Mãn Đường Hoa Thải
Chương 267 : Bình minh trên núi Thủ Dương
Người đăng: Khuyết Vô Hoa
Ngày đăng: 23:08 02-09-2025
.
Cảnh sắc trong núi tươi đẹp, Đỗ Ngũ Lang và Tiết Vận Nương rủ rỉ chuyện trò, bất giác đã nắm tay nhau, bàn luận xem con chim đang ríu rít trên ngọn cây là chim gì.
Đi được một đoạn, gặp Tiết Bạch và Lý Quý Lan, hai người đang bàn luận về thi từ quay đầu lại, ánh mắt liền rơi vào đôi tay đang nắm chặt của đôi vợ chồng son.
“Hửm? Nhìn chúng ta làm gì?”
Tiết Vận Nương có chút e thẹn, muốn rút tay ra, Đỗ Ngũ Lang hiếm khi cứng rắn, cứ nắm chặt không buông.
Đã chính thức thành thân, hắn nào có sợ người ta nhìn.
Đi tiếp về phía trước, Lý Đằng Không đã đứng đó đợi một lúc, chờ bốn người họ qua, Lý Quý Lan, Tiết Vận Nương liền tự nhiên vây quanh bên cạnh nàng nói chuyện.
“Đằng Không Tử, vừa rồi Tiết lang tặng ta một bài thơ rất hay, rất đẹp…”
Tiết Bạch thì cùng Đỗ Ngũ Lang đi sau thầm thì: “Ta thấy đám con cháu Tống gia lấy Tống Nhược Tư làm đầu. Ngươi hãy đi liên hệ với hắn, nói rằng Dương thị thương hành muốn mua lại Lục Hồn Sơn Trang.”
Cao môn đại hộ chiếm ruộng đất cũng phải làm một tờ văn khế, dùng hai thớt lụa đổi trăm mẫu ruộng, tiêu chuẩn đạo đức của hắn không thể nào thấp hơn thế được.
Đỗ Ngũ Lang không mấy tình nguyện, hỏi: “Nhất định phải là ta đi sao?”
Tiết Bạch nói: “Ngươi qua đó so chiêu với hắn xem sao.”
“Hắn có thái độ không tốt với ngươi phải không?” Đỗ Ngũ Lang thở dài, cảm thấy gánh nặng trên vai lại nặng thêm, “So chiêu thì so chiêu vậy.”
Mấy người trẻ tuổi vừa đi vừa trò chuyện, một lúc sau, đoàn người hướng lên núi Thủ Dương, vừa leo núi vừa ngắm trời xa là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất ở nơi đây.
Phía trước, Dương Tề Tuyên và Tống Nhược Tư cũng đang trò chuyện, sự chênh lệch về học thức dần dần lộ ra.
Những người Tống Nhược Tư qua lại đều là những bậc văn hào một thời như Lý Bạch, Thôi Hạo, không thể nào cùng Dương Tề Tuyên bàn chuyện chọi gà đá chó, bèn trầm mặc, bày một vẻ bi thương đi trước dẫn đường.
Đỗ Ngũ Lang thấy cơ hội này, liền qua bắt chuyện với Tống Nhược Tư, vừa đi vừa còn lẩm bẩm trong lòng, cảm thấy chuyện này giống như cao môn đại hộ ép nông dân đến đường cùng rồi cưỡng ép mua ruộng đất của họ, nhưng con cháu nhà danh môn dù sao cũng không phải là ngu dân vô tri, làm sao có thể dễ dàng bị thuyết phục như vậy?
Hắn thậm chí còn cảm thấy, Tống Nhược Tư căn bản sẽ không thèm để ý đến hắn, lại không ngờ, vừa tiến lên báo danh, đối phương lại khá khách khí.
“Tên của Ngũ lang, ta ở Trường An cũng đã từng nghe qua.”
“Ồ? Ta ở Trường An cũng có chút danh mọn, cái đó, nhà ta ở Phong Vị Lâu có chút cổ phần, cũng xem như là đang quản lý sản nghiệp cho Quắc Quốc phu nhân…”
~~
Lý Quý Lan quay đầu nhìn một cái, thấy bên cạnh Tiết Bạch không có ai nói chuyện cùng hắn. Tự nhiên liền đi chậm lại để đi song song với hắn.
“Tại sao Tiết lang luôn có thể thuận miệng làm ra những bài thơ ý vị kéo dài như vậy? Ta nhẩm đi nhẩm lại, vẫn thấy trong miệng còn dư hương.”
“Quý Lan Tử mới là người thực sự biết làm thơ, ta chẳng qua là vận khí tốt.”
Lý Quý Lan vốn đã mặt như hoa đào, lúc này được khen một câu càng thêm đỏ mặt, hỏi: “Tiết lang có còn muốn viết thêm vở hí nào không?”
Gần đây không còn phải nịnh bợ Lý Long Cơ, Tiết Bạch chắc chắn không định viết, nhưng nghe vậy vẫn suy nghĩ một chút, cho rằng lần sau nếu có viết, có thể viết một vở 《Lương Chúc》, bèn cùng nàng bàn luận trước…
Trong lúc nói, hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lý Đằng Không đang đi phía trước, chợt nhận ra hôm nay vẫn chưa nói chuyện với nàng, kỳ thực trong lòng cũng muốn bắt chuyện vài câu.
Nhưng Lý Đằng Không vẫn luôn khoác tay Tiết Vận Nương nhỏ giọng chuyện trò, hắn mãi không có cơ hội thích hợp.
Ngược lại là Đỗ Ngũ Lang và Tống Nhược Tư đi phía trước tương đàm ngày càng hợp ý.
“Cho phép ta hỏi một chút, Tống gia là xuất phát từ cân nhắc gì, mà bán Võng Xuyên biệt nghiệp cho Ma Cật cư sĩ?”
“Vương Ma Cật vô cùng thích Võng Xuyên, đã hỏi rất nhiều lần.” Tống Nhược Tư đáp, trong lòng chợt động, cảm nhận được ý ngoài lời, “Lúc đó, đại bá của ta qua đời, con cháu trong nhà đa phần làm quan ở bên ngoài, không ai quán xuyến biệt nghiệp.”
Giờ chính là lúc so chiêu rồi, Đỗ Ngũ Lang liền tập trung tinh thần, nói: “Cân nhắc rất đúng, quán xuyến một biệt nghiệp lớn như vậy, tốn bao nhiêu tâm sức, Lục Hồn Sơn Trang còn lớn hơn Võng Xuyên biệt nghiệp một chút phải không?”
“Cũng gần vậy, Võng Xuyên biệt nghiệp hai mươi sáu vạn mẫu, Lục Hồn Sơn Trang hai mươi bốn vạn mẫu.”
“A?” Đỗ Ngũ Lang giật mình, khí thế có chút bị áp xuống, “Lớn như vậy?”
Tống Nhược Tư gật đầu, vuốt râu dài, ra chiều suy nghĩ.
Đỗ Ngũ Lang hỏi: “Tổ tiên của Tống gia ở Yển Sư sao?”
“Không, ở Quắc Châu.”
“Trong nhà còn có tổ trạch không?”
“Có, một tòa lão trạch, mấy mẫu ruộng bạc màu.”
Đỗ Ngũ Lang có chút căng thẳng, vừa đi vừa lắc lư người, nói: “Theo ta thấy, Tống thái công chôn cất quá đơn giản rồi, chi bằng dời về quê cha đất tổ hậu táng, mới là hiếu đạo.”
Tống Nhược Tư vô tình quay đầu nhìn một cái, nhìn về phía mấy người huynh đệ ở xa.
Cái nhìn không nén được này, lọt vào mắt Đỗ Ngũ Lang, hắn không khỏi dần tự tin lên.
“Tống công tiếp theo phải thủ hiếu, ở lại trong núi Thủ Dương, chi bằng ở lại Quắc Châu, hơn nữa đợi đến khi phục chức lại phải đợi bổ nhiệm, có thể phải tốn rất nhiều tiền chạy chọt. Bây giờ người nhà Tống gia thưa thớt, thay vì lại đem tiền dùng vào việc quán xuyến Lục Hồn Sơn Trang, chi bằng nhân lúc còn chưa suy bại, bán đi lấy một khoản tiền lớn?”
“Suy bại sao?”
“Ta và Cao Thích là hảo hữu.” Đỗ Ngũ Lang khí thế không đủ, nhưng vẫn nói như vậy, “Cao Thích thường ở Lương viên, nói Lương viên đã suy bại. Lý Bạch cũng có một bài thơ mà, cái gì đó…”
Tống Nhược Tư ngẩng đầu thở dài, ngâm: “Hoang thành hư chiếu bích sơn nguyệt, cổ mộc tẫn nhập thương ngô vân. Lương vương cung khuyết kim an tại? Mai Mã tiên quy bất tương đãi.” (1)
“Phải đó, Lương viên tuy hảo, phi cửu luyến chi gia.”
Đỗ Ngũ Lang cũng không biết có thuyết phục được Tống Nhược Tư hay không, chỉ cảm thấy đối phương không quá phản đối việc bán đi Lục Hồn Sơn Trang.
Đi một lúc, đến Duyệt Nham Đình, lên cao mà trông, non sông tươi đẹp đều thu vào trong đáy mắt.
…
Đỗ Ngũ Lang quay sang Tiết Bạch, kể lại cuộc đối đáp của hắn với Tống Nhược Tư, cuối cùng nói: “Thật kỳ lạ, lẽ nào hắn một chút cũng không nghĩ đến biến cố của Tống gia có điều khuất tất sao?”
“Giống như nông dân bị cao môn đại hộ làm cho tan nhà nát cửa thì nhiều, có mấy người đi báo thù? Con người đều thực tế, phải cân nhắc đến cuộc sống sau này.”
“Ai.”
“Tống Nhược Tư làm người thế nào?”
“Cũng không tệ, văn nhân khí khá đậm, hắn cũng không nói những chuyện tá điền và ruộng đất, ngược lại như thể bằng lòng bán Lục Hồn Sơn Trang cho chúng ta.”
“Cũng không phải hắn nói bán là bán được.” Tiết Bạch thản nhiên nói.
Lục Hồn Sơn Trang lúc này còn chưa phải là của Tống Nhược Tư, phải do Tiết Bạch quyết định để ai kế thừa, ai mới có tư cách làm chủ bán đi.
“Nói với Tống Nhược Tư, chỉ cần hắn bằng lòng bán đi Lục Hồn Sơn Trang, ta sẽ cho hắn một khoản tiền, đủ để hắn sau ba năm chịu tang mưu cầu quan chức. Đồng thời, chuyện Tống gia lén đúc tiền đồng cũng cho qua, sẽ không còn ai truy cứu nữa.”
Đỗ Ngũ Lang rất nhanh cũng nghĩ đến điểm mấu chốt, hỏi: “Nhưng huynh đệ của hắn nếu không đồng ý, thì làm sao?”
“Ai đồng ý, người đó kế thừa.”
“Như vậy có được không? Ngươi xem thái độ của hắn với ngươi vừa rồi kiêu ngạo thế nào.”
Đỗ Ngũ Lang đối với điều này rất hoài nghi, cảm thấy huynh đệ nhà họ Tống chỉ cần có chút cốt khí, sẽ đoàn kết lại chống đối Tiết Bạch.
Hắn muốn xem Tống Nhược Tư phản ứng ra sao, nhưng đối phương lại không hề đi bàn bạc với huynh đệ, mà sau khi trò chuyện một lúc với phu phụ Dương Tề Tuyên, đã chỉnh lại tay áo, đi về phía Lý Đằng Không.
~~
Lý Đằng Không lên Duyệt Nham Đình, nhìn về phía bắc, tầm mắt có thể thấy được những ngọn núi phía bắc Hoàng Hà.
Bên đó có lẽ là núi Vương Ốc, nàng ở Yển Sư không ở được mấy ngày nữa là phải qua đó, vất vả đến đây một chuyến, lại chưa nói được với hắn mấy câu.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, nhìn bóng trên đất, là một nam tử qua đây.
“Đằng Không Tử.”
Nghe thấy giọng nói này, Lý Đằng Không thầm thất vọng, đáp: “Tống công.”
“Đừng khách khí như vậy, ta và phu phụ Dương tham quân xem nhau như đồng trang lứa, ngươi cứ gọi ta bằng đạo hiệu Minh Tu Tử là được.”
Tống Nhược Tư báo đạo hiệu, vốn tưởng Lý Đằng Không sẽ ngạc nhiên vì hắn cũng có đạo hiệu, không ngờ nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, lại tiếp tục nhìn về phía xa.
“Vừa rồi nghe Thập Nhất Nương nói lệnh đường họ Tông? Cùng tộc với thê tử của Lý Bạch? À, ta và Lý Bạch cũng là hảo hữu.”
Lý Đằng Không lơ đãng quay đầu, thấy Tiết Bạch đứng cách đó không xa đang nhìn về phía này, hai người ánh mắt đối nhau… Tiết Bạch không nói gì, ánh mắt còn tránh đi.
Nàng vốn là người thanh tu tâm cảnh đạm bạc, lúc này lại không hiểu sao lòng rối loạn, dứt khoát mắt không thấy lòng không phiền, quay người bỏ đi, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có người đang bắt chuyện với mình.
Tống Nhược Tư ngẩn người.
Hắn thật sự là vừa gặp Lý Đằng Không đã cảm mến, thần hồn điên đảo. Biết rõ bây giờ nếu không nắm bắt, sau này ngay cả cơ hội gặp lại cũng không có.
Vì vậy dù biết thời cơ vô cùng không thích hợp, vẫn đuổi theo nói: “Đằng Không Tử khoan đã.”
“Tống công có việc gì?”
Đây là Đại Đường, phong khí hào phóng, sư phụ của Lý Đằng Không là Ngọc Chân công chúa chưa xuất giá đã có hài tử, mà Tống Nhược Tư tuy hơn Dương Tề Tuyên vài tuổi, nhưng quan vị cũng cao hơn Dương Tề Tuyên, tự cho mình hào hoa phong nhã, xứng với Lý Đằng Không.
Hơi do dự xong, hắn mở miệng.
“Thực ra thê tử của ta đã mất nhiều năm, ta chưa từng động lòng với nữ tử nào khác, cho đến khi gặp được Đằng Không Tử…”
Xung quanh còn có người khác, nghe thấy lời này đều ngẩn người ra, kinh ngạc vì Tống Nhược Tư lại táo bạo như vậy.
Lý Đằng Không vô cùng lúng túng, lại liếc nhìn Tiết Bạch một cái, chỉ thấy hắn cũng đầy vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn còn im lặng.
Nàng không hiểu sao lại có chút giận hắn.
“Đừng nói nữa.”
Rất không vui mà quát một câu như vậy, Lý Đằng Không trực tiếp bỏ đi. Tính cách của nàng, chưa từng có lúc nào nổi giận như thế.
Tống Nhược Tư còn muốn nói, Hiểu Nô đã giơ vỏ đao lên chặn lại, hung hăng lườm hắn một cái.
Lý Thập Nhất Nương thì bất mãn nói: “Ngươi cũng quá vô lễ rồi! Nữ nhi của Hữu tướng phủ, há để ngươi mạo phạm như vậy?”
Dương Tề Tuyên ban đầu cùng Tống Nhược Tư thân cận, lúc này lại đã xa cách, khẽ cười nhạo, kéo thê tử qua nói: “Tống huynh chẳng qua là bày tỏ lòng ái mộ, không sao đâu.”
“Hắn đang chịu tang…”
“Tống Chi Vấn còn cầu hoan với Võ hậu, nhà này cùng một đức tính.”
~~
Đêm đó, mọi người ngủ lại ở Lục Hồn Sơn Trang.
Con cháu Tống gia đều mới trở về, chưa hoàn toàn nhận ra quản sự trong phủ đối với mệnh lệnh của họ dương phụng âm vi, mọi việc lớn nhỏ đều do Tiết Bạch sắp đặt.
Sau bữa tối không lâu, Hồ Lai Thủy ăn mặc như một quản sự đi qua hành lang dài, đến khách viện gặp Tiết Bạch.
Hồ Lai Thủy là một trong những hỏa kế xuất sắc được Phong Vị Lâu bồi dưỡng, lúc mới đến Yển Sư giả dạng làm hộ vệ của Trương Tam Nương Tử đã có mấy câu đối đáp lanh lợi, sau đó lại giả dạng làm người của Phàn Lao, đến dò xét thái độ của Cao Thượng… xem như đã trở thành một tâm phúc có thể nhận nhiều việc quan trọng.
“Lang quân, mấy người Tống gia đó đã tụ tập lại bàn bạc rồi.”
Tiết Bạch hỏi: “Bàn gì vậy?”
Hồ Lai Thủy nói: “Trong số đó quả thực có vài người thông minh lại mạnh mẽ, đã phát hiện ra không ít dấu vết, khẳng định là lang quân đang đối phó Tống gia.”
Tiết Bạch thật ra cũng có chút tò mò, hỏi: “Bọn họ định làm thế nào?”
“Định đề cử một gia chủ, đến Hữu tướng phủ ở Trường An cáo trạng, Tống Nhược Tư quan vị cao nhất.”
“Hắn có muốn làm gia chủ này không?”
“Hắn rất muốn, luôn tìm cách thuyết phục mấy người huynh đệ.”
Tiết Bạch nói: “Để hắn đến gặp ta, gọi cả Phàn Lao qua đây.”
~~
Ban đêm, Lý Đằng Không và Lý Quý Lan ở cùng một phòng.
“Đằng Không Tử, ngươi đừng giận nữa.”
Lý Quý Lan không ngừng ôn tồn khuyên giải: “Người đó tuy mạo muội, nhưng nghe nói gia phong của Tống gia chính là như vậy, ngươi đã không thích, ai cũng không thể ép buộc. Hơn nữa, có người ngưỡng mộ ngươi, thực ra là chuyện tốt mà.”
Lý Đằng Không lại không phải vì chuyện này mà không vui, được khuyên một lúc lâu sau, đột nhiên hỏi một câu.
“Ngươi thích Tiết Bạch sao?”
Thoáng nghe câu này, Lý Quý Lan kinh hãi vô cùng, quay lưng đi.
Nàng đưa hai tay sờ má, vỗ nhẹ hai cái, thấp giọng nói: “Tiết lang đã có hôn ước rồi.”
“Phải đó.”
“Ta chỉ cảm thấy, có thể ở cùng hắn nhiều hơn một chút đã là rất tốt rồi.” Lý Quý Lan thấp giọng nói, “Không cầu có thể thành một đôi.”
Lý Đằng Không có chút kinh ngạc, cảm thấy nàng thật can đảm, ngay cả những lời như vậy cũng dám nói ra, nhất thời không biết nói gì.
“Đây là bí mật, ta chỉ nói với ngươi thôi.” Lý Quý Lan nói, “Ngươi vạn lần không được nói cho người khác biết đó.”
“Đến ngươi mà cũng dám nói thẳng cơ à.” Lý Đằng Không nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hôm nay đi bộ cả ngày, Lý Quý Lan thực ra đã mệt rồi, nằm trên giường, ôm một tờ giấy màu viết bài thơ Tiết Bạch tặng nàng xem một lúc, rồi ngủ thiếp đi.
Lý Đằng Không chuẩn bị thổi tắt nến, trước tiên nhìn Lý Quý Lan một cái, thấy nàng ấy trong giấc ngủ vô cùng điềm tĩnh, gò má hơi ửng hồng, ngay cả lông mi cũng dường như mang theo niềm vui.
Lý Đằng Không muốn giúp Lý Quý Lan cất tờ giấy màu đó đi, tay đưa qua, nghĩ đến đây là Tiết Bạch tặng riêng cho Lý Quý Lan, mình sao có thể đụng vào, bèn thôi, thổi đèn đi ngủ.
Có lẽ là có tâm sự, ban đêm nàng trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được, cuối cùng dứt khoát đứng dậy, khoác áo đi dạo trong sân.
Sơn cư yên tĩnh, bất tri bất giác, đã đi đến khách viện của Tiết Bạch.
Đúng lúc này, cửa “két” một tiếng được mở, Tiết Bạch và Tống Nhược Tư cùng nhau đi ra.
“Ngày mai liền công khai định đoạt để ngươi kế thừa gia nghiệp Tống gia…”
Tiết Bạch đang nói, tình cờ gặp Lý Đằng Không đứng dưới ánh trăng, dừng lại một chút, ngay cả chào cũng không chào.
Lý Đằng Không thi lễ một cái, giả vờ như đang ung dung tản bộ, rồi rẽ sang bên trái.
Không bao lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân, nàng không ngờ Tống Nhược Tư lại còn dám đến trêu chọc, nói: “Hiểu Nô.”
Hiểu Nô liền quát: “Bảo ngươi đừng qua đây rồi!”
Lý Đằng Không nghe giọng điệu của nàng, quay đầu nhìn một cái, thấy người đến lại là Tiết Bạch, bèn nói với Hiểu Nô: “Thôi được rồi, để hắn qua đây đi.”
Chuyến này đến Yển Sư, lúc này mới xem như có cơ hội nói chuyện tử tế.
Dưới ánh trăng, Lý Đằng Không đứng đó, đá một hòn đá, như thể vẫn còn giận Tiết Bạch.
Nàng vừa rồi đã nghe thấy hết, hắn định để Tống Nhược Tư kế thừa gia nghiệp Tống gia, hắn không quan tâm thậm chí còn lợi dụng lòng ái mộ của Tống Nhược Tư đối với nàng, điều này khiến nàng rất không vui.
“Vừa rồi ta đã nói với Tống Nhược Tư rồi, hắn sẽ không làm phiền ngươi nữa.” Tiết Bạch nói.
“Hở?” Lý Đằng Không ngạc nhiên.
Tiết Bạch cũng có chút ngạc nhiên, hỏi: “Ta đa quản nhàn sự rồi sao?”
“Không có, ta chỉ là phiền hắn.”
Lý Đằng Không nói rồi, quay người đi theo con đường nhỏ, Tiết Bạch cùng nàng sánh vai nhau dạo bước, vừa đi vừa nói chuyện, mặc cho Hiểu Nô và Miên Nhi theo sau.
“Ngươi nói thế nào? Chức quan của họ Tống còn cao hơn ngươi, có thể nghe lời ngươi sao?”
Tiết Bạch nói: “Dùng chút thủ đoạn, xem như là… uy hiếp lợi dụ đi.”
Rõ ràng không định nói đùa, Lý Đằng Không lại bật cười.
“Ngươi uy hiếp lợi dụ, chính là để hắn không đến làm phiền ta sao?”
Tiết Bạch lại có chút không biết nói gì, cuối cùng dứt khoát nói thật, đáp: “Vốn đã định chọn một kẻ vô dụng trong đám con cháu Tống gia để kế thừa gia nghiệp, hòng bán Lục Hồn Sơn Trang cho ta. Chọn tới chọn lui, chọn trúng Tống Nhược Tư, ta liền thuận tiện dằn mặt hắn.”
“Thuận tiện?”
Lý Đằng Không vẫn có chút hờn dỗi.
Lần này đến Yển Sư, nàng so với trước đây có chút được mất hơn thua, không giống một đạo sĩ cho lắm, càng giống một tiểu nữ tử mười bảy mười tám tuổi.
“Ngươi thì sao? Không ngủ được?”
“Không phải.” Lý Đằng Không cứng miệng, nói: “Ta nghe nói, bình minh trên núi Thủ Dương là đệ nhất thắng cảnh của Yển Sư. Lúc này lên núi, ngồi một lát, là có thể thấy được mặt trời mọc… quan sát trời đất, có ích cho việc tu hành của ta.”
Lúc này rõ ràng vẫn còn là đêm khuya, lại lên Duyệt Nham Đình thế nào cũng phải ngồi một canh giờ mới thấy được mặt trời mọc.
Tiết Bạch lại không vạch trần, im lặng đi cùng Lý Đằng Không, bằng lòng cùng nàng lên đỉnh núi ngồi một lát.
Một nam một nữ nửa đêm leo núi, dù là ở thời Đường đây cũng là một hành động khá điên rồ.
“Trước kia ta ở Trường An, chưa từng thấy người ta sống khổ sở như vậy.” Lý Đằng Không thấp giọng nói, “Đói không có lương thực ăn, bệnh không có tiền bạc chữa…”
Nàng rất muốn cùng Tiết Bạch nói rất nhiều chuyện, thực ra không chỉ là tâm tư thiếu nữ, mà nhiều hơn là nàng hiểu Tiết Bạch. Mấy ngày gần đây, nàng chữa bệnh cho những bần dân đó, trong lòng có chút xúc động, nghĩ lại cũng chỉ có Tiết Bạch mới có thể đồng cảm với nàng.
Vì vậy, trên đường hai người leo núi trò chuyện cũng không phải là chuyện tình cảm nam nữ, ngược lại là đối mặt với nỗi khổ của dân gian, cá nhân rốt cuộc có thể góp được bao nhiêu sức mọn.
Đêm nay trăng không sáng lắm, nhưng dần quen với ánh sáng mờ ảo này, đi đường núi ngược lại rất thú vị.
Tuy là con đường đã được sửa sang, khó tránh khỏi cũng có những chỗ gồ ghề và đá vấp chân, Tiết Bạch đưa tay đỡ Lý Đằng Không mấy lần, không dám nắm tay nàng, mà cách lớp đạo bào rộng của nàng nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng.
Cuối cùng, hai người lên đến đỉnh núi, ngồi trên tảng đá lớn ngắm bầu trời đầy sao.
Trên núi gió lớn, ban đêm lạnh thấu xương, Tiết Bạch không nói gì, cởi áo choàng ngoài khoác lên người Lý Đằng Không.
Lý Đằng Không đối với điều này cũng không nói gì, co người trong áo choàng lộ ra cả người nhỏ bé.
“Đúng rồi, Thập Nhất Nương có lời muốn ta chuyển cho ngươi.”
“Phụ thân của ngươi muốn đối phó Vương Hồng sao?”
“Ừm, nói nếu ngươi đồng ý, có thể điều ngươi làm Vạn Niên huyện úy.” Lý Đằng Không nói, “Ta chỉ là người truyền lời, ngươi không cần phải bận tâm ta.”
Nói rồi, nàng đại khái hiểu vì cớ gì mình và Tiết Bạch không thể thành một đôi.
Chính kiến của hắn và gia đình nàng hoàn toàn khác nhau, cuối cùng cũng không đi được xa.
Tiết Bạch lại không từ chối ngay, mà nói: “Mùa đông năm ngoái, Yển Sư huyện thừa Cao Sùng tội danh bại lộ, sợ tội bỏ trốn, triều đình vẫn chưa bổ nhiệm huyện thừa mới, không biết Hữu tướng có dự định gì?”
“Ta chuyển lời lại cho Thập Nhất Nương sao?”
“Ừm.”
Tiết Bạch rõ ràng có thể trực tiếp hỏi Dương Tề Tuyên, nhưng không hỏi, đây là thái độ đàm phán. Đại diện cho việc là nể mặt Lý Đằng Không, mới cho Hữu tướng phủ một cơ hội ra điều kiện.
Hắn dù sao cũng không vội, chuyện ở Yển Sư hắn vẫn chưa thu xếp ổn thỏa.
Nói xong những chính sự này, không khí có chút không bằng lúc trước, hai người lại rơi vào trầm mặc, ngồi đó chờ mặt trời mọc.
“Thực ra…”
Tiết Bạch do dự, cuối cùng vẫn nói: “Hôm nay bài thơ đó, là viết cho các ngươi.”
“Chúng ta sao?” Lý Đằng Không ngạc nhiên, “Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai… nghe chẳng hợp với ta chút nào.”
“Ừ thì...”
“Chúng ta là đạo sĩ, thơ của ngươi lại là ‘sơn tự’ đào hoa.”
Hiếm khi nàng mới buông lời đùa cợt, Tiết Bạch liền phối hợp mà cười theo.
Ngay cả trên ngự yến, hắn cũng chưa chắc đã phối hợp với Lý Long Cơ như vậy.
Lý Đằng Không thấy hắn cười, bèn nói: “Viết lại một bài đi.”
“Viết không ra nữa.”
Tiết Bạch nhìn lên trời, thấy đêm còn dài, nghĩ một lúc, nói: “Ngược lại có nghĩ đến một bài văn phú, ta thử xem có nhớ ra được không.”
“Thật sao?”
“Thủy lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phồn.” Tiết Bạch nhẹ giọng ngâm.
("Hoa của các loài cỏ cây sống dưới nước và trên cạn, những loài đáng yêu thì có rất nhiều.")
Lý Đằng Không nhất thời còn chưa nghe ra được điều hay, thầm nghĩ hắn khen Lý Quý Lan là hoa đào, là sắc xuân nhân gian. So ra, lại ngâm cho mình những câu bình thường như vậy.
Tuy nhiên, cùng với việc hắn tiếp tục ngâm xuống, nàng đột nhiên ngẩn người ra.
“Dư độc ái liên chi xuất ư nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu…”
("Riêng ta chỉ yêu hoa sen, hoa sen mọc lên từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn; tắm trong làn nước trong mà vẫn giữ vẻ đẹp thanh cao, trang nhã, tự nhiên… không hề trở nên lả lơi, khêu gợi, diêm dúa...")
Lý Đằng Không ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của Tiết Bạch, chỉ thấy hắn đang chăm chú suy tư, không để ý đến ánh mắt của nàng, thế là nàng mạnh dạn nhìn hắn một lúc lâu.
Hôm nay trong lòng nàng giận hắn, đã có người khác thổ lộ tâm tình với nàng ngay trước mặt hắn, thế mà hắn vẫn cứ im hơi lặng tiếng.
Ấy vậy mà giờ phút này, hắn lại dùng văn chương như thế để thổ lộ tâm tình với nàng.
Quan trọng hơn chính là, hắn thấu hiểu nàng đến tận đáy lòng.
Trong lòng nghĩ vậy, Lý Đằng Không đưa tay ra định nắm tay Tiết Bạch, cuối cùng vì không dám, chỉ đặt tay ở giữa hai người, rất gần rất gần tay hắn.
Tiếp đó không biết thế nào, tay của hai người dần chạm vào nhau, sau đó cũng không có thêm động tác nào nữa.
Hồi lâu sau, nơi chân trời phía đông, một vầng mặt trời đỏ lửa bừng lên dữ dội, ánh hào quang như được tô vẽ, chiếu rọi khắp thiên địa một màu rực rỡ.
Lý Đằng Không cảm nhận không gian khoáng đạt của phương thiên địa này, hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, ngược lại cảm thấy đạo tâm đã tiêu tan đi rất nhiều.
~~
Lý Thập Nhất Nương dậy từ sớm, đứng trên tiểu các uống trà, nhìn ngắm cảnh sắc của Lục Hồn Sơn Trang, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
“Dương lang, ngươi nói chúng ta mua lại nơi này thế nào?”
Dương Tề Tuyên rất buồn ngủ, lại bị thê tử kéo qua đây, ngáp dài nói: “Cách Trường An quá xa rồi.”
“Mặc kệ.” Lý Thập Nhất Nương nói, “Ta thấy người nhà Tống gia chết nhiều như vậy, số còn lại cũng không quán xuyến nổi biệt nghiệp này, chi bằng bán đi.”
“Thuộc về ai còn chưa định.” Dương Tề Tuyên nói: “Tiết Bạch qua đây, chính là xem huynh đệ nhà họ Tống bàn bạc chuyện này, nếu muốn phân gia, chắc chắn phải bán Lục Hồn Sơn Trang mới dễ chia tiền…”
“A.”
Lý Thập Nhất Nương bỗng phát hiện có mấy bóng người từ trên núi Thủ Dương xuống, trong đó có hai người chính là Tiết Bạch và Lý Đằng Không.
Nàng không khỏi có chút đắc ý, nói: “Quả nhiên là dan díu với nhau rồi, đây chính là chỗ cao minh của ta. Nhìn qua chỉ là để Thập Thất đi đưa lời cho Tiết Bạch, thực chất là để nàng câu dẫn Tiết Bạch. Ngươi xem, hắn có xảo quyệt đến đâu, chẳng phải vẫn cắn câu sao? Đây chính là chỗ cao minh của ta…”
Dương Tề Tuyên nghe rất mệt, dứt khoát đứng dậy nói: “Đi thôi, đến đại đường xem huynh đệ nhà họ Tống sắp xếp thế nào.”
Nói ra, đây là chính sự của chuyến đi này của họ, nói quan trọng cũng quan trọng, nhưng quả thực không có quá nhiều khúc chiết.
Thậm chí còn không bằng tâm tư quanh co của tiểu nữ tử.
Tống Nhược Tư là đích tử của Tống Chi Đễ, quan chức cao nhất, danh vọng lớn nhất, huynh đệ nhà họ Tống đều chịu phục để hắn kế thừa gia nghiệp.
Dương Tề Tuyên vừa nhìn đã hiểu, huynh đệ nhà họ Tống căn bản không thể quán xuyến được Lục Hồn Sơn Trang, cách tốt nhất là bán đi chia tiền. Bây giờ lại có thể đoàn kết như vậy, là muốn đấu với Tiết Bạch.
“Bản huyện úy và Dương tham quân đều ở đây, các vị đều đồng ý để Tống Nhược Tư kế thừa gia nghiệp Tống gia, bao gồm cả Lục Hồn Sơn Trang này?”
“Không sai.”
“Điểm chỉ.”
Người nhà Tống gia cũng dứt khoát, điểm chỉ xong, liền ra hiệu bằng mắt cho Tống Nhược Tư, nên gây chút phiền phức cho Tiết Bạch, tăng sĩ khí cho Tống gia.
Tống Nhược Tư lại im lặng không lên tiếng, tìm một cơ hội đi vòng ra thiên sảnh.
Đỗ Ngũ Lang đã đợi ở đó, trên bàn đặt một chiếc hòm lớn, ba phần khế ước.
“Tống công thật sự muốn bán Lục Hồn Sơn Trang?”
“Ai.”
Tống Nhược Tư thở dài một hơi, nói: “Họa do nó mà ra, vậy thì do nó mà kết thúc đi.”
Hắn nhấc bút lên, rồng bay phượng múa liền ký tên điểm chỉ, lập khế ước.
Giống hệt như những nông hộ vô tri năm xưa bán ruộng đất cho Tống gia…
~~
“Được rồi, hãy chuẩn bị đưa Tống Thái Công về quê cha đất tổ hậu táng đi.”
“Phải vậy.”
Bán đi phần đất hương hỏa, Tống Nhược Tư chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng khôn tả.
Nhưng hắn không còn cách nào khác, người sống quan trọng nhất là hiếu thuận, hắn không thể để phụ thân không có một cỗ quan tài tốt.
Trước khi rời đi, hắn rất muốn đi gặp Lý Đằng Không một lần nữa, vì hắn thật sự vô cùng cảm mến nàng.
Tiếc là, lời uy hiếp của Tiết Bạch đêm qua vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Ngươi dám đến gần nàng thêm một bước, ta đào cả nhà ngươi lên.”
Chỉ có Tống Nhược Tư mới nhìn ra được, Tiết Bạch cực kỳ để tâm đến Lý Đằng Không.
____________
(1) “Hoang thành hư chiếu bích sơn nguyệt, cổ mộc tẫn nhập thương ngô vân. Lương vương cung khuyết kim an tại? Mai Mã tiên quy bất tương đãi.”
→“Bạn hãy nhìn Lương viên ngày nay xem, trăng rọi hư ảo, tường viện đổ nát, núi xanh mờ trong hoàng hôn, chỉ còn cổ thụ um tùm, mây trôi lững lờ vương vấn.
Lương vương cung nguy nga, xa hoa của ngày ấy sớm đã không còn tồn tại nữa. Những bậc tài tử phong lưu, phóng khoáng như Mai Thừa và Tư Mã Tương Như đương thời, giờ đã về đâu?”
.
Bình luận truyện