Mãn Đường Hoa Thải

Chương 345 : Đại Độ Hà

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 15:03 14-11-2025

.
Ven sông Đại Độ thường là vách đá cheo leo. Mỗi lần gặp phải, người ta không thể đi dọc theo thung lũng sông được, mà chỉ có thể trèo núi đi vòng. Sau khi tránh được vách đá rồi mới quay trở lại bờ sông. (Đại Độ Hà nằm giữa 2 dãy núi, thung lũng sông còn có thể hiểu là hẻm núi lớn.) Đường sá gần hai trăm dặm, mỗi ngày chỉ có thể đi được hơn mười dặm. Binh lính tiên phong phát quang bụi rậm, gian nan mở đường, "phát quang bụi rậm" ở đây là thật sự chặt bỏ gai góc cản đường, chứ không phải ví von. Khi Tiết Bạch thấy da thịt bọn họ bị rạch toạc, lộ cả xương trắng, vết thương mưng mủ lở loét, không khỏi cảm thấy mấy cái rắc rối cỏn con mà phần lớn mọi người gặp phải trong đời thật sự không xứng dùng thành ngữ này. Gai góc mang đến tàn phế và tử vong, không ai có thời gian mà khóc lóc. Hôm đó, để vòng qua một mảng vách đá lớn, đám lính trinh sát tìm kiếm hồi lâu, hy vọng tìm được đường vượt núi, cuối cùng chỉ tìm thấy một con dốc đứng, người muốn lên dốc cũng phải bám vào dây leo, ngựa thì càng khó kéo lên. Dần đến lượt Tiết Bạch, hắn bước lên trước, nắm lấy một đoạn dây leo to bằng bắp tay, đang định bắt đầu leo, bỗng có người gọi: "Tiết lang chậm đã, ta đến giúp ngươi!" Lại là Vương Thiên Vận đang ngồi một bên băng bó vết thương thấy hắn, vội vàng xông tới. Từ khi hành quân đến nay, hiếm khi Tiết Bạch gặp được Vương Thiên Vận, vì đối phương là tiên phong, vẫn luôn mở đường ở phía trước. "Vương tướng quân bị thương rồi?" "Vết thương nhỏ, không sao." Vương Thiên Vận tướng mạo hung hãn, lúc này lại cố nặn ra nụ cười, để tỏ lòng kính trọng với Tiết Bạch. Trong mắt y, một vị trạng nguyên trẻ tuổi, vinh hoa phú quý ở Trường An không hưởng, lại chạy đến chiến trường Kiếm Nam, không chỉ bày mưu lập kế, còn không chịu ngồi yên chờ công lao, mà đồng cam cộng khổ với binh lính, người như vậy, đương nhiên đáng để kính trọng. Có điều, trong mắt đám quyền quý đấu đá tâm cơ ở Trường An, người như vậy, nhất định là mưu đồ rất lớn. "Tiết lang, giày của ngươi rách rồi, thay đôi khác đi?" Vương Thiên Vận gọi: "Thạch Đại, lấy đôi giày tới đây, giày của ta ngắn quá, lấy của Nguyễn Thừa Tông qua đây." Giày của Tiết Bạch đã mòn rách từ hai ngày trước, vì thường xuyên phải lội nước, ngâm ướt rồi đi, đi khô rồi lại ngâm, đế giày cũng sắp rụng. Nhưng kỳ thực hắn đã thay một đôi, mà binh lính khác còn chưa được thay. "Không cần đâu." Tiết Bạch nói: "Giày của ta vẫn dùng được, nếu lấy giày của binh lính cho ta, y đi cái gì?" "Nguyễn Thừa Tông chết rồi. Mẹ kiếp, chỉ bị rắn cắn một phát, chưa kịp tối trời đã tắt thở." Vương Thiên Vận nói như thể đang kể một chuyện vô cùng bình thường, trong giọng điệu không hề có sự kính sợ sinh mệnh. Tiết Bạch không phải người mềm lòng, nhưng dạo này cũng đã thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, bèn trầm mặc không nói, nhận lấy đôi giày. "Cái đường nam hạ rách nát này, thật sự không dễ đi bằng đường chúng ta đột kích Tiểu Bột Luật, mấy đoạn đường đều không thể cưỡi ngựa." Vương Thiên Vận chỉ chỉ đôi chân vòng kiềng của mình, không cho là xấu, ngược lại cảm thấy kiêu ngạo, nói: "Chân của ta, vẫn là phải cưỡi ngựa, không giỏi leo núi." Tuy nói vậy, nhưng thực ra Vương Thiên Vận leo núi cũng rất nhanh, bước trên hiểm đạo xa như bay. Tiết Bạch thay giày, giẫm giẫm, cảm thấy khá dày dặn. Hắn thầm nghĩ, đây có lẽ là do a nương hoặc thê tử của Nguyễn Thừa Tông tự tay may. Men theo sườn núi dốc đứng leo lên, địa thế càng lúc càng cao, dần dà, nhìn ra xa sông Đại Độ như một dải lụa. Đi tiếp về phía trước, có mấy chỗ không có đường, đều là binh lính chặt cây bắc tạm. Chỉ đẽo qua loa cành cây, vỏ cây cũng không bóc, tự nhiên không thể trông mong vững chắc được, đi lên cứ lắc la lắc lư. Cũng may lúc đám quan viên như Tiết Bạch đi qua, Vương Thiên Vận quát lớn, bảo binh lính giữ chặt thân cây. Chân đạp lên thân cây tròn vo, bên dưới chính là vực sâu vạn trượng. Tiết Bạch đi qua đoạn đường này, lòng vẫn còn sợ hãi, đến rừng cây phía trước, hắn tựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát. Vương Thiên Vận ghé lại gần, ân cần hỏi han mấy câu, nhưng y rõ ràng không phải người giỏi quan tâm người khác, lặp đi lặp lại cũng chỉ là "Tiết lang mệt không?" đại loại thế. "Vương tướng quân có việc muốn nhờ?" "Cũng không hẳn." Vương Thiên Vận gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cái đó, thiên lý kính. Tiết lang sau này có thể... ta lấy chiến công đổi với Tiết lang một cái được không? Đầu của đám phản thần Nam Chiếu dưới trướng Các La Phượng, Tiết lang muốn mấy cái cũng được." Thiên lý kính kia là Tiết Bạch tặng cho Vương Trung Tự, bản thân hắn cũng mang theo một cái, thường dùng để quan sát chiến trường, học hỏi cách chỉ huy của Vương Trung Tự. Lúc này Tiết Bạch nghĩ ngợi một chút, cho rằng Vương Thiên Vận là người có thể kết giao, liền bảo: "Vậy đổi bằng đầu của hai phản tướng quan trọng đi?" "Thật ư?!" Vương Thiên Vận vui vô cùng, kích động xoa tay, nói: "Ta thèm nó lâu lắm rồi, Tiết lang cứ chờ, đợi ta công phá Thái Hòa Thành, dâng lên công lao, bảo đảm ngươi thăng liền ba bậc." "Một lời đã định." Nói xong chuyện này, Tiết Bạch nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên, quay đầu nhìn, Vương Trung Tự đang đứng trên cao, tay cầm một chiếc thiên lý kính quan sát, thỉnh thoảng phân phó người đánh cờ lệnh, hẳn là đang đích thân chỉ huy một toán trinh sát nhỏ. Tiết Bạch bèn leo lên thêm một đoạn, nhận thiên lý kính từ tay Điêu Bính, đưa mắt dò xét. Sông Đại Độ sau khi chảy ra khỏi đoạn hẻm núi này, phía trước dần trở nên quang đãng, dòng nước hơi chậm lại. Bờ đông bên này, binh lính đang làm bè trúc, chặt một cây trúc lớn, buộc chặt, và làm túi da theo cách Tiết Bạch đã nói. Túi da chính là lột nguyên vẹn tấm da dê, quấn chặt những chỗ hở khí như bốn chân và hậu môn, rồi thổi phồng lên làm vật nổi. Binh lính buộc mấy cái túi da lên bè trúc để tăng sức nổi, nhưng nước sông tuy nhìn có vẻ chậm, nếu thả bè trúc xuống ngay e cũng bị cuốn đi. Thế là có một binh lính buộc túi da vào người, kéo theo một sợi dây thừng xuống nước trước. Y bơi rất giỏi, nhưng vừa xuống nước không lâu đã bị cuốn xuống hạ lưu mấy chục bước, binh lính trên bờ vội vàng kéo chặt dây thừng, y mới dần điều chỉnh lại, bơi về phía bờ đối diện... Nhân lúc này, Vương Trung Tự quay đầu nhìn Tiết Bạch một cái, nói: "Đã có người Thổ Phồn phát hiện ra chúng ta. Cho nên, ta cố ý thả La Truy đi, để người Thổ Phồn biết chúng ta muốn vượt sông ở khúc quanh của sông Đại Độ." "Nhưng chúng ta sẽ vượt sông trước?" "Vượt sông trước ba mươi người." Vương Trung Tự nói, "Người Thổ Phồn nếu muốn chặn đánh chúng ta, ắt sẽ nhân lúc quân ta chưa qua sông, tập trung binh lực, thuyền bè ở chỗ tương ứng, ba mươi người này có thể đi dò la tình hình, thậm chí cướp thuyền." Tiết Bạch hỏi: "Chỉ ba mươi người có đủ không?" "Không mang quân tư trang, không thể nhiều hơn, nhiều hơn nữa hành tung không giấu được." Từ chuyện này có thể thấy Vương Trung Tự rất có chủ kiến, tuy Tiết Bạch đề nghị vượt sông ở khu vực huyện Thạch Miên, nhưng hắn không định tuân theo hoàn toàn, mà phái trước một đội trinh sát đến bờ đối diện thăm dò, tùy thời tìm kiếm cơ hội tốt hơn. Tiết Bạch không vì vậy mà cảm thấy bị xem nhẹ, ngược lại còn học được rằng người làm tướng nên có chủ kiến trong khi lắng nghe ý kiến, duy trì chiến thuật linh hoạt, không thể cứng nhắc. Trong lúc nói, người lính vượt sông kia đã bơi qua giữa dòng, đồng thời, y cũng bị cuốn trôi xuống hạ lưu một đoạn rất xa. Bỗng nhiên, nước sông bên cạnh y nhuốm màu đỏ, rồi nhanh chóng bị cuốn đi. Tiết Bạch vội di chuyển thiên lý kính quan sát, không thấy có người bắn tên từ bờ đối diện. Thì ra là người lính kia đạp phải đá ngầm dưới sông, bị đá cắt bị thương, y giãy giụa mấy cái trong nước, đã không còn sức bơi tiếp, như con cá chết trôi nổi trên sông mặc cho dòng nước cuốn đi, nhờ có dây thừng và túi da, mới không bị cuốn đi hoặc chìm xuống. "Kéo y về." Vương Trung Tự hạ lệnh. Cờ lệnh vẫy động, nhưng không đợi người trên bờ kéo người lính vượt sông về, y nghỉ ngơi một lát, vậy mà lại cố sức bơi tiếp, vung tay vật lộn với sóng dữ. Không ngừng bị cuốn xuống hạ lưu, gian khổ bơi về phía trước. Cuối cùng, y cũng lên được bờ, đi ngược lại một đoạn, buộc dây thừng vào một gốc cây, tựa vào gốc cây, lúc này mới bắt đầu xử lý vết thương. Người trên bờ đẩy bè trúc xuống nước, Vương Thiên Vận là người đầu tiên lên bè, cùng binh lính kéo dây thừng, kéo bè trúc về phía bờ đối diện. Đường quân chia làm ba lần, mỗi lần mười người vượt sông, sau đó, Vương Thiên Vận dẫn ba mươi dũng sĩ biến mất trong rừng cây ở bờ tây. ~~ Sông Đại Độ cuồn cuộn chảy xuôi, vào địa phận huyện Thạch Miên, chuyển hướng chảy về phía đông. Ở thượng nguồn, sông Đại Độ có bờ đông, bờ tây; đến nơi này, thì là bờ nam, bờ bắc. Thời Thục Hán, Gia Cát Lượng bình định Mạnh Hoạch, đã lập Hán Gia quận Mão Ngưu huyện ở bờ bắc, bờ nam là Việt Tủy quận Cung Đô huyện. Phía nam xa hơn còn có một Mạnh Hoạch Thành. Thời Đường men theo hẻm núi hành quân gần hai trăm dặm, cuối cùng cũng sắp đến nơi này. Lý Thịnh dẫn người bắt về một thợ săn người Tủy trong núi rừng, Vương Trung Tự bảo thông dịch trong quân hỏi mấy câu, biết được địa điểm vượt sông tốt nhất ở đây tên là "Tử Đả Địa", cái tên này rốt cuộc có ý nghĩa gì, hỏi người thợ săn kia thế nào cũng không nói. Lần này tình hình bất đồng, dư địa để linh hoạt thay đổi không còn nhiều, Vương Trung Tự không chơi trò phản gián nữa, hỏi xong, một đao giết chết người thợ săn. Sau đó, hạ lệnh cho binh lính nghỉ ngơi, đồng thời chờ tin tức của Vương Thiên Vận. Đêm đó, Tiết Bạch nằm trên bãi đất hoang chỉ trải một lớp thảm, nghe tiếng nước sông Đại Độ chảy, bỗng hơi hối hận đã không đưa thẳng thiên lý kính cho Vương Thiên Vận. Đáng tiếc, Vương Thiên Vận cũng không nói trước là mình sẽ qua sông, giây trước còn đang cười nói, giây sau đã lẳng lặng lên bè trúc. "Bố cốc, bố cốc." Bỗng nhiên, bờ sông đối diện vang lên tiếng chim kêu, bên này cũng vang lên tiếng quạ đáp lại. Tiết Bạch trở người ngồi dậy, nhìn mặt sông lấp lánh dưới ánh trăng, cảm nhận được sự không yên bình của sông Đại Độ... ~~ "Mao Ngưu bộ ở ngay sau, có hơn một ngàn người." "Chỉ có bấy nhiêu người?" Vương Thiên Vận có hơi kinh ngạc, theo tình báo hắn nắm được, Mao Ngưu bộ ít nhất có thể điều động ba ngàn binh lực, sao lại đến ít như vậy? "Kỳ lạ là, bọn họ không xông lên phía trước, mà vừa đi vừa dò xét." "Vậy là La Truy không nói cho Mao Ngưu bộ biết tin chúng ta muốn vượt sông ở Tử Đả Địa?" Vương Thiên Vận trầm tư, "Cũng là một hán tử giữ chữ tín." Hắn phái người đưa tình báo dò la được về cho Vương Trung Tự. Tình hình lúc này là, Tủy bộ ở bờ đối diện sông Đại Độ vẫn chưa phát hiện Đường quân áp sát, thuyền bè ở hai bên bờ gần Tử Đả Địa vẫn còn. Mà Mao Ngưu bộ vẫn đang trên đường, tùy thời có thể chi viện cho Tủy bộ. Kế phản gián không dùng được, việc Vương Trung Tự phải làm rất đơn giản, trực tiếp cướp thuyền hai bờ, bao gồm cả việc để Vương Thiên Vận cướp thuyền ở bờ nam rồi chèo về bờ bắc, chủ lực nhanh chóng vượt sông. Phải đứng vững gót chân ở bờ nam trước khi Tủy bộ kịp phản ứng. Đánh bại Tủy bộ trước khi Mao Ngưu bộ kéo đến. Điểm cuối cùng, bảo đảm không có ai trốn thoát qua sông Kim Sa để báo tin. Định kế hoạch xong, Vương Trung Tự cho gọi Lý Thịnh, Khúc Hoàn, hạ lệnh cho bọn họ cướp thuyền, hạ lệnh Quản Sùng Tự vượt sông trước, phối hợp với Vương Thiên Vận lập trận ở bờ đối diện, hạ lệnh Điền Thần Công, Điền Thần Ngọc dẫn binh lực hậu thuẫn vượt sông. Phân phó thỏa đáng, theo mấy tiếng chim kêu, quân lệnh được truyền đến chỗ Vương Thiên Vận. Đường quân nghỉ ngơi qua loa một đêm, liền bắt đầu trận chiến vượt sông. ... Vương Thiên Vận nhận quân lệnh, lưu lại hai người trong rừng núi phía bắc để trinh sát, tùy thời theo dõi động tĩnh của Mao Ngưu bộ. Còn hắn thì đích thân dẫn đám binh lính còn lại đi cướp thuyền ở bờ nam. Tử Đả Địa là nơi dễ vượt sông Đại Độ nhất, vì vậy có một số người Tủy tụ cư, mưu sinh bằng nghề đưa đón thương lữ Thổ Phồn, thỉnh thoảng cũng giết người cướp của. Vương Thiên Vận dẫn người càng lúc càng gần, cuối cùng có người Tủy phát hiện ra tung tích của bọn họ, liền la hét ầm ĩ. "Vút." Vương Thiên Vận dùng một mũi tên bắn ngã đối phương, binh lính dưới trướng không che giấu tung tích nữa, ngược lại vừa la hét vừa xông lên, áp đảo đối phương. So với trận chiến Tiểu Bột Luật, cảnh tượng trước mắt quả thực không đáng là gì. Chiến thắng nhỏ thu được từ cuộc hành quân vượt sông lén lút này, Tủy bộ không phòng bị, hẳn là còn dễ dàng hơn dự đoán. Đáng tiếc, điều không thể tránh khỏi là, có người Tủy đã thổi tù và bằng sừng trâu. "U..." Tiếng tù và vang rất xa, rõ ràng đã kinh động đến Tủy bộ. "Nhanh tay lên! Chèo thuyền qua đón người!" Vương Thiên Vận sải bước tiến lên, chém ngã một quan viên thu thuế của Thổ Phồn, rồi giật lấy cái bánh nướng chưa ăn hết trên tay đối phương, cắn mạnh một miếng. Hắn vượt sông không mang theo nhiều quân tư trang, hai ngày nay tuy bắt được vài con chim sẻ, nhưng không dám nhóm lửa nướng ăn. Lúc này đói đến lợi hại, chẳng khác gì cường đạo. Trong sơn thành phía nam đã có tiếng tù và đáp lại, binh lực của Tủy bộ đã ồ ạt kéo về phía này. May mà, hôm nay tốp Đường quân vượt sông đầu tiên đã đến. Quản Sùng Tự vóc người cao lớn, từ khi vào cao nguyên Xuyên Tây vẫn luôn không khỏe, lúc này nhảy xuống thuyền, phương hướng còn chưa rõ đã hét lớn: "Lập trận!" Vừa dứt lời, y vì say sóng mà nôn thốc nôn tháo. "Lập trận!" Quản Sùng Tự cũng không thèm lau miệng, chống người dậy, hét lớn. Trận liệt của Đường quân ở bờ nam mỏng manh, nhưng nhanh chóng giương cung lắp tên, lúc binh lực của Tủy bộ kéo đến bắt đầu xông lên, đã có loạt mưa tên đầu tiên bắn qua, đè bẹp sĩ khí của địch. ~~ Trận chiến ở Tử Đả Địa vừa nổ ra, ở thượng nguồn sông Đại Độ, hai lính trinh sát Đường quân đứng trên cao quan sát đã thấy binh mã của Mao Ngưu bộ đang kéo đến từ phía bắc. "Ngươi đi báo cho tướng quân, Mao Ngưu bộ đến rồi!" Người lính Đường tên Thạch Đại phân phó. "Được." Thạch Đại lưu lại, cúi thấp người, nghe quân địch của Mao Ngưu bộ từng người chạy qua dưới chân mình, thầm đếm số lượng. Sau đó hắn lại đợi hồi lâu, chắc chắn người của Mao Ngưu bộ đều đã qua hết, mới đứng dậy. Bỗng nhiên, một bóng người linh hoạt trong núi rừng thu hút sự chú ý của hắn. Ban đầu hắn tưởng là khỉ, nhưng nhìn kỹ một lúc, hắn phát hiện ra đối phương là ai. Không ngờ là tên hướng đạo mà tiết soái đã thả đi. Vì Thạch Đại là thân binh của Vương Thiên Vận, vẫn luôn đi ở phía trước, cho nên nhận ra đối phương, biết y tên là La Truy. "Vút." Một mũi nỏ đột ngột bắn ngay trước mặt La Truy. La Truy giật nảy mình, vội dừng bước, quay đầu nhìn về phía rừng cây bên cạnh. "Ta biết ngươi biết nói tiếng Hán." Có người trong rừng hỏi: "Trả lời ta, ngươi có đem tin tức chúng ta muốn vượt sông ở Tử Đả Địa nói cho Mao Ngưu bộ không?" La Truy nghe ra là Đường quân, không sợ mà còn mừng, vội nói: "Ta có tin tức, muốn giao dịch với tướng quân của các ngươi!" "Cởi hết y phục, giơ tay lên, đi qua đây." La Truy làm theo, bước nhanh vào rừng, lưng lập tức bị đánh một cái, ngã sấp xuống đất. Thạch Đại xông lên đè y lại, trói tay, áp giải y đi một mạch đến bờ sông Đại Độ. "Ta thật sự có tin tức quan trọng!" La Truy tưởng đối phương định dìm mình xuống sông, vội hét lớn. "Thật?" "Thật, ta phải gặp tướng quân của các ngươi." Thạch Đại liền cởi trói cho La Truy, buộc một cái túi da lên người y, quát: "Kéo dây thừng bơi qua!" ~~ Tiết Bạch vẫn chưa vượt sông, đang ở bờ bắc Tử Đả Địa dùng thiên lý kính quan sát chiến sự. Tủy bộ không nhận được tin tức từ trước, có hơi hỗn loạn, cũng không thể tổ chức phòng ngự hiệu quả ngay lập tức, thế là để Đường quân dần dần vượt sông được gần sáu trăm người. Tình hình đang tốt lên. Nhưng có một vấn đề, thuyền chỉ có hơn mười chiếc, mà dòng sông Đại Độ chảy quá xiết, sông rộng hơn ba trăm bước, nước sâu sóng lớn, trong sông còn có vô số xoáy nước. Mỗi lần vượt sông, còn phải kéo thuyền lên thượng nguồn mấy dặm, vừa chèo vừa bị nước sông cuốn xuống hạ lưu, mới có thể chéo chéo mà qua được đến địa điểm chỉ định. Cứ theo đà này, gần bốn ngàn binh lính Đường quân toàn bộ vượt qua bờ đối diện, e rằng ít nhất cũng phải mất bốn ngày. Đang tính toán, bờ nam lại vang lên một hồi tù và, Mao Ngưu bộ đã kéo đến. Tiết Bạch vốn không cho rằng những bộ lạc lỏng lẻo này của Thổ Phồn có thể có ý chí chiến đấu kiên quyết đến đâu, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, sau khi Mao Ngưu bộ đến chiến trường, vậy mà lại đánh đấm khá có bài bản, xem tư thế, rõ ràng định lập trận, cùng Tủy bộ thiết lập tuyến phòng thủ, dồn ép không gian đổ bộ của Đường quân. Vì điều gì? Thổ Phồn còn nhiều binh lực hơn? Đủ để hoàn thành "Bán độ nhi kích" sao? (tấn công khi quân ta đang vượt nửa sông) Tiết Bạch không hiểu lắm, dù sao hắn cũng là lần đầu ra chiến trường, có lòng muốn hỏi Vương Trung Tự, nhưng Vương Trung Tự lúc này đang bận chỉ huy, không rảnh để ý đến chuyện vặt vãnh. Gần tướng đài người đến người đi, bỗng có người đến nói với Cao Thích: "Cao thư ký, trinh sát bắt được một tên hướng đạo..." "Chuyện hướng đạo lát nữa hãy nói." Cao Thích rõ ràng đã phát hiện sự bất thường của Mao Ngưu bộ, đang cẩn thận quan sát phản ứng của chiến trường. Tiết Bạch nhìn quanh, nói: "Có tin tức gì? Ta đến xử lý cho." "Vậy làm phiền Tiết lang." Tiết Bạch đi về phía sau một đoạn, liền thấy Thạch Đại áp giải La Truy đi tới. "Có tin tức gì, nói với ta đi." "Ta muốn gặp chủ tướng của các ngươi." La Truy nói, "Gặp y ta mới nói..." "Ngươi có điều kiện?" Tiết Bạch nói thẳng: "Ta có thể thay mặt đáp ứng ngươi, nói với ta." Trên người hắn có một khí chất khiến người ta tin phục, La Truy không khỏi có chút dao động, hỏi: "Ngươi thật sự có thể làm chủ?" Thạch Đại nghe vậy, không khỏi quát: "Tiết lang còn lừa ngươi chắc?! Trong quân của chúng ta, trừ tiết soái, thì lời Tiết lang nói là có trọng lượng nhất." Tiết Bạch lại không biết mình bây giờ có uy quyền như vậy, khẽ cười khổ. "Vậy được." La Truy nói, "Thê tử nhi nữ của ta, bị đại thần Thổ Phồn mang đi, các ngươi có thể giúp ta cứu bọn họ không?" "Rất khó, chúng ta không có lý do gì giúp ngươi." Tiết Bạch nói. La Truy không khỏi vô cùng sốt ruột, vội nói: "Châu Kiệt Cống Bố đã đem người nhà của ta tặng cho binh mã Thổ Phồn nam hạ, bọn họ cũng muốn đến Nam Chiếu." "Vậy chuyện này có thể bàn." Giọng Tiết Bạch bình thản, nghe như đã sớm biết chuyện này, không mấy hứng thú với tin tức của La Truy, cũng may hắn vẫn bằng lòng nghe, nói: "Ngươi kể lại từ đầu, để ta tin ngươi." "Được, ta về Mao Ngưu bộ, phát hiện Châu Kiệt Cống Bố đã tập hợp hết đám trai tráng còn lại trong bộ lạc. Ta cảm thấy không ổn, lén về nhà, phát hiện Đức Cát Mai Đóa không thấy đâu, ta hỏi người bằng hữu tốt nhất của ta, mới biết nàng ấy bị đại thần Thổ Phồn mang đi rồi. Ta đi theo binh mã của Châu Kiệt Cống Bố, hắn ta men theo sông Đại Độ đi về phía nam, muốn đuổi kịp đội quân của đại thần Thổ Phồn." Những lời này tuy đơn giản, nhưng La Truy lại nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại, rất khó khăn mới nói xong. Tiết Bạch hỏi: "Thủ lĩnh Mao Ngưu bộ đang đi theo quân Thổ Phồn?" "Phải." "Về đội quân Thổ Phồn đó, ngươi còn biết gì nữa?" "Các ngươi có thể cứu người nhà của ta ra không?" Tiết Bạch nói: "Ta có thể đáp ứng ngươi." La Truy đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tin tưởng hắn, nói: "Trong đội ngũ có một nữ tử rất tôn quý, có lẽ chính là nàng muốn Đức Cát Mai Đóa. Bọn họ có tám ngàn người, đều là binh lính tập hợp ven đường, sắp đến Nam Chiếu chi viện." "Bọn họ đi đến đâu rồi?" "Ta không biết, nhưng bọn họ xuất phát trước Châu Kiệt Cống Bố hai ngày." ~~ Trận chiến ở bờ sông đối diện dường như trở nên căng thẳng hơn. Tiết Bạch không vội báo cáo tình hình với Vương Trung Tự, mà dùng giấy bút mang theo bên mình vẽ một bức sơ đồ đơn giản, đánh dấu binh mã các bên địch ta. Sau đó, ở bờ nam sông Đại Độ, cách gần một trăm dặm, hắn viết ba chữ "Mạnh Hoạch Thành", lại thêm "Binh lực Thổ Phồn gần một vạn". Bước lên tướng đài, Tiết Bạch đưa bản đồ cho Vương Trung Tự xem qua. Trong lúc này, sắc mặt hai người không hề thay đổi, không gây ra chút hoảng loạn nào cho những người xung quanh. "Nghiêm Vũ." Vương Trung Tự gọi Nghiêm Vũ lại, dặn dò: "Ngươi tạm thời thay ta chỉ huy." Nghiêm Vũ rõ ràng là vô cùng bất ngờ và vinh dự, mở miệng muốn khiêm tốn vài câu. Nhưng hiếm có là, vào thời khắc quan trọng, y dám gánh vác trọng trách, kiên nghị lạnh lùng đáp một tiếng. "Vâng!" Vương Trung Tự giao soái kỳ vào tay y, thong thả đi cùng Tiết Bạch sang một bên. "Tin tức đáng tin cậy không?" "Ta nắm chắc bảy phần là thật." "Đánh bại bọn chúng không khó." Vương Trung Tự nói, "Cái khó là, chúng ta không thể kéo dài. Không thể chậm trễ hành quân, khiến tin tức vượt qua Lô Thủy đến Nam Chiếu trước chúng ta." Tiết Bạch hỏi: "Theo ý Vương tướng quân?" Vương Trung Tự nghĩ ngợi, đưa ra một quyết định mạo hiểm. "Chia quân vượt sông." ~~ Trên đồng cỏ lớn dựng lên hết lều trại này đến lều trại khác. Luân Nhược Tán an bài binh lính hạ trại xong, tuy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn đến lều của Na Lan Trinh hỏi thăm trước vài câu. "Công chúa đi đường vất vả, qua một hai ngày nữa là đến Mạnh Hoạch Thành rồi, đến lúc đó sẽ có rượu lúa mạch..." "Ai nói với ngươi là ta muốn uống rượu?" Trong lều truyền ra giọng nói lạnh lùng của Na Lan Trinh. "Lúc nhỏ công chúa thích uống." "Bây giờ không thích nữa." Na Lan Trinh nói, "Ngươi nếu đem mấy tâm tư này đặt vào chính sự, bây giờ có lẽ đã có hy vọng làm Tể tướng rồi." Luân Nhược Tán nói: "Nếu công chúa hy vọng ta trở thành Tể tướng, ta..." "Tể tướng Ỷ Tường Diệp Nhạc nhất định đã đến Nam Chiếu rồi." Na Lan Trinh lại ngắt lời hắn. "Đó là vì thảo nguyên A Bá dễ đi hơn." Luân Nhược Tán nói, "Ta vì muốn lấy tin tức của Trường An, nên mới vòng qua phía đông..." Đang nói, có binh lính đến bẩm báo, nói tướng lĩnh của Đồng Thị bộ và Mao Ngưu bộ cãi nhau. Luân Nhược Tán không muốn quản mấy chuyện vặt vãnh này, nói: "Xử theo quân pháp, hai bên đều cấm ăn một ngày." Na Lan Trinh thì lại hỏi: "Cãi nhau chuyện gì?" "Tiểu nhân vẫn chưa biết, là thủ lĩnh bảo tiểu nhân thỉnh tướng quân đến xử lý." "Đi dò la nguyên nhân thử xem." Một lát sau, người lính kia quay lại báo: "Châu Kiệt Cống Bố phái sứ giả đến, nói có một đại đội Đường quân ở gần sông Đại Độ, Đồng thị tướng quân không tin, nên mới cãi nhau." Luân Nhược Tán trầm tư: "Đường quân lại muốn tấn công Thiên Điêu Thành sao?" Trong lòng hắn vốn không cho rằng trong tình huống Nam Chiếu phản Đường, Đường quân sẽ mặc kệ Nam Chiếu mà đi đánh Thổ Phồn. Đây tuyệt đối không phải là quyết sách mà vị hoàng đế Đại Đường thích vạn quốc triều bái kia sẽ làm. Hôm nay chẳng qua là vì có mặt công chúa Na Lan Trinh, hắn mới tỏ ra coi trọng chuyện này. Đây thực ra cũng là hắn cố ý lơi lỏng quyền hành, để Na Lan Trinh có thể can dự vào quân tình, tiện bề có thêm cơ hội ở chung với nàng... hắn biết, vị công chúa này vẫn luôn có dã tâm không nhỏ. Vì vậy, hắn cho gọi sứ giả mà Châu Kiệt Cống Bố phái tới, cẩn thận nghe đối phương bẩm báo xong, trong lòng lắc đầu không thôi, cho rằng Châu Kiệt Cống Bố là muốn báo thù cho nhi tử, nên mới tập hợp trai tráng trong bộ lạc đi vây diệt một đoàn thương đội người Đường. "Vị thủ lĩnh này của Mao Ngưu bộ, chỉ nghĩ đến tư thù của y, không cần để ý đến y." "Y gan to vậy sao? Lại nghĩ ra được cái cớ này?" Na Lan Trinh có hơi tò mò, miệng lẩm bẩm: "Nếu có một đội Đường quân men theo hẻm núi sông Đại Độ đi xuống, bọn họ muốn đi đâu?" Luân Nhược Tán cười nói: "Bọn họ lẽ nào muốn tấn công Mạnh Hoạch Thành?" "Nếu như... xa hơn thì sao?" "Xa hơn?" Luân Nhược Tán sững sờ, bắt được ý của Na Lan Trinh, cẩn thận trầm tư, cuối cùng lắc đầu, nói: "Không thể nào, kế hoạch này quá mạo hiểm, Đường quân không cần thiết phải làm vậy." Na Lan Trinh cau mày, cũng không chắc chắn. Nàng tuy có giả thiết, nhưng thực ra vẫn tin là Châu Kiệt Cống Bố vì báo tư thù mà giả truyền quân tình. Nhưng lỡ như thì sao? "Là thật hay giả, không đến một trăm dặm đường, qua đó xem là biết ngay..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang