Mãn Đường Hoa Thải

Chương 72 : Thân cận

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 16:10 18-05-2024

Rất nhiều người đã lên kế hoạch từ trước, muốn vui chơi thâu đêm suốt ba ngày Nguyên Tiêu, nhưng cuối cùng lại mệt mỏi mà phải về nhà sớm. Đỗ trạch, vừa thấy chủ gia trở về, người giữ cửa vội vã ra đón. “A Lang về sớm thế, chẳng phải chưa đến giờ Tý sao?” “Sau giờ Tý, Nguyên Tiêu đã qua, có đi dạo cũng không còn thú vị nữa.” Đỗ Hữu Lân cố nén cơn ngáp, dặn dò: “Mang vài món nhắm đến, ta với Tiết tiểu lang uống vài ly.” Ba người mang ít rượu, quế hoa ẩm cùng vài món ăn vặt đã mua ở chợ đêm đến hậu hoa viên ngồi xuống, hướng về ánh trăng tròn vành vạnh. Lư Phong Nương cũng vào bàn, vừa mở miệng đã bắt đầu lải nhải những chuyện kia. “Tiết Bạch, ngươi với Ngũ Lang đều đến tuổi thành thân, con cháu thế gia mà kết hôn muộn sẽ để người ta chê cười. Các ngươi thành hôn trước rồi hãy tập trung khoa cử, nếu không sẽ bị bảng hạ tróc tế đó…” “Đúng là suy nghĩ của phụ nhân.” Đỗ Hữu Lân không kiên nhẫn cắt ngang: “Nếu bọn hắn lấy vợ sớm, há còn tâm trí nào chuyên tâm học hành?” Chỉ riêng chuyện này, Lư Phong Nương cương quyết phản bác lại phu quân: “Thành gia lập nghiệp, thành gia trước, lập nghiệp sau. Thừa dịp còn sớm thành hôn, chỉ cần qua một hai năm tâm sẽ định lại, lúc ấy chuẩn bị khoa cử mới tốt.” Đỗ Hữu Lân thản nhiên đáp: “Không cần một hai năm, sang năm bọn chúng đều có thể trúng bảng.” “Thật sao? Một kỳ liền đỗ ngay?” Lư Phong Nương ngạc nhiên nói: “Mười sáu, mười bảy tuổi làm tiến sĩ, Đại Đường ta chưa từng có ai? Phải không? Lang quân.” “Mọi việc đã được sắp xếp cả rồi.” Đỗ Hữu Lân cũng không chắc chắn, chỉ vờ ung dung khoát tay áo, “Nếu không, sao ta có thể để Ngũ Lang gần đây nghịch ngợm như vậy?” Tiết Bạch khẽ cười, nghĩ bụng Đỗ Hữu Lân quả thật bình thường chẳng bao giờ nói gì với thê tử. Lúc này là thời điểm Tiết Bạch cần kết mạng lưới quan hệ nhất, chuyện hôn nhân tự nhiên trở thành một công cụ quan trọng, có thân thích hỗ trợ lẫn nhau mới dễ vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng cũng chính vì vậy, càng phải cẩn trọng... Lư Phong Nương vẫn đang vui cười rạng rỡ, Đỗ gia tỷ đệ cũng từ Phong Vị Lâu trở về. Đêm nay cảnh đẹp trời yên, cả nhà hiếm khi ngồi lại cùng nhau nhâm nhi chút tửu. “Làm quan thật chẳng dễ dàng.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Như vị Vương Lang trung hôm nay, ban ngày giao thiệp khắp nơi, đêm xuống mở tiệc chiêu đãi, đến giờ Tý còn phải chạy đến Hưng Khánh cung dự ngự yến, bồi bệ hạ tung kim tiền.” Tiết Bạch nghe vậy, có đôi lời trong đầu, nhưng không nói ra. —— Lý Long Cơ chỉ cần dành thời gian xử lý quốc sự để ngủ thêm, rồi lôi các quan đang định nghỉ ngơi ra chơi bời, là đủ khiến mọi người nghĩ hắn vẫn chưa già. Dẫu sao thì vị Thánh nhân này cũng cực kỳ thông minh, quan lại nghĩ hắn dùng nửa đêm để xử lý một vụ mưu nghịch án, thực ra hắn chẳng mất quá nửa canh giờ. Lừa người khác quá nhiều, có khi ngay cả bản thân hắn cũng tin mình trường sinh bất lão. Chuyện trò một hồi, rốt cuộc lại quay về chủ đề thân thế của Tiết Bạch. “Cái gì?! Ngươi định dọn đi?!” Đỗ Ngũ Lang bỗng đứng bật dậy, khuôn mặt đầy vẻ không nỡ: “Chờ ta xong việc đợt này, ta sẽ hảo hảo bồi bồi ngươi a.” Tiết Bạch đáp: “Ta dù sao cũng phải về nhà.” “Yên tâm, ngươi còn nhiều cơ hội ở cạnh hắn.” Đỗ Hữu Lân nói: “Ta đã nhờ người sắp xếp để các ngươi vào Quốc Tử Giám. Muốn tham gia Xuân thí năm sau, nói ngắn gọn, có hai con đường. Hoặc tham gia Thu thí tại các châu huyện, trở thành ‘hương cống’; hoặc nhập học Quốc Tử Giám, thông qua tuế khảo, trở thành ‘sinh đồ’. Các ngươi sẽ đi con đường sinh đồ này.” Quốc Tử Giám không phải nơi dễ vào, ít nhất phải là con nhà quan ngũ phẩm. Đỗ Hữu Lân trước đây tuy có chức ngũ phẩm, nhưng chỉ là hư chức, căn bản không thể sắp xếp cho Đỗ Ngũ Lang vào Quốc Tử Giám. Trưởng tử, thứ tử của hắn đều thông qua giải thí của Kinh Triệu Phủ, lần lượt đỗ tiến sĩ, minh kinh mà vào triều làm quan. Ban đầu, hắn cũng không trông mong một đứa không có chút thiên phú nào như Ngũ Lang có thể khoa cử nhập sĩ, chỉ nghĩ sau khi Thái tử lên ngôi sẽ có môn ấm cho con trai mình. Lư Phong Nương nghe thế thì mừng rỡ không thôi, tán dương: “Lang quân, quả là... không bị cái hư chức tán thiện đại phu kia gò bó nữa, mới lộ bản lĩnh của ngươi a!” Đỗ Hữu Lân hiếm khi ngượng ngùng, liếc nhìn Đỗ Cấm, chỉ thấy nữ nhi này đang thẫn thờ. “Quốc... Quốc Tử Giám…” Đỗ Ngũ Lang như bị sét đánh ngang tai, không dám tin trong đêm Nguyên Tiêu lại nhận được hai tin dữ như vậy. “Ha ha ha.” Đỗ Hữu Lân sảng khoái cười lớn, nâng ly nói: “Tiết Bạch, lão phu có duyên với ngươi, không nỡ chia tay, muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, mong rằng ngươi không chê trách lời mạo muội này.” Đây là cách hắn đáp ứng chuyện quản hậu viện của Lư Phong Nương, trước đây có Hiểu Nô, không tiện đề cập. Giờ thấy Tiết Bạch sắp dọn đi, hắn phải nhanh chóng đề xuất. Có một số việc thê tử hắn không rõ, nhưng hắn thì đại khái biết được năng lực của Tiết Bạch cùng với sự bảo hộ mà Tiết Bạch dành cho nhà họ Đỗ. Đỗ gia chẳng cho được gì nhiều, ngoại trừ thân khế của Thanh Lam, cũng chỉ có sự quyết tâm đồng cam cộng khổ trong lúc sa sút. Hưởng lợi từ Tiết Bạch, sau này nếu Tiết Bạch vì đắc tội Lý Lâm Phủ mà gặp họa, cả Đỗ gia hắn cũng khó thoát được liên lụy. Tiết Bạch nghe vậy, lập tức cầm bình rượu lên, đổi quế hoa ẩm thành tửu, hai tay nâng ly, đứng dậy. Nơi đất khách quê người ở Đại Đường thời Thiên Bảo này, hắn rất cần nhân mạch có thể tín nhiệm lẫn nhau, Đỗ Hữu Lân hơi yếu thế một chút, nhưng sau lưng lại có Kinh Triệu Đỗ thị. Tuy nhiên, một bàn tay ngọc ngà đã vươn ra trước mắt, lấy mất ly rượu trong tay. “Uống hai ly ngươi lại sẽ say.” Đỗ Cấm dứt lời, quay sang Đỗ Hữu Lân, nói: “Phụ thân hồ đồ, đêm qua vừa có người tranh con trước mặt Thánh Nhân, đêm nay phụ thân liền muốn nhận nghĩa tử sao?” “Lão phu tự có tính toán.” “Nữ nhi bị nhiễm phong, không được khỏe lắm, xin cáo lui trước.” Đỗ Cấm đặt ly rượu trên bàn, hành vạn phúc lễ, xoay người đi thẳng về phòng. Đỗ Hữu Lân thấy nữ nhi không vui, cũng lúng túng, ngồi xuống. “Chuyện nhận nghĩa tử, không cần gấp gáp, để sau rồi nói.” Đỗ Xuân ôn nhu nói một câu, đem rượu trong ly Tiết Bạch đổ đến ly của mình, lại cho hắn rót một ly quế hoa ẩm. “Nhị nương là vì muốn tốt cho ngươi, đừng để bụng.” “Ta hiểu.” Tiết Bạch nhận ly quế hoa ẩm kia nhấp một ngụm. Đỗ Xuân cũng nhấp một ngụm rượu, mí mắt cụp xuống, trong lòng có chút băn khoăn, nhưng tự cảm thấy bản thân lớn hơn hắn nhiều, không nên để tâm như vậy. Mọi người ngồi thêm một lúc, không ai nhắc lại chuyện nhận nghĩa tử, không khí cũng chẳng còn như trước, ai nấy về phòng nghỉ ngơi. ~~ “Ngươi biết nhị tỷ cớ gì không vui?” Đỗ Ngũ Lang cùng Tiết Bạch đi qua hành lang, vừa hỏi nhỏ một câu, lại tự mình trả lời. “Ngươi không nhìn ra sao? Mẫu thân ta muốn cho ngươi xem mắt nữ nhi của Lư gia, nhưng nhị tỷ lại cùng Lư gia không quá thân thiết, bất quá không sao, vài ngày nữa là nàng sẽ ổn thôi. Chủ yếu là mọi người đều không nỡ để ngươi đi, hay là ngươi ở lại thêm vài ngày đi?” “Được.” “Thật sao?” Đỗ Ngũ Lang nói: “Kỳ thực ta đều hiểu bọn họ đang nghĩ gì, nếu mẫu thân ta sinh thêm một muội muội nữa thì tốt biết mấy, ngươi làm muội phu của ta, chẳng phải rất hay sao? Ai cũng hy vọng ngươi thân cận hơn với nhà chúng ta.” “Đừng nghĩ mấy chuyện viển vông nữa, lo mà chuẩn bị vào Quốc Tử Giám đi.” “Ngươi đúng là làm cụt hứng.” Nói chuyện một lúc, hai người bước đến hành lang chính viện, rồi tách ra, ai về phòng nấy. Tiết Bạch đẩy cửa vào, liền thấy Thanh Lam đang ngồi bên cửa sổ khâu một chiếc túi vải. “Lang quân đã về, ta chuẩn bị sẵn nước ấm, mang vào cho lang quân nhé?” “Ta tắm rồi, đừng làm hỏng mắt, để mai hãy khâu tiếp.” “Trăng rằm sáng lắm, nhìn rõ mà. Ta đang khâu túi vải, lúc dọn nhà sẽ cần dùng, lang quân nhìn xem, có thật nhiều thứ phải mang theo...” Tiết Bạch đến đây một thân một mình, vốn tưởng rằng thân vô trường vật, thế nhưng nhìn theo ngón tay nhỏ nhắn của Thanh Lam, mới nhận ra chỉ trong hơn hai tháng, đồ đạc đã đầy lên rồi. Bút mực, giấy nghiên, hơn hai mươi bản thư tịch, cùng các vật dụng sinh hoạt. Ngay cả hai tảng đá để kiện thể cũng phải mang đi, vì khó khăn lắm mới tìm được tảng vừa tay. Riêng dịp lễ này, Lư Phong Nương tặng ba bộ quần áo; Đỗ Xuân tự tay thêu hai đôi giày; Đỗ Cấm tặng một chiếc thắt lưng da dê đắt tiền, còn nói thắt lưng này cột chắc cực kỳ; Đỗ Ngũ Lang tặng rất nhiều đồ trang trí vô dụng; Điền Thần Ngọc tặng trứng gà, còn nửa rổ; ngay cả Dương Chiêu cũng không quên gửi một chiếc giá bút, bên trên khắc năm chữ “Lên như diều gặp gió”... “Không cần dọn gấp đâu.” Tiết Bạch nói: “Cứ từ từ mà sắp xếp, giúp ta cất mấy tờ thư pháp này, rồi đi nghỉ ngơi đi.” “Lang quân, đêm nay trăng thật sáng, ta đã treo rèm sẵn, lát nữa ngươi ngủ thì kéo lại. Ân, hôm nay ta nghe lời ngươi, không làm việc trong phủ nữa. Đến tối còn rủ chúng tỳ cùng ngắm hoa đăng, mua ít vải vóc và đồ ăn về, rồi ngồi tán dóc trong viện, Thải Vân cứ ghen tị với ta đấy, chỉ là quá rảnh rỗi...” “Hành trình chúng ta không sai biệt lắm, chỉ có điều quế hoa ẩm ta mua quá ngọt. Chờ đến Tiết trạch, ngươi cũng không cần làm việc cho người khác.” Thanh Lam đã muốn chuyện trò, Tiết Bạch cũng chiều ý đáp lời. “Chỉ chăm lo sinh hoạt cho một mình lang quân thôi thì nhẹ nhàng quá. Vậy sau này đảm bảo ngươi ngày nào cũng sạch sẽ, ăn uống đúng giờ, sống thật thoải mái.” “Đừng kỳ vọng quá cao vào cuộc sống ở Tiết trạch, nơi đó rất sa sút, không có phòng riêng đâu.” “Không sao, ta chịu khổ quen rồi, rất giỏi chịu khổ.” “Ta biết.” Thanh Lam ngẩng lên nhìn ánh trắng, bất giác nhớ lại những ngày hai người cùng trải qua ở ngoại ô Trường An, khẽ cười thầm. “Lang quân, vậy ta về hậu viện nghỉ ngơi nhé?” “Ừm.” Tiết Bạch nhìn nàng lui ra, thầm nghĩ chính mình đến Tiết trạch ngủ chung giường cũng không thành vấn đề, nhưng mang theo một tiểu cô nương như nàng thì thật bất tiện... Nàng vẫn còn quá trẻ. Hắn cầm lên tờ thư pháp của Nhan Chân Khanh, ngắm dưới ánh trăng rồi nhắm mắt cảm nhận thần uẩn trong từng nét chữ, cảm giác trình độ thư pháp đã tiến bộ thêm chút ít. Sau đó, hắn đóng cửa sổ, lên giường, kéo lại rèm che. Chăn nệm đã được thay mới. Tiết Bạch chợt nhớ ra điều gì, thò tay tìm thử, chiếc xuân sam kia đã không còn, cũng không biết được phơi ở đâu rồi. Hắn khẽ cười, nằm vào chăn, rồi thiếp đi. Xuân, đêm trăng rằm, một vầng trăng sáng như ngọc bích, lơ lửng giữa trời cao... ~~ Đêm nay lại mơ một giấc mơ. Trong mơ, là cảnh đèn lồng rực rỡ trên phố Trường An, những thiếu nữ thời Đại Đường quả thật rất biết cách làm đẹp, vải lụa màu sắc tươi sáng ôm sát thân trên, tôn lên vẻ đẹp cân đối và đầy đặn của dáng hình. Buộc váy quá cao thường dễ trở nên thùng thình, vì thế các nàng bèn đặt đôi tay bên hông, vừa tạo vẻ đoan trang, vừa khéo léo phác hoạ ra yểu điệu tư thái. Những dải lụa sặc sỡ quấn quanh cánh tay thêm phần tiên khí, khi múa lại uyển chuyển đến mê hồn. Các nàng tủm tỉm mỉm cười, Tiết Bạch như một lữ khách lặng lẽ ngắm nhìn, còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí. “Tiết Bạch, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Dưới ánh sáng lung linh của hàng cây treo đèn lồng, hắn quay người lại, nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy ái mộ, long lanh tựa làn nước mùa thu, ngay sau đó hắn liền giơ tay ôm lấy nàng. Những ngày gần đây, cơ thể quá mức trẻ trung của hắn khiến hắn đôi lúc cảm thấy bối rối, như có một ngọn lửa khó kìm nén trong lòng. Sức sống dâng trào ấy đã bị sự bất an nơi đất khách quê người đè nén bấy lâu, chỉ đến giờ phút này, sự dịu dàng và săn sóc của nàng mới khiến hắn cảm thấy được an tâm. “Ưm...” Bên tai vang lên một tiếng rên khẽ. Tiết Bạch giật mình tỉnh dậy, trong rèm che là một vùng tối đen, trong lòng hắn lại là một khối mềm mại. Lần này, không phải là mơ sao? Hắn cảm nhận được nữ tử trong lòng đang nhẹ nhàng run rẩy, sau đó lại tham lam dựa sát vào người hắn. Không cần giống những Hồ cơ uốn éo vòng eo, không cần giống những danh kỹ làm dáng làm điệu. Dù trước mắt chỉ là bóng tối, hắn vẫn cảm nhận được ái ý mãnh liệt từ nàng, chỉ điều này thôi cũng đã đủ khiến hắn động tình. Là Thanh Lam sao? Hắn muốn hỏi, nhưng không thốt nên lời. Thậm chí, nhịp thở cũng không còn ổn định, như thể đang say rượu vậy. Nàng khoác một chiếc áo choàng dày, bên trong là bộ váy mềm mại... Không phải Thanh Lam. Trong đầu chỉ xác định được mỗi điều này, hắn dần dần không thể tiếp tục duy trì suy nghĩ nữa. Sau đó, hắn rốt cuộc hòa mình hoàn toàn vào thời Đại Đường rực rỡ này. “...” Kim phong ngọc lộ sơ lương dạ, thu thảo song tiền. Thiển túy nhàn miên. Nhất chẩm giang phong mộng bất viên... ~~ Góc sân, tuyết đọng chưa tan. Một nhành mai vàng cô độc nở rộ giữa đêm khuya, theo sương đêm dày thêm, những giọt sương đọng trên hoa mai ngày càng nặng, cuối cùng rơi xuống, tan vào lớp tuyết trắng. ~~ Cuối cùng, nguyệt lạc nhật thăng, một đêm trôi qua, chim hót hoa thơm. “Lang quân, ngươi đã ngủ rất lâu rồi.” Tiết Bạch mở mắt, nhìn thấy Thanh Lam. Trước đây hắn không mấy để ý đến dung mạo của tiểu cô nương này, giờ mới nhận ra nàng rất xinh đẹp, đôi mày cong cong tựa trăng non, dáng vẻ trong sáng, dịu dàng như một viên ngọc nhỏ quý giá. “Sao lại là ngươi?” “Tất nhiên là ta rồi, gọi lang quân dậy dùng bữa đây.” Tiết Bạch chống tay ngồi dậy, vẫn còn ngáp dài. “Chăn đệm thay mới dày quá, lang quân có ra mồ hôi trong đêm không? Để ta mang ra phơi nắng...” Thanh Lam đỡ hắn dậy, vui vẻ bận rộn với việc nhà thường ngày, đã ra dáng một đại tỳ của Tiết gia. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, nào là Hồ bính, phô mai, trứng gà, thịt nướng... tất cả đều rất hợp khẩu vị của Tiết Bạch. Hôm nay, Đỗ Ngũ Lang vẫn chưa đến Phong Vị Lâu, đi ngang qua cửa phòng, vừa ngáp vừa bước vào. “Phòng ngươi chỗ nào kêu cọt kẹt suốt đêm vậy?” “Song cửa nới lỏng, gió thổi nên kêu.” “Ồ.” Đỗ Ngũ Lang dụi mắt rồi bỏ đi. “Ngươi không ăn sáng sao?” “Bữa sáng ở nhà chẳng ngon, ta đến Phong Vị Lâu ăn.” Tiết Bạch nhìn ra ngoài cửa, thấy Đỗ gia tỷ muội đang đi từ hậu viện ra. Hắn thầm nghĩ, đêm qua chỉ có thể là một trong hai người họ, bèn quan sát tỉ mỉ một hồi. Các nàng đều mặc lan bào để tiện làm việc, bên ngoài khoác thêm áo choàng vì sợ lạnh, không phải cố tình giả nam trang mà đây là phong cách ăn mặc phổ biến của nữ tử Đại Đường. Đỗ Xuân trông gầy hơn, đó là vì những năm qua ăn uống kham khổ mà gầy đi đôi chút, nhưng tư thái vẫn rất đẹp, thân hình cũng rất thon thả; Còn Đỗ Cấm thì có dáng người cân đối, thích mặc hoa phục, bởi vậy trông rất đầy đặn và rực rỡ. Cả hai đều có vẻ thiếu ngủ, Đỗ Cấm đưa tay lên che miệng ngáp khẽ, Đỗ Xuân cũng làm theo động tác tương tự. Đến khi các nàng đi xa, cũng không có ai quay đầu nhìn hắn. Tiết Bạch cuối cùng không thể phân biệt được, lại nghĩ thầm trong lòng, thực ra không biết cũng hay, cứ xem như là một giấc mơ đi. Dùng xong bữa sáng, hắn cầm bút luyện chữ, nhưng chuyện đêm qua vẫn luẩn quẩn trong đầu, bất giác cảm thấy thi ý nổi lên. “Nhất tiêu xuân phong lộ hoa nùng, trọng duy bất kiến lăng ba bộ...” Còn chưa kịp kiểm tra lại vận luật, hắn chợt nhớ đến câu “Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng” của Lý Bạch, liền lắc đầu, bỏ đi phá thơ của mình, rồi tiện tay viết một bài thơ khác của Bạch Cư Dị, coi như là luyện chữ. __________ *quế hoa ẩm 桂花饮: còn gọi là rượu hoa mộc. *bảng hạ tróc tế: vào ngày công bố bảng vàng, các gia đình giàu có từ khắp nơi trong vùng đều ra mặt, tranh nhau chọn những người đỗ đạt làm con rể. Cảnh tượng khi ấy chẳng khác nào giành giật, nên dân gian thường gọi là 'bắt rể'. *Xuân thí (kỳ thi vào mùa xuân): gồm kim khoa -> tỉnh thí (hội thí, lễ bộ thí) -> đình thí (điện thí). *Thu thí (kỳ thi vào mùa thu): thi hương ở châu huyện; tuế khảo ở Quốc Tử Giám; giải thí ở Kinh Triệu Phủ. *nhập sĩ: vào triều làm quan. *Kim phong ngọc lộ sơ lương dạ, thu thảo song tiền. Thiển túy nhàn miên. Nhất chẩm giang phong mộng bất viên... ~Đêm thu thanh tao mát mẻ, sương se lạnh; cô đơn đứng trước cửa sổ ngắm nhìn vầng trăng tròn, đúng vào ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, thế nhưng bản thân lại không có duyên hội ngộ với người trong lòng. Sau đó, để xoa dịu nỗi nhớ, đành phải “say nhè nhẹ, ngủ thư thả”. Trong lúc ngủ không sâu, hy vọng có thể gặp người mình thương trong mơ, nhưng hiện thực lại trái ngược, “Một giấc mơ chập chờn bị cắt đứt bởi gió sông”, làn gió mát thổi qua, cái lạnh bất ngờ kéo đến khiến ngủ không yên, mơ cũng không thành. *“Nhất tiêu xuân phong lộ hoa nùng, trọng duy bất kiến lăng ba bộ...” ~Một đêm gió xuân thoảng qua, sương đọng trên hoa, rèm dày che khuất bước chân nhẹ nhàng của nàng. *“Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng” ~Gió xuân thổi qua lan can, sương mai đẫm sắc thắm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang