Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 578 : Lời thật lòng của Sư Tử

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 10:04 19-07-2025

.
Cầm trên tay y coca chứa đầy đá, mang lại cảm giác mát lạnh, tôi khẽ lắc ly cho nó lạnh đều rồi uống một hơi cạn sạch. Để đá tan thì vị nhạt hẳn đi, phải không? “Khà…” Đúng là nó. Không ai biết được tôi nhớ cái hương vị này đến thế nào đâu. Tôi có thể chịu đựng được tất cả mọi thứ ở thế giới này, ngoại trừ việc thiếu vắng đồ uống có ga. Dĩ nhiên, bia cũng có bọt, nhưng cái thứ sủi bọt này mang lại cảm giác hoàn toàn khác. ‘…Tôi có nên quay về không nhỉ?’ Một hương vị đủ mạnh để đánh thức ý chí quay về trong tôi, dù thứ ý chí ấy từ lâu đã gần như tàn lụi. Lee Baek-ho chắc sẽ rất sốc khi biết điều này. Nếu hồi ấy hắn ta có thể làm ra một ly coca và cho tôi nếm vài lần, có lẽ tôi đã nghiêm túc cân nhắc đến việc trở về rồi. “Cho tôi thêm một ly nữa.” Sau khi uống cạn sạch, tôi xin thêm một ly nữa. Nhưng lần này tôi không uống một hơi, mà chậm rãi thưởng thức từng ngụm. “Anh… trông thật sự hạnh phúc đấy nhỉ?” ‘Nếu có thể không có ông ta ở đây nữa thì tốt hơn.’ Cảm giác hạnh phúc của tôi bỗng nhiên như bị vơi đi một nửa vì giọng nói của ông ta. “Được rồi, giờ hãy nói cho tôi biết điều này. Anh đã gặp người đó như thế nào?” “À, ý ông là Phù thủy sao?” “Đúng vậy. Tôi mãi vẫn không thể hiểu được. Nghĩ kiểu gì thì tôi cũng không thấy có tình huống nào để cho anh gặp được cô ta…” “Hừm. Sao ông lại chắc chắn đến vậy?” Khi tôi nhìn thẳng và hỏi, Auril Gavis lập tức im bặt, đảo mắt qua lại như thể muốn tìm chủ đề khác. “….” Thật lòng, tôi nổi cả da gà. Ông ta thực sự đang theo dõi từng cử chỉ và hành động của tôi sao? Bằng cách nào? Khi tôi còn đang bận suy nghĩ, ông ta lại bẻ lái chủ đề đi, trơn tuột như một con cá chạch. “Trước hết, do khác biệt về thời điểm nên hai người không thể gặp nhau ở Tầng Hầm Số 1. Và tôi nhớ rõ trước đó anh cũng bận rộn vô cùng. Chuyện của bộ tộc Barbarian, Tháp Ma pháp kia, chuyện gì cũng dính đến anh. Khi đó anh còn hạ gục 2 con Layer Lord nữa.” Ừ, đúng là tôi đã quá bận. Dù vốn đã chất đống công việc, tôi còn phải cuống cuồng vì vụ kiện cáo của Bá tước Alminus. Nhưng những lời lão già kia nghe vẫn cứ như ngụy biện. “Anh uống xong rồi phải không? Đưa ly đây, tôi sẽ cho anh thêm một ly nữa.” Ngay khi ly trống không, Auril Gavis nhanh tay lấy lại và rót đầy. Phải nói thật, theo một cách nào đó, ông ta đúng là một lão già rất nhất quán. Cái cách mà giới hạn sức chịu đựng của ông ta thay đổi tùy theo tình huống từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi. “Dù ông có nói thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nói không công được. Tôi cũng cần phải nhận được thứ gì đó.” Chỉ còn lại hai người chúng tôi, Auril Gavis ngay lập tức gỡ bỏ mặt nạ và bắt đầu nổi nóng. “Không công ư? Ý anh là gì? Tôi không phải đã cho anh uống coca rồi sao?” “Đúng vậy. Cảm ơn ông vì điều đó.” “Nếu thực sự thấy biết ơn thì—” Ông ta đang vượt quá giới hạn. “Nếu chỉ cần một ly coca là đủ, vậy tiền bạc và đá mana còn tồn tại để làm gì? Không phải chỉ cần một ly coca là xong hết sao?” Lời châm biếm trắng trợn khiến vẻ mặt Auril Gavis thoáng cứng lại. “Anh đúng là có tài khiến người khác khó chịu.” Tôi cảm nhận rõ luồng uy áp phát ra từ người khi ông ta trưng ra nụ cười thân thiện như một cụ già hàng xóm, sau đó lại thản nhiên đổi sang vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng thì sao? Đây đâu phải lần đầu tôi rơi vào cảnh này. Tôi đã hiểu rõ con người của lão già này. “Đừng giả vờ giận dữ nữa. Cách đó không có tác dụng đâu.” Quả thật, ngay khi tôi nói vậy, Auril Gavis lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu, như thể chưa từng nổi nóng. “Haha, anh không phải là một người dễ xơi chút nào. Thế… anh muốn gì ở tôi?” Nếu một con ngựa hoang bất kham không sợ roi, thì thứ duy nhất còn lại mà bạn có thể cho nó là củ cà rốt. “Tôi chắc anh nói thế này vì muốn có được thứ gì đó từ tôi, đúng không?” Thật ra thì tôi cũng chẳng có điều gì đó thực sự muốn biết. Không, chính xác hơn là có quá nhiều câu hỏi muốn đặt ra, đến mức tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu. Vậy nên, tôi phải sắp xếp thứ tự ưu tiên. ‘Hỏi về kế hoạch của ông ta là một chủ đề quá rộng, chưa chắc câu trả lời đó sẽ có ích cho tôi.’ Cuối cùng, sau khi suy tính kỹ, tôi quyết định chọn một câu hỏi cụ thể hơn. “Vì sao ông muốn đóng cửa Ghostbusters?” Một câu hỏi nhắm thẳng vào động cơ của hành động gần đây nhất từ lão già ấy. “Hừm, tôi có thể trả lời ngay chứ? Ở đây chẳng có viên ngọc nào để kiểm tra sự thật đâu đấy.” Có vẻ như nếu tôi muốn, ông ta có thể tạo ra một viên bảo thạch mới ngay tức thì, nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu từ chối. “Không cần đâu, cứ nói đi. Dù gì thì việc thứ đó tồn tại cũng chẳng có nghĩa là tôi có thể hoàn toàn tin lời ông nói.” “Nếu vậy thì anh sẽ phải tự quyết định xem điều đó đúng hay sai.” “Hiểu rồi. Hãy trả lời một cách nghiêm túc. Nếu bị bắt gặp giở trò, cuối cùng chỉ có ông là người chịu thiệt thôi.” “Chịu thiệt?” “Nếu chuyện đó xảy ra, dù ông có nói gì đi chăng nữa, từ giờ trở đi tôi cũng sẽ không bao giờ tin ông.” Nghe có vẻ trẻ con, nhưng lần này lời đe dọa ấy lại tỏ ra vô cùng hiệu quả. Bởi lão già này hẳn rất muốn điều khiển tôi như một con rối. Cho nên, ông ta phải cố giữ mối quan hệ này trong trạng thái ổn thỏa… “Hmm…” Nhưng sao lão vẫn chưa trả lời mà lại nhìn tôi với ánh mắt khó chịu như vậy? “Sao? Ông có chuyện gì muốn nói à?” “Không.” “Vừa nãy chẳng phải ông định nói gì sao?” Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt nghiền ngẫm một lát rồi miễn cưỡng mở miệng. “Tôi chỉ hơi… ấn tượng thôi.” “…?” “Thái độ của anh đối với ‘lòng tin’.” Đây là lời mà một kẻ như ông ta có tư cách nói ra sao? Tôi nhìn ông ta với vẻ mặt đó, và ông ta tiếp tục nói. “Nếu ai phản bội anh, người đó sẽ phải chịu trừng phạt. Bởi vì với anh, đó chính là ý nghĩa của lòng tin.” Chẳng phải điều đó đúng với tất cả mọi người sao? Vậy chẳng lẽ sau khi bị phản bội toii nên mỉm cười và bỏ qua mọi chuyện sao? Dù trong đầu nghĩ vậy, tôi vẫn im lặng nghe tiếp. “Giống như luật pháp càng nghiêm khắc thì càng khó phạm tội, lòng tin của ngươi cũng được duy trì nhờ có cơ chế trừng phạt—” Ồ, tôi nghe ông ta lảm nhảm đủ rồi. Nghe ông ta nói cứ như thể tôi mắc phải căn bệnh đa nghi trầm trọng, không thể tin ai nếu không nắm được thế chủ động trong tay vậy. Tôi hỏi thẳng: “Ông già, đầu óc ông có vấn đề à? Làm sao ông có thể suy diễn lời tôi đến mức đó?” “Hừm…” “Trước hết hãy nghĩ về những việc ông đã làm. Ông nghĩ tôi có thể tin tưởng cái gì ở ông?” “Vậy còn những đồng đội của anh thì khác sao?” Tất nhiên là khác chứ. …Tôi định trả lời ngay, nhưng chẳng hiểu sao lại khựng lại. Bởi trong đầu tôi chợt vang lên câu mà lão già này đã nói trước đó: [“Nếu ai phản bội anh, người đó sẽ phải chịu trừng phạt.”] Trừng phạt. Chẳng lẽ những gì tôi làm với Misha cũng là một phần của điều đó? Tôi không rõ, nhưng tôi quyết định sẽ kết thúc chủ đề đó ở đây. “…Được rồi, chỉ cần trả lời câu hỏi thôi. Vì sao ông lại muốn đóng cửa nơi này?” “Nếu tôi trả lời, anh có trả lời câu hỏi của tôi không?” Tôi đáp ngay, không chút do dự: “Nếu nó xứng đáng.” Nói cách khác, tôi đã sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. ***** Một câu trả lời mơ hồ, chẳng phải khẳng định dứt khoát. Auril Gavis hẳn đã hiểu rõ ẩn ý chứa trong sự lấp lửng ấy, nhưng vì lý do nào đó, lão già này lại chấp nhận đề nghị của tôi mà chẳng hề do dự. “Được thôi. Vậy cứ nghe rồi tự đưa ra quyết định.” “Lão già, hôm nay tâm trạng ông có vẻ rất thoải mái nhỉ?” “…Anh có thôi ngay cái kiểu đổi thái độ chớp nhoáng đó được không? Ta cảm giác mình như có một đứa trẻ cần được dỗ dành vậy.” “Tâm trạng tôi đang tốt. Chỉ là do tâm trạng thôi.” “….” “Vậy câu trả lời là gì?” Khi tôi hỏi với một nụ cười thân thiện, Auril Gavis khẽ thở dài rồi đáp: “Lý do tôi muốn đóng cửa Ghostbusters là vì nơi này hiện không còn mang lại lợi ích cho người chơi nữa. Nó đã đi lệch khỏi mục đích ban đầu của tôi.” “Ý ông là sao? Không phải nó vẫn hoạt động tốt sao?” “Nơi này đang trở thành một miền đất hứa dành cho người chơi. Một nơi họ có thể trò chuyện về quê hương và xua đi nỗi cô độc với những người cùng cảnh ngộ.” “Vậy tại sao điều đó lại gây tác động xấu?” “Đó chính là vấn đề. Những kẻ mãn nguyện với hiện tại rồi sẽ chọn cách an cư lạc nghiệp.” “À…” Tôi nghĩ mình đã hiểu ý ông ta. Thực tế, chỉ cần nhìn vào bảng hiển thị các bài đăng là có thể cảm nhận rõ bầu không khí ấy. Không khó để thấy những bài đăng bàn chuyện mua nhà, kết hôn, hay thậm chí sinh con đạt được một lượng lớn lượt tương tác ở cộng đồng. “Cũng giống như những người bạn trước đó vậy. Nếu là vài năm trước, họ sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội như vậy.” Có vẻ như ông ta tin rằng lý do trò chơi đố vui OX kết thúc trong vô nghĩa chính là vì tâm lý này. Ừ, như vậy cũng chẳng sai. “Vậy là ông định đóng cửa nó vĩnh viễn sao? Nhưng nếu nơi này còn tồn tại, chẳng phải ai cũng sẽ nghĩ đến việc quay về quê hương sao?” “Đại loại là như thế.” Đại loại là như thế… Chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu ông ta vẫn còn nhiều điều chưa nói ra. “Vậy thì sao? Câu trả lời như vậy đã đủ chưa?” “Chưa. Tôi không biết liệu thứ đó có ẩn giấu bí mật to lớn nào không, nhưng kết luận của tôi là thông tin về phù thủy quá quý giá để đem đổi lấy thứ này.” Nói cách khác, tôi chuẩn bị chạy khỏi nơi này. Điều khiến tôi ngạc nhiên là vẻ mặt Auril Gavis vẫn rất điềm tĩnh, cứ như thể ngay cả khi cuộc trò chuyện kết thúc thế này, ông ta cũng chẳng mất gì cả. Hay là ông đang cố giữ vẻ bình thản để không đánh mất thế chủ động? Cuối cùng, chính tôi là người lên tiếng trước. Cuộc gặp mặt này xem ra rất thành công, nhưng tôi nghĩ mình có thể thu hoạch được nhiều hơn nữa . “Vậy thì…” “….” “Nếu cứ để cộng đồng này tiếp tục tồn tại thì sao? Đổi lại, tôi sẽ cung cấp cho ông thông tin về phù thủy.” Thực ra, tôi nói thế không phải vì muốn bảo vệ cộng đồng. Tôi chỉ muốn xem phản ứng của Auril Gavis trước đề nghị này mà thôi. “Không thể được.” Đúng như dự đoán, đó là một lời từ chối. Điều đó có nghĩa việc đóng cửa cộng đồng quan trọng hơn việc lấy thông tin về Phù thủy. Vậy thì vì lý do gì? Dù nhìn kiểu nào, tôi cũng không tin lý do chỉ đơn giản là quần thể người chơi đang dần trở nên trì trệ. “Vậy tôi đoán cuộc nói chuyện hôm nay sẽ dừng lại ở đây, phải chứ?” “Phải. Còn về nguyên nhân nói này phải bị đóng cửa, dù tôi có hỏi chi tiết ông cũng sẽ không nói sự thật, đúng không?” “Anh cần học cách tin tưởng người khác hơn một chút đi.” “Tôi tin ông chứ. Ít nhất là tron những vấn đề mà tôi có thể tin được.” Với câu trả lời vô hồn đó, cuộc trò chuyện dần đi đến hồi kết. “Xem ra đã đến lúc tôi nên rời đi rồi. Trước khi kết thúc, tôi vẫn còn một việc cuối cần làm. Vậy thì, hẹn gặp lại lần sau.” “Ừ. Không biết là khi nào, nhưng lần sau gặp lại, tôi hy vọng ông có thể nói cho tôi tất cả những gì đang giấu trong lòng.” “Đó không phải vấn đề của tôi. Thật ra thì tôi có thể nói tất cả ngay bây giờ, nếu anh sẵn sàng tin mọi lời tôi nói.” Một tên khốn miệng đầy dối trá. Tôi cười một cách vui vẻ, và Auril Gavis cũng cười theo, như thể cả hai đều không biết gì sự giả tạo ấy. Và rồi… “Tôi không chắc anh có tin tôi hay không, nhưng tôi sẽ cho anh một lời khuyên cuối cùng.” “Lời khuyên? Cứ nói, tôi nghe đây.” “Lee Baek-ho.” “Lee Baek-ho…?” “Đừng quá thân thiết với anh bạn đó.” Những lời đó vẫn chưa trọn vẹn, nhưng ông ta không có ý định nói hết câu. “Đó là tất cả lời khuyên. Hẹn gặp lại.” Nói rồi Auril Gavis rời khỏi phòng họp của Hội Bàn Tròn. Tôi chỉ nhìn theo bóng lưng ông ta cho đến khi bản thân dần hoàn hồn và gom góp lại suy nghĩ của mình. Tất cả là vì một suy nghĩ vừa bất chợt lóe lên trong đầu. ‘Lee Baek-ho…’ Có lẽ… Dù chưa chắc chắn, chỉ là có thể thôi. Phải chăng hắn ta chính là lý do Auril Gavis quyết tâm đóng cửa cộng đồng? Hành động của ông ta là để che giấu mục đích thật sự ngăn cách tôi với Lee Baek-ho. Nếu cộng đồng này biến mất, con đường duy nhất để tôi liên lạc với Lee Baek-ho cũng sẽ bị chặn. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là suy đoán của tôi, nên điều đó chẳng mang lại nhiều ý nghĩa. “Đúng là lão già chết tiệt… Tại sao đến cuối cùng rồi mà ông ta vẫn không chịu nói rõ ràng một lần?” Tiếng lẩm bẩm kèm tiếng thở dài vang vọng khắp đại sảnh trống rỗng. “….” Một sự tĩnh lặng lạ lùng bao trùm căn phòng. Những chiếc ghế vẫn còn đó, bàn tròn cũng vẫn ở đó, nhưng viên ngọc sự thật, cơ sở của những buổi họp, nay đã biến mất, để lại một khoảng không trống trải. ‘Thật sự có cảm giác như đang ngồi giữa một đống đổ nát.’ Tôi nghĩ đến việc đứng dậy đi ra ngoài làm gì đó, nhưng rồi chẳng thể nhấc chân lên. Có lẽ hiện tại tôi chẳng còn tâm trạng để làm gì nữa. Sừng Hươu và Trăng Lưỡi Liềm đã rời đi ngay từ vòng đầu tiên, và cuối cùng là Auril Gavis, từng người từng người một đã rời khỏi phòng họp, để lại sau lưng căn phòng chỉ còn mình tôi. Tok. Tôi nhặt chiếc mặt nạ sư tử mà lúc trước đã bỏ xuống khi uống coca, rồi mang lại lên đầu. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tôi đeo chiếc mặt nạ này. Bỗng nhiên tôi thấy có chút luyến tiếc. “Thật sự… đây là lần cuối sao…?” Cảm xúc hiện tại khó mà miêu tả bằng lời, nhưng cảm giác trống trải đó đang len lỏi trong lòng tôi. Tôi không mong đợi một bầu không khí vui vẻ như kiểu lễ tốt nghiệp, nhưng cũng chưa từng nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc theo cách này. Có phải vì thế không? [“Nhưng mà xin lỗi, tôi thật sự không thể nói lời cảm ơn được.”] (Dịch giả-kun : mn có thể xem lại chương 572, lúc Trăng Lưỡi Liềm rời đi. Khúc đó t dịch sai rồi, không phải là “không biết phải cảm ơn sao cho hết”, đã chỉnh lại.) [“Anh thấy chuyện này buồn cười lắm à? Anh thực sự nghĩ vậy sao?”] Vì lý do nào đó, những lời cuối cùng của hai người họ nói cứ vang mãi trong tâm trí tôi. Nhưng rồi tôi chỉ lắc đầu, gạt đi những ý nghĩ vẩn vơ ấy. ‘Chúng tôi gặp nhau đâu phải để kết bạn. Vốn dĩ mục đích của chúng tôi không phải là như vậy.’ Tôi khẽ thở dài, tháo mặt nạ xuống, đặt nó lại trên chiếc bàn tròn rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng giờ đây trống rỗng. “…Chẳng buồn cười chút nào cả.” Cứ thế, buổi họp cuối cùng đã khép lại. ***** Phòng của Lee Han-soo, sau khi cuộc họp của Những người giám sát của Hội bàn tròn kết thúc. Tôi lăn qua lăn lại trên giường một lúc, rồi dần trấn tĩnh, ngồi xuống trước máy tính để kiểm tra hộp thư. ‘Trước hết là một tin nhắn…’ Trái với dự đoán, đó không phải thông báo từ GM mà tôi vẫn đang chờ. [Người gửi: HS123] HS123. Nói cách khác, đây là một tin nhắn từ Hyeonbyeol. Chậc, vì Lee Baek-ho mà tôi còn chưa kịp chào hỏi cô ấy tử tế. Vậy trong tin nhắn viết gì? Click click. Ngay khi mở ra, nội dung hiện lên trước mắt tôi. [Em biết rằng trước đây khi chúng ta từng yêu cầu tiết lộ thân phận với nhau, oppa đã tỏ ra không đồng ý. Nhưng bây giờ em muốn làm theo ý mình. Em không thể nói rõ về thân phận của mình qua tin nhắn, bởi admin có thể đang âm thầm theo dõi.] Cuối cùng, trọng tâm nằm ở dòng cuối cùng. [Hãy ra ngoài.] Ra ngoài ư… Vậy có nghĩa là tôi cần rời khỏi mê cung càng nhanh càng tốt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang