Nhập vai

Chương 8 : 1

Người đăng: Wendy2608

Ngày đăng: 11:00 23-06-2025

.
Diêu Phi đi tàu điện ngầm về khách sạn, cô ngồi lên giường rồi mới cẩn thận mở sợi dây bông trên túi tài liệu. Trên bìa màu xanh có hai chữ viết tay "Giữa Hạ", biên kịch Summer. Diêu Phi hít một hơi thật sâu, mở trang bìa, dòng đầu tiên ở trang đầu tiên ghi: Hạ Dao. Cô rơi vào trạng thái trống rỗng trong cơn choáng váng tột cùng. Hạ Dao là nữ chính của "Giữa Hạ", Tô Minh đưa cho cô kịch bản Hạ Dao? "Giữa Hạ" tuy không phải là dự án đầu tư quá lớn nhưng tạo được tiếng vang đáng kể. Đạo diễn trẻ Tư Dĩ Hàn - ảnh đế đình đám hiếm hoi vừa có tài diễn xuất vừa sở hữu lượng fan khổng lồ, biên kịch trẻ Summer, nam chính là ngôi sao nhạc pop thịnh hành Thương Nhuệ. Một ê-kíp làm phim được mong đợi nhất nhì. Rốt cuộc là thế giới này điên rồi, hay Diêu Phi điên? Dù cô Địch Á có một số mối quan hệ, nhưng điều đó tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến việc tuyển diễn viên cho “Giữa Hạ”. Tại sao lại đưa kịch bản nữ chính cho cô? Bảo cô đi thử vai nữ chính? Diêu Phi ngồi trên giường nửa tiếng đồng hồ, vỗ mạnh một cái vào mặt rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm “Giữa Hạ”. “Giữa Hạ” là kịch bản gốc, nhưng bản thảo kịch bản chưa được công bố. Trang Bách khoa toàn thư (Baidu Baike) vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có phần giới thiệu nhân vật chính cùng với tóm tắt cốt truyện. Hạ Dao mười sáu tuổi theo mẹ bước vào nhà họ Thịnh, sống dưới cùng một mái nhà với con trai của bố dượng - Thịnh Thần Quang. Cô gái cô độc Hạ Dao không có bạn bè, thế giới chỉ có học tập. Thịnh Thần Quang tính cách bộc trực, hào hiệp, có rất nhiều bạn bè, thích mọi thứ trừ học hành. Họ là hai tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng vì sự sắp xếp của giáo viên chủ nhiệm, họ trở thành bạn cùng bàn. Họ nắm lấy cái đuôi của mùa hạ, buộc chặt mối liên hệ với nhau. Diêu Phi nhanh chóng lật xem kịch bản trên tay, nội dung gần như giống hệt. Diêu Phi không hề mắc chứng hoang tưởng, cô thực sự đã nhận được kịch bản nữ chính của "Giữa Hạ". Vượt qua buổi thử vai, cô sẽ có cơ hội đóng vai Hạ Dao. Không phải vai phụ, cũng chẳng phải quần chúng. Cô nhận được vai nữ chính, giấc mơ đã thành hiện thực. Không ở lại Thượng Hải quá lâu, Diêu Phi cất kịch bản vào ba lô, thẳng tiến đến ga tàu cao tốc, cô muốn báo tin vui này cho cô Địch Á. Sáu giờ trên tàu, khi đến Bắc Kinh trời đã tối, Diêu Phi theo dòng người ra khỏi ga. Gió lạnh cắt da, tuyết lại rơi xuống mặt đất, nhưng chẳng để lại dấu vết gì. Trận tuyết thứ hai này, mãi chẳng rơi cho đã đời. Diêu Phi lấy điện thoại gọi cho cô Địch Á, nhưng không liên lạc được, điện thoại của cô đã tắt. Có lẽ cô đang có hoạt động gì đó, lòng Diêu Phi tạm thời chùng xuống, quay lại ga tàu điện ngầm trở về chỗ ở. Cô nhận ra mình đói khi ngửi thấy mùi cơm ở cổng khu dân cư, cả ngày chưa uống một giọt nước. Cơn đói như nước lũ tràn qua, ập đến tấn công não cô. Diêu Phi tìm ngay một quán ăn nhỏ gần đó, vào gọi một phần mì xào. Điện thoại reo lên, người gọi là Địch Á, Diêu Phi vội vàng bắt máy. “Em chào cô.” Bên phía “Giữa Hạ” đã có kết quả chưa?” Diêu Phi nhếch mép cười, không kìm được nụ cười, "Có rồi ạ!" “Tin tốt lành? Được giao vai gì vậy?" Địch Á cười hỏi, "Vừa nãy cô đang trong giờ học, giờ mới rảnh tay.” Diêu Phi chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, những tin xấu cô không dám gọi điện cho cô giáo. "Vai nữ chính." Diêu Phi cắn nhẹ môi, suốt quãng đường cô cứ bị giằng xé giữa niềm vui sướng điên cuồng và nỗi bất an day dứt, vừa hân hoan lại vừa lo lắng, nỗi âu lo lan tỏa khắp từng tế bào trong cơ thể. “Nữ chính?” Giọng Địch Á đầy ngạc nhiên, “Không nhầm chứ? Em chắc chắn?” “Em đã đọc kịch bản rồi." Diêu Phi lướt qua kịch bản trong nhà vệ sinh tàu cao tốc, trên tàu không thể xem được, cô đã ký thỏa thuận bảo mật, nếu bị chụp ảnh thì coi như xong đời, "Chắc là vậy.” “Vậy là họ đã đưa kịch bản cho em rồi sao?" Địch Á trầm ngâm suy nghĩ, "Sáng mai em có thời gian không? Đến nhà cô một chút, chúng ta gặp mặt nói chuyện.” “Được ạ.” “Cô gọi điện hỏi tình hình trước, em cứ đọc kịch bản đi, ngày mai đừng mua gì hết, cứ đến đây là được, nghe rõ chưa?” Địch Á hiểu rõ hoàn cảnh kinh tế của Diêu Phi, dù rất quý cô nhưng hiếm khi gọi Diêu Phi đến nhà. Mỗi lần Diêu Phi đến đều tốn kém một khoản lớn, bà không nỡ để Diêu Phi phải chi tiêu. “Thưa cô, có chuyện em muốn nói với cô.” Diêu Phi đứng dậy bước ra khỏi quán nhỏ, ra giữa đường vắng mới cất lời, “Việc giải ước của em không dễ dàng đâu, mấy hôm trước em gặp Tiền Anh, anh ta nói thẳng sẽ giữ hợp đồng của em. Dù hết hạn một năm rưỡi nữa, em cũng không đi được.” “Em gặp Tiền Anh? Họ có làm khó em không?” Diêu Phi có cả ngàn lời muốn nói, nhưng đến cửa miệng lại chẳng thốt được câu nào, "Không sao ạ, em chỉ rất lo lắng. Bên đó có biết tình hình của em không? Khi đưa kịch bản này, họ có cân nhắc về hợp đồng của em không? Không biết họ đã tính toán thế nào. Đã trao kịch bản, chắc là rất coi trọng nhỉ?" "Em đừng gặp người công ty quản lý trước, để cô giúp em tìm hiểu thêm, chi tiết ngày mai gặp mặt bàn bạc sau." “Cảm ơn cô." Diêu Phi không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để diễn tả hết lòng biết ơn với cô Địch Á, cả đời này cô cũng không thể trả hết ơn này, “Cô ơi, ân nhân lớn nhất đời em chính là cô.” “Chờ xong việc rồi hãy cảm ơn cũng chưa muộn, ngốc thế." Cô Địch Á cười nói, "Mai gặp lại.” Cúp điện thoại, Diêu Phi ngửa mặt nhìn những bông tuyết bay mù mịt chìm vào bóng tối vô tận. Cô nhét bàn tay run nhẹ vào túi áo phao, ngón tay siết chặt. Đầu mũi đỏ ửng vì gió lạnh buốt, hít một hơi sâu, hơi lạnh tràn vào phổi, cả người bỗng lạnh buốt. “Cô gái ơi, cơm của cô xong rồi." Chủ quán nhỏ hét to một tiếng, "Tôi để đây nhé.” Diêu Phi nắm chặt điện thoại quay người đi vào, cửa hàng trống trải, chỉ có mình cô. Ông chủ là một người đàn ông trung niên, ngồi bên trong xem tivi, Diêu Phi liếc nhìn, ánh mắt dừng lại. Trên chiếc TV 17 inch là kênh CCTV6, đang chiếu phim Hàn Đao Hành. “Tiếng to quá làm phiền cô à?" Ông chủ đang xem say sưa, bỗng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Diêu Phi, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa, "Tôi sẽ vặn nhỏ tiếng xuống.” “Không sao, không ảnh hưởng gì." Diêu Phi kéo cổ áo lên cao hơn, ngồi lên bàn lấy đôi đũa dùng một lần ra bóc bao bì, "Bác cứ xem tiếp đi.” “Bộ phim này hay lắm, tôi xem nhiều lần rồi." Ông chủ vẫn vặn nhỏ âm lượng xuống, "Không nghe tiếng tôi cũng biết đang diễn đến đoạn nào, cháu còn trẻ chắc chưa xem phim này đâu. Hàn Đao Hành, kinh điển lắm, có thời gian cháu lên mạng tìm xem, xem xong không hối hận đâu.” Hơi nóng bốc lên khiến mắt Diêu Phi cay xè, cô cúi đầu xuống ăn vội mì xào, gật đầu qua loa, "Vâng." “Diễn viên này hình như chỉ đóng một bộ phim thôi, xinh đẹp lại diễn xuất giỏi. Quay xong liền giải nghệ, không biết có phải lấy đại gia không. Ôi, làm con gái sướng thật, chỉ cần xinh đẹp là đổi được tiền. Diễn một bộ phim được bao nhiêu đâu? Gả vào gia đình giàu có, khỏi phải lăn xả kiếm cơm, cả đời hưởng giàu sang, an nhàn làm bà hoàng là được.” Mì xào bị cho quá nhiều dầu rẻ tiền, ăn vào thấy ngán. Cô nhịn buồn nôn ăn nhanh hết đĩa mì, lấy điện thoại quét mã thanh toán rồi quay người bước nhanh ra khỏi quán nhỏ. Sáng hôm sau đúng 8 giờ Diêu Phi đã dậy, tắm rửa trang điểm thay quần áo rồi kéo rèm cửa, cả một màu trắng xóa phủ kín tầm mắt, đất trời khoác lên mình tấm áo bạc, những cành cây ngô đồng thưa thớt trong khu dân cư oằn xuống dưới sức nặng của tuyết. Màu trắng tinh khiết khiến tâm trạng hỗn loạn của Diêu Phi lắng xuống, cô kéo khóa áo phao, đứng trước cửa sổ ngắm tuyết một lúc rồi mới quay người bước ra. Mười rưỡi, Diêu Phi xách đồ đến gõ cửa nhà Địch Á. Địch Á là người mở cửa, vừa nhìn thấy Diêu Phi đã lên giọng trách ngay, "Đã bảo đừng mua đồ mà, ai bảo em mua vậy? Lát nữa em mang về đi." “Hàng tươi sống, không thể trả lại." Diêu Phi cưỡng ép đặt đồ ở lối vào, thay dép đi trong nhà, "Em có tiền, cô không cần lo cho em đâu.” Địch Á nhìn thấy logo siêu thị trên những chiếc hộp, thở dài đóng cửa lại, "Trưa nay ăn cơm ở nhà cô nhé." “Vâng." Diêu Phi cũng không từ chối, cười tươi bước vào, "Em có thể giúp gì không?” “Không cần phải làm gì cả, người giúp việc đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi.” Địch Á bưng mâm trái cây từ bếp ra phòng khách, Diêu Phi những năm trước cứ đến nhà bà là giúp dọn dẹp nấu nướng, Diêu Phi tuy không khéo léo trong giao tiếp, nhưng luôn cố gắng chiều lòng mọi người một cách vụng về, là một đứa trẻ rất thật thà, “Em cứ ngồi đi.” Diêu Phi nhìn quanh, thật sự không tìm thấy việc gì để làm, đành ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế sofa đối diện, "Cô ơi." “Cô đã gọi điện cho Tư Dĩ Hàn." Địch Á ngồi xuống, nói, "Ăn trái cây đi.” Diêu Phi căng thẳng nhìn chằm chằm vào Địch Á, "Thế nào ạ?" “Tư Dĩ Hàn nói sẽ xem biểu hiện thử vai của em, nếu phù hợp, họ có thể tiếp quản hợp đồng của em.” Diêu Phi tựa như kẻ sắp chết đói, bỗng nhiên trước mắt hiện ra một bàn tiệc Mãn Hán toàn tịch. “Cái, cái gì cơ?” “Tư Dĩ Hàn rất coi trọng bộ phim này, cậu ấy không muốn diễn viên trong đoàn phim gặp vấn đề hợp đồng ảnh hưởng đến tác phẩm. Ngay từ đầu họ đã biết tình hình của em, nhưng vẫn đưa kịch bản, cô nghĩ có lẽ họ đang quan sát xem em có xứng đáng được ký hợp đồng hay không.” Diêu Phi thở gấp, giọng nói nghẹn ngào, "Thật sao?" “Đừng khóc, tất cả những điều này đều dựa trên giá trị mà em có thể mang lại, liệu có đáng để họ mạo hiểm hay không.” Địch Á nói, “Làm kinh doanh thì chỉ nói chuyện kinh doanh, hiện tại giá trị thương mại của em thực sự không cao.” Không chỉ không cao, mấy năm qua sau khi bị Hoa Hải đánh phá toàn diện, Diêu Phi gần như chẳng còn chút giá trị nào. Diêu Phi lau mặt, nước mắt chảy không ngừng, cô không thể nào lau khô được, "Cảm ơn cô." Hợp đồng của Diêu Phi có điều khoản phạt vi phạm mỗi năm 10 triệu tệ, cộng thêm sự đàn áp của Lý Thịnh. Trước đây cũng có công ty muốn tiếp quản, nhưng khi nhìn thấy số tiền phạt vi phạm lên đến hàng nghìn triệu liền lùi bước. Hiện tại hợp đồng của Diêu Phi còn lại một năm rưỡi, kéo dài thêm cũng chỉ là giảm đi nửa năm, ban đầu cô ký vào điều khoản bất lợi sẽ tự động gia hạn, thời hạn hợp đồng tối thiểu của cô là một năm. Nếu không thể hòa giải, nếu kiện tụng để hủy hợp đồng, cô ít nhất phải trả 10 triệu tệ tiền phạt vi phạm. Không có mấy công ty nào dám mạo hiểm đắc tội Lý Thịnh chỉ để chi trả mười triệu cho một nữ diễn viên đã quá thời và mang tiếng xấu. “Hãy cố gắng tạo ra giá trị, để người ta thấy được tiềm năng của em.” Địch Á gọi điện cho Tư Dĩ Hàn, khéo léo dò hỏi, bên kia chỉ nói đại khái. Địch Á cố gắng hết sức để động viên Diêu Phi không bỏ cuộc, nhưng thực lòng cũng không chắc chắn, số tiền mười triệu quá lớn, liệu thực sự có ai sẵn sàng chi trả cho Diêu Phi không? “Diêu Phi, em hãy đến Thượng Hải đi, công ty của họ đều ở đó. Thường xuyên lui tới với họ, gây sự chú ý. Những người thuộc thế hệ thứ hai này có tiền dư giả, chỉ cần em khiến họ cảm thấy xứng đáng, cuộc đời em sẽ khác. Ở gần thì cơ hội sẽ nhiều hơn, hãy nắm bắt từng cơ hội. Em đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là mười tám nữa, thời kỳ vàng son của nữ diễn viên đã trôi qua gần hết, mọi việc hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.” Địch Á không muốn dạy Diêu Phi chấp nhận những quy tắc méo mó của thế giới này, đó là điều bà không muốn thấy nhất. Diêu Phi như một tờ giấy trắng, tinh khiết vẹn nguyên. Nhưng thế giới này, người quá cứng rắn sẽ không thể tồn tại, tờ giấy trắng không chữ cuối cùng sẽ kết thúc trong thùng rác. "Em phải biết cúi mình." Địch Á nói khi trong lòng trào dâng nỗi buồn, bà đã vẽ nét đen đầu tiên lên tờ giấy trắng mà mình bảo vệ bấy lâu, "Em phải biết lượng sức mình, biết tìm lợi ích cho bản thân. Xã hội này, kẻ yếu không có quyền phát ngôn, không có lựa chọn nào cả. Chỉ khi đứng trên cao, trở thành kẻ mạnh, em mới có thể đặt ra luật lệ, nắm giữ vận mệnh của chính mình."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang