Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 516 : Kỷ tiểu sư muội sảng khoái

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 09:41 30-09-2025

.
Từ góc độ tình cảm mà nói, Kỷ tiểu sư muội là người Đàm Bát Chưởng để mắt tới, giúp Đàm Bát Chưởng giải quyết chung thân đại sự, là trách nhiệm nghĩa bất dung từ của mình. Từ mục đích thực tế đến nói, thủ đoạn của Kỷ tiểu sư muội mọi người đã rõ như ban ngày, nếu Tam Huyền Môn có thể có được một vị đan sư như vậy, làm chuyện gì đều sẽ thêm ba phần dũng khí. Huống chi lần này xuôi nam Diệu Phong Sơn, không có Kỷ tiểu sư muội, là không thể cầm tới hai viên Trúc Cơ Đan, chí ít có một viên phải thuộc về nàng, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng gả vào nhà khác a? Lúc trước Tô gia Thần Vụ Sơn tại sao lại kén rể? Chẳng phải vì lo lắng Ngũ Nương rơi vào nhà khác sao? Tô gia có thể nghĩ hết biện pháp lưu lại Ngũ Nương, sao mình không liều một phen, cố gắng giữ Kỷ tiểu sư muội ở lại Ô Long Sơn? Ý đã quyết, Lưu Tiểu Lâu trước tiên gọi Đàm Bát Chưởng, hỏi: "Ngươi cùng Kỷ cô nương rốt cuộc thế nào rồi?" Đàm Bát Chưởng thần sắc ngại ngùng: "Thế nào là thế nào? Liền như thế chứ sao. . ." Lưu Tiểu Lâu truy vấn: "Phá thân chưa?" Đàm Bát Chưởng kinh hãi: "Trời đất chứng giám, ta đối với nàng một lòng si tình, trong lòng ta, nàng như tiên nữ, ta sao dám có ý nghĩ xấu?" Lưu Tiểu Lâu nghi hoặc: "Vậy sao ngươi ở trong Thập Vạn Đại Sơn cứ hay chui vào rừng cây với nàng?" Đàm Bát Chưởng giải thích: "Nàng không phải đan sư sao? Thường xuyên phải tìm kiếm kỳ hoa dị thảo ở trong rừng, nói là muốn quan sát tình huống bọn chúng tương sinh đồng hành với nhau, ta liền bồi nàng cùng tìm. . ." Lưu Tiểu Lâu rất là xem thường: "Loay hoay nửa ngày mà chẳng được gì a?" Đàm Bát Chưởng thề: "Ta thề với trời, nếu có chút bất kính đối với Kỷ cô nương, thì để ta. . ." Lưu Tiểu Lâu ngăn lại: "Được rồi được rồi, gạo sống không nấu thành cơm chín, vấn đề liền đến, ta còn phải chứng thực lại với Kỷ cô nương một lần." Đàm Bát Chưởng nháy mắt: "Chứng thực gì?" Lưu Tiểu Lâu nói: "Ngươi còn chưa biết sao? Người của Tiềm Sơn Phái đi Tiểu Viên Sơn cầu hôn, tông môn người ta đã đáp ứng, chuẩn bị gả Kỷ cô nương đi." Đàm Bát Chưởng cực kỳ hoảng sợ: "Vậy phải làm sao?" Lập tức bối rối xoay vòng tại chỗ như con ruồi mất đầu: "Nếu không ta mang nàng bỏ trốn, chúng ta chạy xa một chút, quay lại Thập Vạn Đại Sơn trốn mười năm, tránh sóng gió rồi tính tiếp." Lưu Tiểu Lâu nói: "Ngươi gọi người đến đây, ta xác nhận xem nàng có nguyện ý bỏ trốn với ngươi không." Đàm Bát Chưởng vội vàng lên đỉnh núi, qua hồi lâu, cùng đi xuống với Kỷ tiểu sư muội, vào trong đình bên hồ. Kỷ tiểu sư muội thần sắc trấn định, sau khi hành lễ hỏi: "Vừa rồi Bát Chưởng nói với ta, cầu hôn, là Vương gia Tiềm Sơn Phái sao?" Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Ngươi biết? Nhà họ trước đó đã đến Tiểu Viên Sơn cầu hôn?" Kỷ tiểu sư muội gật đầu: "Từng đề cập hai lần, ta không đồng ý. Đây là lần thứ ba, hai lần trước lão sư ta đều không đồng ý, không biết vì sao lần này lại đồng ý?" "Nghe nói, ta nghe Hoa đường chủ nói, bọn họ chuẩn bị một viên Trúc Cơ Đan làm sính lễ." "Thì ra là thế. . ." "Tiểu Lâu, chúng ta cũng có Trúc Cơ Đan a. Viên của ta vẫn chưa phục dụng, cũng có thể lấy ra làm sính lễ!" "Bây giờ nói vậy cũng vô ích, Tiểu Viên Sơn là đại tông môn, Khương tiền bối là cao nhân Kim Đan hậu kỳ, chuyện đã đồng ý há có thể tùy tiện đổi ý?" "Vậy phải làm sao? Tiểu Lâu, hai chúng ta vừa rồi bàn bạc, chuẩn bị chạy trốn, đến lúc đó ngươi liền nói không tìm thấy chúng ta." "Kỷ cô nương, ý của ngươi thế nào? Ngươi thật chuẩn bị mai danh ẩn tích, lưu lạc thiên nhai với Bát Chưởng?" "Chưởng môn, không phải tiểu nữ tử lưu lạc thiên nhai với Bát Chưởng, là Bát Chưởng bảo vệ ta lưu lạc thiên nhai, là tiểu nữ tử liên lụy Bát Chưởng, khiến hắn nguyện ý vì ta từ bỏ tất cả, cao chạy xa bay." "Nói như vậy, ta có thể xác nhận, ngươi là nguyện ý gả cho Bát Chưởng?" "Đây là tự nhiên." "Kỷ cô nương, ngươi rất sảng khoái." "Chuyện này có gì mà ngại ngùng? Bát Chưởng nguyện ý che gió che mưa cho ta, ở bên hắn, cảm thấy rất thoải mái, một năm nay, không còn xảy ra chuyện xui xẻo gì nữa, có lẽ hắn chính là người thay đổi vận mệnh của ta." "Muội tử. . ." "Bát Chưởng, đại lão gia, khóc cái gì? Tốt chưởng môn, ta cùng Bát Chưởng thu thập xong đồ đạc sẽ rời núi, ra ngoài trốn một thời gian lại nói." Lưu Tiểu Lâu lo lắng nhất chính là, mình ở phía trước tìm mọi cách xoay xở, dốc toàn lực để bảo vệ người, cuối cùng Kỷ tiểu sư muội lại nói một câu, ta không muốn thành thân với Bát Chưởng, vậy thì thật sự phải thổ huyết. Hiện tại làm rõ ý nghĩ thực sự của Kỷ tiểu sư muội, tự nhiên có thể yên tâm bảo vệ nàng. "Đâu cũng không cần đi, Kỷ cô nương, ngươi cứ yên tâm ở lại trên núi, nên bế quan thì bế quan, nên luyện đan thì luyện đan, Tiểu Viên Sơn có ai đến cũng vô dụng, không ai mang ngươi đi được." "Ta lo lắng lão sư tới." "Trong thời gian bế quan, liền đem linh tuyền trên đỉnh núi coi như nhà tù của ngươi, kể từ hôm nay, ngươi bị ta Tam Huyền Môn cầm tù, Khương tiền bối đến ta cũng không thả người, có bản lĩnh hắn liền xông vào đại trận hộ sơn của ta một lần!" Thân là chưởng môn, lời nói này thật sự là hào tình vạn trượng, cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt, Kỷ tiểu sư muội tươi cười rạng rỡ, cùng Đàm Bát Chưởng trở về đỉnh núi, tiếp tục tu hành trong sự hun đúc của linh lực một trăm năm mươi thạch. "Ta hộ pháp cho ngươi!" Đàm Bát Chưởng lưu luyến không muốn buông ra tay Kỷ tiểu sư muội, ngữ khí kiên định. "Được." Kỷ tiểu sư muội gật đầu: "Vậy ta bế quan." "Được!" Đàm Bát Chưởng nghiêm túc, nhìn bốn phía. Sau một lúc, hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới biên giới đỉnh núi, hướng Phương Bất Ngại đang leo núi nói: "Tiểu Phương, xuỵt —— " Phương Bất Ngại ngẩn người: "Kỷ. . . ở đó?" Đàm Bát Chưởng nói khẽ: "Bế quan." Phương Bất Ngại gật đầu: "Biết. . ." Không tiếp tục đi lên, mà tìm tảng đá bằng phẳng gần đó, ngồi xếp bằng tu hành. Nơi này cách linh tuyền trên đỉnh núi chừng hơn mười trượng, linh lực tuy không bằng trên đó, nhưng cũng xấp xỉ, có khoảng tám mươi thạch, đủ để hắn tu hành. Lại nửa canh giờ trôi qua, ngỗng trắng bước đi thong thả khoan thai đi lên, trên lưng cưỡi mèo đen. "Cạc cạc cạc. . ." Ngỗng trắng giũ giũ cánh. "Meo. . ." Mèo đen duỗi người. Thời gian bình thản, năm tháng lười biếng, thật sự là nhàm chán a. Từ khi hai tiểu gia hỏa kia đi, đã không đánh trận, cũng không ai trộm rượu ra uống, cuộc sống thật vô nghĩa, đời ngỗng, đời mèo, cô quạnh như tuyết. A? Tuyết rơi. Từng mảnh từng mảnh bông tuyết, bay xuống đầy trời. . . Hai con súc sinh ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua bông tuyết bay múa, từng bước một leo lên. Nhưng. . . Còn chưa kịp bước lên đỉnh núi, liền bị một tấm lưới chụp lấy! Hai con súc sinh nháy mắt, đánh giá tấm lưới chụp trên người, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra. Đây là đỉnh núi a, bị người đánh lén? Không thể nào, chẳng lẽ đi nhầm rồi? Nhưng họ Phương đang đả tọa ngay bên cạnh, không nhầm a! Uy, họ Phương ngươi giở trò quỷ gì? "Cạc cạc?" "Meo meo?" Một gương mặt bất ngờ tiến đến, chính là Đàm Bát Chưởng, hai con súc sinh lập tức phấn chấn, lại muốn khai chiến rồi? Bốn con mắt đột nhiên phát sáng lên. Đàm Bát Chưởng đưa một ngón tay lên miệng: "Xuỵt —— " Vừa xuỵt một nửa, trước mắt ánh sáng lấp lánh, từng đoá hỏa hoa nổ tung ngay chóp mũi. . . Đàm Bát Chưởng cố nén đau đớn, ôm chặt tấm lưới, lăn xuống dưới đỉnh núi, mang theo một ngỗng một mèo cùng lăn xuống. Không lâu, sâu trong rừng trúc phía dưới liền bộc phát một trận đại chiến! . . . . . Tuyết lớn không ngừng rơi, rất nhanh liền để Ô Long Sơn khoác lên lụa trắng. Lưu Tiểu Lâu ngồi trong đình bên hồ, vừa thưởng thức cảnh tuyết, vừa tính toán nội tình tông môn, suy nghĩ xem có thể lấy gì làm sính lễ cho Kỷ tiểu sư muội. Chợt nhớ ra đồ vật lấy được từ Diệu Phong Sơn, vỗ trán, quả nhiên có câu nói rất hay, quý nhân hay quên, mình chẳng phải chính là như thế sao, còn thật sự thành quý nhân rồi? Lấy ra đồ vật của Hạ phong chủ, Chúc tiểu lang quân, bày lên bàn đá: Ngọc bội trữ vật của Hạ phong chủ, bản mệnh pháp khí Thám Long Trảo, dây chuyền đồng, vòng cổ bạc, pháp khí vỡ, đổ ra hơn sáu mươi khối linh thạch, một bộ trận bàn, bảy kiện pháp khí, ba bình linh đan, hơn mười tấm da thú các loại cùng mấy chục khúc xương thú; Hầu bao trữ vật của Chúc tiểu lang quân, đổ ra mười mấy khối linh thạch, vài cây linh thảo không biết tên, ba kiện pháp khí, hai tấm Linh phù, cùng hai quyển « Diệu Phong Sơn Thực Lục » thượng hạ. Đồ vật của hai người, cảm giác có chút không đáng chú ý, trong lòng Lưu Tiểu Lâu sinh ra coi thường, càng thêm không để vào mắt loại "Nam Man tử" này. Những vật này, một nửa nhận ra được cũng không đáng bao nhiêu, cộng lại cũng chỉ khoảng một trăm khối linh thạch, một nửa còn lại không nhận ra, phải tìm người xem giúp. Tìm ai xem? Tự nhiên là Mã chưởng quỹ của Tứ Khố Lâu. Thế là Lưu Tiểu Lâu thu lại đồ vật, lập tức xuống núi, đi Tứ Khố Lâu bái phỏng Mã chưởng quỹ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang