Quân Vương Long Thủ
Chương 236 : Món quà của Vương Lăng Vũ
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 22:08 13-11-2025
.
"Nếu như ta nhất định phải vào thì sao?" Lâm Sách thản nhiên nhìn hai người này nói.
Cung Tuấn Kiệt cười lạnh một tiếng, nói:
"Nhất định phải vào, được thôi, vậy thì ngược lại muốn xem xem hai thần thú của ta có đồng ý hay không!"
Cung Tuấn Kiệt đưa mắt ra hiệu cho hai tên hạ nhân.
Hai tên hạ nhân này một người huấn luyện chó, một người huấn luyện khỉ, bảo chúng làm gì thì chúng sẽ làm đó.
Lập tức, Tạng Ngao Vương đứng lên, phát ra tiếng gầm nhẹ đầy uy hiếp, để lộ hàm răng sâm nhiên.
Đôi mắt kia nhìn Lâm Sách đầy thù địch, nước miếng cũng chảy xuống.
Tạng Ngao Vương đứng lên cao đến cổ người trưởng thành, trông vô cùng uy vũ bá khí.
Mà Kim Hầu cũng bứt tai gãi má, thò móng vuốt khỉ ra, nhảy lên đầu Tạng Ngao Vương, kêu chi chi với Lâm Sách.
Vương Huyên Huyên lập tức giật mình, nàng chưa từng thấy con chó ngao Tây Tạng nào lớn như vậy, còn lớn hơn nhiều cả sư tử.
"Ha ha, sợ rồi sao, biết điều thì mau cút đi, thần khuyển và linh hầu của ta đều thông nhân tính cả đấy." Cung Tuấn Kiệt cười lạnh một tiếng nói.
"Đúng thế, những người khác đều tốt, vừa đến chỗ các ngươi thì chúng nó liền trở mặt, rõ ràng là không chào đón các ngươi, mau cút đi." Vương Lăng Vũ tà tà cười một tiếng nói.
Lâm Sách nhìn một chút một chó một khỉ, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
"Hai con súc sinh, cũng muốn cản đường bản tọa, cút!"
Trong lúc nói chuyện, một cỗ sát ý như thực chất bắn ra.
Cung Tuấn Kiệt và Vương Lăng Vũ vừa nghe những lời này, suýt nữa thì cười đau cả bụng.
"Mẹ nó, thằng này là một sỏa bức à, còn bản tọa, ngươi tưởng ngươi là ai chứ?"
"Thật con mẹ nó cười chết ta rồi, Tạng Ngao Vương, cắn cho ta..."
Cung Tuấn Kiệt vừa quay đầu định mệnh lệnh cho Tạng Ngao Vương cắn người.
Thế nhưng một màn tiếp theo lại khiến cả người hắn sửng sốt.
Bởi vì Tạng Ngao Vương lúc này toàn thân run lẩy bẩy, không còn khí chất vương giả nữa, nằm rạp trên mặt đất, ngao ngao kêu lên.
Chỉ cần là người hiểu rõ về chó đều biết, đây là trạng thái vẫy đuôi xin tha, cho thấy con Tạng Ngao Vương này rất sợ hãi Lâm Sách.
Thế nhưng, không có lý do gì cả?
Con Tạng Ngao Vương này ngay cả sư tử cũng từng giết chết, một người bình thường nho nhỏ, Tạng Ngao Vương căn bản sẽ không để ở trong mắt.
Không chỉ Tạng Ngao Vương, linh hầu còn khoa trương không thôi.
Nó nhảy xuống, quỳ trên mặt đất, giơ hai móng vuốt khỉ lên, không ngừng thực hiện đại lễ quỳ lạy với Lâm Sách.
Mọi người sau khi nhìn thấy một màn này, đều tấm tắc lấy làm lạ.
Mà có ít người cũng không tự chủ được mà bật cười.
"Cung thiếu, đây là chuyện gì vậy, thần khuyển đón khách, linh hầu dâng quả, sao không thấy chúng nó khách sáo với chúng tôi như thế a?"
Trên mặt Cung Tuấn Kiệt nóng rát, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho hạ nhân.
Thế nhưng hạ nhân mặc cho phát lệnh thế nào, một chó một khỉ này đều không hề động đậy.
Thậm chí, Tạng Ngao Vương còn phát ra tiếng gầm nhẹ đầy uy hiếp với hạ nhân, lần này không ai còn dám động đậy nữa.
"Ngươi... tiểu tử ngươi lẽ nào còn biết huấn luyện thú?" Cung Tuấn Kiệt lạnh lùng hỏi.
Lâm Sách nhún vai, "Ta tự nhiên không biết, chỉ là có lúc thú vật còn hiểu chuyện hơn cả người mà thôi."
Nói rồi, Lâm Sách liền dẫn Vương Huyên Huyên thuận lợi đi vào trong.
Chỉ để lại Cung Tuấn Kiệt và Vương Lăng Vũ lộn xộn trong gió, vốn định khiến bọn họ khó xử, kết quả lại bị vả mặt.
"Con gái điếm thúi này, tìm tới tên giúp đỡ này đúng là phiền phức thật."
Vương Lăng Vũ thầm mắng trong lòng một tiếng, nói:
"Tuấn Kiệt, ngươi yên tâm, mối thù này ta báo cho ngươi, lát nữa lúc dâng quà mừng thọ, xem ta làm cho bọn chúng mất mặt thế nào."
...
Hồi lâu sau, sau khi khách khứa đầy nhà, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ.
Mà ngồi ở vị trí đầu, dĩ nhiên chính là Cung lão gia tử và phu nhân của hắn.
Người chủ trì bắt đầu tuyên đọc từng nghi thức một, rất nhanh, đã đến tiết mục quan trọng nhất.
"Tiếp theo chính là tiết mục tặng quà mừng, mời mọi người xếp hàng có thứ tự, lần lượt dâng quà mừng thọ lên trước mặt Cung lão gia tử."
Sau khi người chủ trì nói xong, mọi người liền bắt đầu đứng dậy cầm quà, chậm rãi đi tới.
Những người hôm nay tới, tất cả đều là hào môn quyền quý của Hán Lăng, người xếp hàng tặng quà tự nhiên đều là hậu sinh vãn bối của các gia tộc, còn những nhân vật nắm thực quyền chân chính thì đều ngồi bên cạnh bàn tiệc.
Nghe những món quà mà mọi người lần lượt mang tới, sự tự tin của Vương Lăng Vũ cũng ngày càng tăng lên.
Bởi vì những món quà mà những người này tặng, so với của mình, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Cung lão gia tử đối mặt với những món quà mừng thọ này, tự nhiên cũng không kinh ngạc trước vinh nhục, lăn lộn đến địa vị như ông, thứ bay trên trời, đi dưới đất, bơi trong biển, mọi phương diện cũng coi như đều đã được chứng kiến.
Những thứ như vàng bạc ngọc khí, đồ cổ tranh chữ thông thường, ngược lại là không khơi dậy được hứng thú lớn nào của ông.
Vương Lăng Vũ hít sâu một hơi, từ bàn của Vương gia đứng lên.
"Ba, con cũng đi tặng quà đây."
Cha của Vương Lăng Vũ là Vương Mậu Thịnh gật đầu, nói: "Đi đi, lần này, chúng ta thế nào cũng phải có được."
Lúc này, Vương Huyên Huyên và Lâm Sách đang xếp ở phía trước, Vương Lăng Vũ xách theo quà tặng, không nói hai lời liền chen lên phía trước hai người.
"Vương Lăng Vũ, ngay cả tặng quà mà ngươi cũng chen hàng, sao con người ngươi lại như vậy?" Vương Huyên Huyên thật là cạn lời.
"Đừng quên, Vương gia lấy chi mạch của chúng ta làm đầu, đương nhiên ta phải tặng quà trước rồi."
Vương Lăng Vũ nói, khóe miệng hiện lên một tia ý cười âm hiểm.
"Tiếp theo, người tặng quà là Vương Lăng Vũ thiếu gia của Vương gia."
Người chủ trì cầm danh sách quà, tìm được tên của Vương Lăng Vũ thiếu gia, sau đó nói:
"Quà tặng của Vương Lăng Vũ thiếu gia là một tòa tượng sĩ nữ gốm màu đời Đường, giá trị một ngàn một trăm vạn! Một nhánh nhân sâm núi hoang Đông Bắc hai trăm năm, giá trị tám trăm tám mươi tám vạn."
"Vương Lăng Vũ thiếu gia cung chúc Cung lão thái gia, phúc như Đông Hải nước chảy dài, thọ tỷ Nam Sơn cây thông không già."
Sau khi người chủ trì đọc xong lời chúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay liên miên không dứt.
Mọi người đều biết Cung Khánh Niên thích đồ cổ, thế nhưng gốm màu đời Đường trị giá hơn mười triệu tuyệt đối là hàng hiếm rồi.
Lại nói đến củ nhân sâm núi hoang này, loại một trăm năm đã vô cùng quý giá, loại hai trăm năm đã hoàn toàn đạt đến cấp độ sưu tầm, đủ để làm vật gia truyền.
Cung Khánh Niên nghe những lời này, hài lòng gật gật đầu, nói:
"Lăng Vũ, con cũng có lòng rồi, hai món quà này ta rất hài lòng, con rất tốt."
Vương Lăng Vũ nghe vậy, nội tâm kích động không che giấu được.
Cung Khánh Niên lại quay đầu nhìn Vương Huyên Huyên, không khỏi nói:
"Huyên Huyên, cha con đâu, sao không thấy?"
Vương Huyên Huyên phảng phất như bị sét đánh trúng, mãi đến khi Lâm Sách đụng một cái vào nàng, nàng mới hoàn hồn.
"A, ba cháu... ông ấy nằm viện rồi."
Cung Khánh Niên thản nhiên "ồ" một tiếng, rồi nói:
"Các cháu nên biết, tiệc mừng thọ lần này liên quan đến việc nhà họ Cung ta sẽ hợp tác với chi mạch nào của các cháu, đây cũng là một bài kiểm tra đối với các cháu. Ta cũng không chọn lựa dựa vào sự đắt rẻ của món quà các cháu tặng, mà là xem các cháu có hay không dụng tâm."
"Huyên Huyên, tiếp theo hãy lấy quà của nhà các cháu ra đi?"
Vương Huyên Huyên cả người lại sững sờ, cảm thấy đầu óc đã không đủ dùng nữa rồi.
Bởi vì sau khi người chủ trì đọc lên món quà của Vương Lăng Vũ, nàng kinh hãi phát hiện, món quà mà nhà bọn họ mang đến, vậy mà lại giống hệt như món quà nhà mình mang đến
.
Bình luận truyện