Quân Vương Long Thủ
Chương 75 : Tụ Hội Bạn Học
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 08:57 11-11-2025
.
Điều này ngược lại khiến Lâm Sách có chút khó hiểu, hắn lắc đầu cười một tiếng, đi về phía phòng làm việc tổ Ngữ văn.
Hắn tiếp tục ra bài thi cho Lâm Uyển Nhi, phê chữa các đề thi còn lại của hôm qua.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Buổi tối sau khi tan học, Lý Đạt gọi tới một cuộc điện thoại.
"Alo, Sách ca, buổi tối hôm nay có buổi tụ hội bạn học, cậu đừng quên qua đó nha, tám giờ tối đúng, địa chỉ tôi đã gửi vào điện thoại của cậu rồi."
Lâm Sách lúc này mới nhớ ra, hai ngày trước đã đồng ý với Lý Đạt sẽ đi tham gia buổi tụ hội bạn học.
Mặc dù không muốn đi lắm, nhưng cũng không muốn Lý Đạt quá khó coi, vì vậy hắn đáp một tiếng, liền an bài Bá Hổ lái xe tiến về.
Hơn nửa tiếng sau, Lâm Sách đi đến khách sạn Hồng Thiên, nhớ lần trước đến đây, hắn còn làm một thẻ hội viên.
Nếu là tụ hội bạn học, Bá Hổ xuất hiện liền không tốt lắm, cho nên hắn liền để Bá Hổ tự do hoạt động, một mình hắn đi vào liền có thể.
Lâm Sách vừa đi đến cửa đại sảnh, Lưu Hồng Thiên liền đích thân ra nghênh đón.
Dù sao thân phận của Lâm Sách đặt ở đó, hắn có thể đến khách sạn Hồng Thiên, thật sự là vinh hạnh của khách sạn.
Hơn nữa, hắn đã quyết định, tận khả năng giao hảo Lâm Sách, bất luận cục diện Trung Hải rung chuyển thế nào, hắn đều sẽ đặt cược vào trên thân Lâm Sách.
"Lâm tiên sinh, hoan nghênh ngài quang lâm, Diệp tiểu thư đúng lúc cũng ở phòng bao Hoàng Hậu của khách sạn, ngài là đến tìm nàng sao?"
"Ừm?"
Lâm Sách hơi sững sờ, Diệp Tương Tư cũng ở khách sạn Hồng Thiên?
Chắc cũng là đến bàn chuyện làm ăn nhỉ.
Hắn cũng không có ý định quấy rầy Diệp Tương Tư, thế là nói:
"Không cần, tôi đến tham gia tụ hội bạn học, hẳn là ở phòng bao số 5."
"Tốt tốt, vậy ta đây liền dẫn Lâm tiên sinh ngài qua đó."
"Không cần, chính ta qua đó là được, còn nữa, không cần đối với ta khách khí như vậy."
Nói xong, Lâm Sách vẫy vẫy tay, liền tự mình đi tìm phòng bao số 5.
Nhìn xem thời gian, tám giờ mở tiệc, bây giờ mới bảy rưỡi, tựa hồ đến có chút sớm rồi.
Nhưng hắn cũng không có chỗ nào để đi, lại vừa lúc bắt gặp phòng bao số 5, thế là cũng liền cất bước đi vào.
Lúc này trong phòng bao đã xuất hiện mấy người rồi.
Lâm Sách liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Bội Bội cùng với Vương Huyên Huyên đang ngồi bên cạnh nàng.
Hôm nay là tụ hội bạn học, Vương Huyên Huyên hiển nhiên không phải một phần tử của những bạn học cũ này.
Nhưng Chu Bội Bội săn sóc kỹ lưỡng, biết Vương Huyên Huyên trải qua loại chuyện đó rất khó chịu, cho nên liền dẫn nàng ra ngoài giải sầu một chút.
Vương Huyên Huyên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thấy Lâm Sách xong, sắc mặt lập tức liền biến đổi.
Sao lại đụng phải người này nữa rồi, vì sao ở đâu cũng có thể đụng tới Lâm Sách, đúng là cứ như âm hồn bất tán vậy!
"Biểu tỷ, người đó cũng là bạn học của các người sao?" Vương Huyên Huyên hỏi.
Chu Bội Bội giương mắt nhìn Lâm Sách một cái.
Không thể không nói, Lâm Sách chỉ đứng ở đó, liền có vẻ trác nhĩ bất quần.
Trong đám người, hắn vĩnh viễn là tồn tại chói mắt nhất.
Cho dù, cách ăn mặc của hắn không bằng những bạn học khác rạng rỡ.
Nhưng mà thân thể cao lớn kia.
Tư thế đứng thẳng tắp như súng thép.
Cùng với khí chất không cần cố ý tản mát ra.
Đều có vẻ khác biệt như vậy.
Thần sắc Chu Bội Bội có mấy phần hoảng hốt, còn nhớ lần trước ở Chu gia Lâm Sách trước mặt tất cả mọi người, cảnh tượng xé hủy khế ước hủy hôn.
Lúc ấy nàng đích xác có mấy phần hối hận.
Nhưng mà, về sau nàng liền nghĩ minh bạch.
Cũng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh, Lâm Sách thật sự chính là Bắc Cảnh Long Thủ.
Tám chín phần mười, Lâm Sách là một tướng quan không lớn không nhỏ dưới trướng Long Thủ mà thôi.
Mà thì tính sao, trong đô thị xa hoa truỵ lạc này, vẫn là phải dựa vào tiền tài và địa vị để nói chuyện.
Còn nữa, Bắc Cảnh cách Trung Hải mười vạn tám ngàn dặm, ở Bắc Cảnh cho dù có thể hô mưa gọi gió, thì ở Trung Hải này cũng vô ích.
"Không sai, hắn tên Lâm Sách, hắn chính là đối tượng chỉ phúc vi hôn của ta trước kia."
Cái gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Huyên Huyên lại một lần nữa biến đổi.
Nằm mơ cũng không thể tưởng được, Lâm Sách lại chính là đối tượng đã được đồn đại bấy lâu của biểu tỷ.
Vừa nghĩ tới chuyện đã xảy ra đêm đó, Vương Huyên Huyên cắn môi, ngọc thủ vuốt ve trên tà váy.
Tâm tình càng thêm phức tạp.
Chỉ là không ai phát hiện ra sự thay đổi ở chi tiết này của Vương Huyên Huyên.
Mà Chu Bội Bội lại càng không biết, "Lâm lão sư" mà Vương Huyên Huyên nhắc tới trong miệng, trên thực tế chính là Lâm Sách.
Lâm Sách quét mắt một cái, ngoài Chu Bội Bội và Vương Huyên Huyên ra, còn có mấy khuôn mặt quen thuộc.
Trong đó, người có tạo hình khoa trương nhất phải kể đến Tôn Đông Minh.
Hắn mặc một bộ vest đỏ, trên cổ áo cài một chiếc kính râm kiểu mắt cóc, trên đầu không biết đã thoa bao nhiêu keo xịt tóc, bóng nhoáng đến mức có thể làm chết đuối ruồi nhặng.
Lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn trên cổ tay, cùng với một chiếc chìa khóa xe Bentley đặt trên mặt bàn, như thể sợ người khác không biết hắn có bao nhiêu tiền vậy.
Trong hồi ức của Lâm Sách, nhà Tôn Đông Minh cũng coi như có chút tiền nhỏ.
Nhưng so với Lâm gia lúc bấy giờ, lại hoàn toàn không ở cùng một trình độ.
Lúc ở trường học, Tôn Đông Minh vẫn không an phận.
Lúc lên lớp chụp lén váy nữ sinh, lúc tan học bắt nạt một số nữ sinh thật thà.
Nhưng mỗi lần Lâm Sách nhìn thấy xong, đều không thể tránh được việc dạy dỗ hắn một trận.
Lúc đó Tôn Đông Minh cũng không dám phản kháng, nhìn thấy Lâm Sách chỉ có thể đi vòng.
Thế nhưng bây giờ lại không giống nhau rồi, Từ Đông Minh những năm này dựa vào làm công trình mà phát tài, kiếm được mấy chục triệu, coi như đã có một phen dương mi thổ khí.
Lúc này, một số bạn học cũng đều chú ý tới Lâm Sách.
Chỉ là, cái nhìn đầu tiên bọn họ cũng không nhận ra Lâm Sách.
"Nam nhân này là ai, tướng mạo thật là tuấn tú a!"
"Chắc không phải đi nhầm phòng rồi chứ, trời ạ, các cậu có phát hiện không, hắn lớn lên có chút giống nam tài tử hạng nhất kia kìa."
Một đám nữ sinh xì xào bàn tán, trong ánh mắt nhìn Lâm Sách, đều là vẻ mặt giống như fan cuồng.
Tôn Đông Minh đang thao thao bất tuyệt.
Thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện, một nhóm nữ sinh đã không chú ý mình nữa.
Điều này khiến hắn rất mất mặt.
Ngay sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lâm Sách.
Hắn hơi sững sờ, tướng mạo cùng với khí chất của Lâm Sách, tuyệt đối là nam thần trong suy nghĩ của nữ nhân, khắc tinh trong suy nghĩ của nam nhân.
Lập tức, Tôn Đông Minh liền đem nam nhân trước mắt và hình tượng khiến hắn nghiến răng nghiến lợi trong ký ức kết hợp lại.
"Ôi, cứ tưởng là ai, đây không phải Lâm Sách sao?"
Lâm Sách?
Sau khi được Tôn Đông Minh nhắc nhở như vậy, các bạn học lập tức đều nhớ lại.
Lâm Sách năm đó ở trường học, chính là tồn tại như thần.
Thành tích học tập ưu tú, nhưng mỗi lần lại độc lai độc vãng, cao siêu quá ít người hiểu.
Là đối tượng mà một đám bạn học ngưỡng vọng.
"Thật sự là hắn, không nghĩ tới nhiều năm như vậy trôi qua rồi, Lâm Sách biến hóa lớn như vậy a, tôi nhớ lúc cao trung, hắn thiên về nho nhã yếu đuối một chút, ngày nay lại tràn đầy khí chất dương cương."
"Tôi nhìn biến hóa không lớn, vẫn đẹp trai bức người như vậy mà."
Từ Đông Minh khinh thường nhìn một chút những nữ sinh này.
Thời đại này, cũng không phải thời đại xem mặt.
Mà Trung Hải ngày nay, cũng không phải Trung Hải của Lâm gia ngày trước rồi.
Lúc đang muốn nói chuyện, một thanh niên mập mạp lại đứng lên.
"Lâm Sách, thật là ngươi, ngươi về lúc nào vậy, gần đây làm ăn thế nào?"
Tên mập này nhìn như nhiệt tình, nhưng trong lời nói lại cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng.
Tục ngữ nói người tốt vì lụa.
Hắn liếc qua trang phục của Lâm Sách.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một nhãn hiệu cũng tìm không thấy, cũng liền biết Lâm Sách làm ăn, kỳ thực cũng không được tốt lắm rồi.
.
Bình luận truyện