Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 579 : Lòng tin bị phá vỡ - Broken Trust
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 10:04 19-07-2025
.
Ghostbusters.
Một không gian được tạo ra hơn 20 năm trước, từng là nơi nương náu cho vô số người chơi đang nhớ quê nhà.
Sự kết thúc của không gian ấy diễn ra đột ngột cho đến phút cuối.
[Thông báo khẩn cấp] : Máy chủ sẽ sớm đóng cửa.
Việc kết nối bị ngắt đột ngột có thể phát sinh sự cố không lường trước, vì vậy xin tất cả người dùng đang trực tuyến vui lòng đăng xuất ngay lập tức.
Thông báo này hiện lên khoảng năm phút sau khi tôi nhận được tin nhắn từ Hyeon-byeol.
Sau khi nhấn nút làm mới, bảng tin vốn đã mang hơi hướng của một diễn đàn thời kỳ đầu tận thế đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Dù vẫn còn kha khá thời gian trước khi cộng đồng đóng cửa, nhưng khắp nơi là các bài đăng: từ hỏi nguyên nhân, tìm người quen, cho tới những bài spam vớ vẩn vốn hiếm khi xuất hiện khi diễn đàn được quản lý chặt chẽ.
[Mọi người, tôi đang rất gấp. Xin trả lời.]
[Mọi người, tôi đang rất gấp. Xin trả lời.]
[Mọi người, tôi đang rất gấp. Xin trả lời.]
[Mọi người, tôi đang rất gấp. Xin trả lời.]
[Mọi người, tôi đang rất gấp. Xin trả lời.]
[Mọi người, tôi đang rất gấp. Xin trả lời.]
Tôi tò mò không biết anh ta đang sốt ruột về chuyện gì, bèn nhấp vào, và tất nhiên, chẳng có gì đặc biệt.
[Nếu tôi không đăng xuất mà cứ ở lì lại đây thì sao?]
Haizz, tôi biết ngay mà.
Dù vậy, vẫn tò mò nên tôi kéo xuống xem bình luận.
[these99: Thì sao? Thì anh sẽ bị đá ra thôi.]
[└Tác giả: Thật à? Vậy tôi sẽ đợi đến khi tự động ngắt kết nối rồi hãy thoát.]
[└fliccolo: Anh không cảm thấy mình có thể gặp sự cố không lường trước à? Hãy im lặng và tự mình đăng xuất cho yên. Nếu xui xẻo, cả đời còn lại anh có thể sẽ phải sống đời thực vật đấy.]
Đó là một câu chuyện khá rùng rợn.
Chỉ cần nghĩ đến việc không đăng xuất kịp thời rồi phải sống như một cái xác không hồn cũng khiến tôi lạnh sống lưng…
Tôi không chắc chuyện đó có thật hay không, nhưng xét đến tính đặc thù của không gian này, tôi không thể hoàn toàn loại trừ khả năng đó.
‘Tôi có chút lo lắng về cụm từ “sự cố không lường trước” mà chính GM đã để lại.’
Dù sao đi nữa, cũng chẳng có lý do gì để cố chấp ở lại đến cuối cùng, nên tôi đọc lướt bảng tin lần cuối rồi nhấn nút đăng xuất.
[Bạn có chắc là mình muốn đăng xuất không?]
Khung lựa chọn với hai ô “Có” và “Không” khiến tôi nhớ lại khoảnh khắc lần đầu bước vào thế giới này.
Click click.
Ngay khi nhấn “Có”, tầm nhìn của tôi tối sầm lại, cơ thể như bị hút vào một nơi nào đó.
Đã đến lúc quay về.
Không còn là Sư Tử thần bí chưa bao giờ lộ mặt, cũng chẳng phải nhân viên văn phòng bình thường Lee Han-soo.
“...Anh thoát ra sớm hơn thường lệ 6 giây. Đã có chuyện gì xảy ra bên trong sao?”
Ở thế giới này, tôi là Bjorn Jandel.
*****
Nếu nghĩ kỹ lại… chuyện này bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Mỗi lần tôi ghé thăm cộng đồng và trở lại, Amelia sẽ luôn ở đó.
Dù tôi có nói bao nhiêu lần rằng cô ấy không cần phải làm thế, cô ấy vẫn sẽ luôn xuất hiện ngay khi tôi mở mắt, khiến tôi chỉ biết giơ cả tay lẫn chân đầu hàng.
Thật lòng mà nói, không phải tôi không biết ơn…
“Không phải cô nói là mình sẽ đi ngủ mà? Cô đã đặt lưng xuống chút nào chưa?”
“Ban đầu tôi cũng định thế.”
“Nhưng sao?”
“Không ngủ được.”
Không ngủ được.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, Amelia tiếp lời như để biện minh cho mình:
“…Hơn nữa, chẳng ai biết trong mê cung có thể xảy ra chuyện gì.”
Well, cô ấy cũng không sai.
Ngay khi tôi vừa ngồi dậy, Amelia đưa cho tôi một cốc nước rồi hỏi:
“Vậy, bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay, cộng đồng chính thức giải tán rồi.”
“Giải tán…?”
Tôi uống một ngụm nước lạnh để giải tỏa cơn khát, rồi kể chi tiết hơn những gì đã xảy ra bên trong.
Ngay khi tôi đăng nhập vào cộng đồng, một thông báo hiện ra.
Cùng với đó là thông tin về việc đóng cửa tôi thu thập được từ buổi họp của Hội Bàn Tròn.
“Hmm… Auril Gavis đã nhúng tay vào vụ đóng cửa sao…”
“Lý do được đưa ra là để ngăn những người chơi trở nên lười nhác, nhưng đó chắc chắn không phải nguyên nhân thực sự. Cô có đoán được gì không?”
“Hmm… tôi sẽ nói khi nào nghĩ ra.”
Tsk, đúng như tôi đoán, cô ấy chẳng có manh mối gì. Cũng dễ hiểu thôi vì Amelia chưa từng gặp Auril Gavis.
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì cô ấy đột ngột đổi giọng, nhìn tôi chằm chằm.
“Yandel, còn chuyện gì khác xảy ra bên trong à?”
“…Hả?”
“Không đời nào anh có vẻ mặt đó chỉ vì mỗi chuyện này đâu.”
“... Vẻ mặt đó?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Amelia.
Cô ấy chậm rãi mở miệng.
“Có thể là tôi nhìn nhầm, nhưng…”
“Không cần phải rào trước đón sau, cứ nói thẳng đi.”
“Vì lý do nào đó… trông anh giống như đang rất đau khổ.”
À…
“Có chuyện gì khác đã xảy ra bên trong sao?”
Haa, thật sự tôi chẳng thể giấu được gì trước mặt cô ấy.
Phải làm sao đây? Nói hay không nói?
Tôi ngẫm nghĩ trong một lúc và cuối cùng vẫn kể hết mọi chuyện đã xảy ra bên trong.
Dù sao thì vốn cũng chẳng có gì đáng để giấu… Được rồi, sự thật là rất khó để nói dối khi phải đối diện với đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi mà không chớp kia.
“Ừ… bên trong cũng có chút chuyện xảy ra.”
Việc kể chuyện không mất nhiều thời gian. Tôi chỉ thuật lại mọi chuyện theo trình tự thời gian, bỏ qua góc nhìn cá nhân của mình.
Nhưng chỉ như thế thôi, Amelia cũng đã lập tức hiểu ra điều đang khiến tôi bận lòng.
Không, có lẽ cô ấy còn hiểu rõ hơn cả tôi.
Bằng chứng là câu nói tiếp theo.
“Bây giờ anh đang tự hỏi liệu mình có quyền để tức giận với Misha Karlstein hay không.”
Amelia tóm gọn trạng thái tâm lý mà ngay cả tôi cũng chưa nhận thức hết, bằng một câu ngắn gọn và chính xác.
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như thể nội tâm mình vừa bị lột trần trước mặt Amelia. Chính vì thế, lời phản bác bật ra trong vô thức từ miệng tôi.
“Không thể nhìn nhận vấn đề này đơn giản như vậy được. Vấn đề vốn không chỉ là Misha, nó còn phức tạp hơn, liên quan đến tất cả những người khác—”
“Nhưng cốt lõi vấn đề vẫn là Misha Karlstein, đúng không?”
“….”
“Tôi đoán sai à?”
…Tôi chẳng còn gì để nói.
Tôi im lặng, còn Amelia thì điềm nhiên cất lời hỏi tiếp.
“Anh có thể kể chuyện xảy ra hôm đó cho tôi nghe không?”
Không cần nói thêm bất cứ từ nào để hiểu chúng tôi đang nói đến ngày nào.
Chính là cái ngày tôi khẳng định rằng “không còn gì muốn hỏi”.
Kể từ hôm đó, Misha đã không còn trò chuyện với ai và luôn tự giam mình một góc.
‘…Bắt đầu từ đâu bây giờ?’
Sau một hồi cân nhắc, tôi bắt đầu giải thích từ đầu.
“Cô có biết về Hòn đá Phục sinh không?”
Để kể lại chuyện của Misha, tôi phải bắt đầu từ đây. Bởi cho tới giờ, tôi chưa từng chia sẻ chi tiết với bất kỳ ai.
“Đại khái là có.”
“Trước khi trở về với Clan chúng ta, Misha Karlstein đã nhận được Hòn đá Phục sinh từ Lee Baek-ho. Khi biết chuyện, tôi đã hỏi cô ấy về việc này.”
“Rồi sao?”
“Cô hỏi có biết khi dùng Hòn đá Phục sinh, mục tiêu sẽ mất hết ký ức về cuộc sống trước đó không, và cô ấy nói không biết. Sau đó tôi bảo cô ấy rằng tôi đã hiểu rồi, cô ấy có thể rời đi được rồi.”
“Vậy… sau đó thì sao?”
Tôi thở dài đáp.
“Misha không ra khỏi phòng. Cô ấy nói tôi hãy nói gì đó, dù có là những lời tức giận cô ấy cũng chấp nhận. Nên tôi đã nói hết suy nghĩ của mình.”
“….”
“Tôi không tin cô ấy… Tôi không thể tin cô ấy. Sau những gì đã xảy ra hôm đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi luôn là liệu cô ấy còn đang giấu điều gì khác hay không.”
Sau câu nói ấy, giữa chúng tôi rơi vào một khoảng lặng.
“…Rồi sao nữa?”
“Xong rồi.”
Misha Karlstein lặng lẽ rời đi, và từ đó đến nay chúng tôi vẫn chưa một lần trò chuyện đúng nghĩa.
Đó là toàn bộ câu chuyện.
“Tôi hiểu rồi.”
Amelia trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ hỏi:
“Tại sao anh lại giấu chuyện về Misha Karlstein với mọi người?”
Tôi… không biết. Tại sao nhỉ?
Tại sao tôi không thể kể cho Amelia chuyện về Hòn đá Phục sinh trong khi tôi có thể nói ngay từ đầu?
Tôi muốn lờ đi câu hỏi ấy, nhưng trong thâm tâm, tôi biết rõ câu trả lời.
“…Bởi vì nếu mọi người biết, Misha sẽ bị cô lập.”
Vị trí của Misha trong Clan vốn đã rất chông chênh.
Erwin luôn nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó chịu, còn Versil thì coi cô ấy như một kẻ phản bội tiềm tàng.
Misha, người đã đánh mất các kỹ năng xã hội suốt hơn hai năm, thậm chí còn không thể hòa hợp với Aynar, người từng là đồng đội của cô, và hiện giờ luôn lủi thủi một mình.
Trong hoàn cảnh này, nếu chuyện cô ấy nhận chỉ thị từ Lee Baek-ho bị phơi bày, kết cục sẽ rất rõ ràng.
Cô ấy sẽ bị gạt ra ngoài, có lẽ rồi sẽ đến lúc cô ấy phải tự mình rời đi.
Và chính điều đó khiến tôi càng thấy nực cười về bản thân.
‘Rốt cuộc mình đang muốn gì đây?’
Tôi ngày càng khó hiểu rõ chính bản thân mình.
Amelia khẽ cúi đầu, như thể cuối cùng cũng đã hiểu.
“Vậy ra đó là lý do anh không thể sử dụng Broken Trust với Misha Karlstein.”
(Dịch giả-kun : từ nay để là Broken Trust nha, nghe nó hay hơn hẳn Misaligned Trust, và nó cũng phù hợp với nội dung phía dưới hơn.)
“….”
“Anh đang sợ rằng cô ấy vẫn còn điều gì đang che giấu.”
Đó là một câu kết luận hoàn hảo.
Một câu chuyện tràn đầy sự mâu thuẫn: tôi không thể dùng món đồ đó lên Misha vì tôi không tin Misha.
Tựa như con mèo Schrödinger.
Khoảnh khắc mở chiếc hộp, kết quả đã được định đoạt và không thể thay đổi, vì vậy, tôi đã chọn không mở chiếc hộp đó ra.
Amelia nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm rồi nói:
“Sau tất cả, anh vẫn chẳng hề thay đổi gì cả.”
Lời ấy nghe như lời trách móc, nhưng trong ánh mắt Amelia lại ngập tràn sự dịu dàng.
“Bjorn Jandel, khi trời sáng, hãy đến gặp Karlstein cùng với Broken Trust và hỏi cô ấy có còn điều gì giấu giếm không. Nếu câu trả lời là không, hãy đối xử với cô ấy như một đồng đội, cứ như trước kia.”
“Còn nếu cô ấy đang giấu điều gì khác thì sao?”
“Nếu chuyện đó xảy ra thì tôi đoán mình sẽ cố nghĩ thêm cách khác.”
“Không phải… lời khuyên này hơi vô trách nhiệm sao?”
“Nhưng anh biết rõ mà, chúng ta không thể cứ mãi né tránh.”
Đúng vậy.
Amelia khẽ thở dài, như muốn an ủi tôi.
“Hãy làm điều mà anh phải làm, dù anh có ghét nó đến mức nào đi nữa.”
“….”
“Bjorn Jandel, hãy là chính anh.”
Hãy là chính tôi…
Bjorn Jandel là một người thế nào trong mắt cô ấy?
Câu hỏi ấy bất chợt hiện lên, đồng thời tôi tự hỏi mình nhìn nhận Amelia ra sao.
“…Sao lại nhìn tôi như thế?”
“Chỉ là… hôm nay cô trông thậm chí còn trưởng thành hơn thường ngày.”
Lời nhận xét chân thành, không chút che đậy.
“Ư…”
Vì lý do nào đó, Amelia nhăn mặt, nhíu chặt huyệt thái dương. Sau khi nhìn tôi một lúc, cô ấy thở dài.
“Tôi sẽ coi nó như là một lời khen vậy.”
Ừm… câu này còn có thể hiểu theo nghĩa nào khác sao?
*****
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, việc đầu tiên mà tôi làm là hít một hơi thật dài.
Sau đó, tôi đi thẳng đến gặp trưởng làng và nhận Broken Trust để dùng cho Misha.
Thật lòng mà nói, tôi luôn cảm thấy kháng cự khi nghĩ đến việc phải sử dụng thứ này.
‘Liệu tôi có nên dùng nó hay không…’
Không chỉ vì tôi sợ Misha đang giấu điều gì, mà còn vì cảm giác cực kỳ khó chịu khi phải dùng vật này với một đồng đội.
Rồi sau này thì sao?
Nếu tôi mở một tiền lệ vào lần này, liệu tôi có sa vào việc dựa dẫm Broken Trust mỗi khi nghi ngờ ai đó không?
Và nếu như thế, liệu mối quan hệ đó còn có thể gọi là “đồng đội” được không?
Đó là câu hỏi căn bản khiến tôi bận lòng.
Nhưng…
‘Lần này sẽ là lần cuối cùng.’
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng một khi đã hứa với bản thân như thế, sự do dự trong lòng cũng giảm đi đôi chút.
Được rồi, vậy thì…
Cộc cộc.
Tôi giơ tay lên và gõ vào cánh cửa mà tôi đã đứng ngẩn người trước nó suốt một thời gian dài.
Không có phản hồi. Có vẻ như cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy.
“Là tôi đây, Misha. Chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Tôi gõ thêm lần nữa và cất lời, chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên một tiếng động.
“Ờ? Ơ… B-Bjorn? Đợi… đợi một chút…”
Cuối cùng, khoảng 5 phút sau cánh cửa cũng mở ra.
“Có… có chuyện gì sao? Sớm thế này…”
Trái với lời đồn rằng cô ấy đang sống buông thả, trông Misha gọn gàng hơn tôi tưởng. Có lẽ vừa mới gội đầu, mái tóc ẩm của cô ấy vẫn còn vương hơi nước chưa kịp khô.
“Tôi vào được chứ?”
“Ừm… trong này hơi bừa bộn một chút…”
“Không sao đâu.”
Tôi bước dài qua khung cửa vừa khép lại, rồi ngay lập tức lấy Broken Trust ra.
“Cái đó…”
Vẻ mặt của Misha khi nhận ra vật ấy chứa đựng đủ loại cảm xúc.
Có chút nhẹ nhõm, một phần vui mừng, xen lẫn thất vọng và sợ hãi.
Có lẽ vì vậy mà môi cô ấy cứ mấp máy mà chẳng thốt nên lời.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
“Trước khi bắt đầu nói chuyện, tôi muốn kích hoạt nó trước. Cô đồng ý chứ?”
Phải mất một lúc tôi mới nhận được phản hồi. À, đó không hẳn là câu trả lời, mà là một câu hỏi:
“Nếu nó kích hoạt và em trả lời tất cả mọi thứ…”
“….”
“…thì chúng ta có thể quay lại như trước kia chứ?”
Nghe câu hỏi đó, trong tôi không khỏi dấy lên một nỗi tò mò:
Cô ấy muốn “quay lại” thời điểm nào?
Khoảnh khắc mà chúng tôi còn cảm thấy kết nối với nhau, hay chỉ đơn thuần là mối quan hệ đồng đội?
Dù có nghĩ thế nào thì tôi cũng chắc chắn cô ấy đang nói tới cái sau. Bởi chính Misha là người đã rõ ràng vạch ra ranh giới, đẩy tôi ra xa.
“Có lẽ vậy.”
Tôi đưa ra một câu trả lời mơ hồ nhưng mang ý tích cực.
Nếu Misha thực sự không còn gì giấu tôi nữa, có lẽ khi đó, mọi thứ thật sự có thể quay trở lại bình thường…
Trở lại quãng thời gian mà tôi không phải bận lòng bởi những thứ như thế này.
“Vậy… vậy là đủ rồi.”
Nhìn Misha khẽ gật đầu với đôi bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, tôi bắt đầu đặt câu hỏi một cách nghiêm túc.
[Nhân vật đã kích hoạt Broken Trust.]
Tôi vẫn luôn cảm thấy đây là một cái tên cực kỳ phù hợp với tác dụng của nó.
.
Bình luận truyện