Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 576 : Trò chơi hỏi đáp
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 10:04 19-07-2025
.
Cáo, Sói, Goblin, Nữ Hoàng, Bướm.
Và tôi cùng Auril Gavis.
Một sự im lặng khó chịu bao trùm căn phòng với tổng cộng bảy người hiện diện.
Nếu suy nghĩ kỹ thì điều này cũng là lẽ tự nhiên.
Các thành viên của Hội Bàn Tròn là những người chơi kỳ cựu, đã bị kéo vào thế giới xa lạ này ít nhất cũng vài năm rồi. Không ai trong số họ có thể chống cự lại sự dụ hoặc này.
“Về nhà…”
“Ông định đưa chúng tôi quay về…?”
Vì đã sống ở đây một thời gian dài, họ càng hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng việc đạt được mục tiêu mở cánh cửa đến Vực Thẳm và trở về nhà gần như là điều không thể.
Đó là lý do vì sao hầu hết mọi người đều chấp nhận cuộc sống tại đây và cố gắng sống tiếp.
Thế nhưng…
“Sao có vẻ như mọi người không thích phần thưởng đó vậy?”
Tình hình hiện tại có chút đặc biệt.
[Dungeon & Stone]chính là nguyên nhân gây ra tất cả, và Auril Gavis người đã tạo ra trò chơi này.
Lời đề nghị hấp dẫn đó vừa được đưa ra bởi kẻ đã chính tay ném họ tới thế giới tàn khốc này.
“Hừm, tôi cứ tưởng đây là một phần thưởng khá tốt cơ mà.”
Đây rõ ràng là một đề nghị khiến bất kỳ người chơi nào cũng sẽ lao vào như thiêu thân. Nhưng các thành viên Bàn Tròn lại giữ được sự bình tĩnh đến lạ lùng.
Dù sao thì họ là ai chứ?
Là những người đã sống sót qua biết bao thử thách trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này. Họ biết rõ hơn ai hết rằng nếu có thứ gì quá ngon lành được đặt ngay trước mắt, thì điều đầu tiên cần làm là phải nghi ngờ.
Giống như bây giờ.
“…Tôi muốn nghe kỹ xem trò chơi là gì trước đã.”
“Nếu bắt buộc phải tham gia rồi mới được nghe thì tôi sẽ không tham gia đâu…”
Thay vì vội vàng lao vào với cái đuôi ve vẩy, các thành viên đều cố gắng thu thập thông tin để đưa ra quyết định đúng đắn.
Auril Gavis đáp lại các câu hỏi đó bằng giọng điệu hào phóng.
“Tất nhiên là không nhất thiết phải tham gia mới được biết nội dung. Trò chơi mà ta chuẩn bị là một trò chơi hết sức đơn giản.”
Thật là lạ.
Nếu chỉ xét theo cách ông ta nói thì ông ta giống như một ông lão hàng xóm dễ mến. Nhưng đối với chúng tôi, những người đang lắng nghe, thì chẳng ai thấy như vậy cả.
“….”
Khi Auril Gavis ngừng nói và dừng lại trong chốc lát, biểu cảm của các thành viên không còn mang mặt nạ càng trở nên căng thẳng hơn.
Trò chơi đó rốt cuộc là gì?
Chẳng lẽ ông ta định bảo chúng tôi giết lẫn nhau ở nơi này sao?
Khi những suy nghĩ như vậy còn đang lởn vởn trong đầu, ông ta cuối cùng cũng lên tiếng.
“Là một trò đố vui (quiz).”
Một trò chơi mà chẳng ai trong số những người ở đây ngờ đến.
“Đố vui… ông vừa nói đố vui thật à?”
“Đúng là kiểu đố vui mà các anh đang nghĩ, vậy nên đừng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ đó nữa.”
“Không… chỉ là tôi thấy tò mò về cách vận hành thôi…”
“À, ta chưa nói à. Bắt đầu từ bây giờ, khi ta đưa ra câu đố, chỉ cần trả lời đúng là được. Đúng hoặc sai. Đó là câu hỏi trắc nghiệm chỉ có hai lựa chọn.”
“Ý ông là… đố vui kiểu OX…”
Goblin thì thầm, giọng đầy lo lắng, và Auril Gavis liền bổ sung thêm một lời giải thích.
À mà cũng không rõ có nên gọi đó là lời giải thích hay không nữa.
“Trò đố vui sẽ tiếp tục cho đến khi chỉ còn một người duy nhất. Tất nhiên, các thí sinh có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào.”
“Khoan đã…?”
Bướm kêu khẽ, giọng mang theo sắc thái cảnh giác.
Mà, tất cả mọi người đều có biểu cảm tương tự.
Tại sao lại có thể từ bỏ giữa chừng? Không phải là thua thì bị loại hay sao?
“Có nghĩa là… có thể sẽ đến lúc tôi buộc phải bỏ cuộc?”
Nữ Hoàng hỏi thẳng vấn đề, và ông lão lại trả lời bằng một giọng điệu đầy ẩn ý:
“Ừm, có lẽ cũng có lúc các cô sẽ cảm thấy như thế, đây là một vấn đề chủ quan. Vì vậy, tôi muốn tôn trọng ý chí tự do của các cô.”
Tôn trọng ý chí tự do cái chân tôi.
Tất cả chúng tôi đều là những người bình thường đang ngồi chơi game trong phòng riêng thì bị kéo phăng ra khỏi đó và ném đến thế giới này mà không nói một lời.
Tôi thật sự muốn bật ra một câu mỉa mai, nhưng rồi chỉ biết nuốt xuống và khắc sâu chữ “nhẫn” vào tâm trí.
Dù sao thì nói vậy vào lúc này là vô ích.
“Vậy thì, tôi nghĩ giải thích đến đây là đủ rồi. Ai muốn tham gia, xin hãy nói ra.”
Sau đó, ông già bắt đầu hỏi từng người một xem họ có muốn tham gia hay không. Và không tốn nhiều thời gian để mọi người đưa ra quyết định.
“Có thật là sẽ không bị phạt gì nếu bỏ cuộc hoặc bị loại giữa chừng không?”
“Đừng lo. Không lâu trước đó tôi đã nói rồi sao? Trò chơi này là đền bù
cho việc các cô bị kéo mặt nạ xuống một cách đột nhiên ma.”
“Vậy thì… tôi sẽ thử một lần.”
Nữ Hoàng, người vẫn còn do dự cho đến tận phút cuối, cuối cùng cũng thể hiện ý định tham gia.
Và thế là — tất cả thành viên đều đồng ý tham gia trò chơi.
À, tất nhiên là… ngoại trừ tôi.
“Xin lỗi, nhưng anh không thể tham gia. Nhưng cũng đừng thất vọng quá. Dù sao đi nữa, anh cũng chẳng thể quay về bằng cách này.”
Không thể quay về bằng cách này? Không đâu, ý của ông ta là tôi không được phép quay về bằng cách này. Tôi phải trở nên mạnh hơn và một ngày nào đó mở cánh cổng Vực Thẳm theo ý ông ta.
“Hehe… Ý của ông là anh ấy có gì đó đặc biệt hơn chúng tôi sao? Tôi rất tò mò về điều đó đấy.”
Khi mà ánh mắt Bướm nhìn tôi ngày càng trở nên kỳ quái hơn, Auril Gavis vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Nếu tất cả đều đồng ý, vậy thì tôi sẽ không lãng phí thời gian của các bạn. Hãy bắt đầu trò chơi hỏi đáp của chúng ta nào.”
Trước khi các thành viên kịp nhận ra, một tấm bảng có 2 mặt XO đã xuất hiện trước mặt mỗi người, khiến cho chúng tôi như thật sự ở trong một game show truyền hình.
Lần này ông ta đang định bày trò gì nữa đây?
“Được rồi, đây là câu hỏi đầu tiên.”
Và chỉ ngay khi trò chơi hỏi đáp vừa bắt đầu, tôi đã hiểu ngay tại sao ông ta lại bảo người tham gia có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào.
“Cáo là một pháp sư.”
“...!”
“Giơ bảng O nếu chọn đúng và X nếu chọn sai.”
…Đây không phải một trò chơi đoán câu trả lời chính xác.
*****
Khoảnh khắc câu hỏi đầu tiên xuất hiện, một bầu không khí gượng gạo lan tỏa khắp căn phòng.
“….”
Cáo đang ra sức kiểm soát biểu cảm của mình, nhưng rõ ràng là cô ấy không thành công.
Và…
“Uh…”
Là người biết rõ tình hình, Goblin tỏ ra bối rối hơn cả khi nhìn sắc mặt của Cáo.
“Hừm…”
Có vẻ như Nữ Hoàng và hai người còn lại cũng đã nhận ra sự thật ẩn sau trò chơi này.
“Hehe… không phải chỉ cần làm giơ theo tấm bảng mà Cáo giơ lên là được à? Dù sao đó cũng là câu hỏi về cô ta mà.”
“Ồ, tôi nghĩ đó không phải là một ý tồi.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cáo, và sau một hồi suy nghĩ, Cáo giơ bảng lên.
“Là O.”
“Vậy ra cô đúng là pháp sư thật. Ngay từ đầu tôi đã vậy rồi. Này, Master? Giờ là lúc công bố đáp án đúng không?”
Auril Gavis gật đầu trước câu hỏi của Bướm.
“Chúc mừng. Mọi người đều trả lời đúng. Vậy chúng ta sẽ đi đến câu hỏi thứ hai.”
“….”
“Goblin là một Paladin.”
Đến lúc này thì cả Sói và Bướm — những người vẫn còn nửa tin nửa ngờ — cũng đã nhận ra dụng ý thực sự của Gavis.
“….”
“….”
Căn phòng trở nên im lặng đến mức khó tin rằng đang có một trò chơi diễn ra. Trong sự im lặng ấy, mọi người giơ tấm bảng ghi chữ “O”, và quá trình ấy lại lặp lại hết lần này đến lần khác.
“Nữ hoàng chưa từng bước vào mê cung.”
Câu hỏi thứ ba, đáp án là O.
“Sói là thủ lĩnh của một clan.”
Câu hỏi thứ tư, đáp án cũng là O.
“Bướm là thành viên của Noark.”
Câu hỏi thứ năm, dĩ nhiên đáp án vẫn là O.
Thật ra, đến lúc này rồi thì bọn họ đã bắt đầu tự hỏi tại sao lại cần đến tấm bảng ghi X.
“Vậy giờ là câu hỏi thứ sáu?”
Ngay sau khi vòng thi kết thúc, ánh mắt của ông ta lại hướng về phía Cáo, và chẳng ai không hiểu ánh nhìn đó có ý nghĩa gì.
Bởi vì ai cũng đã nhận ra rằng đây không phải là một trò chơi OX thông thường.
Đây là một trò chơi vạch trần sự thật được nguỵ trang dưới hình thức OX.
Đó là bản chất thực sự của trò chơi này. Và sau một vòng thi, ai cũng rõ ràng câu hỏi tiếp theo sẽ còn nặng đô hơn nữa.
“Để tôi nói lại lần cuối. Tôi tôn trọng ý chí tự do của mọi người, vậy nên nếu ai muốn bỏ cuộc, cứ nói bất cứ lúc nào.”
Tôn trọng tự do sao…
Trước kia nghe thấy những lời này chỉ khiến tôi thấy thật nực cười, nhưng lần này lời ấy lại mang một sức nặng đặc biệt.
Chẳng phải ông ta vừa cho mọi người “nếm thử” rồi sao?
Ông ta có biết mình là ai không? - Bây giờ chắc chắn sẽ không ai còn có suy nghĩ như vậy nữa.
Rất hiển nhiên, số lượng thông tin bị tiết lộ của một người sẽ tăng theo mỗi vòng và xác suất bị phát hiện ra danh tính thật sự cũng sẽ tăng theo.
“Nếu tôi bỏ cuộc ngay bây giờ… thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Auril Gavis lập tức trả lời câu hỏi của Nữ Hoàng.
“Không có gì cả. À, nhưng trò chơi vẫn sẽ tiếp tục, nên cô sẽ phải rời khỏi phòng họp. Ở đây chỉ cần một khán giả là đủ rồi.”
“Làm sao tôi có thể tin rằng ông có thể đưa bọn tôi trở về nhà?”
“Tôi phải nói gì để các cô tin đây? Cách duy nhất để xóa bỏ nghi ngờ là học cách tin tưởng.”
“Nếu ông đưa ra bằng chứng hợp lý nào đó thì—”
“Nếu cô không tin, thì chỉ còn một cách duy nhất: Rời khỏi nơi này.”
“….”
“Vậy, cô có muốn tin tôi hay không?”
Ai nhìn vào cũng sẽ biết đây là một bản hợp đồng không hề công chứng, nhưng Nữ Hoàng vẫn không thể đứng dậy rời đi ngay lập tức.
Và thấy thế, Auril Gavis cười.
“Tôi biết là cô sẽ đưa ra lựa chọn khôn ngoan mà. Đây chẳng phải là cách duy nhất để cô về nhà sao?”
“….”
“Cố gắng lên nhé. Cuối cùng thì chỉ cần ở lại đến hết và chiến thắng là được mà? À hoặc là, tôi sẽ cho cô một chút thời gian để ra ngoài hỏi người bạn đó cũng được? Xem thử tôi có làm được điều này hay không. Như mọi khi, mỗi khi có chuyện xảy ra—”
“Thôi đủ rồi… tiếp tục đi.”
Nữ Hoàng khó chịu ngắt lời, và Auril Gavis lại tiếp tục trò chơi OX bằng một giọng điệu vui vẻ.
Ai cũng im lặng nghe câu hỏi và giơ tấm bảng, nên chỉ mất khoảng 3 phút để hoàn thành một vòng đầy đủ.
“Cáo từng giết những nhà thám hiểm vô tội để cướp đoạt tài sản của họ.”
“Goblib thường xuyên nhân được những lời mặc khải từ Leatlas.”
“Sói hiện đang cư trú ở Quận 7.”
“Nữ Hoàng là một quý tộc.”
“Bướm là thành viên của tổ chức Orculus.”
Tôi không hiểu sao chỉ có Cáo là bị tiết lộ thông tin về quá khứ như thế, nhưng vòng hai cũng kết thúc rất nhanh.
Và….
“…Này Master? Tôi sẽ dừng tại đây!”
Bướm tuyên bố rút lui.
“Không hiểu sao tôi có cảm giác tên mình sẽ bị nhắc tới ở vòng tiếp theo. Cũng chẳng có gì không thể tiết lộ… nhưng cảm giác hơi kỳ kỳ, đúng không? Tôi cũng không chắc ông có thật sự đưa mọi người về nhà được không nữa.”
“Tôi hiểu quyết định của cô. Vậy cô làm ơn rời khỏi chỗ ngồi đi nhé?”
Khi được yêu cầu rời đi, Bướm gật đầu nhẹ rồi quay sang mọi người và chào tạm biệt một cách vui vẻ.
“Hẹn gặp lại mọi người ở ngoài nhé!”
Cô ta có vẻ ngoài của một thiếu nữ đang ở độ tuổi đôi mươi và khi nói ra câu ấy khiến người ta cảm thấy khá thoải mái.
Nhưng có phải vì nhờ trò chơi OX mà chúng ta biết được Bướm là thành viên của Orcules, tôi cảm thấy giọng nói đó thật khó chịu.
Dù thế nào đi nữa, cảm giác đó không phải là ảo giác.
Tôi không biết cô ta là ai, nhưng chắc chắn cô ta không phải một người bình thường.
“Tôi cũng sẽ dừng tại đây.”
Dù sao thì, có vẻ như Cáo cũng đã lấy lại tinh thần sau khi thấy Bướm dừng cuộc chơi đúng lúc, và cũng tuyên bố rút lui.
“Hừm, một quyết định bất ngờ. Không phải trước đây cô là người tha thiết được rời khỏi thế giới này nhất sao?”
“Phải… nhưng sau khi chết một lần rồi sống lại, tôi cảm thấy tất cả những điều đó thật vô nghĩa. Giờ cuộc sống hiện tại của tôi đã đủ quý giá rồi.”
Sau khi trả lời thành thật như vậy, Cáo cúi đầu nhẹ về phía Auril Gavis.
“Dù sao thì tôi vẫn muốn cảm ơn ông. Dù là với ý đồ gì đi nữa, nếu ngày đó ông không đưa tôi đi, có lẽ tôi đã chết từ lâu rồi.”
“…Cảm ơn cô. Dù không có tôi, cô Cáo chắc chắn cũng sẽ tự mình vượt qua được.”
“Vậy tôi có thể chào mọi người trước khi rời đi không?”
“Cứ tự nhiên.”
Ngay sau đó, Cáo quay đầu lại và lần lượt nhìn vào mắt từng người.
Sói, Goblin, Nữ Hoàng và tôi.
“Không ngờ lại có nhiều người vắng mặt đến vậy. Tiếc thật đấy. Tôi không nghĩ là mình sẽ chia tay họ mà còn không kịp chào tử tế.”
“…Có lẽ vậy.”
“Dù sao thì cũng thật tốt khi được gặp nhau. Cảm giác được nói chuyện với đồng hương ở thế giới này thật sự rất tốt.”
“Vậy… tôi đoán đây là lời tạm biệt?”
“Ừ. Ít nhất đối với tôi là vậy. Dù ban đầu hơi có chút xô xát, nhưng tôi hy vọng mọi người đều sẽ sống tốt, dù có về nhà được hay không. Chân thành đấy.”
Nữ Hoàng không trả lời ngay lời chúc phúc đó.
Rõ ràng là cô ta đang cân nhắc xem có ẩn ý gì trong đó không. Nhưng cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng, lời chúc đó thật sự là chân thành.
“…Cảm ơn.”
Cuối cùng, Nữ Hoàng đáp lại bằng một giọng nói đĩnh đạc như chính vị trí của mình, và Cáo mỉm cười, kết thúc cuộc trò chuyện ngắn rồi hướng ánh mắt sang nơi khác.
Sói, người rất ít trò chuyện đơn độc với những người khác, chỉ liếc nhìn một lần rồi quay đi.
Cáo dừng lại trước Goblin một chút, nhưng có lẽ hai người đó đã định sẽ nói chuyện bên ngoài nên chẳng ai nói gì lúc này.
Không nói với Goblin một lời nào, cô ấy quay sang tôi.
“Thật ra… tôi có điều này muốn nói với ông Sư Tử. Tôi có thể nói ra không?”
Tôi gật đầu nhẹ như thể bảo cứ nói đi, và rồi cô ấy cẩn trọng mở lời.
“Nếu cuộc sống của anh quá buồn tẻ… sao anh không thử gỡ bỏ mặt nạ của mình ra và kết bạn?”
Ờ…
“Như vậy, cuộc sống nơi đây chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.”
Tại sao cô ấy lại giả định rằng tôi không có bạn?
Tôi không hiểu điều gì đã dẫn đến kết luận đó, nhưng cuối cùng tôi đã bật cười trước câu nói tiếp theo của cô ấy.
“Tôi đã làm vậy rồi, và cảm giác rất tuyệt.”
Thật sự… có chút cảm động.
.
Bình luận truyện