiêu của Anavada, Auyen Lockrove, trấn an cô rằng không có gì đáng lo, nhưng môi Erwin vẫn khô khốc. Thật ra, vẫn còn một căn phòng mà cô chưa kiểm tra. Phòng của Misha Karlstein. Lý do cô bỏ qua căn phòng ấy rất đơn giản: Cô không nghĩ Bjorn sẽ ở đó. Gần đây giữa hai người họ rõ ràng có gì đó không ổn. Gần đây, Misha ngày nào cũng u ám như đang âm thầm phản kháng, suốt ngày nhốt mình trong phòng. Nhưng… bước chân Erwin vẫn cứ vô thức hướng về nơi ấy như một điều hiển nhiên, dù chính cô cũng nghĩ rằng Bjorn không thể ở đó. Dù lời giải thích hợp lý nhất vẫn anh ấy chỉ đi ra ngoài như lời hoa tiêu nói, sao cô lại có cảm giác bất an rằng anh chắc chắn đang ở đó? Cô lê bước nặng nề. Giữa những cảm xúc khó chịu, Erwin đứng trước căn phòng nằm ở góc tầng ba của dinh thự với cánh cửa đóng chặt. Cô định gõ cửa, nhưng rồi dừng lại — nếu Bjorn không ở đó, chẳng phải sẽ rất gượng gạo sao? ‘Không thấy có kết giới ma pháp.’ Không có rào chắn âm thanh hay điều khiển giọng nói. Nói cách khác, chỉ cần muốn, cô có thể nghe rõ mọi âm thanh bên trong. Erwin mở rộng thính giác mà bình thường cô luôn chủ động khóa lại. Và rồi— “Bjorn Jandel… Em cũng thích anh.” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Cô lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói ấy, nhưng không thể hiểu nổi ý nghĩa câu từ. Cái… cái gì cơ? Cô căng tai nghe kỹ hơn, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. “Em thích anh vào cái ngày anh nói điều đó.” “Em thích anh thậm chí trước cả khi anh nói điều đó.” “Và…” “… Đến tận bây giờ vẫn vậy.” Cô vẫn không thể tin nổi. Đây chẳng phải là một lời tỏ tình sao? Cả đời cô chưa từng trải qua chuyện này… ‘Cô ta… lấy quyền gì…’ Nực cười. Sau cảm giác bối rối, một cơn giận đột ngột dâng lên trong lòng Erwin. Khi tin dữ về cái chết của Mister, cô ta chẳng những không nghĩ đến việc báo thù mà còn biến mất không một lời từ biệt. Bjorn, người vẫn luôn đơn thuần và tử tế, đến cuối cùng vẫn vì tình xưa mà chăm sóc cô ta nhưng cô sẽ không bao giờ quên chuyện đó. [Bjorn Jandel… Em cũng thích anh.] Những lời cô vừa nghe thấy ấy cứ vang vọng mãi trong tai cô. Lúc đó Erwin mới nhận ra một điều kỳ lạ. “Em… cũng…?” Rõ ràng người phụ nữ tộc Red Cat đó đã nói: “Em cũng thích anh.” Và từ “cũng” chỉ được dùng khi cần trả lời cho một câu tương tự. Nghĩa là… ‘…Mister là người đã nói trước?’ Vì thông tin khó tin ấy, cái đầu đang bốc hỏa của cô bỗng nhiên lạnh băng. Khi cơn nóng trong đầu dịu xuống, cô có thể nhìn nhận tình hình tỉnh táo hơn để đi đến một kết luận phù hợp. Và, không hiểu sao, cô bật cười. Khẽ nhếch môi. Tất cả chỉ là ảo tưởng của người phụ nữ đó. Cô ta đang hoang tưởng, tự nói với chính mình về Mister của cô. Bằng chứng là sau câu nói ấy, trong phòng không vang thêm bất kỳ lời nào. ‘Dù sao… cô ta cũng thật đáng thương.’ Hành động kỳ quặc này người thường sẽ khó mà hiểu nổi. Nhưng Erwin từng trải qua chuyện tương tự khi cô còn khủng hoảng cảm xúc, nên cũng phần nào thấu cảm được. ‘Haa… Rốt cuộc Mister đang ở đâu cơ chứ…’ Erwin lặng lẽ quay lưng, như thể chưa từng nghe thấy gì. Nhưng trước khi cô phong ấn thính giác của mình một lần nữa.. “…Ra vậy.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong căn phòng. (Dịch giả-kun: Mấy chương như thế này cực kỳ tốn thời gian để chỉnh sửa, và cụ thể thì chương này đã lấy mất của t gần 2 tiếng. Nhưng mn biết gì không, hoàn toàn xứng đáng. Chương này đỉnh đến mức suýt chút nữa t rơi khỏi thuyền Raven luôn.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang