Mãn Đường Hoa Thải
Chương 65 : Nhất dạ ngư long vũ
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 00:22 13-05-2024
Yến tiệc bắt đầu.
Tiếng hát từ Hoa Ngạc Lâu vọng lại, rơi vào tai Tiết Bạch.
“Chiêu chiêu hữu đường, thiên tỷ vạn quốc.
Liệt tổ ứng mệnh, tứ tông thuận tắc.
Thân tích vô cương, tông ngã đồng đức.
Tằng tôn kế tự, hưởng thần phối cực...”
Tiết Bạch không khỏi nghĩ, nếu không có quá nhiều mưu mô đấu đá, có thể toàn tâm tận hưởng đêm hội Nguyên Tiêu này, mời ba năm người bạn đến cùng ăn uống dạo chơi thì thật ra cũng không tệ.
Đột nhiên.
“Nhị Lang? Thực sự là Nhị Lang?”
Tiết Bạch quay người lại, trông thấy một lão bộc mặc áo xanh từ giữa đám gia nhân loạng choạng chạy về phía hắn, người chưa đến đã òa khóc lên.
Hắn lùi lại hai bước, tránh khỏi tay của lão bộc định đỡ lấy hắn.
Động tác của đối phương hơi khựng lại, nhưng cảm xúc thì không hề gián đoạn.
“Lão nô cuối cùng cũng tìm được Nhị Lang rồi… A Lang! Nhi tử thất lạc nhiều năm của ngài đã trở về… Để ta vào! Ta muốn gặp A Lang, nói cho hắn biết Nhị Lang đã trở về…”
Canh giữ đại môn Hoa Ngạc Lâu chính là Long Vũ quân lập tức giương trường kích, đẩy lão bộc ra.
“Lùi lại!”
“Ta muốn gặp A Lang… Nhị Lang của Hoằng Nông Quận công phủ đã về rồi!”
“Nếu không lùi, giết không tha!”
“A Lang! Lão nô tìm được Nhị Lang rồi, chết cũng không hối tiếc…”
“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Quả nhiên, có một thái giám vội vã chạy tới.
Y như sự sắp xếp của Lý Tụ và Dương Thận Căng, hết thảy đều diễn ra đâu vào đấy, nhưng Tiết Bạch chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không chút động sắc.
Lúc này, trong Hoa Ngạc Lâu vừa kết thúc một màn ca múa, màn tiếp theo còn chưa bắt đầu, đã bị động tĩnh bên ngoài kinh động đến.
~~
Trên ngự yến, Dương Thận Căng nghe tin lão bộc nhà mình "tìm được Nhị Lang", liền kích động không yên, đứng dậy thỉnh tội.
“Thần quản thúc hạ nhân không nghiêm, để gia sự quấy rầy nhã hứng quan đăng của Thánh Nhân, có thể cho thần tạm cáo lui, xử lý việc nhà không?”
Lý Long Cơ nghe vậy bật cười sang sảng, vừa thân thiện lại không mất đi vẻ uy nghiêm, nói: “Nguyên Tiêu yến hôm nay, vốn là chuyện trò về gia thường, máu mủ là đại sự, ngươi không ngại nói thử một chút với Trẫm xem.”
Thánh Nhân đã hỏi, dù là chuyện mất mặt, Dương Thận Căng cũng đành thuật lại trên đại điện.
“Thánh Nhân hậu ái, thần hổ thẹn. Chuyện này bắt đầu từ năm Khai Nguyên thứ 19, thần có một ái thiếp họ Tiết mang thai, nhưng bị chính thất đuổi đi... Mãi đến năm ngoái, lão bộc nghe tin chính thất của thần đã qua đời từ lâu, mới đưa đứa bé kia về Trường An, không ngờ giữa đường gặp phải đạo tặc, thần đúng là mất rồi lại được, được rồi lại mất đi!”
Hắn cố ý kể câu chuyện trập trùng lên xuống, quả nhiên khiến Thánh Nhân ra lệnh, triệu lão bộc cùng nhi tử của Dương Thận Căng vào gặp mặt.
Lý Nương vì tò mò về chuyện này, nhân lúc nghỉ giữa yến cùng Lý Đằng Không bàn luận, nhưng lại nhắc tới phò mã của mình.
“Ngươi có biết phò mã nhà ta có họ hàng với Dương Thận Căng không?”
Dương Hồi xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị Quan Vương phòng, tổ thượng là Tùy Quan Đức vương Dương Hùng. Đến nay, Quan Vương phòng còn hiển hách hơn cả Nhị vương Tam khác.
Phụ thân của Dương Hồi là Dương Thận Giao, kế thừa tước hiệu Quan Quốc công, đồng vai vế với Dương Thận Căng; Mẫu thân của hắn là Trường Ninh công chúa. Dù không được Thánh Nhân yêu thích, nhưng thời Trung Tông hoàng đế, nàng từng buôn quan bán tước, giàu có không ai sánh bằng.
Khi Lý Nương chọn phò mã, sinh mẫu Võ Huệ Phi ngàn lựa vạn tuyển, cuối cùng mới chọn được gia thế thuộc hàng nhất đẳng này, hơn nữa Dương Hồi tướng mạo khôi ngô, thông minh tài giỏi, hết thảy đều hoàn hảo.
Cũng vì tầng quan hệ này, nàng xem Dương Thận Căng như người trong phe Thọ Vương, chủ động nói: “Không biết ngoại thất tử này của Dương Thận Căng là người thế nào? Cũng đến tuổi lập gia thất, nếu có thể thì ta sẽ sắp xếp cho hắn.”
“Ta cũng không rõ đâu.” Lý Đằng Không đáp.
Lúc này, đã có thái giám dẫn người lên Hoa Ngạc Lâu.
Lý Đằng Không vốn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đột nhiên ngẩn ra.
Thiếu niên bước từng bước với dáng vẻ ung dung, dù ở giữa sóng to gió lớn vẫn mang lại cho người khác một cảm giác bình thản, không phải Tiết Bạch thì còn ai?
Tâm can nàng run lên, bỗng hiểu ra, nhất định là phụ huynh đã cùng hắn nghị định, muốn hắn trở thành cao môn chi tử mới có thể cưới nàng.
Vì điều này, hắn thậm chí không tiếc khi quân sao?!
Nhưng Lý Đằng Không lại không để ý rằng, bên cạnh nàng, Lý Nương cũng ngây người tại chỗ, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc cùng nỗi hoảng sợ.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể có chuyện như vậy…”
~~
Chuyện phụ tử nhận nhau đã sớm bí mật bàn trước với phò mã Dương Hồi.
Dương Hồi là nữ tế của Thánh Nhân, đồng tộc với Dương Thận Căng, thuộc dòng dõi chính thống của Dương thị ở Hoằng Nông, lại từng cùng Lý Lâm Phủ liên thủ hãm hại phế Thái tử Lý Anh, nên vai trò mà hắn đảm nhiệm trong chuyện này cũng rất quan trọng.
Khi phía sau vang lên tiếng bước chân, Dương Hồi đang đứng trong điện cười nói vui vẻ.
"Nói ra thì, Dương Nhị Lang cũng là huynh đệ đồng tộc với ta..."
Hắn quay đầu lại, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, biểu cảm của hắn bỗng chốc cứng lại.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào gương mặt của Tiết Bạch, con ngươi chấn động, đầy vẻ không thể tin được, tựa như vừa gặp phải quỷ vậy.
Trong đầu nổi lên sóng to gió lớn, chỉ có một ý nghĩ đang cuồn cuộn trào dâng.
"Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể!"
Tuy nhiên, phản ứng của Tiết Bạch lại ngoài dự liệu của Dương Hồi.
Thiếu niên này chỉ bình tĩnh đứng cách hắn không xa, cung kính chắp tay hành lễ, mở miệng nói một câu "Thánh Nhân Nguyên Tiêu an khang", rõ ràng không có chút gì khác lạ.
Dương Hồi nuốt khan một cái, cổ họng chuyển động, bước tới vài bước, quan sát một hồi, trong đầu lướt qua nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
"Không đúng. Hoàn toàn không thể chững chạc thế này, cảm giác không phải cùng một người, tuổi lớn hơn, vóc dáng cao hơn, chỉ là ngoại hình giống mà thôi..."
"Phò mã? Phò mã?"
Dương Hồi hoàn hồn, ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt hết sức hiền hòa.
Cao Lực Sĩ đã đứng trước mặt hắn.
Vị thái giám được Thánh quyến nhất trong cung này, mặc áo bào tím, cao sáu thước năm tấc, vai rộng lưng dày, uy nghi bất phàm, nếu không nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia, thì khí thế của hắn còn hơn cả nhiều võ quan ở đây.
"Phò mã, Thánh Nhân hỏi, ngươi thấy Nhị Lang và Dương trung thừa có giống nhau không?"
Dương Hồi tự thấy mình thất lễ, vội vàng cúi người trước Cao Lực Sĩ, đáp: "Giống, rất giống."
Cao Lực Sĩ cười niềm nở, nói: "Dương trung thừa từng nói 'Ba huynh đệ chúng ta, ai nấy đều cao trên sáu thước, có diện mạo như thế, tài năng như thế, mà còn muốn được thời đại này chấp nhận thì thật khó.' Hảo phong thái a... Tiểu lang tử, sao không mau nhận phụ thân của ngươi?"
Trong lúc nói, hắn đã hướng về phía Tiết Bạch.
Chỉ là, lời vừa nói ra tựa hồ mang ý sâu xa... Câu nói được trích dẫn từ Dương Thận Căng, nghe có vẻ ngông cuồng.
Tiết Bạch lập tức đáp: "Hồi bẩm Thánh Nhân, hồi bẩm Cao tướng quân, tuy thần đã mất ký ức, nhưng dạo gần đây ngẫu nhiên có thể nhớ lại một số chuyện đã qua, chẳng hạn như sách từng đọc, lời từng nghe. Cùng tình cảnh mà Dương trung thừa vừa kể, hoàn toàn không liên quan. Chuyện này, có lẽ là nhầm lẫn chăng?"
Lý Lâm Phủ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền đột nhiên mở mắt, ánh mắt như điện bắn về phía Tiết Bạch.
Quan viên dưới quyền, dù không mắc lỗi, hắn muốn giết là giết. Không ngờ Tiết Bạch hôm nay lại dám làm trái ý của hắn?
Nhãi ranh này muốn phản!
Phía đối diện Lý Lâm Phủ, Lý Hanh vẫn đang nhàn nhã ăn thịt, uống rượu, lúc này động tác chỉ hơi khựng lại, rồi lập tức nâng chén lên uống cạn, như thể mọi thứ không có quan hệ gì với hắn.
"Nhị Lang, ta là phụ thân của ngươi thật mà!"
Dương Thận Căng thoáng ngạc nhiên một chút, bất chấp thất lễ trước Thánh Nhân, vội vàng xoay người, đặt hai tay lên vai Tiết Bạch.
Hắn ấp ủ mấy hơi, rồi cất lời, giọng đầy cảm xúc chân thành của một người làm cha, còn có hơi hơi run rẩy.
"Năm đó là ta có lỗi với mẫu tử ngươi, trong lòng ngươi có oán hận... Nhưng máu mủ ruột thịt, thiên địa nhân luân, ngươi mãi là nhi tử của Dương gia a!"
Thân hình cao lớn của Dương Thận Căng đứng chắn giữa Thánh Nhân và Tiết Bạch, chằm chằm nhìn vào Tiết Bạch, ánh mắt đầy đề tỉnh chi ý.
—— Nhãi ranh, còn không mau diễn đi!
Thừa lúc Thánh Nhân cao hứng nhất, quỳ xuống dập đầu, gọi một tiếng “phụ thân”, chuyện này liền coi như đã định, tướng phủ, Dương gia, ai nấy đều vui, từ đây tiền đồ rộng mở, vinh hoa phú quý.
Chỉ cần một động tác đơn giản, liền từ bạch thân biến thành công khanh thế tộc, có thể nói là một bước lên trời.
Tiết Bạch nhân cơ hội này, mạnh dạn đưa mắt nhìn về phía trên điện.
Hắn không nhìn thấy ngự tọa, chỉ có thể thấy các phi tần hầu yến ở hai bên. Dẫu đã trải qua hai kiếp, chứng kiến không biết bao nhiêu mỹ nhân, hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của họ. Bởi Lý Long Cơ không lập hoàng hậu, nên các phi tần được tuyển chọn hoàn toàn dựa trên sở thích, người nào cũng là tuyệt sắc giai nhân trong thế gian.
Đêm nay, cung nữ khắp Hưng Khánh Cung đều búi chung một kiểu tóc, nhưng riêng các phi tần thì mỗi người lại có một kiểu khác biệt, tỉ như song hoàn vọng tiên kế, đọa mã kế, bán phiên kế, cao hùng kế, song thùy kế, …. Hơn nữa còn khoác đủ loại trang phục rực rỡ, ai nấy đều như trăm hoa đua nở, thi nhau khoe sắc.
Nhìn một lượt, mỗi người tựa xuân lan, hạ trúc, thu cúc, đông mai, không ai giống ai. Chỉ có chỗ trắng nõn cùng đẫy đà dưới cổ các nàng là tương tự.
Nếu hoa đăng Trường An là một đại thịnh cảnh đêm nay, thì các phi tần trên yến tiệc chính là một đại thịnh cảnh khác, khiến người ta không thể rời mắt.
Tiết Bạch lập tức nhận ra ai là Dương Ngọc Hoàn.
Hắn biết nàng đã hơn hai mươi, nhưng nhìn vẻ ngoài lại chỉ như mười tám. Đêm nay, nàng chải kiểu vân tấn, cài trâm vàng, dưới mái tóc đen nhánh là gương mặt trứng ngỗng hoàn hảo không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, trên môi hơi điểm chút son phấn, trông vô cùng căng mọng và quyến rũ.
Nếu chỉ như vậy, thì nàng bất quá là một đại mỹ nhân hàng đầu mà thôi.
So ra, Dương Ngọc Dao cũng là một tuyệt thế mỹ nhân, mang phong thái kiêu sa tự phụ. Nhưng điểm khác biệt của Dương Ngọc Hoàn nằm ở chỗ nàng đẹp mà không tự biết... hoặc có lẽ nàng đã không còn bận tâm, cảm giác như thể “Dù sao mỗi một nụ cười, mỗi cái nhíu mày đều rất đẹp, cần gì phải để ý?”
Cùng một dáng ngồi, Dương Ngọc Dao dù uể oải, cũng không quên khoe ra đôi chân dài thon thả mà nàng tự hào nhất. Trong khi đó, Dương Ngọc Hoàn chỉ cần ngồi một cách tự nhiên đã đẹp không sao tả xiết, mà nàng lại hoàn toàn chẳng hề để tâm đến điều đó.
Lý do là vì nàng rất am hiểu khiêu vũ.
Chỉ những danh gia vũ đạo xuất chúng mới có thể có khí chất như vậy.
Lúc này, nàng đang ngồi hóng hớt với dáng vẻ vô cùng tò mò, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cổ vươn nhẹ, hai tay chống lên ghế, hai chân khép gọn chéo sang một bên, dưới làn váy đôi giày màu hồng đào nhô lên như mầm sen vừa ló. Trông nàng chẳng có chút uy nghi nào, rõ ràng đây không phải là dáng ngồi mà một quý phi nên có.
Thế nhưng, đôi mắt mĩ lệ, cổ cao thanh mảnh, thân hình cân đối... Người khác nhìn nàng chỉ thấy đẹp. Còn nàng, khi nhìn người khác, lại chỉ là đang xem náo nhiệt mà thôi.
Tiết Bạch biết nàng rõ ràng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng không khỏi kinh ngạc vì nàng vẫn giữ được nét ngây thơ trong ánh mắt như một tiểu nữ hài đối với thế gian này hiếu kỳ vậy.
Lá trên cây, khó tránh rơi rụng, phai tàn. Người sống trên đời, càng lớn, lòng càng trơ cạn, vô thú. Nhưng thời gian dường như đặc biệt ưu ái Dương Ngọc Hoàn, để nàng luôn có thể tiên diễm đến thế.
Vẻ vô tư hồn nhiên hòa quyện cùng dung nhan khuynh thành và vóc dáng quyến rũ, hơn nữa còn không có chút giả tạo nào, tạo nên một sức hút đặc biệt. Đúng là "Hoa nhường nguyệt thẹn, sống động như tranh."
Dương Ngọc Hoàn cũng chú ý đến ánh mắt của hắn, liền cùng hắn đối mặt nhìn nhau.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ tò mò và nghi hoặc, như thể đang hỏi “Hửm? Nhìn ta làm gì?”
Tiết Bạch bèn quay đầu nhìn về phía Dương Ngọc Dao, Dương Ngọc Dao liếc mắt ra hiệu cho Dương Ngọc Hoàn, thế là Dương Ngọc Hoàn cầm dải lụa trên người lên, hơi đứng dậy, vẫy vẫy tay, tỏ ý muốn hỏi chuyện Cao Lực Sĩ một chút, đôi hồng đào vũ hài cũng biến mất dưới tà váy.
Hành động này thậm chí khiến Lý Long Cơ nghiêng nửa người về phía trước hỏi han, ba người thì thầm vài câu, có vẻ đang nói đến chuyện thú vị gì đó.
Cao Lực Sĩ còn rất tinh ý mà bật cười thành tiếng.
"Nhị Lang, ngươi là cốt nhục của ta a!"
Dương Thận Căng hô một tiếng đầy khẩn thiết, kéo ánh mắt của Tiết Bạch quay trở lại.
Râu hắn run lên, nước mắt giàn giụa, thấy Tiết Bạch không chút động lòng, hắn đành quay người lại, quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Thần trị gia bất tài, làm mất thể thống của đại thần, chỉ mong Thánh Nhân thấu hiểu lòng thần khi mất đi rồi lại tìm được, khẩn cầu Thánh Nhân ‘ấm’ cho nhi tử của thần là Dương Hủ, thần nguyện chết muôn lần để báo đáp ân đức của Thánh Nhân..."
Vốn dĩ Lý Lâm Phủ đã bảo Dương Thận Căng nhận con trước rồi mới làm việc này. Nhưng không ngờ Tiết Bạch lại không hợp tác, buộc Dương Thận Căng phải tùy cơ ứng biến.
Những ngày gần đây, hắn càng nhận thấy bản thân rất cần đứa con trai này. Tỉ như, nếu lỗ hổng của Thái Phủ bị phanh phui, hắn còn phải dựa vào sự bao che của Hữu tướng phủ, mà nếu có thể trở thành thông gia thì càng tốt hơn.
"Dương Hủ." Lý Long Cơ cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi: "Ngươi có nguyện ý thụ quan không?"
Trên yến tiệc, nhiều thần tử thích đoán ý Thánh Nhân đều nhận ra, giọng điệu của Thánh Nhân đã không còn tốt nữa.
Thánh Nhân ban đầu hỏi thăm chuyện này, là xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cảm thấy có chút hứng thú, muốn xúc tiến một đoạn giai thoại về phụ tử nhận nhau, để bầu không khí thêm phần náo nhiệt.
Đêm nay không phải bàn quốc sự, cũng không phải tra án, mà chỉ hoa phí sức lực tổ chức hội Nguyên Tiêu, mở tiệc khoản đãi bách quan, vì muốn Thánh Nhân vui vẻ, nên tâm trạng của Thánh Nhân luôn là điều quan trọng nhất.
Kết quả, Tiết Bạch không chịu nhận cha, Dương Thận Căng lại còn xin xỏ trước mặt Thánh Nhân. Chuyện này chả khác gì năm ngoái, cũng có một cung phụng cầu xin Thánh Nhân cho con rể nhà mình thi đỗ tiến sĩ, không những làm hỏng hảo ý của Thánh Nhân, mà còn khiến Thánh Nhân bực bội.
Hai cha con họ thật không biết điều!
"Dương Hủ, trẫm hỏi ngươi lần nữa."
Tiết Bạch để Lý Long Cơ hỏi đến lần thứ hai mới có phản ứng, đáp: "Hồi bẩm Thánh Nhân, thần tuy mất trí nhớ, nhưng tự biết bản thân không phải là Dương Hủ, Dương trung thừa có lẽ đã nhận nhầm người."
"Thật sao? Dương Khanh, khanh nói sao đây?"
Dương Thận Căng như ngồi trên lưng hổ, đành cắn răng trả lời: "Hồi Thánh Nhân, đây chính là nhi tử của thần. Nó mất trí nhớ, nên ăn nói lung tung. Thần cùng lão bộc trong nhà không thể nhầm được."
"Dương Trung thừa, đêm nay Thánh Nhân quan đăng, không phải để giải quyết gia sự của ngươi." Một vị lão thần mặc tử bào nói: "Chuyện này ngươi chỉ có lời từ một phía của lão bộc, nếu muốn tìm lại người thân, chi bằng giao hắn cho Hình bộ, một phiên thẩm tra là rõ."
"Thánh Nhân." Lý Lâm Phủ lập tức lên tiếng: "Dương Trung thừa nhớ nhung ái tử, gây ra hiểu lầm. Bất quá là một chút gia sự, hà tất phải để Hình bộ can dự? Cứ coi như nhận nhầm người khi dạo chợ đêm, cười xòa một tiếng là xong."
Dương Thận Căng giật mình, vội nói theo: "Là thần quá hấp tấp rồi."
Chuyện này vốn dĩ rất đơn giản, nhưng nếu cưỡng cầu tiếp, thì lại có khả năng bại lộ bọn họ liên thủ lừa gạt Thánh Nhân, nên đành phải thôi.
Lý Lâm Phủ mỉm cười, nhìn về phía Tiết Bạch, nói: "Ngươi lui ra đi."
Sát tâm vừa nhen nhóm, ngược lại trở nên bình thản hơn.
Hắn không còn tức giận với Tiết Bạch nữa. Một con chó không nghe lời, hắn đã không cần. Đêm nay chỉ cần ra khỏi Hưng Khánh Cung, thì liền giết ngay lập tức.
~~
Tiết Bạch còn chưa kịp chờ đến khi Dương Ngọc Dao ra tay, trong lòng muốn liếc nhìn về phía nàng một chút.
Nhưng ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào hắn, nên hắn đành hành lễ rồi lui ra.
Đúng lúc này, có người bước lên lầu, là một vị tướng quân toàn thân khoác khôi giáp, dáng người hùng vĩ, khuôn mặt nghiêm nghị, uy phong lẫm liệt.
"Đứng lại."
Vị tướng quân này khẽ quát Tiết Bạch một tiếng, không nói thêm lời nào, bước nhanh vào điện, cao giọng nói: "Thánh Nhân Nguyên Tiêu an khang! Thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, đêm nay Trường An xảy ra chút náo động..."
"Khó tránh khỏi, đêm nay là ngày hội, không bàn quốc sự." Lý Long Cơ cười sảng khoái, nói tiếp: "Tiết khanh đến trễ, mau vào chỗ, tự phạt ba chén đi."
"Thánh Nhân thứ tội, thần xin hỏi về một việc riêng trong nhà, liệu có được không?"
"Hết người này đến người khác đến tiệc của trẫm để nói gia sự, thôi được." Lý Long Cơ giả vờ giận nhưng ý cười ẩn hiện: "Cho phép, Tiết khanh, có việc gì?"
"Thần không muốn dùng việc tư làm phiền Thánh Nhân, nhưng thần thực sự không hiểu, tại sao Dương trung thừa lại muốn đoạt tòng tử của thần làm nhi tử của hắn?"
Một câu nói khiến cả yến tiệc sững sờ nhìn nhau.
Hai chữ "tòng tử" có ý nghĩa khá chung chung, hiện nay thường dùng để chỉ con của anh em ruột, tức cháu ruột.
Tiết Bạch thấy vị tướng quân họ Tiết này khoác cả bộ khôi giáp của Kim Ngô vệ, lại nghe thêm hai chữ "tòng tử", liền xác định được người này là ai —— Tả Kim Ngô vệ Tướng quân, Tiết Huy.
Hóa ra đây chính là sự an bài lần trước của Đông Cung?
Nhân lúc mọi người trên yến tiệc còn đang kinh ngạc, hắn nhanh chóng liếc nhìn Dương Ngọc Dao.
Dương Ngọc Dao đang nhìn hắn, ánh mắt có chút cưng chiều, khóe môi nhếch lên nụ cười quyến rũ, như thể đang nói "Từ giờ, ngươi chính là người của ta rồi."
Nàng không biết mối quan hệ giữa Tiết Huy và Đông Cung, tự cảm thấy mình đã xử lý mọi chuyện rất tốt.
Tiết Bạch chợt nhớ lại câu "nhờ cậy một vị đại nội thị" kia, liền lập tức hiểu ra.
Có một nhân vật không tầm thường đang âm thầm bảo vệ Đông Cung. Người này rất hiếm khi ra tay, chỉ khi Đông Cung lâm vào tình cảnh sống còn mới xuất hiện, nhẹ nhàng đưa tay đỡ mà không để ai phát giác.
Như lần này, rõ ràng hắn đã giúp Đông Cung, nhưng dù sự tình có bại lộ, hắn cũng chỉ cần nói một câu "Quý phi nhờ, lão nô không tiện thoái thác", thế là chẳng khác nào thuận nước đẩy thuyền, mưa xuân thấm đất, Tiết Bạch cùng Dương thị tỷ muội trái lại còn nợ hắn một món ân tình.
Món nợ này... có thể nhận… vô cùng đáng giá.
Tiết Bạch quay sang, thấy đối phương đã hướng bên này khẽ mỉm cười, trông như một lão gia gia hòa ái dễ gần.
Rõ ràng là đại nhân vật sở hữu quyền bính không kém gì Lý Lâm Phủ, nhưng tựa hồ đang hỏi Tiết Bạch xem có thể nể mặt hắn một chút hay không.
~~
Mọi người trong điện vốn tưởng đêm nay chỉ là Dương Thận Căng nhận thân không thành, dẫn đến một phen lúng túng, không ngờ lại xảy ra xung đột thế này, ai nấy đều không khỏi chờ xem Tiết Huy và Dương Thận Căng sẽ tranh cãi thế nào.
Đồng thời, bọn họ cũng không khỏi tò mò... Một thiếu niên mất trí nhớ như vậy, rốt cuộc có điểm gì đặc biệt? Vì sao hai nhà Dương và Tiết lại không màng thể diện, nhất định phải tranh giành trước mặt Thánh Nhân?
Chỉ có Lý Hanh vẫn luôn cúi đầu, bốc từng miếng thịt dê đưa vào miệng, đến mức dầu mỡ chảy đầy cả hai tay.
Hắn nhìn quanh một lượt, không tìm thấy khăn lau, bèn cầm lên một miếng Hồ bính xoa qua xoa lại. Hoàn toàn không nhận ra Lý Long Cơ đã vô tình nhìn thấy cảnh hắn lãng phí lương thực, gương mặt lộ vẻ không hài lòng.
Nhưng ngay sau đó, Lý Hanh cuộn chính miếng Hồ bính thấm đầy dầu mỡ ấy lại, từng miếng từng miếng cắn ăn sạch.
Lý Long Cơ liền thay đổi ấn tượng, cảm thấy người con trai vừa giản dị vừa nhu nhược này hóa ra lại tiết kiệm đến thế, tâm trạng cũng tốt hơn đôi phần.
Ánh mắt của hắn chuyển sang Tiết Bạch, nét mặt liền trở nên ôn hòa, mỉm cười nói: "Lại có người muốn tranh ngươi, xem ra món xào của tiểu tử nhà ngươi, thật có thể khiến bụng người ta thèm thuồng không ngừng."
Dương Thận Căng bỗng nhiên rùng mình một cái, cả người đứng sững tại chỗ.
Hắn đột nhiên có một dự cảm vô cùng tồi tệ.
Tiết Huy thì mặt mày nhăn nhó, nói: "Thánh Nhân, thần không giống Dương trung thừa ăn nói bậy bạ. Đây chính là nhi tử của huynh đệ thần, lúc sinh ra có gia trạng, khi thất lạc đã được báo án, đều là chuyện cũ năm xưa, không thể nào làm giả..."
Mọi người nghe thấy lời nói đầy chính trực này, trong lòng đã tin đến ba phần.
Hàm Nghi công chúa - Lý Nương lại trợn to mắt, trong lòng đầy kinh ngạc.
Là giả.
Toàn bộ đều là giả.
Tất cả bọn họ đều đang lừa gạt Thánh Nhân!
Nàng muốn lập tức hét toáng lên, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi nàng hiểu rõ có những chuyện chỉ có thể làm trong bóng tối...
____________
*“Chiêu chiêu hữu đường, thiên tỷ vạn quốc.
Liệt tổ ứng mệnh, tứ tông thuận tắc.
Thân tích vô cương, tông ngã đồng đức.
Tằng tôn kế tự, hưởng thần phối cực...”
~ tạm dịch ~
"Rực rỡ thay nhà Đường, thiên mệnh khiến muôn nước phải quy phục.
Các đời tiên tổ thuận theo mệnh trời, tứ tông hòa hợp phát triển.
Khắp nơi ban phúc mãi không dứt, đồng lòng đồng đức với tổ tông.
Con cháu đời sau kế tục cơ đồ, hưởng trọn ân điển từ trời cao..."
~Tứ Tông gồm:
Nhân Duyên Tông: Chỉ Tiểu Thừa, như phái Tát Bà Đa và các bộ phái khác.
Giả Danh Tông: Chỉ các bộ luận như Thành Thật Luận và các bộ kinh thuộc Kinh Bộ.
Bất Chân Tông: Chỉ các bộ kinh Bát Nhã, giảng về lý "tức Không", làm rõ rằng mọi pháp đều không chân thực.
Chân Thật Tông: Chỉ các bộ kinh như Niết Bàn, Hoa Nghiêm, làm rõ Phật tính, pháp giới và chân lý.
*kiểu tóc vân tấn: 云鬓.
*‘ấm’: ở đây là để người đó được nhận môn ấm (được hưởng thụ địa vị, quyền thế, chức quan cơ bản từ thế hệ đi trước).
Bình luận truyện