Mãn Đường Hoa Thải

Chương 87 : Mặt dày lễ mọn

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 13:17 08-06-2024

Trời vừa tảng sáng, Tiết Bạch mang theo Thanh Lam, xách theo một giỏ thanh táo, trước tiên đến Trường An huyện nha một chuyến, nhưng thấy Nhan Chân Khanh còn chưa tới làm việc, bọn họ liền chuyển sang Nhan trạch. Dù sao đường sá không xa, tạm coi như là tản bộ. Nhan trạch gia nhân thức dậy rất sớm, đang tất bật quét dọn. Theo chân người gác cửa bước vào tiền viện, nhìn quanh bốn phía, tuy Nhan trạch không tính lớn, nhưng cũng được bài trí rất trang nhã mộc mạc, có nét đặc trưng của Sơn Đông lâm viên. Nhan Chân Khanh đang ở trong sân chính thổ nạp dưỡng khí, mở mắt thấy Tiết Bạch đi tới, khe khẽ thở dài. “Học sinh thỉnh lão sư xuân an.” “Ngươi cớ gì lại gọi ta là lão sư?” Tiết Bạch kính cẩn đáp: “Sở dĩ gọi ‘Đạo chi sở tồn, sư chi sở tồn dã’, là vì học sinh được Nhan công truyền đạo, xem Nhan công như lão sư, đối đãi Trịnh tiến sĩ, Tô ti nghiệp cũng là như thế.” Nhan Chân Khanh lại thổ nạp lần nữa, nói: “Lời ngụy biện này...... Đạo lý này từ đâu mà có?” “Chợt nhớ lại một bài văn cổ đã từng học thuộc lòng khi còn nhỏ, muốn kính dâng cho lão sư.” Thanh Lam khéo léo đưa giỏ thanh táo qua, nói: “Một chút hoa quả mùa xuân, cũng kính dâng cho Nhan huyện úy.” Nhan Chân Khanh phất tay, ra hiệu cho Thanh Lam mang đến hậu viện, để phu nhân của hắn tự xử lý. Hắn thì gọi Tiết Bạch lại, nói: “Theo lão phu.” Hai người đi vào đại sảnh. “Nghe nói Đỗ Tử Mỹ tới rồi, “Ẩm trung bát tiên ca” một ngày truyền xướng khắp thành Trường An...... Ngươi đã nhập Quốc Tử Giám, vẫn còn không chịu nhàn rỗi.” “Học sinh đúng là tại trận, may mắn thấy Đỗ công vung bút hạ nét.” Nhan Chân Khanh tựa hồ còn muốn giáo huấn Tiết Bạch vài câu, lời đến khóe miệng, lại nói: “Ta cũng không phải là lão sư của ngươi, chuyện này ngươi cần cùng người khác giải thích rõ ràng.” “Vâng, học sinh hổ thẹn.” Sau một khắc, một bản tự thiếp được đưa đến trước mặt Tiết Bạch. Nhan Chân Khanh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Chữ của ngươi, quá xấu.” “Đa tạ lão sư.” Tiết Bạch trịnh trọng nhận lấy tự thiếp, bỏ vào bối lâu, rồi lấy ra một quyển trục, “Học sinh vào Thái học đến nay, mỗi ngày viết hai trăm chữ, tự giác có chút tiến bộ, thỉnh lão sư xem qua.” Nhan Chân Khanh tiếp lấy, thấy là một trường quyển trục tinh mỹ, thầm nghĩ những chữ xấu này trải đầy trang giấy tốt, thực sự là quá lãng phí. Lại nhìn câu đầu tiên kia. “Cổ chi học giả tất hữu sư. Sư giả, sở dĩ truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã.” “Nhân phi sinh nhi tri chi giả ......” Bên ngoài đại sảnh, hoa mộc dưới tường viện xoè ra trong ánh nắng, nơi xa xa thấp thoáng truyền đến tiếng cười nói rất êm tai của nữ tử, vô tình tô điểm cho ngày xuân thêm mấy phần tươi đẹp. Nhan Chân Khanh cầm quyển trục trong tay, đã suy ngẫm hồi lâu, lẩm bẩm: “Ngươi có được tác phẩm này từ nơi nào? Rõ ràng không phải là biền thể văn phong.” Kiểu văn chương này không giống với thi từ đương thời, Tiết Bạch hiển nhiên không viết ra được, thẳng thắn nói: “Học sinh mất đi ký ức, chỉ nhớ một vị tên là Hàn Dũ tiên sinh viết.” “Văn phong chất phác hùng kiện, có Tần Hán cổ phong, đọc liền một hơi, ý vị sâu xa. Ngày sau nếu ngươi nhớ ra, nhất định phải dẫn kiến ta với Hàn công.” “Vâng.” Tiết Bạch đáp: “Ta mơ hồ còn nhớ, Hàn công không chú trọng thanh luật cùng văn phong hoa mỹ, cũng không thích xếp cặp văn phong, cho rằng văn chương không nên quá mức phô trương...... Học sinh đang nghĩ, nếu có thể đơn giản hoá biền văn, hàng năm có thể vì triều đình tiết kiệm rất nhiều tiền giấy, nhất định so với biện pháp của Hữu tướng sẽ càng tốt hơn.” Đây là một trong những điều mà hắn vô cùng có cảm ngộ kể từ khi nhập học đến nay. Người đương thời cho dù là viết công văn cũng muốn dùng biền thể, thường là những câu đối ngẫu hoa lệ viết đầy cả trường quyển, chân chính có ích mà nói chỉ có một câu cuối cùng. Đây là chỗ yếu của hắn, hắn có thể thay đổi, nhưng cũng muốn thử làm cho cả thời đại này thay đổi theo. “Tâm cơ quá sâu.” Nhan Chân Khanh trước tiên khẽ quát một câu, rồi chất vấn: “Đây cũng là lý do vì sao mà văn thể trong sách luận của ngươi viết khó coi như vậy?” “Học sinh hổ thẹn.” “Ngươi đúng là nên hổ thẹn.” Nhan Chân Khanh lắc đầu, thật sự thấy mọi phương diện của Tiết Bạch đều quá kém, có cảm giác như thiên đầu vạn tự, vô xử hạ thủ, cuối cùng nói: “Bắt đầu từ thư pháp đi.” “Vâng.” “Ngồi xuống, cầm bút cho lão phu xem thử.” Tiết Bạch mới nâng bút, Nhan Chân Khanh đã hơi hơi nhíu mày. “Sai. Bát phân thư coi trọng mượt mà lưu loát, không thể dùng trung phong. Nghiêng ngòi bút, dùng chuyển động cổ tay làm chuẩn, viết một chữ ‘Vĩnh’.” “Vâng.” Tiết Bạch rất chuyên chú, nghe lời làm theo. Hắn biết mặt dày mày dạn thỉnh giáo Nhan Chân Khanh kỳ thực rất dễ khiến đối phương chán ghét, bởi vậy càng trân quý cơ hội này. “Viết tiếp, vận dụng ngòi bút cần tuỳ tiện, mà tuỳ tiện không phải tùy ý.” “Viết tiếp, dùng bút phải như dùi vẽ trên cát, khiến nó giấu đi mũi nhọn, nét vẽ phải đậm và chắc.” “......” “Dốt.” Cuối cùng, Nhan Chân Khanh không nhịn được nữa, lắc đầu, nói: “Ngươi tự trở về cảm thụ hai chữ ‘tàng phong’, học được thu phóng tự nhiên lại đến.” Tiết Bạch tự giác cảm ngộ rất nhiều, nghiêm túc đáp ứng, cất kỹ tự thiếp. Nhan Chân Khanh quan sát ánh mắt của hắn, chắp tay sau lưng nói: “Thơ của Đỗ Tử Mỹ quả là hảo thơ a, ‘Trương Húc tam bôi thảo thánh truyền, thoát mạo lộ đỉnh Vương công tiền, huy hào lạc chỉ như vân yên’, ngươi hôm nay tới, để lão phu nghĩ đến trước kia cũng từng hướng về Trương công cầu học, lĩnh ngộ bút pháp thập nhị ý......” Tiết Bạch lặng lẽ chờ đoạn sau. Nhưng Nhan Chân Khanh lại không nói nữa, trong mắt ánh lên tưởng niệm chi sắc, thầm nghĩ bút pháp thập nhị ý nếu chỉ truyền cho một người như Tiết Bạch, chi bằng truyền cho hậu thế, vừa vặn dùng Tần Hán văn thể viết một thiên văn chương. “Thư pháp nhất đạo, ngươi hôm nay trước tiên lĩnh ngộ vận bút, rồi hẵng bàn văn chương thi phú của ngươi...... Ai.” Nhan Chân Khanh lắc đầu, từ trên giá lấy ra sách luận của Tiết Bạch. Ngày đó, sau khi Phòng Quản thề bảo hộ Tiết Bạch, Nhan Chân Khanh vẫn là chép lại một lần, cầm về bản thảo. Bởi vì hắn không muốn giành công, chỉ cần để Phòng Quản biết là ai đưa ra lưỡng thuế pháp, mà nên bảo hộ ai, vả lại nếu giao ra bản thảo thì sợ sẽ thành nhược điểm cho người nắm thóp. “Trước khi học văn chương, phải học tị huý!” Sách luận bị ném tới trước mặt Tiết Bạch, Nhan Chân Khanh hiếm khi có chút nghiêm khắc. Tiết Bạch nhặt lên sách luận nhìn xem, đầu tiên nhìn thấy trên giấy có thêm vài “miếng vá”, hóa ra là Nhan Chân Khanh cắt mảnh giấy, dán vào chữ gốc của hắn, dùng nét chữ đoan lệ viết lên chữ mới. Tỉ như, chữ “Dân” thiếu một nửa nét sổ thẳng, là muốn tị huý danh tự của Đường Thái Tông. Lúc Lý Thế Dân còn tại thế, bản thân chẳng thèm để ý, chỉ cần không viết hai chữ “Thế Dân” dính liền là được, nhưng hiện giờ điều tị huý này lại được ghi trong Đường luật. Tiết Bạch thực ra có quan tâm đến, nhưng thời gian sống ở Đại Đường còn quá ngắn, đồ vật cần xem trọng lại quá nhiều, khó tránh khỏi sơ sót. Trên trán hắn thoáng bốc lên chút mồ hôi lạnh, ý thức được chính mình trước kia quá mức nóng lòng cầu thành, thậm chí cảm thấy phải đợi sang năm khoa cử quá muộn, nhưng thực tế đích xác nên lắng đọng một khoảng thời gian. Cũng tốt, làm quan ở Đại Đường cần có tài học, danh vọng, Lý Lâm Phủ chính là ăn thiệt thòi từ phương diện này, cả một đời đều đang bù đắp. Vết xe đổ còn đó, phải hảo hảo học hành. Vào buổi sớm hôm nay, tuy chỉ được dạy bảo một lát, Tiết Bạch đã cảm thấy mặt dày mày dạn bái Nhan Chân Khanh làm thầy, thật sự là quá đáng giá. ~~ “Lang quân.” Thanh Lam xách giỏ từ hậu viện đi ra, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ. Tiết Bạch thấy giỏ vẫn còn, hỏi: “Không chịu nhận sao?” “Nhận rồi, Nhan phu nhân đáp lễ bằng Hoàng Lương mễ, nói là thân hữu từ Ngụy Châu gửi tới, cho chúng ta nếm thử một chút. Ta không biết có nên nhận hay không, nếu không nhận phu nhân liền không lấy thanh táo.” “Không sao, từ nay cứ cùng nhà lão sư giúp đỡ lẫn nhau là tốt rồi.” Thanh Lam liên tục gật đầu, nói: “Nhan phu nhân thật sự rất tốt, đúng rồi, lang quân không phải muốn đưa bọn tiểu lang quân đi học sao? Nhan nhị lang đang ở Vi thị tư thục tại Trường Thọ phường, Nhan phu nhân đã để quản sự đi chào hỏi. Bọn tiểu cô nương muốn học cầm kỳ thư họa, có thể giờ Mùi mỗi ngày đến Nhan gia, học cùng Nhan tam nương.” “Lão sư có ba nhi nữ sao?” “Không có. Bởi vì Tam nương vừa ra đời liền nhiều bệnh, nên đã cho huynh tẩu của Nhan huyện úy nhận làm con nuôi, trưởng thành mới nhận về.” “Là bệnh gì?” “Ta không dám hỏi, ta cũng không rõ vì sao nhiều bệnh thì phải cho huynh tẩu nhận làm con nuôi.” “Có vấn đề gì sao......” Trong lúc nói cả hai đã đi từ Nhan trạch tới Tiết trạch, lưỡng địa chỉ cách nhau một con đường, xác thực là rất gần. Sau đó Tiết Bạch dắt ngựa, chạy đến Quốc Tử Giám. Khoảng thời gian này cùng Nhan Chân Khanh, Đỗ Phủ, Trịnh Kiền, Tô Nguyên Minh qua lại, khiến hắn có chút mãn ý. Trước đó là những ngày tháng ngột ngạt giãy dụa cầu sinh trong cuộc tranh đấu giữa Hữu tướng phủ và Đông cung, phảng phất đã cách hắn thật xa. Thanh Lam đứng trên bậc thang đưa mắt dõi theo bóng lưng của Tiết Bạch, rồi xoay người đi tìm Liễu Tương Quân, thương lượng xem Hoàng Lương mễ phải hấp thế sao mới ngon. Bỗng nhiên, Tiết Bá Canh đang ngồi ở bên cạnh trắc môn vừa phơi nắng vừa làm người gác cửa “Ai da” một tiếng. “Vị nữ lang này, dường như ngươi là Lục lang bên cạnh......” Thanh Lam quay đầu nhìn lại, không khỏi nhíu mày. “Ngươi đến làm gì?” Hiểu Nô không đáp, lạnh lùng đi vào nội viện, nhìn xung quanh một vòng, đá ngã thùng nước trên mặt đất, liền nói: “Đây chính là Tiết Bạch nói ‘chẳng mấy chốc sẽ có trạch viện của mình sao’? Thật tồi tàn.” “Trái lại không phải ngươi ở, không mượn ngươi xen vào.” Thanh Lam khẩn trương nhìn chằm chằm vào nàng. Hiểu Nô có chút giễu cợt, ánh mắt chuyển hướng Liễu Tương Quân, hỏi: “Tiết Bạch thật sự là nhi tử của ngươi?” “Ngươi là......” “Ta hỏi ngươi đáp.” “Lục lang đương nhiên là nhi tử của thiếp thân.” “Là ngươi mang thai mười tháng sinh ra?” “Không sai.” “Có gì chứng minh?” Liễu Tương Quân bị hỏi đến sững người, sau đó khôi phục khí thế, thản nhiên nói: “Đương kim Thánh Nhân giúp thiếp thân tìm về nhi tử, thiếp thân cần hướng ngươi chứng minh cái gì?” Hiểu Nô hỏi: “Tiết Linh đâu?” “Cùng bằng hữu đi trốn nợ.” “Bằng hữu nào?” “Thiếp thân không biết.” “Nói cho Tiết Linh, Hữu tướng muốn gặp hắn.” Hiểu Nô nói: “Còn có, ngày mai giờ Thân, bảo Tiết Bạch đến Đông thị góc Đông Bắc, ta có lời cùng hắn nói.” Nói xong, nàng lại quan sát viện lạc này lần nữa, ghét bỏ mà lắc lắc đầu. Nơi đây so với Đỗ trạch còn nhỏ hơn, còn tàn hơn. ~~ Bình Khang phường, Hữu tướng phủ. Hậu viện, Hiểu Nô đi qua con đường mòn uốn khúc, bước lên tiểu các. Có hai nữ tử đang ngồi ở bên cửa sổ trò chuyện, bầu không khí có chút căng thẳng, tựa hồ xảy ra tranh cãi. Một người trong đó vén tóc lên, ăn mặc như phụ nhân; Người còn lại đầu đội liên hoa quan, còn chưa khai kiểm, chính là Lý Đằng Không. “Thập Nhất Nương, Thập Thất Nương.” Hiểu Nô hành lễ, “Nô tỳ đã truyền lời cho Tiết Bạch ngày mai giờ Thân đến Đông thị.” Lý Thập Nhất Nương liền quay đầu hướng Lý Đằng Không, hỏi: “Còn chưa hài lòng?” “Tỷ tỷ không nên làm thế, sự tình căn bản không giống tỷ tỷ nghĩ rằng đơn giản như vậy, cớ gì không để ta đi tu hành?” “Hà tất xuất gia? Trên đời hảo nam nhi còn nhiều mà......” “Không nói với ngươi nữa, lúc nào cũng là những lời này.” “Được rồi, không nói thì không nói.” Lý Thập Nhất Nương nói: “Ngươi nếu chỉ chịu gả cho Tiết Bạch, tỷ tỷ tới thay ngươi an bài, chẳng phải ổn thỏa hơn?” “Chuyện này phụ thân cùng ca ca đều không đáp ứng, ngươi còn hồ nháo làm gì? Ngươi không thể hồi gia ngay sao?” Lý Thập Nhất Nương cười nói: “Phụ thân đã bảo ta tới khuyên nhủ ngươi, vậy chính là vẫn có cơ hội, đơn giản chỉ cần mang hắn về ở rể......” “Hắn không nguyện ở rể, ta cũng không nguyện bức hắn.” Lý Đằng Không nói: “Sao lại còn làm khó người ta?” “Vì ngươi là nữ nhi của phụ thân, phàm là tướng phủ muốn, thì không có gì không thể đạt được.” Lý Thập Nhất Nương nói: “Bây giờ nếu để ngươi xuất gia, cả một đời đều sẽ không vui.” “Chẳng lẽ bắt hắn ở rể ta liền vui vẻ?” “Cũng là vì giúp ngươi chịu buông bỏ.” Lý Thập Nhất Nương nói: “Ngươi muốn gì, ca ca tỷ tỷ sẽ đưa cho ngươi, từ nhỏ đến lớn chẳng phải luôn thế sao? Mang hắn về, không đến hai năm ngươi sẽ chán hắn, nhận ra nam nhân trên đời bất quá cũng chỉ như vậy. Trọng yếu là có thể giúp ngươi thông suốt, có biết tu đạo không thể tu ra tĩnh tâm, tĩnh tâm xưa nay chỉ đạt được khi đã chơi chán. Ngươi là nữ nhi của Hữu tướng phủ, duy nhất cần cân nhắc chính là tâm tình của ngươi, hiểu chưa?” Lý Đằng Không sững sờ nhìn tỷ tỷ mình, cảm thấy hết thảy thật hoang đường. Lý Thập Nhất Nương thủy chung giữ ngữ khí đương nhiên, tiếp tục nói: “Ta nói qua với phụ thân, để Tiết Linh ra mặt đại diện, nhượng Tiết Bạch ở rể Hữu tướng phủ, vừa thành toàn giai thoại Nguyên Tiêu của Thánh Nhân, vừa có thể đoạn mất quan hệ giữa hắn và Dương tam di tử. Phụ thân tha mạng cho hắn, ngươi cũng vui vẻ, có gì không tốt?” “Đừng nói nữa! Nếu các ngươi không để ta làm nữ quan, thì ta liền làm ni cô.” Lý Đằng Không vô cùng tức giận, cầm lấy một con dao găm định cắt tóc của mình. “Đừng!” Lý Thập Nhất Nương vội vàng đưa tay, hết lòng khuyên nhủ: “Thập Thất à, hà tất vì một nam nhân làm như thế?” “Chuyện này đã không còn liên quan đến Tiết Bạch, không có quan hệ gì với hắn nữa.” Lý Đằng Không nghẹn ngào nói: “Là ta không còn cách nào ở lại trong căn nhà này, bởi vì tất cả các ngươi đều điên rồi!” “Chúng ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt hay sao?” “Tâm trí của các ngươi đều bị ma quỷ mê hoặc hết rồi!” Lý Đằng Không lắc đầu không ngừng, nước mắt cuồn cuộn chảy ra. “Tỷ tỷ ngươi có biết chính mình đang nói những lời vô vị thế nào không? Ngươi xem tất cả mọi người đều như đồ chơi, Hữu tướng phủ có gì ghê gớm lắm sao? Ta sinh ra trong gia đình thế này ...... Thực sự là tội ác tày trời, ta đáng bị ế suốt đời!” Dao găm cắt qua. Một chùm tóc đen rơi trên mặt đất, Lý Đằng Không không hề do dự, vẫn định cắt thêm lần nữa. “Đừng cắt...... Hảo, nữ quan, ngươi muốn làm nữ quan, tùy ngươi.” Lý Thập Nhất Nương giơ tay lên, nói: “Là ta nhiều chuyện, ngươi cũng nháo đủ rồi, buông dao găm xuống, chuyện này không liên quan gì đến ta, được chưa?” Lý Đằng Không kìm nén nước mắt, vứt bỏ dao găm trong tay, tỏ ra cực kỳ quật cường. “Về sau nếu ta xen vào chuyện của ngươi thêm lần nào nữa, thì phu tế của ta sẽ bị thiên đao vạn quả.” Lý Thập Nhất Nương cũng không cao hứng, thề xong một câu, liền xoay người rời đi. Lý Đằng Không lau nước mắt, không còn khóc, tự thu thập thư quyển của nàng, vì rời nhà làm chuẩn bị. Hiểu Nô lập tức quỳ xuống, nói: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nghe Thập Nhất Nương sai khiến.” “Đứng lên đi, ngươi đến gặp hắn nói, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm......” Bỗng nhiên một trang giấy từ trong thư quyển rơi xuống. Lý Đằng Không cúi người định nhặt, thì đập vào mắt, lại chính là bài từ mà nàng đã xem qua vô số lần. ~~ Hôm sau, giờ Thân. Tại trên trà lâu quan sát một hồi, chỉ trông thấy bóng dáng của một người thiếu nữ đang đứng dưới gốc hoa lê, Tiết Bạch nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy bước qua. “Tông tiểu thư?” Lý Đằng Không khẽ run lên, quay người lại, hồi lâu không lên tiếng. Tiết Bạch nói: “Có người hẹn ta đến, nhưng tựa hồ lỡ hẹn, không nghĩ tới vừa lúc gặp phải Tông tiểu thư.” “Ta...... Ta cũng là vừa vặn đi ngang qua.” “Gần đây ta kết giao thi đàn đại gia Đỗ Phủ, từng nghe nói chứ? Ngài ấy bảo với ta, Thiên Bảo năm thứ 3, Lý Bạch cưới Tông thị, chính là dòng dõi của Tể tướng, phải chăng là thân thích của ngươi?” “Ừm, nếu tính toán bối phận, ta còn cao hơn một lứa.” “Vậy ngay cả Lý Bạch cũng phải gọi ngươi một tiếng cô cô?” Lý Đằng Không không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tiết Bạch, lấy hết dũng khí nhìn một lúc lâu, giống như muốn đem hắn ghi tạc vào trong lòng. “Ân?” Tiết Bạch hỏi: “Đúng rồi, bằng hữu kia của ngươi, vẫn tốt a?” “Nàng...... rất tốt, hôm qua còn bái Khải Huyền chân nhân làm nữ quan.” “Xuất gia?” Tiết Bạch quay sang nhìn nàng. “Nàng không phải vì điều gì khác, chỉ là thật sự từ nhỏ đã ưa thích tu đạo, ưa thích y thuật. Kể với ngươi, Khải Huyền chân nhân cũng không tuỳ tiện thu học trò, y thuật của hắn rất cao siêu, đã từng giúp《 Tố Vấn 》bổ chú hai mươi bốn quyển, nói chung là bằng hữu kia của ta khó khăn lắm mới có thể bái sư......” Lý Đằng Không nói một hồi, không cẩn thận cùng Tiết Bạch đối mặt nhìn nhau. Nàng nhìn thấy trong mắt của hắn có chút áy náy cùng tiếc nuối, đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị châm một cái. Sau đó nàng lại nghĩ, nên để hắn áy náy, tiếc nuối, như thế hắn mới có thể nhớ kỹ nàng. “Ta đi đây.” Lý Đằng Không cười một tiếng, vừa đi vài bước, đã ngoảnh lại nhìn Tiết Bạch lần nữa, sau cùng quyết tâm bước càng nhanh hơn, chạy đi càng xa hơn. ...... Trống chiều vang lên, trên những phường lâu ở Đông thị, những chiếc đèn lồng đã được thắp sáng. Trong buổi chạng vạng có tiêu cấm thế này, đèn đuốc so với đêm Nguyên Tiêu càng kém xa tít tắp. Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn, chợt thấy trong lòng vắng vẻ. Đêm Nguyên Tiêu trong năm Thiên Bảo thứ 6 tuy cũng rất vui, nhưng nàng vốn còn tưởng đến năm Thiên Bảo thứ 7 lại có thể cùng hắn tay trong tay dạo hội hoa đăng. --------- *‘Đạo chi sở tồn, sư chi sở tồn dã’: Nơi nào có đạo, nơi đó có thầy. *bối lâu: 背篓, tương tự ba lô + gùi, dùng để đựng sách của học sinh ngày xưa. *“Cổ chi học giả tất hữu sư. Sư giả, sở dĩ truyện đạo thụ nghiệp giải hoặc dã.”: “Sở dĩ học trò thời xưa nhất định phải có thầy giáo. Là vì thầy là người truyền đạo, dạy nghề và giải đáp mọi thắc mắc.” *“Nhân phi sinh nhi tri chi giả ......”: “Con người không phải sinh ra đã biết mọi thứ.” *thiên đầu vạn tự, vô xử hạ thủ: Có ngàn đầu mối, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. *Bát Phân thư: là một kiểu chữ viết thư pháp từng thống trị lĩnh vực thư pháp Trung Quốc vào cuối thời Hán đến thời Ngụy - Tấn, phát triển đến đỉnh cao và trở thành thể chữ thịnh hành nhất lúc bấy giờ. (kế thừa từ Lệ thư, đồng thời đặt nền móng cho Khải thư) *trung phong: là kỹ pháp vận bút mà đầu ngọn bút khi di chuyển luôn nằm ở vị trí giữa nét, mực tỏa đều ra hai bên theo độ ấn của tay cầm bút, lưu ý phải giữ bút ở tư thế đứng mới thực hiện được kĩ pháp này. *tàng phong: Nét bút lúc bắt đầu, lúc dừng lại thu vén gọn gàng không để lộ phần nhọn của đầu bút ra ngoài gọi là tàng phong (giấu ngọn bút). Kỹ pháp tàng phong có: Khởi bút nghịch phong nhập chỉ (hạ bút xuống mặt giấy phải nghịch hướng sắp vận bút) thâu bút dụng hồi phong (trước khi lấy bút lên phải cho ngọn bút trở ngược lại hướng vận bút). *‘Trương Húc tam bôi thảo thánh truyền, thoát mạo lộ đỉnh Vương công tiền, huy hào lạc chỉ như vân yên’ ~Trương Húc vừa uống ba chén rượu là lập tức vung bút tái hiện danh xưng "Thảo Thánh", thường không câu nệ tiểu tiết mà cởi mũ lộ đầu trước mặt vương công quý tộc, chỉ trong giây lát nét chữ đã tuôn trào trên giấy tựa như mây khói. (thảo trong "Thảo Thánh" là thảo thư) *khai kiểm: là phong tục cạo lông mặt bằng dây chỉ trước khi xuất giá.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang