Mãn Đường Hoa Thải
Chương 295 : Thiên thượng Lý Thái Bạch
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 07:16 01-10-2025
.
Đêm nay Lam Điền Dịch vô cùng náo nhiệt, sau khi trời tối còn có ba nhóm người đến, đều là những hán tử ăn mặc như khách thương, lúc này đang uống rượu ở đại đường.
Trong khách viện phía sau, Tiết Bạch mời lão giả vừa gặp ngồi xuống, hỏi: “Tiên sinh sao biết thần tiên trên trời đang lấy mặt trăng làm gương soi?”
“Thực không dám giấu.” Lão giả nghiêng người qua, mang theo giọng điệu có chút thần bí, vờ nghiêm túc nói: “Ta là Thái Bạch Kim Tinh chuyển thế.”
Tiết Bạch ngẩn người.
Nhìn lại đối phương, chỉ thấy lão giả nheo mắt một cách ranh mãnh, rồi cất tiếng cười ha hả.
“Không lừa tiểu lang tử đâu, trước khi ta ra đời, a nương của ta từng mơ thấy sao Thái Bạch trên trời rơi vào lòng bà ấy, chẳng phải là Tinh quân chuyển thế sao?”
Tiết Bạch cười hỏi: “Vậy tiên sinh là Lý Trường Canh?”
“Cớ gì lại là Lý Trường Canh?”
“Thái Bạch Kim Tinh cũng là một ngôi sao trên trời, Kim tinh, dân gian gọi là ‘Thái Bạch’, buổi sáng ở phía đông, tên là ‘Khải Minh’, buổi tối ở phía tây, tên là ‘Trường Canh’.”
“Ha ha ha, bây giờ là buổi tối, cho nên ta là Lý Trường Canh? Vậy nếu là ban ngày, ta lại là ai? Lý Khải Minh?”
“Có lẽ là… Lý Thái Bạch?”
Lý Bạch nghe vậy vô cùng vui vẻ, vuốt râu nói: “Tiểu lang tử hóa ra là biết ta sao?”
Tiết Bạch đáp: “Danh xưng Trích Tiên, đã nghe từ lâu.”
“Bao lâu?” Lý Bạch mỉm cười, trêu chọc hắn còn trẻ, nói: “Có được hai mươi năm không?”
“Một ngàn ba trăm năm.” Tiết Bạch nói, “Ta không lừa tiên sinh, ta cũng là thần tiên chuyển thế, từng thấy qua ngàn năm sau, những áng thơ của Trích Tiên vẫn được vạn người truyền tụng.”
“Hay, hay cho một ngàn ba trăm năm, tiểu lang tử còn khoác lác hơn cả ta, ha ha, ta viết ‘phi lưu trực há tam thiên xích’, e là viết còn ít quá.”
(‘Dòng thác ào ào đổ xuống từ độ cao ba nghìn thước’)
“Tiên sinh đã đến Lư Sơn rồi sao?”
“Vốn định đến Lư Sơn ẩn cư, nhận được thư tín của bằng hữu, đến Trường An bái kiến một người.” Lý Bạch nói, đột nhiên ngạc nhiên: “Ủa, sao ngươi biết?”
Tiết Bạch chớp mắt, nói: “Đã nói rồi, ta cũng là thần tiên chuyển thế.”
“Hóa ra là vậy.” Lý Bạch kinh hỉ, vỗ vỗ bàn, đưa tay chỉ, cười nói: “Ta biết ngươi là ai rồi!”
Tiết Bạch đành phải cười khổ.
Bạn chung của hai người quả thực rất nhiều, Đỗ Phủ, Vương Xương Linh, Cao Thích, Lưu Trường Khanh, Trương Ký, Ngọc Chân công chúa… có lẽ còn có cả Vương Duy. À, suýt quên Quách Thiên Lý.
Tóm lại, Tiết Bạch đoán Lý Bạch năm nay không đi Lư Sơn mà đến Trường An, e là có liên quan đến mình.
Hắn đang định mở lời nói rõ, lại nghe Lý Bạch nói thêm một câu.
“Ngươi và ta đã gặp nhau trên trời.”
“Hửm?”
“Không nhớ sao? Ta là Thái Bạch Kim Tinh, ngươi là Bật Mã Ôn.” Lý Bạch nghiêm túc nói: “Ngươi đại náo thiên cung, ta bắt ngươi luyện đan, nào ngờ bị ngươi đá đổ đan lô, thế là ngươi và ta cùng bị đày xuống phàm trần này…”
Chưa đợi y kể xong câu chuyện, Tiết Bạch đã tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Bạch cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn: “Hôm nay cố nhân tương kiến, chẳng phải là hữu duyên sao?”
“Tiên sinh cũng xem《Tây Du Ký》?”
“Tất nhiên là xem qua rồi, lần này đến Trường An, ta chính là muốn tìm gặp Tiết lang, người viết ra cuốn sách này.” Lý Bạch thu lại vẻ đùa cợt, trong đôi mắt già nua hiện lên chút tang thương, nhưng lại xen lẫn sự phấn chấn hừng hực, “Vương huynh mấy lần viết thư khuyên ta, thử lại một lần nữa, xem có thể giương ra hoài bão không.”
Tiết Bạch cũng nghiêm túc lại, hỏi: “Tiên sinh định làm thế nào?”
“Tất nhiên là nịnh bợ Tiết lang, mưu một chức quan.” Lý Bạch giọng điệu hào sảng, nói: “Ta phải viết một bài phú, tâng bốc hắn một phen.”
Tiết Bạch ngẩn người, nhìn qua, Lý Bạch nói ra câu này một cách tự nhiên, nhưng trong thần sắc lại không hề có vẻ nịnh hót, vẫn là khí chất phóng khoáng bất kham đó.
Đây là một người rất thấu đáo, biết quan trường là như vậy, cũng bằng lòng hạ mình để thích nghi, muốn thượng tiến thì có gì phải xấu hổ.
Vấn đề là, Lý Bạch tự cho rằng mình đã rất thích nghi, nhưng cái khí chất lãng mạn, tiêu sái như thiên mã hành không trên người y, khiến người ta hoàn toàn không cảm nhận được sự thoải mái khi được tâng bốc, ngược lại có cảm giác khó chịu vì bị khen một cách gượng gạo.
Nếu làm thượng quan của y, e là rất dễ cảm thấy “Y lại đang khen mình một cách trái lòng”, xa không bằng làm bằng hữu với y tự tại thoải mái, vì y đối với bằng hữu mới là dùng một tấm lòng chân thành.
“Đúng rồi, ta thất lễ rồi, vẫn chưa hỏi tên tiểu lang quân.”
“Ồ, ta là…” Tiết Bạch hoàn hồn, nói: “Ta cũng họ Lý, tên một chữ ‘Thiến’, vẫn chưa có tự. Trong các huynh đệ xếp thứ ba, tiên sinh cứ gọi ta ‘Tam lang’ là được.”
Trong lúc nói chuyện, hắn liếc nhìn Điêu Bính, Điêu Bính ngẩn ra một lúc, gãi đầu, gật gật, tỏ vẻ đã hiểu không được nói lung tung.
“Tam lang là một người thú vị.” Lý Bạch rất hứng khởi, nói: “Ta đã lâu lắm rồi chưa cùng ai đàm thiên thuyết địa một cách vô câu vô thúc như vậy, ngươi và ta coi như là vong niên giao, nào, uống thêm một chén.”
“Ta tửu lượng kém, chỉ có thể cùng tiên sinh uống… ba chén thôi.”
Tiết Bạch vốn định từ chối, đến cuối cùng lại hiếm khi phá lệ, hắn ở Hoa Ngạc Lâu còn chưa từng uống nhiều, vì vị thi tiên Lý Thái Bạch trước mắt này, mà tỏ thái độ nguyện uống thêm hẳn hai chén.
Lý Bạch đâu quan tâm những chuyện này, uống chưa đã, liền nói: “Hiếm khi gặp được tri kỷ, sao có thể không tận hứng? Thế này, ta làm một bài thơ, ngươi uống một chén rượu, thế nào?”
Tiết Bạch uống ba chén đã có chút say, cuồng ý nổi lên, nói: “Tiên sinh làm một bài, ta làm một bài, ai không làm ra được, người đó uống một chén.”
“Được!”
Lý Bạch mừng rỡ, trước tiên uống một chén, mở miệng liền ngâm.
“Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì? Ngã kim đình bôi nhất vấn chi.”
(Trời xanh có trăng từ bao giờ? Nay ta dừng chén hỏi một lời)
“Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc, nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy…”
(Con người ta có cố với cũng chẳng thể nào chạm tới được vầng trăng sáng, thế nhưng vầng trăng lại luôn dõi theo bước chân của con người)
Tiếng thơ trong trẻo, Tiết Bạch dụi dụi mắt, cảm thấy mọi thứ trước mắt thật không chân thực, Thi Tiên đang cùng mình đấu thơ.
Hắn không biết mình có tài năng gì, mà dám cùng Thi Tiên đấu thơ? Nhưng chính là, có một cảm giác chuyến đi này không uổng.
Lý Bạch hứng khởi, còn đem cả tưởng tượng “trăng là gương soi của thần tiên” lúc nói chuyện với Tiết Bạch vào trong thơ, ngâm rằng: “Hạo như phi kính lâm đan khuyết, lục yên diệt tận thanh huy phát.”
(Trăng sáng vằng vặc như một tấm gương bay lơ lửng đang soi chiếu xuống cổng son nơi cung trời. Làn sương lam tan biến hết, nhường cho ánh sáng trong trẻo của trăng lan tỏa)
Lại nghĩ đến hắn và Tiết Bạch đều là thần tiên chuyển thế, lúc ở trên trời nhất định cùng Hằng Nga thân thiết, bây giờ họ không còn ở đó, Hằng Nga chắc cũng cô đơn, thế là lại ngâm: “Bạch thố đảo dược thu phục xuân, Thường Nga cô thê dữ thùy lân?”
(Thỏ trắng giã thuốc thu lại xuân, Hằng Nga đơn chiếc cùng ai gần?)
Hai câu sau, càng khiến Tiết Bạch nghe mà ngẩn người.
“Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.”
(Người nay đâu thấy trăng xưa, trăng nay lại đã soi người ngàn năm.)
“Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy, cộng khán minh nguyệt giai như thử.”
(Người xưa và người nay cũng giống như dòng nước chảy, nối tiếp nhau không ngừng. Tất cả cùng ngắm một vầng trăng sáng, và đời nào cũng đều như vậy cả)
Tiết Bạch há miệng, có chút cảm thán.
Vì bài thơ này của Lý Bạch không được xem là nổi tiếng, nhưng chính bài thơ tiện tay làm ra này, đã khác với “thiên lý cộng thiền quyên” vượt qua không gian, tưởng tượng của Lý Bạch là vượt qua thời gian, y là cổ kim cộng khán nguyệt.
(“Dù cách xa nhau ngàn dặm, chúng ta vẫn cùng nhau chiêm ngưỡng một vầng trăng đẹp”)
Hơn nữa, ở đây quả thực là có cổ nhân, kim nhân.
Rồi Tiết Bạch lại lắc lắc đầu.
Hắn cảm thấy mình say rồi, mọi thứ trước mắt đều là mộng. Khi mộng tỉnh, hắn và Lý Bạch đều sẽ tan biến trong dòng sông dài của thời gian. Chỉ có thơ, mới có thể lưu truyền lại.
Trước mắt vạn sự đều là không, chỉ có thơ, lưu truyền một ngàn năm, lại lưu truyền thêm một ngàn năm.
“Keng.”
Một tiếng vang nhẹ, Lý Bạch đâu nghĩ nhiều những chuyện vẩn vơ đó, nâng chén chạm vào chén của Tiết Bạch, ngâm câu cuối cùng.
“Duy nguyện đương ca đối tửu thì, nguyệt quang trường chiếu kim tôn lý.”
(Chỉ nguyện lúc hát ca đối tửu, ánh trăng mãi chiếu trong chén vàng)
“Ha ha ha.”
“Đến lượt ta.”
Tiết Bạch mở miệng muốn ngâm thơ, nhất thời lại không ngâm ra được bài thơ có thể nối tiếp được ý cảnh của Lý Bạch, liền nói: “Vừa rồi nói ‘phi lưu trực há tam thiên xích’, viết về Lư Sơn phải không, ta nối một bài.”
Lý Bạch nâng chén của y đưa lên, cười tủm tỉm nói: “Vậy là ta hai bài.”
“Hảo, hai bài.”
Tiết Bạch quả thực uống một chén, nói: “Lư Sơn phải không? Ta tới đây.”
Hắn cười hai tiếng, đã có một bài thơ.
“Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng.”
(Nhìn ngang thành dãy, nhìn nghiêng thành đỉnh; xa gần, cao thấp, chẳng chỗ nào giống nhau)
“Bất thức Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung.”
(Không biết bộ mặt thật của Lư Sơn, chỉ vì thân mình đang ở trong ngọn núi này)
Ngâm xong, Tiết Bạch chỉ chỉ vào Lý Bạch, khoát tay nói: “Không biết bộ mặt thật của Lư Sơn, ngài, không biết.”
“Hảo thi, đáng uống một chén lớn!”
Lý Bạch nghe xong bài thơ này, trực tiếp cầm bút trên bàn, hành vân lưu thủy, một hơi viết lên tường, sau đó quay người nói với Tiết Bạch: “Ta ngâm hai bài, ngươi còn thiếu một bài.”
“Ta đã uống một chén.”
“Xem ta đây.” Lý Bạch ngửa đầu uống cạn một bầu rượu, từ trong ngực lấy ra một túi tiền, ném cho Điêu Bính, nói: “Mang thêm rượu, sướng thay! Sướng thay!”
Tiết Bạch thấy y ăn vạ, cũng mặc kệ, nghĩ đến gì ngâm nấy.
“Dạ ẩm Đông Pha tỉnh phục túy, quy lai phảng phất tam canh… đoạn sau quên rồi, tóm lại là… trường hận thử thân phi ngã hữu, hà thì vong khước doanh doanh. Tiểu chu tòng thử thệ, giang hải ký dư sinh.”
(Đêm uống ở Đông Pha tỉnh lại say, về đến nhà dường như canh ba… …Thường hận thân này chẳng phải của ta, bao giờ quên được chuyện đời. Thuyền con từ đây đi mất, gửi đời còn lại nơi sông biển.)
“Đây tính là nửa bài, ngươi còn phải uống nửa chén.”
…
Phía trên dịch quán, có mây che khuất mặt trăng, giống như thần tiên cúi mình soi gương, để lại bóng hình.
Đêm càng khuya, trong khách viện tiếng cười nói không dứt.
Tiết Bạch không nhớ mình đã đọc bao nhiêu bài thơ, sau khi say hắn cảm thấy mình là Tô Thức, ngâm “nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hành nhân” (đời người như quán trọ, ta cũng là khách qua đường), lại quên mất câu sau.
Hắn có lẽ chỉ là nửa Tô Thức.
Lý Bạch nghe xong, nhớ lại bài thơ làm lúc còn trẻ, cao giọng ngâm: “Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ dã; quang âm giả, bách đại chi quá khách dã. Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà?”
(Than ôi, trời đất này chỉ là một quán trọ cho vạn vật dừng chân; thời gian lại là gã lữ khách đi qua trăm thế hệ. Cuộc đời trôi nổi này ngắn ngủi tựa một giấc mộng, thì niềm vui có được là bao?)
Nửa Tô Thức trong đầu Tiết Bạch liền tỉnh táo lại, cao giọng ngâm: “Ký phù du vu thiên địa, miểu thương hải chi nhất túc… duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt, nhĩ đắc chi nhi vi thanh, mục ngộ chi nhi thành sắc, thủ chi vô cấm, dụng chi bất kiệt!”
(Kiếp người tựa con thiêu thân gửi mình trong trời đất, nhỏ nhoi như hạt kê giữa biển rộng... Nhưng hãy nhìn xem, ngọn gió mát trên sông và vầng trăng sáng giữa núi kia, tai có thể nghe thành tiếng, mắt có thể thấy thành hình. Đó là kho báu vô tận của tạo hóa, lấy đi không ai cấm đoán, dùng hoài chẳng bao giờ vơi!)
“Ha ha ha, tri kỷ! Tri kỷ! Nào, đừng dừng chén.”
Lý Bạch cũng say rồi, lảo đảo, vậy mà vẫn ngâm từng bài thơ, chuốc từng chén rượu.
Tiết Bạch quyết không uống nữa, hắn cảm thấy Tô Thức trong đầu đã say ngã rồi.
Bỗng nhiên.
“Để ta.”
Trong đầu Tiết Bạch, một người sải bước đến, là Tân Khí Tật.
“Tân Khí Tật, ngươi ra đây!”
“Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liệu thanh sơn kiến ngã diệc như thị.”
(Ta thấy núi xanh đa tình quyến rũ, ngỡ núi xanh thấy ta cũng như thế)
“Hay, hay!” Lý Bạch vỗ tay cười lớn, “Sau đó thì sao?”
“Tạc dạ tùng biên túy đảo, vấn tùng ngã túy hà như. Chỉ nghi tùng động yếu lai phù, dĩ thủ thôi tùng, viết…”
(Đêm qua say ngã bên gốc tùng, hỏi tùng ta say thế nào. Trong cơn mơ màng, ta ngỡ như cây tùng đang lay động, định tiến đến đỡ ta dậy, ta liền lấy tay đẩy nó ra, nói…)
“Nói gì?”
“Khỏi!”
Tiết Bạch hét lớn một tiếng, trong mắt say mờ ảo nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Tân Khí Tật đẩy mạnh Lý Bạch một cái, ngược lại chính mình ngã xuống đất, bên kia, Tô Thức đã say ngủ mê mệt, Bạch Cư Dị, Hàn Dũ và nhiều người khác say đến mức liên tục xua tay, tỏ vẻ không uống nổi.
Lý Bạch cười lớn, chỉ vào Tiết Bạch nói: “Dậy đi, ta làm thêm một bài thơ nữa ngươi mau dậy… Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên, ngọc bàn trân tu trực vạn tiền.”
(Trong chén vàng là rượu trong vắt, một đấu giá đến vạn tiền; trên mâm ngọc là sơn hào hải vị, giá trị cũng không kém)
“Bài thơ này, là ngài vừa mới làm sao?”
“Ha ha ha, tất nhiên, trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải!”
(Sẽ có lúc cưỡi trường phong phá sóng, treo thẳng buồm mây vượt biển xanh!)
Tiết Bạch đành phải chống đất, đưa mắt nhìn quanh, thấy một người, nói: “Lưu… Lưu Vũ Tích, ngươi ra đây.”
“Được.”
Lưu Vũ Tích ợ một tiếng rượu, đứng dậy.
Tiết Bạch loạng choạng đi mấy bước, lắc đầu lắc não.
“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân. Kim nhật thính quân ca nhất khúc, tạm bằng bôi tửu trường tinh thần.”
(Bên thuyền chìm nghìn thuyền lướt, trước cây khô vạn cây xuân. Hôm nay nghe ngài hát một khúc, tạm mượn chén rượu thêm tinh thần)
Tiếng nói vừa dứt, Lưu Vũ Tích đã ngã gục.
Lý Bạch đẩy đẩy Tiết Bạch, nói: “Đừng say, uống tiếp.”
“Tô Đông Pha? Tân Khí Tật?”
Tiết Bạch đành phải đẩy đẩy những người của mình, cuối cùng nói: “Ta thua rồi… Lý Thái Bạch, ngài đã thắng ta một ngàn ba trăm năm.”
“Ha ha ha, nào có thắng thua? Chỉ có tận hứng, nào, đến lượt ta.”
Tiết Bạch dụi dụi mắt, chỉ thấy Lý Bạch lảo đảo đứng lên bàn, dùng trí tưởng tượng thiên mã hành không của mình nhìn quanh những người bạn kia của Tiết Bạch, ngửa mặt lên trời cười lớn. (thiên mã hành không: ngựa trời chạy giữa không trung → bay bổng, phá cách, phóng khoáng, phi thường)
“Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.”
(Ngươi không thấy sao, nước sông Hoàng Hà từ trời cao chảy xuống, cuồn cuộn ra biển không trở lại.)
“Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.”
(Ngươi không thấy sao, trước tấm gương sáng nơi nhà cao cửa rộng, người ta buồn rầu cho mái tóc bạc, mới sớm vẫn còn đen như tơ, mà chiều đã hóa thành tuyết trắng.)
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.”
(Đời người khi đắc ý thì phải vui cho thỏa thích, chớ để chén vàng cạn trước ánh trăng)
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai.”
(Trời sinh ta ắt có chỗ dùng, ngàn vàng tiêu hết lại sẽ có)
“…”
Tiết Bạch say ngất.
Hắn như thể đã có một giấc mơ hoang đường, mơ thấy trong đình nhỏ này có rất nhiều người đang uống rượu thâu đêm, Lý Bạch kéo Tô Thức, Tân Khí Tật, miệng lẩm bẩm: “Tương tiến tửu, bôi mạc đình.” (Mang rượu ra, đừng dừng chén)
“Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính.” (Cùng quân hát một khúc, xin quân vì ta lắng tai nghe)
Hắn cảm thấy mình cũng có trí tưởng tượng không gò bó như Lý Bạch, vượt qua thời gian, không gian, quy tụ tất cả các thi nhân từ nhân của ngàn năm vào một chỗ.
Trong đó còn có một hai nữ thi nhân, mà hắn tưởng là Lý Thanh Chiếu.
Nhưng đối phương đến gần, hóa ra là Lý Quý Lan.
“Quý Lan Tử, thơ ngươi viết tuy hay, nhưng ở đây, không được đâu.” Tiết Bạch lẩm bẩm.
“Nhưng ta thích Tiết lang.”
Tiết Bạch liền tỉnh lại, chợt thấy đầu đau như búa bổ, như sắp nứt ra.
Nhìn quanh, hắn đã được khiêng đến giường trong khách phòng.
“Lang quân, ngươi tỉnh rồi.” Điêu Bính bước vào.
Tiết Bạch đỡ trán, hỏi: “Lý tiên sinh đâu?”
“Đã khiêng ngài ấy qua phòng bên cạnh, đang ngủ say. Lang quân, đêm qua ngươi chắc uống phải đến mười lăm chén chứ?”
“Nhiều vậy sao?”
“Chắc chắn có, tám vò rượu đều uống cạn. Mỗi vò rượu Lý tiên sinh uống, lang quân đều uống cùng không chỉ một chén.”
“Mấy ngày này tạm thời gọi ta là ‘Tam lang’, đừng để Lý tiên sinh biết thân phận của ta.”
Điêu Bính sững người một chút, nói: “Lang… Tam lang không từ biệt Lý tiên sinh sao? Ngài ấy đi Trường An, không thuận đường.”
“Chúng ta cũng không thật sự đi Triều Dương.” Tiết Bạch nói, “Hơn nữa ngài ấy đến là để tìm ta.”
Trong lúc nói chuyện, Điêu Canh cũng chạy đến, nhỏ giọng nói: “Hồ Lai Thủy đến rồi.”
“Để hắn vào.”
Không lâu sau, Hồ Lai Thủy ăn mặc như khách thương chạy đến.
Hồ Lai Thủy xuất thân là tiểu nhị của Phong Vị Lâu, vì lập công ở Yển Sư, nay đã là một trong những tiểu quản sự của thế lực ngầm của Tiết Bạch, hành sự ngày càng nhanh gọn.
“Lang quân, tiểu nhân giả làm thương đội, đêm qua nghỉ ở trấn Tiết Hồ phía tây, lúc mặt trời lặn, gặp một đội nhân mã đi về phía đông đang dò hỏi về lang quân, chắc là người của Lý Lâm Phủ.”
“Trong dự liệu.”
Hồ Lai Thủy nói: “Tiểu nhân giả vờ vô tình tiếp cận họ, nghe lén họ nói chuyện, phát hiện trong đó có người Hồ nói giọng phương bắc.”
“Người của An Lộc Sơn?”
“Chắc là vậy.”
Điêu Canh nói: “Lang quân, cẩu Hồ nhất định là vì chuyện của huynh đệ họ Cao mà phái người đến hại ngươi, giết bọn chúng đi?”
Nghe lời nói lỗ mãng của huynh đệ, Điêu Bính nhíu mày, thầm nghĩ lang quân là người có thân phận, làm sao có thể hành sự vô pháp vô thiên như vậy? Lúc ở Trường An…
“Giết.” Tiết Bạch nói.
“Vâng.”
Hồ Lai Thủy nhận lấy bài phù của Tiết Bạch, tự đi sắp xếp.
~~
Dùng bữa sáng xong, Tiết Bạch còn an bài một vài sự vụ.
Tuy hắn bị biếm trích, nhưng thế lực ngầm của mình vẫn phải duy trì, ví như chuyện luyện đan hắn cũng không buông được, trong lòng muốn đi xem một chút.
Đến gần giờ ngọ, Lý Bạch mới lảo đảo đi ra, bước vào khách đường, ngây người nhìn những câu thơ trên khắp tường.
Tiết Bạch lại xoa trán, thầm nghĩ uống rượu cùng Lý Bạch thật quá thiệt thòi. Sau cơn say đêm qua Lý Bạch dù sao cũng rảnh rỗi, một chầu rượu có thể giết được hai ngày thời gian, còn mình tửu lượng vừa kém, công việc phải lo lại nhiều… Lần sau không thể như vậy nữa.
Đang nghĩ ngợi, Lý Bạch đã gọi chủ điếm, lại gọi thêm một bữa rượu thịt.
“Lý tiên sinh, định đến Trường An sao?”
“Phải đó.”
Lý Bạch vừa tỉnh dậy đã không còn hứng khởi như đêm qua, cảm thấy có chút sầu muộn, đi đến bên cửa, ngẩng đầu nhìn về phía tây, trong ánh mắt mang theo sự khao khát và bi ai.
Y hoài niệm Trường An, nhưng lại e sợ Trường An.
“Tổng vị phù vân năng tế nhật, Trường An bất kiến sử nhân sầu.”
(Phù vân u ám che trời, Trường An chẳng thấy, dạ sầu khôn nguôi.)
“Lý tiên sinh muốn đi tìm vị Tiết Bạch kia sao?”
“Không sai.”
Tiết Bạch nói: “Nhưng ta vừa nghe các thương nhân đi ngang qua nói, Tiết lang đã bị biếm quan rồi, không thể tiến cử Lý tiên sinh vào triều được nữa.”
Lý Bạch vậy mà lại cười một cách phóng khoáng, như thể sớm đã chấp nhận số mệnh không thể giương ra hoài bão của mình.
Y vung tay, tạm thời xua đi sự không cam lòng trong tim như xua đi một áng mây bay.
“Đã đến đây rồi, đến Trường An kết giao với hắn cũng tốt, cũng gặp gỡ vài người bạn cũ.”
“Nhưng ta còn nghe nói, Tiết Bạch đã bị biếm đến Triều Dương, Vương Xương Linh đã đến mạc phủ Lũng Hữu.”
Lý Bạch dường như bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, cười ha hả, nói: “Không sao, tùy hứng mà đến, tùy hứng mà về. Có thể quen biết Tam lang, quả không uổng chuyến đi này.”
Vừa lúc rượu và thức ăn được mang lên, y dần dần lấy lại hứng khởi, gọi Tiết Bạch: “Nào, ngươi và ta lại uống một trận, say một trận cho thỏa.”
“Không thể uống nữa rồi, ta định hướng về phía đông du ngoạn…”
“Cùng đi thì sao?” Lý Bạch sang sảng nói: “Lúc ta còn trẻ cũng như ngươi, vác kiếm rời quê, từ biệt người thân du ngoạn phương xa, nay đã đi khắp các ngọn núi con sông nổi tiếng của Đại Đường, Tam lang muốn đi đâu, ta tiễn ngươi một đoạn.”
“Sẽ không làm lỡ việc của tiên sinh chứ?”
“Gọi ta là ‘Thái Bạch huynh’, hôm nay chuyện ta muốn làm nhất, chính là cùng vị vong niên giao này du ngoạn sơn xuyên.”
“Được.” Tiết Bạch nói: “Ta không muốn rẽ về phía tây, cũng không muốn qua Lam Quan, Thái Bạch huynh cho rằng đi đâu du ngoạn là thích hợp?”
“Đi về hướng đông bắc, vòng qua phía đông Ly Sơn, đến Hoa Sơn thì sao?”
“Được.”
Hai người vậy mà lại tùy ý thay đổi hành trình của mình như vậy, hướng về phía đông đến Hoa Sơn.
Tiết Bạch có lẽ có mục đích khác, còn Lý Bạch thì thực sự tiêu sái.
~~
Từng tốp từng tốp người lần lượt rời khỏi Lam Điền Dịch, trong dịch quán yên tĩnh hơn nhiều.
Buổi chiều, có một đội đại hán cưỡi ngựa đến, dùng trà nước, chỉ hỏi thăm tung tích của một vị lang quân tuấn tú đi về phía nam rồi vội vã rời đi.
Trong dịch quán, có người trong số các thương nhân còn ở lại nhìn thấy cảnh này, lập tức liếc mắt ra hiệu, một bóng người lặng lẽ tách ra, băng theo lối mòn trong rừng, đi báo cho đồng bọn ở phía trước bố trí mai phục.
“Những hán tử này, hùng hùng hổ hổ, cũng không biết trên đường này sơn tặc thổ phỉ có nhiều không.”
Nửa canh giờ sau, lại có mấy cô nương xinh đẹp giả nam trang chạy đến.
Các nàng rõ ràng không quen với việc đi đường vất vả, mệt không nhẹ, vào Lam Điền Dịch nghỉ ngơi.
“Dám hỏi chủ điếm, có thấy một vị lang quân trẻ tuổi anh tuấn…”
“Nghe nói là đi về phía Lam Quan rồi.”
“Chủ điếm trả lời nhanh như vậy, có phải đã có người đến hỏi thăm qua?”
“Tiểu nương tử làm sao biết?”
“Bọn họ đi được bao lâu rồi?”
“Khoảng giữa trưa.”
Lý Đằng Không thực ra là từ chỗ Lý Tụ biết được An Lộc Sơn đã phái người đuổi theo Tiết Bạch, trong lòng lo lắng, muốn chạy đến báo cho Tiết Bạch một tiếng.
“Thập Thất Nương, ngươi mau đến xem.” Hiểu Nô đột nhiên tiến lên nói.
Lý Đằng Không liền theo nàng đi về phía khách viện phía sau, chỉ thấy phía trước khá náo nhiệt, một số thư sinh đi đường đều tụ tập trong sảnh chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
“Trong một đêm, mà có thể làm ra nhiều bài thơ hay như vậy, e là thần tiên.”
“Tùy ý chọn một câu trong đó, đều hơn xa ta mười năm trau chuốt, xuân thí năm nay, không thi cũng được, haiz!”
“Rốt cuộc là ai viết vậy.”
Một lát sau, có một khách thương đi tới, nói: “Những bài thơ này, là do Lý Bạch và Tiết Bạch đấu tửu lưu lại.”
“Cái gì?!”
“Các vị hãy nghe ta kể chi tiết. Năm Thiên Bảo thứ tám, Tiết Bạch nhậm chức Giám sát ngự sử, tra ra Kim ngô tướng quân Lý Diên Nghiệp giữ lại tấu chương của Vân Nam thái thú Trương Kiền Đà, nguyên là Nam Chiếu Vương Các La Phượng muốn phản Đại Đường, Tiết Bạch dám thẳng thắn can gián, bị biếm đến Triều Châu, đi ngang qua Lam Điền, gặp gỡ Lý Bạch, để lại những câu thơ truyền thế này, các vị có thể sao chép, lưu truyền, vì bậc thánh minh mà trừ đi tệ sự…”
Lý Đằng Không nghe vậy, không khỏi liếc nhìn vị khách thương này, dự cảm đây là người của Tiết Bạch.
Đối phương dường như cũng nhận ra nàng, khẽ gật đầu.
Nàng liền đi qua, nhỏ giọng hỏi mấy câu.
Bên kia, Lý Quý Lan đang ngây người nhìn những bài thơ trên tường, chỉ cảm thấy mình sắp phát điên.
Nghĩ đến đêm qua Tiết lang chính là ở đây đấu tửu, ngươi một chén ta một chén đối ẩm, làm thơ, lòng nàng vô cùng ngưỡng mộ, cảm thấy nếu có thể có mặt, giảm thọ mười năm cũng cam lòng.
“Thiên thượng Lý Thái Bạch, nhân gian Tiết công tử.”
Nàng khẽ lẩm bẩm lời bình trước đây của Ngọc Chân công chúa, thầm nghĩ sư phụ quả thực quá có tuệ nhãn.
“Quý Lan Tử, đi thôi.”
“Ta xem thêm chút nữa.”
“Ngươi muốn ở đây xem thơ, hay là muốn đi tìm người.”
“Đi thôi.” Lý Quý Lan lưu luyến quay đầu lại.
Ra khỏi Lam Điền Dịch, đi được một đoạn đường, sắp đến ngã ba phía trước, Lý Đằng Không quay đầu nhìn quanh, thấy trên quan đạo không có ai khác, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến Hoa Sơn.”
“Tại sao? Không tìm Tiết lang nữa sao? Hắn…”
“Hắn đang ở Hoa Sơn.”
~~
Cùng lúc đó, trên con đường đi về phía nam đến Lam Quan, đang có hai nhóm người chém giết lẫn nhau.
“Gặp phải sơn tặc! Mau đi gọi thủ quân của Lam Quan…”
“Phập.”
Kiều Nhị Oa bịt mặt, hai tay cầm mạch đao cán dài chém mạnh xuống, chém một đại hán ngã xuống đất.
Hắn vốn chỉ là một nông dân bình thường, nay lại đã có thể giết người không chút biểu cảm.
Không khó, dựa vào đông người và có vũ khí, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của thủ lĩnh, giữ kỷ luật là được.
“Bồi thêm một nhát, đừng để lại người sống!”
“Lột sạch tài vật quần áo của bọn chúng mang đi!”
Một nhóm người chỉ huy có trật tự, hành động nhanh chóng, rất nhanh đã ẩn vào trong rừng núi.
Ngay ngày hôm sau, những vật dụng lột được từ trên người kẻ chết đã được gửi đến thành Trường An.
…
Thành Trường An.
Đỗ Cấm nhặt một tấm bài phù kỳ lạ khắc hình ngọn lửa lên xem một lúc, rồi cất đi.
“Truyền tin đồn ra ngoài, nói An Lộc Sơn phái người truy sát Tiết Bạch.”
Đỗ Xuân nói: “Có tác dụng không? E là bọn họ sẽ không tin.”
“A tỷ nói là Thánh nhân và Ca Nô không tin sao?”
“Phải.”
“Không cần bọn họ tin.” Đỗ Cấm nói: “Chỉ cần có thể gây ra thanh thế là được, thứ chúng ta muốn không còn là thánh quyến, mà là danh vọng. Tin tức truyền ra, sau này mỗi một người ghét An Lộc Sơn, đều sẽ nghiêng về phía Tiết Bạch, đây chính là chúng vọng sở quy.”
Trong lúc nói chuyện, Đạt Hề Doanh Doanh vội vã chạy đến.
“Chuyện gì?”
“Thánh nhân chiếu cáo thiên hạ, nay trăm họ đều an lạc, biên cương đã ninh tĩnh, lại vì vạn phương khẩn khoản, khó lòng trái với tấm lòng của đông đảo kẻ sĩ, năm nay tháng mười một sẽ phong thiện Tây Nhạc.”
“Biết rồi, đi tra cụ thể đi.”
“Vâng.”
Sau khi Đạt Hề Doanh Doanh đi, tỷ muội nhà họ Đỗ nhìn nhau, Đỗ Xuân lo lắng nói: “Nếu như vậy, e là Thánh nhân càng sẽ không thừa nhận Nam Chiếu có biến rồi.”
Đỗ Cấm chế nhạo: “Chính là như vậy, đến lúc đó càng khiến hắn không xuống đài được.”
~~
Hoa Âm huyện.
Trong và ngoài huyện thành đang vô cùng náo nhiệt, nhìn đâu đâu cũng thấy các thương nhân, dân phu đẩy xe cút kít vận chuyển vật tư.
Tiết Bạch và Lý Bạch không vào thành, ngồi ở một quán rượu nhỏ ngoài thành, đợi Điêu Bính đi dò hỏi về.
“Lang quân, Hoa Âm huyện không còn khách điếm nào nữa.”
Lý Bạch hỏi: “Cớ gì?”
“Nghe nói Thánh nhân muốn phong thiện Tây Nhạc, việc này được chuẩn bị mấy năm rồi, hồi tháng giêng, các đại thần trong triều liên tục can gián, nên rất nhiều người đã sớm hay tin. Ai cũng hy vọng có thể nhân dịp này tìm một cơ hội tiến thân.”
“Tìm cơ hội tiến thân?”
Lý Bạch lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phảng phất như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian y làm Hàn lâm đãi chiếu.
Cuối cùng, uể oải lắc đầu.
Nhưng không đợi Tiết Bạch định an ủi, y đã cười nói: “Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân… Ở Lam Điền Dịch có được câu thơ này của Tam lang, quả là một niềm an ủi lớn trong đời.”
Tiết Bạch thực ra sớm đã nhớ thành “trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, trực quải vân phàm tế thương hải”, nào ngờ sau khi say ngược lại có thể đọc ra được câu gốc.
(Bên thuyền chìm nghìn thuyền lướt, buồm mây thẳng lái vượt trùng xanh.)
Lý Bạch đột nhiên hào khí nổi lên, nói: “Đêm đó ta đã ăn vạ, dùng một bài thơ cũ, hôm nay ngươi và ta cũng không cần ở dịch xá nữa, ngay tại quán rượu này uống rượu thâu đêm, tiếp tục lấy rượu làm bạn với thơ, thế nào?”
Tiết Bạch đã không chơi nổi nữa rồi, tửu lượng và thi tài đều không được.
Hắn quay đầu nhìn về phía dãy núi cao xa xa, nói: “Không đến Hoa Âm huyện nữa, trực tiếp lên Hoa Sơn, Thái Bạch huynh có nhã hứng không.”
“Xả mệnh bồi quân tử.”
Cả hai đều không phải là người được nuông chiều từ nhỏ, liền định nhân lúc trời chưa tối, lên Hoa Sơn trước. Đêm đến xem có thể tìm được một đạo quan trong núi, hoặc dứt khoát ngủ ngoài trời.
Lý Bạch từ khi còn trẻ đã vác kiếm rời quê, du ngoạn thiên hạ, nên kinh nghiệm leo núi vô cùng phong phú, y đã từng đặt chân đến Hoa Sơn, vì vậy trên đường đi, y liền tùy hứng kể lại những tao ngộ ngày trước.
Khi y kể về một ngọn danh sơn, không chỉ bằng trí tưởng tượng thiên mã hành không mà điểm tô cho nó những sắc màu đẹp lạ thường, điều y nói đến nhiều hơn lại chính là những người bằng hữu, và cả những vần thơ lai láng đã ra đời.
Câu chuyện phiếm du từ Hoa Sơn đến tận Nga Mi Sơn, phong cảnh gói trọn trong câu thơ “Nga Mi sơn nguyệt bán luân thu” (trăng non nửa vầng trên núi Nga Mi), và khi y nhớ bằng hữu, liền sẽ ngay trong đêm đi thuyền tìm thăm…
Tiết Bạch đang nghe say sưa, phía trước đột nhiên có một đội người khiêng hơn mười cỗ quan tài đi qua, chặn mất đường đi.
Trong đội ngũ, vậy mà còn có thể thấy một vị quan mặc lục bào, chắc hẳn là Hoa Âm huyện lệnh.
Lý Bạch vô cùng tò mò, kéo một người qua đường hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Huyện lệnh khiêng quan tài, chết nhiều nhân vật lớn lắm sao?”
Ngay cả khi hỏi câu này, tư thế của y vẫn vô cùng tiêu sái, có phần không ổn.
May mà không có ai chết.
“Thánh nhân hạ chiếu phong thiện Tây Nhạc rồi! Huyện tôn đang chuẩn bị đó.”
Tiết Bạch hỏi: “Huyện lệnh định tử gián Thánh nhân sao?”
“Làm sao có chuyện đó được? Đây là đại sự có lợi cho cả huyện, lang quân nghĩ xem, đến lúc đó văn võ cả triều đều sẽ theo ngự giá đến, đường lên Hoa Sơn không dễ đi, vạn nhất chết mấy vị trọng thần triều đình, huyện lệnh nhất thời không tìm được quan tài, là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ đó…”
“Hắn thật là chu đáo.”
Tiết Bạch cũng không biết nên có cảm nghĩ gì, cuối cùng, chỉ có thể đánh giá một câu như vậy.
Một vị nhất huyện chi chủ, vì để chiều theo thánh ý, mà sớm đã chuẩn bị chu đáo như thế, lo gì không được thăng quan?
Lý Bạch thì cất tiếng cười ha hả, ngâm rằng: “Dao duệ song thái phượng, uyển luyến tam thanh cầm. Vãng hoàn Dao Đài lý, minh vũ Ngọc Sơn sầm. Dĩ hoan Tần Nga ý, phục đắc Vương Mẫu tâm. Khu khu Tinh Vệ điểu, hàm mộc không ai ngâm.”
(Xa lượn đôi phượng sặc sỡ, quấn quýt ba chú chim xanh. Qua lại trong Dao Đài, hót vang trên Ngọc Sơn. Để dỗ dành Tần Nga, lại được lòng Vương Mẫu. Thương thay chim Tinh Vệ, ngậm gỗ suông ngâm sầu.)
(Đôi phượng, chim xanh là ẩn dụ cho những kẻ được sủng ái, gặp thời, con đường thăng tiến dễ dàng.
Tinh Vệ là ẩn dụ cho người thi sĩ (Lý Bạch) - ôm ấp hoài bão lớn lao, nỗ lực không ngừng, nhưng không gặp thời, không được công nhận, cuối cùng công sức chỉ là uổng phí, còn lại nỗi buồn thương, ai oán.)
Người khác không hiểu ý thơ của y, Tiết Bạch lại nghe ra được sự châm biếm trong đó. Chế giễu Hoa Âm huyện lệnh là phượng hoàng sặc sỡ biết làm vui lòng Vương Mẫu, còn y thì là con chim Tinh Vệ ngậm gỗ một mình kêu than.
“Đi thôi.”
Đợi đội ngũ khiêng quan tài rời đi, họ tiếp tục lên Hoa Sơn.
Giương mắt nhìn, từ xa tít tắp đã có thể trông thấy tòa Hoa Sơn Từ vẫn đang được xây dựng, nguy nga đứng trên đỉnh núi, như thể văn trị võ công của đương kim thiên tử đã chạm đến đỉnh cao nhất của triều Đại Đường này vậy…
__________
*văn trị võ công: sự nghiệp cai trị đất nước và mở mang bờ cõi.
.
Bình luận truyện