Mãn Đường Hoa Thải
Chương 294 : Chinh tích
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 16:34 29-09-2025
.
Trong con đường bí mật vừa mới đào xong vẫn còn thoang thoảng mùi đất ẩm, Tiết Bạch và Đỗ Cấm nắm tay nhau đi đến cuối, lật phiến đá xanh lên, bên ngoài là một nhà kho trong Phong Hối Hành ở Đông Thị.
Rời khỏi nhà kho, bên ngoài cửa đã có xe ngựa sang trọng của Quắc Quốc phu nhân phủ đậu sẵn, người đánh xe là huynh đệ họ Điêu. Lên xe ngựa, vén rèm nhìn lại phía sau, có thể thấy trong đám đông có bóng người đang thập thò nhìn về phía này.
“Làm kín kẽ đến đâu, bọn họ cũng có thể đoán được ngươi đã gặp Lý Tông.” Đỗ Cấm nói.
“Không có chứng cứ, đoán được thì sao?” Tiết Bạch nói: “Lý Tông không có ngôi vị thái tử, ta không có quyền lực của Vi Kiên, ngươi không có binh quyền của Hoàng Phủ Duy Minh, Ca Nô có giỏi thì lại dựng lên một vụ đại án nữa cho ta xem?”
Đỗ Cấm đã nhiều lần thấy Lý Lâm Phủ loại trừ chính địch, vẫn có chút lo lắng, nói: “Ngươi bị đày đến Hải Dương, giả bệnh e là không kéo dài được.”
Nàng dùng hai chữ “đày đi”, vì việc bị biếm ra Hải Dương là sự trừng phạt cho việc Tiết Bạch chỉ thị Vương Xương Linh đăng báo, e là không phải từ quan là có thể tránh được.
Hải Dương huyện thuộc Triều Dương quận, thuộc về Lĩnh Nam đạo, nếu Tiết Bạch thật sự đi, chết ở đó chỉ cần nói một câu nhiễm chướng khí mà chết, Quắc Quốc phu nhân có ra mặt cũng vô dụng.
“Kéo dài đến khi Các La Phượng phản loạn là đủ rồi, nhìn lại những xung đột giữa Nam Chiếu và triều đình từ sau năm Thiên Bảo thứ tư, là biết nó nhất định sẽ phản. Triều đình cho rằng có thể khống chế cục diện thôi, nhưng ngươi xem bộ dạng của hôn quân dung thần này, khống chế được sao?” (hôn quân dung thần: vua ngu muội, tôi bất tài)
“Dù vậy, Lý Long Cơ e là sẽ không nguôi giận với ngươi, lần này ngươi quá không nể mặt hắn rồi.”
“Vậy thì, bức bách hắn.” Tiết Bạch lẩm bẩm: “Thời đại khác rồi.”
“Khác gì?”
“Vị thiên tử đã quét sạch sự hỗn loạn của Võ Chu, khai sáng thịnh thế, từng khiến thế nhân vô cùng sùng bái, ba mươi mấy năm qua người ta phủ phục dưới chân hắn, xem hắn như thần minh, loại uy vọng này đã che đậy quá nhiều sai lầm, thế nhưng một khi có người dám đứng lên chọc một cái, sẽ phát hiện ra rằng bùn đất và cỏ khô bên trong pho tượng thần đã khô héo giòn mục, chỉ cần chạm nhẹ là sụp đổ.”
Đoạn văn này, ngay cả Đỗ Cấm cũng không thể hiểu được.
Trong mắt đại đa số người, đương kim Thánh nhân vẫn cao cao tại thượng, thần dân Đại Đường và tứ hải phiên di đều phải xem sắc mặt hắn mà hành sự, thuận theo ý Thánh nhân là có tất cả, đây cũng chính là nguyên nhân quyền thế của Hữu tướng ngút trời.
Tiết Bạch đang cược rằng Thánh nhân đã suy yếu, sẽ thỏa hiệp.
Đỗ Cấm không dám chắc lần này hắn thắng hay bại, dùng giọng điệu trù ẻo lẩm bẩm: “Biết không? Ta vậy mà không đợi được xem Nam Chiếu phá vỡ sự tự tin của cặp hôn quân nịnh thần này.”
“Ta ngược lại hy vọng mình đoán sai rồi.” Tiết Bạch nói.
Nếu xã tắc Đại Đường sụp đổ, hắn biết việc xoay chuyển càn khôn rất khó, ngược lại, nếu đại cục vẫn có thể khống chế, cá nhân hắn thực ra còn rất nhiều lối thoát.
~~
“Hải Dương huyện? Lĩnh Nam?”
Ca Thư Hàn tỉnh dậy sau cơn say, đầu vẫn đau dữ dội, trong lúc mơ màng nghe Tào Bất Già kể lại những lời đồn đại gần đây trong thành Trường An, nghi hoặc hỏi rõ ngọn ngành.
“Lý Bí đã rời đi rồi, sao Tiết Bạch lại bị biếm?”
Người đời đánh giá chức quan to hay nhỏ là nhìn vào vị thế thực tế chứ không phải phẩm cấp, Ngự sử đài là nha môn trung ương quan trọng, Lĩnh Nam là nơi xa xôi, e là Triều Dương thứ sử trong mắt mọi người còn không bằng một vị thị ngự sử, đây rõ ràng là giáng chức, mà nói thẳng ra, chẳng khác nào đi đày.
“Về đến Trường An là tối ngày uống rượu.” Tào Bất Già ném mấy tờ báo lên giường, “Cả thành đều đang bàn tán, chỉ có ngươi, say như chết, tự mình xem đi.”
Nàng thực ra không biết chữ, cũng không quan tâm gì đến Tiết Bạch, Lý Bí, chỉ là chuyện này ầm ĩ khắp thành, nàng cho rằng Ca Thư Hàn đang giữ chức Ngự sử đại phu cũng nên biết, đặc biệt mua báo về.
“Nhiều vậy.” Ca Thư Hàn xoa đầu, lướt qua một lượt, lẩm bẩm: “Hóa ra không phải vì trực gián trước ngự tiền, mà là muốn nổi danh, không màng lợi hại rồi.”
“Trả ta.”
“Sáng sớm tinh mơ, đầu còn đang đau.”
“Ta nói, trả tiền cho ta! Tiền mua báo!”
Ca Thư Hàn tiện tay chỉ vào bộ quần áo trên đất, túi tiền của hắn ở trong đó. Lần này về Trường An, Thánh nhân ban cho rất nhiều tiền bạc, hắn gần như đều chia cho tướng sĩ dưới trướng, phần còn lại cũng tiêu xài lung tung.
Hoàn toàn không để ý Tào Bất Già lấy đi bao nhiêu tiền, lúc này trong đầu hắn có một ý tưởng, càng nghĩ, càng thấy khả thi.
“Mặc quần áo cho ta, ta ra ngoài một chuyến.”
“Lão nương thấy lạ thật đấy, ngươi mua một tỳ nữ Tân La hầu hạ không thoải mái hơn sao?”
“Tỳ nữ Tân La quá non nớt, không chịu nổi gió sương hồ Thanh Hải…”
Ca Thư Hàn sai thuộc hạ dò hỏi một phen, ra khỏi cửa, cưỡi lên tuấn mã, thẳng tiến đến Tiết trạch ở Tuyên Dương phường.
Đến nơi, Kiềm Nhĩ Đại Phúc tiến lên gõ cửa, Ca Thư Hàn nhìn quanh một lượt, liền phát hiện có người đang theo dõi Tiết trạch, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm.
“Tướng quân, Tiết lang bệnh rồi, nói là sẽ đến bái kiến tướng quân muộn một chút.”
“Ta tiện thể đến thăm bệnh, đợi một lát cũng không sao.”
Kiềm Nhĩ Đại Phúc không hiểu sao tướng quân lại kiên nhẫn và hạ mình như vậy, nhưng vẫn tiến lên hỏi lại, không lâu sau, tôi tớ trong Tiết trạch liền nghênh đón bọn họ vào trong sảnh ngồi đợi.
Đợi như vậy, đủ cả nửa canh giờ, giữa chừng Quắc Quốc phu nhân sai người đến Tiết phủ đưa thuốc, sau đó, Tiết Bạch mới khoác áo khoác dài ra ngoài.
“Thứ cho ta thất lễ, làm phiền Ca Thư đại phu đợi lâu.”
“Ha ha, ta đột ngột đến, không báo trước.” Ca Thư Hàn cười sang sảng: “Ngược lại làm phiền ngươi ‘đang bệnh’ phải ra gặp ta.”
Nói rồi, hắn thái độ thân thiết vỗ vỗ Tiết Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Đây là giả vờ, hay là bị moi rỗng?”
“Lo lắng quốc sự, đêm không ngủ được.”
Ca Thư Hàn không đáp lại những lời giả dối này, nói: “Ta đến đây, muốn mời ngươi đến mạc phủ của ta làm việc.”
“Ta đã được bổ nhiệm làm Hải Dương huyện lệnh rồi.”
“Ngươi đừng nói với ta những lời khách sáo.” Ca Thư Hàn nói: “Chúng ta đều biết, chức vị Hải Dương lệnh đó là Hữu tướng gõ đầu ngươi, lần này ngươi làm quả thực quá đáng, người khác không dám nói giúp ngươi, nhưng ta dám. Chỉ cần gật đầu, những chuyện khác không cần quan tâm, chỉ đợi đến Lũng Hữu làm việc, quan chức không dám nói chắc, tệ nhất cũng là một chức Doanh điền thủy vận tuần quan, sính tiền hậu hĩnh, ba mươi vạn tiền.”
“Đa tạ mỹ ý của tướng quân.” Tiết Bạch nói, “Ta xin giới thiệu cho tướng quân một nhân tài, thế nào?”
“Ai?”
“Đãn sử long thành phi tương tại.”
“Vương Xương Linh? Tốt!” Ca Thư Hàn cười lớn: “Ngươi cùng hắn đến dưới trướng ta, đem cả những thuộc hạ có thể bị liên lụy đến, Lũng Hữu dung nạp được tuấn tài thiên hạ!”
Ánh mắt Tiết Bạch nhìn qua, từ trên người hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự hào khí của Đại Đường.
Tiếp đó, hắn không khỏi nghĩ, những năm nay có bao nhiêu nhân tài không được triều đình dung nạp đã được các biên trấn thu nhận như thế này. Ca Thư Hàn không ngại vì nước mở rộng biên cương, An Lộc Sơn thì sao?
Hắn thu hồi suy nghĩ, không đồng ý chuyện này, mà nói: “Hữu tướng có thể tha cho Vương Xương Linh, nhưng sẽ không tha cho ta, chỉ mong tướng quân có thể thành toàn biên tái tráng chí của Vương đại huynh.”
Ngụ ý là, hắn sẽ không đến Lũng Hữu.
Ca Thư Hàn vung đại thủ, nói: “Yên tâm, ta sẽ nói với Hữu tướng.”
Tiết Bạch suy nghĩ một chút, hỏi: “Chuyện Nam Chiếu, bây giờ tướng quân tin ta chưa?”
“Nơi chật hẹp nhỏ bé, dù có phản, triều đình cũng dễ dàng dẹp yên.” Ca Thư Hàn nói: “Ngươi đừng quan tâm đến vùng đất chướng khí phía nam nữa, sau này hãy nhìn về tây bắc, đợi tin của ta!”
Đối với việc chiêu mộ Tiết Bạch, hắn vô cùng hứng thú, nói xong, hùng hổ muốn đi, vừa ra khỏi cửa lại dừng bước.
“Đúng rồi, ta là Hồ nhân thô lỗ, nhưng hôm nay đến chấp lễ sính mời Tiết tiên sinh… ta như vậy, chắc cũng được xem là rất có lễ số rồi chứ?”
“Vâng, ta tiễn tướng quân.”
Tiết Bạch lễ phép tiễn Ca Thư Hàn ra khỏi cửa, vừa định quay người về phủ, xa xa lại có mấy người từ phía đông đến, hô lớn: “Dám hỏi có phải là Tiết lang không?!”
Trong mấy người này có người ăn mặc như lại viên, cũng có người ăn mặc như quân sĩ, người dẫn đầu vội vàng chạy đến trước cửa Tiết trạch, hành nhất lễ.
“Tiết lang xin dừng bước, tại hạ là An Tây tiến tấu viện phán quan Võ Tựu. Đặc biệt đến đây thay mặt An Tây tứ trấn tiết độ sứ lễ sính Tiết lang làm tham mưu cho mạc phủ An Tây, đây là tích thư, mời Tiết lang xem qua.”
Ánh mắt Tiết Bạch nhìn qua, Võ Tựu trông khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người khôi ngô, cử chỉ hữu lễ, rõ ràng là một người văn võ song toàn.
Hắn không khỏi hỏi: “Ta gần đây mới bị biếm, Võ phán quan từ đâu có được tin tức?”
“Tiết lang không biết đó thôi.” Võ Tựu nói: “An Tây tiến tấu viện ở ngay góc đông của Tuyên Dương phường, chúng ta tin tức cũng coi như linh thông, chê cười rồi, chê cười rồi.”
“Nhưng, Cao tiết soái e là còn chưa biết chuyện này đúng chứ?”
Tiết Bạch gọi Ca Thư Hàn là “tướng quân” đó là cách gọi cũ của cố nhân, hắn và Cao Tiên Chi lại không thân quen, không cho rằng Cao Tiên Chi sẽ vì mình mà rước lấy phiền phức lớn.
Nào ngờ, Võ Tựu lại vô cùng tự tin.
“Tiết lang yên tâm, vì Sầm Tham nhiều lần khen ngợi, tiết soái sớm đã có ý mời Tiết lang đến mạc phủ An Tây lập nhất phiên đại sự nghiệp, chuyện này chúng ta có thể toàn quyền thay mặt tướng quân, Tiết lang nếu không yên tâm, đợi một hai tháng cũng có thể biết, tóm lại không cần đến Triều Dương, chúng ta sẽ thuyết phục Hữu tướng.”
Nói đến sau, hắn còn kiêu ngạo bổ sung một câu.
“Cao soái đã dám ngàn dặm đột kích Tiểu Bột Luật Quốc, vòng qua Phu Mông Linh Sát mà báo quân tình, chiêu mộ Tiết lang, có gì phải sợ?!”
Mọi người ở An Tây tiến tấu viện đều không khỏi nhếch mép cười, qua nụ cười của họ, người ta dường như có thể thấy một lá cờ quân Đại Đường cắm trên vùng đất xa xôi vạn dặm phía tây.
“Vừa rồi ta thấy Ca Thư đại phu rồi.” Võ Tựu lại nói: “An Tây tuy chỉ có thể cho Tiết lang mười lăm vạn sính tiền, nhưng lại có công nghiệp bất thế đang đợi Tiết lang.”
“Đa tạ Võ phán quan,” Tiết Bạch nhận tích thư, hành lễ nói: “Xin cho phép ta suy nghĩ.”
“Đó là đương nhiên, trước đây sợ làm phiền Tiết lang, nếu rảnh rỗi, cùng nhau uống rượu.”
“Được, rất vinh hạnh.”
~~
Tiết Bạch trở về thư phòng ngồi xuống, mở ra một tấm bản đồ tự vẽ nhìn xem, tâm thần có chút rối loạn.
Hắn vốn nghĩ rất đơn giản, mượn chuyện Nam Chiếu để dựng một ngọn cờ, để thế nhân biết trên triều đình Đại Đường có một thế lực mới.
Thế lực này, lấy việc ủng hộ Khánh Vương và con trai của cựu Thái tử để chiếm danh nghĩa chính thống; thể hiện khí tiết và phong cốt dám chống lại Thánh nhân, dám đối đầu Lý Lâm Phủ; đề bạt một nhóm quan viên cấp thấp có tài năng; còn có tầm nhìn xa trong chuyện biên trấn…
Đêm Nguyên Tiêu năm Thiên Bảo thứ sáu, Tiết Bạch cho rằng ngoài Đông Cung, Hữu tướng phủ, trên triều đình nên có một thế lực thứ ba. Thế là, qua ba năm ngấm ngầm mưu tính, hắn cuối cùng đã khiến nó bước đầu thành hình từ trong khe hẹp, nó từng trốn dưới cánh của Dương đảng, giờ thì phải bước ra chiến trường tranh giành ngôi vị thái tử.
Theo kế hoạch ban đầu, hắn chỉ cần đợi tin tức Nam Chiếu phản loạn truyền đến, là có thể để mọi người thấy được thế lực vừa mới nảy mầm, muốn phát triển mạnh mẽ này.
Điều này có thể rất nhanh, có thể vài tháng, có thể một hai năm, trong quá trình đó, việc hắn có thể làm là nâng cao danh vọng, ngầm tích lũy lực lượng, đề bạt phe cánh, và... luyện thêm chút đan dược.
Nhưng lời chinh tích của Ca Thư Hàn, Cao Tiên Chi đã cho hắn nhiều lựa chọn hơn. (chinh tích ~ mời gọi, tuyển mộ)
Hắn phải thực hiện tốt kế hoạch ban đầu, đồng thời đưa ra những cân nhắc mới.
“Lang quân.”
Tiết Bạch cất bản đồ, quay người nhìn Thanh Lam, hỏi: “Chuyện gì?”
“Có người đến tìm lang quân, tự xưng là Hà Đông tiến tấu viện…”
Tiết Bạch cũng muốn đến Hà Đông xem một chút, nhưng hắn rất rõ, Vương Trung Tự tuyệt đối không thể chinh tích hắn, điều này rất nguy hiểm.
Kế hoạch của hắn giống như đang cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò bên bờ vực chọc giận Lý Long Cơ, liên quan đến Vương Trung Tự cơ bản là đã vượt qua ranh giới nguy hiểm nhất đó, cả hai đều có thể tiêu đời.
Nhưng Vương Trung Tự đã chịu ơn của Tiết Bạch, Hà Đông tiến tấu viện biết được Hà Lũng, An Tây đều chinh tích Tiết Bạch, cũng không thể không có động thái.
Khoanh tay đứng nhìn Tiết Bạch bị biếm đến Triều Dương, mà không ra tay tương trợ, cũng có thể bị người đơm đặt thị phi.
Vì vậy, sự chừng mực của cuộc nói chuyện này phải được nắm bắt tốt.
Tiết Bạch đi ra ngoại đường, ra nghênh đón người đến, vừa đến tiền viện, xa xa lại nghe thấy tiếng hô lớn từ ngoài đại môn truyền đến.
“Tiểu cữu cữu, sanh nhi đến thăm ngươi đây!”
“An phủ quân, e là ngài chưa thể vào được.”
“Ha ha, ta mang quà đến cho tiểu cữu cữu…”
Tiết Bạch thì thầm một câu với người đến từ Hà Đông tiến tấu viện “lát nữa ngươi cứ về trước đi”, đi ra phía đại môn, chỉ thấy An Lộc Sơn đang được thị nhi đỡ, ì ạch vác cái bụng phệ lên bậc thềm... Đây là vấn đề về góc nhìn, nhưng trông đúng là giống hệt như đang vác bụng vậy.
“Tiểu cữu cữu!”
Tiết Bạch dừng bước, với tâm cơ của hắn, đối mặt với An Lộc Sơn, cũng phải điều chỉnh hơi thở mới có thể không lộ ra vẻ ghét bỏ.
“An phủ quân hôm nay sao có rảnh qua đây?”
“Nghe nói tiểu cữu cữu được thăng làm Hải Dương huyện lệnh, thế nào lại đổ bệnh. Sanh nhi liền nghĩ, phải mang thêm chút nhân sâm tới, tiểu cữu cữu vốn thích nhân sâm mà, phải không?”
Tiết Bạch ngưng thần nhìn kỹ An Lộc Sơn một lượt, sắc mặt lạnh lùng hơn một chút.
Dường như người trẻ tuổi luôn dễ không kìm được lòng, bị một hai câu nói bóng gió chọc giận.
An Lộc Sơn vẫn đang cười, trông tâm cơ hơn hẳn.
“Sanh nhi lần này đến, là muốn chinh tích tiểu cữu cữu làm Phạm Dương tiết độ sứ chưởng thư ký, năm mươi vạn sính tiền, xin tiểu cữu cữu giúp sanh nhi trong năm Thiên Bảo thứ chín tiêu diệt hết Khiết Đan, Hề Nhân, đây là kỳ vọng sâu sắc của Thánh nhân.”
“Thật sao?”
“Sanh nhi nghe nói, mấy vị tiết độ sứ đều muốn chinh tích tiểu cữu cữu, nhưng tiểu cữu cữu nhất định phải giúp sanh nhi trước, chúng ta là một nhà mà.” An Lộc Sơn mặt lộ vẻ thật thà chất phác, lại nói: “Thánh nhân, Hữu tướng, cũng nhất định sẽ đồng ý với sanh nhi, sẽ không để tiểu cữu cữu đến Triều Dương đâu, nghe nói ở đó có cá sấu ăn thịt người…”
“Khụ khụ khụ khụ.”
Tiết Bạch ho khan, ngắt lời An Lộc Sơn.
Hắn như thể thật sự bị bệnh, vẫy tay để người bên cạnh dìu hắn vào cửa, “bịch” một tiếng đóng sập cửa, để lại An Lộc Sơn và quà của hắn bên ngoài, có phần mất khí độ và lễ nghi.
~~
Đêm đó.
“Ai cũng nói ngươi bệnh.” Dương Ngọc Dao thở hổn hển, trên khuôn mặt ửng hồng hiện lên vẻ thỏa mãn và mệt lã, nói: “Mắc phải căn bệnh có thể hành hạ người ta đến chết.”
Tiết trời xuân hàn se lạnh, trên mặt Tiết Bạch còn vương mồ hôi, hỏi: “Thích không?”
“Ừm.”
Dương Ngọc Dao co đôi chân có chút mỏi lại, nói: “Mau lau mồ hôi đi, đừng để bị cảm, giả bệnh thành thật…”
“Ta phải đến Triều Dương nhậm chức rồi.” Tiết Bạch đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Hôm nay An Lộc Sơn đến uy hiếp ta, muốn đưa ta đến Phạm Dương. Ta vạch trần âm mưu mưu phản của hắn, hắn thế nào cũng sẽ giết ta, ta ở lại Trường An rất nguy hiểm, không bằng rút lui.”
“Không được, ngươi nghĩ ta không bảo vệ được ngươi sao…”
“Ngươi nghe ta nói, lần này nói với ngươi chuyện này, ta không phải muốn lợi dụng ngươi để bảo vệ ta.” Tiết Bạch nói, “Vô luận thế nào, ít nhất ta cũng phải lên đường thôi. Nhưng điều ngươi phải giữ bí mật là, ta rất nhanh sẽ trở về.”
“Đừng đi, để ta nghĩ cách.”
Tiết Bạch lại trịnh trọng lặp lại một lần nữa, nói: “Ta vạch trần âm mưu mưu phản của An Lộc Sơn, hắn muốn giết ta, ta đành phải cáo bệnh chịu cảnh biếm trích.”
Dương Ngọc Dao ngẩn người, tuy đã mơ hồ hiểu được ý trong lời hắn, nhưng vẫn khó chấp nhận.
Nhưng nàng dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể thay đổi được hoàn cảnh của Tiết Bạch, đến cuối cùng, vẫn chỉ có thể trút giận lên đầu An Lộc Sơn.
“Cẩu Hồ đáng chết, ta tuyệt không tha cho hắn.”
~~
Ngày hôm sau, Đôn Hóa phường, Nhan trạch.
“Ta vạch trần âm mưu mưu phản của An Lộc Sơn, hắn muốn giết ta, ta đành phải cáo bệnh chịu cảnh biếm trích.”
Tiết Bạch vừa nói đến đây, sau bình phong đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Vi Vân có chút lúng túng, suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi Nhan Yên ra, giáo huấn: “Cười cái gì?”
“Hồi a nương.” Nhan Yên giả vờ hiền thục, hành vạn phúc, nghiêm túc đáp: “Nữ nhi không cười.”
Thấy bộ dạng này của nàng, Tiết Bạch trái lại còn khẽ mỉm cười.
“Đừng hồ nháo nữa.” Vi Vân không khỏi nói, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi còn cười đùa tí tửng.”
“Trong lòng a huynh rõ ràng đã có định kế, lại cố tình giả vờ oan ức, đi khắp nơi nói bị An Lộc Sơn bức phải ngoại biếm, a nương hà tất tin lời nói dối của huynh ấy?”
“Nữ nhi gia cũng giữ phép tắc ăn nói, về khuê phòng đi, không được nghe lén nữa.”
Vi Vân tuy giáo huấn Nhan Yên một trận, thực ra là trước khi Tiết Bạch rời kinh, để hai người họ gặp mặt một lần.
Đợi nữ nhi lui xuống, trên mặt nàng liền hiện lên vẻ ưu sầu.
“Ai, hai sư đồ các ngươi, cũng không có lúc nào yên ổn.”
“Sư nương yên tâm, lão sư rất nhanh sẽ về triều, thăng quan.” Tiết Bạch nói: “Học trò cho rằng, lão sư không đến hai năm nữa là sẽ làm tể tướng.”
“Đừng an ủi ta nữa.” Vi Vân thở dài, “Ta bây giờ đang lo, là chuyện hôn sự của các ngươi.”
Tiết Bạch hôm nay đến, đối với việc này đã có cân nhắc, nói: “Trong vòng một tháng, học trò chắc chắn có thể về Trường An.”
“Thật sao?”
Tiết Bạch trầm mặc phút chốc, nói: “Chỉ cần học trò còn sống, dù bỏ quan chịu tội, cũng sẽ trở về, cho người một câu trả lời rõ ràng.”
“Không được nói những lời không may như vậy, vậy thì tiếp tục chuẩn bị, đợi tháng ba các ngươi thành hôn, ta mới có thể yên lòng.”
“Vâng.” Tiết Bạch nói: “Chỉ là Lý Lâm Phủ, An Lộc Sơn muốn hại ta, vạn nhất…”
“Không có vạn nhất, ngươi nhớ kỹ, tam nương đợi ngươi về thành hôn.”
…
Ra khỏi Nhan gia, Tiết Bạch quay đầu nhìn lại một lần nữa, cảm thấy rất nhiều lời thực ra chưa nói rõ.
Tháng ba năm nay, đúng lúc lại là khoảng thời gian tình cảnh của hắn không mấy tốt đẹp, Tiết Bạch cảm thấy nếu thành hôn với Nhan Yên lúc ấy, thì rất có lỗi với nàng. Dù vậy, Nhan gia tuy không nói thẳng ra, nhưng thái độ kiên định ủng hộ hắn của họ là đã quá đủ rồi.
Lần này, Tiết Bạch có chút không nỡ rời đi.
~~
Mười tám tháng giêng, buổi chiều.
Ngoại thành phía đông Trường An, Bá Kiều.
Hai bên bờ sông Bá liễu rủ lả lướt, tiễn người rời Trường An, cũng chỉ tiễn đến đây.
Đỗ Ngũ lang vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình, hỏi: “Ngươi thật sự phải đi sao?”
Tiết Bạch không hề phiền lòng, nói: “Ta vạch trần âm mưu mưu phản của An Lộc Sơn…”
“Ta nói là, hành lý của ngươi mang ít quá, Thanh Lam cũng không mang theo.” Đỗ Ngũ Lang gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Người khác sẽ không nhìn ra sao?”
“Đó là ta không nỡ rời Trường An, lòng mang họa may, mong Thánh nhân có thể triệu hồi ta.” Tiết Bạch mỉm cười nói, “Yên tâm, dư tình ở bên phía chúng ta.”
Đỗ Cấm cũng không đi theo Tiết Bạch, chỉ sắp xếp mấy đội người giả làm thương đội, âm thầm bảo vệ dọc đường; Đỗ Xuân thì không quên dặn dò mấy câu.
“Đêm đầu tiên ngươi nghỉ ở Lam Điền dịch?”
“Phải.”
Đỗ Xuân nhỏ giọng nói: “Tiết Tú chính là bị ban chết ở đó, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Được, phiền Xuân nương chăm sóc nhà cửa rồi, nhị nương làm việc có lúc không màng hậu quả, ngươi để ý nàng nhiều hơn.”
“Yên tâm.”
Đỗ Xuân còn muốn tiễn Tiết Bạch thêm một đoạn đường, sau lưng lại có tiếng vó ngựa vang lên.
“Tiết lang!”
Đó là Vương Xương Linh dẫn theo mọi người ở San báo viện đến.
Mọi người trong nhà họ Đỗ liền chỉnh lý xe ngựa, lưu luyến không rời mà tây phản Trường An.
Tiết Bạch dắt ngựa đứng đó, đợi Vương Xương Linh chạy đến trước mặt.
“Vương đại huynh hà tất phải đến?”
“Tiết lang sao lại đi vội vàng như vậy? Cũng không báo trước một tiếng.”
“Ta vạch trần âm mưu mưu phản của An Lộc Sơn, hắn muốn giết ta, đành phải cáo bệnh chịu cảnh biếm trích.”
“Hồ nhi đáng giết.” Vương Xương Linh tiến lên, kéo dây cương của Tiết Bạch, nói: “Theo ta về, gặp Ca Thư tiết soái.”
“Vô dụng, hắn đấu không lại Ca Nô và Hồ nhi…”
“Tiết lang đi lần này, nỡ lòng nhìn triều đình tối tăm rối loạn sao?!”
Trong số những người tiễn đưa, đột nhiên có một thanh niên hô lên một câu.
Hắn thực ra là quá kích động, sau khi hô lên, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn lại, vội vàng cúi đầu, không biết phải làm sao.
“Diệp Bình.” Vương Xương Linh giới thiệu: “Học trò ta mới nhận năm ngoái.”
“Ta dường như có nghe qua tên của hắn.”
Diệp Bình thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Ta… ta chỉ là kẻ vô danh, Tiết lang nhất định chưa nghe qua…”
Vương Xương Linh nói: “Tờ văn tuý báo đầu tiên chúng ta làm đã đăng thơ của hắn, ‘Bạch ngọc phi vi bảo, thiên kim ngã bất tu. Ức niệm thiên trương chỉ, tâm tàng vạn quyển thư’.”
(Ngọc trắng chẳng phải là báu vật, ngàn vàng ta cũng không cần. Nhớ nhung ngàn trang giấy, trong lòng cất vạn quyển sách.)
“Hóa ra là hắn.”
Diệp Bình vội nói: “Học trò xuất thân bần hàn, không nơi nương tựa, có thể vào môn hạ của lão sư, đều là nhờ báo do Tiết lang mở. Nay chúng ta bàn luận tình hình Nam Chiếu, đều cho rằng Tiết lang động nhược quan hỏa, vào thời điểm này, Tiết lang nếu bị biếm đến Lĩnh Nam, trên triều đình còn ai dám lên tiếng?” (động nhược quan hỏa: thấu triệt mọi sự)
Giây tiếp theo, một người khác cũng đứng ra.
“Học trò Thường Cổn, đến đây muốn nhắc nhở Tiết lang, mười năm qua, bị Ca Nô sai ngự sử bố sát không kể xiết, Tiết lang lần này đến Triều Dương, hung hiểm vạn phần, nhất định phải bảo trọng.”
(Bố sát: giết bằng cách khủng bố tinh thần, dùng sự sợ hãi để giết người, hoặc giết một cách tàn bạo để thị uy, làm người khác khiếp sợ.)
Thường Cổn xuất thân rõ ràng tốt hơn Diệp Bình rất nhiều, cử chỉ trầm tĩnh tự nhiên như thường.
Tuy nhiên, so với Tiết Bạch, chỉ nhìn danh vọng, quan vị, Thường Cổn cũng chỉ có thể tự nhận là hậu bối trước mặt Tiết Bạch, thực tế hắn và Tiết Bạch tuổi tác tương đương.
Một cuộc tiễn biệt, đến cuối cùng, Vương Xương Linh cũng không thể thuyết phục Tiết Bạch quay về nhờ Ca Thư Hàn giúp đỡ.
Hắn không khỏi thở dài: “Ta nhờ ngươi tiến cử đến mạc phủ Lũng Hữu, lại phải trơ mắt nhìn ngươi đi xa đến Lĩnh Nam, làm sao đối diện với chính mình đây?”
“Quan trường thăng trầm, là chuyện thường tình, Vương đại huynh không bằng tặng ta một bài thơ đi?”
Vương Xương Linh đến trước hôm nay vẫn đang bận rộn với ‘việc thiết thực’, bỗng biết Tiết Bạch sắp đi, thực sự không có tâm trạng làm thơ, nhưng vẫn trải giấy mực mang theo bên mình, lấy bầu rượu ra uống một ngụm.
Sau đó, bên bờ sông Bá, hắn vung bút viết một bài thơ nhỏ.
“Xuân giang sầu tống quân, huệ thảo sinh nhân uân.”
(Sông xuân buồn tiễn bạn, cỏ huệ tỏa hương thơm)
“Túy hậu bất năng ngữ, hương sơn vũ phân phân.”
(Say rồi không nói được, núi quê mưa lất phất)
Tiết Bạch xem xong, cất bài thơ, lại mượn bút mực của Vương Xương Linh, thẳng thừng vung bút viết một bài thơ.
Hắn sớm đã dự định sẽ viết, muốn mượn bài thơ này, để lan truyền sự tích hắn bị Lý Lâm Phủ, An Lộc Sơn bức hại đi xa hơn, để đẩy danh vọng của hắn lên cao hơn.
Lúc này cũng không có cảm xúc gì, càng không phải là có cảm mà phát.
Chẳng qua là không từ thủ đoạn mà thôi.
Lần này, Tiết Bạch không dùng Nhan khải, mà là hành thảo.
(Nhan khải: khải thư của nhà họ Nhan; Hành thảo: lối viết pha trộn giữa Hành thư và Thảo thư)
Bút tẩu long xà viết xong, hắn ném bút, đưa tay vẫy một cái coi như từ biệt mọi người, xoay người lên ngựa, thẳng tiến đến Bá Kiều.
Mọi người nhao nhao tiến lên, nhìn những câu thơ Tiết Bạch để lại, đề là《Nhân Gián Nam Chiếu Phản Loạn Tả Thiên Triều Dương Chí Bá Kiều Viễn Vọng Lam Quan Miễn Chư Hiền》.
(Vì can gián về loạn Nam Chiếu mà bị giáng chức đến Triều Dương, khi đến cầu Bá Kiều, trông về ải Lam Quan, viết để khích lệ các bậc hiền giả)
“Nhất phong triều tấu cửu trùng thiên, tịch biếm Triều Châu lộ bát thiên.”
(Buổi sớm dâng sớ lên đến tận cửu trùng thiên (vua), chiều đã bị biếm đến Triều Châu xa tám ngàn dặm)
“Dục vị thánh minh trừ tệ sự, khẳng tương suy hủ tích tàn niên.”
(Ta vốn muốn vì bậc thánh minh mà trừ đi những việc tệ hại, há lại nỡ vì thân suy yếu này mà tiếc nuối những năm tháng còn lại)
“Vân hoành Tần Lĩnh gia hà tại? Tuyết ủng Lam Quan mã bất tiền.”
(Mây giăng ngang dãy Tần Lĩnh, nhà ta ở nơi đâu? Tuyết bao phủ ải Lam Quan, ngựa chẳng thể đi tiếp)
(Ẩn dụ cho con đường về nhà đã bị ngăn trở, thiên nhiên khắc nghiệt dường như cũng đồng cảm với lòng người, cản bước chân ngựa của kẻ bị lưu đày)
“Tri nhữ viễn lai ứng hữu ý, hảo thu ngô cốt chướng giang biên.”
(Biết người từ xa đến hẳn có lòng thành, hãy thu xương cốt của ta bên bờ sông chướng khí)
(Không hẹn ngày về mà chỉ dặn người thân quen chuẩn bị cho cái chết của mình nơi rừng thiêng nước độc)
Họ có chút kinh ngạc, không biết Tiết Bạch tuổi còn trẻ, sao có thể viết ra được những câu “suy hủ” như vậy?
Ngẩng đầu nhìn đến, Tiết Bạch đã thúc ngựa đi về phía dãy Tần Lĩnh ngang trời kia.
~~
Nhưng thực ra vừa qua Bá Kiều, Tiết Bạch bỗng nhiên ghì cương ngựa.
“Lang quân, sao vậy?” Điêu Bính hỏi.
“Ta đi mua vài cái hồ bính.”
“Để ta đi.”
“Không cần.”
Tiết Bạch nói, xuống ngựa qua mua hồ bính, từ trên lưng ngựa lấy ra một cái bọc, đặt lên sạp bánh.
“Cái này cho a bà.”
Bà lão bán hồ bính ngẩn người, lẩm bẩm: “Lang quân là?”
Tiết Bạch đã cầm hồ bính quay người đi rồi.
Trong bọc đó là hai bộ quần áo một lớn một nhỏ, hơn ba năm trước, Tiết Bạch và Thanh Lam đi qua đây, đã nhận được ân huệ của bà lão này, hắn biết bà lão thương cháu nhất, đi qua liền mang theo chút quà.
Đáng tiếc, hôm nay không gặp được Trang lão đầu đánh xe lừa kia.
Tiết Bạch cắn miếng hồ bính nóng hổi, lòng nghĩ những chuyện này, nhìn mây cuộn mây tan trên đỉnh Tần Lĩnh, không ngờ tìm được những phút giây nhẹ nhõm hiếm hoi.
…
Nửa canh giờ sau, Trang lão đầu đánh xe lừa trở về Bá Kiều.
“Ủa, Tôn đại nương, mặc áo mới à?”
“Lạ thật, hôm nay có một vị lang quân, đặt cái bọc này xuống nói là tặng ta.”
“Chẳng lẽ là người ta đánh rơi…”
Trong lúc nói chuyện, lại có bốn con khoái mã chạy đến, trong đó có một nữ tử mặc nam trang, ánh mắt có chút hung dữ thúc ngựa qua.
“Các ngươi, có thấy một vị lang quân anh tuấn đi qua đây không? Đi về hướng Đồng Quan hay Lam Điền?”
“Cái này…”
Một xâu tiền đồng đã được ném xuống.
Trang lão đầu trợn tròn mắt, không biết Tôn đại nương hôm nay gặp vận may gì.
“Lam… Lam Điền.”
~~
Lam Điền Dịch.
Trời tối dần, vì không nghe thấy tiếng trống chiều của thành Trường An, Điêu Canh cảm thấy như thiếu thiếu thứ gì đó, toàn thân bất tự tại.
“A huynh, không có trống và giới nghiêm, sao ta cứ thấy hoảng thế nào ấy.”
“Dùng lời của lang quân mà nói, ngươi cần trật tự.”
Trong lúc nói chuyện, Điêu Bính có chút cảnh giác nhìn xung quanh, cẩn thận đề phòng.
Nghe nói chính trong đại đường đó, cấm quân do Thánh nhân phái đến, đã đuổi theo và siết cổ sống phò mã Tiết Tú.
Nhưng hơn mười năm trôi qua, nơi đây đã không còn lại dấu vết gì, trong không khí chỉ thoang thoảng mùi phân ngựa, vì thương lữ qua lại quá nhiều, tiếng ngựa hí thỉnh thoảng vang lên.
Huynh đệ họ Điêu vừa buộc xong ngựa, thấy Tiết Bạch đã đi về phía chủ điếm, thế là vội vàng đi theo.
“Có bảng đề thơ không?”
Người Đường yêu thơ, tửu lâu khách dịch thường có bảng thơ, để người đề thơ lưu danh. Tiết Bạch dự định lưu lại bài thơ hôm nay viết ở Lam Điền Dịch, tăng thêm chút tác dụng.
“Có, ở phía sau, lang quân tự qua đó đi.”
“Đa tạ.”
Tết Nguyên Tiêu vừa qua không lâu, trăng vẫn khá tròn, rất sáng.
Tiết Bạch thế là đi về phía sau dịch quán, trên đường thấy một cái giếng bị niêm phong, không khỏi nghĩ, thi thể của một số người đi cùng Tiết Tú, có phải được chôn trong đó không?
Dưới ánh trăng sáng, đi đến nơi đề thơ.
Đó là một cái đình nhỏ, trong đình lại đang có một người đề thơ.
Người này mặc một bộ trường bào bằng lụa trắng có phần quá rộng, dáng người thật cao, một tay xách bầu rượu, một tay cầm bút, miệng nhỏ giọng tự đọc thơ.
Hắn nghe thấy có người đến, quay đầu lại, cười nói: “Tiểu lang quân cũng đến làm thơ sao?”
Tiết Bạch không nghe rõ người này vừa rồi đọc gì, nhưng có thể cảm nhận được vận vị của bài thơ cực giai, lại thấy đối phương là một vị ngũ tuần lão giả, liền đáp: “Thơ tiên sinh làm thật phi phàm.”
“Ở khách dịch nhàm chán, tùy tiện làm thơ thôi, lang quân có muốn cùng ta uống một chén không?”
“Vãn bối không biết uống rượu.”
Nói rồi, Tiết Bạch tiến lên, vô tình thấy được bài thơ đối phương viết, nét chữ vậy mà tiêu sái vô cùng.
“Mãn song minh nguyệt thiên phong tĩnh…”
(Trăng sáng phủ đầy cửa sổ, ngoài trời gió lặng yên)
Hắn đọc một câu, trong lòng nhận ra điều gì đó, dò hỏi: “Tiên sinh thích viết về trăng?”
“Phải đó.” Lão giả chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên trời, “Từ nhỏ đã thích ngắm trăng, ta thấy nó giống như tấm gương.”
“Tấm gương.”
“Ngươi xem, thần tiên trên trời cũng đang nhìn vào tấm gương này, họ ở phía bên kia. Nếu ngươi nhìn kỹ, có thể thấy được thần tiên.”
Nói xong, lão giả cất tiếng cười sang sảng, như thể bị chính mình chọc cười.
Tiết Bạch cũng không khỏi cười theo, cảm thấy khoảng thời gian bị biếm quan này nếu có thể kết giao với vị lão giả này, cũng không tồi.
___________
*chinh tích: là một phương thức tuyển chọn quan lại thời xưa, đặc biệt thịnh hành vào thời nhà Hán, trong đó hoàng đế hoặc các quan lại cấp cao chủ động mời những người tài giỏi, có danh vọng ra làm quan, thay vì thông qua thi cử.
.
Bình luận truyện