Phi Khoa Học Thuần Phục Thú
Chương 29 : Cộng đồng gửi hơi ấm
Người đăng: clef1990
Ngày đăng: 18:13 07-09-2025
.
Động tĩnh ở quận Bình thành không nhỏ, Thời Vũ cố gắng giữ kín tiếng.
Phát triển ổn định, đừng có ngông!
Mấy hôm trước, cậu vốn định dạy kỹ năng [Tơ Nhện] của Nhuyễn Trùng đến cấp độ hoàn mỹ, sau đó sớm bán tơ kiếm tiền. Dù sao thì tuổi thọ của Thanh Miên Trùng không dài, không biết ngày nào sẽ lăn ra chết.
Nhưng giờ cậu đã đổi ý. Vẫn nên ưu tiên tăng sức chiến đấu của Thập Nhất trước, bởi cuộc đời cậu cũng chẳng dài gì cho cam, ai biết chết lúc nào.
Tiền tiêu đủ là được rồi, chết rồi còn chưa kịp xài tiền thì buồn lắm, sức mạnh mới là quan trọng nhất!
Sau khi hồi phục lại từ cơn suy nhược do dạy kỹ năng [Siêu Thị Lực], Thời Vũ không nói hai lời, lại sử dụng kỹ năng đồ giám lên Thập Nhất.
Lần này, cậu vẫn tiếp tục dạy kỹ năng [Siêu Thị Lực].
Thông qua lần giảng dạy thứ hai, Thời Vũ đã giúp Thập Nhất nâng cấp độ thuần thục kỹ năng đó lên mức Thuần Thục cấp độ.
Quá trình này cũng khiến tinh thần lực của Thập Nhất tăng nhẹ.
Mức độ thành thạo của kỹ năng tăng lên cũng giúp dẫn dắt thú cưng trưởng thành. Còn dẫn dắt theo hướng nào thì còn tùy thuộc vào thuộc tính của kỹ năng.
Lúc này, nhờ sự gia tăng tinh thần lực, ngoài việc giúp Thập Nhất duy trì kỹ năng [Siêu Thị Lực] được lâu hơn, còn giúp nó nhìn đối thủ như đang chuyển động chậm lại — và, còn có thể… thức khuya hơn.
Đêm đó, Thời Vũ chống cằm ngắm nhìn Thập Nhất đang nghiêm túc luyện tập dưới ánh trăng, chán chường hỏi:
“Thập Nhất, sao nhóc có thể kiên trì lâu như vậy hả?”
Mỗi lần thấy con Tiểu Thực Thiết Thú này chăm chỉ rèn luyện, Thời Vũ cũng muốn ngồi thiền để nâng cấp không gian khế ước, tăng năng lực khế ước sư.
Thế nhưng, cậu hoàn toàn không có sự tập trung như nó, ngồi thiền vài giờ là lại muốn làm chuyện khác.
Ừm, giống y như thời trước làm bài tập, đang học lại đi quét mạng, thám hiểm di tích — mấy trò vận động kiểu đó lại càng hợp khẩu vị hơn.
Dẫu vậy, thích là một chuyện, hiện tại Thời Vũ đang buộc bản thân phải ngoan ngoãn một chút. Trái Đất còn an toàn như vậy mà cậu còn chơi cho toang, giờ ở thế giới đầy nguy hiểm thế này, ở trong thành phố cũng không yên, huống chi là ra ngoài hoang dã.
“Grừ… grừ…”
Nghe câu hỏi của Thời Vũ, Thập Nhất dừng lại, đói đến mức nằm lăn dưới gốc cây, rồi… xỉu luôn.
Thời Vũ đỡ trán, thở dài — quen rồi.
Hầu hết thời gian luyện tập, Thập Nhất đều kết thúc bằng cách tự làm mình ngất xỉu.
Giờ lại có thêm kỹ năng tiêu hao tinh thần như [Siêu Thị Lực], nó càng dễ xỉu hơn nữa.
“Haizz…”
Thời Vũ vào bếp lấy ít măng tre dự trữ, sau đó cạy miệng Thập Nhất đang nằm đất, nhét vào.
Rắc! Rắc! Rắc!
Trong lúc ngủ, Thập Nhất vẫn nhai nhồm nhoàm măng, đúng là thiên phú dị bẩm.
Ăn xong, nó còn hí hửng lăn một vòng, khó khăn bò dậy chuẩn bị tiếp tục luyện.
“Dừng ngay lại cho anh!!”
Thời Vũ đẩy nó vào phòng tắm.
Sau một hồi vật lộn, Thời Vũ mới tắm rửa xong cho Thập Nhất, rồi ép nó về lại không gian khế ước để nghỉ ngơi.
Còn bản thân cậu thì… ngã lên giường ngủ như chết. Mẹ kiếp, làm khế ước sư cũng mệt thấy bà!
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường.
Ngày thứ ba, mặt trời vẫn mọc như thường.
Ngày thứ tư… thế giới vẫn hòa bình.
Cứ thế, sau biến cố nói chuyện với tượng đá rồi gây ra dị biến, Thời Vũ đã ru rú quanh nhà suốt một tuần.
Ngoài kỹ năng [Siêu Thị Lực], tuần này cậu còn dạy cho Thập Nhất thêm một lần [Tốc độ hồi phục cao] và một lần [Cứng hóa].
Hiện tại đã có tổ hợp kỹ năng siêu mạnh gồm:
• [Tốc độ hồi phục cao – cấp độ thuần thục]
• [Siêu thị lực – cấp độ thuần thục]
• [Cứng hóa – cấp độ tinh thông]
Thời Vũ thực sự rất muốn xem với bộ kỹ năng này, Thập Nhất chỉ mới cấp 5 Thức Tỉnh, có thể đánh thắng đối thủ cao hơn mấy cấp không.
Nhưng nghĩ đến việc kiếm đối thủ rất phiền… tạm gác lại đi.
Vẫn nên tiếp tục phát triển.
Nghĩ vậy, Thời Vũ rời nhà đi mua bổ phẩm ở tiệm thuốc gần đó.
Vì đã là khách quen, dược sĩ trẻ ở đó chẳng cần cậu mở miệng, chủ động lấy thuốc mang ra.
“Bạn à, tiết chế một chút đi.”
“Tần suất mua của cậu tôi còn thấy sợ thay đấy.”
“Ờ… tôi thấy mình cũng tiết chế rồi đó.” Thời Vũ nhận lấy thuốc, trả lời.
Ít nhất thì cậu còn chưa liều mình thử dạy kỹ năng cao cấp.
Sợ rằng bổ phẩm chỗ này chữa không nổi.
“Ừm… nói vậy cũng đúng.” Dược sĩ trẻ gật gù, vẻ mặt khó nói: “Hôm kia tôi nghe nói tiệm thuốc ở phía nam thành có một học sinh… vác mấy thùng thuốc về nhà luôn.”
“Cậu ta còn điên hơn cậu đấy.”
Thời Vũ vừa xếp thuốc vào túi, tay chợt run lên.
Vãi chưởng! Mấy thùng??
Chơi lớn vậy? Đừng nói là… tên đó tên Trần Khải chứ?
“Học sinh thời nay cạnh tranh gắt thật.” Thời Vũ thở dài: “À đúng rồi, vụ hiệp hội bị phong tỏa hôm trước là sao thế?”
“Cái tiếng động long trời đó, điều tra ra chưa?”
Dược sĩ trẻ cười: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy. Mặc dù chưa công bố chính thức, nhưng khả năng cao, quận Bình thành sắp phát tài rồi.”
Thời Vũ: “Hả? Nói rõ chút?”
Đi mua thuốc suốt tuần, Thời Vũ cũng biết tên dược sĩ này là khế ước sư tập sự, nên cũng khá rành mấy chuyện liên quan.
“Tin vỉa hè nói… có khả năng là một bí cảnh xuất hiện.” Dược sĩ đáp.
Thời Vũ: “Bí cảnh? Là gì vậy?”
“Cậu cứ hiểu nôm na là một không gian dị giới tách biệt khỏi thế giới hiện tại.”
“Ví dụ như không gian khế ước của cậu và tôi, cũng là một dạng không gian riêng biệt.”
“Nói dễ hiểu hơn, nguồn gốc của bí cảnh chính là không gian khế ước.”
“Nghe tiếp nè…”
Một tuần rồi cuối cùng cũng nghe được tin mật, Thời Vũ mừng rớt nước mắt.
Nghe có vẻ không phải tai họa gì… nếu không thì tên này đã chẳng hớn hở như vậy.
Trước đó cậu còn sợ mình vô tình thả ra quái vật nào đó nữa chứ, kiểu như con Melba xé rách bầu trời.
“Nghe đồn là thế này — khi khế ước sư chết đi, không gian khế ước sẽ tan rã.”
“Nhưng nếu người đó mạnh đến mức nào đó, không gian có thể lưu lại, dưới ảnh hưởng ý chí của khế ước sư, hình thành một bí cảnh độc lập — một thế giới nhỏ.”
“Bí cảnh này không còn hiệu lực ràng buộc thú siêu phàm nữa, bất kỳ sinh vật nào cũng có thể vào. Môi trường bên trong, tùy theo mức độ phát triển khi người đó còn sống, vẫn thích hợp cho linh thực và thú cưng sinh trưởng. Tuy hơi yếu đi, nhưng vẫn là mảnh đất giàu năng lượng.”
“Một không gian khế ước của khế ước sư siêu cấp?” Thời Vũ hỏi: “Của khế ước sư cổ đại à?”
“Ừ, chắc chắn là cổ đại rồi. Nếu áp theo hệ thống cấp bậc hiện tại, người đó ít nhất cũng là cấp Truyền kỳ.”
——Tập sự, chuyên nghiệp, đại sư, rồi đến Truyền kỳ.
Nếu đúng là bí cảnh, bên trong chắc chắn có vô số tài nguyên hoặc thú cưng quý hiếm, cho dù bên trong chẳng có gì, thì bản thân nó cũng là mảnh đất có thể sản xuất tài nguyên lâu dài — nếu khai thác đúng cách, kinh tế Bình thành chắc chắn sẽ phát triển mạnh.
“Nếu bên trong có thú cưng mạnh, rất hung dữ thì sao?” Thời Vũ hỏi thêm.
Vẫn có khả năng có quái vật mà…
Dược sĩ trẻ: “Ờm, hiện tại chưa có tin gì về chuyện đó, mà có thì cũng không đến lượt tụi mình lo đâu, mấy đại nhân vật chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa.”
Thời Vũ rời khỏi tiệm, rời đi rất an tâm.
Bởi vì theo lời dược sĩ trẻ, chuyện tượng đá nứt ra có vẻ không phải tai họa.
Nhưng mà… mình chỉ mới nói chuyện với tượng đá một chút, mà lại triệu hồi ra bí cảnh á???
Cái này thì liên quan quái gì đến “sự thật của lịch sử”?
Hay là trong bí cảnh kia có thông tin về lịch sử thực sự của Băng Nguyên?
Nhưng mà… nói thế nào cũng không liên quan đến mình.
“Xin lỗi nha tượng đại ca, tuy em hứa sẽ trả lại lịch sử chân thực, nhưng tình hình bây giờ là… em tiếp cận được cái bí cảnh đó cũng khó à nha.”
“Thật ngại quá, làm anh vỡ ra luôn rồi…”
Một tuần đã trôi qua, trở về nhà, nhìn Thập Nhất và Nhuyễn Trùng đang chăm chỉ luyện tập trong sân, Thời Vũ cảm thấy bản thân mình cực kỳ an toàn.
Thám hiểm bí cảnh? Không đời nào! Nghe đã thấy nguy hiểm rồi.
Nhưng mà… đã hứa rồi thì cũng không nên nuốt lời. Đợi sau này mình mạnh lên, nếu còn cơ hội, sẽ tính tiếp.
Thời Vũ mỉm cười ngước nhìn bầu trời.
Trời trong, thích hợp để phát triển lowkey.
Cộc! Cộc! Cộc!
“Mở cửa, cộng đồng đến gửi hơi ấm đây.”
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, Thời Vũ cười tươi hơn hẳn: Thế gian vẫn còn tình người, biết mình mồ côi mà còn đến tặng ấm áp cơ đấy.
“Hình như không có ai, chuẩn bị phá cửa.”
Thời Vũ, Thập Nhất, Thanh Miên Trùng: ???
.
Bình luận truyện