Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 559 : Chiến báo
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 22:58 01-07-2025
.
Nhiều âm thanh vang lên trong đầu tôi.
Đó là một hỗn hợp âm thanh rất dồn dập và khó chịu.
“... Hiệu sĩ Littman Powell xác nhận đã tử vong.”
“Hiệp sĩ Milden Bettimore của Đội 3 xác nhận đã tử vong.”
“Hiệp sĩ Garon Nilgrane của Đội 1 xác nhận đã tử vong.”
Những giọng nói nặng nề vang lên từ khắp mọi nơi.
Và…
“Mister, xin hãy tỉnh lại đi!”
“Này mục sư, vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Tôi… tôi nghĩ nếu các cô chờ một chút, ngài ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
“Anh ấy đã bị trúng một đòn nghiêm trọng vào đầu. Có phải đó là lý do không?”
“...”
Những giọng nói lo lắng của đồng đội vang lên ngay sát bên tôi. Tiếng thì thầm của Misha cũng xen lẫn vào trong những âm thanh đó.
“... Nếu có gì đó không ổn… mình phải sử dụng thứ đó.”
Điều đó có nghĩa là gì?
Có lẽ bởi vì tôi chỉ vừa mới tỉnh lại, tai tôi đang ù đi và đầu óc tôi không đủ tập trung để suy nghĩ bất cứ điều gì.
“Well… bởi vì Nam tước có vẻ đã khá hơn, tốt hơn hết là tôi nên rời đi để chăm sóc những người khác…”
“Anh đang nói gì vậy? Anh ấy vẫn chưa mở mắt ra, anh nghĩ anh định đi đâu vậy?”
“Dừng lại đi, Tersia.”
“Cô mới là người phải dừng lại. Cô chẳng hề quan tâm gì đến anh ấy…”
“Cô không cần phải làm vậy. Anh đã tỉnh lại rồi, phải không?”
“Sao cơ?”
Lộ tẩy rồi.
Tôi ước mình có thể nằm thêm một chút, nhưng có vẻ như đã đến lúc phải tìm hiểu xem có chuyện gì đã xảy ra rồi. Dù sao thì có nằm ở đâu bao lâu thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
“Thuyền trưởng!”
“Oh! Bjornn! Anh làm chúng tôi lo lắng quá!”
“Phù…”
Ngay khi thấy tôi mở mắt ra, những người đồng đội xung quanh tôi thở phào nhẹ nhõm với những cảm xúc khó tả trên khuôn mặt. Nhưng mà trước khi thông báo rằng mình vẫn ổn, có một điều tôi phải kiểm tra trước.
“Có ai trong số chúng ta… bị thương không?”
Tôi đã diễn đạt câu hỏi của mình bằng một cách hơi khó hiểu nhưng trong bầu không khí này, không khó để biết tôi muốn diễn đạt điều gì.
Amelia hiểu ý ngay lập tức và trả lời một cách ngắn gọn
“Glow Isius đã hy sinh.”
Glow Isius.
Một trong bộ ba pháp sư của Đoàn thám hiểm Armin.
Anh ấy là một pháp sư trẻ chưa đến ba mươi tuổi rất vui tính, luôn nói đùa về việc xin gia hạn thời gian và tăng thêm kinh phí mỗi lần anh ấy gặp tôi.
Và bây giờ, anh chàng đó đã chết.
“... Và?”
“Đó là trường hợp hy sinh duy nhất của chúng ta. Những người còn lại tối đa chỉ bị thương nhẹ.”
“Tôi hiểu rồi…”
Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật dài.
Trong khi những người xung quanh im lặng và nhìn tôi, hàng trăm luồng suy nghĩ đang xoay vờn trong đầu tôi. Nhưng để đưa ra quyết định cuối cùng, tôi cần nhiều thông tin hơn nữa.
“Tôi chỉ có ký ức đến đoạn toàn bộ đầu tôi nằm gọn trong miệng của còn sói đó, còn sau đó thì tôi không biết gì cả. Hãy kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra kể từ lúc đó.”
Vì một nguyên nhân nào đó, Amelia trả lời tôi với một khuôn mặt không mấy sẵn lòng.
“Ngay khi anh bị cắn, Tersia đã bắn một mũi tên.”
Đó không phải là một mũi tên bình thường mà là một mũi tên từ kỹ năng [Focused Shot]. Dù nó vẫn chưa tụ lực tối đa, nhưng uy lực của nó vẫn vừa đủ để ngăn cản con sói một thoáng.
“Kashan đã bị choáng một lát và buông anh ra sau khi bị bắn trúng. Tận dụng cơ hội đó, tôi và Karlstein đã chạy đến vào lôi anh ra.”
Mũi tên của Erwin đã tạo ra một khe hở nhỏ giữa bàn tay của tử thần giúp tôi thoát chết trong gang tấc. Nhưng đó chỉ là khởi đầu của một thảm hoạ.
“...Sau đó, chúng tôi đã cùng nhau đánh bại nó và một vài người đã chết. Chỉ vậy thôi. À đúng rồi, không may thay Tinh chất đã không rơi ra—.”
“Kể chi tiết hơn đi.”
Chúng tôi đã cùng nhau đánh bại nó và một vài người đã chết – Đó không phải là một câu chuyện có thể tóm tắt chỉ trong một dòng. Tôi cần phải biết cụ thể.
“Ha…”
Đầu hàng trước sự cứng đầu của tôi, Amelia thở dài một tiếng và cho tôi câu trả lời mà tôi mong muốn.
“Với sự vắng mặt của anh, Jandel, một khoảng trống khổng lồ đã được tạo ra ở tuyến trước. Hàng chục hiệp sĩ đã phải lao đến để lấp đầy khoảng trống đó.”
“Vậy còn Jerome St. Red thì sao? Anh ta chỉ biết đứng nhìn từ phía sau thôi à?”
“Ngạc nhiên thay, điều đó không đúng. Anh ta chính là người đầu tiên lao đến ngay sau khi anh ngã xuống. Nếu không phải nhờ có anh ta, tôi đã không thể mang anh ra khỏi khu vực nguy hiểm.”
“... Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã chen ngang, xin hãy tiếp tục câu qua chuyện.”
“Ngay cả khi người mạnh nhất là chỉ huy đã tham gia nhưng tình hình vẫn chuyển biến xấu, vì vậy, một mệnh lệnh mới đã được đưa ra. Mọi chiến binh cận chiến đều phải tham gia và tấn công con sói.”
Mệnh lệnh này bao gồm cả những người được cử ra phía sau để bảo vệ những đơn vị máu giấy như pháp sư, mục sư và cả lực lượng tấn công được đặt ở hai bên cánh.
Tôi có thể hiểu được quyết định này.
Cuộc chiến đã tiến dần đến hồi kết. Thay vì tiếp tục tiêu hao tính mạng của các hiệp sĩ, việc dốc hết toàn lực và nhanh chóng tiêu diệt con sói sẽ giúp hạn chế thương vong hơn.
“Nhưng mà, có một vấn đề chí mạng trong kế hoạch này.”
Không ai trong quân đoàn thám hiểm có thể giữ vững cừu hận (aggro) của con quái vật này.
“Mục tiêu tấn công của con sói đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn. Chỉ huy đã cố gắng hết sức nhưng chính bản thân anh ta cũng không thể tự bảo vệ mình.”
Những hiệp sĩ bị tát bay đi như những con ruồi và gãy cổ ngay lập tức nếu họ dám đứng trên quỹ đạo tấn công của con sói, trong khi nếu một pháp sư sử dụng phép thuật quá mạnh thì con sói đang đỏ mắt sẽ nhảy bổ vào anh ta.
“Glow Isius cũng là một nạn nhân của sự hỗn loạn này.”
Bằng cách đó bộ ba pháp sư của chúng tôi đã biến thành bộ đôi…
‘Vậy đây chính là lý do cô ấy không muốn nói cho tôi chi tiết của cuộc chiến. ’
Cô ấy sợ tôi sẽ cảm thấy tự trách vì nếu tôi không bất tỉnh, anh ấy đã không phải chết sao? Well, cô ấy đã đoán đúng rồi.
“Trận chiến sau khi anh vắng mặt kéo dài 3 phút với kết quả là thanh kiếm của chỉ huy cắm sâu vào đầu Kashan. Ngay khoảng khắc đó, cánh cửa đá đột ngột đóng lại và biến thành một cánh cổng không gian phát sáng.”
“...”
“Anh còn câu hỏi nào khác không?”
“Tôi ổn rồi, tạm thời là vậy.”
Khi cuộc trò chuyện tạm thời có một kết thúc, một hiệp sĩ với khuôn mặt quen thuộc tiến về phía chúng tôi.
“Nam tước, ngài tỉnh lại rồi! Chỉ huy đã cho mời ngài.”
“... Tôi sẽ đi một lát.”
“Cứ đi đi. Tôi sẽ chăm sóc những người bị thương nên đừng lo lắng về họ.”
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của hiệp sĩ, tôi đã đi đến nơi Jerome, người có một cánh tay đã bị thổi tung đến tận bả vai và một lỗ thủng xuyên qua dạ dày, đang tiếp nhận sự điều trị từ mục sư.
Những vết thương của anh chàng này không đùa được đâu.
“Tôi mừng vì anh vẫn an toàn, Nam tước.”
“Anh nên lo lắng cho bản thân mình đi. Những vết thương của anh trông tệ hơn tôi nhiều.”
Trước lời nói của tôi, Jerome chỉ nở nụ cười xấu hổ và không trả lời.
“Vì Nam tước cũng đã ở đây, anh có thể bắt đầu phần báo cáo của mình, Evost.”
Sau khi tập hợp hết các thành viên của bộ chỉ huy, phó quan của Jerome, Evost, bắt đầu trình bày kết quả của trận chiến.
“Ngày hôm nay, Quân đoàn Viễn chinh Số 1 đã hoàn thành một hành động vĩ đại có thể ghi danh vào sử sách, đó là đánh bại Kashan - Con sói Tiên tri. Không may thay, đã không có Tinh chất nào xuất hiện để dâng lên cho Gia đình Hoàng gia…”
Bản báo cáo dài ngoằn này, sau khi vô nghĩa suốt vài phút, đã kết thúc bằng một dòng thống kê thương vong duy nhất, nhắc tôi nhớ lại sự kinh khủng của quái vật Cấp 1.
“Trong trận chiến này, đã có 27 người bị thương nhẹ, 4 người bị thương nghiêm trọng và 28 trường hợp hy sinh.”
28 người chết.
Trong số họ, có 24 người đã chết chỉ trong khoảng thời gian chưa đến 3 phút mà tôi không thể tham chiến.
*****
Trong số 28 người hy sinh chỉ có 1 người thuộc về Đội 4, nhóm mà tôi đang dẫn dắt.
Tôi vẫn nghĩ đó là một phép màu cho đến khi nghe được nguyên nhân thật sự của chuyện này.
“Tôi nghe nói chính anh là người đã xếp họ ra phía sau cùng của chiến trường, Bá tước St. Red.”
Khi tôi bất tỉnh và Kashan trở nên mất kiểm soát, Chỉ huy đã gửi Đội 4 của chúng tôi vào khu vực an toàn.
“Tại sao anh lại đưa ra một mệnh lệnh như vậy?”
Không phải là tôi không hài lòng với quyết định đó, hay nói đúng hơn là tôi thậm chí còn thấy biết ơn. Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về động cơ của quyết định này…
“Không có gì phức tạp cả. Nếu Nam tước chết, một trong hai mục tiêu chính của quân đoàn viễn chinh sẽ thất bại. Chính vì vậy, tôi đã ra lệnh cho Đội 4 bảo vệ an toàn cho anh.”
“...Sao cơ?”
“Nam tước, chúng tôi không xuống đến tận đây chỉ để săn quái vật. Và tôi chỉ thất bại đúng một lần trong số các nhiệm vụ của mình.”
Đó là những lời của một kẻ tâm thần mà tôi không tài nào hiểu được. Chẳng lẽ nhiệm vụ còn quan trọng hơn tính mạng của anh ta sao?
“Mặc kệ có bao nhiêu người đã hy sinh hay người hy sinh có là ai, miễn là chúng tôi có thể hoàn thành chuyến thám hiểm và mang theo Nam tước còn sống trở về thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.”
Bây giờ thì tôi không biết anh ta có còn bình thường không nữa. Vậy mà tôi cứ nghĩ chúng tôi có thể trở thành bạn nếu không gặp nhau trong một tình huống như thế này.
“Tôi hiểu rồi. Ra đó là câu trả lời.”
“Tuyệt vời. Vậy chúng ta có thể tiếp tục buổi họp được rồi chứ?”
Nội dung cuộc họp còn lại rất đơn giản.
Bởi vì Kashan đã chết và Tình chất không rơi ra, chúng tôi không cần phải thảo luận về quyền sở hữu của Tinh chất. Vậy nên, công việc còn lại chỉ còn…
“Sau khi Kashan bị đánh bại, cánh cổng đá đã mở ra một lối đi mới. Hơn nữa, các pháp sư đã xác nhận sóng năng lượng từ cánh cổng này tương đồng với sóng năng lượng từ những cánh cổng dịch chuyển thông thường… Nói một cách đơn giản, có xác suất cao rằng cánh cổng đó sẽ dẫn chúng ta đến một không gian khác.”
Những nguy hiểm nào đang chờ đợi bên kia cánh cổng? Đâu là thời gian thích hợp để bước vào trong đó?...
Buổi họp được tiếp tục với những chủ đề tương tự như vậy và nhiều ý kiến có giá trị đã được đưa ra. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi làm trong suốt buổi thảo luận chỉ là chống cằm và chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Bởi vì tôi đã biết có thứ gì ở bên kia cánh cổng.
‘...Ra đây mới là cách chính xác để mở ra nơi đó.’
Tôi đã có thể bước vào nơi đó từ trước bằng cách ‘thuyết phục’ Hamsiki, nhưng quy trình chính có lẽ xác phải mang tính sử thi như thế này.
Đoàn thám hiểm dũng cảm trải qua trăm cay nghìn đắng, thậm chí phải đánh bại được một con quái vật Cấp 1 mới có thể đặt chân đến căn phòng kho báu.
Những cuốn sách hiếm cho phép triệu hồi những con quái vật có giá trị, một cây bút thần kỳ cho phép họ lựa chọn bất kỳ Tinh chất nào mình muốn sẽ là một phần thưởng xứng đáng dành cho họ.
Và có lẽ món chính sẽ là cuốn sách có bìa vàng.
‘Hình như là… tôi vừa chen chân vào và phá hỏng câu chuyện sử thi này phải không?’
Sự tồn tại của Hamsiki, từ góc độ của một người chơi, là một Mảnh ghép Ẩn cho phép người ta bỏ qua quá trình chiến đấu và đi thẳng đến giai đoạn nhận thưởng. Nhưng mà có điều gì đó vẫn chưa đúng.
‘Tại sao cậu ấy lại nói rằng tôi không phải người xứng đáng nhận Cuốn sách Vàng? Hiển nhiên là bởi vì tôi vẫn chưa phá đảo thư viện, nhưng chuyện này lại đi ngược lại với giả thuyết ban đầu.’
Sau cùng, tất cả chỉ là những suy đoán của tôi. Vì vậy tôi cần phải gặp lại Hamsiki để xác minh những điều này…
“Vậy chúng ta sẽ kết thúc cuộc họp ngày hôm nay ở đây. Sẽ không có nhiệm vụ nào được giao cho đến 7h tối, cho nên các nhóm trưởng hãy trở về và trấn an các thành viên của nhóm mình. À nhân tiện, chúng ta sẽ có một buổi tái cấu trúc lại nhân sự nên hãy chuẩn bị cho việc đó.”
‘Đến 7h tối sao?’
Tôi nghĩ bọn họ thật sự là một lũ khốn nạn độc ác.
Sau một trận chiến khốc liệt như thế, lẽ ra họ phải để chúng tôi nghỉ ngơi cả một ngày nhưng tất cả những gì chúng tôi nhận được chỉ là 5 tiếng ngắn ngủi.
Tôi không thể làm gì khác ngoài thở dài bất lực và quay trở lại báo tin này cho đồng đội của mình.
“Năm tiếng thì có thể đủ làm gì chứ?”
“Ý cô là sao? Chúng ta có thể ngủ mà. ”
“Lần này Pheneline nói đúng, bây giờ tôi chỉ muốn được chợp mắt một chút.”
“Tôi thì không chắc mình có thể ngủ được vào lúc này. Tôi có cảm giác như mình vẫn đang trong một giấc mơ.”
Dù ngoài miệng có nói thế nào đi nữa, tất cả mọi người vẫn rất trân trọng thời gian bình yên ngắn ngủi này.
“Muốn làm gì với 5 tiếng thì tùy ý. Nhưng trước đó chúng ta còn một việc chúng ta phải làm. ”
“Chuyện phải làm…”
“Không phải một đồng đội của chúng ta vừa mới hy sinh sao?”
“Ah… Phải rồi…”
Sau đó, tôi dẫn các thành viên của Đội 4 đang tập hợp xung quanh tôi đến nơi an nghỉ của Glow Isius.
Charlotte Amblot, nữ pháp sư duy nhất trong bộ ba pháp sư, đang ngồi thẫn thờ trước thi thể của anh ấy.
“Cô ổn chứ?”
“... Không. Không ổn chút nào.”
“Đây là lần đầu tiên của cô à?”
Đó là một câu hỏi chứa đựng nhiều hàm ý.
Charlotte chỉ siết chặt tay, vai run lên mà không nói một lời.
Rồi thời gian lặng lẽ trôi qua, Brian Amblot, anh trai của cô ấy đã đến mang thi thể của Isius và tổ chức một tang lễ trang trọng.
Như mọi khi, mọi thứ diễn rất nhanh, dựa theo quy củ của các nhà thám hiểm.
“Tro cốt và di vật của anh ấy sẽ được chuyển về thành phố, giao lại cho gia đình.”
Tang lễ kết thúc bằng việc thu dọn di vật, bảo quản hài cốt cẩn thận, rồi dùng phép [Distortion] để niêm phong.
Khi tôi sắp rời đi, Charlotte, người vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ, đột nhiên tiến lại gần tôi.
“Nam tước… rồi sẽ đến một ngày nào đó, mọi thứ sẽ khá hơn phải không? Giống như người ta thường nói…”
Đó là câu hỏi mà ai cũng từng nghĩ đến khi phải trải qua cái chết của đồng đội mình lần đầu tiên.
Tôi phải trả lời thế nào đây?
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, tôi mở lời.
“Khái niệm 'ổn' với mỗi người là khác nhau.”
“Ừ… là vậy nhỉ… Tôi đang nói những điều vô nghĩa rồi…”
“Nhưng mà… nếu khi nhớ về anh ấy, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là những ký ức đẹp chứ không phải nỗi buồn… thì vậy nghĩa là mọi thứ đã khá hơn rồi.”
Tôi nhìn thẳng vào Charlotte và nói với sự chắc chắn.
“Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi. Dù cô có mong muốn điều đó hay không?”
“….”
“Giờ thì đi nghỉ đi.”
Sau khi nói thế, tôi quay lưng lại, và một người khác đến bên tôi. Trong số các đồng đội hiện tại, người duy nhất từng ở đội Halfling cùng tôi là Misha.
“Vừa rồi… anh đang nói về Dwalki sao?”
“…Ừm, một phần nào đó.”
Nghe tôi xác nhận, Misha lặng lẽ chìm trong dòng suy nghĩ một lúc rồi khẽ thì thầm.
“Hồi đó… thật sự rất tuyệt…”
Giọng cô ấy tràn ngập nỗi nhớ..
Tất nhiên, tôi cũng không khác gì.
“Ừ… hồi đó thật sự rất tuyệt.”
Giờ đây tôi đã là một Nam tước, có vô số người đi theo và được gọi là anh hùng – người đã khắc tên mình lên Bia đá Vinh Quang, nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ lại hồi đó.
Nhớ cái cảm giác chỉ mong sống sót qua từng ngày.
Nhớ bầu trời trên Tầng Ba mà chúng tôi từng ngước nhìn cùng với nhau, những ngày còn nơm nớp sợ hãi bọn cướp và vật lộn với quái vật Cấp 5.
[Đây là khung cảnh chỉ những nhà thám hiểm đến sớm mới có thể nhìn thấy. Thật sự ngoạn mục, phải không?]
Mọi chuyện đã tốt hơn với tôi.
*****
Khi tôi vừa lấy tấm chăn ra để nghỉ ngơi, một vị khách không mời đã đến.
“Thủ tịch pháp sư của Quân đoàn Viễn chinh Yandel đến gặp.”
“Thủ tịch pháp sư…?”
“Ông ta muốn nói chuyện với anh. Anh thấy sao?”
“…Dù sao tôi cũng không ngủ được. Cứ để ông ta vào đi.”
Trong khi tôi đứng dậy, gấp lại chăn. Amelia đã trở lại cùng vị pháp sư già.
“Garvin Vesillus.”
“Xin lỗi ngài Nam tước vì đã làm phiền lúc ngài nghỉ. Liệu chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Ông ta liếc mắt nhìn Amelia, và khi thấy cô hiểu ý rút lui, ông gật đầu.
“Tôi sẽ dùng ma thuật [Voice control]. Có được không?”
“Được. Cứ dùng đi.”
“…Cảm ơn ngài. Đã xong rồi.”
“Vậy, có chuyện gì?”
Như thường lệ, tôi bỏ qua mấy câu khách sáo và vào thẳng vấn đề, nhưng điều ông ấy nói khiến tôi bất ngờ.
“Tôi đến để xin lỗi ngài Nam tước.”
“…Xin lỗi?”
“Chính xác. Tôi đã sai, còn ngài thì đúng. Nhưng chỉ bởi vì không chịu chấp nhận chuyện đó nên tôi đã suýt gây ra một sai lầm nghiêm trọng.”
Tôi không quan tâm mấy đến lời xin lỗi, chỉ tò mò về lý do khiến ông ta đổi ý.
“Tại sao đột nhiên ông lại nghĩ vậy?”
“Tôi đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Quái vật cấp 1… Chúng là những sinh vật quá sức kinh khủng và tôi đã coi thường chúng. Ngài, với tư cách là một nhà thám hiểm, đã nhìn nhận mọi thứ chính xác hơn bất kỳ ai.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Nói thật… cho đến khi ngài Baron ngất đi, tôi vẫn không biết chúng đáng sợ đến mức nào. Tôi từng tự tin rằng chỉ cần triệu hồi Leviathan như tôi nói, không ai trong số những người đó sẽ chết. Nhưng mà…”
Giọng ông ấy như vừa trút bỏ tất cả gánh nặng.
“Khi tình huống ấy đến, tôi đã không thể làm gì. Kiến thức của tôi, phép thuật của tôi – chẳng thứ gì có ích cả. Ngay cả các tinh anh hoàng gia, hàng trăm người, cũng như vậy. Trong ba phút mà Nam tước vắng mặt, chúng tôi đã nếm trải tận cùng của sự bất lực.”
“…Ông hơi tâng bốc tôi quá rồi đấy.”
“Với tư cách một học giả, tôi chỉ đang nói sự thật. Nếu không có ngài, tổn thất sẽ còn nặng nề hơn nhiều.”
“….”
Nghe những lời khen mặt đối mặt, rất khó cho tôi nếu phải đáp lại những lời này. Vậy nên, tôi chọn im lặng.
Bởi im lặng… là cách tốt nhất để chấm dứt những chủ đề như thế này.
“Hmm… tôi dài dòng quá rồi. Dù sao thì, tôi đến đây là vì muốn nói điều này.”
“Nói nhanh đi.”
“Quân đoàn Viễn chinh của chúng ta cần kiến thức và khả năng phán đoán của Nam tước. Từ giờ, tôi sẽ lắng nghe bằng đôi tai già này, vậy nên xin ngài hãy thoải mái đưa ra ý kiến của mình.”
Nói ngắn gọn thì: ông ta sẽ không cản trở tôi nữa và muốn hợp tác hòa thuận.
Một tin tốt.
“Tốt. Mong được giúp sức. Garvin.”
“…Garvin?”
“Bạn bè thì phải gọi nhau bằng tên.”
“À, vậy thì… Bjor—.”
“Cứ gọi tôi là Nam tước là được. Dù sao tôi cũng là quý tộc mà.”
“…Haha, đúng thật. Cảm ơn ngài đã dành thời gian. Tôi xin cáo lui.”
Sau đó, sau khi đang ăn cùng đồng đội, giờ nghỉ cũng kết thúc. Toàn bộ đoàn thám hiểm tập hợp trước cổng đá, lần lượt bước vào cổng dịch chuyển.
「Nhân vật đã bước vào Khu Lưu Trữ Số 1.」
Tôi không chắc mình có thể trở lại thư viện hay không, nhưng cuối cùng tôi cũng rời khỏi nơi đó và đặt chân trở lại ngôi nhà của Hamsiki – nơi tôi từng đến trước đó.
“Chỗ này… rợn người thật.”
“Như thể vừa bị một cơn bão quét qua vậy.”
Không còn là thư viện mini sạch sẽ tôi từng thấy, nơi này gần như một đống đổ nát.
Và tất nhiên, Hamsiki và Cuốn sách Vàng cũng không có ở đây.
‘Hồi đó cậu ấy bị kẹt ở bên ngoài, nên chắc giờ vẫn còn đang trốn ở đâu đó ngoài kia.’
Thế cũng tốt.
Nếu Cuốn sách Vàng bị phát hiện ở đây, chẳng phải nó sẽ thuộc về hoàng gia sao?
“Đúng là một không gian kỳ quặc. Phải không, Nam tước?”
“Đúng vậy. Không rõ chuyện gì đã biến nó thành ra thế này… Chậc chậc.”
“Nếu ngài thấy gì lạ, xin hãy báo tôi biết nhé.”
“Tôi sẽ làm vậy.”
Sau đó, sau khi đoàn thám hiểm lục soát khắp căn phòng bí mật mà nhưng không tìm thấy gì nguy hiểm, họ lập tức bắt đầu tìm kiếm một cách nghiêm túc.
“Tôi không nghĩ có ý nghĩa gì khi tìm kiếm trong đống đổ nát thế này…”
“Anh nói gì vậy? Đây là nơi chúng ta từng đặt chân đến đầu tiên mà!”
“Không đời nào nơi này lại là một căn phòng trống. Hãy lục soát thật kỹ!”
À, mà khái niệm "lục soát kỹ" của binh lính hoàng gia khác hẳn với cách hiểu của nhà thám hiểm chúng tôi.
Họ chẳng đập phá gì. Họ chỉ tận dụng dung lượng chứa đồ khổng lồ của mình và… vơ vét hết tất cả mọi thứ vào túi.
“Cuốn sách này… hoàn toàn trống trơn…”
“Tất cả những gì tìm được ở đây đều là tài sản của hoàng gia! Các anh không được để sót bất cứ thứ gì, dù chỉ là hạt bụi!”
Chẳng mấy chốc, phế tích của căn phòng đã nhanh chóng bị biến thành một bãi đất trống.
“Đã hoàn tất tìm kiếm! Không phát hiện vật phẩm ẩn!”
…Xin lỗi nhé, Hamsiki.
(Dịch giả-kun : =))))) lần thứ 3, bị dọn sạch luôn mà, tội con hamster quá.)
.
Bình luận truyện