Mãn Đường Hoa Thải
Chương 290 : Nhất phiến băng tâm
Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên
Ngày đăng: 06:30 25-09-2025
.
Mùng bảy tháng giêng.
Hoàng thành, Bí thư tỉnh.
Cửa một gian công giải bị mở ra, Trần Hi Liệt và Tiết Bạch đang ở bên trong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đến là Trương Ký.
"Dương Quốc Trung đâu?"
Trương Ký khẽ nhíu mày, thấy có người lại đến muộn hơn mình, cảm thấy có chút không vui.
Tiết Bạch nói: "Nguyên Tiêu sắp đến, chắc hẳn hắn đang dốc lòng chuẩn bị lễ vật cho Thánh nhân."
"Quả đúng là thóa hồ." Trương Ký khẽ cười, từ trong thâm tâm xem thường Dương Quốc Trung.
Hai người này, một là hậu duệ của danh tướng, tài hoa phong lưu, tuổi còn trẻ đã được chọn làm phò mã; một là kẻ bại hoại của gia tộc, ăn chơi trác táng, dựa vào nịnh hót bợ đỡ để mưu cầu tiến thân. Căn bản đã tương khắc, có thể vừa mắt đối phương mới là lạ.
"Chúng ta bàn trước đi." Tiết Bạch nói, "Không đợi hắn nữa."
"Được." Trương Ký giọng điệu có chút trêu chọc, cười nói: "Chúng ta mới mưu được mấy chức quan, Ca Nô đã bắt đầu phản công rồi."
Trần Hi Liệt thì lo lắng không yên, lại liếc nhìn ra cửa phòng, thầm nghĩ, Dương Quốc Trung sở dĩ không đến, có phải vì tình thế đã có thay đổi? Tình hình hiện tại, đối đầu với Lý Lâm Phủ, có lẽ thật sự không bằng dốc lòng chuẩn bị cho tết Nguyên Tiêu để lấy lòng Thánh nhân.
Trong lúc vị Tả tướng này đang thầm suy tính, thì ở bên kia, Tiết Bạch đã nói cho Trương Ký biết phán đoán của mình về tình hình.
"Ừm, ta đã nghe Trường Nguyên nói qua." Trương Ký trầm ngâm: "Chuyện này ta sẽ tìm cơ hội bẩm báo Thánh nhân, nhưng phải có chứng cứ." (Lý Bí tự Trường Nguyên)
"Đây là quân quốc đại sự, thay vì để mấy vị ngự sử từ từ tìm chứng cứ, chi bằng Thánh nhân hạ chỉ tra xét."
Trương Ký muốn làm tể tướng, bắt buộc phải chứng tỏ được cho Thánh nhân thấy năng lực xử lý việc triều chính của mình, tất nhiên sẽ không đời nào bỏ lỡ cơ hội này, nhưng làm thế nào cần cân nhắc thật kỹ lưỡng, để tránh khéo quá hóa vụng.
Mặt khác, nước cờ tâu lên Thánh nhân, cảnh báo về khả năng Thổ Phồn và Nam Chiếu bắt tay nhau, thực chất cũng là một cách gián tiếp giúp đỡ Nhan Chân Khanh, thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Tiết Bạch chủ động tìm đến đưa ra lời đề nghị hợp tác hay nhờ vả gì cả.
"Ta nghe nói, Miêu Tấn Khanh đã soạn thảo văn bản biếm Nhan Chân Khanh làm Hợp Châu trưởng sử." Trương Ký hỏi: "Tả tướng, có chuyện này phải không?"
Câu hỏi này, hắn vừa là gây áp lực cho Tiết Bạch, lại càng là răn đe Trần Hi Liệt.
Trần Hi Liệt không ngờ Trương Ký lại có thể biết rõ chi tiết như vậy về các văn thư qua lại của Lại bộ, khẽ có chút hoảng hốt, nói: "Phải, lão phu… tạm thời đã ém xuống."
"Vậy Tả tướng phải ém cho chắc vào." Trương Ký ẩn chứa chút ý mỉa mai, liếc nhìn Tiết Bạch.
Ý tứ trong ánh mắt hắn rất rõ ràng, Trần Hi Liệt là một kẻ nhu nhược không đáng tin cậy, Lý Lâm Phủ mới bắt đầu biếm một vị quan, Trần Hi Liệt đã có chút không chịu nổi rồi.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có tiếng động, sau đó, Dương Quốc Trung đẩy cửa bước vào.
"Công vụ bận rộn, đến muộn, xin thông cảm."
"Công vụ của ngươi còn bận rộn hơn Tả tướng sao?" Trương Ký dùng giọng điệu đùa cợt hỏi một câu, đồng thời chế nhạo cả hai người.
Dương Quốc Trung vậy mà không phản bác, chỉ cười làm lành.
Phản ứng này ngược lại khiến Tiết Bạch có chút bất ngờ, Dương Quốc Trung trước nay luôn nịnh trên khinh dưới, địa vị của Trương Ký tuy thanh cao nhưng không có thực quyền, chưa đến mức khiến hắn phải nhún nhường.
"A huynh đi đâu vậy?"
"Tết Nguyên Tiêu, đã chuẩn bị một chút."
"…"
Hôm đó, bốn người gặp mặt như vậy, định ra kế hoạch tiếp theo.
Họ sẽ dâng lời can gián lên Thánh nhân, đưa ra nghi ngờ về việc Nam Chiếu phản Đường quy thuận Thổ Phồn, Trần Hi Liệt thì phụ trách ổn định tình hình ở Trung thư môn hạ và Lại bộ.
Một khi bắt được Kim ngô tướng quân Lý Diên Nghiệp, tra ra chứng cứ, thì uy vọng của Lý Lâm Phủ thế nào cũng suy giảm nghiêm trọng, mà bên này suy thì bên kia thịnh, về sau tiếng nói của họ trên triều đình sẽ càng có trọng lượng hơn.
Chuyện này nói một cách đơn giản, Nhan Chân Khanh, Tiết Bạch đem một phần công lao chia cho ba vị trọng thần này, đổi lấy sự ủng hộ và bảo vệ của họ, sau đó mọi người cùng nhau tiến lên.
~~
Sở dĩ chọn gặp mặt ở Bí thư tỉnh, là vì năm đó Tiết Bạch đề nghị tu sửa thư tịch, rất nhiều trọng thần đều kiêm chức giám tu.
Bàn xong việc, rời khỏi Bí thư tỉnh, Tiết Bạch nhìn sắc trời, đến San báo viện tìm Vương Xương Linh.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên lớp tuyết đang tan, mơ hồ có thể thấy những hạt bụi gỗ lơ lửng.
Trong sân nha thự thoang thoảng mùi gỗ và mực, vừa thơm lại vừa có chút cay mũi.
Trên trác án đặt một bình rượu, Vương Xương Linh đang xem bản thảo, mỗi lần xem một bài đều phải cầm tờ giấy lên, vì chữ viết lớn nhỏ khác nhau mà điều chỉnh khoảng cách xem, quá gần hay quá xa, hắn đều không nhìn rõ.
Lại ngẩng đầu lên, thấy Tiết Bạch bước vào, hắn không khỏi bật cười.
"Tiết lang hiếm khi có thời gian rảnh rỗi qua đây."
"Nói cứ như ta còn bận hơn cả Vương đại huynh."
"Ta thật sự không bận lắm." Vương Xương Linh đứng dậy, từ trên giá đa bảo lấy ra một chiếc chén, nói: "Cái tật không uống rượu này của ngươi phải sửa, tửu lượng như thi tài, nên luyện tập nhiều."
"Tửu lượng như thi tài, e là xem ở thiên phú."
Tiết Bạch đáp một câu, thuận theo chủ đề này liền nói: "Phải rồi, gần đây nghe nói Vương đại huynh có thơ rằng ‘Hối giáo phu tế mịch phong hầu’, một câu chuyển ý thật tài tình, đúng là danh cú thiên cổ."
(‘Nàng chợt ân hận vì đã xui chồng đi tìm ấn phong hầu’ → Từ vô tư đến sầu muộn: Nàng chợt nhận ra cái giá của "ấn phong hầu" chính là sự xa cách, là tuổi xuân trôi đi trong cô độc và chờ đợi. Vinh quang và danh vọng của chồng ở nơi xa xôi không thể nào bù đắp được sự trống vắng trong thực tại của nàng. Nỗi ân hận trào dâng - giá như ngày trước mình đừng khuyến khích chàng đi theo con đường đó, thì có lẽ giờ đây đã được hưởng hạnh phúc sum vầy.)
Vương Xương Linh rót một chén rượu đẩy về phía trước, nói: "Ngươi cũng không thật lòng khen ta, hôm nay đến đây, chẳng lẽ có chuyện muốn nói với lão già sự nghiệp không thuận này sao?"
"Tiện đường qua đây trò chuyện thôi." Tiết Bạch nói, "Vương đại huynh cũng biết, gần đây Tả tướng đã tiến cử một nhóm người lên triều đình."
Đây chính là năng lực của hắn, quan vị tuy không cao, nhưng lại có thể mưu cầu chức quan cho phe cánh.
Tuy nhiên, Vương Xương Linh lại xua tay nói: "Thiện ý của Tiết lang, ta xin nhận, nhưng ta đối với sự nghiệp công danh đã xem nhẹ rồi, nên không tham gia nữa."
Tiết Bạch cầm chén rượu, nói: "Thơ của đại huynh trước đây, ý khí không tiêu điều như vậy."
Vương Xương Linh thở dài một hơi, nói: "Quách công qua đời, chức vị Kiếm Nam tiết độ sứ, chỉ e là nên do tiết độ phó sứ Tiên Vu Trọng Thông kế nhiệm phải không?"
"Phải."
Chuyện này Tiết Bạch cũng luôn theo dõi, Quách Hư Kỷ vừa mất, người được chọn làm Kiếm Nam tiết độ sứ cơ bản chính là Tiên Vu Trọng Thông, chỉ vì Tiên Vu Trọng Thông giao hảo với Dương Quốc Trung, Lý Lâm Phủ vẫn luôn cản trở, chắc cũng không cản trở được bao lâu.
"Ngươi hỏi ta vì sao ý khí tiêu điều?" Vương Xương Linh nói: "Có phát hiện ra không? Đại tướng biên trấn, gần như đều là người Hồ rồi."
Tiết Bạch cũng đã nhận ra, Đại Đường ngày nay, An Tây tứ trấn tiết độ sứ Cao Tiên Chi, Phạm Dương Bình Lư lưỡng trấn tiết độ sứ An Lộc Sơn, Hà Tây Lũng Hữu lưỡng trấn tiết độ sứ Ca Thư Hàn, Kiếm Nam tiết độ sứ Tiên Vu Trọng Thông… biên trấn cơ bản có thể nói đều do người Hồ làm thống soái.
Nhưng ít nhất hắn đã bảo vệ được Hà Đông tiết độ sứ Vương Trung Tự, ngoài ra, lúc đó Sóc Phương tiết độ sứ bổ nhiệm là Trương Tề Khâu, Tiết Bạch không hiểu về Trương Tề Khâu, chỉ biết Quách Tử Nghi đang làm Sóc Phương mạt binh mã sứ dưới trướng người này.
(Quách Tử Nghi là một danh tướng nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông phục vụ dưới 4 đời Hoàng đế nhà Đường là Đường Huyền Tông, Đường Túc Tông, Đường Đại Tông và Đường Đức Tông, có công rất lớn trong việc dẹp loạn An Sử.)
"Vẫn còn hai vị tiết độ sứ người Hán."
"Không phải ta khinh thường người Hồ, mà là biên trấn Đại Đường ngày nay…" Vương Xương Linh có chút không biết nói gì, cuối cùng cười khổ: "Hối giáo phu tế mịch phong hầu, vì những nam nhi Hán gia được khuê phòng nhớ nhung, đã không còn được phong hầu nữa rồi."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Bạch, hỏi: "Ta biết ngươi muốn khuyên ta điều gì, nhưng những lời trong thơ của ta, sai sao?"
"Không sai."
Tiết Bạch bỗng cảm thấy thơ của Vương Xương Linh có chút chua xót.
Hắn thời trẻ ra biên ải, viết nên những bài thơ biên tái hào hùng, khí thế ngút trời, đến nay chỉ còn lại khuê oán, khuê oán.
Đương kim thiên tử có lẽ vẫn đang nghĩ đến việc diệt Thổ Phồn, lập nên công nghiệp bất thế, nhưng lại không phát hiện ra một thi nhân già nua đã chứng kiến lịch sử biến thiên của quân đội Đại Đường từ bất khả chiến bại đến dần dần suy tàn.
"Về Trường An hai năm nay, ta mới biết phủ binh chế đã bị hủy hoại rồi, hoàn toàn hủy hoại."
"Đại Đường lấy phủ binh lập quốc, đến nay quân điền chế đã hữu danh vô thực, mà chiến sự liên miên, binh dịch ngày càng nặng nề khiến trăm họ trốn tránh. Hệ quả là binh lính, ngựa và vũ khí đều hao mòn gần hết, các Chiết xung phủ chỉ còn trơ lại chức quan mà không có lính, nhiều năm không được thăng tiến, khiến giới sĩ nhân coi việc nhậm chức ở đó là một sự sỉ nhục."
(Binh dịch: nghĩa vụ quân sự; Chiết xung phủ là tên gọi của các đơn vị quân đội địa phương, là cơ sở của hệ thống Phủ binh. Mỗi phủ có một chỉ tiêu quân số nhất định. Khi chế độ Quân điền sụp đổ, người nông dân mất đất, trở nên nghèo khó. Họ không còn khả năng tự trang bị vũ khí và cũng không còn động lực để đi lính)
"Chính vào ngày mười tháng năm năm ngoái, Ca Nô dâng tấu, đề nghị ngừng việc trưng binh từ các Chiết xung phủ, đổi phủ binh thành mộ binh. Thế nhưng, người ứng mộ đều là những kẻ buôn bán ngoài chợ, con cháu của bọn vô lại, nào có từng biết gì về việc binh đao?"
"Đại Đường thái bình đã lâu, trong triều nhiều người nói có thể giảm bớt binh lính, thế là dân gian mang theo vũ khí bị cấm. Con cháu làm võ quan, thì bị phụ huynh xem thường. Biên trấn đều lôi kéo người Hồ làm lá chắn, mà trong nước không có vũ bị. Tình hình như vậy, phu tế nhà ai có thể tìm được ấn phong hầu?"
"Nam nhi trẻ tuổi còn không được phong hầu, ta già rồi, càng không nghĩ đến việc thăng quan. Mấy năm nay ta viết thơ khuê oán, thật không giấu gì ngươi, ta chính là có oán với triều đình, những câu thơ ta viết thời trẻ… ta không làm được nữa rồi."
"Kim chương tử thụ thiên dư kỵ, phu tế triều hồi sơ bái hầu… không làm được nữa rồi."
(Ấn vàng, đai tía, ngàn kỵ mã; Chàng về từ buổi chầu, mới được phong Hầu)
Vương Xương Linh tửu lượng rất tốt, nhưng than phiền đến sau cùng, dường như thật sự có chút say.
Hắn nhìn Tiết Bạch, bất đắc dĩ cười cười, thuận miệng lại ngâm: "Tiền quân dạ chiến Thao Hà Bắc, dĩ báo sinh cầm Thổ Cốc Hồn, đây cũng là thơ ta viết năm xưa, thật sự không làm được nữa rồi."
(Đội tiên phong đã có một trận đánh đêm ở bờ bắc sông Thao; Tin báo về rằng bắt sống được thủ lĩnh của Thổ Cốc Hồn)
Trước đây, Thánh nhân rất thích thơ của hắn, nhưng bây giờ Thánh nhân rất ghét thơ của hắn, vì hắn đã thay đổi, trở nên chỉ biết viết khuê oán. Hôm nay, là lần hiếm hoi hắn chịu ngâm lại những bài thơ cũ.
"Bạch mã kim an tòng Vũ Hoàng, tinh kỳ thập vạn túc Trường Dương, ha ha ha, bạch mã kim an tòng Vũ Hoàng!"
(Ngựa trắng yên vàng theo Vũ Hoàng; Mười vạn cờ xí qua đêm ở Trường Dương)
Tiết Bạch nâng chén rượu uống cạn, nói: "Minh sắc tinh trì phong bảo kiếm, từ quân nhất dạ thủ Lâu Lan."
(Chiếu vua hỏa tốc, ban gươm báu; Từ biệt quân vương, một tối thu Lâu Lan)
"Không tệ." Vương Xương Linh nói: "Thành đầu thiết cổ thanh do chấn, hạp lý kim đao huyết vị can."
(Trên đầu tường thành, tiếng trống trận còn âm vang; Trong vỏ, đao vàng, máu vẫn chưa khô)
"Tần thời minh nguyệt Hán thời quan, vạn lý trường chinh nhân vị hoàn."
(Trăng Tần soi ải Hán xưa, dặm ngàn chinh chiến người chưa thấy về)
"Đãn sử Long Thành phi tướng tại, bất giáo hồ mã độ Âm Sơn."
(Chỉ cần vị Phi tướng ở Long Thành còn đó, thì sẽ không để cho ngựa của người Hồ vượt qua dãy núi Âm Sơn)
Cuối cùng, Vương Xương Linh lật ngược bình rượu, thấy bên trong không còn rượu, thở dài lẩm bẩm một câu.
"Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ."
(Một cái tâm trong sáng như băng tuyết được cất giữ trong bình ngọc ~ Sự trong sạch của nội tâm được bảo vệ bởi một nhân cách, một lối sống bên ngoài cũng cao quý và không tì vết tương xứng)
(Bối cảnh và ý nghĩa: Nhà thơ phải đi nhậm chức ở một nơi lạ lẫm, có thể đầy rẫy những cám dỗ của chốn quan trường. Ông nhắn người bạn sắp trở về kinh đô Lạc Dương rằng "Đừng lo cho ta, cũng đừng nghĩ ta buồn bã. Cứ nói với mọi người rằng bản tâm của ta vẫn vẹn nguyên, trong sạch và kiên định như băng trong bình ngọc")
~~
Hôm nay Tiết Bạch đến, vốn là muốn khuyên Vương Xương Linh phấn chấn lên một chút, tiếp theo là cơ hội tranh giành quan vị.
Nhưng không ngờ, sau một hồi trường đàm, ngược lại là Vương Xương Linh khiến hắn hiểu rõ hơn quân chế Đại Đường đã bại hoại đến mức nào.
Vậy thì, những chuyện này họ có thể nhìn ra, Thổ Phồn, Nam Chiếu có thể nhìn ra không?
Đều nói loạn An Sử khiến Đại Đường từ thịnh chuyển suy, nhưng những gì Tiết Bạch thấy ngày nay, lại phát hiện Đại Đường đã đang từ thịnh chuyển suy rồi, chỉ là đại đa số người vẫn chưa phát hiện, vẫn còn chìm đắm trong sự huy hoàng của thịnh thế.
Ngược lại, những người tỉnh táo như Vương Xương Linh, dễ bị xem như oán phụ mà ghét bỏ, đúng với cái gọi là "nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ".
(Ý nghĩa mới trong mắt Tiết Bạch: Trong một thời đại mà tất cả mọi người đều đang "say sưa" trong ảo ảnh của sự huy hoàng, thì những người "tỉnh táo" như Vương Xương Linh, những người nhìn thấu sự thật mục nát, lại trở nên lạc lõng. Sự "trong sạch", "minh bạch" của họ khiến họ không thể hòa mình vào sự giả dối ấm áp kia. Và vì họ nói ra sự thật mất lòng, họ bị những kẻ mê muội kia ghét bỏ, xem như những "oán phụ" khó ưa.)
Tiết Bạch lại muốn liều mạng lay tỉnh người đời, cất cao tiếng gọi.
"Xem kìa, Nam Chiếu phản rồi, An Lộc Sơn phản rồi, Thổ Phồn giết vào Trường An rồi… không còn là thịnh thế nữa đâu!"
~~
"Lang quân, lang quân, ngươi tỉnh lại đi."
Tiết Bạch đột nhiên tỉnh dậy, quay đầu nhìn sang, thấy Thanh Lam đang lo lắng nhìn hắn.
Hắn nhìn quanh, mới nhớ ra đêm qua mình có chút say, về nhà liền ngủ.
"Lang quân gặp ác mộng phải không?" Thanh Lam dịu dàng lau mồ hôi trên trán hắn, nói: "Không sợ, có ta ở bên lang quân."
Tiết Bạch liền ôm nàng vào lòng.
Thanh Lam ngẩn người, hai tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: "Lang quân mơ thấy gì vậy?"
"Mơ thấy thành Trường An biến thành một đống hoang tàn."
"Sẽ không đâu, ngươi chỉ là 'ngày nghĩ ngợi, đêm mơ màng' thôi. Nhớ không? Ta và lang quân đã từng cùng nhau ngắm Trường An từ phía xa, cảnh đêm Trường An đẹp biết bao."
Nhưng Tiết Bạch không cần Thanh Lam an ủi. Khi ôm nàng vào lòng, hắn chỉ nghĩ đến một điều là hắn phải bảo vệ nàng, bảo vệ tất cả những gì hắn muốn bảo vệ.
Ngày hôm đó đến cuối cùng, lại có một vị khách hiếm đến thăm.
Tiết Bạch nhận được thông báo, khoác áo vội vã đến tiền đường, chỉ thấy Lý Đằng Không đang đứng đó, y phục phiêu dật mà lại duyên dáng.
Hai người nhìn nhau, không hàn huyên hay chào hỏi, mà đi thẳng vào chuyện chính.
"Ta đã khuyên a gia rồi, hắn đã đi tra các tấu thư của Vân Nam thái thú trình lên trong gần một năm, còn đến Hồng Lô Tự tra các tiến biểu của Nam Chiếu Vương."
"Vậy thì tốt."
Nếu Lý Lâm Phủ có thể phản ứng kịp thời, uy vọng bị tổn hại đến lúc đó tất nhiên cũng sẽ ít đi rất nhiều. Nhưng ngược lại, triều đình sẽ có thể chuẩn bị từ sớm, và đây thực ra lại là kết quả mà Tiết Bạch muốn thấy hơn.
"Còn một chuyện nữa, có lẽ ngươi đã biết, An Lộc Sơn đã đến Trường An."
"Phải." Tiết Bạch nói, "Dương Quốc Trung cho rằng hắn không dám đến, nay đã đến rồi, chắc hẳn Thánh nhân càng tin tưởng hắn?"
"Chuyện này ta không biết, ngươi đã đắc tội với nhiều người, cẩn thận chút."
Nói xong, Lý Đằng Không cáo từ rời đi.
Tiết Bạch vừa hay phải đến Ngự sử đài, liền lại lần nữa tỏ ý tiện đường tiễn nàng về phủ.
Hai người lúc này mới tán gẫu vài câu.
"Nghe nói, tháng ba ngươi sẽ thành thân?"
"Ừm."
"Ta và Nhan Yên cũng là bạn tốt, đến lúc đó đừng quên gửi thiệp mời cho ta."
"Được."
Tiết Bạch liếc mắt nhìn, Lý Đằng Không không hổ là người tu đạo, vẻ mặt bình thản hòa nhã, như thể vạn sự không vướng bận trong lòng.
Hắn cảm thấy mình đáp lời quá ngắn ngủi, muốn nói thêm gì đó, bèn hỏi: "Tết Nguyên Tiêu, ngươi còn cùng Hàm Nghi công chúa đến Hoa Ngạc Lâu dự ngự yến không?"
"Vẫn chưa quyết định." Lý Đằng Không nói, "Ngươi thì sao? Còn viết từ trong ngự yến không?"
"Có lẽ là không rồi, tài năng đã cạn, không viết được câu hay nữa."
"Bài thơ hoa đào ngươi viết cho Quý Lan Tử chính là một áng thơ hay."
Tiết Bạch ngẩn người, Lý Đằng Không đã tự giác nói sai, đi nhanh hai bước, lên xe ngựa.
Hắn tiễn nàng về Hữu tướng phủ, Kim Ngô Vệ ở cửa nhao nhao liếc nhìn, hiển nhiên là bọn họ cho rằng gần đây hắn đến quá thường xuyên rồi.
~~
Tết Nguyên Tiêu càng ngày càng gần, Ngự sử đài cũng không bận rộn như thường lệ.
Tiết Bạch làm xong công việc trong tay, rẽ vào Điện viện gặp Nhan Chân Khanh.
Trước đây Nhan Chân Khanh danh vọng cao, trong công phòng quan viên ra vào nườm nượp đến làm thân, gần đây hắn gặp rắc rối, bên cạnh nhanh chóng vắng vẻ.
Lúc Tiết Bạch đến, hắn một mình ngồi đó, nâng bút viết gì đó.
"Lão sư múa bút thành văn, có phải lại muốn vạch tội ai."
"Không có."
Nhan Chân Khanh lắc đầu, dường như không còn hứng thú với việc vạch tội quan viên nữa, nói: "Sắp xếp lại những lá thư qua lại với Quách công mấy năm trước, hy vọng có thể hiểu rõ hơn về tình hình tây nam."
"Nghe nói Ca Nô đã bắt đầu coi trọng chuyện này, Trương Ký cũng sẽ nhắc nhở Thánh nhân, đến lúc đó Thánh nhân có lẽ sẽ triệu kiến lão sư."
Nhan Chân Khanh nói: "Ta vạch tội Lý Diên Nghiệp, là vì hắn lén gặp ngoại phiên, quả thực đã vi phạm quốc pháp, không phải vì ta đã thấu tỏ được sự cấu kết của Thổ Phồn và Nam Chiếu."
Tiết Bạch nói: "Học trò không phải muốn để lão sư kể công, mà là, ít nhất không đến mức để quân quốc đại sự giao vào tay một số kẻ bất tài."
Hắn trước nay đều biết, Trần Hi Liệt, Dương Quốc Trung chắc chắn không đáng tin cậy, còn Trương Ký, chuyện khác không nói, Trương Ký và An Lộc Sơn cũng đi lại gần gũi, mà hiện tại An Lộc Sơn đã đến Trường An rồi.
Đây là thời buổi nhiều biến cố.
Đúng lúc này, La Hi Thích dẫn theo mấy vị ngự sử đi tới, xét về quan vị, hắn là chủ quan của Điện viện, đối mặt với Nhan Chân Khanh và Tiết Bạch vô cùng ngạo mạn, cũng không chào hỏi, trực tiếp để người phía sau đưa một phong công văn cho Nhan Chân Khanh.
"Nhan trưởng sử, bàn giao công vụ, đến Hợp Châu nhậm chức đi."
Tiết Bạch nhìn phong công văn đó, chỉ thấy trên giấy vừa có văn bản và ấn tín của Lại Bộ, lại vừa có dấu phê duyệt sau khi đã được Trung Thư Môn Hạ thẩm tra lại.
Rõ ràng, Trần Hi Liệt đã không chống đỡ nổi, thậm chí còn chưa kiên trì được đến tết Nguyên Tiêu, ngay khi An Lộc Sơn vừa tới Trường An, vị Tả tướng này đã sinh lòng khiếp sợ.
La Hi Thích quan sát biểu cảm của Nhan Chân Khanh, nhỏ giọng chế nhạo: "Không biết điều, đây chính là hậu quả."
Không đợi người khác phản ứng, hắn liền thở dài một tiếng, lại nói: "Đáng tiếc, Nhan trưởng sử mới đến Ngự sử đài không lâu, chúng ta đang mong có thể cùng ngài chung sức lo việc nước, không ngờ… nay chỉ mong Nhan trưởng sử một đường thuận gió, đại triển hồng đồ."
"Mượn cát ngôn của La ngự sử." Nhan Chân Khanh vinh nhục không kinh.
La Hi Thích chế nhạo một tiếng, lắc đầu tỏ vẻ khinh miệt, rồi dẫn người nghênh ngang rời đi.
Tiết Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, trong mắt có một tia sáng khẽ lóe lên.
Nhan Chân Khanh tiện tay đặt công văn điều nhiệm mình sang một bên, vuốt râu, mắt lộ vẻ suy tư.
Hắn đối với quan đồ cá nhân không mấy để tâm, nhưng qua chuyện này, lại thấy được thái độ của triều đình đối với chuyện Nam Chiếu, không khỏi lo lắng không yên.
"Xem ra, Thánh nhân không tin Nam Chiếu phản loạn."
"Không tin?" Tiết Bạch nói, "Thánh nhân không tin, chẳng lẽ Nam Chiếu sẽ không phản sao?"
~~
Hữu tướng phủ.
Lý Đằng Không trở về viện, ngồi xuống trong khuê phòng, vẻ mặt bình thản hòa nhã liền phai đi, trong mắt hiện lên vẻ sầu muộn.
Nàng tự cho mình là người tu hành, yêu cầu bản thân siêu phàm thoát tục, nhưng trên đời nào có thiếu nữ bích ngọc niên hoa nào thật sự có thể làm được tâm như chỉ thủy, nhìn thấu hồng trần. (chỉ thủy: mặt nước không gợn sóng)
Tiết Bạch là một tảng đá, nàng lại không phải.
Riêng tư, nàng cũng sẽ trùm đầu vào chăn, một mình nghĩ đến những chuyện xấu hổ không dám nói ra.
"Thập Thất Nương."
"Chuyện gì?" Lý Đằng Không tung chăn ra, lại khôi phục khí chất đạm bạc.
"A lang gọi người qua… có chuyện tốt."
Hôm nay cha con tương kiến, lại là ở hoa sảnh hậu viện.
Sắc mặt của Lý Lâm Phủ so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều, thấy nữ nhi đến, trên mặt còn nở nụ cười.
"A gia." Lý Đằng Không hành lễ, "Chuyện Nam Chiếu, nữ nhi còn muốn nói thêm vài câu."
"Không cần nói nữa, ngươi một tiểu nữ tử, quản quốc sự làm gì?"
"Nhưng…"
"Vi phụ đã tra rồi, Các La Phượng đối với Đại Đường trung thành tuyệt đối, đối với Thánh nhân lại càng kính như thần minh, chuyện này từ tiến biểu của kẻ đó, cùng các văn thư do quan viên tây nam truyền về đều có thể xác định." Lý Lâm Phủ vung tay, nói: "Những lời Tiết Bạch nói, chẳng qua chỉ là lời nói dối bịa ra để giúp Nhan Chân Khanh thôi."
Lý Đằng Không nói: "Con người hắn tuy quỷ kế đa đoan, nhưng sẽ không lấy quốc gia đại sự ra để bịa đặt."
"Phải, phải, trong mắt ngươi, hắn tốt như vậy sao?" Bất ngờ thay Lý Lâm Phủ lại không tức giận, mà chỉ nói: "Vi phụ đã biếm Nhan Chân Khanh ra ngoài, nhất định sẽ khiến hôn sự của Nhan thị nữ và Tiết Bạch không thành, trong lòng ngươi nên tự hiểu đi."
Lý Đằng Không kinh ngạc, lắp bắp nói: "A gia sao… sao có thể làm thế?!"
"Vì Đại Đường tự có pháp độ. Nhan Chân Khanh vu cáo Trịnh Diên Tộ, khiến quan viên tận trung vì nước, làm việc thiện hoảng sợ; vu cáo Lý Diên Nghiệp, tiết lộ cơ mật thời sách, làm lỡ đại sự biên trấn. Không biết hối cải, ngược lại còn bày kế che giấu, tự chuốc lấy hậu quả."
"A gia dùng thủ đoạn bá đạo như vậy phá hoại hôn sự người khác, nữ nhi tuyệt không…"
"Đủ rồi. Hiểu Nô, đưa Thập Thất Nương xuống, thay đạo bào, sau này ăn mặc như thường!"
Lý Lâm Phủ nay đã khôi phục lại uy thế của tể tướng, không còn kiên nhẫn nói nhiều với Lý Đằng Không, ra lệnh cho nữ tỳ đưa nàng xuống.
Hắn còn rất bận, đứng dậy đi đến nghị sự sảnh ở tiền viện.
Từ khi Vương Hồng chết, Lý Lâm Phủ đến bây giờ mới ổn định được cục diện, vì An Lộc Sơn đã đến Trường An.
An Lộc Sơn vừa đến, đã khiến một số người nhận ra các tướng lĩnh người Hồ ở biên trấn Đại Đường gần như đều do Hữu tướng tuệ nhãn thức châu đề bạt, thực lực của Hữu tướng vẫn còn. Thế là, những kẻ như Trần Hi Liệt, lập tức sợ hãi.
Liên minh lỏng lẻo mà Tiết Bạch vất vả kéo lại, lập tức bắt đầu có dấu hiệu tan rã.
Muốn bãi tướng vị của hắn? Thằng nhãi còn quá non.
Lý Lâm Phủ mặt lạnh tanh, chậm rãi ngồi xuống trong nghị sự sảnh, nhìn Dương Quốc Trung đã quỳ ở đó.
Thực ra, mùng bảy tháng giêng, Dương Quốc Trung đã đến bái kiến hắn, hắn không nhớ, đây là lần thứ mấy Dương Quốc Trung sau khi phản bội hắn lại cầu xin, nhưng quan trường luôn là như vậy.
"Hữu tướng, ta đã thuyết phục được Trần Hi Liệt, chắc hẳn Hữu tướng cũng đã thấy tấu chương biếm trích Nhan Chân Khanh của hắn."
Dương Quốc Trung lại lần nữa phản bội Tiết Bạch chọn Lý Lâm Phủ nguyên nhân rất đơn giản, hay nói đúng hơn hắn không cho rằng mình là phản bội, vì hắn vĩnh viễn chỉ chọn bên thắng.
Hắn đã nhận được thư của Tiên Vu Trọng Thông, xác định Các La Phượng không có ý phản Đường. Vì năm ngoái Tả võ vệ đại tướng quân Hà Lý Quang mới đến Nam Chiếu đã lấy được thành An Ninh và năm giếng muối trong thành, chấn nhiếp cả Nam Chiếu.
Oái oăm thay, Tiết Bạch lại cược tất cả vào chuyện này, vậy thì, hắn đành phải chọn Lý Lâm Phủ.
"Bản tướng đã thấy." Lý Lâm Phủ lạnh nhạt nói: "Người được chọn làm Kiếm Nam tiết độ sứ đã định, Tiên Vu Trọng Thông."
"Hữu tướng anh minh."
Đây là một cuộc trao đổi lợi ích nhỏ, Lý Lâm Phủ muốn biếm trích Nhan Chân Khanh, Dương Quốc Trung nhận lễ vật của Tiên Vu Trọng Thông giúp y mưu quan, nhưng Dương Quốc Trung rõ ràng không thỏa mãn.
"Vậy, người được chọn làm Kinh Triệu doãn?"
"Ngươi muốn làm?"
"Hạ quan nguyện đi theo Hữu tướng!"
Trong mắt Lý Lâm Phủ hiện lên vẻ chế nhạo, càng xem thường Dương Quốc Trung, nếu không phải Tiết Bạch trở về Trường An, gây ra uy hiếp lớn cho Hữu tướng phủ, hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại cái thóa hồ này, lúc này để đối phó Tiết Bạch, lại không thể không dùng lại loại phế vật này.
"Kinh Triệu doãn là chức quan trọng yếu, để bản tướng suy nghĩ. Phải rồi, Trương Ký muốn nhậm chức Đồng trung thư môn hạ bình chương sự?"
"Vâng, là Tiết Bạch xúi giục Trương Ký." Dương Quốc Trung nói: "Chuyện này ta cực lực phản đối, nhưng Tiết Bạch, Lý Bí dường như vì thân cận Đông Cung, một lòng muốn giúp Trương Ký tiến nhập trung khu."
"Việc hãm hại Hồ nhi, cũng là do Đông Cung chỉ thị?"
Dương Quốc Trung trước tiên có chút sững sờ, cúi đầu, con ngươi đảo một vòng, nói: "Là Đông Cung chỉ thị Trương Ký, Trương Ký trước nay giao hảo với An Lộc Sơn, vì vậy có thể ngụy tạo rất nhiều chứng cứ giả như thật, lại lợi dụng Lý Bí, Tiết Bạch, trong vụ án Vương Hạn phản loạn vu oan cho An Lộc Sơn."
Câu trả lời này, cuối cùng cũng khiến Lý Lâm Phủ hài lòng, hắn gật đầu, nói: "Đợi vụ án này kết thúc, ngươi chính là Kinh Triệu doãn."
~~
Dương Quốc Trung ra khỏi Hữu tướng phủ, trong lòng vẫn còn đang mơ tưởng đến việc giành được chức vị Kinh Triệu doãn.
Hắn cho rằng mình có thể xưng là người thăng quan nhanh nhất Đại Đường.
Sở dĩ có thể một bước lên mây, chính là vì hắn biết thẩm thì độ thế, so sánh ra, người khác đều không bằng hắn, Trần Hi Liệt thì nhu nhược, Trương Ký thì vướng phải thân phận phò mã đầy khó xử, còn Tiết Bạch đôi khi lại quá cứng đầu, hà tất phải bám riết vụ án của Lý Diên Nghiệp không buông? (thẩm thì độ thế: khả năng phân tích thời cơ, xem xét tình thế)
"Chỉ có ta nghĩ đến việc thăng quan."
Dương Quốc Trung vừa cười vừa lắc đầu, rồi nhảy lên con tuấn mã của mình, một mình đi về hướng Nam Khúc.
Hắn không để ý, bên đường có mấy người đi đường luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
…
Chập tối hôm đó, Phong Vị Lâu.
"Thóa Hồ lại ngả về phía Ca Nô rồi."
"Không có gì bất ngờ."
Đỗ Cấm mắt lộ vẻ khinh miệt, nói: "Tuy không bất ngờ, xương sống của hắn cũng quá mềm."
"Vậy thì sao?" Tiết Bạch nói, "Ngươi xem họ hôm nay biếm lão sư của ta, thật sự đã thắng ư? Đợi Nam Chiếu phản, người thắng là ai?"
"Có lúc ta thật sự chỉ muốn Nam Chiếu phản, cho đám lão già lú lẫn trên triều đình một cái tát vang dội, đánh cho họ hiểu một đạo lý, nếu không có lòng trị quốc, thì sớm cút xuống đi, đừng còn ngồi đó họa hại vạn dân."
Câu nói đại nghịch bất đạo như vậy, Tiết Bạch nghe xong, cũng chỉ khẽ vuốt lưng Đỗ Cấm, nói: "Bình tĩnh chút."
"Ta rất bình tĩnh, ván cờ này chúng ta nhất định sẽ thắng, không phải sao?"
Đến bây giờ, Tiết Bạch cũng không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào về việc Nam Chiếu sắp phản loạn, nhưng Đỗ Cấm chính là vô điều kiện tin tưởng hắn, vì vậy mới nói là nhất định sẽ thắng.
Nhưng điều Tiết Bạch muốn không chỉ là thắng Lý Lâm Phủ, chỉ chứng minh hắn có tầm nhìn xa hơn Lý Lâm Phủ không có nhiều ý nghĩa.
"Ca Nô, Thóa Hồ hiểu rõ nhất tâm ý của Lý Long Cơ, họ liên thủ biếm lão sư của ta, chứng tỏ Lý Long Cơ căn bản không tin Nam Chiếu sẽ phản loạn. Lúc này chắc chắn chỉ nghĩ đến Nguyên Tiêu tứ yến, phổ thiên đồng khánh."
"Hay cho một câu phổ thiên đồng khánh." (khắp trời đất cùng chung vui)
"Phải đó."
Đỗ Cấm hiểu Tiết Bạch nhất, thấy trong mắt hắn ánh sáng lấp lánh, liền cắn vào tai hắn, hỏi: "Ngươi muốn làm gì đó?"
"Ta đang nghĩ, làm thế nào để thông báo cho thiên hạ, để tất cả mọi người đều biết Nam Chiếu phản loạn."
"Chuyện này không khó, chúng ta có một thứ vũ khí lợi hại, chuyên dùng để làm việc này." Đỗ Cấm nói, "Khó là làm thế nào để thông báo cho thiên hạ, mà ngươi vẫn có thể đứng ngoài cuộc."
"Ta không thể đứng ngoài cuộc được nữa, làm có kín đáo đến đâu, chỉ cần đã làm, đều sẽ biết là ta làm."
"Vậy thì nhẫn nhịn một chút, chúng ta chờ đợi?"
Tiết Bạch vẫn đang trầm tư, ngẫm nghĩ nếu thật sự vi phạm tâm ý của Lý Long Cơ, những sóng gió sắp phải đối mặt mình có thể chịu đựng được không.
Mà hắn cũng đã chịu đủ cái cảnh mọi chuyện đều nằm dưới sự khống chế của cặp vua tôi ngu muội Lý Long Cơ và Lý Lâm Phủ. Cho dù chỉ một lần thôi, hắn cũng muốn thử cho bọn họ một cái tát thật đau.
Hồi lâu, hắn nhìn về hướng Hưng Khánh Cung, lẩm bẩm: "Tết Nguyên Tiêu đến rồi."
~~
Thoáng chốc đã đến ngày mười ba tháng giêng, Nguyên Tiêu sắp đến.
Cả thành Trường An đã chìm đắm trong không khí của lễ hội cuồng nhiệt sắp diễn ra, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán về những bảo vật và chim muông thú lạ do Phạm Dương tiết độ sứ từ phương bắc mang về.
Đại lộ Chu Tước đã treo đầy hoa đăng.
Tiết Bạch thúc ngựa đi qua con phố dài được điểm xuyết bằng hoa đăng, gương mặt nghiêm nghị, trông như một nốt trầm lạc điệu giữa bản nhạc bay bổng.
Hắn vào Hoàng thành, lại lần nữa rẽ vào Bí thư tỉnh, đến San báo viện.
Mơ hồ, có tiếng đàn sáo vang lên, có người đang hát, tiếng hát u oán.
"Phù dung bất cập mỹ nhân trang, thủy điện phong lai châu thúy hương."
(Hoa phù dung không đẹp bằng dung nhan của mỹ nhân, gió từ cung điện trên mặt nước mang theo hương thơm của ngọc ngà trên tóc nàng)
"Thùy phân hàm đề yểm thu phiến, không huyền minh nguyệt đãi quân vương."
(Nào ai hay biết nàng ngậm ngùi rơi lệ sau chiếc quạt mùa thu; Dưới vầng trăng sáng treo lơ lửng vô vọng chờ đợi nhà vua)
Tiết Bạch vào trong, thấy Vương Xương Linh dựa nghiêng trong sảnh, một tay cầm bản thảo, một tay cầm rượu, vừa nghe nhạc sư hát.
"Phiền các vị lui ra trước."
"Vâng."
"Lần trước, ta hỏi Vương đại huynh có muốn thăng quan không, đáp là không muốn, nay lại ‘không huyền minh nguyệt đãi quân vương’?"
Vương Xương Linh ha hả cười, tự giễu: "Ta đây vốn là kẻ miệng lưỡi khó nghe, thích bàn chuyện cao xa, thích than vãn oán trách, nên không làm được việc thiết thực."
(Việc thiết thực ở đây là luồn cúi, nịnh bợ, thỏa hiệp để được thăng tiến.
Vương Xương Linh không làm được nên chỉ có thể “chờ”.
Chờ thời thế thay đổi, một vị vua mới lên ngôi, một triều thần mới nắm quyền, những người có thể nhìn ra và trọng dụng tài năng thực sự của ông mà không đòi hỏi ông phải làm những việc trái với bản tâm; Chờ một cơ hội quang minh chính đại, một người nào đó (như Tiết Bạch) hoặc một sự việc nào đó có thể mang lại cho ông một cơ hội để lập công một cách chân chính.
Thà chờ trong vô vọng, còn hơn vấy bẩn “nhất phiến băng tâm” của mình)
Tiết Bạch ngồi xuống, tự mình rót một chén rượu, nói: "Lão sư của ta bị biếm rồi."
"Nhan Thanh Thần danh vọng vang dội đương thời, sẽ còn được thăng cao. Quan trường chìm nổi, lên lên xuống xuống… thực ra đã là chuyện vô cùng hiếm có, thường thấy hơn là xuống xuống xuống xuống, một phen rơi xuống ngàn trượng."
"Năm xưa tể tướng Trương Cửu Linh công bị biếm, Vương đại huynh nếu đầu quân cho Ca Nô, có thể sự nghiệp sẽ một đường thuận buồm xuôi gió?"
"An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan." Vương Xương Linh lười trả lời những lời như vậy, uống rượu, ngâm một câu thơ của Lý Bạch.
(Há lại khom lưng, uốn gối, phụng thờ phường quyền quý; Để mặt ta chẳng có lấy một nụ cười vui?)
Tiết Bạch có lời muốn nói, nhưng không lập tức mở lời.
Vương Xương Linh liền hỏi: "Tiết lang có chuyện?"
"Ta nếu mở lời, có lẽ sẽ hại Vương đại huynh."
"Ha, có thể hại ta đến mức nào?"
"Chắc là… biếm quan?"
Vương Xương Linh lại lần nữa ha hả cười lớn, nói: "Ngươi có biết, lúc ta được ngươi tiến cử đến San báo viện, Lý Thái Bạch đã tặng ta một bài thơ không?"
"Có nghe qua."
"Tên thơ là ‘Văn Vương Xương Linh Tả Thiên Long Tiêu Dao Hữu Thử Ký’ (Nghe tin Vương Xương Linh bị giáng đến Long Tiêu, từ phương xa có bài này gửi đến), hắn tưởng ta bị biếm đến chốn xa xôi rồi. Ta hỏi ngươi, trên quan trường còn có kết cục nào tệ hơn thế này không? Nhưng dù vậy, ta vẫn nhận được thơ của Lý Thái Bạch."
Tiết Bạch ngẩn người một chút, nhìn khuôn mặt khoáng đạt của Vương Xương Linh, bỗng nhiên thông suốt rất nhiều chuyện.
"Dương hoa lạc tận tử quy đề, văn đạo Long Tiêu quá Ngũ Khê."
(Hoa liễu rụng hết, đỗ quyên kêu sầu; Nghe nói bạn đi Long Tiêu, đã vượt qua Ngũ Khê)
"Ngã ký sầu tâm dữ minh nguyệt, tùy quân trực đáo Dạ Lang tây."
(Ta gửi tấm lòng sầu muộn của mình cho vầng trăng sáng; Để nó theo bạn đến tận cùng trời cuối đất)
Vương Xương Linh cao giọng ngâm, nâng rượu hướng về trời xanh, từ xa kính Lý Bạch ở tận chân trời một chén.
Sự tiêu sái của Đường nhân, đều nằm trong chén rượu này.
.
Bình luận truyện