Nho Đạo Tiểu Bộ Khoái
Chương 159 : Đảm lược hơn người
Người đăng: nammaket
Ngày đăng: 13:09 03-12-2025
.
Từ Thái Bình cưỡi ngựa diễu phố, dưới ánh mắt của vạn người, hắn đắc ý vô cùng, cười đến không ngậm được miệng, thỉnh thoảng lại chắp tay chào những cô vợ trẻ và thiếu nữ bên đường, chọc cho các nàng nũng nịu hoặc lườm nguýt.
Khi mũi tên lông vũ từ trên trời lao xuống.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Khốn kiếp!
Người của Tề Vân Trại!
Vị cao thủ bắn tên mà hắn gặp ở Song Nhạn Sơn!
Mũi tên này còn mạnh hơn lần trước!
Ta có thể tránh được, nhưng con ngựa này cùng những bộ khoái bên cạnh chắc chắn sẽ gặp nạn.
Mẹ kiếp.
Sắp mất mặt rồi.
Trừ phi hắn phô bày át chủ bài, dùng “Đồng Tường Thiết Bích” để chặn lại.
Nhưng hậu quả đó…
Cùng lúc đó.
Trong Thái Thú Phủ, Quận Thừa Phủ, Phán Quan Phủ cùng mấy tòa hào trạch, cũng có người sớm phát hiện ra mũi tên này.
Nhưng họ lại ăn ý án binh bất động, chờ xem diễn biến.
Phán Quan Hạ Học Nghĩa thậm chí còn nở một nụ cười thâm thúy.
Quả nhiên là thế.
Tề Vân Trại làm sao có thể thờ ơ không động lòng được.
Quả nhiên đã ra tay rồi.
Cơ hội này chọn cũng tốt.
Không chỉ có thể giết Từ Thái Bình để báo thù rửa hận, mà còn tiện thể phô trương uy thế trấn áp.
Nếu ta là Đại đương gia của Tề Vân Trại, cũng sẽ làm như vậy.
Tiểu tử họ Từ kia, đi chết đi.
Ha ha.
Chu huynh, hãy an nghỉ dưới Cửu Tuyền đi.
Ta đã báo thù cho huynh rồi.
Nếu không phải ta sắp xếp tên họ Từ đi Song Nhạn Sơn chấp hành nhiệm vụ, làm gì có được cục diện bây giờ?
Nghĩ đến đây.
Nụ cười trên mặt Hạ Học Nghĩa càng thêm đậm.
Trong mắt tràn đầy mong đợi.
Chết đi.
Tiểu vương bát đản họ Từ.
Trong Thái Thú Phủ.
Tiêu Khai Thành vẫn luôn do dự có nên ra tay hay không, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
Sư gia khẽ cười nói: “Lão gia, sao phải nóng lòng? Từ Thái Bình đó không chỉ được Liễu tiên sinh thưởng thức, lại còn có Tiểu Thiên Đao bên cạnh, chắc chắn không phải hạng người tầm thường, mũi tên này, không thể làm hắn bị thương đâu.”
Tiêu Khai Thành khẽ thở dài một tiếng: “Hắn có thể tránh được, nhưng buổi lễ diễu phố phủ lụa đỏ lại sẽ vì thế mà biến thành một trận đại hỗn loạn, nếu vì thế mà có thương vong, hắn sẽ từ một anh hùng diệt phỉ được mọi người ca ngợi biến thành chuột chạy qua đường, sau này…”
Sư gia lắc đầu: “Lão gia, chuyện này đối với ngài chỉ có lợi thôi.”
“Ngươi nói là…”
“Chờ khi Từ Thái Bình rơi vào tình cảnh khó khăn, ngài chỉ cần kéo hắn một cái, liền có thể có được sự trung thành của hắn, có lợi cho ngài mở ra cục diện mới. Ngài cũng biết đó, Từ Thái Bình đó không chỉ thân cận với Liễu Tam Biến và Mộc Nguyệt Hinh, năng lực bản thân cũng không tệ, dùng tốt, là một trợ thủ đắc lực.”
Tiêu Khai Thành nghĩ một lát, khẽ gật đầu.
Sau đó chăm chú nhìn mũi tên đó từ trên trời lao xuống, thẳng tắp bắn về phía Từ Thái Bình.
Mũi tên.
Rất dài.
Rất thô.
Tốc độ cực nhanh, bạch quang chợt lóe, liền đến đỉnh đầu Từ Thái Bình.
Lại không hề có tiếng động, giống như một luồng ánh sáng thật sự.
Mọi người trên phố bị luồng bạch quang này thu hút, đồng loạt ngẩng đầu lên, đồng loạt phát ra một tiếng kinh hô: “A——”
“Nguy hiểm!”
“Có ám khí!”
“Mau tránh đi!”
“…”
Lúc này.
Mộc Nguyệt Hinh trong đám đông mặt không chút biểu cảm rút đao.
Đao ra khỏi vỏ ba tấc.
Trên lưỡi đao có hàn quang khẽ lóe lên.
Trong lúc hàn quang lóe lên, một đạo đao khí trắng như tuyết bắn ra ngoài.
“Soạt——”
Đạo đao khí trắng như tuyết tản ra ánh sáng chói mắt.
Thẳng tắp lao về phía mũi tên lông vũ từ trên trời lao xuống.
“Ầm——”
Đao và tên va chạm, kịch liệt nổ tung, phát ra tiếng nổ vang trời nhức óc, rồi cùng lúc tiêu tán.
Từ Thái Bình bình an vô sự.
Cưỡi trên ngựa thậm chí còn không hề nhúc nhích.
Các bộ khoái, nha dịch xung quanh cùng với những người dân hiếu kỳ, sau khi hết hoảng sợ, phát ra tiếng hoan hô vang trời.
“Hay quá——”
“Đẹp mắt!”
“Từ Bộ Đầu bình an vô sự!”
“Tà không thắng chính!”
Trong Phán Quan Phủ.
Hạ Học Nghĩa lập tức nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy: “Khốn kiếp! Đáng chết! Phá hỏng chuyện tốt của ta!”
Trong Thái Thú Phủ.
Tiêu Khai Thành thì thất vọng thở dài một hơi: “Từ Thái Bình thật có gan dạ, đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy lại không hề lay động như núi, không những không mất mặt, ngược lại còn vẻ vang hơn.”
Sư gia cũng rất thất vọng: “Quả thực đã đánh giá thấp gan dạ của Từ Thái Bình và thực lực của Mộc Nguyệt Hinh, nhát đao này của Mộc Nguyệt Hinh, có phong thái của cha nàng.”
Tiêu Khai Thành bực bội khoát tay: “Chỉ có cái tên đặt sai, chứ không có biệt danh gọi sai, nàng có danh xưng Tiểu Thiên Đao, thực lực chắc chắn không tệ.”
Sư gia nhìn ra sự bực bội của Tiêu Khai Thành, khẽ khuyên nhủ: “Lão gia, kết cục này đối với ngài không có gì xấu đâu, không cần phải nóng lòng, còn về Mộc Nguyệt Hinh, càng mạnh càng tốt.”
“Ý của ngươi là…”
“Mượn đao giết người!”
Tiêu Khai Thành híp mắt suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Chuyện quan trường thì giải quyết trên quan trường, giết người…”
“Lão gia, tiểu nhân đang nói đến Tề Vân Trại, sau lưng Tề Vân Trại là Trương Gia, Trương Gia lại là đứng đầu trong số các hào tộc ở Dĩnh Âm, Hạ Học Nghĩa lại là người được các hào tộc này tiến cử. Tiêu diệt Tề Vân Trại, tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của Hạ Học Nghĩa, có thể nâng cao uy vọng và sức uy hiếp của ngài đến mức tối đa.”
Tiêu Khai Thành như có điều suy nghĩ gật đầu.
Sư gia tiếp tục nói: “Chưa đủ, lão gia ngài phải tham gia vào, lợi dụng cơ hội mà Từ Thái Bình tạo ra, bao gồm cả bên Liễu Câu Doanh nữa.”
Tiêu Khai Thành nặng nề gật đầu: “Được, chờ Từ Thái Bình diễu phố xong, mời hắn đến phủ ta.”
“Lão gia, không tiện lắm.”
“Ồ?”
“Ngài là Thái Thú, quan lớn địa phương chính ngũ phẩm, hắn là bộ khoái bình thường không có phẩm cấp, chênh lệch quá lớn. Không bằng hẹn một nơi gặp hắn, cũng tỏ vẻ thân thiết.”
“Vậy thì ở Hi Hòa Lâu mời hắn ăn cơm trưa.”
“Tiểu nhân tự mình sắp xếp.”
“Ừm.”
Cái nghề sư gia này rất thần kỳ.
Không nằm trong hệ thống quan lại.
Là quân sư riêng do quan địa phương tự mình thuê, giúp chủ nhân bày mưu tính kế xử lý mọi việc lớn nhỏ.
Không có công danh.
Tiếng tăm cũng không tốt lắm.
Địa vị xã hội lại lúc cao lúc thấp, tùy theo thân phận của chủ mà thay đổi.
Nhưng hầu hết thời gian, sư gia lại là tâm phúc của chủ, việc lớn việc nhỏ đều phải qua tay sư gia trước.
Thậm chí có lúc, sư gia còn đại diện cho chủ.
Không có quyền lực.
Nhưng không ai dám coi thường.
Từ Thái Bình ở Giản Dương huyện, muốn mua chức bộ đầu, còn phải đưa bạc cho sư gia trước, giải quyết được sư gia mới có cơ hội đưa bạc đến tay huyện lệnh.
Muốn qua mặt sư gia trực tiếp đưa bạc cho huyện lệnh?
Đến cả mặt huyện lệnh cũng không thấy được.
Rất nhiều lúc, sư gia còn đóng vai trò môi giới, thay chủ nhân làm một số chuyện mà chủ nhân không tiện ra mặt.
Thái Thú trực tiếp triệu kiến bộ khoái không có phẩm cấp thuộc loại không tiện lắm.
Bởi vì bộ khoái thuộc hệ thống tư pháp, chịu sự quản lý trực tiếp của Phán Quan Phủ, dưới Phán Quan còn có bộ đầu.
Thái Thú triệu kiến bộ khoái bình thường, tương đương với việc người đứng đầu thành phố bỏ qua cục trưởng và đội trưởng trực tiếp triệu kiến cảnh sát viên bình thường, có thể làm nhưng rất không thể diện.
Cho nên.
Sư gia Phùng Sĩ Bác sau khi bàn bạc một vài chi tiết với Tiêu Khai Thành, liền rời Thái Thú Phủ, thẳng tiến đến con phố nơi Từ Thái Bình đang ở.
Trên phố.
Từ Thái Bình thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay về phía Mộc Nguyệt Hinh.
Sau đó nhảy vọt lên đứng trên ngựa, xoay người chắp tay chào những người dân xung quanh, gân cổ lên hô to: “Trong Tề Vân Trại ở một đám vương bát đản không có trứng dái, chỉ biết trốn trong xó xỉnh mà bắn lén, còn hơn cả chuột cống không thấy được ánh sáng.
Ta Từ Thái Bình, sớm muộn gì cũng phải nhổ sạch bọn chúng tận gốc!
Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn xả một hơi ác khí.
Tiện thể giúp mọi người trừ đi cái họa này.
Ta Từ Thái Bình, nói được làm được.”
Nói xong, lại chắp tay: “Được rồi, diễu phố đến đây là hết, mọi người từ từ tản ra, đừng chen lấn, vạn nhất lỡ va chạm còn phải tốn tiền mua thuốc cao dán, không đáng.”
Bách tính trước tiên đồng thanh hoan hô.
Lại ồ lên cười lớn.
Sự hoảng loạn và xôn xao nhỏ do mũi tên đó gây ra, lập tức lắng xuống.
Đám đông dần dần tản đi.
Từ Thái Bình tháo bỏ bông hoa lớn màu đỏ, xuống ngựa đi bộ trở về đội bộ khoái.
Đồng liêu so với trước còn lạnh nhạt hơn.
Thậm chí có cảm giác tránh không kịp, giống như tránh ôn thần.
Rất hiển nhiên.
Những bộ khoái này không muốn bị Từ Thái Bình liên lụy.
Nói cách khác, bọn họ vô cùng chắc chắn Từ Thái Bình còn sẽ bị Tề Vân Trại trả thù mạnh hơn nữa.
Từ Thái Bình cũng rõ điều này.
Sau khi giết Thang Hoán Vân, hắn đã có giác ngộ này.
Đây không phải là trò trẻ con.
Mà là cuộc chiến tranh giành sống chết.
Kẻ thắng, danh lợi song thu.
Kẻ thua, chết không có đất chôn thân.
Vấn đề là ở chỗ, làm thế nào để phá giải cục diện này?
Từ Thái Bình không hề có manh mối nào.
.
Bình luận truyện