Hương Thôn Siêu Cấp Y Thánh
Chương 714 : Y thuật tiến bộ nhanh chóng
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 15:45 10-11-2025
.
Giờ phút này, Đặng Đào đã hoảng loạn. Mặc dù cố gắng giữ vững sự trầm tĩnh khi thi châm, nhưng thân thể Tiểu Viện co giật kịch liệt, cho dù hai nam nhân đồng thời dùng sức cũng không thể ấn chặt, kim của Đặng Đào suýt chút nữa đâm vào động mạch ở cổ của nàng.
Sắc mặt Thẩm Thiết và Tô Thiết tái nhợt như tờ giấy. Một phương diện, vừa rồi Thẩm Thiết đã có lời qua tiếng lại với mấy người này, nếu nữ hài tử này thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nàng trăm miệng khó biện; bây giờ trên tivi có rất nhiều tin tức lừa đảo, nghe đều kinh hồn bạt vía. Ở một phương diện khác, tiểu điếm này chính là tâm huyết của bọn họ, vạn nhất nữ hài tử này chết trong tiểu điếm, sau này ai còn dám đến tiệm của bọn họ ăn điểm tâm?
"Minh ca, Minh ca, con mau đến nhìn xem, cô gái này ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a..." Thẩm Thiết quay đầu, sắp khóc ra rồi.
Tô Thiết cũng trông mong nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh đứng lên, đi tới bên cạnh Tiểu Viện, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tiểu Viện, lông mày hơi nhíu lại, tình trạng Tiểu Viện này quả thật là có chút không ổn a!
Trong mắt Tô Minh lóe lên hai điểm ngọn lửa màu vàng óng, dưới sự thúc đẩy của pháp lực, môn thần thông Hỏa Nhãn Kim Tinh này mới thật sự phát huy ra diệu dụng của nó, nếu là dùng để nhìn xa, cho dù là kính viễn vọng quân dụng chuẩn xác nhất cũng không sánh nổi nó, nếu thông suốt không trở ngại, muỗi bay qua cách hai cây số, Tô Minh thậm chí có thể nhìn rõ ràng bụi bẩn trên cánh của chúng, nếu dùng để thấu thị, Tô Minh không chỉ có thể nhìn thấy xương cốt, tạng phủ, còn có thể càng thâm nhập hơn nhìn thấy các loại tổ chức, thậm chí ngay cả thanh trọc chi khí, âm dương nhị khí, tạng phủ thanh khí cũng có thể lờ mờ nhìn thấy.
Trong mắt Tô Minh, não bộ của Tiểu Viện giống như là mẫu vật trong phòng giải phẫu vậy, tha hồ triển hiện ở trước mặt của hắn, hoàn toàn không có bất kỳ bí mật nào!
Ánh mắt của Tô Minh xuyên thấu tóc của Tiểu Viện, nhìn thấy vết sẹo trên da đầu của nàng, giống như là một con dao giải phẫu tinh xảo tách từng lớp từng lớp tổ chức ra, ánh mắt của Tô Minh từng lớp từng lớp từ da đầu của nàng thấu thị xuống, quả nhiên thấy vết sẹo trên sọ não của nàng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, từng tia pháp lực thúc đẩy, kim quang trong hai mắt của Tô Minh sáng rực, rút tơ bóc kén mà thấu thị từng chút một tổ chức não của nàng, não câu, não thất, hoàn trì, trung tuyến các loại, ánh mắt của Tô Minh cuối cùng rơi vào một vết sẹo cháy ở sâu trong não bộ của Tiểu Viện.
"Để ta thử xem sao." Tô Minh thậm chí nhìn thấy dòng điện ngẫu nhiên phóng ra từ vết sẹo cháy sâu trong não bộ của Tiểu Viện, chính là sự phóng điện bất thường của nó gây nên cơn động kinh tái phát của Tiểu Viện. Động kinh là một hội chứng rối loạn chức năng não tạm thời, mãn tính tái phát. Đặc trưng bởi sự phóng điện bất thường của các neuron thần kinh não gây ra các cơn co giật tái phát. Động kinh là một trong những bệnh thường gặp của hệ thần kinh, tỷ lệ nhiễm bệnh chỉ đứng sau tai biến mạch máu não. Mà có rất nhiều nguyên nhân đều có khả năng dẫn đến động kinh, ví dụ như tụ huyết còn sót lại do chấn thương sọ não của Tiểu Đồng Đồng trước đó, còn có bệnh não thiếu máu thiếu oxy, thậm chí có những người sau khi nhồi máu não cũng sẽ gây nên động kinh thứ phát, mà Tiểu Viện trước mắt này, Tô Minh dám khẳng định, là chứng động kinh do ổ bệnh còn sót lại sau ca phẫu thuật trước kia của nàng hồi phục không như mong muốn gây nên.
Ánh mắt của Đặng Đào, nam nhân kính gọng vàng và nam tử khác dịch chuyển từ trên người Tiểu Viện sang trên người Tô Minh, ánh mắt có chút hoài nghi, "Ngươi chính là thôn y kia?"
Nam nhân kính gọng vàng tên là Tần Vũ, ánh mắt của hắn tràn đầy nghi ngờ, không tin Tô Minh.
"Minh ca rất lợi hại!" Sợ rằng những người này cự tuyệt, Thẩm Thiết vội vàng nói, "Bình thường chúng ta cảm mạo phát sốt đều là tìm Minh ca chữa khỏi."
Đặng Đào và Trần Hải Long dở khóc dở cười, chứng động kinh này có thể so sánh với cảm mạo phát sốt sao?
"Vị... đồng đạo này." Trần Hải Long nói, "Hảo ý của các ngươi chúng ta xin nhận, nhưng là loại động kinh này..."
Đặng Đào, Trần Hải Long và những người khác không tin Tô Minh. Tô Minh ăn mặc cũng tùy tiện, áo T-shirt rộng thùng thình, quần short đi biển, dưới chân mang một đôi dép lê, hơn nữa hắn thật sự là quá trẻ, thậm chí còn không bằng Trần Hải Long và Tần Vũ lớn tuổi. Ngoài ra Tô Minh nhìn qua thật sự là quá bình thường, mặc dù thân cao không kém, có tới hơn một mét chín, ngũ quan cũng coi là thanh tú, nhưng khí chất của hắn quá bình thường, hoàn toàn không có chút nào phong thái của một y học đại gia y thuật cao minh, nếu vẫn còn ở trong biển người, chỉ sợ cũng thật sự tìm không ra.
Sau khi đột phá Trúc Cơ Cảnh, sự lĩnh ngộ của Tô Minh đối với Âm Dương nhất đạo tiến bộ vượt bậc, tinh khí thần của hắn càng là hoàn toàn thu liễm trong Tạo Hóa Thụ Miêu, phong mang ẩn tàng, cho dù là Lý Âm ở đây chỉ sợ cũng nhìn không ra Tô Minh có chỗ nào đặc biệt. Không thể trách người ta trông mặt mà bắt hình dong, thật sự là Tô Minh biểu hiện ra quá bình thường!
"Bây giờ bệnh tình của nàng rất nghiêm trọng, co giật trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến hệ hô hấp của nàng, làm trầm trọng thêm tình trạng thiếu oxy não của nàng, nếu thời gian thiếu oxy não quá lâu, trừ não phù sẽ nguy hiểm đến tính mạng ra, động kinh của nàng chỉ sợ cũng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng." Tô Minh đối mặt với sự cự tuyệt của Trần Hải Long không có chút bất mãn nào, nhàn nhạt nói, "Nếu là ở bệnh viện, biện pháp duy nhất chính là tiêm thuốc an thần cho nàng, hoặc dùng thuốc giãn cơ kiểm soát triệu chứng của nàng, nhưng xe cứu thương của Bệnh viện Vệ sinh Hồng Trấn đến Tô Gia Thôn không sai biệt lắm phải ba mươi phút, một đi một về, thì không sai biệt lắm một giờ, từ tình hình hiện tại của nàng mà xem, thiết bị của bệnh viện vệ sinh khẳng định không thể xử lý, còn phải chuyển đến bệnh viện lớn của Lâm Thành, quá trình này, ít nhất phải không sai biệt lắm hai giờ."
"Bây giờ các ngươi đã không còn biện pháp nào khác rồi, hoặc là để ta thử xem sao, còn nước còn tát." Tô Minh bình tĩnh nói, "Hoặc là, cứ để nàng tự sinh tự diệt, chờ đợi xe cứu thương đến, nhưng đến lúc đó thì coi như không còn một chút cơ hội nào nữa rồi!"
"Ngươi xác định ngươi thật sự có thể làm được?" Tần Vũ trầm giọng hỏi.
"Ai mà biết được chứ?" Tô Minh nhún vai, nói, "Để ta thử xem, nàng còn có một tia sinh cơ, nếu không để ta thử, nàng chết rồi, đó chính là ngươi hại chết."
"Ngươi..." Tần Vũ nghẹn lời.
Lời nói của Tô Minh thật sự là quá ác độc, lời nói của Tô Minh khiến hắn cưỡi hổ khó xuống, hắn vạn phần không muốn Tô Minh ra tay, vạn nhất Tô Minh thật sự cứu được Tiểu Viện, vậy chẳng phải nói rằng ngay cả Đặng lão sư của bọn họ cũng không bằng thôn y Tô Minh sao? Nhưng nếu không để Tô Minh thử, vạn nhất Tiểu Viện thật sự vì vậy mà chết rồi, vậy hắn lại an lòng làm sao được?
Trần Hải Long ngẩng đầu lên, liếc Tô Minh một cái, sau đó hít thật sâu một hơi, nói, "Tần Vũ, để vị tiểu ca này thử xem sao!"
"Hải Long, nhưng là..." Tần Vũ có chút không tình nguyện.
"Để hắn thử xem sao, tình hình hiện tại còn có thể tệ đến mức nào nữa?" Thần sắc của Trần Hải Long có chút mệt mỏi, phất phất tay, nói với Tô Minh, "Vị đồng đạo này, Tiểu Viện, thì xin bái thác cho ngươi!"
"Được!" Tần Vũ đứng tại một bên, trong lòng của hắn nghĩ rằng, nếu là việc trị liệu của Tô Minh cũng không có hiệu quả, đến lúc đó hắn xem Tô Minh thu xếp thế nào!
Tô Minh hít sâu một hơi, y thuật của hắn càng lên một tầng lầu, trước khi trị liệu cho Trương Quế Phân vừa lúc tìm một người thử tay, Tiểu Viện này ngược lại là đúng lúc gặp dịp. Tô Minh từ trong túi rút ra một bó ngân châm dùng một lần, đi tới bên cạnh Tiểu Viện đang co giật không ngừng, Tần Vũ và Đặng Đào nhìn nhau một cái, bọn họ ngược lại là muốn nhìn một chút, dưới tình huống như vậy, Tô Minh thi châm như thế nào!
Trên mặt Đặng Đào cũng lộ ra một tia thần sắc đầy hứng thú.
.
Bình luận truyện