Mãn Đường Hoa Thải

Chương 344 : Cao nguyên Xuyên Tây

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 23:26 13-11-2025

.
Giữa cao nguyên Xuyên Tây có một vùng thảo nguyên, tên là Mộc Nhã, nơi đây có Mao Ngưu bộ cư trú. Cuối tháng bảy, trên thảo nguyên hoa cách tang nở rộ, một tia nắng chiếu lên đỉnh núi tuyết xa xa, nhuộm núi tuyết thành màu vàng óng. Cảnh tượng "Nhật chiếu kim sơn" (Nắng rọi núi vàng) này vô cùng lộng lẫy, nhưng Đức Cát Mai Đóa đã quen, xách thùng đi về phía bờ sông, chẳng thèm ngẩng đầu liếc nhìn một cái. Nàng vất vả xách nước về điêu bảo, cho gia súc ăn, tiểu nữ nhi của nàng đã tỉnh, đi theo sau lưng nàng giơ chiếc muỗng gỗ cũ kỹ giúp múc nước. (điêu bảo: dùng để chỉ các công trình (thường bằng đá) xây ở nơi hẻo lánh, dùng để phòng thủ hoặc quan sát.) Đức Cát Mai Đóa bèn hỏi nữ nhi: "Đệ đệ của ngươi đỡ hơn chưa?" "Đỡ nhiều rồi, đang ngủ say lắm." Đức Cát Mai Đóa liền chắp hai tay lại, lẩm bẩm: "Bạch mao ngưu thần bảo hộ tiểu nhi tử của ta." "A nương, thật sự là mao ngưu màu trắng sao?" (mao ngưu: bò Tây Tạng) "Có, là hóa thân của Bạch mao ngưu thần." Đức Cát Mai Đóa nói, "Thủ lĩnh đầu tiên của bộ lạc chúng ta chính là nhi tử của Bạch mao ngưu thần." "Ta biết, Như Lai Kiệt." Tiểu cô nương vui vẻ giơ tay lên, sau đó nghiêng đầu, lại hỏi: "A nương có thể kể cho ta nghe câu chuyện về Như Lai Kiệt không?" "Vào thời Tán Phổ đời thứ bảy của Thổ Phồn, gian thần Lạc Ngang Đạt Tư giết Tán Phổ, lưu đày công chúa. Công chúa lang thang trên thảo nguyên, sau khi ngủ thiếp đi thì mộng thấy giao hợp với một nam tử anh tuấn mặc áo bào trắng, nàng mang thai, chưa đủ tháng thì gặp phải gian thần truy sát, sinh ra một khối máu thịt đang lúc nhúc. Nàng không nỡ vứt bỏ khối máu thịt, đúng lúc này, một con mao ngưu màu trắng đi tới, làm rơi sừng mao ngưu của nó xuống." "Tiếp đó thì sao?" "Công chúa liền đặt khối máu thịt vào trong sừng mao ngưu, dùng sữa bò để nuôi, sau này, trong sừng bò sinh ra một bé trai, đặt tên là 'Như Lai Kiệt', có nghĩa là sinh ra từ trong sừng bò. Như Lai Kiệt lớn lên, đã loại bỏ gian thần Lạc Ngang Đạt Tư, dẹp yên nội loạn." "Sau đó nữa?" "Như Lai Kiệt là hiền thần lợi hại nhất của Thổ Phồn, đã dạy cho người đời đốt gỗ lấy than, luyện sắt, dẫn nước tưới ruộng, bắc cầu làm đường, và quan trọng nhất là phương pháp canh tác nhị ngưu kéo cày." "Lợi hại thật, ta có thể gặp ngài ấy không?" "Hài tử ngốc." Đức Cát Mai Đóa xoa đầu nữ nhi, nói: "Như Lai Kiệt sống vào những năm tháng của Tán Phổ đời thứ tám, bây giờ là Tán Phổ đời thứ ba mươi sáu, ngươi thử nghĩ xem, đó là bao lâu về trước rồi?" "Rất lâu rất lâu về trước, vậy chúng ta là con cháu của Như Lai Kiệt sao?" Đức Cát Mai Đóa vô cùng thành kính nói: "Bạch mao ngưu chính là hóa thân hiển linh của Thần sơn Nhã Lạp Hương Ba, một trong chín Thần sơn sáng thế, tất cả chúng ta đều là con cháu của thần sơn." "Bạch mao ngưu sẽ bảo hộ cho a đệ..." Cho gia súc ăn xong, hai mẫu tử liền trở về nhà ăn bột dăm-ba. (Bột đại mạch được nướng lên, gọi là tsampa, là lương thực chính của Tây Tạng) Trượng phu của Đức Cát Mai Đóa tên là La Truy, hôm nay không có ở nhà, mấy ngày trước đã mang vài món đồ đến Bạch Cẩu bộ ở hướng đông bắc để giao dịch. Hiện nay Thổ Phồn và Đại Đường vẫn đang đánh nhau, việc buôn bán này vốn không được phép. Nhưng gần đây tiểu nhi tử của họ bị bệnh, trên da nổi đầy chấm đỏ, các biện pháp có thể thử đều đã thử qua, nhưng vẫn không thấy đỡ. Hai phu thê đã bàn bạc, muốn nhân lúc giao thương còn đang tắc nghẽn, bán hai con ngựa trong nhà đi, đổi lấy trà mang đến tặng Đại pháp sư, để chữa bệnh cho nhi tử. Họ biết, quan hệ giữa Bạch Cẩu bộ và người Đường trước nay không tệ, La Truy đã lén lút đi một chuyến. Hôm đó, Đức Cát Mai Đóa bôi bột dăm-ba lên mặt tiểu nhi tử, nấu bột lúa mạch thành hồ cho nó uống. "Có ai ở nhà không?!" Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gọi. "Thủ lĩnh đến." Đức Cát Mai Đóa vội lau tay vào tạp dề, ra nghênh đón, liền thấy thủ lĩnh Châu Kiệt Cống Bố đang dẫn rất nhiều người đứng bên ngoài. "La Truy sao không ra?" Châu Kiệt Cống Bố hỏi, "Có chuyện tốt tìm hắn." "Hắn... hắn đi săn rồi." "Mau bảo hắn trở về, có đại thần đi ngang qua bộ lạc chúng ta đang tìm hắn." Châu Kiệt Cống Bố tay cầm một cuốn sổ, đang lật xem. Thứ này gọi là "sổ đỏ", chính là thành quả cải cách quân chế của vị vua Thổ Phồn đời này, Xích Đái Châu Đan. Xích Đái Châu Đan chính là đối tượng hòa thân của Kim Thành công chúa, là một Tán Phổ Thổ Phồn hùng tài đại lược, dã tâm bừng bừng. Ông ta cải cách quan chế, chấn chỉnh tài chính, kiểm tra quân đinh của Thổ Phồn, mở rộng quy mô binh lực, cấp phát "bài phiếu" cho tất cả nam đinh trưởng thành, để tùy thời trưng điều binh mã khai chiến với Đường quân. Đối mặt với một vương triều Đại Đường đang thời đỉnh thịnh, Xích Đái Châu Đan không cam chịu dưới trướng người khác, lần lượt lôi kéo Tiểu Bột Luật quốc, Nam Chiếu, nhiều lần giao chiến với Đường quân, thắng bại xen kẽ. Tình hình của Thổ Phồn hiện nay khá tương đồng với Đại Đường, dưới sự cai trị áp lực cao của vị quân chủ hiền minh, quốc lực cường thịnh, đồng thời, nguy cơ mà việc "cùng binh độc vũ" (gây chiến liên miên) mang lại cũng bắt đầu âm thầm xuất hiện. "La Truy... tìm thấy rồi!" Châu Kiệt Cống Bố nói: "Trưng điều La Truy, làm hướng đạo cho đại thần." "Cái gì?" Đức Cát Mai Đóa sững sờ một chút, vội nói: "Thủ lĩnh, La Truy tàn phế rồi! Hắn bị ngã gãy tay ở Thiên Điêu Thành." Thiên Điêu Thành cách nơi này đã rất gần, hai năm trước, chủ soái Đường quân là Quách Hư Kỷ dẫn quân công đánh Thiên Điêu Thành. Tể tướng Thổ Phồn tập trung binh lực nghênh chiến, bị Đường quân đánh bại, nếu không phải Nam Chiếu xảy ra loạn, Quách Hư Kỷ bỏ mình, có lẽ Đường quân đã công đến lãnh địa của Mao Ngưu bộ. "Lâu như vậy, vết thương cũng nên khỏi rồi." Châu Kiệt Cống Bố nói: "Trong bộ lạc mọi người đã bàn bạc, La Truy trước đây từng đến Nam Chiếu, nên để hắn làm hướng đạo." "Nhưng hắn chỉ đi qua một lần, vả lại hài tử của chúng ta bị bệnh..." "Đợi La Truy về, bảo hắn xuất phát ngay lập tức!" Đức Cát Mai Đóa còn muốn van xin, hy vọng có thể khiến nam nhân của mình không phải rời đi một lần nữa. Châu Kiệt Cống Bố lại không chịu nghe nàng nói, phất tay một cái, quyết định chuyện này, xoay người bỏ đi. ~~ Trên đồng cỏ đầy hoa cách tang dựng rất nhiều lều vải lớn. Hai vị đại thần Thổ Phồn đang bàn luận trong lều. "Xem ý trong thư của Các La Phượng, rõ ràng là hắn không muốn xưng thần với Thổ Phồn nữa rồi." "Dã tâm của hắn xưa nay rất rõ ràng, muốn tự lập một nước, Vương muốn phong hắn làm Vương đệ, e rằng hắn chưa chắc đã chịu chấp nhận." "Không muốn làm Vương đệ của Thổ Phồn, liên hôn thì chắc là không vấn đề gì." "Cũng xảy ra vấn đề rồi, ngươi xem cái này. Tin tức từ Trường An truyền đến, vòng vèo vạn dặm mới đến được tay ta, kế hoạch phái người đi đón Phượng Già Dị về đã thất bại, Phượng Già Dị chết ở Trường An rồi." "Vậy công chúa...?" "Các La Phượng có ba nhi tử, ngoài Phượng Già Dị, còn có Đạc Truyền, A Tư. Vương mệnh lệnh cho công chúa tiếp tục nam hạ, gả cho Đạc Truyền." "Nhưng theo ta phỏng đoán, Các La Phượng nhất định sẽ truyền ngôi báu cho tôn tử của hắn." Vị đại thần Thổ Phồn có quan vị cao hơn tên là Luân Nhược Tán, y vuốt râu suy tư, nói: "Không sao cả, đợi Đường quân công đến dưới thành Thái Hòa, Các La Phượng sẽ nói chuyện điều kiện với chúng ta." Luân Nhược Tán xuất thân từ đại tộc Cát Nhĩ thị của Thổ Phồn, y tuy còn trẻ, nhưng quyền lực không thấp, lúc này trong đầu y toàn là suy nghĩ làm sao để công chúa trở thành Vương hậu của Nam Chiếu. "Đường quân nhất định sẽ tiến đánh Các La Phượng..." Bỗng nhiên, có người chạy đến ngoài lều, thông bẩm: "Hai vị đại thần, không hay rồi, công chúa chạy ra ngoài rồi." ~~ "Ngươi đang làm gì vậy?" Tiểu cô nương đang nằm trên đất nghe thấy một câu hỏi với giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mở mắt ra, thấy một thiếu nữ anh khí lại xinh đẹp đang đứng nhìn mình, mắt không khỏi sáng lên, nói: "Tỷ tỷ, ngươi đẹp thật đó." Cảm thán một câu xong, nàng mới nhớ ra trả lời câu hỏi. "Ta đang đợi Bạch mao ngưu." "Vì cớ gì?" "Bạch mao ngưu là hóa thân của thần linh, có thể bảo hộ a gia của ta sẽ không rời xa ta, ta không muốn người bị trưng điều..." Thiếu nữ đứng đó trông thì xinh đẹp, nhưng biểu cảm lại rất lạnh lùng, nghe vậy giọng điệu càng thêm lạnh lùng, nói: "Ngươi nên làm là độc lập hơn, chứ không phải cầu a gia của ngươi ở bên cạnh ngươi mãi." "Nhưng mà..." "Không có nhưng nhị gì hết, Thổ Phồn muốn cường thịnh hơn, nam đinh đều phải phục tùng trưng điều." Tiểu cô nương sững sờ, cảm nhận được lãnh khốc chi ý kia, không khỏi bật khóc. "Khóc?" Thiếu nữ không những không an ủi nàng, ngược lại còn quát: "Đến chỗ không người mà khóc, binh mã sắp đến rồi, đừng nằm đây cản đường." "Hu hu hu..." Tiểu cô nương liền lau nước mắt bỏ chạy. Thiếu nữ có vẻ mặt lạnh lùng kia thì lại xoay người lên ngựa, leo lên gò đất nhỏ cách đó không xa, nhìn về phía cảnh tượng Mao Ngưu bộ đang trưng điều binh lực. Dần dần, trong lòng nàng đã có một quyết định. Rất nhanh, có mấy người cưỡi ngựa chạy tới. Luân Nhược Tán xoay người xuống ngựa, đi đầu lên trước hành lễ, gọi: "Công chúa." "Ta sẽ không rời đi." Na Lan Trinh nói, "Ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của Phụ vương, gả đến Nam Chiếu, chuyện này ngươi có thể yên tâm." "Ta còn tưởng công chúa không đáp ứng." Na Lan Trinh quay đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh Luân Nhược Tán không có người khác, là một cơ hội hiếm có để nói chuyện, bèn hỏi: "Ta có thể tin tưởng ngươi không?" Luân Nhược Tán sững sờ, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng xinh đẹp kia. "Ta thà chết, cũng tuyệt đối không phản bội công chúa." "Tốt." Na Lan Trinh nói: "Lúc đó ta không muốn rời xa Phụ vương, là vì phát giác trong Cửu đại thần có kẻ muốn mưu nghịch." "Công chúa đây là muốn ta thả lỏng cảnh giác, để tìm cơ hội trốn đi?" "Ngươi cũng không tin ta, ta nếu muốn trốn, ban nãy đã trốn rồi." Luân Nhược Tán hạ thấp giọng nói: "Vương hùng tài đại lược, ai dám có dị tâm? Chắc hẳn là mật thám của Đường quân gieo rắc lời đồn ly gián Vương và Cửu đại thần, công chúa không thể trúng kế, chuyện này về sau tốt nhất là ít nhắc đến." Na Lan Trinh nói: "Thanh Hải đang dụng binh, Nam Chiếu cũng đang dụng binh, bên cạnh Phụ vương binh lực trống rỗng. Như vầy, ta đáp ứng sẽ theo ngươi đến Nam Chiếu, ngươi viết một phong gia thư cho a gia của ngươi, bảo ông ấy để mắt kỹ Cửu đại thần." "Công chúa thật sự sẽ không trốn nữa chứ?" "Đã đi đến đây rồi." Na Lan Trinh thản nhiên nói: "Không còn đường để quay đầu lại nữa." Chỉ trong vài câu nói, các kỵ sĩ khác cũng đã chạy tới, hai người ngừng đối thoại, Na Lan Trinh kéo dây cương, đi thẳng về lều. Luân Nhược Tán nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt mãi không rời đi. ~~ Mặt trời lặn đang từ từ chìm xuống phía trên núi tuyết, dân chúng trong bộ lạc trên thảo nguyên vẫn đang bận rộn. Bỗng có một kỵ sĩ chạy về, trên người kỵ sĩ còn cắm một mũi tên. "Thủ lĩnh mau nhìn!" Châu Kiệt Cống Bố nghe tiếng gọi, vội chạy ra, nhận ra đây là một người trong bộ lạc cùng đi mua muối với nhi tử của hắn, vội xông lên đẩy những người khác ra, hỏi: "Nhi tử của ta đâu?" "Thủ lĩnh, chúng ta gặp La Truy, y dẫn đường cho thương đội người Đường, muốn... muốn giết chúng ta." "Nhi tử của ta đâu?!" "Chết... chết rồi." Châu Kiệt Cống Bố không thể tin được, nhưng cảnh tượng trước mắt không cho phép hắn không tin. Hắn sầm mặt đứng đó tiêu hóa tin tức này, bỗng chạy về nhà lấy một thanh đơn đao, xông thẳng đến nhà La Truy. Rất nhanh, trên thảo nguyên vang lên tiếng gào thét, tiếng van xin, tiếng khuyên can, tiếng khóc lớn... Sự hỗn loạn kéo dài không bao lâu, Châu Kiệt Cống Bố đã ra lệnh cho người trói Đức Cát Mai Đóa và hai đứa con của nàng lại, muốn giết bọn họ để tế con trai của hắn. "Thủ lĩnh chậm tay một chút, vẫn chưa tìm thấy La Truy." "Đúng vậy, nếu bây giờ giết, La Truy ngược lại càng không còn gì kiêng dè..." Mọi người trong bộ lạc đang bàn tán, bỗng thấy một đội kỵ sĩ chạy đến, thì ra là Luân Nhược Tán và thân tùy của y. Có thân tùy thúc ngựa lên trước, hỏi qua sự tình, Luân Nhược Tán nghe xong, nói: "Bảo bọn họ giao những tội dân này cho chúng ta." "Đại thần, trượng phu của nàng ta đã giết nhi tử của ta!" "Họ cũng là con dân của Thổ Phồn, là tài sản của Vương." Luân Nhược Tán quát: "Ai cho phép ngươi xử trí?!" Châu Kiệt Cống Bố vô cùng bất mãn, nhưng bất đắc dĩ, cũng đành phải giao người ra. Luân Nhược Tán sắc mặt trầm tĩnh, mang Đức Cát Mai Đóa và hai đứa con của nàng trở về lều trại. Y nghĩ ngợi, rồi đích thân đến ngoài lều của Na Lan Trinh bẩm báo sự tình. "Công chúa, ta nhớ tỳ nữ của người trên đường đến đây đã bệnh chết, nghĩ rằng người nếu cần người hầu hạ..." "Đây là nội vụ của Mao Ngưu bộ, ngươi không nên xen vào." Na Lan Trinh cách rèm lều nói: "Thủ lĩnh của Mao Ngưu bộ chết nhi tử, ngươi ngay cả cơ hội báo thù cũng không cho hắn. Chỉ vì chút lòng tốt đáng thương đó của ngươi, mà ngay cả nặng nhẹ cũng không phân rõ sao?" Luân Nhược Tán sững sờ, có chút lúng túng, hỏi: "Vậy... ta lại đưa người về?" "Vậy uy nghiêm của Vương ở đâu?" Na Lan Trinh nói: "Mau chóng lên đường đi." "Vâng..." Ngày hôm sau, đội sứ giả Thổ Phồn này chuẩn bị tiếp tục nam hạ. Châu Kiệt Cống Bố nhìn đoàn người đi xa, đối với việc Đức Cát Mai Đóa bị mang đi cũng đành bất lực, may mà hắn biết rõ đường đến Nam Chiếu hiểm trở, đám phụ nữ trẻ con này không thể nào sống sót đến nơi. Đối với hắn mà nói, điều quan trọng nhất lúc này là tìm được La Truy, báo thù cho nhi tử. ~~ Từ Mao Ngưu bộ đi về phía đông, vòng qua núi tuyết cao chọc trời, xuyên qua hiểm đạo, liền có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy xiết. Đó là sông Đại Độ, núi cao, vách hiểm, sông sâu, nước xiết. "Thủ lĩnh, ở đó!" Thi thể rơi ở bên dưới vách đá. Mấy người trong bộ lạc khó khăn lắm mới dùng dây thừng leo xuống mang thi thể lên, Châu Kiệt Cống Bố đưa mắt nhìn, có một thoáng né tránh, sau đó mới trợn to mắt nhìn thi thể. Vách đá không thấp, thi thể đã bị gãy nát, trước ngực cắm đến ba mũi tên. Trong lòng Châu Kiệt Cống Bố đau đớn tột cùng, hắn cúi xuống, tự tay rút mũi tên trên lưng nhi tử ra. Mũi tên đó kéo theo da thịt của con trai hắn, máu ứa ra. Nhưng là một người cha, lúc này hắn vẫn không thể để nước mắt tuôn rơi. Cùng bị bắn chết với nhi tử của hắn còn có mấy người, nhưng mũi tên trên người họ đều đã bị rút đi, chỉ có thi thể của con trai hắn rơi xuống vách đá là còn giữ lại mũi tên. Mũi tên rất nặng, đầu tên được tôi luyện vô cùng sắc bén. Hộ vệ mà thương nhân người Đường được La Truy giúp dẫn đường mang theo lại có vũ khí sắc bén như vậy sao? "Vượt sông, qua đó xem." Trên sông Đại Độ không có cầu, chỉ có thể đến nơi nước chảy hiền hòa để đi thuyền nhỏ vượt sông. Châu Kiệt Cống Bố vốn chỉ muốn truy tìm tung tích của La Truy, tuy nhiên, đợi hắn vượt qua sông Đại Độ, đi được một đoạn, lại phát hiện dấu chân trong sơn cốc hỗn loạn, cây cỏ chắn đường đều bị chém phăng. "Không đúng, thương đội sao lại đi lối này?" Trong lòng nảy sinh nghi ngờ, hắn lại quan sát kỹ hơn dấu vết mà đám người kia để lại, càng thêm kinh ngạc. Xem dấu vết này, lại có đến hơn ngàn người đã đi qua, mà là ít nhất hơn ngàn người, nếu đếm phân ngựa để lại, thì càng khó mà phán đoán rốt cuộc có bao nhiêu người. Đây đâu giống một thương đội? ~~ Trong sơn cốc, đoàn người đang nối đuôi nhau tiến lên. Vì phía trước lại là một đoạn đường hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, tốc độ lại chậm lại. Tiết Bạch cũng dừng bước, gãi gãi chân, dựa vào vách đá nghỉ ngơi một lát. Xa xa truyền đến mấy tiếng la hét, ngẩng đầu nhìn, có thể thấy cành lá trong tán cây rung động mấy cái. Từ góc nhìn của hắn, động tĩnh này rất nhỏ, nhưng trên thực tế bên kia lại vừa trải qua một cuộc giao tranh. Hồi lâu sau, Lý Thịnh từ phía sau chen lên, đi ngang qua Tiết Bạch thì gật đầu cười, chạy về phía Vương Trung Tự. Ca Thư Hàn lúc ở Trường An muốn thuyết phục Tiết Bạch đến Lũng Hữu, có một lần sau khi uống rượu chính là phái Lý Thịnh hộ tống Tiết Bạch, hai người trò chuyện qua loa, nhắc đến việc Lý Thịnh dùng một mũi tên bắn chết tướng địch trên tường thành, giành được danh xưng "vạn nhân địch". Y quả nhiên không phải nói khoác, lần này trên đường hành quân, gần như là bắn không trượt phát nào. Đương nhiên, ở địa thế này, nếu địch nhân đứng ngoài tầm bắn, thì cũng đành hết cách. Lúc này Lý Thịnh chạy đến trước mặt Vương Trung Tự, hành quân lễ rồi nói: "Gặp phải dân Thổ Phồn, bắn chết bốn tên, nhưng có hai tên ở xa quá, truy không kịp." "Chạy về phía bắc?" "Vâng." "Tiếp tục dò la đi." Bọn họ đang đi trên địa phận của Thổ Phồn, nhân mã lại không ít, muốn hoàn toàn che giấu động tĩnh đương nhiên là không thể. Nhưng bọn họ là đi công đánh Nam Chiếu, chỉ cần tin tức không truyền về phía nam là được. Thông thường mà nói, sẽ không có người dân bộ lạc nào thấy Đường quân, lại nghĩ đến việc chạy đến Nam Chiếu thông báo tin tức. Còn về việc Thổ Phồn vây bắt, dưới địa thế thế này, Thổ Phồn rất khó để điều động binh lực đến bao vây bọn họ trong thời gian ngắn... trừ phi tình cờ gặp phải một đội binh mã Thổ Phồn chặn ở phía trước. Điều thật sự khiến Vương Trung Tự lo lắng là sự sụt giảm quân số trên đường, cùng với quân nhu. Thấy đoàn quân nhất thời không thể đi qua đoạn đường hẹp này, Vương Trung Tự liền triệu tập các mạc liêu và hướng đạo đến. Lúc chờ đợi, hắn lắc đầu, cố gắng làm cho thần trí tỉnh táo hơn. Từ khi tiến vào vùng núi Xuyên Tây, hắn luôn cảm thấy không được thoải mái, hoa mắt váng đầu và buồn nôn dữ dội. Người có triệu chứng giống hắn có rất nhiều, mọi người vốn tưởng mới khởi hành đã bị trúng chướng khí, sĩ khí sa sút, nhưng Tiết Bạch nói đây gọi là "phản ứng cao nguyên", dần dần sẽ đỡ. Đỡ hay không, chỉ có thể cắn răng đi tiếp, nhưng sĩ khí coi như cũng ổn định được đôi chút. "Tiết soái." Vương Trung Tự quay đầu lại, thấy mọi người đều đã đến, ngoại trừ gã hướng đạo Thổ Phồn bị thu phục kia vẫn đang nghỉ ngơi ở bên khác, hắn bèn lên tiếng nói: "Bây giờ chúng ta vẫn chưa vượt qua sông Đại Độ, cho dù bị người Thổ Phồn phát hiện, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta, nhưng một khi vượt sông, tình thế liền khác, các ngươi cho rằng khi nào vượt sông là thích hợp?" "Thời cơ vượt sông rất quan trọng, chúng ta nếu vượt sông quá muộn, Thổ Phồn có thể phát hiện ra chúng ta, nếu quá sớm, hành quân ở bờ tây sông Đại Độ, xa không an toàn bằng bờ đông." Người lên tiếng trước lại là Nghiêm Vũ. Y chẳng bị sốc độ cao gì cả, vẫn giữ được tỉnh táo, lại nói: "Theo ta thấy, thay vì định rõ vượt sông ở đâu, không bằng xem phản ứng của người Thổ Phồn..." Lần này nam hạ, Đường quân phải vượt qua rất nhiều con sông, trong đó có hai con sông lớn nhất, một là sông Đại Độ, hai là sông Kim Sa. Sông Đại Độ ở đoạn cao nguyên Xuyên Tây này đầu tiên là chảy từ bắc xuống nam, sau khi qua Thạch Miên huyện thì chuyển hướng chảy về phía đông, một đường hướng đông hợp lưu vào Mẫn Giang. Theo chỗ Tiết Bạch biết, chính ở chỗ ngoặt của con sông này, có nơi thích hợp để vượt sông... hắn nhớ, Thạch Đạt Khai chính là ở nơi đó qua sông không thành, mà đi đến bờ diệt vong. "Chúng ta sẽ vượt sông ở đây." Tiết Bạch liền lấy bản đồ ra, dùng ngón tay chỉ vào một điểm, nhưng không nói ra được tên của nơi này. Cao Thích không khỏi tò mò, hỏi: "Vì sao?" "Ở đây thuận tiện vượt sông." "Tiết lang làm sao mà biết?" "Ta thấy được khi lật xem hồ sơ ở Hữu tướng phủ." "Hữu tướng phủ lại có cả loại văn thư này sao?" Dưới trướng Vương Trung Tự, Tiết Bạch bày mưu tính kế khác hẳn với mọi người, thường đưa thẳng ra kết quả, cũng không giải thích nguyên nhân, nhưng lần nào cũng ứng nghiệm. Điều này khiến tướng sĩ trong quân kinh ngạc vô cùng, kinh hãi như thấy thiên nhân. Nghiêm Vũ không phục người khác, nhưng chỉ phục Tiết Bạch, vốn dĩ về việc vượt sông còn có một bụng phân tích, lúc này đành thôi, nói: "Ta tán thành Tiết lang." Vương Trung Tự hỏi hướng đạo trong quân: "Chúng ta cách nơi này còn bao xa?" Hắn chỉ vào chỗ ngoặt của sông Đại Độ trên bản đồ. Gã hướng đạo đó lại lắc đầu, nói: "Tiểu nhân từng đi qua Trà Mã Cổ Đạo, nhưng con đường mà tiết soái đi đây không phải đường người thường đi, tiểu nhân cũng không dám ước lượng, sợ làm lỡ quân cơ." Vương Trung Tự nói: "Gọi gã hướng đạo Thổ Phồn kia lại đây." Một lát sau, một gã đàn ông Thổ Phồn trạc ba mươi tuổi bị dẫn tới, tay trái người này bị cụt nửa, chính là La Truy, lúc này vẻ mặt đầy sầu khổ, trong mắt ngập tràn lo lắng. "Bái kiến tướng quân." La Truy khẩu âm rất nặng, nhưng nói tiếng Hán vẫn khiến người ta có thể hiểu được. Vương Trung Tự lại chỉ vào bản đồ, hỏi: "Nơi này có thể vượt sông không?" La Truy không trả lời ngay, ánh mắt lóe lên mấy cái, cuối cùng mới gật đầu, nói: "Đó là nơi dễ vượt sông nhất, nhưng các người phải có thuyền." "Gần đây có thuyền không?" "Bộ lạc người Tủy ở bờ nam có lẽ có vài chiếc thuyền, không chắc lắm." "Chúng ta đến đó còn bao xa?" "Hai trăm dặm." "Tốt, tiếp tục dẫn đường đi." La Truy lại có vẻ không muốn. Y ban nãy đã muốn đưa ra điều kiện, nhưng vẫn bình tĩnh lại, trước tiên thể hiện giá trị của mình, lúc này bèn nói: "Chúng ta đã giao hẹn, ta vì ngài dẫn đường, ngài cho ta trà và thuốc." "Không sai." Vương Trung Tự nói, "Ngươi dẫn chúng ta đến nơi này vượt sông, ta sẽ giữ lời." "Bộ lạc, thê tử nhi nữ của ta ở ngay bờ đối diện, các người đáp ứng để ta về trước, kết quả lại đi giết nhi tử của thủ lĩnh ta." La Truy nói: "Bây giờ ta rất lo lắng cho người nhà của ta, không thể an tâm dẫn đường cho các người được..." "Láo xược!" Quản Sùng Tự lập tức mắng một tiếng, sải bước tiến lên, muốn cho La Truy một bài học, nhưng Vương Trung Tự lại đưa tay cản hắn lại. "Tiết soái." Quản Sùng Tự ghé tai nói: "Đường chẳng qua là đi dọc theo sông xuống, tên mọi này đã có dị tâm, không thể giữ, thả đi lại càng không được, không bằng giết đi." "Ngươi không cần bận tâm." Vương Trung Tự quát một tiếng, nói với La Truy: "Hỏi ngươi lại lần nữa, thật sự không muốn dẫn đường nữa?" "Ta làm tất cả những điều này là vì nhi tử của ta, bây giờ ta không yên tâm về nó, tuyệt đối không đi về phía trước nữa." "Vậy được, ngươi nói lộ tuyến cụ thể cho hướng đạo của ta, lĩnh thứ ngươi muốn rồi về đi." "Thật sao?" "Đi ngay lập tức, chậm một bước ta giết ngươi." La Truy lập tức bỏ đi, thấy tình cảnh này, rất nhiều người trong hàng ngũ tướng lĩnh đều không hiểu, hỏi Vương Trung Tự: "Tướng quân không lo lắng y làm lộ tin tức, dẫn bộ lạc Thổ Phồn đến truy đuổi sao?" "Ta tự có chừng mực." Vương Trung Tự liếc Lý Thịnh một cái, cũng không giải thích nhiều. Chuyện này ngay cả Tiết Bạch cũng không nhìn ra, mãi đến khi nói chuyện với Lý Thịnh mấy câu. "Ta đã phát hiện người của Mao Ngưu bộ bám theo sau rồi, tiết soái chính là cố ý thả La Truy đi." "Vậy thì tốt, ta còn tưởng tiết soái mềm lòng." "Người nhân từ không cầm quân, tiết soái chưa bao giờ mềm lòng." Lý Thịnh nói, "Mao Ngưu bộ đằng nào cũng đã phát hiện chúng ta rồi, không bằng cố ý tiết lộ tin tức, để bọn chúng biết chúng ta vượt sông ở đâu, để bọn chúng chuẩn bị thuyền kỹ càng..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang