Phi Châu Sang Nghiệp Thực Lục

Chương 10 : Phản ứng của các cường quốc

Người đăng: hauviet

Ngày đăng: 22:11 16-07-2025

.
Chương 10: Phản ứng của các cường quốc Khi cuộc chiến tiếp diễn, chiến trường ngày càng trở nên đẫm máu. Sau màn trình diễn đầu tiên của Phổ, Đế quốc Áo bắt đầu thể hiện sức mạnh xứng tầm một cường quốc. Ngay ngày hôm sau, quân Áo đã phát động trận đánh Königsberg, thông qua các đợt tấn công mãnh liệt đã kéo gần mặt trận đến sát hệ thống phòng thủ của Đan Mạch. Phòng tuyến Đan Mạch lập tức trở nên nguy ngập. Nếu các nước Đức khác cũng tham gia, hệ thống phòng thủ của Đan Mạch sẽ đối mặt với khó khăn càng lớn hơn. Trên chiến trường mù mịt khói súng, vũ khí hạng nặng của các nước Đức vẫn không ngừng được tăng cường, số lượng pháo binh ngày càng nhiều. Hàng trăm khẩu pháo đồng loạt khai hỏa, khiến áp lực lên phòng tuyến Đan Mạch càng thêm nặng nề. Ánh lửa chiếu sáng cả màn đêm, thời tiết cũng bắt đầu trở nên khắc nghiệt. Nhưng rõ ràng phòng tuyến Đan Mạch không thể hoàn toàn đối phó với hỏa lực pháo binh mạnh mẽ như vậy. Tinh thần chiến đấu dưới làn đạn pháo đã suy giảm rõ rệt. Trước nguy cơ phòng tuyến bị bao vây, Tổng chỉ huy Đan Mạch - tướng Meza - đã bắt đầu cân nhắc từ bỏ vị trí này. Đến ngày thứ tư, Meza triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Trong phòng họp, các tướng lĩnh Đan Mạch đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Các chỉ huy đơn vị đều phàn nàn về sự khó khăn của cuộc chiến: đối phương cóquân số đông đảo và hỏa lực áp đảo, binh lính chưa kịp giao chiến đã bị thương vong bởi pháo kích.v.v… Đồng thời họ trách móc chính phủ bất lực, không những người Anh không ra quân, mà ngay cả liên quân Bắc Âu dự kiến cũng không thành lập được. Giờ đây Đan Mạch đang trong tình trạng cô lập không viện binh. Nếu đánh mất lực lượng ở đây, chi bằng đầu hàng luôn cho xong. "Đủ rồi! Gọi các người đến đây không phải để nghe than phiền. Ta cũng biết tình cảnh khó khăn của chúng ta, nhưng chúng ta không còn đường lùi!" Tướng Meza quát lớn, rồi tiếp tục: "Hiện có hai con đường trước mắt: Thứ nhất, tử thủ chiến địa, máu đổ đến giọt cuối cùng." Vừa dứt lời, đã có người phản đối: "Tử thủ! Tử thủ kiểu gì? Vị trí này rõ ràng không giữ nổi, dù quân số tăng gấp đôi cũng vô dụng." Những người khác lập tức hưởng ứng. Hy vọng giữ vững phòng tuyến này quả thực mong manh. Meza nhìn các tướng lĩnh đang tranh cãi ồn ào, mặt lạnh như tiền quát: "Im lặng! Gọi các người đến không phải để cãi nhau, còn không giữ tư cách quân nhân nữa sao? Nếu cãi nhau giải quyết được vấn đề, thì ra ngoài kia mà cãi với quân địch!" Phòng họp lập tức im phăng phắc. Meza tiếp tục: "Bây giờ, nói về phương án thứ hai: rút lui khỏi công sự hiện tại, kéo dài thời gian, tìm sơ hở của địch. Đã đến lúc phải lựa chọn, bắt đầu phát biểu." Lập tức có sĩ quan nói: "Thưa Tư lệnh, ta rút lui còn có một đường sống. Nếu sau này chính phủ có thể thuyết phục các nước can thiệp xuất binh, chúng ta vẫn còn cơ hội thắng lợi. Cố thủ mù quáng ở đây chỉ có đường chết." Đa số sĩ quan đều gật đầu tán thành. Nhưng tướng Meza không dễ dàng quyết định. "Ngươi nói rất hay, nhưng rút lui cũng có rủi ro. Chỉ riêng yếu tố thời tiết hiện đang là mùa đông, làm sao đảm bảo rút quân trật tự đã là vấn đề lớn. Tuy nhiên chúng ta thực sự không còn lựa chọn nào khác. Nhưng để thận trọng, hãy biểu quyết!" Sau đó, tướng Meza cho các tướng lĩnh bỏ phiếu, thực hiện hình thức bỏ phiếu kín. Chủ yếu là vì Meza không lạc quan về cục diện chiến tranh, lúc này tuyệt đối không thể để người khác nắm được sơ hở. Sử dụng phương thức dân chủ nhất, dù sau này có vấn đề gì cũng có thể viện dẫn quyết định tập thể. Bỏ phiếu kín càng khiến những kẻ điều tra sau này không thể buộc tội ông thao túng hội nghị, chuyên quyền độc đoán. Khi kết quả kiểm phiếu công bố, phương án rút lui bảo toàn lực lượng đã được thông qua với tỷ lệ 100%, không có phiếu chống. Thế là đêm đó, quân Đan Mạch bắt đầu rút lui. Nhưng tình hình thời tiết xấu vượt quá dự liệu. Đoàn quân rút lui của Đan Mạch gặp phải bão tuyết. Trận bão tuyết đột ngột đã phá vỡ kế hoạch của người Đan Mạch. Đêm mùa đông vốn đã lạnh cắt da cắt thịt, bầu trời đột nhiên đổ tuyết, rồi gió lạnh cuốn theo những bông tuyết lớn như lông ngỗng nhanh chóng phủ trắng mặt đất. Đoàn quân hành quân nối thành một đường dài, bước đi trên nền tuyết trắng xóa, kéo thành một con rồng đen dài. Nhưng đêm nay mặt trăng đã lẩn trốn sau những đám mây đen. Vốn đã không bật đèn hiệu, quân đội chỉ thấy trước mắt một màu đen kịt. Đôi giày quân nhân giẫm trên tuyết, dần dần biến lớp tuyết trắng thành vũng nước bùn đen ngòm. Không có đường sắt hỗ trợ, quân Đan Mạch chỉ có thể trường chinh trong bão tuyết. Tinh thần sa sút càng khiến cuộc hành quân thêm khó khăn. Đội hình từ chỗ chỉnh tề ngay ngắn, dần dần bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát của chỉ huy. Sự hỗn loạn càng làm lòng người dao động. Những lời chửi rủa bắt đầu vang lên, tiếng người tiếng ngựa hòa lẫn vào nhau. Lừa ngựa cũng bất hợp tác giữa trời tuyết. Tiếng roi quất, tiếng chửi mắng đan xen trong màn đêm, cùng với tiếng gào thét của bão tuyết càng thêm ảm đạm thê lương. Tại hậu phương, tướng Meza chưa rút lui nhìn ra ngoài công sự thấy bão tuyết vẫn không ngớt, nỗi bất an trong lòng càng thêm dâng cao, trong lòng như có đám mây đen vần vũ. Nhưng mệnh lệnh đã không thể thu hồi, đại quân đã xuất phát từ lâu, khó lòng nửa đường dừng lại. Tướng Meza chỉ có thể ký thác hy vọng vào sự phù hộ của thần vận mệnh dành cho Đan Mạch. Nhưng từ khuôn mặt âm u như muốn chảy nước của ông có thể thấy, nội tâm ông không hề bình tĩnh như vậy. Sáng hôm sau, dưới ánh bình minh, quân Đan Mạch bắt đầu kiểm tra tổn thất. Do ảnh hưởng của thời tiết, một lượng lớn vũ khí trang bị đã bị bỏ lại giữa bão tuyết. Cuộc rút lui vội vã cũng làm tăng thương vong phi chiến đấu. Còn có những kẻ xui xẻo ban đêm bị lạc khỏi đại quân, e rằng khó lòng tập hợp lại được. Đây là một cuộc rút lui không mấy thành công, thậm chí thiệt hại tương đương một trận đánh nhỏ. Nhưng đến rạng sáng ngày thứ sáu, quân Đan Mạch vẫn hoàn thành cuộc rút lui, bảo toàn được phần lớn lực lượng, kéo dài thêm cuộc chiến. Tướng Meza tội nghiệp vẫn không thoát khỏi trách nhiệm. Khi tin tức về cuộc rút lui thất bại truyền về nước, người dân phẫn nộ đổ xuống đường biểu tình. Meza vì chỉ huy rút lui không tốt đã bị cách chức. Chính phủ Đan Mạch vẫn không có ý định đầu hàng nghị hòa. Dù mặt trận tạm thời thất bại, nhưng chủ lực vẫn còn, vẫn có thể đánh cược thêm. Số quân Đan Mạch còn lại rút về Flensburg tiếp tục kháng cự cuộc tấn công của liên quân. Cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Dù chính phủ không định đầu hàng, nhưng trong lòng vẫn lạnh như băng. Sự can thiệp của các nước như dự kiến đã không đến. Đáng ghét nhất là người Anh và người Thụy Điển. Đan Mạch là điểm tựa để Anh kiểm soát biển Baltic, Thụy Điển và Đan Mạch vốn là môi hở răng lạnh. Dù trong lịch sử với hai nước này đều có những chuyện cũ. Nhưng Đan Mạch không còn là tiểu cường quốc có thể một tay khuấy đảo cục diện châu Âu như xưa nữa. Các nước mặc nhiên để Đan Mạch thất bại, sự suy yếu của Đan Mạch sẽ càng thêm trầm trọng. Chính phủ Đan Mạch đã sốt ruột như ngồi trên đống lửa. Người Anh chần chừ không đưa ra hồi âm, các nước khác cũng đứng nhìn không cứu. Bộ Ngoại giao gần như "đóng quân" tại đại sứ quán Anh. Công sứ Anh tại Đan Mạch đã chi tiết chuyển tin tức về nước. Nhưng nội bộ nước Anh vẫn chưa đạt được đồng thuận. Hoàng gia, chính phủ, quân đội giằng co lẫn nhau, vẫn chưa có kế hoạch xuất binh cụ thể. Người Anh chỉ có thể gửi tin đến đại sứ tại Đan Mạch một chữ: "Trì". Bộ Ngoại giao thì tích cực vận động các nước Bắc Âu và Đế quốc Nga, nhưng không có tiến triển gì quan trọng. (Hết chương)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang