Mãn Đường Hoa Thải
Chương 77 : Không thiệt
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 01:16 23-05-2024
Sáng sớm, Tiết Bạch đang tắm trong thùng gỗ, bỗng thấy Thanh Lam ló đầu qua từ phía sau bình phong.
“Sao thế?”
“Lang quân nước nguội rồi sao?”
“Chưa.”
Cứ như thế vài lần, hắn bắt đầu thấy tỳ nữ này không quá thật thà. Nhưng khi hắn thực sự chuẩn bị đứng dậy, vừa đưa tay lên, thì nàng đã đỏ bừng mặt, quay người bỏ chạy.
“Lang quân không biết xấu hổ...”
Một lát sau, Tiết Bạch mặc xong xuân sam, Thanh Lam mang lan bào đến, ánh mắt sáng rỡ, không biết đang vui mừng điều gì.
“Này? Lúc thu dọn hành lý, ta không thấy túi thơm lần trước Quắc Quốc phu nhân tặng.”
“Hương liệu ấy rất quý, ta đã cất vào hộp để giữ cho hương không bay mất.”
Thanh Lam quay người đi lấy túi thơm, rồi treo lên người Tiết Bạch.
Nàng cũng hiểu hôm nay hắn sẽ đi đâu, liền nhỏ giọng dặn dò: “Lang quân ra ngoài phải cẩn thận, người đó không có danh tiếng tốt lắm đâu.”
“Ân, ta sẽ cẩn thận.”
Sau khi thu xếp xong, Tiết Bạch bước ra khỏi phòng.
Đỗ Ngũ Lang đang đứng trong tiền viện, dựng thang để làm tổ cho lũ chim hỉ thước, miệng còn khẽ ngân nga: “Duy thước hữu sào, duy cưu cư chi. Chi tử vu quy, bách lưỡng ngự chi. Duy thước hữu sào, duy cưu phương chi. Chi tử vu quy, bách lưỡng tương chi...”
“Bài thơ này nghĩa là gì?”
“Nghĩa là chim hỉ thước làm tổ, có người sắp xuất giá, xe ngựa đến rước nàng dâu.” Đỗ Ngũ Lang bước xuống thang. “Ngay cả điều này cũng không hiểu?”
“Không hiểu ai sắp xuất giá?”
“Ai.” Đỗ Ngũ Lang không khỏi than nhẹ một tiếng, rồi hỏi:
“Ngươi bảo ta đợi cùng ra ngoài làm gì?”
“Đi chuộc người.” Tiết Bạch đáp: “Ngươi giúp ta vài việc nhỏ, hôm nay trông có vẻ nguy hiểm, nhưng thực ra chẳng có gì đâu...”
Hai người nhỏ giọng bàn bạc một hồi, rồi cùng nhau xuất môn.
~~
Tuyên Dương phường, Quắc Quốc phu nhân phủ.
Dạo gần đây, Dương Ngọc Dao ngày càng không vui.
Thân thế mà nàng tìm cho Tiết Bạch tuy không tốt lắm, nhưng dù gì cũng là nhờ vả người khác mới có được. Kết quả, một câu cảm tạ cũng không có, còn hắn thì cứ trì trì hoãn hoãn, mãi không chịu đến thăm hỏi nàng.
“Bảo với người gác cửa, từ nay đừng để Tiết Bạch vào nữa. Hắn thật sự nghĩ mình tài giỏi lắm sao? Ta cũng chẳng thèm...”
Sắp xếp như vậy xong, nghĩ đến sau này cả hai chỉ còn lại hiềm khích, không cần mong đợi gì nữa, Dương Ngọc Dao bỗng cảm thấy thoải mái hơn.
Thế nhưng, tỳ nữ chưa đi xa thì người gác cửa đã tới báo Tiết Bạch đang ngồi ở quán trà trước cửa phủ một hồi lâu.
Dương Ngọc Dao không khỏi sinh lòng tò mò, cuối cùng không kiềm chế được, quyết định tự mình ra ngoài xem sao.
Sau Nguyên Tiêu tiết là đến Vũ Thủy tiết, hôm nay mây trên trời nặng trĩu, như sắp mưa, nhưng trên phố phường Trường An, cành liễu đã nhú lộc non, cảnh xuân chính hảo.
Tại quán trà ngay ngã tư Tuyên Dương phường, hai thiếu niên đang ngồi thưởng trà, một người mặt to mắt nhỏ, vẻ mặt ngây ngô, càng làm tôn thêm phong thái tao nhã, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của người bên cạnh.
Tiết Bạch vừa quay đầu, thấy Dương Ngọc Dao, liền đứng dậy đi tới.
“Bái kiến Dao nương.”
Dương Ngọc Dao nhìn hắn một lượt, bày ra tư thái cao cao tại thượng, lạnh nhạt nói: “Ta trông ngươi hình như cao hơn chút rồi.”
Từ Nguyên Tiêu đến nay chỉ vài ngày, dù có cao lên thật cũng khó thấy bằng mắt thường, câu này chẳng qua là một lời bóng gió của nàng thôi.
“Là do ta đã lâu không gặp Dao nương.” Tiết Bạch nhanh chóng nắm bắt ý tứ, thuận theo chủ đề của nàng mà đáp.
“Hừ, mệt nhọc giúp ngươi, ngay cả câu tạ ơn cũng không có.”
“Ta sớm đã định đến cảm tạ, nhưng chẳng may xảy ra biến cố.”
“Có chuyện không biết tìm ta giúp đỡ.” Dương Ngọc Dao không hài lòng, nói: “Ta thấy ngươi đúng là ngốc đến mức lợi hại.”
“Ân tình quý giá, nếu nợ Dao nương quá nhiều, ta e không trả nổi.”
“Ta cần ngươi trả sao?”
Nói đến đây, nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Tiết Bạch, Dương Ngọc Dao bỗng cảm thấy như có thể hiểu được hắn phần nào.
“Chuyện này chính ta có thể giải quyết.” Tiết Bạch nói: “Hôm nay vốn định tới gặp Dao nương, nhưng hay tin chủ nợ của Tiết Linh hẹn ta ở Thanh Môn, ta muốn xử lý chuyện này trước rồi quay lại, có được không?”
Dương Ngọc Dao đáp: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Hảo, nhưng nếu thấy ta thiếu tiền, xin đừng ra tay, để ta tự thương lượng với đối phương.”
“Xem ngươi nói kìa, thiếp thân cũng có giàu sang gì đâu.” Dương Ngọc Dao cười nói, tâm trạng bỗng nhiên lại tốt hơn.
Tiết Bạch tiếp tục bàn bạc với nàng, dặn nàng không nên mang theo cỗ xe hoa lệ kia, đồng thời yêu cầu những hộ vệ thay trang phục giản dị, tránh hù chủ sòng bạc sợ hãi mà làm hại đến tính mạng của Tiết Linh.
Một đoàn người xuất phát, Đỗ Ngũ Lang thì theo sau, cùng bọn hộ vệ bắt chuyện, trước tiên hỏi quê nhà bọn họ ở đâu, rồi càng tán gẫu càng hợp ý...
~~
Gần đến chiều tối, chính là thời điểm Thanh Môn náo nhiệt nhất.
Khang gia tửu lâu, lầu ba nhã gian.
Đạt Hề Doanh Doanh hôm nay không pha trà, chỉ gọi vài món ăn nhẹ.
“Phu nhân, Tiết Bạch đang đến đây, lần này thật sự là đến rồi.”
“Quả nhiên, hắn giả vờ giả vịt muốn làm hiếu tử, giờ bị vạch trần liền vội vã chạy đến.”
Đạt Hề Doanh Doanh nếm thử một miếng điểm tâm, thấy không ngon, cầm một quả trứng luộc lên, phát hiện quá nóng, đành đặt lại xuống bàn.
Quay đầu nhìn sang, thấy Thi Trọng đã mang Tiết Linh vào phòng.
Trên mặt Tiết Linh, vết bầm tím đã tan bớt, Đạt Hề Doanh Doanh lập tức ra lệnh cho người đánh hắn thêm một trận, đến khi trông thê thảm không nỡ nhìn mới cảm thấy hài lòng.
“Tiết Linh, sau khi về nhà ngươi biết phải làm gì không?”
“Biết biết biết.” Tiết Linh bị đánh đến mức mất hết ngạo khí ngày thường, dập đầu nói: “Ta nhất định sẽ nghe ngóng xem những năm qua ai đã nuôi dưỡng Tiết Bạch.”
“Tốt lắm. Khi nghe được rồi, ngươi lại có thể đến sòng bạc của ta đánh bạc tiếp.” Đạt Hề Doanh Doanh nói xong tự thấy mình thật khôi hài, che miệng mà cười, càng thêm quyến rũ.
“Phu nhân yên tâm, chỉ cần thả ta ra, ta nhất định sẽ nghe ngóng được.”
Đạt Hề Doanh Doanh phất phất tay, hộ vệ sòng bạc liền kéo Tiết Linh ra ngoài, đưa đến đại sảnh chờ Tiết Bạch đến chuộc.
Nàng lại quay sang dặn dò Thi Trọng: “Ngươi xuống giám sát, trước tiên ra oai phủ đầu, tình hình không sai biệt lắm, thì dẫn Tiết Bạch lên đây, ta sẽ bán cho hắn một ân tình...”
~~
Lầu ba, trong nhã gian đối diện, Bùi Miện đang đứng sau rèm nhìn ra ngoài.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy rõ Như Ý sảnh trên lầu hai.
Trong Như Ý sảnh, có ba phụ nhân và ba đứa trẻ, theo thứ tự là vợ con Khương Mão, vợ con Khương Hợi, và em gái Lão Lương, được bốn tên gia nô áo xanh canh giữ.
Ngoài ra, Bùi Miện còn bố trí nhiều người trong Khang Gia tửu lâu và các ngõ xung quanh Thanh Môn.
Lần này, hắn không mang theo Lũng Hữu binh sĩ, càng không mang theo bất kỳ quân khí nào, chỉ cần một số gia nô và lưu manh là đủ. Công việc cũng rất đơn giản, thả gia quyến của Lão Lương và Khương Hợi, truy vết đến chỗ bọn họ, tìm cơ hội khác diệt khẩu.
Điều duy nhất hắn không hiểu là tại sao Tiết Bạch lại mắc phải nước cờ ngu xuẩn như vậy? Nhân chứng vốn được giấu rất kỹ, khiến Đông Cung e ngại, nhưng lại hành động liều lĩnh để hắn bắt được cơ hội.
Chỉ có thể nói khôn ngoan quá lại hóa vụng về. Tiết Bạch tự cho mình thông minh, mỗi lần đều thích lợi dụng nước đục thả câu, nhưng không hề biết thuận nước đẩy thuyền mới là kế sách chân chính, sau đó cứ đơn đơn giản giản mà theo gót là có thể giải quyết vấn đề.
“Đến rồi.”
Bùi Miện đã nhìn thấy Tiết Bạch cùng một mỹ phụ cưỡi ngựa song hành.
Hắn không quá mê mỹ sắc, thấy mỹ phụ kia che mặt bằng lụa mỏng, đoán rằng nàng là Đỗ gia Nhị nương, đằng sau còn có Đỗ Ngũ Lang cưỡi ngựa, một tay ôm một chiếc hộp, bên trong chắc là tiền chuộc.
Sau đó, ánh mắt Bùi Miện ngưng lại, nhận ra xung quanh bọn họ còn có vài hán tử tráng kiện...
~~
Tiết Bạch vừa bước vào Khang Gia tửu lâu, một tửu khách đâm sầm vào hắn, trong tay liền xuất hiện một tờ giấy.
Đó là Bùi Miện đưa, chỉ ghi năm chữ “nhị lâu như ý sảnh”.
Tiết Bạch nhận hộp tiền từ tay Đỗ Ngũ Lang, đồng thời đưa tờ giấy cho hắn.
“Ta đi chuộc người trước, ngươi đi xử lý việc này đi...”
“Lục Lang, cứu ta với!”
Tiết Bạch quay lại, thấy Tiết Linh bị trói cả tay chân, ném trên sàn đại sảnh.
Mấy đại hán mặc đồ đen, rõ ràng là hộ vệ sòng bạc, ngồi ở đó lớn tiếng hỏi: “Tiết Bạch, ngươi mang tiền chuộc của phụ thân ngươi đến chưa?”
“Rồi.”
Tiết Bạch đặt hộp tiền lên bàn, mở ra, bên trong tràn đầy tiền đồng.
“Không đủ, Tiết Linh nợ chủ nhân chúng ta năm ngàn quan, đây được bao nhiêu?”
“Ta đang cố gom tiền, liệu có thể châm chước thêm ít ngày không?”
“...”
Trong lúc đó, Đỗ Ngũ Lang tranh thủ không ai chú ý, nhìn qua tờ giấy, rụt cổ bước lên lầu hai, gõ gõ Như Ý sảnh môn.
“Ai đấy?”
“Ta đến đón người.”
Cánh cửa được mở ra, bốn thanh y đại hán đứng đó.
“Một tiểu bàn tử đến đón người, nhận ra không?”
“Chỉ cần không gạt ta là được.” Đỗ Ngũ Lang đáp: “Ta mang người đi đây.”
Một thanh y đại hán nhoẻn miệng cười: “Nếu gạt ngươi, thì sao?”
Đỗ Ngũ Lang sững người.
Bọn thanh y đại hán bật cười ha hả, rồi dẫn sáu phụ nhân và trẻ con ra ngoài, đứng ở lan can nhìn xuống đại sảnh.
~~
Lầu ba nhã gian.
Tâm phúc của Bùi Miện đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dòng người qua lại trên phố, bất ngờ nhận được một tin báo.
Hắn quay lại, nói với Bùi Miện: “A Lang, Lão Lương và Khương Hợi thật sự đến rồi.”
“Đừng hành động hấp tấp, giao người cho bọn họ, chỉ cần bám sát theo là được.”
“Dạ.”
Không lâu sau, Đỗ Ngũ Lang mang những phụ nhân và trẻ con kia xuống đại sảnh.
Bùi Miện vẫn tiếp tục quan sát, đột nhiên hắn thấy một nữ nhân rất có phong vận bước ra từ nhã gian phía đối diện….
Lúc này, Đạt Hề Doanh Doanh đang đi đến lan can, ra hiệu cho Thi Trọng dưới lầu, đã đến lúc đưa Tiết Bạch lên. Nàng cũng nhìn thấy Đỗ Ngũ Lang dẫn người xuống, cảm thấy hơi kỳ lạ, bất chợt ngẩng đầu, phát hiện rèm trong nhã gian đối diện khẽ động, lòng càng thêm nghi hoặc….
~~
Tửu lâu đại sảnh.
Khương Hợi, Lão Lương nhìn thấy gia quyến bước xuống, mừng đến mức cười không khép được miệng, liếc nhìn Tiết Bạch với ánh mắt đầy bội phục, rồi nhanh chóng tiến lên bảo vệ gia quyến.
Đỗ Ngũ Lang lặng lẽ rời khỏi đám đông.
Còn Khương Hợi và Lão Lương không vội rời đi, mà nán lại xem náo nhiệt.
~~
Lầu ba nhã gian.
Bùi Miện vừa thấy cảnh này, lại nghĩ tới nhân thủ mà Tiết Bạch mang theo, liền nhận ra ý đồ, vội ra lệnh: “Chúng định tạo hỗn loạn để thoát thân như lần trước…”
Tâm phúc của hắn ngay lập tức dùng tay ra dấu cho các mật thám trên phố.
~~
Trong đại sảnh, Tiết Bạch vẫn đang cò kè mặc cả với bọn hộ vệ sòng bạc, trông hắn như một người con hiếu thảo muốn cứu cha nhưng bất lực về tài chính.
“Số tiền này các người cầm trước, chỉ cần cam đoan không làm hại tính mạng phụ thân ta.”
“Hay thế này, ngươi bán Phong Vị Lâu cho ta? Ta sẽ cùng Quắc Quốc đại mỹ nhân hợp tác, ha ha ha!”
Nghe thấy một kẻ mặt mày gian ác nhắc đến mình, Dương Ngọc Dao giận đến mức đứng phất dậy, định lớn tiếng quát tháo.
Thì Thi Trọng từ từ bước tới, vừa đi vừa chắp tay chào Tiết Bạch, cười nói: “Hóa ra là Tiết lang quân, tiểu nhân vừa theo gia chủ từ xa trở về…”
Đột nhiên.
Một tửu khách bịt mặt xuất hiện phía sau bọn hộ vệ sòng bạc, bất ngờ nắm tóc một tên, rồi đập mạnh đầu hắn xuống bàn!
“Rầm!”
Chiếc bàn bị đập gãy đôi.
Tửu khách bịt mặt nhấc chân, đá đổ một chiếc bàn khác, hộp tiền bay lên, tiền đồng “ào ào” rơi khắp mặt đất, cả trong lẫn ngoài tửu lâu.
Đám đông tụ tập xem náo nhiệt xung quanh lập tức xông vào tranh nhau nhặt tiền.
“Tiền của ta!”
“Đó là tiền của ta…”
“Tiết huynh đệ! Đại ca tới cứu ngươi đây!”
Tửu khách bịt mặt hét to, nhân cơ hội tóm lấy Tiết Linh, rồi phóng ra cửa sau.
Bọn hộ vệ sòng bạc giận dữ, lập tức đuổi theo.
Khương Hợi nhếch mép cười, bất ngờ giơ tay kéo hai tên hộ vệ, đập đầu họ vào nhau, vô tình hay hữu ý đem lối thông hướng cửa sau chặn lại.
“Rầm.”
Lão Lương cười ha hả, cũng không vội trốn, vác một chiếc bàn chắn trước gia quyến, tiếp tục xem náo nhiệt.
~~
“Đừng để chúng thoát!”
Bốn thanh y đại hán từ lầu hai chạy xuống, lao thẳng về phía Khương Hợi. Trên phố và trong tửu lâu, hơn hai mươi nhân thủ của Bùi Miện cũng đồng loạt xông vào.
“Cản bọn họ lại! Bọn họ muốn ám sát Quắc Quốc phu nhân…”
Đỗ Ngũ Lang nhân cơ hội leo lên quầy, chỉ huy hộ vệ của phủ Quắc Quốc phu nhân nghênh đánh thủ hạ của Bùi Miện.
Tất cả phát sinh chỉ trong chớp mắt, đến nỗi các phe còn chưa kịp phân biệt người nào thuộc về phe nào, bỗng chốc cả tửu lâu trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.
Dương Ngọc Dao vừa đứng dậy, trước mặt đã vang lên một tiếng thật lớn, mảnh gỗ văng tung tóe.
Nàng giật mình lùi lại, suýt ngã xuống.
Trong hỗn loạn, một cánh tay vươn ra đỡ lấy, ôm nàng vào lòng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt xử biến bất kinh, lâm nguy bất cụ của Tiết Bạch, bất giác an tâm lại.
“Đi!”
Tiết Bạch đã vòng tay qua eo nàng, dìu nàng đứng dậy, rồi dắt nàng chạy về phía hậu viện.
Phía trước, Khương Hợi đang đánh nhau với một thanh y đại hán.
“Rầm!”
Thanh y đại hán kia bị hai quyền đánh ngã xuống đất, Tiết Bạch liền kéo lấy Dương Ngọc Dao chạy lướt qua.
Lại có người đuổi tới, Khương Hợi cầm lên một vò rượu, đập mạnh vào đầu kẻ đó, tiếp tục cản đường…
~~
Ra cửa sau của Khang Gia tửu lâu, trước mặt là một con hẻm nhỏ, tửu khách bịt mặt kia đã đánh gục không ít người, mang Tiết Linh trốn thoát, không còn tung tích.
Vẫn có thêm nhiều hộ vệ sòng bạc đuổi theo phía sau.
“Đứng lại!”
Tiết Bạch nắm chặt tay Dương Ngọc Dao, dẫn nàng chạy thật xa.
“Ta… ta không chạy nổi nữa…”
Dương Ngọc Dao níu tay Tiết Bạch, bắt hắn dừng lại, không ngừng hổn hển, người dựa hẳn vào ngực hắn.
“Còn phải chạy tiếp.”
Không để nàng phản kháng, Tiết Bạch cúi xuống, luồn tay qua chân nàng, bế nàng lên ngang hông.
Dương Ngọc Dao khẽ hô một tiếng, không ngờ hắn có thể bế mình dễ dàng như vậy, trong khi nàng tự thấy mình dáng cao, thân hình lại đầy đặn, hoàn toàn không nhẹ chút nào. Nàng xấu hổ dụi mặt vào vai hắn, cảm giác hoảng sợ lúc trước dần tan biến.
Chỉ chạy thêm đoạn ngắn, Tiết Bạch rẽ qua góc hẻm, đẩy cánh cửa nhỏ không khóa, bế nàng vào một gian tiểu viện, rồi mới đặt nàng xuống.
“Đây là đâu?”
“Không biết, chúng ta tạm trốn.”
Tiểu viện này thế mà không có ai, hai người cài chặt viện môn, cẩn thận xuyên qua con đường nhỏ giữa hoa cỏ, tìm thấy một căn phòng dành cho người hầu đã phủ bụi, liền lẻn vào trong, cùng nhau ngồi xuống ở góc phòng.
Dương Ngọc Dao mãi mới thở đều, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được phì cười, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vũ mị không giảm.
Tiết Bạch quay đầu nhìn sang, thấy trên gương mặt trắng ngần của nàng đã lấm tấm mồ hôi, đôi má ửng hồng càng làm nụ cười thêm mê hoặc.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Dương Ngọc Dao chợt nhớ đến trước dịp Tết, tại bên ngoài Phong Vị Lâu, trong chiếc xe hoa của mình, Tiết Bạch từng nói không muốn nhận Dương Thận Căng làm cha, rồi bất ngờ hôn lên trán nàng.
Cảm giác dịu dàng ấy, nàng vẫn luôn nhớ kỹ…
Khi ký ức ngọt ngào hiện lên trong đầu, Tiết Bạch đã xoay người qua, cư cao lâm hạ mà ngắm nhìn nàng.
Trong lúc chạy trốn, phi bạch của nàng đã rơi mất, để lộ thân hình mà nàng luôn tự hào.
Dương Ngọc Dao không nói những lời kiểu như “Ngươi lại hầu hạ ta” nữa, nàng khẽ rên một tiếng, vươn tay, vòng qua cổ hắn.
Không gian xa lạ, nỗi sợ hãi trước nguy hiểm, tất cả khiến nàng bất an, nhưng cũng khiến nàng muốn tựa vào nam tử trước mặt.
Dù vậy, trong khoảng khắc ngắn ngủi nàng vẫn thì thầm một câu đầy ngạo khí.
“Lại, tỷ tỷ dạy ngươi…”
~~
Đạt Hề Doanh Doanh gõ nhẹ quả trứng, một mảnh vỏ rơi xuống, lộ ra lòng trắng óng ánh bên trong.
Để đè nén cơn bực bội trong lòng, nàng ngược lại rất kiên nhẫn, chậm rãi bóc vỏ từng chút một. Cuối cùng, quả trứng được bóc sạch sẽ, ấm áp nằm gọn trong tay nàng.
Nàng hé miệng, vừa định ăn thì có người vội vã bước đến.
“Phu nhân.”
Đạt Hề Doanh Doanh dừng động tác, thả quả trứng vào lại lòng bàn tay, vừa nghịch vừa hỏi: “Đuổi kịp chưa?”
“Bị… bị mất dấu rồi…”
Đôi mày liễu của Đạt Hề Doanh Doanh nhíu nhíu, nàng không hiểu cớ gì Tiết Bạch lại cứng rắn như vậy, thà gây náo động để cướp người đi, chứ không chịu nhận ân tình của nàng.
“Mất dấu rồi?”
~~
Tiết Bạch thực ra không quá thích câu “ngươi lại hầu hạ ta” mà Dương Ngọc Dao từng nói, vì vậy từ đầu tháng Giêng đến nay, ngày nào hắn cũng chăm chỉ tập luyện.
Bình thường hắn sẽ ôm một hòn đá rất nặng liên tục đứng lên ngồi xuống, cho đến khi cảm nhận đôi chân căng cứng tê rần, cơ bắp như sắp bị kéo đứt, mồ hôi túa ra ướt đẫm, lăn dài theo gương mặt, từng chút từng chút nhỏ giọt.
“Tách.”
“Tách.”
Những giọt mồ hôi nhỏ xuống, thấm vào mái tóc đen tuyền.
Dương Ngọc Dao nghiêng đầu đi, nhưng khuôn mặt nàng càng đỏ bừng hơn.
Nàng, vốn là Quắc Quốc phu nhân cao cao tại thượng, không ai sánh bằng, giờ đây lại trông giống như một đóa hoa e thẹn trước cơn mưa xuân đầu mùa.
~~
Khang Gia tửu lâu.
Khắp nơi đều là người nằm ôm đầu rên rỉ, lăn lộn đau đớn.
Bùi Miện cau mày, bước ra nhã gian, đi quanh lan can, quan sát tình hình ở đại sảnh.
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất là, Lão Lương và Khương Hợi cứ đứng đó như chẳng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không có ý định trốn, rất nhanh thôi người của hắn sẽ khống chế được bọn chúng… có lẽ nên thủ tiêu ngay tại chỗ, sau đó tìm cách định án thành một vụ say rượu ẩu đả.
Đột nhiên.
“Là ai dám hành thích Quắc Quốc phu nhân?!”
Theo sau tiếng thét lớn này, một vị tướng lĩnh ấn tay trên chuôi đao dẫn theo một đội Kim Ngô vệ tiến vào đại sảnh.
“Quách tướng quân!”
Đỗ Ngũ Lang liền giơ tay chỉ, hô to: “Chính bọn họ muốn hành thích Quắc Quốc phu nhân… Còn đây, hai vị anh hùng đã bảo vệ Quắc Quốc phu nhân!”
Bùi Miện há hốc mồm, nhất thời không thốt nên lời.
Hôm nay hắn ngàn tính vạn tính, nhưng lại bỏ sót vị nữ nhân bên cạnh Tiết Bạch.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra, kế hoạch của Tiết Bạch cũng vô cùng đơn giản, đó là giải cứu gia quyến của Lão Lương và Khương Hợi, rồi giấu tất cả vào phủ Quắc Quốc phu nhân, chỉ có vậy mà đã bảo hộ tất cả chu toàn.
Tiết Bạch không hề sợ hắn phái người theo dõi, bởi Đông Cung tuyệt đối không dám trở mặt với Dương tam di tử.
Bùi Miện hiểu rằng, việc duy nhất hắn có thể làm lúc này là ra lệnh cho mọi người phủ nhận chuyện hành thích Quắc Quốc phu nhân, biến toàn bộ thành một vụ ẩu đả do say rượu, không để nó biến thành đại án.
“Chết tiệt.”
Hắn khẽ chửi thề một câu, sau đó chợt nhớ đến lời của Tiết Bạch từng nói “chúng ta có thể cùng Đông cung hợp tác”, không khỏi càng thêm mờ mịt.
“Tiết Bạch, sao ngươi dám chắc Dương tam di tử sẽ tin tưởng ngươi, bảo vệ ngươi? Hay thực ra, các ngươi vốn đã hợp mưu từ đầu?”
~~
Mưa vẫn đang rơi.
Đây là một tiết trời nhiều mưa, ngay cả tên cũng gọi là Vũ Thủy.
Trong sân, một bông hoa nhỏ đung đưa trong mưa gió, trông thật đáng thương.
Quả là “khinh âm trì quán thủy bình kiều, nhất phiên lộng vũ hoa sao, vi hàn trứ xử bất thắng kiều.”
…….
Trời dần tối, tiếng trống chiều của Trường An lại vang lên.
Trong gian phòng nhỏ, hai người chạy vội vào còn đang thở hổn hển.
“Còn đi được không?”
“Không...” Dương Ngọc Dao mặt đỏ bừng, nói: “Không còn sức nữa...”
“Vậy nghỉ một lát rồi đi.” Tiết Bạch cũng đã dốc hết sức, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
“Ngươi...” Dương Ngọc Dao nghỉ ngơi xong, đôi mày khẽ nhíu, giọng đầy bất mãn: “Lần trước còn dám giả vờ ngây thơ trước mặt ta, hóa ra từng có rất nhiều nữ nhân.”
“Thế nào? Ngươi chê ta bẩn?”
Tiết Bạch ngừng vuốt tóc nàng, chống người ngồi dậy, bắt đầu mặc lại quần áo.
Dương Ngọc Dao vội nói: “Ta đâu có ý như vậy...”
“Ta vốn không phải nam sủng của ngươi, ta có chí hướng riêng, không thể ngày ngày ở trong phủ chọc ngươi cười.”
Dương Ngọc Dao nhìn bóng lưng của hắn, ngạo khí cũng trỗi dậy, vừa giận vừa không nỡ, cuối cùng khi thấy hắn sắp đứng lên, nàng vẫn không kìm được, đưa chân ra móc lấy eo hắn, kéo trở lại.
“Khi nào ta nói ngươi là nam sủng của ta? Sợ người ta không biết ngươi cao ngạo chắc? Hãy theo ta về phủ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Thật có chuyện?”
Dương Ngọc Dao mỉm cười: “Ngươi có biết hôm nay bọn người đó không chỉ nhắm vào ngươi không?”
“Hửm?”
“Điều động nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ vì ngươi? Nữ nhân kia từ lâu đã đối đầu với ta rồi.”
“Ngươi biết là ai?”
Dương Ngọc Dao mỉm cười bí hiểm: “Ngươi về phủ với ta, ta mới nói cho ngươi biết...”
~~
Tiếng trống chiều đã dừng, nhưng gần Thanh Môn vẫn có người hành tẩu.
Khương Hợi, Lão Lương ngước lên nhìn về phía nhã gian trên lầu, nhe răng cười, để lộ hàm răng vàng úa. Bọn họ biết Bùi Miện đang ở đó, mà giờ bọn họ chẳng phải cố kỵ gì nữa, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng trả thù;
Quách Thiên Lý phái người hộ tống hai nghĩa sĩ cứu Quắc Quốc phu nhân cùng gia quyến của họ về phủ Quắc Quốc phu nhân, còn mình thì chuẩn bị đi tìm Quắc Quốc phu nhân, bởi hắn biết Tiết lang quân sẽ tặng hắn một phần công trạng;
Một chiếc xe ngựa rời Xuân Minh môn trước khi cửa thành quan bế, đi đến lối rẽ sang quan đạo, Điền Thần Công xách theo Tiết Linh, ném cho hai lão nông chờ sẵn, dặn dò không được giết hắn, bởi hắn biết Tiết lang quân không có thời gian chịu tang;
Phong Vị Lâu đã đóng cửa, Đỗ gia tỷ đệ chưa kịp chạy về Đỗ trạch. Đỗ Cấm bước lên tiểu các, ngắm nhìn ánh lửa phía Thanh Môn, ngẩng cao đầu đầy vẻ kiêu ngạo, hết thảy hôm nay đều do một tay nàng sắp đặt, dù có một chuyện khiến nàng không vui, tuy vậy nàng cũng hiểu, không có sự che chở của Dương gia tỷ muội, bọn họ có lẽ sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng một ngày nào đó, bọn họ không cần ai che chở nữa...
___________
*“Duy thước hữu sào, duy cưu cư chi. Chi tử vu quy, bách lưỡng ngự chi.
Duy thước hữu sào, duy cưu phương chi. Chi tử vu quy, bách lưỡng tương chi...”
~ tạm dịch ~
Hỉ thước làm tổ, chim cưu đến ở. Người con gái sắp đi lấy chồng, rất nhiều xe đến đón nàng.
Hỉ thước làm tổ, chim cưu chiếm tổ. Người con gái sắp đi lấy chồng, rất nhiều xe đưa tiễn nàng.
*xử biến bất kinh, lâm nguy bất cụ: thấy biến không kinh, lâm nguy không sợ.
*“Khinh âm trì quán thủy bình kiều, nhất phiên lộng vũ hoa sao, vi hàn trứ xử bất thắng kiều.”
~ tạm dịch ~
Trời mây u ám (khinh âm) đình bên bờ ao (trì quán) cầu ngang mặt nước (thủy bình kiều); mưa phùn lất phất thấm đẫm những đóa hoa mơ chớm nở; gió xuân thoảng qua làm chúng khẽ run lên vì lạnh.
~ bất thắng kiều: (kiều là mảnh mai, yêu kiều) ngụ ý người con gái bất lực trước nghịch cảnh, bị vùi dập bởi mưa gió cuộc đời.
~ một bài thơ buồn của Trần Tử Long viết về Liễu Như Thị vào cuối thời Minh, mà lão tác dùng để tả cảnh abc…xyz ( >< )
Bình luận truyện