Mãn Đường Hoa Thải
Chương 421 : Xúi giục
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 03:00 21-12-2025
.
Thái Nguyên thành, Thiên Binh Quân đại doanh.
Lý Quang Bật bước ra khỏi lương thương, giữa đôi lông mày mang theo vài phần lo âu khó nhận ra, ngay sau đó có thân binh tiến lên bẩm báo: “Phó soái, Vương Nan Đắc tới rồi.”
Chỉ mới cách nhau vài ngày, Vương Nan Đắc đã lại tới gặp, tất nhiên là có chuyện quan trọng. Lý Quang Bật bèn phân phó trực tiếp dẫn người đến quan nha.
Vương Nan Đắc hôm nay đến một mình, không mặc giáp, mặc lan bào, những khối cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay như muốn làm rách toạc cả áo, mang đến cho người ta một cảm giác xâm lược mạnh mẽ. Hắn bước vào vội vàng hành lễ rồi hỏi Lý Quang Bật có bản đồ hay không, sau đó “soạt” một cái trải rộng bản đồ lên bàn.
“An Lộc Sơn phản rồi! Phái tiên phong Điền Thừa Tự tấn công Lạc Dương, binh mã hẳn đã đến bờ bắc Hoàng Hà, chủ lực của hắn vừa đi qua quận Thường Sơn. Hôm nay ta nhận được tin tức xác thực, bộ hạ của phản quân Lý Khâm Thấu, Cao Mạc đang tấn công gấp Thổ Môn quan, quan thành tính cả tạp dịch binh lực chưa đến ngàn người, cực kỳ cần chi viện.”
“Tin tức xác thực? Làm sao có được?”
“Tiết Bạch, Lý Thịnh đang ở Thổ Môn quan.”
Vương Nan Đắc nói nhanh, Lý Quang Bật tiếp nhận cũng nhanh, hỏi kỹ thêm vài câu, đại khái nắm được tình hình.
“Ta lập tức thỉnh Vương tiết soái bẩm tấu triều đình.”
“Rồi sao nữa?”
Lý Quang Bật đang định quay người đi ra, lại bị Vương Nan Đắc túm lấy một cái, y kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nói: “Còn sao nữa? Ta lừa ngươi chắc?”
Làm đồng đội với nhau nhiều năm, Vương Nan Đắc biết y không thể nào lơ là chức trách, sẽ lập tức nghĩ đủ mọi cách ứng đối với loạn cục bất ngờ ập tới này. Đương nhiên, nếu bảo y coi thường triều đình, hoàn toàn làm theo ý muốn của Vương Nan Đắc tự ý xuất binh, thì quả thực là ép người quá đáng.
“Ta còn muốn nói một câu, tướng tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ.” Vương Nan Đắc nói: “Thánh nhân mù quáng tin tưởng An Lộc Sơn, e là không thể nhanh chóng đưa ra quyết đoán, chúng ta...”
Lý Quang Bật bỗng nhiên nhíu mày, thấp giọng chất vấn: “Dạo này ngươi bị làm sao vậy? Ngươi có biết ngươi đã bao nhiêu lần ‘chỉ xích thừa dư’ rồi không?!”
(chỉ xích: chê trách; thừa dư: ngự giá, chỉ Vua; đầu truyện từng dịch là “chỉ trích Thánh nhân”)
“Cái gì là chỉ xích thừa dư?”
“Là đại tội chém đầu!”
“Đầu rơi xuống đất ta và ngươi thấy ít sao? Ta tự hỏi lòng mình, Thánh nhân chính là hồ đồ rồi, gây ra binh biến thế này, tinh binh hai trấn hơn mười vạn, hạo hạo đãng đãng nam hạ, nếu không thể nhanh chóng bình loạn, sinh linh đồ thán ngay trước mắt, ta chỉ xích thừa dư thì đã sao?”
“Tỉnh táo lại đi!” Lý Quang Bật quát: “Ngươi đang gấp cái gì?”
“Gấp gáp bảo gia vệ quốc.” Vương Nan Đắc nói.
Hắn năm đó ở Lũng Hữu phấn chết liều giết giữa chốn vạn quân, một thương giết chết Thổ Phiên vương tử, chặn quân địch bên ngoài trùng trùng điệp điệp núi non, nếu chỉ vì phú quý, hà tất phải nhuộm máu nơi cát vàng? Tòng quân trấn giữ biên cương, đầu tiên chính là bốn chữ “bảo gia vệ quốc”.
Đây đều là chí hướng được viết trong Đường thi.
Lý Quang Bật lại nhận ra Vương Nan Đắc tất nhiên còn chuyện chưa nói, hỏi: “Ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Đã nghĩ rồi.”
Vương Nan Đắc mở miệng lại là một câu chỉ xích thừa dư, trầm giọng, từ từ nói: “Ta nghĩ, Thánh nhân cũng nên gánh chịu chút hậu quả.”
Lời này đổi lại là người khác nói, Lý Quang Bật đã muốn rút đao ra rồi. Cũng chỉ có Vương Nan Đắc, y mới tiếp tục nghe.
“Phản loạn đã nổ ra, cho dù có bình định được, Thánh nhân liệu có nguyện ý hạ một bức tội kỷ chiếu? Tiên đế hai lần lên ngôi, ba lần nhường thiên hạ, nay Thánh nhân tuổi đã lục tuần, sao không thể nội thiền thoái vị?”
(tội kỷ chiếu: chiếu thư tự trách phạt bản thân; nội thiền thoái vị: là hành động Hoàng đế khi còn đang sống chủ động nhường ngôi lại cho người trong hoàng tộc, còn mình lui về làm Thái Thượng Hoàng)
Đồng tử Lý Quang Bật hơi co lại, trong khoảnh khắc cảm thấy có chút xa lạ với Vương Nan Đắc trước mặt.
Y không biết thiên hạ này bị làm sao nữa, y đến Sóc Phương, An Tư Thuận cứ nằng nặc muốn lôi kéo y làm nữ tế, ngầm giấu dị tâm. Y đến Hà Bắc, chiến hữu ngày xưa trực tiếp buông lời đại nghịch bất đạo. Càng không cần nói An Lộc Sơn đã phản rồi, thiên hạ từ đại trị đến đại loạn, phảng phất chỉ trong một sớm một chiều. (đại trị: an ninh, trật tự)
Vương Nan Đắc đợi một lát, cho Lý Quang Bật một khoảng đệm, cũng cho y thời gian để bắt mình, sau đó thấy y không có động tĩnh, mới tiếp tục nói.
“Ngươi và ta tung hoành sa trường, hà tất phải nghe lệnh Vương Thừa Nghiệp? Một kẻ tầm thường hữu danh vô thực mà thôi, đến lúc đó làm lỡ thời cơ chiến đấu. Chi bằng khống chế hắn, ra lệnh cho binh mã Hà Đông. Dâng tấu lên triều đình, lấy Thái tử làm Chinh thảo đại nguyên soái, chúng ta phò tá Thái tử bình định phản loạn, như vậy mới có thể buông tay mà làm, sợ gì kết quả...”
Không đợi Vương Nan Đắc nói xong, Lý Quang Bật túm lấy cổ áo hắn, trong mắt tràn đầy vẻ dò xét.
“Những lời này là ai nói cho ngươi?”
“Tiếng lòng.” Vương Nan Đắc nói.
“Ngươi không giấu được ta.” Lý Quang Bật lạnh lùng nói, “Nếu không có người khác xúi giục, ngươi không phải là người có thể có những ý nghĩ này, những lời lẽ này cũng không phải ngươi có thể bịa ra được.”
Vương Nan Đắc bèn ngậm miệng không nói.
Hắn không sợ vì chỉ xích thừa dư mà bị Lý Quang Bật trách tội, nhưng không muốn bán đứng người khác.
Nhưng nếu không tung ra những con bài tẩy này, dường như khó mà thuyết phục được Lý Quang Bật.
“Nói đi.” Thần sắc Lý Quang Bật càng lạnh hơn, nói: “Thời gian qua, những kẻ đó đã ở sau lưng mê hoặc ngươi như thế nào...”
Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Phó soái, Vương tiết soái mời ngài qua phủ một chuyến.”
“Chuyện gì?!”
“Vương tiết soái nói là, Thái Hi Đức áp giải tù binh Khiết Đan tới, giải thích chuyện Nhạn Môn quan.”
Lý Quang Bật nghe vậy, lập tức nhìn Vương Nan Đắc một cái.
“Lại một cánh quân phản loạn tới rồi.” Vương Nan Đắc xúi giục nói: “Hạ quyết tâm đi, tình thế cấp bách, tướng tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ.”
(Khi tướng quân đang ở ngoài mặt trận, vì tình thế chiến trường thay đổi khôn lường ("binh quý thần tốc"), nếu cứ đợi lệnh vua hoặc nghe theo lệnh vua ở xa (người không nắm rõ tình hình thực tế) thì có thể lỡ mất thời cơ hoặc thua trận. Do đó, tướng quân có quyền tùy cơ ứng biến, thậm chí làm trái lệnh vua để giành chiến thắng.)
~~
Thường Sơn quận, Nội Khâu huyện.
Một đội binh mã áp giải quân nhu đã đến doanh trại bên ngoài huyện thành. Dương Tề Tuyên xoay người xuống ngựa, vươn vai một cái thật dài, trong lòng toan tính một chủ ý.
Hắn theo quân bôn ba đã lâu, thực sự muốn thư giãn một chút, thế là đợi quân vụ bàn xong, hắn liền gọi một tên huyện lại tới, thấp giọng hỏi một câu.
“Trong thành có kỹ gia không?”
Tên huyện lại kia rõ ràng sửng sốt một chút, dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Dương Tề Tuyên một cái.
Dương Tề Tuyên bị ánh mắt này làm giật mình, trong lòng trực giác cho rằng tên tiểu lại này lại biết hắn là nữ tế của An Thủ Trung.
“Ngươi... nhìn ta làm gì? Ta hỏi thăm giúp các đồng liêu thôi.”
“Tướng quân thật là hảo tinh lực, trong thành có kỹ gia, tiểu nhân dẫn Tướng quân đi?”
Dương Tề Tuyên mới biết hóa ra đối phương kinh ngạc vì hắn sau khi nhọc nhằn đường xa mà vẫn còn tinh lực như vậy, hơn nữa hắn vẫn là lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là “Tướng quân”, biết đối phương chưa nhận ra mình, yên tâm hơn nhiều.
“Vậy thì đi thôi, ta thay bộ y phục đã.”
Một đường đi vào huyện thành, vào Nam thị, rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng đi vào một tiểu viện khá là trang nhã.
Chỉ nhìn cách bài trí trong sân, thì không nhìn ra là nơi làm nghề buôn hương bán phấn. Do đó, Dương Tề Tuyên ngược lại càng thêm mong chờ, hắn chính là thích kiểu dịu dàng như nước của lương gia phụ nhân, trái ngược với hai đời thê tử của hắn thì càng tốt.
Cái viện trông thì nhỏ, nhưng khuôn viên bên trong lại trùng trùng điệp điệp, hắn cuối cùng được dẫn vào một gian phòng, chỉ thấy bên trong đặt một thùng tắm lớn, nước trong thùng còn bốc hơi nóng, rắc đầy cánh hoa.
Dương Tề Tuyên không ngờ ở tiểu thành Hà Bắc lại có phong cách như vậy, hứng chí bừng bừng cởi bỏ y phục ngâm mình trong thùng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, hắn cứ tưởng là kỹ gia tới, mang tâm trạng đầy mơ mộng mở mắt ra...
Một con dao găm đã kề vào sau cổ hắn.
“Hả?”
Dương Tề Tuyên không kịp quay đầu, chỉ thấy có hạ nhân dọn bình phong đi, có một người đang ung dung ngồi sau bình phong.
Hắn lập tức kinh ngạc trừng lớn mắt, hô lên: “Ngươi? Sao ngươi lại ở đây? Không phải đang ở Thổ Môn quan sao?”
Tiết Bạch căn bản không trả lời những câu hỏi vô vị này, nói: “Ta bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Dương Chiêu, hắn cũng giống như ngươi, vội vã đi chơi gái, dễ dàng bị tìm ra điểm yếu.”
“Điểm yếu?”
Dương Tề Tuyên cúi đầu nhìn vào trong thùng, rơi vào trầm mặc.
“Nhưng Dương Chiêu nay đã quyền cao chức trọng, ngồi lên ghế Hữu tướng.” Tiết Bạch nói: “Còn ngươi? Định kiếm một địa vị cao trong đám phản quân?”
Nói thật lòng, Dương Tề Tuyên gần đây cũng rất rối rắm, một mặt thỉnh thoảng cũng nhớ đến con cái ở Trường An, thậm chí là vợ trước, cộng thêm việc bị Tiết Bạch nắm thóp, không thể không trở thành tai mắt cho hắn; mặt khác, hắn thực sự có chút không chịu nổi áp lực tâm lý như vậy, thật hy vọng mình là một thành viên phản quân thuần túy.
Hắn ngoài miệng lại sẽ không thừa nhận, cười làm lành nói: “Ta không có, ta nhớ là phải làm việc cho ngươi, ngươi muốn biết gì, cứ hỏi là được, không cần phải như thế này, thật sự không cần phải như thế này.”
Ngón tay Tiết Bạch khẽ gõ trên đầu gối, làm sự cân nhắc cuối cùng, từ từ nói: “Ta muốn ngươi bán đứng ta.”
“Ở đây có một danh sách, ngươi cần nói với những người trong danh sách những lời khác nhau, bây giờ học thuộc lòng đi...”
~~
Ngày hôm sau, Độc Cô Vấn Tục đang bận rộn điều phối lương thảo thì nhận được một phong bái thiếp, mở ra xem xong, hơi nghi hoặc.
“Đánh bài? Vào lúc này?”
“Vâng. Dương lang quân đích thân đến, đang đợi ở bên ngoài.”
Độc Cô Vấn Tục lúc này sao có thể rảnh rỗi đánh bài với Dương Tề Tuyên, nhưng đối phương đã đến rồi, hắn đành phải mời người vào, pha trà tiếp đãi.
“Không giấu gì Độc Cô công, lần này ta đến là để vấn kế.”
“Ồ? Có gì cứ nói.”
Dương Tề Tuyên cẩn thận quan sát xung quanh một lượt, cố gắng hạ thấp giọng nói: “Ta cảm thấy rất bất an, bởi vì, có người muốn hại Phủ quân.”
“Sao lại nói thế?”
Độc Cô Vấn Tục cảm thấy Dương Tề Tuyên thần thần bí bí, không cho rằng hắn có thể nói ra lời gì hữu ích.
Hắn còn bận việc, đang cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, Dương Tề Tuyên đã nhoài người về phía trước, lại nói: “Người đó là Tiết Bạch, hắn đang ở trong Nội Khâu thành...”
“Cái gì?”
Độc Cô Vấn Tục rốt cuộc cũng giật mình kinh hãi, không dám tin lắm, cũng không lập tức đưa ra phản ứng, ví dụ như vội vã gọi người đến đi bắt Tiết Bạch, mà chỉ nghiêng người tới, nghe Dương Tề Tuyên nói rõ.
“Độc Cô công biết không? Tiết Bạch vẫn luôn tính kế Phủ quân, ở Thái Nguyên hắn chính là đang đợi Phủ quân. Hiện nay lại cố ý ép Phủ quân dấy binh, mục đích chính là trước sau giáp công, lấy mạng Phủ quân.”
“Có lẽ ta biết.” Những tin tức này đối với Độc Cô Vấn Tục cũng không quá mới mẻ.
Dương Tề Tuyên lại nói: “Ngoài ra, bên cạnh Phủ quân có người thông đồng với Tiết Bạch, ý đồ hành thích Phủ quân.”
“Ai?” Độc Cô Vấn Tục nhướng mày.
Dương Tề Tuyên nuốt nước bọt, ánh mắt chớp chớp hai cái, nói: “Nhị lang.”
“Nhị lang nào?”
“An Khánh Tự.”
“Sao có thể?” Độc Cô Vấn Tục hoàn toàn không tin, nói: “Nhị lang trước giờ vẫn luôn ra sức khuyên Phủ quân dấy binh.”
Dương Tề Tuyên càng tỏ ra bí hiểm, hỏi: “Độc Cô công đã từng nghĩ tới chưa, tất cả chúng ta... bao gồm cả Phủ quân, đều bị người ta lợi dụng rồi?”
“Dương lang quân, ngươi bệnh rồi sao?”
“Chúng ta đều biết, Phủ quân và Lý Hanh có hiềm khích, một khi Lý Hanh đăng cơ, tất nhiên sẽ không buông tha Phủ quân, nhưng Tiết Bạch kết oán với Lý Hanh, tại sao chưa bao giờ hợp tác với Phủ quân? Bởi vì Tiết Bạch trước giờ vẫn luôn qua lại với Nhị lang.”
Độc Cô Vấn Tục ngẩn người, hắn cảm thấy mọi chuyện quá đột ngột, quá vô lý.
“Đại Đường phiên trấn chưa từng có thế tập, Phủ quân nếu chết, Nhị lang lại là cái thá gì? Người ngoài chỉ cho rằng Nhị lang xúi giục Phủ quân dấy binh là vì đế vị, nhưng thời buổi thái bình thịnh trị, tạo phản há có dễ dàng. Độc Cô công có biết trong thiên hạ bao nhiêu quan lại địa phương lòng vẫn hướng về Đại Đường? Tiết Bạch trước giờ vẫn luôn phò tá Khánh vương, hiện nay hắn đã đưa Khánh vương lên làm Thái tử, cố ý ép Phủ quân làm phản, nhân cơ hội giúp Khánh vương nắm giữ binh quyền, lập đại công bình phản, sau đó quy tội loạn cục cho Thánh nhân, ép người thoái vị.” (thế tập: cha truyền con nối)
Nói đến đây, Dương Tề Tuyên mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Độc Cô Vấn Tục, nói: “Đến lúc đó, tân đế tự nhiên sẽ phong thưởng cho An Khánh Tự, vị công thần tòng long này.”
“Chuyện này quá hoang đường rồi.” Độc Cô Vấn Tục nói.
Dương Tề Tuyên lại mặc kệ phản ứng của hắn, chỉ lo lẩm bẩm một mình.
“Tất cả, đều là một âm mưu a.”
“Không.” Độc Cô Vấn Tục nói: “Tiết Bạch chỉ là một người trẻ tuổi, không thể nào bố cục lớn như vậy được, tuyệt đối không thể.”
Dương Tề Tuyên đã nói hết những lời thoại học thuộc lòng, không nói thêm nữa. Nhưng trong lòng hắn thực ra cũng rất căng thẳng, hoàn toàn không biết Độc Cô Vấn Tục sẽ có phản ứng thế nào.
Hai người trầm mặc đối diện nhau.
Hồi lâu, Độc Cô Vấn Tục nói: “Những điều này làm sao ngươi biết?”
Hắn không đợi Dương Tề Tuyên trả lời, lập tức hỏi: “Ngươi là thuyết khách của Tiết Bạch, đến sách phản ta?”
“Ta...”
Dương Tề Tuyên sau cơn kinh ngạc mới nhớ ra còn có lời thoại, nói: “Ta chính là đến để cứu mạng Độc Cô công.”
“Phản đồ!”
Độc Cô Vấn Tục bỗng nhiên vỗ án quát lớn, mắng: “Ngươi dám phản bội Phủ quân.”
“Sao cơ?”
“Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!”
Độc Cô Vấn Tục gọi tâm phúc tới, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Dương Tề Tuyên đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, run lẩy bẩy.
~~
Một đội quân sĩ cải trang thành dân thường, vội vã đi qua Nội Khâu huyện thành, xông vào một viện lạc gần Nam thị, lục soát hồi lâu, lại tay không mà về.
Có tiểu thương ở Nam thị nhìn thấy cảnh này, bất động thanh sắc truyền tin tức ra ngoài.
Tiết Bạch đã chuyển đến một nông gia bên ngoài thành, nghe tin tức, hỏi Điêu Bính: “Ngươi thấy thế nào?”
“Lang quân nhìn lầm Độc Cô Vấn Tục rồi, hắn trung thành với An Lộc Sơn, không dễ dàng bị sách phản đâu.”
Tình báo về Độc Cô Vấn Tục đều là Thôi thị thăm dò được từ đám phụ nhân, chẳng qua là một số thông tin về quê quán, lý lịch, sở thích, cùng một số lời nói hành động trước kia, Tiết Bạch chỉ dựa vào những thứ này mà cho rằng có thể sách phản Độc Cô Vấn Tục, căn cứ dường như không đủ.
Điêu Bính cảm thấy có chút đáng tiếc, vì để sách phản Độc Cô Vấn Tục mà hy sinh ám tuyến Dương Tề Tuyên này.
“Lang quân, trước mắt Nội Khâu e là đã không an toàn nữa rồi, chúng ta đi đường vòng về Thái Nguyên đi?”
Tiết Bạch trầm ngâm nói: “Ta lại cảm thấy khá nắm chắc có thể lôi kéo Độc Cô Vấn Tục.”
Hắn quyết định lôi kéo Độc Cô Vấn Tục, phần lớn nguyên nhân là vì những tình báo Nhan Yên từng nói khi còn ở bên cạnh.
Thứ nhất, Độc Cô Vấn Tục đến Phạm Dương đã lâu không lấy vợ, mà đợi Lý Sử Ngư bị biếm chức tới, mới lấy muội muội góa chồng của y, không phải vì nhan sắc, mà là vì nghĩa khí tương đầu với Lý Sử Ngư. Lý Sử Ngư kia lại là người xuất thân Tiến sĩ, bị Lý Lâm Phủ chèn ép liên lụy vào vụ án Đỗ Hữu Lân, nếu không phải có chút khí tiết, hà cớ gì đến nông nỗi này? Quy phụ Lý Lâm Phủ là được rồi mà.
Thứ hai, Độc Cô Vấn Tục là người Lạc Dương, hiện nay phản quân đi qua tuy không phải là cỏ cây không mọc, nhưng cũng không cấm đốt giết cướp bóc. Trên đời này rốt cuộc có mấy ai nguyện ý dẫn đám phản quân như vậy về quê hương mình. Tiết Bạch có thể bình an đến Nội Khâu huyện, liền có thể thấy được Độc Cô Vấn Tục đang duy trì trật tự.
Đại Đường trước giờ vẫn luôn là thời thịnh thế, khắp nơi đều không thiếu thần tử trung thành với quốc gia, mấu chốt là xem làm thế nào mới không phụ khí tiết của bọn họ.
Những năm này, Hoàng đế, Tể tướng đã khiến bọn họ chịu nhiều ấm ức, An Lộc Sơn lại càng không phải là cách giải quyết vấn đề, những quan viên này thực ra đang rất cần có người có thể dẫn dắt bọn họ đi ra một con đường mới.
Tiết Bạch hiện giờ đã có thể cảm nhận được sự mong mỏi này, hắn hy vọng bọn họ không cần đợi đến khi tân quân đăng cơ ở Linh Vũ nữa.
Đương nhiên, đối với phán đoán về Độc Cô Vấn Tục, hoàn toàn dựa vào suy đoán của hắn. Hắn không dám mạo muội đi gặp, chỉ dám đi trước thăm dò.
“Có để ý không? Độc Cô Vấn Tục cho người cải trang thành thường dân đi lùng bắt, cũng không gióng trống khua chiêng, hắn hẳn là có ý muốn nói chuyện riêng, chúng ta đợi thêm chút nữa xem.”
~~
Dương Tề Tuyên tưởng mình sắp chết rồi.
Hắn bị Độc Cô Vấn Tục nhốt trong một mật thất, ước chừng qua hai ngày, hắn lại cảm thấy dài đằng đẵng như mười ngày vậy.
Cuối cùng, ngày hôm nay Độc Cô Vấn Tục sai người đến đưa hắn ra ngoài, Dương Tề Tuyên kinh hãi không thôi, vừa gặp mặt liền cầu xin: “Độc Cô công, đừng giao ta cho Phủ quân, ta thật sự không phải là phản đồ...”
Độc Cô Vấn Tục thấy hắn mềm nhũn như con sâu, trong lòng hiểu rõ, nói: “Việc này khoan hãy nhắc tới, ta cứ coi như ngươi nói đùa với ta một câu.”
“Hả?” Dương Tề Tuyên sửng sốt.
“Lão phu hỏi ngươi, có quen biết Liễu Tích không?”
Dương Tề Tuyên và Liễu Tích từng là bạn rượu, nhưng đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, thực sự không biết trả lời thế nào cho phải, thăm dò hỏi: “Hắn đã chết từ lâu rồi, Độc Cô công cớ sao lại hỏi vậy.”
“Nội huynh của ta đến rồi, đi cùng còn có một vị tôn tử của Lý Bắc Hải, chữ viết cũng khá lắm. Đúng rồi, hắn nói là hảo hữu với Liễu Tích, cũng có giao tình không cạn với ngươi, hỏi ngươi có muốn cùng đánh bài không.”
“Đánh bài?”
Dương Tề Tuyên càng thêm kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy một trận vui mừng bất ngờ. Hắn gật đầu liên tục, nói: “Đương nhiên là muốn!”
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết mình rất có thể lại được sống rồi.
Bàn bài kia lại được dựng ở một đạo quán ngoài thành, nằm dưới chân núi Thái Hành.
Cưỡi ngựa đến trước đạo quán, Dương Tề Tuyên vội vã đi theo bước chân Độc Cô Vấn Tục, không nhịn được hỏi: “Không biết người đến là vị tôn tử nào của Lý Bắc Hải?”
“Lý Thiến.”
Dương Tề Tuyên có chút mờ mịt, có chút không nhớ nổi đã gặp vị tôn tử tên Lý Thiến này trong cuộc rượu nào với Liễu Tích.
Trong tiếng chuông ngân nga của đạo quán, bọn họ vòng qua đại điện đi vào hậu viện, nhìn thấy hơn mười đạo sĩ đang ngồi thiền, nhưng trông không giống người tu hành, mà giống hộ vệ hung hãn hơn.
Trong phòng có hai người đang đánh bài, phát ra tiếng kêu lách cách vui tai.
Thấy có người đến, một nam tử trung niên nho nhã đứng dậy, chính là Lý Sử Ngư.
“Nội huynh.” Độc Cô Vấn Tục ung dung chào hỏi.
“Lại đây, ta giới thiệu cho huynh, Lý Thiến, đứng hàng thứ ba trong huynh đệ, huynh gọi hắn là Lý Tam lang là được...”
Dương Tề Tuyên đứng ở phía sau, đưa mắt nhìn, lập tức kinh hãi thất sắc.
Hắn vạn lần không ngờ, Tiết Bạch lại dám đích thân tới, dù sao hắn còn chưa thuyết phục được Độc Cô Vấn Tục đâu.
“Vào bàn đi, vừa đánh bài vừa nói chuyện.”
Độc Cô Vấn Tục nói: “Nhưng không biết thực lực của Lý Tam lang thế nào?”
“Kỹ nghệ không tinh, cũng may luôn có chút vận khí, chê cười rồi.”
Dương Tề Tuyên thấy Tiết Bạch làm ra vẻ khiêm tốn, thầm mắng không thôi, quân bài là do ngươi phát minh ra, nói cái gì mà kỹ nghệ không tinh.
Đây là một ván bài mà nằm mơ hắn cũng chưa từng tưởng tượng ra, có ngày hắn sẽ cùng Tiết Bạch, và hai mưu sĩ quan trọng của An Lộc Sơn ngồi đánh bài với nhau.
Ngày hè nóng bức, chẳng mấy chốc, Dương Tề Tuyên đã mồ hôi đầm đìa, ba người kia lại tâm tĩnh tự nhiên lương, rất nhanh đã thắng không ít tiền cược từ tay hắn.
(tâm tĩnh tự nhiên lương: giữ cho tâm bình thản, cái nóng tự tan biến.)
Trong tiếng lách cách giòn tan, chủ đề ban đầu nói về thư pháp.
“Chữ của Tam lang viết quả thực hảo, dường như không giống ‘Bắc Hải như tượng’, ngược lại có chút bút phong của Trương Húc?”
“Độc Cô công thật tinh tường, thư pháp của ta không phải gia học, lão sư của ta từng theo Trương công học qua bút phong.”
“Ồ? Nhưng không biết lệnh sư là ai?”
“Ta học nghệ không tinh, sợ làm ô uế thanh danh lão sư.”
“Chẳng lẽ là Nhan Thanh Thần? Nếu vậy, Tam lang và Tiết Bạch còn là sư xuất đồng môn?”
Dương Tề Tuyên nghe cuộc đối thoại này, thầm nghĩ Tiết Bạch quả nhiên không giấu được nữa, ngặt nỗi Tiết Bạch lại thuận thế dẫn chủ đề sang vụ án Đỗ Hữu Lân năm xưa.
Lý Sử Ngư cũng bị vụ án này liên lụy, bị biếm đến Phạm Dương, nhưng y thực ra không quen thân với Liễu Tích, mà giống như Đỗ Hữu Lân, đều là thân cận Đông cung mà bị Lý Lâm Phủ chèn ép.
Giám sát ngự sử tuổi mới ba mươi, tiền đồ vô lượng, lại bị vu cáo hãm hại, y dĩ nhiên là vô cùng bất mãn.
Nhưng hôm nay, “Lý Thiến” kia lại nói: “Kể ra thì, Lý tư mã năm xưa cũng không hoàn toàn là bị oan uổng. Liễu Tích lúc đó quả thực đã phát hiện ra một số bí mật trọng đại, báo cho Lý Lâm Phủ.”
“Ồ? Là bí mật gì?”
“Đỗ Hữu Lân quả thực là vọng xưng đồ sấm, chỉ xích thừa dư, nhưng không phải câu kết với Đông cung lúc đó, mà là Đông cung hiện nay.”
“Ý là sao?”
“Vốn dĩ Đỗ Hữu Lân ngay từ đầu đã ủng hộ Khánh vương rồi.”
Dương Tề Tuyên nghe đến run tay, đánh nhầm một quân bài. Trong lòng hắn lại nghĩ, lời của mấy kẻ lộng quyền này hoàn toàn không thể tin, căn bản không có chân tướng, có lợi cho bọn họ thế nào thì bọn họ nói thế nấy.
“Việc này, còn phải nói từ vụ án Tam Thứ Nhân năm xưa, đó là sự khởi đầu cho việc đương kim Thánh nhân trở thành hôn quân. Sau án Tam Thứ Nhân, Đỗ Hữu Lân cùng Trương Cửu Linh, Hạ Tri Chương và các danh thần khác, bảo vệ phế Thái tử nhất hệ, Khánh vương thì nhận nuôi con của phế Thái tử, ý đồ bát loạn phản chính...”
Nội dung sau đó tương ứng với lời của Dương Tề Tuyên, nhưng trọng điểm của Tiết Bạch lại khác, chủ yếu nói về thế lực hiện nay của phe Lý Tông.
“Chúng ta bình định phản loạn Nam Chiếu, tìm được sự ủng hộ của binh tướng Tây Nam; ở Lũng Hữu, chúng ta lôi kéo Ca Thư Hàn, đồng thời mượn tay ngài ấy điều một nhóm tướng lĩnh đến Hà Đông; ở Hà Đông, trận chiến Thạch Lĩnh quan, đủ để chứng minh thực lực của chúng ta; trong triều, Cao Lực Sĩ cũng là người của chúng ta, rất nhanh thôi, Thái tử sẽ treo ấn soái thảo phạt An Lộc Sơn.”
Trong lúc nói chuyện, Tiết Bạch vẫn ung dung tự tại đánh bài, ù một ván.
Người bên cạnh đều đang tiêu hóa nội dung hắn nói, ngược lại là hắn, vừa xào bài, vừa có thể tiếp tục nói.
“Theo kế hoạch, Thái tử một khi treo ấn soái xuất chinh, lập tức có thể khiến An Lộc Sơn chết, đến lúc đó binh mã Hà Đông tràn ra, quan viên trung tiết nhao nhao hưởng ứng, phản loạn tất bình... Độc Cô công, mời đổ xúc xắc.”
“Sau đó thế nào?”
“Tự nhiên là thỉnh Thánh nhân thiền vị làm Thái thượng hoàng, tân đế tức vị, bát loạn phản chính, kéo dài thịnh thế Đại Đường.”
(thiền vị: nhường chỗ; tức vị: vào chỗ; bát loạn phản chính: lập lại trật tự)
“Chưa tránh khỏi có chút ngây thơ rồi.”
“An Lộc Sơn vô đức vô tài, còn vọng tưởng dấy binh xưng đế. Thái tử thân là trưởng tử của Thánh nhân, lòng mang thiên hạ, lễ nhường huynh đệ, che chở con cháu, uy vọng trọng bốn biển, nhân đức rải khắp trời cao, kế vị lại thành ngây thơ? Đã vậy, hai vị hà tất phải tới đây?”
Lý Sử Ngư sờ quân bài trong tay cũng không đánh ra, cười khổ lắc đầu, than với Độc Cô Vấn Tục: “Ta còn tưởng hắn thật sự là tôn tử của Lý Bắc Hải chứ.”
“Ta thì đoán được Tiết Bạch sẽ phái người tới nữa, chỉ là không dám tin lại là đích thân tới.”
Dương Tề Tuyên không dám lên tiếng, đưa mắt nhìn sang, thấy bên tay Tiết Bạch đối diện đã chất một đống trù mã cao ngất. (trù mã: thẻ đánh bạc ~ lợi thế)
Tiết Bạch thì thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Những năm này Thánh nhân mê muội, hai vị chịu ấm ức trên quan trường, xã tắc lại càng xảy ra vấn đề lớn, nhưng phản loạn không giải quyết được vấn đề, hai vị sao không đi theo tân quân, thực hiện hoài bão chân chính?”
Ngay lúc này, điều Tiết Bạch nghĩ đến thực ra không phải là phò tá Lý Tông kế vị sau đó thế nào, mà là cái chết của Đặng Tứ Nương.
Sự thật không phải như lời hắn nói cho Dương Tề Tuyên là hắn cố ý ép An Lộc Sơn làm phản, cái chết của một mình Đặng Tứ Nương còn khiến hắn cảm thấy đau xót, huống hồ là thiên hạ đại loạn.
Mà sở dĩ Độc Cô Vấn Tục nguyện ý tới, nỗi lo âu sâu sắc trong lòng chính là Điền Thừa Tự một khi công nhập Lạc Dương, khó tránh khỏi gian dâm cướp bóc bừa bãi, muốn ngăn cản thì phải sớm ra tay.
Lý Sử Ngư thì tài hoa hơn người, tuổi trẻ đăng khoa, một thời tiền đồ như gấm. Nói thật lòng, đi theo kẻ vô tài vô đức như An Lộc Sơn, cơn giận trong lòng rốt cuộc vẫn không yên.
Ván bài bất tri bất giác dừng lại.
“Nói miệng không bằng cớ, ta làm sao tin ngươi?” Độc Cô Vấn Tục mở miệng trước, “Lời nói tuy êm tai, nhưng thực hiện được mấy phần đây?”
Tiết Bạch nói: “Muốn ta chứng minh thế nào? Ta bây giờ mời An Khánh Tự giết chết An Lộc Sơn chắc?”
Lý Sử Ngư cười cười, nói: “Tiết lang đã muốn đến thuyết phục chúng ta, thì cũng nên đưa ra chút thành ý chứ.”
Sở dĩ còn phải hỏi như vậy, suy cho cùng, vẫn là do căn cơ của Lý Tông quá nông, uy vọng không đủ khiến người ta tin phục, cho đến nay, chưa từng có biểu hiện gì xuất sắc trong mắt người đời.
Khiến người hiệu trung với một vị Thái tử vừa mới trở thành Trữ quân như vậy, trong lòng khó tránh khỏi không yên tâm.
Tiết Bạch thậm chí còn chưa chứng minh được những việc hắn làm đều là phụng mệnh Lý Tông hành sự.
“Cũng được.”
Tiết Bạch nhìn thẳng về phía trước, vừa vặn nhìn thấy Dương Tề Tuyên, nhìn đến mức Dương Tề Tuyên có chút luống cuống tay chân.
“Ta còn chưa từng nói chuyện này với bất kỳ quan viên nào, hôm nay liền mạo hiểm mất mạng nói cho hai vị biết. Ta tận tâm tận lực bôn ba vì Thái tử, bởi vì giang sơn Đại Đường này vốn dĩ có một phần của ta, phần đại nghiệp này, ta nhất định phải làm thành.”
“Ý ngươi là?”
“Các người muốn lập công tòng long.” Tiết Bạch nói, “Thay vì đi theo An Lộc Sơn, chi bằng đi theo ta thì hơn.”
“Keng.”
Một tiếng động khẽ vang lên, Dương Tề Tuyên nghĩ đến một lời đồn, kinh ngạc há hốc mồm, quân bài trên tay rơi xuống đất.
Độc Cô Vấn Tục và Lý Sử Ngư lại không hiểu ý tứ trong đó, tiếp tục truy hỏi: “Cớ gì?”
“Lang quân.”
Bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi, đó là Dương Tề Tuyên đang ngồi xổm xuống nhặt quân bài quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn hoảng hốt nói năng lộn xộn, còn va vào góc bàn.
Nếu để Tiết Bạch tự mình tung ra thân phận, khó tránh khỏi có vẻ không đủ phô trương, hắn gần như là tranh lời, báo ra thân phận như muốn thoát ra khỏi miệng của Tiết Bạch cho Độc Cô Vấn Tục, Lý Sử Ngư biết.
“Còn chưa hiểu sao? Trước mặt các ngươi chính là đích tôn của Thánh nhân, con của phế Thái tử, dưỡng tử của Thái tử hiện nay!”
Dương Tề Tuyên hôm nay thua rất nhiều tiền, nhưng lại dùng cách trực tiếp nhất đưa một phần công lao tòng long đến trước mặt Độc Cô Vấn Tục, Lý Sử Ngư.
Hai người này đã là nhân vật quan trọng trong hàng ngũ phản quân, dù trong lòng còn thương xót bá tánh, vẫn giữ lại một phần khí tiết, nhưng nếu không lập đại công, đã rất khó quay lại dưới quyền cai trị của đương kim Thánh nhân.
Vậy thì, thân phận này của Tiết Bạch chính là thứ khiến bọn họ dễ dàng “sôi máu” nhất...
.
Bình luận truyện