Mối Quan Hệ Ngày Đêm
Chương 2 : 1
Người đăng: Wendy2608
Ngày đăng: 22:15 19-06-2025
.
Trong phòng, Chu Hề bị kẹp giữa người đàn ông và cánh cửa, hơi thở phảng phất mùi rượu nhẹ từng lớp từng lớp siết chặt lấy cô.
Nụ hôn vừa dứt, người đàn ông buông cô ra, cúi xuống nâng mặt cô lên, đôi mắt đen sau tròng kính khóa chặt vào đôi môi đỏ ửng của cô.
Chu Hề ngẩng cằm lên, ánh mắt chạm vào anh, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau.
Ngay khoảnh khắc sau, cô giơ tay túm lấy cổ áo sơ mi của anh, kéo mạnh xuống.
Người đàn ông khẽ nhếch mép, rất hợp tác cúi người xuống, đón lấy đôi môi của cô.
Cô vốn chẳng thích kiễng chân, nụ hôn của cô cũng như mọi khi, phóng khoáng, trực tiếp và đầy dục vọng.
Chiếc áo vest khoác trên cánh tay rơi xuống đất, bàn tay anh đã chuyển sang ôm lấy sau gáy cô, lòng bàn tay đặt sau eo nóng rực.
Nụ hôn này kéo dài lâu hơn, Chu Hề buông anh ra, thở gấp nói, "Đi tắm đi."
Người đàn ông chạm trán vào cô, cắn nhẹ môi dưới của cô, "Cùng tắm đi."
“Em tắm rồi.”
“Cùng anh tắm lần nữa.”
Không cho cô cơ hội từ chối, anh đã đỡ lấy chân cô, bế cô lên và bước nhanh vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt.
Ánh đèn vàng ấm từ gương tỏa xuống, len lỏi trên chiếc áo choàng lụa xanh đen của cô, phản chiếu ánh sang lấp lánh, làm nổi bật chiếc cổ thon thả trắng ngần, khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
Chu Hề nhìn anh, “Không phải là đi tắm sao?”
“Không vội.” Anh nắm lấy mắt cá chân cô, những ngón tay thon dài lướt dọc theo bắp chân mảnh mai, kéo theo tấm lụa mềm mại từ từ cuộn lên.
Đến thắt lưng, anh khom người, cúi đầu xuống.
Chu Hề nhắm mắt, tay bám vào mép bồn rửa như đang chìm vào biển cả cuồn cuộn, từng đợt sóng dâng trào.
Anh biết cách khiến cô thỏa mãn, từng li từng tí đều chuẩn xác, chẳng mấy chốc khiến cô thở gấp, cong bàn chân và hét lên trong đê mê, “Ninh Diên.”
Ninh Diên từ tốn ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng ẩm ướt, gọng kính mảnh khẽ phản chiếu một tia sáng.
Chu Hề hơi hé môi, chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo đong đưa trên người, để lộ bờ vai thơm tho, sau hai giây nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười sau tròng kính, cô giơ tay gỡ chiếc kính mắt ra, "Vướng víu."
Ninh Diên nở nụ cười rạng rỡ hơn, nghiêng người đè xuống, một tay cất chiếc kính lên bồn rửa mặt, tay kia đỡ lấy gáy cô, khóa chặt đôi môi.
Chu Hề đón nhận nụ hôn của anh, tay đặt lên hàng cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa châm lửa.
Họ đã quen thuộc với nhau, hiểu rõ cơ thể và những điểm nhạy cảm của đối phương. Anh vừa không để cô dễ chịu, giờ cô cũng sẽ không để anh nếm trải ngọt ngào một cách dễ dàng.
Sàn nhà bừa bộn, ngọn lửa cuồng nhiệt khiến đôi mắt Ninh Diên đỏ hoe.
Cuối cùng, cô được bế vào phòng tắm, cuối cùng lại tắm thêm một lần nữa.
Sau khi tắm xong, anh bế cô trở lại giường, ngồi ở đầu giường, cắm máy sấy và nhẹ nhàng sấy khô mái tóc ướt của cô.
Chu Hề thả lỏng người dựa vào lòng anh, để anh vuốt ve mái tóc của mình, tiếng ồn trắng vo ve bên tai là bản nhạc ru tuyệt vời nhất, khiến cô dần khép mắt lại.
Ninh Diên tắt máy sấy, cúi đầu liền thấy khuôn mặt ngủ yên bình của cô, nét mặt thanh tú da trắng mịn ngây thơ, hàng mi cong vút như chiếc quạt lông rủ xuống mí mắt, trông như một cô gái nhỏ chưa từng biết đến thế sự.
Chưa từng biết đến thế sự?
Ninh Diên bật cười vì tính từ mà mình vừa nghĩ ra.
Anh đặt máy sấy tóc trên đầu giường, tắt đèn rồi ôm cô nằm xuống.
Dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc.
Nghe tiếng cô rên rỉ khó chịu, Ninh Diên dùng cằm cọ cọ vào trán cô, giọng dịu dàng nói: "Suỵt, ngủ đi."
Giấc ngủ này không sâu lắm, chưa chợp mắt được bao lâu, Chu Hề đã tỉnh dậy.
Cô trở mình với tay lấy điện thoại, chưa kịp chạm tới đã nghe Ninh Diên bên tai hỏi: "Sao thế?"
"Mấy giờ rồi?" cô hỏi.
Ninh Diên ngẩng tay xem đồng hồ, "Hơn 12 giờ, em còn có việc gì à?"
Chu Hề khẽ ừ một tiếng, lật người đè lên người anh, cắn nhẹ vào cằm anh: "Được không?"
Đương nhiên là..
Lần này, cuộc vui kéo dài lâu hơn lần trước.
Khi đạt đến cực khoái, Chu Hề siết chặt vai anh, gần như kiệt sức ngả vào ngực anh, thở gấp từng hồi, bên tai là tiếng tim anh đập thình thịch.
Ở tuổi 35, người đàn ông này quả thực có thể lực rất tốt, đủ khả năng khiến cô thoải mái và thét lên vì khoái cảm.
Trong lúc cảm thán, cô nghe thấy Ninh Diên vuốt ve lưng trơn láng của mình hỏi: "Anh bế em đi tắm nhé?"
"Không cần." Cô không nhúc nhích.
Ninh Diên véo nhẹ eo cô, nửa cười nửa chọc: "Muốn thêm lần nữa thì cũng phải để anh nghỉ ngơi chút đã."
"Đây là lần cuối cùng." Giọng Chu Hề bình thản.
Bàn tay xoa nhẹ eo sau của cô bỗng khựng lại. Ninh Diên nheo mắt, "Lần cuối cùng?"
"Chúng ta có thể kết thúc rồi." Chu Hề thẳng thừng tuyên bố.
Ánh mắt Ninh Diên chợt tối sầm, "Tại sao?"
Chu Hề đang nằm ép trên ngực anh bỗng chống tay ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng không chút dục vọng nhìn xuống khuôn mặt anh, ngón tay trắng mảnh khảnh lướt nhẹ từng đường nét thanh tú trên đôi mày mắt kiều diễm, cử chỉ phóng túng nhưng đầy xa cách.
“Cần em nói à?” Cô hỏi.
Ninh Diên nắm lấy tay cô, ánh mắt trở lại bình thường, “Chu Hề, em thực sự quá thông minh.”
“Như nhau thôi.” Chu Hề rút tay lại, lật người xuống giường, nhặt chiếc áo choàng ngủ rơi ở cuối giường mặc vào, vừa thắt dây lưng vừa nói, “Phòng khách có áo sơ mi mới.”
Ninh Diên cười lắc đầu, lấy kính trên đầu giường đeo vào.
Bình thường sau khi làm xong chuyện ấy, hoặc là anh sẽ bảo người mang quần áo sạch đến, hoặc là gửi quần áo bẩn đi giặt hấp, nhưng lần này, cô rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng kéo quần lên rồi đuổi người.
Cô đã tính toán chính xác anh sẽ đến, còn tính toán cả việc sau đêm này, mối quan hệ đặc biệt của họ sẽ chấm dứt, quả thực là tỉnh táo và kiềm chế quá mức.
Ninh Diên không ngạc nhiên trước quyết định của cô, tối nay tình cờ gặp ở trung tâm tài chính, anh đã biết mối quan hệ này sẽ không kéo dài. Chỉ là, anh không ngờ nó lại kết thúc nhanh đến vậy.
Rốt cuộc anh vẫn đánh giá thấp sự nhạy bén của cô, chỉ một cái liếc mắt vội vã, mà cô đã nhìn ra manh mối.
Ninh Diên ngồi dậy, cố ý hỏi dù đã biết rõ đáp án, "Không còn cơ hội cứu vãn sao?"
Chu Hề quay lại liếc nhìn anh, ánh mắt như đang khinh thường vì hỏi một câu ngớ ngẩn.
Ninh Diên bất lực mỉm cười.
Chu Hề ngoái cổ, lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi quay người, "Anh về tắm đi, ra ngoài nhớ đóng cửa giúp em."
Chu Hề tắm lần thứ ba trong đêm, đứng trước gương chăm chú thực hiện bước dưỡng thể lần hai. Trên người cô vài vết hồng đậm nhạt khác nhau, là bằng chứng của cuộc vui vừa qua.
Đáng tiếc thay, niềm vui này buộc phải tuyên bố kết thúc.
Thoa xong kem dưỡng thể, Chu Hề khoác áo choàng ngủ bước ra, Ninh Diên đã đi rồi, trước khi đi vẫn như mọi khi, để sẵn cho cô ly nước ấm trên đầu giường, chỉ có điều lần này, bên dưới có kèm một mẩu giấy, "Rất tiếc, nhưng cũng rất mong chờ."
Nét bút như rồng lượn rắn trườn, mạnh mẽ và đầy uy lực, chẳng giống chút nào với khí chất nho nhã điển trai của anh, mà lại rất hợp với tính cách ẩn giấu bên trong.
Chu Hề nhấp hai ngụm nước, cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Chương Mục Chi gửi cách đây hơn nửa tiếng: 【Chu Tổng, tôi nhớ ra người đó là ai rồi, giáo sư kinh tế học trường ĐH A, lão tiên sinh Vu Thụy Phong - Quốc sư, ân sư của Ninh Diên.】
Chu Hề khẽ mỉm cười, nào chỉ là ân sư.
Quốc sư Vu Thụy Phong, nhân vật tiên phong trong viện nghiên cứu kinh tế tài chính, đã chủ trì và tham gia thiết kế vô số cuộc cải cách chính sách kinh tế tài chính, cũng là học giả kinh tế đầu tiên đề xuất đưa quỹ bảo hiểm xã hội vào thị trường. Dưới sự thúc đẩy của ông, 5 năm trước, chính phủ đã thành lập Ủy ban Quản lý Chuyên trách Quỹ Bảo hiểm Xã hội, thử nghiệm vận hành quản lý vốn, xông vào thị trường thứ cấp, dựa vào lợi thế vốn mạnh đã thu về lợi nhuận khổng lồ, trở thành "đội quân quốc gia" hùng mạnh trong mắt các nhà đầu tư.
Tuy nhiên, từ năm ngoái, thị trường chứng khoán đã lao dốc từ đỉnh cao 5000 điểm và dao động ở mức thấp trong thời gian dài, bước vào giai đoạn trầm lắng. Việc kiếm lời trên thị trường thứ cấp trở nên khó khăn hơn, cùng với hàng loạt yếu tố khác như đòn bẩy tài chính, ý tưởng đa dạng hóa hoạt động của các quỹ phúc lợi xã hội như bảo hiểm xã hội đã được đưa ra. Dù đến nay vẫn chưa có kết luận chính thức, nhưng rõ ràng Ninh Diên cũng như cô đã khẳng định việc này chắc chắn sẽ được đưa vào chương trình nghị sự trong thời gian tới.
Quỹ nghìn tỷ như vậy, nhìn ra toàn cầu, có được mấy? Bất kỳ tổ chức nào nắm giữ, lợi ích đi kèm sẽ là vô hạn.
Rõ ràng, KR đã bắt đầu bày binh bố trận để chiếm lấy miếng mồi béo bở này. Vì thế, giữa họ chắc chắn sẽ có một cuộc chiến khốc liệt, đồng nghĩa với việc phải tuân thủ một ranh giới không thể vượt qua.
Chỉ là bạn tình hợp cạ mà thôi, còn chưa đủ tầm để lên bàn cân lựa chọn của cô.
Chu Hề nhặt tờ giấy ghi chú lên, từ tốn gấp thành một chiếc máy bay giấy nhỏ, giơ tay ném đi, vút một cái bay thẳng vào thùng rác bên cạnh bàn.
Đêm tĩnh lặng như nước, dưới lầu chiếc xe ô tô màu đen đang nổ máy đậu ở chỗ đỗ xe tạm thời. Thời gian đỗ hơi lâu khiến người gác cổng cảnh giác.
Trong xe, tài xế nhìn thấy bảo vệ cầm ô đi tới, quay đầu nhắc khẽ, " Ninh Tổng, bảo vệ tới rồi."
Ninh Diên ở hàng ghế sau từ từ mở mắt, "Đi thôi."
Tài xế đáp lời, giơ tay ra hiệu cho bảo vệ rồi lái xe ra khỏi cổng khách sạn.
2 giờ sáng, đường phố thưa thớt xe cộ.
Tài xế hỏi: "Ninh Tổng, có về căn hộ không ạ?"
“Không, đến khách sạn, 7 giờ ra sân bay.”
"Vâng." Tài xế ngước mắt, lén liếc qua gương chiếu hậu nhìn ông chủ đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ rẽ xe vào con đường quen thuộc.
Suốt nửa năm nay, không ít lần anh ta đón ông chủ từ nơi này lúc nửa đêm, nhưng đây là lần đầu tiên phải ngồi không trong xe gần nửa tiếng mới đi. Tuy nhiên, đây không phải là những điều anh ta có thể tò mò.
Trợ lý Ngô khi chọn anh ta làm tài xế riêng cho Tổng giám đốc Ninh tại Thanh Châu đã dặn dò: bịt tai, ngậm miệng, nắm chặt vô lăng. Dù nhận ra tối nay ông chủ có chút khác thường, anh ta cũng chỉ dám liếc nhìn một cái rồi tập trung vào việc lái xe.
Xe nhanh chóng đến khách sạn nơi Ninh Diên thường ở. Khi xuống xe, Ninh Diên nói với tài xế: "Đã khuya rồi, anh cũng ở lại đây đi."
Tài xế cúi người cảm ơn, thấy anh cầm một túi quần áo trên tay, vội hỏi: "Cần mang đi giặt không ạ?"
"Không sao, để tôi tự làm." Ninh Diên mỉm cười nhẹ, lịch sự chúc ngủ ngon rồi bước vào khách sạn.
Ninh Diên có một phòng suite thuê dài hạn ở đây. Vào phòng, anh cởi bộ đồ đang mặc, bỏ cùng túi quần áo vào giỏ đồ bẩn rồi bước vào phòng tắm.
Dưới tiếng nước chảy róc rách, anh không khỏi nghĩ đến cảnh sắc diễm lệ vài giờ trước. Tuổi anh đã qua cái thời ham muốn mãnh liệt, nhưng với cô lại càng thực tủy tri vị. Tiếc thay, cả hai đều là người thông minh và tỉnh táo.
Từ bạn tình trở thành đối thủ, quả thực đáng tiếc, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc phải đấu trí với cô, Ninh Diên lại thấy trong lòng dâng lên một niềm phấn khích khó tả. Từ tâm lý đến thể xác, đều khiến anh...
Cúi nhìn xuống chỗ ấy, thật là càng sống càng trẻ con, Ninh Diên cười ngượng rồi vặn nhỏ vòi nước, tắm bằng nước lạnh.
Sáng hôm sau, Ninh Diên đáp chuyến bay sớm từ Thanh Châu về Bắc Thành.
Trên máy bay, trợ lý Ngô Ứng đưa cho anh một bản báo cáo, "Ninh Tổng, đúng như dự đoán của anh, tối qua Hồng Thăng đã gặp Bộ trưởng Cố để bàn về kế hoạch quản lý tài sản đợt 3 của Nhân Xã. Họ đã thuyết phục được Bộ trưởng Cố đồng ý giao đợt này cho quỹ đầu tư tư nhân vận hành, đồng thời giao cho Hồng Thăng thiết kế tài sản cơ sở và phương án chuyên biệt cho kế hoạch quản lý tài sản."
Quý Uất Đồng ngồi cạnh Ninh Diên khẽ cười, "Ghê thật, lại có thể khiến Bộ đồng ý để họ thiết kế tiêu chí và phương án, thế này thì các công ty khác còn chơi kiểu gì nữa?"
“Nhưng." Quý Uất Đồng nhếch mép, "Lần này Hồng Thăng sợ là sắp rơi vào bẫy rồi.”
.
Bình luận truyện