Siêu Lại Tiểu Nông Dân
Chương 3 : Vì người yêu mà làm cơm
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 14:19 08-11-2025
.
Sau một phen rửa mặt, cạo đi những râu ria lôi thôi, khuôn mặt trắng trẻo của Thường Vũ khôi phục lại diện mạo tự tin.
"Lão bà, ta xong rồi."
Thường Vũ mặc trên người quần đùi và áo ba lỗ, chân đi một đôi dép lào, dáng vẻ xem ra tuy rất "điểu ti", nhưng trên tổng thể mà nói, bởi vì hắn bốn phía tỏa ra khí chất tự tin, cho nên vẫn là rất nén lòng mà nhìn.
An Dĩ Nhu đôi mắt đẹp ngắm về trên người Thường Vũ, tròng mắt của nàng tròn xoe, luôn cảm thấy hắn ở bên trong đã làm chuyện xấu, nhưng liên tục nhìn mấy lần sau, lại không phát hiện có gì khác biệt, trong nhà vệ sinh cũng chỉ có mùi hương kem đánh răng bạc hà nhàn nhạt.
"Được rồi, vậy ngươi ăn trước đi, có cháo hoa và dưa chua." An Dĩ Nhu cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, trong lúc đó tròng mắt của nàng không ngừng hướng về trên người hắn ngắm, dường như đang xem đồ chơi mới có được, tràn đầy lòng hiếu kỳ.
"Tích, phát bố nhiệm vụ: Vì người yêu làm cơm. Nhiệm vụ khen thưởng: 1 điểm nhiệm vụ, 10 điểm lười biếng."
"Hắc hắc, lại đến nhiệm vụ." Thường Vũ trong lòng nho nhỏ kích động một chút, không nghĩ tới vừa dùng xong điểm nhiệm vụ liền đến nhiệm vụ, hơn nữa đây vẫn là nhiệm vụ không có trừng phạt. Thường Vũ cảm thấy hẳn là hệ thống nhận định loại nhiệm vụ này không thể thất bại, cho nên mới trực tiếp bỏ qua phần nhắc nhở trừng phạt thất bại.
Phòng ở của Thường Vũ hơn 500 mét vuông, thuộc về kiểu viện lạc hai lớp, dù sao đất đai nông thôn nhiều, loại thiết kế này ở Hạnh Hoa thôn của bọn hắn cũng không ít gặp, chỉ có điều nhân khẩu nhà Thường Vũ ít, cho nên có mấy gian phòng trống.
Đi vào tiền viện là đại sảnh, mà xuyên qua đại sảnh về sau, hai bên là bốn gian phòng ngủ đặt song song, hắn và An Dĩ Nhu đều tự mỗi người ở một gian.
Thường Vũ phi thường biệt khuất, hắn và An Dĩ Nhu đã kết hôn hơn một năm, nhưng bọn hắn còn chưa viên phòng.
An Dĩ Nhu tuy rằng mất đi ký ức, nhưng cảnh giác của nàng vẫn là rất cường, nàng nói, đợi đến nàng khôi phục ký ức, nàng mới có thể chân chính cùng với hắn một chỗ!
Cùng tiền sảnh tương đối là nhà bếp, mà mảnh đất trống ở giữa tiền viện này thì là trồng hai cây Hạnh Hoa cao lớn, nhưng đáng tiếc là chúng nó chỉ dài thân, không dài quả, cây đã cao gấp đôi phòng ở, nhưng chính là không kết quả.
Tiền sảnh cùng nhà vệ sinh nối liền, Thường Vũ ra tiền sảnh sau, bước nhanh thông qua đường đi ở giữa, đi đến trong nhà bếp.
"Lão bà, hôm nay chúng ta không ăn mấy thứ cháo hoa dưa chua này nữa, xem lão công ngươi ta cho ngươi sáng một tay trù nghệ." Đợi đến An Dĩ Nhu cũng đến trong nhà bếp, Thường Vũ cười cười nói.
Tay mịn của An Dĩ Nhu khựng lại, dừng lại eo thon, buông xuống tay trên đĩa dưa chua, cong thân thể theo sát thẳng lên, hiếu kỳ nói: "Ngươi còn biết làm đồ ăn?"
Tròng mắt của nàng tròn xoe xoay tròn, hai hàng lông mày hơi hơi cong một chút, ngay sau đó nhíu mày. Ánh mắt nghi ngờ của nàng làm Thường Vũ rất tổn thương.
Mà sự thật thì sao, sau khi An Dĩ Nhu gả qua đây, liền từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Thường Vũ làm cơm, thậm chí ngay cả rửa chén đều chưa từng nhìn thấy qua. Bởi vì hắn thực sự quá lười, nếu An Dĩ Nhu không trước tiên múc cơm dọn thức ăn sẵn, hắn đoán chừng có chết đói cũng không tự mình ăn cơm.
Thường Vũ tinh thần phấn chấn, ở trong nhà bếp tuần sát một vòng sau, hắn phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, không có nguyên liệu.
"Gái ngoan không bột khó gột nên hồ", câu này đặt ở trên người đại nam nhân Thường Vũ này cũng giống như vậy.
"Lão bà, trong nhà chúng ta không có đồ ăn sao?" Thường Vũ tròng mắt rốt cuộc dừng lại ở trên mặt An Dĩ Nhu.
Nghênh tiếp ánh mắt mong đợi của Thường Vũ, gò má của An Dĩ Nhu co co lại, tuy rằng nàng không muốn lãng phí lương thực, nhưng khó được nam nhân của nàng lãng tử quay đầu, nàng không muốn làm hắn mất hứng.
"Trong vườn rau của hậu viện vẫn còn chút ít đồ ăn ta trồng." An Dĩ Nhu thành thật hồi đáp.
Thường Vũ văn ngôn sau hứng thú bừng bừng đi qua đại môn sau sảnh của nhà bếp, một mảnh rau diếp xanh mướt xuất hiện tại trước mắt, nhưng đi đến gần xem xét, phần lớn đều héo rũ.
Ở bên cạnh rau diếp là những mầm dưa hấu mọc lên chi chít, nhưng chỉ dài mấy quả dưa hấu non xanh to cỡ nắm tay.
Lại ngắm về sau, liền có thể nhìn thấy một vài giá gỗ nhỏ trên mọc rất nhiều dưa chuột và cà tím, nhưng phần lớn đều tương đối nhỏ bé.
Thường Vũ thần tình cổ quái đi tới, mà An Dĩ Nhu thì là một vẻ mặt tẽn tẹn đi theo hắn. Nàng biết mình kỹ thuật trồng rau có chút "nước" (kém), về cơ bản nàng cũng chỉ tưới nước, trừ cỏ, cho nên mới sẽ dẫn đến mấy thứ đồ ăn này đều nửa chết nửa sống.
Thường Vũ hái được mấy cọng dưa chuột và mấy cọng cà tím, liền chuẩn bị đi trở về, nhưng là khi đi qua đám rau diếp, lại đột nhiên dừng lại cước bộ. Hắn nghĩ thầm: "Dĩ Nhu quả thực là quá đảm đang, một mình liền trồng nhiều vật như vậy, nhất định rất vất vả."
Nghĩ đến chỗ này, Thường Vũ lại lần nữa tự trách, tự mình trước kia sao mà vô dụng như vậy, ngay cả trồng đồ ăn cũng không giúp qua An Dĩ Nhu.
An Dĩ Nhu đi đến trước người hắn, không vui nói: "Lão công, ngươi ở xem gì? Chê đồ ăn ta trồng? Vậy ngươi đừng ăn nữa."
An Dĩ Nhu bĩu môi, giật lấy cà tím dưa chuột trên tay hắn, rơi lả tả trên đất, mà sau đó nàng hờn dỗi bỏ đi.
Mà Thường Vũ thì là rất vô tội sờ sờ mũi, hắn vừa chỉ phát ngốc một hồi, không hề chê đồ ăn nàng trồng.
10 phút sau, Thường Vũ trở lại đến trong nhà bếp, trên tay trừ dưa chuột và cà tím, vẫn còn có một nhúm rau diếp.
Vừa một tiến nhà bếp, Thường Vũ liền thấy An Dĩ Nhu đang cầm dao phay.
"Dừng, lão bà, việc thái rau này vẫn giao cho ta đến làm đi." Thường Vũ đem rau diếp bỏ vào chậu rửa rau, ngăn cản nói.
An Dĩ Nhu hừ hừ nói: "Ta không thái rau, ta cắt ngươi."
Nói rồi, nàng mắt liếc đến nơi "tiểu huynh đệ" của Thường Vũ.
"Lão bà, ngươi đừng đùa ta, ngươi làm sao nỡ làm ta bị thương chứ."
Thường Vũ cố gắng làm cho An Dĩ Nhu nguôi giận, trước kia hắn chưa từng phát hiện bà xã này của mình lại thích hờn dỗi như thế.
Kỳ thật sự tình này chủ yếu nhất vẫn là bởi vì hắn trước kia chưa bao giờ để ý qua ý nghĩ của An Dĩ Nhu, từ trước đến nay đều là hai người tự mình sống, nếu không phải bọn hắn đã bái đường thành thân, bọn hắn còn không nhất định có thể ở chung một mái hiên.
Thường Vũ một tay tiếp nhận dao phay trên tay An Dĩ Nhu, trên thân tự nhiên toát ra một loại khí chất, một đao nơi tay, thiên hạ ta có.
Tốt thôi, kỳ thực Thường Vũ càng sợ lão bà hắn đột nhiên cho hắn một đao.
Dao phay ở trên tay hắn phảng phất thành dao khắc, mà mấy quả cà tím này thì là đồ thủ công mỹ nghệ, mỗi một miếng cà tím phiến mỏng đều là đồng dạng hình trạng và độ dày, cái này không có kiến thức cơ bản nhất định là không thể nào làm được.
Môi son của An Dĩ Nhu trương đến thật lớn, cũng nhanh có thể nhét vào một quả trứng gà, trong lòng đột nhiên cảm thấy, mình một chút đều không hiểu rõ cái nam nhân này, tối thiểu là mình không biết hắn biết nấu cơm.
Không bao lâu, cà tím đều đã cắt gọn.
Cái này tốc độ so An Dĩ Nhu thường ngày nhanh hơn gấp đôi không chỉ.
"Lão công." An Dĩ Nhu hô.
"Ân?" Thường Vũ đang rửa rau, ngẩng đầu ngắm An Dĩ Nhu một cái.
"Ta hiện tại tin ngươi biết nấu cơm rồi." trong mắt An Dĩ Nhu lóe lên những ngôi sao nhỏ, mừng rỡ nói.
Khóe miệng Thường Vũ hơi vểnh lên, lần thứ nhất có chút cảm giác về sự tôn nghiêm của đại nam nhân.
Trước kia hắn luôn cảm thấy rất tự ti, mình một cái nam nhân chẳng có gì, làm sao giữ vững thiếu nữ mỹ kiều diễm này. Rất nhiều tình huống, hắn lựa chọn trách mắng nàng, để nàng cảm thấy sợ hãi, làm nàng không còn dám ngỗ nghịch mình, lấy đó để có được cảm giác thành tựu.
Nhưng là hiện tại, hắn không cần như vậy nữa, hắn có thể dùng bản lĩnh thật sự của mình đến chiếm được phương tâm của nàng.
Nửa tiếng sau, trên bàn ăn bày ba đĩa đồ ăn.
Trong đó rau xanh xào qua, rau diếp sáng long lanh, có như phỉ thúy. Cà tím được làm thành món cà tím om cá mặn, hương vị nóng hổi bốc lên làm người ta thèm ăn tăng mạnh; mà dưa chuột thì là làm thành dưa chuột trộn, tiểu ớt cay màu đỏ chu và dưa xanh biếc trộn ở cùng một chỗ, bị dựng thành một tòa thành bảo hình.
"Thế nào?" Thường Vũ ngắm một vẻ mặt xoắn xuýt của An Dĩ Nhu, hỏi.
"Trong nhà của chúng ta có dây thừng gì không?" An Dĩ Nhu cắn đũa, ngượng ngùng nói.
"Muốn dây thừng làm gì?" Thường Vũ nhíu mày đạo.
"Ta muốn đem ngươi buộc lại trong nhà, mỗi ngày làm đồ ăn cho ta." trong mắt An Dĩ Nhu ngôi sao nhỏ, liếc nhìn ánh mắt của Thường Vũ giống như ở xem một món "mỹ thực hình người".
.
Bình luận truyện