Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 379 : Diệu kế túi gấm thứ hai
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 00:17 16-05-2025
Trên Thiên Thê Sơn, Lưu Tiểu Lâu ngóng nhìn Thất Tinh Đài đối diện, dưới ánh trăng, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng bóng người qua lại.
Trận pháp tùy thân đã phân phối, nhưng kết quả của lần giao đấu tiếp theo sẽ ra sao, trong lòng Lưu Tiểu Lâu vẫn không chắc. Hắn cùng Lưu Đạo Nhiên đều là trận pháp sư, có thể nhìn ra sự thành thạo cùng tinh diệu của Chu gia trong việc phối hợp với chiến trận, cùng với áp lực nặng nề mà tu vi cao thâm của bọn họ gây ra cho phe mình.
Dù phe mình ai cũng có thể xưng là dũng mãnh, nhưng gặp được tu sĩ cũng thiện chiến của Chu gia, không có Trúc Cơ hậu kỳ làm chỗ dựa, đánh như thế nào đều có cảm giác bó tay bó chân —— bởi vì không dám đơn độc tác chiến, nếu huynh đệ nào sơ suất bị cô lập, liền sẽ đứng trước khốn cảnh cực lớn.
Quay đầu nhìn lại, trong túp lều dựng tạm phía sau, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ duy nhất của phe mình —— Tĩnh Chân tiên sư vẫn đang tĩnh dưỡng chữa thương trong phòng, không có mười ngày nửa tháng không khôi phục lại được. Kỳ thật coi như khôi phục thì đã sao? Suy nghĩ một chút biểu hiện đấu pháp của Huệ Minh, Lưu Tiểu Lâu liền không ôm hi vọng gì với Tĩnh Chân chỉ sợ đối đầu với bất kỳ cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ nào của Chu gia, nàng cũng không phải là đối thủ.
Gặp chuyện không quyết hỏi túi gấm!
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Lâu lại lấy ra túi gấm, rút ra một lá phù từ trong đó, viết vào phù khó khăn gặp phải trước mắt, rồi gửi đi.
Sau nửa canh giờ, một điểm bạch quang bay trở về, bị Lưu Tiểu Lâu chộp vào trong tay, mở ra nhìn xong, tâm hắn lập tức nhẹ nhõm.
Một lần nữa dò xét con sông Quán Giang không quá rộng trước mặt, hắn điều chỉnh kế hoạch, lại triệu tập mọi người đến đỉnh núi, chỉ vào mặt sông nói: "Chúng ta cải biến một chút, tiến công sớm một ngày, ngày kia bố trí Tam Thủy Trận, sau khi bố trí hoàn tất, tiếp tục Thủy Quang Tinh Nguyệt Trận. . ."
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, Lưu Đạo Nhiên phản đối: "Tam Thủy Trận bàn đều chưa luyện tốt, nói gì đến Thủy Quang Tinh Nguyệt Trận?"
Dựa theo kế hoạch, cần liên tục bố trí hai bộ trận pháp, cũng chính là bố trí Tam Thủy Trận nối với đại trận Thiên Thê Sơn, sau đó bố trí Thủy Quang Tinh Nguyệt Trận nối với Tam Thủy Trận, như vậy mới có thể thực hiện được việc vượt sông bằng liên trận, thẳng đến Thất Tinh Đài.
Trận bàn Tam Thủy Trận luyện chế trước đó đã hoàn toàn hư hao, trận bàn mới còn chưa luyện chế xong, cho nên Lưu Đạo Nhiên phản đối.
Lưu Tiểu Lâu nói: "Tam Thủy Trận chỉ còn công đoạn cuối, trước mắt là đầu giờ sửu, chúng ta gấp rút một chút, trước khi trời sáng nhất định phải luyện chế hoàn thành. Trận bàn này ngươi ta đều biết, uy lực của nó không đáng kể, chủ yếu là để đả thông kết nối, đem uy lực của đại trận Thiên Thê Sơn khuếch trương đến bờ bên kia. Cho nên ta đã thôi diễn, có thể trực tiếp bỏ qua thông đạo phù văn ở hai vị trí bính dần cùng giáp thìn, hoàn thành trước khi trời sáng là không có vấn đề."
Lưu Đạo Nhiên vẫn không dám chắc: "Thủy Quang Tinh Nguyệt Trận cũng tiếp tục đơn giản hoá sao? Vậy thật sự chỉ còn một vỏ trận mà thôi, ngay cả loại tự hủy hôm trước đều làm không được."
Lưu Tiểu Lâu mười phần kiên định: "Đúng, mọi thứ không quan hệ với đả thông đại trận hộ sơn, đều cắt giảm, ngày kia hoàn thành không có vấn đề."
Hàn Cao có chút vui vẻ, giọng mang hưng phấn: "Chưởng môn đã có tính toán gì rồi sao? Lần này có thể nhất cử kiến công?"
Lưu Tiểu Lâu cười đáp: "Túi gấm nơi tay, mọi việc đều thuận lợi!"
Hàn Cao lại nói: "Đó chính là có giúp đỡ rồi? Quá tốt. . . Đúng, đã trận bàn luyện chế không dễ, vì sao nhất định phải làm liền một mạch? Làm liền một mạch cố nhiên thoải mái, nhưng có phải hơi mạo hiểm không? Hẳn là giúp đỡ chỉ có thể giúp một lần?"
Lưu Tiểu Lâu thở dài, nói: "Hàn huynh, chư vị khách khanh, nói thật, phía trên chê chúng ta chậm."
Lời thúc giục gấp rút này, các vị khách khanh đều là người hiểu được lí lẽ, liền đều sốt sắng lên, luyện chế trận bàn thì luyện chế trận bàn, thao diễn trận pháp thì thao diễn trận pháp, nắm chặt thời gian chuẩn bị.
Chập tối hai ngày sau, khi ráng đỏ xuất hiện trên dãy núi phía tây, Lưu Tiểu Lâu cùng Lưu Đạo Nhiên, Lưu phu nhân, Tinh Đức Quân đều thở phào nhẹ nhõm, riêng phần mình đứng dậy, bọn họ đã không ăn không uống ròng rã luyện chế trận bàn hai ngày hai đêm.
"Lấy ít đồ ăn, nhanh lấy đồ ăn đến!"
"Còn có rượu, mang rượu lên!"
"Ta muốn ăn bánh nhụy hoa của Tú Sơn. . ."
Tu vi đến đến mức này, kỳ thật hai, ba ngày không ăn uống, cũng không có bất cứ vấn đề gì, chỉ bất quá là thói quen hình thành từ nhỏ đến lớn, cho nên vẫn như cũ sẽ có cảm giác đói bụng, loại cảm giác đói bụng này càng nhiều đến từ tâm lý, mà không phải trong bụng.
Rượu cùng đồ ăn rất nhanh được mang đến, đang lúc ăn như gió cuốn, Chu Đồng nghe tin chạy tới bẩm báo: "Lão sư, buổi trưa hôm nay, Thiên Thê Sơn chúng ta có bốn vị khách nhân đến, hỏi bọn họ là ai, đều không trả lời, chỉ nói là ngài biết. Tu vi của mấy người này cũng không nhìn ra được, Hàn tiền bối, Trương tiền bối, Ba tiền bối không dám rời đi, đều ở trong Giang Nguyệt Đình tiếp khách."
Lưu Tiểu Lâu nhét một cây xương sườn dê vào trong miệng, gặm sạch thịt, uống một ngụm Long Hoàng Tửu tráng miệng, liền đứng dậy chạy qua đó.
Lý Vô Chân chờ ở góc rẽ đường núi, thấy Lưu Tiểu Lâu, vội vàng tiến lên: "Hàn khách khanh để ta chờ Lưu tiên sinh ở đây."
"Tình huống như thế nào?"
"Bốn người, hai nam hai nữ, tu vi đều không nhìn ra được, nhưng cầm đầu chính là một nữ tử trong đó, ta không thích nàng, quá lạnh lùng."
"Tu vi của cả bốn người đều không nhìn ra được?"
"Đúng, chưa giao thủ, khí tức của họ cũng tương đối quái dị, để người rất không thoải mái, lại gần đó liền sẽ hô hấp dồn dập, nhưng lại không phải áp chế của cấp bậc cao hơn, khó nói rõ."
"Họ có nói tên hay đạo hiệu gì không?"
"Không nói gì cả. Lưu tiên sinh, họ chính là giúp đỡ ngươi nói sao?"
"Ta cũng không biết, đi qua xem một chút."
"Cẩn thận chút! Hàn khách khanh, Trương khách khanh đều nói nhất định phải bảo ngài đề cao cảnh giác. . ."
"Không có việc gì, nơi đây là trung tâm đại trận của ta, nếu còn có thể xảy ra chuyện, đó chính là đáng đời. Huống chi còn ngươi nha, đúng không?"
"Ừm!"
"Đi!"
Trong Giang Nguyệt Đình, có bốn người đang uống trà. Vị trí nơi này không tệ, tầm nhìn rộng rãi. Bốn người vừa uống vừa ngắm cảnh Quán Giang, thỉnh thoảng thì thầm vài câu.
Hàn Cao cùng Trương Tiểu Kim làm chủ, danh nghĩa là tiếp đãi, kì thực có chút xấu hổ, bởi vì bốn người này không dễ giao tiếp, tự nói chuyện với nhau, thường thường hỏi bốn, năm câu, mới được đáp lại nửa câu một câu, cho nên hiện tại trên cơ bản song phương đều không nói gì, chuyên tâm chờ Lưu Tiểu Lâu đến đây.
Rốt cục nhìn thấy Lưu Tiểu Lâu, Hàn Cao cùng Trương Tiểu Kim đều đứng dậy ra đình, chia nhau đứng ở hai góc lối ra, Phương Bất Ngại cùng Ba Bất Bình đứng phía sau, bốn người tạo thành thế bao vây.
Lưu Tiểu Lâu đứng ở cửa đình, nhìn vào trong đình, thấy một nữ tử quay người trông lại, nàng đi giày da hươu thật dài, thân hình cao gầy, đôi mắt sáng như sao, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, dưới sống mũi đeo một hắc sa mỏng, lờ mờ có thể thấy được khuôn mặt có chút xinh đẹp.
Một nữ tử khác mi tâm vẽ một đóa hoa vàng nhỏ, ngồi nghiêng trên lan can mỹ nhân của đình, đầu ngón tay xoay một thanh tiểu đao dài ba tấc.
Hai nam tử, một người mười phần cường tráng, lưng hùm vai gấu, một người khác lại có chút nữ tướng, dáng dấp rất mềm mại, tướng mạo cực kì đẹp. Lưu Tiểu Lâu sờ mũi, luận tuấn lãng, kẻ này cơ hồ có đuổi kịp cả mình a, cũng may càng nhiều hơn chính là cảm giác âm nhu, vậy liền kém một tầng ý vị, không đủ gây sợ.
Liếc nhìn vài lần, Lưu Tiểu Lâu chắp tay ôm quyền: "Mấy vị, tại hạ Lưu Tiểu Lâu Tam Huyền Môn, xin hữu lễ! Xin hỏi chư vị tu hành ở đình núi nào?"
Nữ tử cầm đầu đeo khăn che mặt đi giày da hươu nói: "Chúng ta tu hành ở Hồng Ưng Đình."
Đây chính là ám hiệu đối đáp.
Lưu Tiểu Lâu vội hỏi: "Chư vị xưng hô như thế nào?"
Nữ tử kia chỉ chung quanh: "Quá nhiều người, mời người không có phận sự tránh đi."
Hàn Cao, Trương Tiểu Kim vốn muốn lưu lại, nhưng nữ tử này kiên quyết không cho phép, Lưu Tiểu Lâu liền bảo bọn họ yên tâm, tạm tránh đi một lúc.
Sau khi bọn họ đi, nữ tử kia nói: "Ngươi có thể gọi ta Hồng Cô, đây là Kim Hoa, đây là Ngọc Lang, đây là Lão Ưng."
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Chư vị là người của Thanh Ngọc Tông?"
Hồng Cô lắc đầu: "Ngươi có thể xem như không phải, kỳ thật chúng ta cũng thật sự không được tính là."
Bình luận truyện