Mãn Đường Hoa Thải
Chương 89 : Dã vô di hiền
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 19:31 12-06-2024
Ngoài cửa sổ liễu lục oanh đề.
Tiết Bạch mở mắt ra, phát hiện mình đã ngủ thiếp đi trong đãi khách đường của Ngọc Chân Quan.
“Kẽo kẹt” một tiếng, môn bị thôi khai.
Lý Đằng Không cầm phất trần trong tay, đứng ở ngoài cửa như muốn bước vào, rồi lại dừng bước, cách ngưỡng cửa cùng Tiết Bạch đối mặt nhìn nhau.
“Khổ cực Tông tiểu thư.” Tiết Bạch đứng dậy chấp lễ, hỏi: “Nhan tiểu cô nương đã khỏe hơn chưa?”
“Tâm kiệt co giật, đúng lúc ta am hiểu, đã châm cứu qua, lại dùng thêm lý khí thang, tạm thời không sao rồi. Nhưng nàng có bệnh trong tim, thân thể lại yếu, về sau sợ sẽ còn tái phát.”
“Có thể điều trị sao?”
“Nhan phu nhân cũng hỏi giống ngươi, ta đã kê dược phương, nhưng Nhan phu nhân đã trông suốt cả đêm, ngươi có tiện đi mua chút dược liệu không?” Lý Đằng Không nói đến đây, lại hỏi: “Ngươi là học sinh của Nhan công sao?”
“Ân, ta đi mua ngay.”
Lý Đằng Không hướng ánh mắt đến, trông thấy Tiết Bạch với thần sắc thản nhiên, đã đi tới trước mặt nàng, liền vội vàng từ trong tay áo lấy ra một tờ dược phương, nói: “Trong đó không thiếu dược liệu trân quý, ngươi chưa chắc có thể tìm được.”
“Không sao, để ta ghé thêm vài dược phô.”
“Ân.”
Theo nhịp phất trần khẽ lay động, Lý Đằng Không xoay người xuôi theo hành lang bước về hậu phương, khí chất điềm tĩnh, trông rất tiên phong đạo cốt.
Vừa bước hai bước, nàng ngoảnh lại, thấy Tiết Bạch đang bước xuống bậc thềm hướng về chính môn. Không khỏi thầm nghĩ, hắn thật đúng là dễ bảo......
Đang nhìn đến xuất thần, thì chợt hắn quay đầu lại.
Lý Đằng Không có chút bối rối, vội vàng tránh né, ổn định đạo tâm, thản nhiên rời đi.
Sau khi quan sát tình hình của Nhan Yên thêm lần nữa, nàng đi nghỉ ngơi một hồi, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, Tiết Bạch vẫn chưa trở về.
Nàng biết những dược liệu kia cũng không dễ dàng thu thập đủ, đoán chừng còn phải đi lấy thêm chút tiền.
Nàng liền bước đến đan phòng, trước tiên chọn ra những dược liệu có sẵn trong kho, chốc lát sau, Tiết Bạch rốt cuộc cũng về tới.
“Mời Tông tiểu thư xem qua, là những thứ này sao?”
“Mua nhiều như vậy?”
“Đã cần trường kỳ điều trị, không ngại mua nhiều hơn một chút.”
“Cũng tốt.”
Lý Đằng Không nhẹ nhàng gật đầu, xoay người lấy ra chiếc cân tiểu ly, bắt đầu phối thuốc.
Nàng vừa mới nhặt lên vài miếng đan sâm, thì thấy Tiết Bạch lại gần hỗ trợ, trong lòng liền hoảng hốt, làm rơi hai miếng ra ngoài, vô tình lại cân vừa đủ trọng lượng của đan sâm.
“Ngươi gói dược liệu.” Nàng thản nhiên nói, “Chớ có quấy rối.”
“Được.”
Trong đan phòng tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng.
Mùi thuốc không giống với mùi thơm của hương liệu, có chút đắng, nhưng khi ngửi lại thấy dễ chịu, cỏ cây thanh khí thấm vào ruột gan.
Lý Đằng Không rất ưa thích mùi hương này.
Trong lúc lơ đãng nàng lặng lẽ liếc nhìn Tiết Bạch, phát hiện hắn cũng không ghét nó.
Ngoài cửa sổ trời trong gió nhẹ, hai người đều không nói gì, cúi đầu phối thuốc, lại có thể cảm nhận được tuế nguyệt an ninh tường hòa.
“Đúng rồi.” Lý Đằng Không bỗng nhiên mở miệng, “Ta muốn nói với ngươi...... Ta tu đạo cũng không phải là bởi......”
Nàng không hi vọng hắn vì nàng xuất gia mà hổ thẹn, cũng không cho rằng chính mình là vì hắn.
Từ lâu, nàng đã quyết định như vậy rồi.
Chỉ là lời đến khóe môi, chợt không biết nên nói thế nào mới tốt.
“Ta hiểu.” Tiết Bạch nói: “Ngươi có lý tưởng của ngươi, tích đức hành thiện, hành y tế thế.”
“Ân.”
Rời xa Hữu tướng phủ, cùng hắn ở chung thế này, Lý Đằng Không cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
….
“Trước tiên dùng những thang thuốc này, qua vài ngày nữa các ngươi lại đến, hoặc là lúc ta ra ngoài xem bệnh sẽ đến Nhan trạch thăm Tam Nương.”
“Đa tạ luyện sư, ân cứu mạng, cả nhà thiếp thân suốt đời không quên.”
Vi Vân dứt lời, Nhan Yên cũng hành lễ nói: “Đa tạ luyện sư xuất thủ tương cứu.”
Lý Đằng Không ôn nhu nở nụ cười, quên mất hôm nay nàng vẫn luôn bày ra thái thượng vong tình tư thái, nói: “Y thuật của ta chưa tốt, sư phụ mới là tuyệt thế danh y, chờ hắn trở lại Trường An, có thể sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi.”
Nhan Yên ánh mắt sáng lên, hiện ra vẻ chờ mong.
Nàng lúc này đã tốt hơn nhiều, khôi phục bộ dáng hồn nhiên như trước, nhưng trên môi vẫn không có huyết sắc.
Vi Vân mấy lần muốn lưu lại tiền xem bệnh, nhưng Lý Đằng Không mặc kệ thế nào đều không thu, bảo rằng từng lập quy củ không thu tiền xem bệnh, chỉ cần tự trả tiền dược liệu là được.
Nhan gia chúng nhân đành phải nhiều lần nói lời cảm tạ, mang Nhan Yên về nhà trước rồi bàn tiếp.
Trước lúc rời Ngọc Chân Quan, Tiết Bạch không ngờ lại trông thấy Hiểu Nô đang mặc đạo phục.
Thân hình gầy gò đôi chút, vẻ mặt không vui, liếc nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi......
~~
Xe ngựa chạy vào Nhan trạch rồi dừng lại.
“Lần này thật sự đa tạ ngươi.” Vi Vân nhìn về phía Tiết Bạch, cảm khái nói: “Đợi lão sư ngươi về nhà, liền để hắn hảo hảo cảm tạ ngươi một phen mới được.”
“Sư nương không cần đa lễ, là chuyện học sinh phải làm.”
Lúc này, Nhan Yên được tỳ nữ đỡ lấy, cẩn thận bước từng bước xuống xe, thoáng liếc nhìn Tiết Bạch, có vẻ hơi nghi hoặc, sau đó quy quy củ củ mà hành vạn phúc thay lời cảm tạ.
“Tạ ca ca cứu mệnh chi ân.”
Nàng dù ham chơi, lại rất hiểu chuyện.
Tiết Bạch mỉm cười đáp lễ, không quấy rầy nữa, xoay người hồi gia.
~~
Hôm sau, hắn lại đến Nhan trạch một chuyến, hỏi sơ tình huống, tỏ ý lão sư không tại, nếu có chuyện gì có thể tùy lúc sai phái hắn.
Sau đó, hắn mới nhớ tới Xuân thí sắp yết bảng.
“Hai ngày qua ngươi bận rộn chuyện gì? Cũng không đi Quốc Tử Giám, hôm nay yết bảng biết không?”
“Biết, đang định đi xem bảng.”
“Vẫn phải là ta nhắc nhở ngươi......”
Sáng sớm, Đỗ Ngũ Lang cố ý chạy tới Trường Thọ phường, cùng Tiết Bạch đi đến Hoàng thành.
Ngày yết bảng trên phố đông người hơn hẳn, ngay cả bọn tiểu cô nương ngày bình thường không xuất môn cũng cầm quạt tròn ra ngoài tuyển tế.
Tiết Bạch còn chưa tới An Thượng môn, đã bị ngộ nhận là kim khoa sĩ tử, trong tay bỗng dưng bị nhét đầy những phong thư đủ màu sắc, mời hắn tới cửa cầu hôn.
Sắp đến trường thi, phía trước quá chật, ngựa không qua được, hai người đành tung người xuống ngựa.
“Ta đến Quốc Tử Giám buộc ngựa, ngươi giúp ta cầm một lúc.”
Đỗ Ngũ Lang còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã bị nhét đầy một chồng thải tiên.
“Ai, ngươi......”
Đột nhiên, chung cổ tề huyên.
“Yết bảng!”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, liền thấy phía trước có quan lại giơ cao một tấm kim bảng, dán vào bức tường ở phía nam trường thi.
Đỗ Ngũ Lang ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: “Ngắn như vậy?”
Đoàn người giống như thủy triều chen tới, hắn lập tức bị đẩy sang một bên, cùng ven đường một tiểu cô nương mập mạp đối mặt nhìn nhau.
Tiểu cô nương kia trên dưới đánh giá hắn, ánh mắt rơi vào thải tiên trong tay hắn, kinh ngạc trừng to mắt, tiến lên vạn phúc nói: “Lang quân phải chăng trúng bảng, cưới nô gia có được không?”
“Cái...... Cái gì?”
“Phụ thân! Bên đây có một tiểu lang quân trúng bảng!”
“Ta......”
Không đợi Đỗ Ngũ Lang phản ứng lại, một đám người lập tức lao đến tranh giành: “Các ngươi thả ra, đây là lang tế nhà ta!”
Trong cảnh hỗn loạn, các sĩ tử đang chen đến phía trước ngẩng đầu nhìn lên, người người đều kinh ngạc.
“Chuyện gì xảy ra?!”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Thường khoa trúng bảng hai mươi ba người, chế khoa không một người trúng bảng, sao lại như thế?”
“Phát hiện không? Người trúng bảng một cái áo vải cũng không có......”
Tôn Oanh, Bao Cát, Thạch Trấn, Lý Hải, Tưởng Chí...... Rất nhanh, hắn xem xong hai mươi ba danh tự.
Trạng Nguyên là Dương Hộ.
Không thấy Đỗ Phủ, không thấy Nguyên Kết, Lưu Trường Khanh, Hoàng Phủ Nhiễm, cũng không nhìn thấy Nghiêm Trang, Trương Thông Nho, Bình Liệt.
Những sĩ tử mà người đương thời cho rằng tài vọng xuất chúng, không có một ai trúng bảng cả.
“Đi thôi.”
Đỗ Phủ còn đang sững sờ, Tiết Bạch trực tiếp kéo qua hắn.
Xuyên qua đám người đã cùng Nguyên Kết, Đỗ Ngũ Lang thất lạc, cũng may Quốc Tử Giám không xa, hai người trực tiếp quay lại Thái học quán.
“Lạc bảng?” Đỗ Phủ như mất hồn vậy, lẩm bẩm nói: “Sao lại như thế? Kim khoa dùng ‘võng lưỡng phú’ làm đề, dùng ‘dĩ đạo đức hi di’ làm vần, ta hạ bút như có thần......”
“Tử Mỹ huynh, thành bại chính là nhân sinh thường thái, năm sau thi lại là được.”
“Nhưng ta không rõ.”
Hai người vẫn đang nói chuyện, thì bên trong Quốc Tử Giám bỗng nhiên truyền đến tiếng hô hoán.
“Phúc thí!”
“Phúc thí!”
“Phúc thí!”
Mới đầu, vẫn chỉ là một hai tiếng hô, thế nhưng thanh âm nhanh chóng bắt đầu hội tụ, dần dần tạo thành sơn hô lôi động.
Khi Tiết Bạch cùng Đỗ Phủ đứng dậy, đã cảm thấy như đang đắm mình trong sóng biển.
Bọn họ bước ra hào xá, thấy các sinh đồ đều đang la hét.
Trên đường phố, vốn là muốn rời đi các sĩ tử bắt đầu hội tụ lần nữa.
Có người đứng ở trên tường viện của Quốc Tử Giám cao giọng hô to.
“Thánh Nhân không đến đình thí, Ca Nô độc quyền khoa tràng, Vương Hồng nghiêm phòng tử thủ! Gian thần vì ngăn chặn tai mắt, kim khoa xuân thí lại không có một người áo vải cập đệ! Chúng ta cam lòng đứng làm trượng mã sao?! Chư vị, theo ta thỉnh Thánh Nhân phúc thí!”
“Phúc thí! phúc thí!”
Tiết Bạch đưa tay kéo Đỗ Phủ, lại bị Đỗ Phủ trở tay giữ chặt, theo đoàn người đang dũng mãnh kéo đến Hoàng thành.
“......”
Phía trước bỗng nhiên lại rối loạn tưng bừng.
“Ca Nô sợ sĩ tử thôn quê dâng đối sách khiển trách bản thân gian ác, độc quyền khoa tràng! Hơn nữa còn sai Kim Ngô Vệ dọn dẹp đường phố, có ý định đánh giết chúng ta! Chúng ta nên hướng về Vĩnh Lạc phường thỉnh Tả tướng ra mặt!”
Tả tướng này, dĩ nhiên không phải là Trần Hi Liệt, hiện tại chỉ có thể cúi người gật đầu với Lý Lâm Phủ, mà là nói đến Lý Thích Chi.
Tiết Bạch bỗng nhiên nhận ra, Lý Thích Chi hiện giờ vừa lúc tại Trường An, chỉ sợ cuộc phong ba này ngày càng bùng phát.
Hắn căn bản không ngăn cản được, chỉ có thể cùng Đỗ Phủ theo đoàn người đổ xô về Vĩnh Lạc phường.
Cả con phố đầy những tiếng hô “Phúc thí”, quần tình phẫn nộ, đã không ai có thể trấn an những sĩ tử này.
“Thứ Sơn ở nơi đó!”
Bọn họ rốt cuộc tìm được Nguyên Kết, đang đứng ngoài phủ môn của Lý Thích Chi.
Cửa lớn màu đỏ son kia đã mở ra.
Lý Thích Chi mặt trầm như nước, đứng trên bậc thang, trong tay cầm một quyển trục dài.
Nguyên Kết thần sắc sục sôi, một tay cầm bút, một tay cầm quyển, múa bút thành văn, bên cạnh hắn là một người trẻ tuổi, nhìn theo chữ viết của hắn rồi cao giọng đọc lên.
“Xuân Đinh Hợi năm Thiên Bảo, Nguyên Tử dùng văn chương phục vụ triều đình, viết 《 Hoàng Mô 》 tam thiên, 《 Nhị Phong Thi 》 mười thiên, chỉ mong cầu gia nhập Bì Thiên Giám ...... Đây đều là những lời từ tận đáy lòng, cũng là trách nhiệm mà sĩ tử không bao giờ quên!”
Các sĩ tử dần dần an tĩnh lại, lắng nghe áng thơ của Nguyên Kết tựa như một bài hịch văn.
Đây là hịch văn mà bọn họ thảo phạt Lý Lâm Phủ.
Tất nhiên cả triều quan viên không dám lên tiếng, vậy thì để những áo vải sĩ tử như bọn họ lên tiếng.
"Bậc hiền thánh đứng đầu thiên hạ, ắt phải giữ mình tiết kiệm thanh liêm, soi xét vạn dân, giáo hóa lòng người, ấy thế mới có thể cầu được bình an phúc lộc. Cớ sao chẳng nghĩ, mà buông thả hoang dâm? Trên dưới chia lìa, nhân thần oán giận. Kiêu căng làm ác, chẳng chút hối tâm, chẳng sợ suy vong, đổ nhào mất nước!"
“Bậc thánh minh đứng ở trên cao, ắt phải trọng hiền tài, bỏ kẻ gian nịnh, ấy thế giang sơn mới bền vững lâu dài. Cớ sao làm trái đạo lý, khiến loạn lạc sinh ra? Sủng tà mê tín, tin lời gian nịnh. Phế đích lập thứ, nhẫn tâm mưu hại!”
Nguyên Kết không khiến bọn họ thất vọng, áng văn thứ nhất đã mắng đương kim Thánh Nhân.
Vả lại hắn dùng tự dùng từ không chút nào giấu diếm, chỉ trích Thánh Nhân hoang dâm phóng túng, tin vào gian tà. Bốn chữ “Sủng tà mê tín” chính là trực chỉ Lý Lâm Phủ.
Thậm chí trực tiếp vạch trần tam thứ nhân án.
“Phế đích lập thứ, nhẫn tâm mưu hại?!”
Tám chữ này lọt vào tai, khiến Tiết Bạch hơi kinh ngạc.
Ban đầu hắn nghĩ Nguyên Kết quá vọng động rồi, lại nghĩ đến Nguyên Kết không phải chưa từng nhẫn nhịn qua, nhưng lần này Lý Lâm Phủ thực sự đã làm chuyện quá đáng, nếu còn có thể nhịn, những Đại Đường nam nhi này cũng sẽ không còn là Đại Đường nam nhi.
Sau khi đã nhẫn nhịn vô số lần, đã chịu đủ bao nhiêu áp bức, đây là lần đầu tiên Tiết Bạch nghe thấy có người dám giữa ban ngày ban mặt chỉ trích Thánh Nhân phế đích lập thứ, chỉ cảm thấy như sấm động bên tai.
Mà đây vẫn chỉ là Nguyên Kết mắng lên thiên thứ nhất, hắn hôm nay muốn dùng mười ba thiên văn chương mắng tỉnh đương kim Thánh Nhân.
Trong lòng Tiết Bạch thậm chí có một loại xúc động muốn bước lên đứng cùng Nguyên Kết, lật đổ Lý Lâm Phủ, minh oan tam thứ nhân án, về sau tiền đồ của hắn cũng sẽ khác đi rất nhiều.
Tuy nhiên, sau khi suy xét hồi lâu, hắn lại quay lưng bước đi.
......
Phía trước còn có nhiều sĩ tử phẫn nộ đang đổ xô về, xa hơn nữa, là Kim Ngô Vệ, Hữu Kiêu Vệ cầm kích chạy đến, khôi giáp vang dội.
Tiết Bạch ngược dòng người mà đi, sau khi thoát ly đám đông, dừng bước nhìn lại, ánh mắt có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối vì không được nghe hết bài hịch văn của Nguyên Kết, không cùng những sĩ tử cương trực này đứng chung một chỗ.
Nhưng hắn cũng có phương pháp của riêng mình.
~~
Ngọc Chân Quan.
“Thập Thất Nương.” Hiểu Nô vội vàng chạy vào đan phòng, la lên: “Xảy ra chuyện, Trường An các sĩ tử đều đang mắng A Lang.”
“Gọi ta là ‘Đằng Không Tử’.”
Lý Đằng Không đang lật xem sư phụ nàng Khải Huyền Tử lưu lại y thư《 Bổ Chú Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn 》 nàng nhớ kỹ sư phụ đối với nội phủ tật chứng có một phần chú giải, lúc này đang ngồi tưởng niệm.
“Phụ thân ngày nào không bị mắng?”
Hiểu Nô nói: “Nhưng lần này chỉ sợ không giống, nghe nói A Lang độc quyền khoa tràng, chọc giận toàn bộ sĩ tử......”
Lý Đằng Không thả xuống y thư, lắng nghe Hiểu Nô thuật rõ, bỗng nhiên nghĩ đến Tiết Bạch từng nói “Ta gần đây kết giao thi đàn đại gia Đỗ Phủ”, trong lòng có chút phát khổ.
Thực ra nàng sớm đã có đoán trước, vào lúc còn rất nhỏ nàng liền biết chính mình nếu có thể vừa ý ai đó, thì hắn sớm muộn sẽ đứng về phía đối lập với phụ thân.
Một lời thành sấm......
~~
Bình Khang phường, Hữu tướng phủ.
Lý Lâm Phủ ngồi sau bình phong.
Bình phong bên kia, chính là một vị thái giám.
“Hữu tướng yên tâm, Thánh Nhân gần đây không ở Hưng Khánh cung, đã đến cấm uyển Lợi Viên ngắm hoa nghe khúc ...... Chỉ là, chuyện huyên náo lớn như vậy, Hữu tướng sợ rằng phải cho Thánh Nhân một câu trả lời hợp lý?”
Lý Lâm Phủ thân khoác tử bào ngồi đó, sắc mặt không có chút rung động nào, chậm rãi nói: “Thiên Bảo năm thứ năm bản tướng đã từng nói, Lý Thích Chi cấu kết Lý Anh dư đảng, bây giờ lại là hắn ở sau lưng kích động sĩ tử.”
“Chuyện này nếu Thánh Nhân chịu tin, Lý Thích Chi sẽ tự tìm đường chết. Vấn đề ở chỗ, cả triều đều cho rằng kim khoa không một áo vải cập đệ, e là khó giải thích, Hữu tướng nghĩ sao?”
“Hắc.”
Lý Lâm Phủ cười một tiếng, ánh mắt của hắn nhìn về phía trên trác án từng phong từng phong thơ văn.
Tất cả đều là hương cống đang chỉ trích hắn gian ác.
Những người này chưa học được làm sao tận trung vì nước, không ngờ lại học xong công kích chính trị.
Xử trí Lý Thích Chi rất đơn giản, nhưng khoa cử đúng là đại sự, phải cho Thánh Nhân một lời giải thích.
“Có nhớ kỹ đêm Nguyên Tiêu, trên ngự yến Thánh Nhân cùng bách quan uống rượu với nhau?”
“Hữu tướng nói là?”
“Ngươi quên rồi sao? Thánh Nhân lúc đó khen bách quan, thiên hữu Đại Đường thịnh thế, quần hiền tất tụ tập, văn võ mọc lên như rừng......”
Nói đến đây, Lý Lâm Phủ nhấc bút lên, tại trên tấu chương viết bốn chữ —— “Dã vô di hiền.”
--------------
*Dã vô di hiền (không còn hiền tài nơi thôn dã): là thành ngữ xuất phát từ thời nhà Chu, ca ngợi vua Đại Vũ biết trọng dụng hiền tài, không để ai bị mai một. Nhưng Lý Lâm Phủ lại dùng nó theo nghĩa ‘Hiền tài trong thiên hạ đều đã quy tụ vào triều đình, dân gian không còn ai là nhân tài nữa’, để lấp liếm cho hành vi thao túng khoa cử của mình.
~Khoa cử vốn dĩ là con đường tiến thân cho nhân tài, nay bị bịt kín bởi gian thần, khiến hiền tài không còn lối vào triều đình. Lý Lâm Phủ đã dùng sự kiện ‘Dã vô di hiền’ này triệt tiêu mọi đối thủ chính trị, khiến những trung thần, sĩ tử chân chính không có cơ hội xuất đầu lộ diện, nhằm độc quyền tướng vị, duy trì thế lực gian thần của mình trong triều.
~Hậu quả: dẫn đến sự kiện Loạn An Sử, khiến triều Đường suy tàn.
*Luyện sư: chỉ những đạo sĩ có phẩm hạnh cao, nắm giữ một số phương pháp như "dưỡng sinh" và "luyện đan", đặc biệt bọn họ rất tinh thông y thuật.
*Phúc thí: thi lại.
*Bì Thiên Giám: là một cơ quan quan trắc thiên văn trong triều đình Trung Quốc cổ đại.
Bình luận truyện