Quỷ Cốc Kỳ Môn Người Ở Rể (Quỷ Cốc Kỳ Môn Chuế Tế)

Chương 23 : Thiếp Mời

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:15 03-11-2025

.
Sau khi từ Mộ Dung gia trở về, lại bình yên trải qua hai ngày, một mặt lợi dụng thuốc do Lam Mộng Uyển và Đường gia đưa tới để đề thăng tu vi, một mặt chờ đợi thời cơ để lấy được thông tin của sói đen. Cứ như vậy, đã đến ngày diễn ra yến hội. Buổi tối 7 giờ, Tần Dật lái xe đưa Lâm Thi Dĩnh tới Khách sạn Tân Giang. Để Lâm Thi Dĩnh xuống dưới lầu, bảo nàng đi lên trước, chính mình đi đỗ xe. Đến bãi đậu xe của khách sạn Tân Giang, những gì lọt vào trong tầm mắt đều là xe sang trị giá hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu trở lên, nào Rolls-Royce, Cadillac, Maserati đủ cả, so sánh với đó, chiếc Toyota mà Tần Dật hai người lái bình thường nhìn còn tạm ổn, nhưng bây giờ lại có chút không lấy ra được. Đương nhiên đây là ý nghĩ của người bình thường, Tần Dật nửa trước đời đều ở trên núi, căn bản không hiểu về xe cộ, xuống dưới chân núi cũng chỉ coi xe là phương tiện giao thông, chạy được là được. "Không có khả năng!" Một tiếng kinh hô truyền đến, Tần Dật nghe thấy tiếng Lâm Thi Dĩnh vội vàng chạy tới. Liền thấy một thị tòng đang ngăn cản Lâm Thi Dĩnh không cho vào, xung quanh đã có một số người đang vây xem bàn tán. Vẫn còn một số người đang nói lời chua ngoa. "Ai, một nữ hài xinh đẹp như vậy, vì sao thà làm giả thiếp mời cũng muốn vào trong chứ?" "Có thể nằm kiếm tiền là tốt nhất, đứng mỏi chân lắm." Lâm Thi Dĩnh hôm nay vì buổi giao lưu đã trang điểm nhàn nhạt, mặc trên người một chiếc váy dài bó eo màu trắng tôn dáng, mái tóc dài bồng bềnh tự nhiên, cả người thuần khiết xinh đẹp như Thiên Sơn Tuyết Liên. Việc sức tưởng tượng phá hoại những thứ đẹp đẽ rất phù hợp với mặt tối trong đáy lòng của nhân dân. "Xin lỗi, vị tiểu thư này, thiếp mời của cô là giả, vì trách nhiệm nên tôi không thể cho cô vào." Ánh mắt của thị tòng gác cổng chuyển sang khinh bỉ nhìn Lâm Thi Dĩnh, coi nàng như kẻ muốn dựa vào sắc đẹp để mưu lợi, chen chân vào giới thượng lưu. "Giả sao? Sao có thể? Ngươi nhìn nhìn lại xem?" Lâm Thi Dĩnh không ngờ lại có chuyện này, vội vàng đáp lại. "Tiểu thư, tôi đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, tôi xác định mình không nhìn nhầm, không tin cô hãy hô lên tên người đã mời cô đi, phía trên này là danh tự của Đường tổng, cô hô được thì tôi sẽ cho cô vào." Thị tòng bị Lâm Thi Dĩnh làm cho phiền phức, lớn tiếng nói. Lâm Thi Dĩnh đâu có số điện thoại của Đường gia, cho dù có thì ngươi gọi điện thoại người ta sẽ ra dẫn ngươi vào sao? Lâm Thi Dĩnh ý thức được mình bị lừa rồi, trách không được Phùng Hải Xương lại hảo tâm đưa cho nàng tấm thiếp mời này, nàng còn tưởng là do lão viện trưởng gây áp lực, Phùng Hải Xương lương tâm trỗi dậy, muốn chuộc lỗi vì chuyện trước đây định đổ oan cho nàng. Không ngờ là đang đợi nàng ở đây. Trong nhất thời, Lâm Thi Dĩnh vừa giận vừa vội, cảm giác mặt mình nóng bỏng, cảm thấy bản thân trong mắt những người xung quanh giống như một thằng hề. Hơn nữa còn liên lụy Tần Dật, theo nàng thấy Tần Dật là do nàng mời tới, hoàn toàn là tai bay vạ gió. "Lâm Thi Dĩnh, chuyện này là sao vậy? Cô cho dù có muốn vào yến hội này đến mấy, cũng không cần làm giả chứ, nói với ta là được rồi, ta dẫn cô vào mà, chỉ cần cô trả giá một chút nho nhỏ, sẽ giống như cô ta thôi." Vừa lúc đó Phùng Hải Xương đi tới, dắt theo một nữ nhân có dáng người bốc lửa, trang phục hở hang. "Phùng Y Sinh, xem ra ngươi vẫn chưa hấp thụ giáo huấn rồi, có phải là còn muốn dập đầu mấy cái nữa không?" Trong mắt Tần Dật hàn quang lóe lên, người này đã nhiều lần gây khó dễ và nhòm ngó lão bà của mình, không hảo hảo dạy dỗ một chút là không được. Phùng Hải Xương nghĩ đến lần trước, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Bởi vì Phùng Hải Xương sau sự kiện tại lần trước đã nghĩ nghĩ kỹ càng, vẫn không tin một tiểu bạch kiểm ham ăn biếng làm như Tần Dật lại có y thuật tốt đến thế. Nhất định là lão viện trưởng ở sau lưng thao túng, dù sao Lâm Thi Dĩnh là phe viện trưởng kiên định, còn hắn lại là người của nhất hệ phó viện trưởng, vốn dĩ nếu phó viện trưởng thượng vị thì vị trí của hắn chẳng phải là của mình sao. Người đời mà, chính là như vậy, luôn chỉ tin tưởng những gì chính mình muốn tin tưởng. "Ngươi chẳng qua là lần trước vận khí tốt mà thôi, vận khí cho dù tốt hơn nữa, hiện tại ngươi có thể vào không?" Lâm Thi Dĩnh hai người bị chặn ở cửa, Phùng Hải Xương cũng không vội vàng đi vào, ngay tại cửa cười mà nói. "Lần này là lỗi của ta, để ngươi phải làm trò cười lớn như vậy, ta cũng không còn mặt mũi tiếp tục chờ đợi nữa, chúng ta cùng một chỗ trở về đi thôi?" Lâm Thi Dĩnh nhìn Phùng Hải Xương kiêu ngạo như vậy, nhưng lần này quả thật là không có cách nào, chỉ có thể với thần sắc khó coi, áy náy nói với Tần Dật. "Vẫn chưa đến tình trạng đó, chờ một chút." Tần Dật ngược lại không gấp, bởi vì Đường lão đã nói sẽ có người đến đón hắn vào. "Chờ ư? Đợi đến khi yến hội kết thúc, người không vào được thì vẫn là không vào được, người trẻ tuổi vẫn nên chăm chỉ làm việc, đừng cả ngày nghĩ tới việc trơ trẽn đi đường tắt." Nghe Tần Dật nói vậy, Phùng Hải Xương ra vẻ lời lẽ thâm sâu mà nói, trên thực tế tiếu dung ghê tởm trên mặt đã sắp tràn ra. "Tần tiên sinh, xin lỗi tôi đến muộn rồi, chúng ta hiện tại đi vào thôi?" Lúc này Đường Hải Phong từ đại sảnh đi ra, có chút áy náy nói với Tần Dật. "Đường tiên sinh." Thị tòng hướng Đường Hải Phong vấn an. Thị tòng gác cổng chấn kinh! Quần chúng vây xem chấn kinh! Lâm Thi Dĩnh chấn kinh! Phùng Hải Xương chấn kinh! Thị tòng gác cổng kinh hãi là vừa rồi đã đối xử bạn bè của Đường tổng như thế. Quần chúng vây xem chấn kinh là người tổ chức đến tiếp đãi đồng dạng đều là đại nhân vật, nhưng tiểu tử này nhìn thế nào cũng đều không phải là đại nhân vật. Lâm Thi Dĩnh chấn kinh là Tần Dật khi nào lại có quan hệ tốt với Đường gia như vậy, chẳng lẽ chỉ dựa vào một lần kia đã cứu Đường lão gia tử sao. Nhất là Phùng Hải Xương, còn muốn lại chế giễu Tần Dật hai người một chút, không ngờ Đường Hải Phong lại đích thân ra đón Tần Dật. Đường Hải Phong là người thế nào, một trong ba người con trai của Đường lão thái gia, bình thường đối xử mọi người đều uy nghiêm đầy đủ, chưa từng có khoảnh khắc "ôn nhu" như thế này, nhất là hắn lần trước còn đích thân trải nghiệm một lần. "Không sao không sao, ta cũng vừa mới đến không bao lâu." Tần Dật nói. Nhân lúc Tần Dật và Đường Hải Phong hai người đang nói chuyện, Phùng Hải Xương dự định len lén đi vào trước, nhưng Tần Dật một mực đang nhìn hắn. Ngay tại lúc hắn vừa bước một chân vào hội trường, tâm thần có chút thả lỏng, Tần Dật hét lớn một tiếng. "Trước hết dừng lại cho ta! Đường tiên sinh, thiếp mời giả của lão bà của mình chính là từ chỗ hắn mà cầm tới, ngài xem chuyện này phải xử lý thế nào." Tần Dật không biết thiếp mời thật sự là từ chỗ Phùng Hải Xương mà đến, nhưng lại may mắn đoán trúng. "Oan uổng quá, Đường tiên sinh, ta là do Lương gia mời tới, chuyện này ta chưa từng làm." Phùng Hải Xương giật mình một cái, tưởng rằng sự việc đã bại lộ, lại thêm bóng ma lần trước bị Đường Hải Phong bức bách quỳ xuống đất cầu xin tha thứ vẫn còn, lập tức kêu oan, nhưng lại không đủ tự tin. Thấy hai người không hề lay động, thế là Phùng Hải Xương lại quỳ xuống, đầu dập xuống đất kêu phanh phanh: "Đường tiên sinh, Tần tiên sinh, lần này là do ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, hai ngài đại nhân có đại lượng tha cho ta một mạng đi." Đáng tiếc hắn không biết Đường gia và Lương gia từ trước đến nay không hợp nhau, lại thêm lần trước Phùng Hải Xương suýt chút nữa hại Đường lão gia tử xảy ra chuyện, Đường Hải Phong không có chút ấn tượng tốt nào với hắn, hiểu rõ ý tứ của Tần Dật. Trực tiếp bảo bảo an ném Phùng Hải Xương ra ngoài, không cho phép hắn đi vào, Phùng Hải Xương chỉ có thể xám xịt rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang