Mãn Đường Hoa Thải

Chương 76 : Tô dung điều

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 19:59 21-05-2024

Trường An thành ngoại ô quan đạo. Trên cành cây vẫn còn chút tuyết đọng, bên đường những ngọn cỏ non đã bắt đầu mọc mầm. Một chiếc yếm đỏ bị vứt bên đường, Cố Văn Đức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhan Chân Khanh đang cùng Tiết Bạch song hành phía trước, không để ý đến tiểu động tác của hắn. Hắn sửa sang lại áo bào, định bước lên nói gì đó, nhưng chẳng nói nổi lời nào, chỉ có hình ảnh đêm qua vẫn không ngừng hiện lên trong đầu, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khi lại nhìn kỹ hơn, hắn thấy Lưu Cảnh đang điềm nhiên cưỡi ngựa, cùng với hai vết son đỏ tươi sau gáy……. “Lão sư nếu tin tưởng khả năng tra hỏi của ta, ta dám chắc những đào hộ kia chưa bao giờ được cấp ruộng đất.” “Gọi ta ‘Huyện úy’, nói tiếp đi.” Đêm qua, khi chỉ có hai người nói chuyện riêng, Nhan Chân Khanh cũng lười uốn nắn Tiết Bạch, nhưng lúc này ngay trước mặt người khác, hắn không cho phép Tiết Bạch giở trò khôn vặt nữa. “Khi nhận ruộng, bất kể số lượng bao nhiêu, đinh nam đều phải ký nhận, đây là thông lệ, không phải chỉ những năm gần đây mới có. Nếu ai dám phản đối, các lại viên luôn có cách ép bọn họ khuất phục.” Tiết Bạch biết điều gì mà Nhan Chân Khanh thực sự muốn tìm hiểu, liền nói tiếp: “Bách tính là những người rất giỏi chịu đựng, nếu không có mẫu ruộng này, Khúc A Đại vẫn tìm được việc ở Trường An, cuộc sống cũng có thể tạm qua ngày. Hắn dựng một sạp bán vải bố ở ngoài Tây Thị, đã nộp ‘tô dung điều’ suốt tám năm, chỉ cần gia đình có cái ăn, hắn chắc chắn sẽ không làm đào hộ hay bán thân làm nô. Nhưng từ khoảng 5, 6 năm trước, hắn không nộp nổi nữa.” “Vì sao?” “Nếu để học sinh tổng kết, thì nguyên nhân chính là do triều đình đã giảm tỷ trọng của ‘tô dung điều’ trong hệ thống thuế vụ.” “Tổng kết khá chính xác.” Nhan Chân Khanh thản nhiên nói: “Đây là công tích của Hữu tướng, cũng là lý do Thánh nhân nhiều lần gọi hắn bằng ‘Hiền tướng’.” “Vâng, nghe qua thì Hữu tướng quả thực rất xuất sắc.” Tiết Bạch đáp: “Chế độ cấp ruộng đã bị bãi bỏ, không còn chia đều ruộng mà thay bằng chia đều thuế, ai sáng suốt cũng biết ‘tô dung điều’ cần được cải cách, Hữu tướng cũng hiểu rõ, nên hắn giảm bớt ‘tô dung điều’, nhưng lại thay bằng các loại thuế vụn vặt khác.” Nhan Chân Khanh quay đầu lại, nhìn sâu vào Tiết Bạch. Hắn bỗng không phân biệt được, đây là một kẻ tiểu nhân vô sỉ, chỉ biết bám víu vào Lý Ca Nô, nhưng một khi phản bội lại quay ra cắn ngược, hay là một chính khách có hoài bão lớn nhưng không từ thủ đoạn? “Khúc A Đại sợ nhất là triều đình ban lệnh ‘miễn một năm tô dung điều cho bách tính’. Nói là miễn thuế ở Quan Trung, song khi vận chuyển thuế từ xa về, thì vẫn phải thu phí vận chuyển, nhưng phí vận chuyển này không cố định giống ‘tô dung điều’, quan lại đòi bao nhiêu thì phải nộp bấy nhiêu. Nộp xong phí vận chuyển, lại còn thêm chiết sắc, nếu nộp vải mà bị ướt, màu sắc không đúng, thì sẽ quy đổi những thiệt hại này thành phí, rồi đổ hết lên đầu hắn...” Tiết Bạch nói đến đây, bỗng nhớ tới dáng vẻ khóc không thành tiếng của Khúc A Đại khi kể lại những chuyện này, đồng thời cũng nhớ tới những “nhà quản lý tài năng” như Dương Thận Căng và Vương Hồng được người đời hết lời ca ngợi. “Dương Thận Căng làm Thái Phủ, thu nạp vật phẩm từ các châu, nếu có hư hỏng vì nước, đều bắt các châu phải bù bằng tiền, nên việc thu thuế ở các châu huyện kéo dài không ngừng năm này qua năm khác.” Đây là điều mà hắn từng đọc trong tấu chương khi Lý Lâm Phủ cố bảo vệ Dương Thận Căng, coi đó như là một thành tựu vĩ đại. Trong vài tháng qua, những người này dùng quyền thuật hãm hại hắn, Tiết Bạch không hề tức giận, bởi quyền trường vốn có cạnh tranh, mạnh thắng yếu loại là chuyện thường tình. Nhưng người giành được quyền lực ít nhất cũng phải làm tròn bổn phận của mình, đây là phẩm hạnh cơ bản mà kẻ đánh cược cả mạng sống nên có. Duy chỉ sáng nay, nghe lời than khóc của những đào hộ kia, Tiết Bạch cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Năm Thiên Bảo thứ năm, người chết rất nhiều, bản thân hắn cũng có thể chết, nhưng hắn tuyệt không dung thứ những kẻ giẫm lên xác người để leo lên cao lại chỉ biết phá hoại nền tảng quốc gia. Đến mức không còn chút giới hạn cơ bản nào. Ánh mắt Nhan Chân Khanh rơi xuống, nhìn thấy khuôn mặt còn vương nét trẻ con đang căng đến thật chặt của Tiết Bạch, vậy mà lại toát lên vẻ uy nghi và chính trực. Tâm niệm của hắn khẽ động, quyết định thử dò xét. Trước tiên vẫy tay bảo hai huyện lại đi mua chút đồ ăn ở dịch quán phía trước, rồi mới mở miệng hỏi riêng Tiết Bạch: “Tiết Bạch, chỉ luận thuế pháp, theo ngươi Hữu tướng thế nào?” Tiết Bạch nhìn theo bóng lưng hai huyện lại, đáp: “Hữu tướng là thiên tài về thuế pháp.” “Thật sao?” Tiết Bạch trầm ngâm chốc lát, rồi nâng giọng, bắt đầu ca ngợi Lý Lâm Phủ, càng nói càng hùng hồn. “Đại Đường đỉnh thịnh, thiên cổ chưa từng có. Những người sáng suốt đều biết thuế pháp cũ không còn phù hợp, tô dung điều buộc phải cách tân. Nhưng Hữu tướng không cần cách tân, chỉ cần thay đổi tỷ trọng tô dung điều trong tài chính quốc gia, thu tân thuế mà không bỏ cựu pháp, tăng các loại thuế vụn vặt mà không ‘ức kiêm tịnh’, liền có thể khiến kho lẫm của quan phủ đầy ắp, ngân khố dư dả. Nhờ thế mới có câu ‘Ức tích khai nguyên toàn thịnh nhật, tiểu ấp do tàng vạn gia thất. Đạo mễ lưu chi túc mễ bạch, công tư thương lẫm câu phong thực.’ Tán dương Thánh nhân và Hữu tướng, vì chính hai người đã khai sáng Đại Đường thịnh thế.” “Đại Đường có khi giảm miễn cả năm tô dung điều, nhưng thu nhập từ thuế lại tăng. Vì sao? Vương Hồng thanh tra hộ tịch, chỉ một năm đã có thể thu mười năm tô dung điều từ những tướng sĩ đã chết. Dương Thận Căng trưng thu chiết sắc, mỗi năm tiến cống chưa từng đoạn tuyệt. Hữu tướng ngày đêm chăm chỉ, tận tụy; Thánh nhân mười năm không rời Trường An, thiên hạ thái bình; Bách tính nương nhờ đại tộc, nhận được che chở, an cư lạc nghiệp!” “Cứ như thế, tuần tự tiến dần, đến khi thế nhân đều biết thu tạp thuế càng tốt hơn, chỉ cần thêm một chút đau đớn nho nhỏ từ cảnh sinh linh đồ thán, xác chết đầy đồng, thì có thể cải cách thuế chế dựa trên cơ sở thuế pháp của Hữu tướng, chuyển một phần ‘tô dung điều’ sang các hình thức thuế khác. Đến đây, đều là công lao của Hữu tướng, một hiền tướng như vậy mới xứng đáng lãnh đạo triều đình, công lao với xã tắc, lưu truyền thiên thu vạn cổ.” “Phương pháp ‘bòn rút’ này quả thực rất hiệu quả, không trách Thánh nhân tin dùng Hữu tướng suốt mười năm qua!” ~~ Trong phủ Hữu tướng, tân Kinh Doãn Tiêu Cảnh đang bái phỏng Lý Lâm Phủ. Chủ đề thảo luận là hai việc trọng đại trong triều chính năm nay —— Thánh nhân muốn mở rộng Ôn Tuyền cung ở Ly Sơn và đổi tên thành Hoa Thanh Trì; Đồng thời, đại chiến tại Lũng Hữu sắp nổ ra, Thánh nhân thúc giục Vương Trung Tự đánh hạ Thạch Bảo thành. Cả hai việc này đều là những dự án tốn kém khổng lồ. Thế mà, kho tàng của Thái Phủ, vốn tưởng rất đầy đủ, lại xuất hiện thâm hụt. Dương Thận Căng cùng Dương gia huynh đệ vừa bị áp giải từ Lạc Dương về, liền bị Thánh nhân ban lệnh xử tử, toàn gia lưu đày. Trong Hoằng Nông Quận công phủ, mỹ thị mỹ tỳ vô số, các quyền quý ở Trường An đã xoa tay sẵn sàng phân thực. Nhưng Lý Lâm Phủ chẳng có tâm trí nào bận tâm đến. Dạo gần đây, hắn phải lo liệu nhiều công vụ, thức khuya dậy sớm, trù tính xem nên làm thế nào giúp Thánh nhân gom được số tiền này. Vì vậy, hắn đã nghĩ ra một phương pháp tiết kiệm hiệu quả. Hằng năm, triều đình chi tiêu không ít cho giấy tờ công văn, Lý Lâm Phủ đã tấu trình rằng những công văn thuộc dạng thông lệ không cần phải in mới, nhờ đó có thể tiết kiệm đáng kể chi phí giấy tờ. Tuy nhiên, chỉ tiết kiệm thôi là chưa đủ, cần phải tạo thêm nguồn thu… “Đừng tâng bốc trước mặt bản tướng, Kinh Triệu Phủ phải làm gương cho các châu huyện trong thiên hạ, không được phép thiếu thành tích.” “Xin Hữu tướng yên tâm, hạ quan đang tiến hành thanh tra đào hộ. Đảm bảo Thiên Bảo năm thứ sáu, thuế thu của Kinh Triệu Phủ sẽ cao hơn thời Hàn Triêu Tông hai phần.” Sau bình phong vang lên tiếng ho khan. Tiêu Cảnh sững người, cắn răng, cúi người hành lễ lần nữa, rồi nói: “Ba phần, vẫn có thể làm được!” Lý Lâm Phủ lúc này mới phất tay, gọi Cát Ôn đến, bàn bạc về việc thu thuế của Kinh Triệu Phủ. Đến sau cùng, Cát Ôn không nhịn được, thấp giọng nói: “Hữu tướng, chuyện Tiết Bạch…” “Gấp cái gì? Ngươi rảnh rỗi lắm sao? Đợi tra rõ kẻ chủ mưu đứng sau hắn rồi hẵng nói!” Lý Lâm Phủ rất rõ Thánh Nhân coi trọng bản thân là vì điều gì, cũng chỉ khi đối mặt với những chính sự thế này, hắn mới tạm gác lại chuyện đố kị người tài hay bài trừ đối lập. Tài chính và thuế vụ mới chính là gốc rễ của Thánh quyến. Không vội, năm Thiên Bảo thứ sáu còn nhiều kẻ phải giết, cứ thu thuế xong rồi tính… ~~ Tiết Bạch cùng Nhan Chân Khanh từ Minh Đức môn tiến vào thành Trường An, rồi xuôi theo đại lộ Chu Tước mà đi. Đại lộ Chu Tước rộng rãi sầm uất, hành nhân đông đúc, ăn vận chỉnh tề, số người có vóc dáng đầy đặn không hề ít. Những Hồ thương với mái tóc xoăn, dắt lạc đà đi ngang qua, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc trước sự phồn hoa khó tin này, miệng phát ra những tiếng “Moo! Moo!”. Nền tảng của Đại Đường thịnh thế vẫn rất vững chắc, điều này giúp bọn họ thoát khỏi bầu không khí u ám trong lúc truy tra đào hộ. Khi đến An Nghiệp phường, Nhan Chân Khanh định rẽ sang phía tây hồi Trường An huyện, vừa quay đầu lại, thấy Tiết Bạch vẫn đi theo, liền phất phất tay, nói: “Về đi thôi?” “Không biết học sinh đã thông qua khảo nghiệm của lão sư hay chưa?” Đêm qua Tiết Bạch khước từ mỹ nhân kế ở Khánh Tự biệt nghiệp, sáng nay lại hỏi ra không ít thông tin, tự cho rằng mình đã thể hiện khá tốt. Nhan Chân Khanh thì lại nhíu nhíu mày. Kỳ thực hắn chỉ muốn dẫn Tiết Bạch đi làm chút khổ sai để dọa Tiết Bạch tự rút lui, chứ vốn không hề ra khảo nghiệm nào. “Chớ gọi lão phu như vậy nữa. Thế này đi, về viết một phần sách luận, lấy tô dung điều làm đề, không cần vội, suy nghĩ kỹ rồi giao cho lão phu.” “Học sinh nhất định sẽ dốc lòng viết thật tốt!” Tiết Bạch vui vẻ nhận lời, xem đây là một hảo cơ hội. Có lẽ có người xem thường sách luận, nhưng với những trải nghiệm của bản thân, Tiết Bạch biết rằng nó vô cùng quan trọng. Đặc biệt là ở Đại Đường này, để khiến người khác tin phục, không thể làm xong chuyện rồi cứ ngồi chờ tiếng lành đồn xa, vì đến cuối cùng, nhân gia sẽ chỉ ngộ giải tư tưởng cùng năng lực của hắn. Một người suy nghĩ thế nào về vấn đề thi chính? Có năng lực trị lý ra sao? Có bao nhiêu hoài bão chính trị? Sách luận chính là thứ thể hiện rõ ràng nhất. Ở thời loạn thế, anh hùng xuất thân thảo dã có thể cầm một đao một thương giết ra từ trong ngàn vạn người, rồi dựa vào uy vọng chậm rãi trong mấy chục năm khiến các thần tử tin tưởng tài trị quốc của hắn. Còn ở thời thịnh thế này, muốn nhanh chóng tích lũy danh vọng, phải có đồ vật trực quan nhất và kiên thực nhất. Theo Nhan Chân Khanh đi quan trường chính đạo, từng bước củng cố năng lực trị quốc, đây mới là cốt lõi. Còn quyền thuật chỉ là công cụ hỗ trợ cho điều cốt lõi này mà thôi. ~~ Khi trở về Đỗ trạch ở Thăng Bình phường, Tiết Bạch thấy Lư Phong Nương và Liễu Tương Quân đang ngồi trò chuyện trong nhị tiến viện, xung quanh là bọn hài tử đang chạy nhảy nô đùa. “Nhà đông con thật náo nhiệt, nhìn mà thấy ngưỡng mộ. Ta đã muốn sinh thêm một đứa con gái từ lâu, nhưng lang quân nhà ta lại không nguyện…” Lư Phong Nương ôm lấy Tiết Cửu Nương, vẻ mặt đầy yêu thương không nỡ rời. Tiết Bạch bước vào, sáu đứa trẻ lập tức xếp thành hàng, đồng thanh gọi: “Lục ca!” “Lục ca, ngươi nói sẽ đi xa mà, sao về nhanh vậy?” “Ân, hôm qua chỉ đi gần thôi, mấy ngày nữa mới phải đi xa một chuyến.” “Ồ” Trông bọn trẻ có vẻ rất thất vọng. Tiết Bạch chào hỏi xong, liền đi thẳng vào thư phòng. Đỗ Hữu Lân tay cầm thư quyển, nhưng đang nằm ngáy o o trên bàn. Nghe tiếng gõ cửa, hắn vội ngồi dậy, chỉnh lại râu tóc. “Tiết Bạch đến rồi sao, lão phu đang có chuyện muốn nói với ngươi, cớ gì không đi cứu phụ thân ngươi?” “Ta vẫn đang cố gắng cứu hắn.” “Vậy ngươi xem cái này đi.” Đỗ Hữu Lân chỉ vào mảnh giấy trên bàn, “Nhị nương nhờ người gửi cho ngươi, ngươi không có nhà, nên lão phu xem trước rồi.” Tiết Bạch cầm lên, thấy nội dung không có gì bí mật, trái lại mọi người đều biết. Chủ nợ của Tiết Linh đã cáo Tiết Bạch lên huyện nha Vạn Niên, muốn hắn lấy Phong Vị Lâu trả nợ thay cha mình. Đồng thời, bọn họ còn chỉ rõ hắn phải đến Thanh Môn tửu lâu chuộc người, nếu không sẽ nháo tới Kinh Triệu Phủ. Đối phương rốt cuộc đã nhìn thấu ý đồ của hắn, không muốn cho hắn cơ hội diễn vai một người con hiếu thảo trước mặt người khác, buộc hắn phải làm hiếu tử chân chính. Tiết Bạch xem xong, không có quá nhiều phản ứng, chỉ thỉnh giáo Đỗ Hữu Lân một số vấn đề về phương diện viết sách luận. Sau cùng, Đỗ Hữu Lân vuốt râu cảm khái: “Tốt lắm, ngươi chịu khó học hành là rất đáng quý. Nhưng đừng quên rằng trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu. Đại Đường chọn người tài, trước tiên là xem phẩm đức, mà phẩm đức lại lấy hiếu đạo làm trọng.” “Bá phụ yên tâm, ta sẽ đi trù tiền ngay, ngày mai sẽ đến chuộc người về.” ~~ Tiết Bạch lại đến Phong Vị Lâu một chuyến. Khi hắn bước lên căn gác nhỏ, Đỗ Cấm từ xa đã thấy hắn, liền thay lan bào thành váy lụa. “Ngươi nhận được tin ta gửi rồi chứ?” Nàng không nhắc đến chuyện hắn khóa cửa phòng đêm hôm kia, đoán chừng đêm đó nàng không qua, không thì với tính cách của nàng, nhất định sẽ phàn nàn. Lúc này nàng đã tiến lại gần. “Đêm qua ngươi không về, ta không dám gửi tin đến phủ Quắc Quốc phu nhân, nghĩ tới tin gửi về nhà, là ngươi có thể thấy ngay khi vừa trở về.” “Ta không đến Tuyên Dương phường, mà theo lão sư Nhan huyện úy của ta ra ngoài thành.” Mắt Đỗ Cấm sáng lên, nói: “Ngươi bái Nhan Chân Khanh làm thầy sao? Quan vị của hắn tuy không cao, nhưng hắn thuộc dòng chính của Lang Gia Nhan thị, tiến sĩ đăng đệ, danh trọng tứ hải.” “Ân.” “Vào việc chính đi... kế hoạch của chúng ta đã bị phát hiện.” “Phản ứng này không phải quá nhanh.” “Vậy định làm sao?” Tiết Bạch ghé tai nàng, nói nhỏ: “Ngươi giúp ta sắp xếp một người, lấy danh nghĩa giao thức ăn nhanh để gửi tin cho Bùi Miện, cứ nói rằng ta không giữ nổi Lão Lương và Khương Hợi nữa, bọn họ không gặp được gia quyến, định đi cáo ngự trạng.” “Được.” “Có nhân thủ đáng tin cậy không?” Đỗ Cấm cắn nhẹ vào tai hắn, khẽ nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến ba thành cổ phần của ngươi trở nên rất đáng giá.” Tiết Bạch nói: “Tiết Linh không thể chết, ta đang tranh thủ từng giờ từng khắc, không có thời gian chịu tang cho hắn đâu.” “Hiểu rồi, để ta an bài một nơi an toàn.” “Tốt, ta còn phải đi gặp Điền thị huynh đệ.” “Vội vậy sao?” “Ngươi ảnh hưởng ta viết sách luận.” “Bất luận là sách luận gì, ta đều có thể giúp ngươi viết.” “Ngươi muốn bây giờ hay đợi ta quay lại?” “Vậy ngươi đi đi, lo xong mọi việc trước đã.” Kể từ lúc mối quan hệ giữa hai người thay đổi, hiệu suất bàn bạc kế hoạch bí mật của bọn họ cũng tăng lên rõ rệt. Sau khi Tiết Bạch vội rời Phong Vị Lâu không lâu, đã có người mang hộp thức ăn đi giao, đây vẫn là một chuyện khá mới mẻ ở Trường An. ~~ Chạng vạng tối, Bùi Miện trở về nhà. “A Lang, chiều nay có người nói là giao thức ăn nhanh đến cho ngài.” “Thức ăn nhanh?” Bùi Miện hơi nhíu mày, mở hộp thức ăn có khắc dòng chữ “Phong Vị Lâu” ra, bên trong là một đĩa bánh ngọt. Phong Vị Lâu lấy món xào trứ danh, còn bánh ngọt thì chỉ ở mức trung bình, chưa đạt đến độ tinh tế mà phải sử dụng một loại nguyên liệu đặc biệt nào đó. Bùi Miện xua lui người hầu, cầm một chiếc bánh táo lên rồi bẻ đôi, bên trong hiện ra một mảnh giấy nhỏ cuộn tròn, liền khẽ cười khẩy. Gần đây, hắn đã cho người theo dõi Phong Vị Lâu, cố gắng tìm tung tích của Lão Lương và Khương Hợi, nhưng hoàn toàn không thu được manh mối nào, chỉ nghe đủ thứ chuyện lặt vặt của nhà họ Tiết. Không ngờ, hắn còn chưa vội, thì Tiết Bạch đã vội trước. “Giờ Thân ngày mai, Khang Gia tửu lâu?” Hắn lẩm bẩm: “Ngươi nghĩ ta không biết kế ‘khu hổ thôn lang’ của ngươi sao? Đại hiếu tử.” Bùi Miện chắc rằng Tiết Bạch sẽ không dám hạ độc, bèn giơ chiếc bánh táo trong tay lên nếm thử một miếng. Mùi vị hóa ra lại không tệ… ________ *Quan Trung: là bình nguyên bao phủ khu vực rìa phía tây của Trung Hoa (gồm thành Trường An). *chiết sắc: khoản phí bù đắp tổn thất. *ức kiêm tịnh (hạn chế việc xâm chiếm đất đai): Vào giữa thời kỳ Chiến Quốc, khi các thế lực địa chủ bắt đầu phát triển mạnh mẽ, dựa vào việc cho vay nặng lãi, dần thôn tính hết ruộng đất của nông dân nghèo. Vì vậy, triều đình đã tăng thuế ruộng đất lên để hạn chế việc xâm chiếm đất đai, nhằm bảo vệ quyền lợi của những người nông dân và những tầng lớp yếu thế trong xã hội. ~trong truyện Lý Lâm Phủ không "ức kiêm tịnh", nên tất nhiên sẽ thu được càng nhiều thuế, ngược lại bách tính sẽ càng khổ. *‘Ức tích khai nguyên toàn thịnh nhật, tiểu ấp do tàng vạn gia thất. Đạo mễ lưu chi túc mễ bạch, công tư thương lẫm câu phong thực.’ ~‘Nhớ lại những ngày thịnh vượng dưới niên hiệu Khai Nguyên, ngay cả những thị trấn nhỏ cũng có hàng vạn hộ gia đình. Lúa gạo căng tròn bóng mượt (đạo mễ lưu chi) ngô trắng ngần (túc mễ bạch), kho thóc công tư đều đầy ắp.’ *Thánh quyến: là sự yêu mến, ưu ái, chiếu cố, thiên vị của hoàng đế. *thi chính: thực thi chính sách. *trị lý: quản trị + quản lý. *kiên thực: có nghĩa là cấu trúc chặt chẽ, trận thế vững chắc, không để lộ bất kỳ sơ hở nào để đối phương lợi dụng. *cáo ngự trạng: cáo trạng với vua. *tiến sĩ đăng đệ: đệ là bậc trên bảng xếp hạng, đăng đệ = lên bảng, đậu, đỗ. *‘khu hổ thôn lang’: Kế sách của Xuân Úy thời Tam Quốc (tự Văn Nhược, là mưu sĩ hàng đầu dưới trướng Tào Cao vào cuối thời Đông Hán) ý nghĩa là làm cho hai bên tàn sát lẫn nhau, để bên thứ ba được lợi, tương tự ‘ngư ông đắc lợi’.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang