Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 577 : Người thắng cuối cùng

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 10:04 19-07-2025

.
Với việc cáo rời đi, số người còn lại ở Hội Bàn Tròn vốn đã ít nay lại càng ít hơn. Sói, Goblin, Nữ Hoàng. Giờ chỉ còn ba người tham gia trò chơi. Auril Gavis lẩm bẩm khi nhìn vào chiếc bàn tròn trống trải: “Ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng thật hơi thất vọng. Giờ chỉ còn ba người thôi à.” Giọng ông ta không phải kiểu khó chịu với tình hình này, mà giống như ngạc nhiên nhiều hơn. Thật ra tôi cũng hiểu được cảm giác đó của ông ta. Chính bản thân tôi cũng hơi bất ngờ với diễn biến này. ‘Không ngờ mọi người lại dễ dàng từ bỏ tấm vé trở về đến vậy.’ Danh tính bị tiết lộ, thông tin cá nhân bị phơi bày? Đúng là rất nguy hiểm trong thế giới này – nơi các Ác Linh phải bị xử tử ngay lập tức. Nhưng điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nếu bạn có thể quay về nhà. Vậy nên tôi đã nghĩ rằng nơi này sẽ diễn ra một màn đấu trí cam go. Nhưng… Chú Hề và Black rời đi ngay từ đầu, Bướm thì nhanh chóng bỏ cuộc, còn Cáo thì từ bỏ vì thấy cuộc sống ở thế giới này cũng không tệ. Tất cả họ đều rút lui trước khi trò chơi thực sự bắt đầu. “Vậy thì chúng ta tiếp tục nhé.” Đúng lúc Auril Gavis định tiếp tục phần đố vui OX— Goblin cẩn trọng giơ tay lên. “Tôi… tôi cũng sẽ bỏ cuộc tại đây…” Đây là tuyên bố rút lui thứ ba, nối tiếp Bướm và Cáo. Nghe vậy, Auril Gavis bĩu môi. “Vậy à? Thế thì mau rời khỏi đây đi.” “Ông không hỏi lý do sao…? Tôi không định chất vấn… chỉ là thấy tò mò thôi…” “…Vậy lý do là gì? Anh đã nghe lời cô Cáo nói nên đổi ý à?” “Ờ… cái đó… cũng có chút ảnh hưởng…” “Nhưng không phải là tất cả?” “Tôi… tôi không biết phải nói sao…” “Không sao, cứ nói đi.” Khi Auril Gavis bắt đầu mất kiên nhẫn và nói bằng giọng có phần khó chịu, Goblin tránh ánh mắt ông ta rồi thì thầm nhỏ: “Vì tôi có cảm giác không ổn.” Hmm, trực giác của Goblin không phải thứ có thể đùa giỡn được. Ngay khi nghe câu đó, đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi. Nhưng mặt khác, tôi cảm thấy Auril Gavis chắc chắn sẽ không hài lòng. “Ra vậy. Giờ anh đã nói lý do rồi, anh có thể đi chưa? À, anh có cần thời gian để chào tạm biệt không?” “À vâng… vậy thì chỉ một chút thôi…” Ngay sau đó, Goblin nói với mọi người: “Có lần tôi nghe một người bạn ở trường ngôn ngữ nói rằng chỉ cần một ánh mắt là có thể tạo nên mối liên kết. Giống như câu nói đó, chúng ta đã bị kéo vào thế giới xa lạ này rồi gặp nhau ở nơi như thế này, chắc chắn giữa chúng ta có một mối liên kết không bình thường. Có lẽ một vài người trong số các anh còn biết tôi là ai.” Lời giới thiệu dài dòng. Nhưng trọng tâm thì rất ngắn gọn. “Vậy nên, dù có bắt buộc phải làm vậy, xin đừng giết u. Dù sao thì chúng ta đều là người chơi giống nhau mà, đúng không?” Tôi đang nghĩ không biết cậu ta sẽ nói gì… “…Hết rồi à?” “Hả? À vâng… chỉ có vậy thôi ạ.” “Thế thì đi đi.” “À… đúng rồi… vậy thì tạm biệt mọi người…” Khi Goblin rời đi, Nữ Hoàng và Sói nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng. Chẳng biết từ lúc nào, chỉ còn lại hai người ở vòng cuối cùng… ‘Chẳng lẽ giờ mới thực sự là lúc bắt đầu?’ Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi, nhưng tình huống đã rẽ sang một hướng hoàn toàn bất ngờ. “Tôi cũng sẽ dừng tại đây.” Với câu nói đó, lần đầu tiên khuôn mặt của Auril Gavis thể hiện cảm xúc thật sự của mình. “…Tại sao?” Giọng ông ta đã vượt qua mức khó chịu, gần như mang theo sự tức giận. Ừ, cũng dễ hiểu thôi. Dường như ông ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng chẳng có gì diễn ra như mong muốn cả. “Lý do thì đơn giản thôi. Tôi không tin ông.” “Cô không tin tôi có quyền năng đưa cô quay về nhà sao?” “Không hề, ngược lại là đằng khác. Tôi nghĩ rất có khả năng ông thực sự có năng lực đó. Nhưng tôi vẫn không thể tin.” Ngay sau đó, nữ hoàng liếc nhìn người đeo mặt nạ sói rồi tiếp tục nói: “Người đó có quan hệ gì đó với ông, đúng chứ?” Nữ hoàng có vẻ đang do dự. Cô ấy sợ rằng điều ước trở về nhà của mình để đang bị lợi dụng để đem ra làm trò đùa theo ý thích của người khác. “Ngay cả khi mọi thứ được sắp đặt để anh ta là người chiến thắng cuối cùng, thì tôi cũng không có cách nào để biết được. Ngay từ đầu, để tôi trở thắng người thắng cuộc trong tình huống hiện tại, Sói sẽ phải từ bỏ, nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ làm điều đó.” Đó là một quyết định rất lý trí. Tuy nhiên, đây không phải là một chuyện đơn giản có thể quyết định dựa trên xác suất mà rõ ràng cô ta đã bị ảnh hưởng khi thấy những người khác nhanh chóng từ bỏ. "Tôi đã chào tạm biệt rồi, vậy tôi xin phép rời đi." Sau đó, nữ hoàng rời khỏi khán phòng mà không nói thêm một lời nào, và người chiến thắng trong cuộc thi OX của Auril Gavis đã được xác định, theo một cách ngớ ngẩn. “Ơ… ơ…?” Người giành được phần thưởng ngọt ngào là Sói. Sói, người vừa nãy còn ngơ ngác như thể không nhận thức được thực tại, giờ như bừng tỉnh và hỏi với giọng phấn khích: “Gavis-sama… Vậy giờ tôi có thể trở về nhà được chứ?” (Dịch giả-kun : thật sự là sama luôn, nguyên văn là vậy. Khả năng cao ông đó người Nhật.) Ông ta không nhận ra bầu không khí xung quanh à? Tôi không chắc, nhưng với tôi, một kẻ đứng ngoài, thì đây là một cảnh tượng rất dễ chịu. “Tất nhiên. Đó là lời hứa của tôi.’” “Cảm ơn ngài…! Tôi thực sự rất biết ơn—” “Thế nên, anh làm ơn câm miệng một lát được không?” Tôi nhớ là ông ta có vẻ rất phấn khích khi cuộc thi bắt đầu, nhưng giờ thì kể cả khi tất cả đều đang im lặng, tôi vẫn có thể nghe thấy những lời của ông ta. ‘Tôi đang tức giận. Rất tức giận.’ Một cảnh tượng thật hiếm thấy. ***** “….” “….” Sói, đã nhận ra bầu không khí nặng nề, lập tức ngậm miệng lại. Sự im lặng nặng nề cũng vì đó mà trầm trọng hơn. Nhưng trong hoàn cảnh này, anh ta vẫn có đủ can đảm để cất lời. “À thì… khi nào tôi mới nhận được phần thưởng của mình…?” Sói dè dặt hỏi Gavis, lo sợ rằng phần thưởng của mình sẽ chỉ là lời hứa suông. “Khi thời khắc đó đến, tôi sẽ tự tìm đến anh. Giờ thì, anh có thể lui ra chứ?” Một giọng nói âm trầm, tràn đầy cảm xúc khó chịu. Sói không dám nài ép thêm. Hắn khẽ cúi người, lễ độ. “…Vâng. Vậy tôi sẽ đợi ngài ở ngoài, ngài Gavis.” Và thế là Sói cũng rời đi, để lại chỉ còn tôi và lão già đó bên cạnh chiếc bàn tròn. Tôi vẫn lặng lẽ quan sát cho đến khi cuối cùng, sau một quãng im lặng kéo dài, tôi mở lời. “Ông thật sự định thả người thắng đi sao?” Bây giờ chỉ còn hai người nên tôi mới dám hỏi thẳng. Nhưng với lão già giảo hoạt này, mong chờ một câu trả lời thẳng thắn chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. “Hừm, anh nghĩ sao?” “Nói thật, tôi không tin chuyện đó sẽ kết thúc yên ổn.” “Anh không tin tưởng tôi à.” Một câu nói thật nực cười. Nếu ông ta muốn được tin tưởng tới vậy thì ít nhất ông ta cũng nên cư xử như một người đáng tin đã. “Dù sao thì cũng đáng tiếc. Nếu bọn họ còn chơi thêm một hai vòng nữa, chắc chắn sẽ có nhiều cảnh tượng thú vị để thưởng thức .” “Cảnh tượng thú vị, ông có gu lạ thật.” “Tôi cũng không định phủ nhận điều đó… nhưng chẳng phải anh cũng đã làm điều tương tự sao?” Thật lòng mà nói, tôi không thể phản bác được điều đó. Những gì tôi đã làm khi đeo chiếc mặt nạ này,nào có khác gì lão già kia. Tôi hỏi thẳng: “Vậy… rốt cuộc ông làm tất cả chuyện này là vì cái gì?” Màn xin lỗi vì đã tháo mặt nạ và và tất cả những thứ khác chỉ là cái cớ. Tôi vẫn chưa hiểu, tại sao lại bày ra cái trò đố vui OX nhảm nhí kia. Rốt cuộc mục đích của ông ta là gì? “Niềm tin vốn chẳng khác gì một trò cá cược. Tôi chỉ hy vọng anh có thể bước đi trên con đường chính xác.” “Chuyện đó có liên quan gì?” “Trước khi nói chuyện với anh, có một thứ tôi muốn cho anh biết. Nhưng đó là một thứ việc mà giải thích bằng lời nghe có vẻ rất nực cười, cho nên tôi muốn để anh xem tận mắt.” “Ông đúng là biết cách phức tạp hóa vấn đề và lãng phí thời gian của người khác với những ‘bí mật’ của mình.” “Vậy tôi rất hy vọng anh có thể khiến câu chuyện của tôi trở nên đơn giản và rõ ràng. ” Lão già này đã quá lẩm cẩm rồi, đến mức mà ông ta đã không thể nói ra được một câu tiếng người. Càng nhìn ông ta, tôi càng thấy kinh tởm. Nhưng nghĩ đến mục tiêu lớn hơn, tôi quyết định kiềm chế. Cơ hội để gặp mặt ông ta một cách an toàn như thế này không nhiều, tôi không thể để vụt mất cơ hội lần này. “Được rồi. Tôi có một câu hỏi.” “Cứ hỏi đi.” “Làm sao ông biết tôi là ai?” Tôi đã chờ đến lúc chỉ còn hai người để hỏi điều này. Lão chẳng cần suy nghĩ gì. [Dù gì thì… thứ này vốn cũng là do chính anh tạo ra, không phải sao?] Ngay khi bước vào bàn tròn và trông thấy tôi, lão già đã nói như thế. Nói thẳng ra, tức là lão đã nhận ra tôi – người mang mặt nạ sư tử – chính là Nibels Entze mà ông ta từng gặp từ 20 năm trước. ‘Không, thật ra chỉ cần nghe cách ông ta nói cũng đủ để biết ông ta nắm rõ mọi chuyện về Bjorn Yandel.’ Dù sao thì, trước khi bước vào cuộc trò chuyện thực sự, tôi phải biết rõ lão này hiểu được đến đâu... “Ông vẫn luôn giả vờ không biết tôi là ai, vậy tại sao ông lại chọn lúc này để công khai chuyện đó?” Auril Gavis không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi mà đưa ra một yêu cầu. “Ồ… anh có thấy phiền nếu thay đổi cách nói không? Giờ thì bọn họ đều đã rời đi rồi, anh không cần phải giả vờ làm đóng vai Sư Tử nữa đâu.” Có vẻ ông ta thấy không thoải mái khi tôi nói chuyện trống không. “Thế cũng được. Cứ vậy đi, dù sao cũng chẳng khó khăn gì. Vậy thì câu trả lời của ông là gì? Hay đó lại là một ‘bí mật’ nữa?” “Ồ, anh muốn biết làm sao tôi biết được thân phận của anh à? Đơn giản thôi. Tôi đã chờ và chờ, trong suốt 20 năm. Với từng ấy thông tin, tôi có thể dễ dàng đoán ra anh là Bjorn Yandel.” Ừ, nghe cũng có lý. Nhưng có một điều không khớp. “Vậy thì thật kỳ lạ. Tại sao lúc lần đầu gặp tôi ở Hội Bàn Tròn, ông lại không nhận ra ngay?” “À, bởi vì anh của lúc đó vẫn chưa từng gặp tôi. Tôi nghĩ mình nên đợi đến một thời điểm thích hợp hơn.” “Và thời điểm đó là bây giờ?” “Cũng gần vậy. Từ trước đến giờ, tôi luôn cố tránh mặt anh. Nhưng hiện tại, có một chuyện tôi muốn xác nhận càng sớm càng tốt.” Phải rồi, ông ta từng nói đến vì có câu hỏi dành cho tôi. “Thế thì hỏi đi. Ông muốn biết điều gì?” Tôi đáp lại một cách thản nhiên, như thể bất kỳ câu hỏi nào cũng sẵn sàng trả lời. Có vẻ lão già cho rằng đây là lúc thích hợp, liền hỏi ngay. “Anh từng nói rằng anh đã gặp mặt Phù thủy Đại địa, phải chứ?” “Đúng vậy. Thì sao?” “Tôi muốn nghe rõ hơn. Anh đã gặp cô ta ở đâu, và bằng cách nào?” Không phải là cảm giác déjà vu. Đây chính xác là câu hỏi mà Sói đã hỏi tôi trước đó. ‘Ồ, vì tôi không trả lời nên ông mới đích thân tới hỏi?’ Ngẫm lại thì cũng hợp lý. Chuyện đó hẳn là đủ quan trọng để khiến ông ta tự mình thay đổi cả kế hoạch ban đầu. Mà nếu nghĩ theo hướng khác… ‘Chẳng lẽ… hiện tại tôi mới là người nắm đằng chuôi?’ Ngay khi nhận ra điều đó, tôi bằng bản năng tựa người vào thành ghế, vắt chân chéo, đầy vẻ ngạo nghễ. Một phản xạ bản năng của một Sư Tử, luôn biết cách nắm bắt chính xác thời cơ, chẳng khác nào một kỹ năng siêu nhiên. “….” Auril Gavis nhìn tôi với ánh mắt dò xét trước sự thay đổi thái độ quá rõ ràng, nhưng ông ta không nói gì thêm. ‘Được rồi, thế nghĩa là ông sẽ chịu đựng thái độ này đúng không?’ Tuk, tuk. Tôi bắt đầu gõ ngón tay nhịp nhàng lên mặt bàn một cách vô thức, thì bất chợt ánh mắt tôi dừng lại ở tấm bảng OX bị bỏ lại. Đây là thứ đồ chơi mà ông ta đã tạo ra chỉ bằng một cái phẩy tay. ‘Hóa ra ông đã lấy lại toàn bộ quyền hạn của mình rồi nhỉ?’ Tôi liếm môi, rồi nửa đùa nửa thật lên tiếng. “Này ông già? Tôi khát rồi. Cho tôi một ly coca đi.” “…?” “À, tôi không ngại nếu có vài viên đá lạnh bên trong ly của mình đâu nhé.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang