Mãn Đường Hoa Thải
Chương 83 : Thiên tử học đường
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 19:38 29-05-2024
Hữu tướng phủ.
Lý Lâm Phủ đang ngồi một mình sau trác án, vân vê chòm râu dưới cằm, ánh mắt sắc bén như tia chớp, chăm chú nhìn bản tấu chương về muối pháp kia, cảm thấy giống như giẫm phải phân chó, vô cùng ghê tởm.
Hắn thừa hiểu, chỉ cần triều đình không chịu giảm nhẹ lao dịch và thuế má để cho dân chúng được nghỉ ngơi, thì bất kỳ một đạo luật thuế nào cuối cùng cũng chỉ trở thành công cụ giúp Thánh Nhân bóc lột dân chúng mà thôi.
Thực tế, Lý Lâm Phủ không sợ những kẻ tự xưng là chính nhân quân tử như Trương Cửu Linh, Bùi Diệu Khanh, hay Lý Thích Chi. Những người này là quân tử, quân tử thì dễ bị lừa, hắn đã loại bỏ không biết bao nhiêu.
Thế nhưng muối pháp mà Dương Tiêm đề xuất, lại đối với hắn có uy hiếp cực lớn.
“Ý đồ chân chính của Tiết Bạch, là xúi giục Dương Tiêm tranh quyền.”
Sát khí lập tức dâng lên, mơ hồ bao quanh hắn.
Hắn bắt đầu cầm bút, không ngừng liệt kê những chỗ họa quốc ương dân của muối pháp trên tấu chương.
Vào giờ khắc này, hắn lại hóa thân thành một vị trung thần ngàn đời vì dân thương cảm, hết lòng lo nghĩ cho tầng lớp hạ lưu.
Người đời chỉ biết mắng hắn là gian thần, nhưng không biết đằng sau biểu tượng hà quyên tạp thuế và đố kị người tài, thực chất hắn là một Tể tướng tài ba, luôn dốc sức thu thuế cho quốc khố của Đại Đường. Còn nếu để người khác thu thuế, thì chỉ có hại bách tính, hủy Đại Đường mà thôi.
….
Đột nhiên.
Một nữ sử hối hả bước vào, dâng lên trước mặt hắn một phong thư.
Xem qua nội dung, đôi lông mày vốn đã nhíu chặt của Lý Lâm Phủ lại càng nhíu sâu hơn.
“Gọi Cát Ôn đến đây.”
“Dạ.”
Hồi lâu, Cát Ôn còn chưa đến, trái lại Bùi Miện đã đến cầu kiến trước.
Lý Lâm Phủ trò chuyện với Bùi Miện rất ngắn gọn, chỉ hỏi một câu.
“Ngươi cũng nghe rồi sao? Thấy chuyện này thế nào?”
“Hồi bẩm Hữu tướng, hạ quan đã nghe nói.” Bùi Miện đáp: “Chuyện này bất kể là ai làm, hạ quan đều cho rằng Cát Ôn quá vô dụng. Nếu không có hắn, hạ quan còn dễ âm thầm điều tra hơn.”
“Tiếp tục tra.”
“Dạ.”
….
Một lúc sau, giọng nói có phần bối rối của Cát Ôn vang lên từ bên kia bình phong.
“Cát Ôn bái kiến Hữu tướng, chúc Hữu tướng an khang…”
“Ngươi giỏi lắm.” Lý Lâm Phủ buông bút, nói: “Bản tướng bảo ngươi điều tra, ngươi lại trực tiếp ra tay giết người.”
“Oan uổng quá! Mong Hữu tướng minh giám, hạ quan tuyệt đối không dám ra tay giết người!”
Cát Ôn vội vàng quỳ xuống, hô: “Hữu tướng ngài hiểu rõ hạ quan mà! Bao năm qua, bất cứ lần nào giết người, hạ quan đều bắt giam trước, hoặc dùng hình sát trượng giết, hay lưu đày rồi ngầm sai nha dịch giết sau. Hạ quan chưa từng phái thích khách bao giờ!”
Lý Lâm Phủ im lặng.
Cát Ôn bò lên, dập đầu như giã tỏi, nghẹn ngào nói: “Từ khi Hữu tướng chủ trì sửa đổi《 Khai Nguyên Tân Cách 》 hạ quan luôn tuân thủ luật pháp Đại Đường, làm việc theo đúng pháp luật, chưa từng nghĩ đến chuyện dùng vũ phạm cấm, lại còn đào đâu ra tử sĩ như vậy?”
Những lời này, Lý Lâm Phủ tin.
Từ khi hắn làm tướng đến nay, số người mà hắn diệt trừ không đếm xuể, nhưng bất luận là cả nhà Tiết Tú bị giết ở dịch trạm Lam Điền, Vi Kiên, Hoàng Phủ Duy Minh bị bức hại đến chết sau khi lưu vong, hay vô số oan hồn chết thảm trước công môn, thì chưa từng có người nào bị hắn phái thích khách ám sát.
Đường đường nhất quốc tể chấp, căn bản không cần phải giống như một số người lén la lút lút súc dưỡng tử sĩ.
Ngay cả hộ vệ trong phủ của hắn cũng là Kim Ngô được Thánh Nhân cho phép cầm kích đứng gác.
“Hữu tướng.” Cát Ôn lại nói: “Khẩn thỉnh Hữu tướng giúp ta cầu cầu tình với!”
“Muộn rồi.”
Lý Lâm Phủ cầm phong thư trên bàn lên xem, trong mắt lóe lên một tia suy tính.
“Quắc Quốc phu nhân đã biết chuyện, lập tức mang bảo vật đến gặp Quý phi. Lần này, bản tướng không giữ được ngươi, tốt nhất ngươi nên chủ động xin ngoại phóng mấy năm, đợi đến khi Quý phi nguôi giận…”
“Hữu tướng!” Cát Ôn bật khóc: “Nếu ngài mất đi một thuộc hạ trung thành như hạ quan…”
“Lui ra.”
Lý Lâm Phủ căn bản không thiếu một Pháp tào Kinh Triệu phủ như Cát Ôn.
Trước mắt, điều khẩn cấp hơn là phải khiến Thánh Nhân hiểu rằng không cần đến muối pháp, Đại Đường vẫn có thể đảm bảo quân phí ở Tây Bắc và mở rộng Hoa Thanh Trì.
….
Ánh nến lay động, bất tri bất giác đã đến hoàng hôn.
“A lang, Đạt Hề Doanh Doanh cầu kiến… Hôm nay tại Hưng Khánh Cung Thánh Nhân đã triệu kiến nàng.”
“Tin tức từ Hưng Khánh Cung đến chưa?”
“Chưa ạ.”
“Đưa nàng vào.”
~~
Qua bình phong, thấp thoáng có thể nhìn thấy dáng vẻ thướt tha, đầy quyến rũ của mỹ phụ này.
Lý Lâm Phủ thầm nghĩ, Thọ vương đúng là có con mắt chọn nữ nhân... nhưng đáng tiếc, con mắt đó lại quá sắc bén.
“Bái kiến Hữu tướng.” Đạt Hề Doanh Doanh vạn phúc nói: “Nô gia có chuyện quan trọng đến báo.”
So với Cát Ôn, cảm giác mà nàng mang lại tốt hơn nhiều. Ngay cả khi mở miệng, lời nói của nàng cũng rất nhẹ nhàng, dễ nghe.
“Nô gia đã từ bỏ Thanh Lương Trai, lại xuất thêm tiền góp vốn Phong Vị Lâu, quả nhiên chiếm được sự tin tưởng của Tiết Bạch và Đỗ gia, nhưng Tiết Bạch vẫn không hoàn toàn yên tâm, hắn để Dương Ngọc Dao điều tra, phát hiện nô gia là người của Thọ vương, vì thế đã dâng quân bài lên Thánh Nhân, chia cho nô gia một phần công lao, hòng lôi kéo nô gia, hôm nay Thánh Nhân đã ban thưởng nô gia tự do…”
Nói đến đây, Đạt Hề Doanh Doanh cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.
Nàng biết nói như vậy sẽ khiến Lý Lâm Phủ nghi ngờ, nhưng chuyện này vốn dĩ không thể che giấu, nên nàng chỉ có thể tranh thủ nói ra trước khi tin tức từ Hưng Khánh Cung truyền đến.
“Ý của ngươi là, đã đầu nhập bọn chúng?”
“Nô gia không dám.” Đạt Hề Doanh Doanh vội đáp: “Nô gia dám rời khỏi Thọ vương, nhưng tuyệt không dám làm trái ý Hữu tướng. Dù có thế nào đi nữa, bọn họ há có thể sánh với ngài?”
Lý Lâm Phủ im lặng.
Đạt Hề Doanh Doanh cúi thấp đầu, ôn nhu nói: “Nếu Hữu tướng không tin, nô gia nguyện hầu hạ Hữu tướng...”
“Khụ khụ khụ.”
Lý Lâm Phủ đột nhiên ho khan.
“Hữu tướng, ngài sao thế?”
“Chớ lại gần.”
Đạt Hề Doanh Doanh lo lắng hô nhẹ một tiếng, định tiến lên phía trước, nhưng bị Lý Lâm Phủ ngăn lại, nàng bèn đứng bên cạnh bình phong, đôi tay nghịch dải thắt lưng buộc trên áo, trông vô cùng thiên kiều bá mị.
Ánh mắt nàng lại lén nhìn thoáng qua phía sau bình phong, thấy bên cạnh Lý Lâm Phủ có bốn nữ sử đang đứng hầu, nhưng không biết trong số đó ai là người tư thông với Tiết Bạch.
“Lui lại.”
“Vâng.”
“Nói tiếp đi.”
Đạt Hề Doanh Doanh tiếp tục kể chi tiết về chuyện quân bài và diện kiến Thánh Nhân, sau đó kể thêm một số tiểu sự mà nàng tình cờ nghe được khi chơi bài với Đỗ Ngũ Lang.
“Lúc đó Đỗ Đằng đã sắp thắng thì có người muốn gặp hắn, Nô gia lấy cớ thay y phục, lén đi theo, chỉ nghe được một câu nói rất nhỏ, ‘Dù có chết, chỉ cần khế thư còn đó, tìm một người khác đến thì vẫn là Tiết Bình Chiêu.’”
“Ý gì?”
“Nô gia đoán rằng, có lẽ Tiết Bạch chưa chắc đã là Tiết Bình Chiêu thật, dẫu sao qua mười năm, một đứa trẻ bị biến thành quan nô, ai mà biết có còn sống hay không. Nhưng điều chắc chắn là đứng sau hắn có một thế lực, bọn họ bồi dưỡng được vài thiếu niên xuất sắc rồi tung ra ngoài, lấy danh nghĩa Tiết Tú chi tử khuấy động thị phi, nhằm nhắc Thánh Nhân nhớ đến vụ án Tam Thứ Nhân năm đó…”
Ánh mắt của Lý Lâm Phủ càng lúc càng sâu xa.
Hắn hiểu rõ ý của Đạt Hề Doanh Doanh.
Kẻ đứng sau thao túng kia luôn khiến hắn cảm thấy lo ngại, còn Tiết Bạch có thể chỉ là một quân cờ, chứ không phải một đứa trẻ mồ côi mang huyết hải thâm cừu muốn báo thù cho phụ mẫu.
“Tiếp tục tra.”
…
Sau khi cho Đạt Hề Doanh Doanh lui ra, Lý Lâm Phủ suy ngẫm về những thông tin nhận được trong ngày, thầm biết nếu Quý phi không vui, thì Thánh Nhân cũng không vui, mà ngay cả một vị Tể tướng như hắn, cũng phải lên tiếng xoa dịu tình hình, trấn an Tiết Bạch.
Hắn liền gọi Lý Tụ đến.
“Tiết Bạch bị thương, ngươi hãy đi thăm hắn một chút.”
~~
Trường Thọ Phường, Tiết trạch.
Do từng bị chia ra bán rồi mua lại, nên bố cục của chính sảnh trong Tiết trạch khá kỳ lạ.
Lý Tụ ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt nhìn vào vết thương được băng bó trên cánh tay của Tiết Bạch, nói: "Phụ thân ta nghe tin này cũng vô cùng phẫn nộ, đã dâng tấu xin giáng chức Cát Ôn đến Phạm Dương."
"Đa tạ Hữu tướng đã ra mặt vì ta, nhưng chuyện này chưa chắc đã do Cát pháp tào làm."
"Không nhắc nữa, ngươi nên tập trung dưỡng thương."
Sau nhiều ngày mới gặp lại, Lý Tụ cảm thấy khoảng cách giữa hắn và Tiết Bạch đã trở nên xa lạ hơn nhiều, không còn bầu không khí thân thiết như trước tết Nguyên Tiêu nữa.
Lúc này trong sảnh không có ai khác, Lý Tụ trầm ngâm một hồi rồi nói: "Giữa ngươi và ta, có thể thẳng thắn mà nói chuyện được không?"
"Được."
"Ngươi có phải là Tiết Bình Chiêu?"
Tiết Bạch đáp: "Ta thực sự không nhớ rõ thân thế của mình. Điều duy nhất ta có thể đảm bảo là, chỉ cần Hữu tướng phủ không có ác ý với ta, ta cũng không mang mối thù nào trong lòng. Ta đã nói điều này rất nhiều lần, đôi khi mọi chuyện vốn dĩ đơn giản như vậy."
Lý Tụ nở một nụ cười xã giao đầy gượng gạo.
Nếu Tiết Bạch vẫn không chịu nói thật, hắn cũng không cần phải nán lại quá lâu. Nhưng khi vừa đứng dậy, hắn nhớ tới lời giao phó tha thiết của Thập Thất Nương, liền dừng bước.
"Nếu ngươi chịu thành thật với ta, có lẽ… Hữu tướng phủ còn có thể cho ngươi một cơ hội cưới Thập Thất Nương."
"Vừa mới ta đã rất thẳng thắn, những gì ta nói đều là sự thật."
Thấy Tiết Bạch cố chấp ngu muội như thế, Lý Tụ khẽ cười giễu một cái, rồi xoay người rời đi, không ngoái lại nữa.
….
Tiết Bạch cúi đầu chỉnh lại băng trên vai, nhớ tới nữ tử tự xưng là "Tông Tiểu Tiên."
Hắn thầm nghĩ khi nãy có lẽ đã có thể lừa cưới, nhưng thật không cần thiết, về sau mỗi ngày đều phải tìm cách vá víu những lời nói dối trước mặt loại người hẹp hòi như Lý Lâm Phủ, mà lợi ích từ sự nâng đỡ của Hữu tướng phủ chẳng đáng bao nhiêu, lại còn có khả năng bị phản phệ vô cùng lớn.
Tuy nhiên hắn cũng nhớ rõ lời tiểu cô nương kia từng nói "Ngươi nợ ta một ân tình."
Hôm đó nếu không có nàng nhắc nhở, Tiết Bạch bị giam vào Đại Lý Tự, khai ra một vài tội chứng của Đông Cung trước, có lẽ cũng có cách thoát thân. Nhưng dưới cực hình, phải chịu bao nhiêu đau đớn thì khó mà biết được.
Hắn thừa nhận nợ nàng ân tình này…
“Lang quân?”
Tiết Bạch hoàn hồn, thấy Thanh Lam đứng trước mặt, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm.
“Bị thương mà ngồi đây suy nghĩ gì thế?”
Tiết Bạch mỉm cười đáp: "Ta đang nghĩ, thoát khỏi Hữu tướng phủ rồi, ngày tháng kế tiếp chúng ta có thể sống càng tốt hơn."
Thanh Lam nghe xong hơi ngượng ngùng, thầm nghĩ "Lang quân nói 'chúng ta' sẽ sống cùng nhau đó."
Hai người rời chính sảnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liền thấy thiên khai vân tễ, tình không vạn lý, Tiết Bạch bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian vừa qua, đôi khi hắn cảm thấy mình giống như một con kiến nhỏ bé cố gắng trốn thoát khỏi những kẽ tay của con người, nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhủ mình là tham thiên đại thụ, ngày nào đó sẽ vươn tận mây xanh… giờ đây đã bắt đầu nảy mầm.
~~
Ngày mười sáu tháng hai.
Đây là ngày Cát Ôn bị biếm quan ngoại phóng, hắn sẽ đến Phạm Dương nhậm chức Lục sự, cả thành Trường An không ai tiễn đưa, chỉ có thủ tốt gác cổng thành liếc nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.
Hồi vọng Trường An, Cát Ôn chỉ cảm thấy bản thân thế mà lại thua thê thảm đến vậy...
….
Tiết Bạch thì đã dưỡng hảo thương, nhập học Quốc Tử Giám, chuẩn bị cho khoa cử nhằm tiến thân làm quan.
Khi dâng quân bài, Dương Ngọc Dao hỏi hắn muốn xin Thánh Nhân ban thưởng gì, hắn suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng không nhân cơ hội xin một chức quan. Bởi dù có xin được, thì cũng chỉ là hiệp quan, giống như Giả Xương làm “Thần Kê Đồng”, hoàn toàn không phải chí hướng của hắn, món ân thưởng này tốt hơn nên để dành, chờ khi gặp chuyện nguy hiểm còn có thể dùng làm bùa hộ mệnh.
Hiện tại Dương Tiêm đang xúi giục Thánh Nhân triển khai muối pháp, cũng có thể để Tiết Bạch làm việc dưới trướng, sau đó đề bạt hắn làm quan. Tuy nhiên con đường này có nhược điểm là ngay từ đầu quan thanh ắt không tốt, nhưng nếu muốn đi thì vẫn khả dĩ.
Tiết Bạch luôn chuẩn bị hai phương án cho mọi việc, càng hy vọng đi theo con đường chính thống, tuy ban đầu có vẻ hơi rắc rối, nhưng sau này việc làm quan sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nếu có thể thông qua tuế khảo của Quốc Tử Giám vào mùa thu năm nay, năm sau hắn sẽ đủ tư cách dự thi tiến sĩ, trong khoảng thời gian này, hắn cần bù đắp những thiếu sót của bản thân về tài học, thư pháp, và cả danh tiếng.
......
Quốc Tử Giám nằm ở phía tây Vụ Bản phường, đối diện với Hoàng Thành, nó chiếm trọn nửa phường, rộng 350 bước từ nam đến bắc và dài 450 bước từ đông sang tây.
Hiện nay Xuân thí năm Thiên Bảo thứ 6 đang đến gần, các cống sinh từ các châu huyện đã đến đông đủ, tạm trú tại Vụ Bản Phường. Trên các con phố dài, đâu đâu cũng thấy những nam nhân ăn mặc nho nhã, thuộc mọi lứa tuổi.
Đây chính là thời điểm tốt nhất để kết giao bạn bè.
…
“Tiết Bạch!”
Từ xa, Đỗ Ngũ Lang đứng trước cổng Quốc Tử Giám, vẫy tay gọi hắn.
Tiếng gọi không nhỏ, khiến vài người xung quanh ngoái đầu lại nhìn, Tiết Bạch không ngại bị chú ý, liền gật đầu chào những người sẽ là bạn đồng môn tương lai của mình.
“Phụ thân ta nói mọi việc đã được sắp xếp xong, chúng ta là sinh đồ bổ sung, cứ trực tiếp tìm gặp Ti nghiệp của Quốc Tử Giám là được.”
Dù không thích đọc sách, nhưng lần đầu tiên đến đây, Đỗ Ngũ Lang vẫn cảm thấy rất mới mẻ, dẫn Tiết Bạch đi vào từ cửa bên.
Trước tiên bọn họ đi qua Lỗ Thánh Nhân Cung, nơi thờ Khổng Tử, tiếp đến là một cao môn đại sảnh, phía sau cùng là bốn quán gồm Quốc Tử, Quảng Văn, Thái Học và Tứ Môn.
Bọn họ tiến về hướng Thái Học quán, trên đường Đỗ Ngũ Lang không ngừng huyên thuyên giới thiệu.
“Ti nghiệp ở đây tên là Tô Nguyên Minh, nghe nói là một người rất tài hoa. Nhưng ngươi có biết chuyện nổi rần rần mấy ngày nay không? Trịnh Kiền, vị Hiệp luật lang đại danh đỉnh đỉnh, đã được bổ nhiệm làm Thái Học Bác Sĩ.”
“Ngài ấy là ai?”
Thực ra Đỗ Ngũ Lang cũng chỉ mới vừa nghe nói hôm qua, nhưng lại thao thao bất tuyệt: “Trịnh bác sĩ đỗ tiến sĩ khi chưa đến hai mươi, tạo nghệ về thi, thư, họa cao mức được Thánh Nhân khen là ‘Trịnh Tam Tuyệt’, ngài ấy còn giỏi binh pháp, y dược, đạo thuật và nhiều tạp học khác, tóm lại là một người tài hoa xuất chúng. Phụ thân ta nói, nếu chúng ta vào Quốc Tử Giám mà được ngài ấy dạy thì đúng là phúc phần trời ban…”
~~
Quốc Tử Giám, Thái Học Quán.
Tô Nguyên Minh đẩy cửa công phòng, quả nhiên thấy Trịnh Kiền đang ngồi ngay ngắn trước bàn, chăm chú nhìn vào một tập hành quyển, không khỏi cười nói: “Xu Đình huynh đúng là đã được điều về Thái Học.”
Trịnh Kiền năm nay đã 56 tuổi, râu dài phơ phất, phong thái phi phàm, thấy Tô Nguyên Minh bước vào, lập tức đáp: “Từ nay ngươi ta cùng uống rượu sẽ tiện hơn rồi.”
“Đỗ Tử Mỹ hẳn cũng sắp đến Trường An, thơ của hắn có thể làm rượu ngon thêm hương vị.”
Trịnh Kiền mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hành quyển trong tay.
Nhận ra sự tập trung của hắn, Tô Nguyên Minh hỏi: “Huynh đang xem gì vậy?”
Trịnh Kiền đưa hành quyển trong tay ra, nói: “Ngươi xem thử bài ngũ ngôn này thế nào.”
“Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.”
Tô Nguyên Minh chỉ liếc qua, lập tức nhận ra bài thơ này bất phàm. Đọc xong, hắn nhìn tên người nộp hành quyển, không nhịn được cười phá lên.
“Lại là hắn.”
“Ngươi biết hắn bao nhiêu?”
“Lần này bổ sung vào Thái Học hai sinh đồ, đều nổi tiếng về hiếu hạnh. Vụ án Thiên Bảo năm thứ 5, Đỗ Đằng cứu cha; Còn gần đây, Tiết Bạch chạy đôn chạy đáo vì cha trả nợ. Ngoài ra, tại Nguyên Tiêu yến, bài từ của Tiết Bạch trước mặt Thánh Nhân thực sự không tệ...”
Trịnh Kiền cười cười, vuốt bộ râu hoa râm, không nói thêm gì nữa.
…
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng người nói: “Học sinh Tiết Bạch, Đỗ Đằng, cầu kiến sư trưởng.”
Khi hai thiếu niên bước vào, Tô Nguyên Minh còn chưa kịp phân biệt, ánh mắt Trịnh Kiền đã rơi ngay trên người Tiết Bạch, chưa chắc hắn từng gặp Tiết Bạch trước đó, nhưng dung mạo của hai thiếu niên có sự khác biệt rõ rệt.
“Bái kiến Trịnh bác sĩ, thỉnh bác sĩ xuân an.”
Chờ Tiết Bạch trịnh trọng hành lễ xong, Trịnh Kiền cười một tiếng, nói: “Đệ tử của Nhan Thanh Thần, chữ viết sao lại tệ đến thế?”
“Là do học sinh ngu muội, hơn nữa mới bái sư chưa lâu.”
“Không sao, ngày tháng còn dài, học nghiệp chi sự, không được hấp tấp.” Dứt lời, Trịnh Kiền khép mắt lại, như vô tình nói thêm: “Dù trước đây các ngươi có thân phận gì, thì từ hôm nay, đã bước vào học đường của thiên tử, nơi này chỉ có một thân phận là sinh đồ, hiểu chứ?”
Lời này khiến Tiết Bạch khẽ động tâm niệm, không biết liệu có hàm ý sâu xa gì không, nhưng lập tức hành lễ đáp ứng.
Hắn mơ hồ cảm nhận được, Trịnh Kiền dường như đến đây là vì hắn...
__________
*súc dưỡng: tích súc + nuôi dưỡng.
*tể chấp: chỉ các đại thần quan trọng như tể tướng, những người nắm giữ chính sự quốc gia.
*ngoại phóng: nhậm chức ngoài kinh đô.
*thiên khai vân tễ, tình không vạn lý: trời quang mưa tạnh, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.
*hiệp quan: là mấy chức quan không có thực quyền dành cho những người giúp vua mua vui.
*tài học: tài năng + kiến thức.
*cống sinh: là những học trò ưu tú hoặc có đủ tiêu chuẩn được tuyển chọn từ các phủ, châu, huyện (tức các "tú tài") và được đưa vào học tại Quốc Tử Giám ở kinh đô, nhằm "dâng nộp nhân tài cho hoàng đế".
*Ti nghiệp: phó hiệu trưởng.
*Hiệp luật lang: chức quan được ban cho những người có tài năng về âm nhạc.
Bình luận truyện