Mãn Đường Hoa Thải
Chương 61 : Ngày hội
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 19:15 06-05-2024
Năm Thiên Bảo thứ sáu, tháng Giêng, ngày mười bốn.
Trường An thành, Vạn Niên huyện, Thăng Bình phường.
Ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh nhẹ nhàng chiếu lên những mái ngói và phấn tường của Đỗ trạch, làm cho khung cảnh trở nên yên ả lạ thường.
Đỗ Ngũ Lang vươn vai bước qua hành lang, hy vọng ban ngày dài đằng đẵng này nhanh chóng trôi qua, để màn đêm buông xuống sớm một chút.
Bởi vì ngay sau giờ Tý, chính là tết Nguyên Tiêu, thành Trường An liên tiếp ba ngày không giới nghiêm, hoa đăng rực rỡ treo khắp thành...
Trong chính phòng, Lư Phong Nương vừa thức dậy, không thể chờ thêm mà mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tuyết đã ngừng rơi từ mùng ba, bầu trời hôm nay vạn dặm không mây, dương quang ôn hòa, mong rằng chiều tối không có mưa tuyết cản trở dạo đêm Nguyên Tiêu.
"Lạnh."
Đỗ Hữu Lân đang thay y phục, tuổi đã cao nhưng vẫn chưa thuần thục, động tác vụng vụng về về.
Lư Phong Nương đành buông cửa sổ, bước lên giúp hắn, trong miệng lải nhải không ngừng.
"Lang quân, có chuyện kỳ lạ, đêm qua thiếp thân nghe bọn tiểu tỳ bàn tán, trong Trường An thành lan truyền tin đồn Dương Lão Cẩu năm xưa lạc mất một vị nhi tử, giờ đang tìm lại."
"Đừng nhắc hắn trước mặt lão phu... Khoan đã, tìm nhi tử gì?"
"Ngay trước nguyên chính nhật, có một lão giả đến Vạn Niên huyện nha báo án, nói là vào đông nguyệt trên quan đạo gặp phải đạo tặc, bị giam hơn một tháng trời mới trốn thoát được. Tự xưng là lão bộc của Dương gia, liên tục gào lên nhị lang nhà mình đã bị bán đi. Lang quân đoán xem thế nào? Nhị lang trong lời của hắn, không khác gì Tiết Bạch nhà ta."
Đỗ Hữu Lân nhíu mày, hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Bọn tiểu tỳ chỉ nghe được bấy nhiêu."
"Ngươi đúng là đàn bà, ngày thường lắm chuyện ồn ào, lúc cần nghe ngóng tin tức thì chỉ biết được có vậy."
Miễn là không đánh nhi tử, Lư Phong Nương chưa từng nổi giận với Đỗ Hữu Lân, ôn nhu hỏi: "Vậy thiếp thân sẽ đi dò hỏi thêm?"
"Chớ ở trong nhà loạn thuyết, bảo bọn tiểu tỳ quản tốt miệng."
"Chẳng lẽ Tiết Bạch thật sự là..."
Đỗ Hữu Lân xua tay ngắt lời, dường như định phân tích đôi điều, cuối cùng lại chỉ trưng ra vẻ mặt sâu xa khó đoán.
Lư Phong Nương lại hỏi: "Chuyện Tiết Bạch ở tại hậu trạch, lang quân đã có cách thì nên làm sớm, cũng đến tết Nguyên Tiêu rồi."
"Không vội." Đỗ Hữu Lân đáp, "Thời cơ chưa chín muồi, chờ thêm chút nữa."
"Sao lại chưa chín muồi?"
"Đợi sát tỳ kia đi rồi nói. Nàng còn ở đây, chúng nữ nhi cũng sẽ không qua đó, cần gì phải gấp?"
Nghe xong, Lư Phong Nương lập tức cảm thấy rất có lý.
Đỗ Hữu Lân định đến thư phòng, vừa đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Tiết Bạch rời khỏi đông sương.
Hắn chợt nghĩ ra điều gì, quay lại nhìn Lư Phong Nương, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ ho khan hai tiếng, bảo: "Ngươi đi nói với nhị nương, ta muốn buổi sáng tiếp khách ở Phong Vị Lâu, một nhã gian là đủ, không phải thời gian dùng bữa cũng không sao."
"Lang quân? Bây giờ muốn đặt nhã gian ở Phong Vị Lâu, đến hoàng thân quốc thích còn..."
"Không cho ta chút mặt mũi sao?"
Đỗ Hữu Lân khẽ quát một tiếng, chắp tay bước ra ngoài.
Hắn thầm biết chưa chắc mọi thứ đã suôn sẻ, không tốt nói trước điều gì, tránh bị người khác chê cười.
Thế nhưng Dương Lão Cẩu nạp thiếp không thành, lại tới nhận con, tuyệt đối không phải chuyện lành. Lần này, vẫn nên nhờ Đỗ thị đại tông trông nom bọn trẻ một chút, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì cũng có chỗ dựa.
~~
Khi Tiết Bạch thức dậy, Hiểu Nô vẫn còn ngủ say trong phòng bên.
Còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ngáy của nàng.
Ban đầu, tỳ nữ này tỏ ra hung hãn, dữ tợn, nhưng từ khi thoát khỏi sự quản thúc của Hữu tướng phủ, bản tính thật dần lộ ra bản tính tham ăn, mê ngủ.
Hơn mười ngày qua, buổi sáng ngày nào Tiết Bạch cũng lặp lại những buổi luyện công nhàm chán, trong khi Đỗ gia tỷ muội thì từ sớm đã đến Phong Vị Lâu, nên Hiểu Nô cũng có phần lơ là cảnh giác.
Rón rén bước ra khỏi phòng, Tiết Bạch đứng trên hành lang chờ một lúc, trông thấy Đỗ Hữu Lân với vẻ mặt đắc ý đi xa dần.
Sau đó là Đỗ Cấm bước từ hành lang bên kia tới.
Nàng vốn thường ra ngoài từ sớm, Tiết Bạch không khỏi thắc mắc: "Sao hôm nay còn chưa đi qua?"
"Tết Nguyên Tiêu năm nào cũng mong chờ ngắm hoa đăng, buổi sáng tranh thủ ngủ thêm một chút, để đêm còn thức được chứ."
Đỗ Cấm vừa nói vừa nhìn xung quanh, không thấy Hiểu Nô đâu, chợt nảy ra ý đùa, nhỏ giọng cười nói: "Chà, một chàng rể tuấn tú của tướng phủ lại bị bỏ mặc ở đây, không ai trông coi, không sợ bị trộm mất sao?"
Trong lòng nàng chất chứa sự bực bội mấy ngày nay, giờ mới có dịp trút ra.
Nhưng khi Tiết Bạch quay đầu sang, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt sâu lắng của hắn khiến Đỗ Cấm nhận ra, đây là một nam tử huyết khí phương cương, câu đùa của mình có vẻ như đang trêu ghẹo nam tử nhà lành.
Nhưng ngẫm lại, trêu ghẹo thì đã sao?
Dẫu có trộm mất thì lại thế nào?
Nàng tiến gần thêm một chút, dùng ngón tay móc lấy ngón tay của Tiết Bạch, nhét vào đó một mảnh giấy.
"Nhị nương!"
Lư Phong Nương vừa lúc bước ra từ chính phòng, đứng trên bậc thang liên tục vẫy tay.
"Lại đây, ta có chuyện muốn nói."
Đỗ Cấm khẽ mỉm cười, rời đi.
Cánh cửa của sương phòng mở ra, Hiểu Nô dụi mắt bước đến, đứng sau lưng Tiết Bạch ngửi ngửi như một con chó giữ nhà.
Như có như không, nàng thoáng ngửi thấy trên người hắn có mùi tô hợp hương thoang thoảng.
"Hừ."
Nàng tỏ vẻ không vui, nói: "Ngươi một nam nhi, liền một mảnh đất cắm dùi cũng không có, gửi thân tại trạch viện lụi bại này, làm sao xứng với tướng phủ."
"Không vội." Tiết Bạch mây trôi nước chảy bày ra một động tác trong Bát Đoạn Cẩm, đáp: "Có lẽ chẳng bao lâu nữa ta sẽ có trạch viện của mình."
"Nên như thế, nếu không thì Thập Thất Nương còn có thể sống ở chỗ rách nát này sao?"
"Ồ? Thập Thất Nương?"
Hiểu Nô lập tức cảnh giác, nhận ra bản thân đã quá buông lỏng rồi.
...
Buổi sáng, sau khi ra mồ hôi, Tiết Bạch chuẩn bị tắm rửa thay đồ, đun nước nóng, đứng trước thùng gỗ cởi thắt lưng, hắn quay đầu nhìn Hiểu Nô.
"Muốn xem không?"
"Hừ."
Hiểu Nô hừ lạnh một tiếng, bước ra ngoài.
Tiết Bạch tự nhiên từ trong tay áo lấy mảnh giấy mà Đỗ Cấm đưa ra xem.
Gần đây, Phong Vị Lâu mỗi ngày đều có quyền quý bao trọn bày yến. Kỳ thực rất nhiều tạp sự đều do Đặng Thông cùng Đỗ Ngũ Lang lo liệu, hai tỷ muội Đỗ gia không có quá nhiều nhân thủ tâm phúc có thể dùng, nên thường ở gần đó thầm nghe ngóng một ít bí văn trong thành Trường An.
Tỉ như, trước Tết bọn họ đã biết Thượng Trụ Quốc Trương Khứ Dật định gả con gái cho Thái tử làm Lương đệ.
Hiện giờ Đông Cung đang ngập tràn nguy hiểm, cử động này ắt hẳn có nhân vật lợi hại nào đó đứng sau giúp đỡ Lý Hanh.
Mảnh giấy được mở ra, chữ viết rất nhỏ, nhất bút nhất họa đều quyên tú đoan lệ, là bút tích của Đỗ Xuân.
Có thể tưởng tượng được, đêm hôm qua, hai tỷ muội đã sàng lọc hàng trăm, hàng ngàn tin tức một lượt, rồi mới chép lại tình báo mà các nàng cho rằng vô cùng trọng yếu này.
"Trong bảy ngày nghỉ lễ của Dương Thận Căng, mỗi ngày hắn đều đến Thiếu Lăng Nguyên, có tin đồn rằng vì trong mộ tổ xuất hiện người rơm rỉ máu, nên đã cùng Sử Cảnh Trung làm phép xua đuổi tà ma."
Tiết Bạch nhíu nhíu mày, hơi có chút xem không hiểu.
Ngay cả một kẻ bạch thân như hắn cũng có thể dễ dàng nhận ra chỗ không ổn.
Cớ gì Thánh Nhân chỉ vì vài câu nói của Minh Châu mà nổi giận? Đương nhiên không phải do Dương Thận Căng tặng thiếp, mà là vì Dương Thận Căng cùng một yêu tăng vãng lai, yêu tăng này lại sở hữu dị thuật, ngay trước mặt Thần Kê Đồng thắng liên tiếp bảy ván chọi gà.
Sau chuyện này, đến đúng dịp nghỉ lễ Nguyên Đán, đã cho Dương Thận Căng cơ hội xoa dịu cơn giận của Thánh Nhân.
Vậy mà vẫn dám vãng lai với yêu tăng?
Vứt mảnh giấy xuống nước, tiện tay vò nát. Tiết Bạch nhắm mắt lại, thầm suy tính chuyện này.
Nếu theo kế hoạch ban đầu của hắn, chỉ cần Hữu tướng phủ tùy ý tìm một gia thế không tệ, mọi chuyện liền có thể kết thúc một cách đơn giản, nhưng chẳng ngờ lại gặp phải một kẻ vừa cứng đầu vừa đáng ghét như vậy.
Lần nào cũng không mấy suôn sẻ.
~~
Lư Phong Nương trò chuyện cùng Đỗ Cấm xong, quay lại bàn trang điểm, mãi mới chọn được một chiếc quạt tròn, chuẩn bị cho buổi dạo đêm.
Bỗng thấy Thanh Lam bước vào.
Lư Phong Nương đã sớm biết tâm tư của Thanh Lam, nghĩ đến Tiết Bạch tặng cho Đỗ gia hai mươi tên nô tỳ, lại còn nhượng ba phần lợi tức của Phong Vị Lâu, nên vẫn luôn giữ sẵn thân khế của nàng, định sau tết Nguyên Tiêu sẽ tác hợp cho nàng cùng Tiết Bạch.
Lúc này trông nàng rầu rĩ không vui, liền trêu đùa một câu.
"Bảo ngươi giúp Tiết Bạch chải đầu, sao lại quay về?"
"Bẩm phu nhân, Tiết lang quân đã có nô tỳ khác giúp chải đầu, thay y phục rồi."
"Ác tỳ kia thật khó ưa." Lư Phong Nương phẩy nhẹ chiếc quạt tròn, tỏ vẻ nắm chắc mọi chuyện trong tay, cười nói: "Đi lấy ‘lạc mai tô’ mà nhà mẹ ta tặng đến đây."
Vừa sáng sớm đã bận rộn nhiều việc, vị chủ mẫu này vẫn đích thân mang điểm tâm đến đông sương, trông thấy toàn thân Tiết Bạch khoác lên một bộ lan bào mới tinh, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Nàng thầm nghĩ, giá như mười hai, mười ba năm trước mình và lang quân sinh thêm một đứa con gái thì hay biết mấy.
"Tảo ngọ thiện qua loa thôi nhé." Đặt lạc mai tô lên bàn, mời Hiểu Nô cùng dùng, Lư Phong Nương vừa ăn vừa trò chuyện nhàn nhã với Tiết Bạch: "Hôm nay ngươi định làm gì?"
"Chốc nữa phải đến Hữu tướng phủ, có lẽ sẽ hầu yến đến giờ Sửu, sau khi hoa đăng đã thắp sáng."
"Muộn vậy sao? Cũng may hội hoa đăng kéo dài suốt đêm. Tối nay cả nhà chúng ta sẽ dạo đêm, lúc nào xong việc, thì cứ ra ngoài Hưng Khánh cung tìm chúng ta là được. Dưới hoa đăng của Kinh Triệu Đỗ thị, hỏi thăm một chút liền biết."
"Hảo."
Lư Phong Nương dặn dò xong liền muốn đi, Tiết Bạch vội vàng đưa tiễn.
Vừa ra khỏi phòng, Lư Phong Nương hạ giọng nói: "Đúng rồi, nguyên chính nhật ngươi cũng đã gặp đường huynh của ta, tối nay hắn cũng dẫn nữ nhi dạo đêm, đến lúc đó cũng nhớ ngó thử hoa đăng của Phạm Dương Lư thị, như hoa như ngọc, đoan trang hữu lễ, nhất định hơn hẳn hoa đăng của mấy nhà giàu mới nổi kia, vừa lớn vừa chói, bên trong lại thiếu tỉ mỉ, tinh tế."
Tiết Bạch hiểu ý, mỉm cười đáp ứng.
Dùng qua tảo ngọ thiện, hắn liền dẫn Hiểu Nô đến Hữu tướng phủ.
~~
Lễ vật của Tiết Bạch sớm đã chuẩn bị, là một bộ bàn tính.
Bàn tính vốn có từ lâu, nhưng hiện giờ chế thức so với bàn tính chuỗi hạt còn có hơi khác biệt, Tiết Bạch đã cải tiến một chút.
Vì dạo này có tiền, nên hắn dùng gỗ tử đàn thượng hạng làm bàn tính, một thanh ngang phân cách, trên hai hạt châu, dưới năm hạt châu. Trên khung khắc một hàng chữ nhỏ —— "Vân tại thanh thiên thủy tại bình."
Chọn câu thơ này, bởi lúc tìm thợ thủ công chế tác thì bỗng nghĩ đến, hắn dự cảm Lý Lâm Phủ và Lý Long Cơ nhất định sẽ rất ưa thích.
Quân thần phân minh, Thánh Nhân, Hữu tướng nên cao cao tại thượng như mây trên trời, còn bề tôi thì phải an an phận phận như nước trong bình, không được tùy ý khuấy động.
Đến lúc Lý Lâm Phủ dâng bàn tính này lên, Thánh Nhân liền nhớ đến những đóng góp to lớn của hắn với tài chính của Đại Đường, cùng vạn kim chi ngôn của Dương Chiêu có dị khúc đồng công chi hiệu, tất cả đều sẽ vui vẻ.
Quả nhiên.
Khi Tiết Bạch đến Hữu tướng phủ, trong lúc bận rộn Lý Lâm Phủ nhìn thấy lễ vật của Tiết Bạch, hai mắt lập tức sáng lên.
Hắn giơ tay, ra hiệu các quan viên mặc hồng bào xung quanh im lặng, tập trung vuốt ve dòng chữ nhỏ được khắc tinh xảo, lẩm nhẩm đọc hai lần.
"Hảo ý cảnh, chỉ một câu thôi, đã có ý cảnh sâu xa vô hạn."
Từ bàn tính nhìn sang Tiết Bạch, ánh mắt của Lý Lâm Phủ hiếm thấy bộc lộ vẻ tán thưởng, liền hướng về mọi người cười nói một câu.
"Đứa trẻ này thật dụng tâm a."
"Chúc mừng Hữu tướng, nhận được hảo lễ."
Dù sao cũng là tết Nguyên Tiêu, ngay cả Hữu tướng phủ cũng ngập tràn không khí vui mừng.
Lý Lâm Phủ vung tay áo, nhẹ giọng dặn dò Tiết Bạch: "Bọn hậu bối đều ở viện phía tây, ngươi tạm qua đó chào hỏi làm quen, đến tối lại cùng ta đi dự yến."
~~
Kỳ thực, Lý Lâm Phủ đến độ tuổi này, năm nào Nguyên Tiêu cũng phải thức cả đêm hầu hoàng đế, sớm đã không chịu nổi.
Nhưng đây là thói quen mà Thánh Nhân đã dưỡng thành từ lúc còn niên thiếu khinh cuồng.
Khi hắn vừa lên ngôi chưa lâu, bá quan từng dâng tấu khuyên can: "Kính mong ban ngày tận hưởng niềm vui, ban đêm nghỉ ngơi đầy đủ, nếu làm việc suốt cả ngày lẫn đêm, e rằng sẽ không có lợi cho Thánh triều."
Trước kia còn không đổi, bây giờ càng không thể đổi.
Dù tuổi đã hơn sáu mươi, cũng phải canh nửa đêm đến Hưng Khánh cung khai yến, đúng Sửu chính thì cho Hoa Ngạc Tương Huy Lâu thắp đèn, tiệc tùng đến sáng, suốt đêm không ngủ.
"A Lang, thuốc đến."
Một bát thuốc bổ được đưa lên, mùi đắng lan tỏa.
Lý Lâm Phủ hé mí mắt, nhìn tỳ nữ thử độc trước, thầm nghĩ chỉ cần vượt qua đêm nay liền tốt.
Lúc này, một quan viên khẽ bẩm báo: "Hữu tướng, tin từ Bá Châu, Hoàng Phủ Duy Minh đã bị trừ khử."
"Ân."
Lý Lâm Phủ nhấp từng ngụm thuốc, hờ hững đáp lại.
Tết Nguyên Tiêu năm ngoái Vi Kiên, Hoàng Phủ Duy Minh án xảy ra, kết quả giáng chức vẫn chưa đủ, Lý Lâm Phủ quyết không để bọn họ sống qua tết Nguyên Tiêu năm nay.
~~
Hiểu Nô dẫn Tiết Bạch rời đại sảnh, đến viện phía tây, vừa nghe tiếng ồn ào bên trong, nàng lập tức dừng lại.
"Tiết lang quân xin mời, nô tỳ không tiện theo cùng."
Hiếm khi thấy nàng hành vạn phúc, sau đó đưa mắt nhìn Tiết Bạch bước vào, rồi mới vội vàng chạy về phía hậu viện.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp viện môn, vòng qua con đường nhỏ đầy hoa cỏ, chạy tới một gian tiểu viện trang nhã, bước vào khuê phòng, nàng thấy Lý Thập Thất Nương đang ngồi trước gương đồng được Miên Nhi trang điểm.
Miên Nhi có chút tiếc nuối, nói: "Ai, giờ Tý phải đến Hưng Khánh cung dự yến, sau đó chỉ được dạo đêm ba canh giờ."
"Tết Nguyên Tiêu có tận ba ngày không giới nghiêm lận."
"Cũng phải, vả lại Tiết lang quân cũng sẽ tới Hưng Khánh cung…"
Hôm nay trang dung của Lý Đằng Không không khác nhiều ngày thường, nhưng lại hoa chút tiểu tâm tư không dễ nhận ra.
Tỉ như trên trán dán thêm hoa điền, còn cố ý mặc áo cánh dày hơn, khiến vóc dáng có hơi đơn bạc của nàng trông đầy đặn hơn đôi chút.
"Thập Thất Nương Nguyên Tiêu an khang."
"Ngươi đến rồi, bên kia có hộp quà cho ngươi, xem như lấy may đầu năm." Lý Đằng Không ngồi ngay ngắn trước gương đồng, đắn đo một lúc mới mở lời hỏi: "Từ đầu tháng Giêng tới nay có gì thú vị không? Ngồi xuống nói đi."
Hiểu Nô ngày thường đối xử với Tiết Bạch rất lạnh nhạt, nhưng vì tiền đồ của bản thân, đã chuẩn bị sẵn lời hay ý đẹp, chẳng hạn như khen Tiết Bạch gần đây chăm chỉ, quả thật là một nam nhi văn võ song toàn.
Tất nhiên, những điều này phải kể từng chút một.
"Hôm khai trương Phong Vị Lâu, nô tỳ cũng có đi, đã nếm thử vài món xào, cùng một loại nguyên liệu, nhưng hấp hay xào, lại có vị rất khác nhau…"
"Thật sao? Cả thành Trường An đều bàn tán, chỉ mỗi ta là chưa được nếm thử."
"Chuyện đó có đáng là gì." Miên Nhi dẻo miệng, lập tức nói: "Dẫu nổi tiếng đến đâu, thì cũng chỉ là vì chuẩn bị sính lễ cho tướng phủ nên mới mở sản nghiệp."
Lý Đằng Không dễ mắc cỡ, vội vàng ngăn nàng lại.
"Không cho ngươi nói bậy."
~~
Tiết Bạch vốn có chuyện riêng muốn bàn với Lý Lâm Phủ, nhưng trong đại sảnh không tiện mở lời.
Mang chút tâm sự trong lòng, sắc mặt không lộ vẻ gì, hắn ung dung bước vào bên trong. Trước mắt là cảnh tượng hơn trăm vị quý trụ tử đệ tụ hội, khiến người khác cảm thấy tê cả da đầu.
Ở đây hầu hết là con cháu, nữ tế, cháu họ của Hữu tướng phủ, ngoài gia nghiệp thịnh vượng, chắc hẳn Lý Lâm Phủ nhìn thấy cảnh con cháu đầy đàn cũng sẽ vui mừng khôn xiết.
"Tiết Bạch!"
Lý Tụ đang nâng ly rượu, trò chuyện cùng một thiếu niên phong độ bất phàm, thấy Tiết Bạch liền vẫy vẫy tay.
"Lại đây, để ta giới thiệu, đây là rể quý của Thập Nhất Nương nhà ta."
Nói đến đây thì dừng lại một chút, để người được giới thiệu tự quyết định có muốn báo gia môn hay không, đây là lễ nghi của Lý Tụ.
"Dương Tề Tuyên." Thiếu niên chắp tay hành lễ, thận trọng cười nhẹ, không nói gì thêm.
"Muội tế này của ta cũng không tầm thường, thuộc dòng chính của Hoằng Nông Dương thị, là thân thích gần của Hoằng Nông Quận công." Lý Tụ cười nói: "Sau này các ngươi nên qua lại nhiều hơn."
Tiết Bạch khéo léo ứng phó, tìm một cơ hội nói nhỏ với Lý Tụ: "Ta có chuyện quan trọng cần bàn với Thập Lang."
Lý Tụ gật đầu, dẫn Tiết Bạch đến chỗ yên tĩnh.
Hắn cười nói: "Sau đêm nay, Dương Tề Tuyên sẽ ở trong gia tộc của Dương Thận Căng lên tiếng ủng hộ ngươi."
"Thập lang thật có lòng. Chỉ là ta nghe nói gần đây Dương Thận Căng thường xuyên đến Thiếu Lăng Nguyên ở ngoại ô, Thập Lang có biết cớ gì không?"
"Người này cực kỳ hiếu thảo, mộ phần của vong phụ có chút vấn đề, nên khó tránh khỏi lo lắng." Lý Tụ nói: "Chuyện này hắn đã nói qua với ta, sẽ không làm lỡ chuyện nhận thân đâu."
"Chuyện này Hữu tướng có biết không?"
"Phụ thân biết." Lý Tụ vỗ vai Tiết Bạch, nói: "Yên tâm, hỉ tang đại sự là chuyện thường tình, Hữu tướng phủ còn chưa đến mức không giải quyết được chút chuyện nhỏ này… Ta vẫn đang bận, theo ta cùng tiếp khách một lúc."
Tiết Bạch khẽ nheo mắt, minh bạch ý đồ của Lý Lâm Phủ.
Quay về trong viện, không biết vị tử tôn bất thành khí nào của Lý gia đang lớn tiếng la hét.
"Các vị hãy nghe ta nói, hôm nay khai gia yến sớm một chút, để khi trời vừa tối, ta còn phải đến hội hoa đăng tìm các tiểu mỹ nhân nữa!"
~~
Chạng vạng tối.
Qua cửa sổ lầu nhỏ nhìn ra ngoài, những chiếc hoa đăng với đủ kiểu dáng đã được treo lên trên con phố dài phía xa. Rất nhiều tiểu thư xinh đẹp mặc váy lụa rực rỡ đã không kịp chờ đợi mà bước ra phố dạo chơi.
"Đêm nay là tết Nguyên Tiêu a."
"Lời thừa."
"Bùi tiên sinh sớm không an bài, muộn không an bài, lại chọn đúng đêm nay là sao?"
Người nói mang giọng nặng trịch của Lương Châu, chính là Lão Lương, một Lũng Hữu lão binh. Hắn đang khoác chính là giáp của Kim Ngô vệ, trên bàn bên cạnh còn có lệnh bài.
"Ngu xuẩn." Thác Bạt Mậu mắng: "Đêm nay không có giới nghiêm, lại tối đen như mực, giết người xong sẽ dễ dàng trốn thoát."
"Ta không hiểu, tại sao người khác đều rút lui, chỉ giữ lại vài người chúng ta?"
Khương Hợi dứt lời, nhìn về phía Khương Mão, hỏi: "Ca ca, huynh nghĩ sao?"
Khương Mão đã dưỡng lành vết thương, chỉ là trên mặt càng thêm nhiều sẹo.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: "Nghĩ nhiều làm gì, Bùi tiên sinh bảo thế nào thì làm thế đó, miễn sao hắn chăm lo tốt cho vợ con chúng ta là được."
Mọi người thế là không nói lời nào nữa, trong bầu không khí trầm mặc chỉ còn vang lên tiếng leng keng của khôi giáp.
Lão Lương lại đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú cảnh đường phố phía xa.
"Còn nhìn? Mau đến xem bản đồ."
"Nghe nói đêm nay Hứa Hợp Tử sẽ xướng đại khúc trước Hưng Khánh cung?"
"Bùi tiên sinh chưa cho ngươi đủ Hồ cơ, Tân La tỳ sao?"
"Không phải đang nói đến nữ nhân, mà là đại khúc, ngươi hiểu không?" Lão Lương khạc khạc đờm, cất tiếng hát: "Hoa rơi rụng, hoa rơi bay đầy trời…"
"Đừng phiền nữa! Khó nghe chết đi được, con mẹ nhà ngươi cũng biết Lý Thái Bạch á?"
Khương Mão nói: "Đây đâu phải Lý Thái Bạch? Là Lạc Tân Vương. Ngày trước hắn hay hát, Hoàng Phủ tướng quân rất thích nghe."
Mọi người không còn tán gẫu, tập trung nhìn vào tấm bản đồ được Thác Bạt Mậu trải ra trên bàn.
"Trạch viện này nằm trong Sùng Nghĩa phường, dài rộng 150 bước, chiếm một phần tám diện tích phường. Khi đến nơi, sẽ có một nữ nhân họ Hàn dẫn chúng ta vào trong. Khôi giáp, mạch đao, tên nỏ của chúng ta đều đã chuyển vào trước…"
Nói xong, Thác Bạt Mậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng dặn dò thêm.
"Đều cẩn thận một chút, lần trước mất Ngô Tam rồi, lần này đừng ai chết nữa."
"Biết."
"Tìm cơ hội thích hợp, gây ra vài án mạng trước, để bọn phế vật Thập Lục vệ đuổi tới."
"Được."
"Chờ trời tối hẳn rồi hãy đi."
Sáu người cải trang thành Kim Ngô vệ, xuất phát từ Thập Vương Trạch, xuôi theo đại lộ về phía nam, chờ đến khi qua Bình Khang phường, Tuyên Dương phường, rồi rẽ sang phía tây liền có thể đến Sùng Nghĩa phường.
~~
Màn đêm buông xuống.
Đêm nay, Trường An thành không vang tiếng trống chiều.
Chỉ có ánh sáng từ từng chiếc từng chiếc hoa đăng rực rỡ được thắp lên...
-----------
*nguyên chính nhật: ngày đầu tiên của năm mới âm lịch (tết Nguyên Đán).
*đông nguyệt: tháng 11 âm lịch.
*lạc mai tô 落梅酥. (gg chỉ thấy 绿梅酥 lục mai tô)
*tảo ngọ thiện: là bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa. (bữa sáng muộn)
*sửu chính: 2h sáng. (sửu sơ là 1h sáng)
Bình luận truyện