Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 471 : Phân đan
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 10:35 16-08-2025
.
Chuyến đi Tiểu Viên Sơn, đối với Tam Huyền Môn đến nói, có thu hoạch to lớn, một là nhân khẩu, tăng vọt một ngàn sáu trăm người, tăng cường đáng kể cho Ô Long Sơn; hai là Trúc Cơ Đan, lại có thể nếm thử đẩy một vị lên Trúc Cơ; ba là hai viên đan lôi, có vật này trong tay, cho Lưu Tiểu Lâu lực lượng đối thoại với cao thủ Kim Đan.
Về phần cá nhân, thu hoạch lớn nhất của hắn lại là về tiến bộ trong tu hành, một là song tu với Chúc đình sư, Âm Dương Thuật cùng bí thuật Lãng Viên Sơn dẫn phát đan điền cộng hưởng, điều này rất quan trọng đối với áp súc khí hải; hai là tu luyện trong cổ động thiên, để hắn thu hoạch gần như một năm tu luyện, nhất là rèn luyện trên thần thức, tiến bộ tấn mãnh.
Kỳ thật song tu với Chúc đình sư, cũng có hiệu quả đáng kể trong việc rèn luyện thần thức.
Mà tiến bộ trên thần thức, mang đến chỗ tốt là cực lớn, chỗ tốt bày ở trước mắt chính là cảm ứng tăng nhiều, không nói Kim Đan hay Luyện Khí, tỉ như có tu sĩ Trúc Cơ cùng giai đến gần, trước kia phải vào trong mười trượng mới cảm ứng được, đây đã là khoảng cách có thể phóng pháp khí lẫn nhau rồi, hiện tại thì xa hơn mấy trượng, mười hai, mười ba trượng liền có thể cảm ứng được. Đừng nhìn chỉ là hai, ba trượng, khi gặp phải đánh lén, đó chính là khoảng cách bảo mệnh.
Về phần chỗ tốt càng lớn thì ở tương lai, cũng chính là sau khi đan sinh thần thức, đối với tu hành Nguyên Anh đặc biệt hữu hiệu, Nguyên Anh sinh thành càng nhanh, xuất khiếu sớm hơn, thời gian thần du càng dài, năng lực tự vệ càng mạnh. . .
Tốt a, có chút suy nghĩ nhiều, cứ lo chuyện trước mắt đã.
Tình huống trước mắt chính là, trên đường Lưu Tiểu Lâu đã bỏ rơi Kỷ tiểu sư muội, người ta dứt khoát trực tiếp tìm tới cửa, xây nhà gỗ ở đây, chuẩn bị an gia.
Sau đó Kỷ tiểu sư muội sẽ làm gì, Lưu Tiểu Lâu không rõ, nhưng nàng là đệ tử nội môn của Tiểu Viên Sơn, chắc chắn sẽ không bám riết không buông như Tam Anh Mặc Sơn, Lưu Tiểu Lâu cũng sẽ không thể làm loạn, cho nên hắn cũng không biết nên làm gì.
Về phần đuổi đi, hắn còn không làm được loại chuyện này, hắn ăn ở tại Tiểu Viên Sơn hai tháng, người ta đều không đuổi hắn, hắn làm sao có ý tứ trở tay liền đuổi người? Người Ô Long Sơn giảng nghĩa khí, không làm loại chuyện này.
Hơn nữa ngược lại, hắn còn phải kiên trì mời người lên núi: "Kỷ cô nương, nơi này đơn sơ, vẫn là lên núi đi."
Kỷ tiểu sư muội tiếp tục cúi đầu quét dọn phòng, dựng giường trúc: "Tiền bối xin hãy trở về núi đi, vãn bối ở đây là được rồi."
Lưu Tiểu Lâu im lặng một lúc, đành phải lắc đầu trở về, hắn xác thực không biết nói gì thêm, bởi vì yêu cầu của Kỷ tiểu sư muội, hắn không có khả năng đáp ứng. Bởi vậy, tương đối bực mình căn dặn Hoàng Dương Nữ: "Mỗi ngày đưa một phần đồ ăn nước uống cho nàng, còn có, sắp vào mùa đông, mang hai bộ chăn đệm tới."
Trở lại Càn Trúc Lĩnh, lại có phần vắng lặng, Hoàng Dương Nữ nói: "Tháng trước không phải có rất nhiều bách tính đến sao? Lưu phu nhân mang theo mọi người đi an trí, đại sư huynh, Chu sư muội đều đi theo, hôm trước Chu sư muội trở về lấy tiền, nói là hai thôn ở phía bắc núi mới xây được một nửa."
Thần thức cảm ứng của Lưu Tiểu Lâu đã tăng lên không ít, chỉ vào đỉnh núi hỏi: "Phương sư thúc của ngươi đâu? Sao không thấy ở đó? Cũng đi hỗ trợ rồi?"
Hoàng Dương Nữ nói: "Mấy ngày trước Ba trưởng lão của Linh Cầu Tông đến một chuyến, nói là phát sinh một ít tranh chấp với một tiểu tông bắc địa, ước định đấu pháp phân thắng thua, mời ngài trợ quyền, nhưng ngài không tại, Phương sư thúc liền đi. Hai vị linh trưởng lão cũng đi theo, còn có Tô sư huynh, Thái sư huynh cũng đều đi."
Lưu Tiểu Lâu tương đối im lặng đối với sự bất cẩn của Phương Bất Ngại, hai vị kia thân phận không bình thường, đại ca ngươi cứ thế dẫn đi đánh nhau rồi?
Bất quá vừa nghĩ, hai nhà đều có người âm thầm đi theo ở nơi không ai biết, hẳn là không đến mức có nguy hiểm lớn, liền cũng không nói thêm gì, chỉ là dẫn theo cả Đại Bạch cùng Tiểu Hắc, rốt cuộc là ý gì?
"Linh Cầu Tông tranh chấp với nhà nào?"
"Hỏa Long Sơn phía bắc, nói là tiểu tông phụ thuộc Diệp gia Vương Ốc Phái."
Diệp gia là một chi của Vương Ốc Phái, nhưng lấy hiểu biết của Lưu Tiểu Lâu, trong mấy nhà hạch tâm của Vương Ốc Phái, cũng không có Diệp gia, cho nên hẳn là hơi ngoại vi, phụ thuộc của Diệp gia, thực lực hẳn không mạnh, chí ít khẳng định không có Kim Đan tọa trấn, bằng không đối tượng cầu viện của Linh Cầu Tông liền sẽ là Thái Phù Kim Đỉnh.
"Tranh chấp vì chuyện gì?"
"Ba trưởng lão cùng Phương sư thúc mật đàm, đệ tử tử không biết rõ."
"Đấu thế nào?"
"Nghe nói là dạng như lôi đài, ước định năm trận, Phương sư thúc thay bọn họ đánh một trận."
Nghe đến đây, Lưu Tiểu Lâu xem như hoàn toàn yên tâm, hai đứa nhỏ kia đi theo là để mở mang kiến thức, không có nguy hiểm.
Trên núi trống rỗng không có ai, Lưu Tiểu Lâu liền dự định đến đỉnh núi tiếp tục củng cố tu vi, trước khi đi kiểm tra tu hành của Hoàng Dương Nữ, nàng đã phá cảnh Luyện Khí tầng ba ở ba tháng trước, hiện tại tu hành đầu kinh mạch thứ năm cũng đả thông hơn phân nửa, tiến độ rất đáng mừng, Lưu Tiểu Lâu rất hài lòng.
Giải đáp cho nàng hai điểm nghi vấn, Lưu Tiểu Lâu phân phó: "Nếu có Chúc đình sư Lãng Viên Sơn bái sơn, liền mời lên núi."
"Chúc đình sư?"
"Họ Chúc, là một trong mười hai đình sư của Lãng Viên Sơn."
"Được."
Khó được trên Càn Trúc Lĩnh có một khoảng thời gian không người, Lưu Tiểu Lâu lên đến đỉnh núi, khởi động trận pháp, dưới linh lực nồng đậm gia trì, tiến vào trạng thái bế quan.
So sánh với trước khi đi Tiểu Viên Sơn, khi tu hành hắn có thêm một năng lực nhỏ, chính là chấn động đan điền, năng lực tuy nhỏ, lại phi thường hữu hiệu đối với việc áp súc khí hải, sau khi vào trận pháp áp bách, có thể giúp Lưu Tiểu Lâu kiên trì lâu hơn, rời trận chậm hơn, duy trì cũng càng dài.
Đến ngày thứ bảy, hắn lại một lần nữa rời khỏi trận pháp, toàn thân mồ hôi đầm đìa, lần này kiên trì một canh giờ trong trận pháp áp bách, lại lập kỷ lục mới.
Nghỉ ngơi một lát, liền có một người về núi, chính là Đàm Bát Chưởng.
"Tiểu Lâu, ngươi trở về!"
"Đã trở về bảy ngày, ngươi thế nào? Đều an trí thỏa đáng rồi?"
"Không sai biệt lắm. Trang đột nhiên tăng thêm sáu mươi hộ, bận rộn đến không kịp thở."
"Gánh vác có chút lớn sao?"
"Tông môn đã phát tiền cùng lương thực, không có gánh vác gì quá lớn, chờ khai khẩn ra ruộng đất liền tốt. Trong nhà rất cao hứng, mọi người nói Tiểu Lâu một lần phân cho chúng ta sáu mươi hộ, Đàm gia ta bỗng nhiên liền thành đại gia tộc, ha ha."
Nói chuyện phiếm vài câu, hắn lại nói: "Hôm nay ta về núi, thấy Bán Sơn Thôn có một nữ đại phu, đang sắc thuốc cho từng nhà, đó là ai vậy?"
"Nữ đại phu? A, ngươi nói là nữ đệ tử của Tiểu Viên Sơn kia? Nàng họ Kỷ. Sắc thuốc là chuyện gì xảy ra?"
"Đan tông Tiểu Viên Sơn? Khó trách, đan sư đều là thánh thủ y đạo. . . Nàng đến đây làm gì?"
"Nàng đến vì Trúc Cơ Đan."
"Trúc Cơ Đan?"
"Lần này ta đến Tiểu Viên Sơn, may mắn mời Nhan Thuật trưởng lão luyện thành một viên, chẳng phải đã mang trở về sao? Nhưng tiểu cô nương họ Kỷ kia, chính là tiểu sư muội của nội môn Tiểu Viên Sơn, nàng không cam tâm, nên bám theo tới đây. . ."
Chuyện này vẫn tương đối phức tạp, Lưu Tiểu Lâu nói hồi lâu mới giải thích rõ, Đàm Bát Chưởng cũng nghe mà thấy buồn cười: "Ha ha, không nghĩ tới còn có người xui xẻo như vậy? Mười năm chín lần, đều không có duyên với Trúc Cơ, có phải là bị ai hạ Yếm Thắng Phù không?"
"Tiểu Viên Sơn cũng nghi ngờ, nhưng không tìm ra manh mối gì."
Nói đến đây, Lưu Tiểu Lâu rốt cục vẫn quyết định giao Trúc Cơ Đan cho Đàm Bát Chưởng, đã trước mắt là Đàm Bát Chưởng đang hỏi về Trúc Cơ Đan, mà không phải Lưu Đạo Nhiên hoặc Lưu tẩu tử, điều này cho thấy viên viên Trúc Cơ Đan này có duyên với Đàm Bát Chưởng.
"Bát Chưởng ngươi hiện tại thế nào rồi? Luyện Khí đã triệt để viên mãn rồi chứ?"
"Không sai biệt lắm, ta cho rằng đã viên mãn, nhưng Tiểu Phương nói, nếu có thể lại rèn luyện mấy tháng, lúc Trúc Cơ sẽ càng dễ hơn, Lão Hồ Đố cũng định luyện chế một viên hoàng gì đó đan cho ta, nói là có thể đề cao khả năng Trúc Cơ thành công, cho nên ta còn cần ba tháng."
"Vậy liền ba tháng nữa, phục dụng viên Trúc Cơ Đan này?"
"Cho ta?"
"Chứ còn ai?"
"Nhưng Lưu tẩu tử, nàng vì tông môn nỗ lực nhiều như vậy, cho ta, nàng phải làm sao?"
"Bát Chưởng, ngươi là lão nhân của Ô Long Sơn, là huynh đệ sinh tử của ta, ngươi không cần nghĩ cho người khác, phía Lưu tẩu tử sẽ lý giải. Hơn nữa Đạo Nhiên huynh rất có hi vọng thu được Trúc Cơ Đan. . ."
"Tiểu Lâu ngươi không biết sao? Đạo Nhiên đã cầm tới Trúc Cơ Đan, đang bế quan ở Bình Đô Sơn."
"Thật sao? Thế thì quá tốt rồi, vậy vừa rồi ngươi nói Lưu tẩu tử làm gì?"
"Lưu tẩu tử rất vất vả, nàng cũng đang chờ Trúc Cơ Đan a."
"Một nhà một viên, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ phân chia như vậy, cứ quyết định thế đi, ngươi nắm chặt thời gian chuẩn bị, ba tháng sau bế quan!"
"Việc này. . . Tiểu Lâu, vậy ta không khách khí nữa."
"Ngươi ta huynh đệ, còn khách khí gì?"
Tin tức về Lưu Đạo Nhiên, để Lưu Tiểu Lâu mừng rỡ, nếu như mọi chuyện thuận lợi, đến mùa xuân sang năm, Tam Huyền Môn sẽ một hơi tăng thêm ba Trúc Cơ, đây là rầm rộ cỡ nào!
Sau đó tự nhiên là tiếp tục bế quan, trước đó, Lưu Tiểu Lâu nói với Đàm Bát Chưởng: "Kỷ đan sư của Tiểu Viên Sơn. Nếu có thể, tận lực đuổi nàng đi, nhưng không được cứng rắn, nghĩ cách khác, bằng không ta không cách nào bàn giao với Tiểu Viên Sơn."
Đàm Bát Chưởng hỏi: "Tại sao phải đuổi nàng?"
Lưu Tiểu Lâu giải thích: "Nàng đang mưu đồ Trúc Cơ Đan của ngươi a Bát Chưởng, không đuổi đi ngươi nghĩ gì thế? Quên câu nói kia rồi? Không sợ bị ăn trộm chỉ sợ trộm nhớ thương!"
.
Bình luận truyện