Mãn Đường Hoa Thải
Chương 176 : Trạng nguyên
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 08:03 12-05-2025
Danh sách Tiến Sĩ rất ngắn, Dương Chiêu xem xong rất nhanh, liếc mắt lạnh lùng nhìn Dương Quang Kiều đang đứng bên cạnh.
“Trung thừa?” Dương Quang Kiều bị nhìn đến mức bất an, dè dặt nói: “Ngoại trừ Cao Thích trượt, bảng này giống hệt như yêu cầu của Trung thừa.”
Hắn vừa mới lập được một công lớn.
Theo hắn nghĩ, lưu hắn lại ở Lễ bộ viện, là để đảm bảo tiểu lang quân Dương Huyên thi đỗ Minh Kinh. Nhưng Đạt Hề Tuần lại bảo bài thi của Dương Huyên quá kém, đề nghị hai năm sau mới lấy.
Dương Quang Kiều lập tức báo cáo, Dương Chiêu liền mắng Đạt Hề Tuần một trận, “Hài nhi ta đỗ Tiến Sĩ cũng được, tên chuột nhắt đó dám làm trái ý ta sao?!”, Đạt Hề Tuần bất đắc dĩ, cuối cùng đành xếp Dương Huyên vào nhóm đứng đầu Minh Kinh.
Vì thế, những lời đồn đại bên phía khoa Tiến Sĩ, Dương Quang Kiều không kịp để tâm đến.
“Giống hệt?”
Dương Chiêu giơ tay tát cho Dương Quang Kiều một cái, mắng: “Ngươi bị chơi rồi đấy, biết không? Việc đơn giản như vậy mà cũng để xảy ra biến cố.”
“Thuộc hạ... không biết có biến cố gì? Bài thi của Cao Thích phỉ báng...”
“Phỉ báng? Phụ thân của Tiết Bạch tên là Tiết Linh, ngươi biết không?”
“Biết ạ.” Dương Quang Kiều vẫn chưa phản ứng kịp.
“Vậy ngươi có biết tị huý trong khoa trường? Lúc ra đề sao không ngăn lại?”
Dương Quang Kiều liên tục lắc đầu, nói: “Thuộc hạ không phải nhập sĩ qua khoa cử, Tiến Sĩ mỗi năm chỉ có vài người được thụ quan, thuộc hạ là nhờ môn ấm.”
“Nương...”
Dương Chiêu còn định mắng tiếp thì chợt nghe có người thông truyền.
“A Lang, có khách cầu kiến, xưng là Lý Đàm, Triệu Quận Lý thị, Thượng Trụ Quốc Trương công chi nữ tế.”
“Lý Đàm? Đến vì chuyện thê tử mê cờ bạc của hắn?”
Dương Chiêu theo phản xạ xoa xoa tay, rồi đến đại sảnh gặp Lý Đàm.
Hai bên khách sáo chào hỏi, phân chủ khách ngồi xuống, Dương Chiêu nói: “Yên tâm, chỉ cần Kim Ngô Vệ bắt được bọn ác đồ dám bắt nạt tôn phu nhân, ta nhất định sẽ yêu cầu Đại Lý Tự lột da chúng, chút mặt mũi này ta vẫn có.”
Lý Đàm nói: “Ta chỉ lấy làm lạ, bốn tên ác đồ đó là hảo hữu của Tiết Linh, nếu không tìm được Tiết Linh, sao lại không tìm thê nhi hắn?”
Dương Chiêu cười nói: “Lấy danh nghĩa gì mà đến? Lẽ nào nói là đòi nợ cờ bạc thay phu nhân ngươi sao?”
Lý Đàm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Hôm nay ta nghe nói, Tiết Bạch lại còn đỗ Trạng nguyên?”
“Thánh quyến của hắn đang nồng, chẳng thể làm gì đâu.”
“Thôi được, hôm nay ta không phải vì chuyện này mà đến.” Lý Đàm cười hỏi: “Dương trung thừa vẫn kiêm nhiệm Độ Chi Lang Trung chứ?”
“Ồ? Phải chăng ngươi có doanh tiền diệu pháp?”
“Dương trung thừa rõ ràng ngồi trên núi vàng, sao lại hỏi ta? Nghe nói hiện nay kỹ thuật làm giấy trúc ngày càng tốt, giá lại càng giảm, thấp thì tám văn, cao thì mười hai văn?”
“Sau này có khi một văn ba tờ cũng không chừng.”
“Thế Dương trung thừa có biết một tờ giấy bạch đằng ở Đông thị bán giá bao nhiêu không?”
“Ngươi định làm gì?”
Lý Đàm lấy từ tay áo ra mấy tờ khế ước, nói: “Chỉ là muốn tặng Dương trung thừa vài sản nghiệp, mong có thể cùng hợp tác làm giấy trúc.”
“Chuyện này không phải ta có thể quyết định.”
“Nếu không còn Nguyên Tái, Tiết Bạch, thì chẳng phải Quốc cữu sẽ chỉ nghe lời Dương trung thừa hay sao? Hiện nay kỹ thuật vẫn chưa lan rộng, vẫn còn kịp giữ lấy, chỉ cần giữ được, ắt sẽ thu về một món lợi khổng lồ.”
Dương Chiêu nhướng mày, lập tức hiểu ra, ngạc nhiên nói: “Thì ra là ngươi? Ha ha, Xuân thí lần này là muốn cho chúng ta thấy chút lợi hại phải không? Không đúng, ngươi không đủ bản lĩnh thuyết phục Thôi Kiều.”
“Không sai.” Lý Đàm gật đầu, nói: “Chủ ý này là phò mã ra, hắn là người thông minh, nghe lời hắn không thiệt đâu...”
~~
Hàm Nghi công chúa phủ.
“Phò mã, xin mời xem qua.”
Một gia nhân từ Lễ bộ viện chép lại danh sách Tiến Sĩ trở về, đưa đến tay Dương Hồi.
Dương Hồi chỉ liếc qua tên đầu bảng liền kinh nghi nói: “Thật sự là Trạng nguyên?”
“Tiết Bạch?” Lý nương nói: “Nhưng chẳng phải phò mã đã nói, đề thơ kia vừa ra, thì hắn không còn hy vọng rồi sao?”
“Đúng vậy.” Dương Hồi ngờ vực nói: “Cho dù Tiết Bạch không chịu bỏ thi, Thôi Kiều rõ ràng biết Tiết Linh chi danh, thế mà vẫn dám ra đề, chọn Trạng nguyên, làm chủ khảo như thế cũng là phạm kỵ húy.”
“Có ý gì?”
“Theo như mọi người bàn đêm đó, chỉ cần ép Tiết Bạch bỏ thi, hoặc không chọn hắn trúng bảng, cũng đã đủ uy nhiếp Dương Tiêm, cho Dương đảng một bài học, để Nguyên Tái dắt bọn sĩ tử nghèo hèn đó cút đi, sau cùng đoạt lấy công nghệ giấy trúc.” Dương Hồi lẩm bẩm: “Thế thì vì sao Thôi Kiều lại không tiếc tổn hại chính mình, cũng phải làm cho chuyện này ầm ĩ lên?”
“Ca Nô bức?”
Dương Hồi trầm ngâm: “Tiết Bạch và Dương Chiêu đều là thượng tiến cẩu, sẽ không chịu bỏ thi. Giờ lại còn giành được vị trí Trạng nguyên, giống như cẩu đã ngậm xương trong miệng, sao có thể nhả ra? Làm không khéo lại vướng vào cái thân thế cẩu thí gì đó của hắn nữa.”
Nghĩ đến đây, hắn nhíu mày, càng thêm khó hiểu.
“Trương Ký vì sao lại làm vậy?”
Lý nương kinh ngạc nói: “Phò mã không lẽ đang nói… Trương Ký tính toán được cả chuyện này sao? Tiết Bạch là người hắn thu dưỡng mà, nếu chuyện này bị phanh phui, người đầu tiên bị Thánh Nhân nghi kỵ sẽ là hắn.”
“Chớ ồn ào, để ta nhớ lại xem hôm đó lúc uống rượu hắn đã nói gì…”
“Ồn ào? Ngươi dám chê ta ồn ào?!”
~~
Ba người đang uống rượu trong tửu lâu đều có vẻ hơi trầm lặng, chủ yếu là vì Cao Thích vẫn không nói gì nhiều.
Hắn lấy bút mực ra, viết lại bài thơ ứng thí, đưa cho Tiết Bạch xem.
“Thôi bỏ đi.” Tiết Bạch không nói nhiều, chỉ đáp: “Ngay từ đầu đã nói chỉ là thử một lần.”
Khắp thiên hạ sĩ tử đọc sách, hàng ngàn người vượt qua hương thí, hơn bảy trăm người tụ họp về Trường An thi Tiến Sĩ, nhưng chỉ có hai mươi bảy người đỗ. Làm sao có thể nhường được một suất cho Cao Thích – một kẻ sĩ nghèo xứ Quan Đông?
Dù Tiết Bạch từng hứa sẽ cố gắng hết sức, nhưng cũng không dám cá với Nguyên Tái rằng có thể giúp Cao Thích đỗ bảng.
Huống chi lại còn làm thơ kiểu này – chưa từng làm quan một ngày nào, đầu óc toàn nghĩ chuyện dạy hoàng đế cách trị quốc.
“Ta đã rất kiềm chế rồi.” Cao Thích thở dài: “Trước đó còn ca ngợi Lý Lâm Phủ nữa, sao ta có thể cố ý phá hỏng xuân thí?”
“Ta biết, nhưng hà tất phải để một Cao Tam Thập Ngũ lang từng viết ‘Mỹ nhân trướng hạ do ca vũ’ lại đi làm thơ ứng thí nhạt nhẽo như thế?” Tiết Bạch nói: “Thử cũng đã thử rồi, ngươi muốn đến dưới trướng Vương tướng quân, hay Ca Thư tướng quân?”
Thử cũng đã thử rồi, có thể chắc chắn rằng con đường thăng tiến của phần lớn nhân tài hiện nay đã bị chặn, khoa cử Đại Đường còn lâu mới đạt được hiệu quả “Thiên hạ anh hùng nhập ngô cấu trung hĩ”.
Một năm chưa đến hai mươi bảy Tiến Sĩ, đây tuyệt đối không phải con đường dành cho người bình thường, huống gì trong số hai mươi bảy người này, có mấy người thật sự được bổ nhiệm làm quan?
Đương thời, nếu muốn lập thân, con đường phổ biến nhất vẫn là đến các biên trấn nhận chức.
“Tiết lang có đề nghị gì không?” Cao Thích hỏi.
“Nếu hỏi ta, vậy thì đến dưới trướng Vương tướng quân.” Tiết Bạch nói: “Hà Đông tuy hiện tại không có chiến sự, nhưng sớm muộn gì cũng trở thành trọng điểm.”
“Hảo!”
“Cao huynh không cần nản lòng, tin rằng sớm muộn gì ngươi cũng được phong hầu bái tướng.”
“Tiết lang không giỏi an ủi người khác lắm.”
Chỉ uống một chén rượu nhạt, Tiết Bạch không ở lại lâu với Cao Thích, dù sao hắn cũng vừa đỗ Trạng nguyên, không tiện an ủi người thất bại, chờ Đổng Đình Lan đến, hắn liền cùng Đỗ Ngũ Lang rời đi.
Bên ngoài tửu lâu, khắp nơi đều là những sĩ tử ngã lòng.
Vừa so sánh, Tiết Bạch càng cảm thấy thân phận Trạng nguyên của mình trở nên quý giá biết bao.
~~
“Trạng nguyên lang đến rồi!”
Trong Đỗ trạch, Toàn Thụy lớn tiếng reo lên, làm cả nhà đều ùa ra ngoài, náo nhiệt vô cùng.
Thực ra bọn họ đã cho người về báo tin vui từ trước, bao gồm cả chuyện Đỗ Ngũ Lang đỗ Minh Kinh.
“Thật sự đỗ Trạng nguyên? Tiết lang mau mau phát hỉ tiền!”
“Tiền của ta phần lớn đều nằm trong tay Xuân nương, để Xuân nương phát nhé?”
“Sao lại là ở chỗ đại nương, à, đúng đúng, đại nương mau phát hỉ tiền…”
Đỗ Xuân vội quay đầu đi, che giấu vẻ thẹn thùng khi nhìn Tiết Bạch. Bình thường, chỉ trong riêng tư, Tiết Bạch mới gọi nàng là “Xuân nương”.
Khó khăn lắm mới tiễn được đám người ồn ào, Đỗ Ngũ Lang thỉnh an phụ mẫu xong thì chẳng biết chạy đi đâu mất.
Tiết Bạch thì cùng Đỗ gia tỷ muội vào phòng bàn chuyện.
Cửa vừa đóng, cuối cùng cũng yên tĩnh.
“Ta đã cho người điều tra rồi, đây là danh sách khách mời hôm đó tại bữa tiệc của phu phụ Lý Đàm và Trương Tứ.” Đỗ Cấm đưa ra một danh sách, nhân lúc Đỗ Xuân không chú ý, nàng dùng mu bàn chân đá nhẹ vào bắp chân Tiết Bạch, cười nói: “Trạng nguyên lang mời xem qua.”
“Ngô, hảo.”
Tiết Bạch làm ra dáng vẻ của một vị Trạng nguyên, nhận lấy danh sách liếc qua, nói: “Thật sự có nhiều công chúa và phò mã.”
Đỗ Cấm nói: “Nhưng liên quan đến ngươi thì không nhiều. Trương Ký biết thân thế của ngươi, còn Dương Hồi không giống người có thể sắp đặt chuyện này.”
“Đúng vậy, Trương Ký từng ra tay che chở ta.”
Tiết Bạch liếc nhìn Đỗ Cấm, chợt nhớ ra vẫn chưa nói cho nàng về kế hoạch tiếp theo liên quan đến thân phận mình, nếu nói ra chắc chắn nàng sẽ rất hào hứng… Nhưng, thân phận Trạng nguyên lang này thật sự cũng rất khó có được.
Thu hồi tâm trí, hắn suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Giờ đã có thể suy đoán được một phần mạch lạc rồi.”
“Ân, nếu là do Trương Ký làm, thì hắn cũng không cố giấu diếm.”
“Việc hắn làm cũng đơn giản thôi, chắc là dùng lợi ích từ giấy trúc và tập chú để dụ dỗ phu phụ Lý Đàm, Trương Tứ cùng với một số quyền quý khác ngăn ta đỗ Tiến Sĩ.”
“Để sĩ tử phạm kỵ huý, là thủ đoạn phổ biến và dễ nhất, mỗi năm đều có vài người đến cả chục người ‘đau tim’ mà bỏ thi, chẳng phải chuyện to tát, vì lợi ích từ giấy trúc và tập chú, bọn họ dám làm vậy.”
Tiết Bạch nói: “Ta không bỏ thi, Ca Nô nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền phổng sát ta, dù sao cũng không tốn công gì. Nhưng nếu Trương Ký thật sự muốn ngăn Thôi Kiều chọn ta làm Trạng nguyên, hắn nhất định có cách, nhưng lại để mặc mọi việc xảy ra, vì sao?”
“Đúng vậy, hắn không sợ ép ngươi đến mức phải vạch trần thân thế sao?”
“Không chỉ là động cơ của Trương Ký, mà cả động cơ của Thôi Kiều ta cũng không hiểu, vì lợi ích của người khác, hắn không nên hy sinh lớn như vậy.”
Mạch lạc của chuyện này dễ nhìn ra, chỉ có hành động của hai người này rất quái lạ.
Tiết Bạch nói: “Ta có một linh cảm không hay, lo rằng bọn họ cố tình làm vậy, đã tính trước tính cách ham thượng tiến của ta, lấy danh Trạng nguyên làm mồi để câu ta.”
Đỗ Cấm nói: “Ngươi đúng là đã cắn câu rồi, định bỏ thân phận vốn khá an toàn là Tiết Linh chi tử.”
“Đúng vậy, nên lão sư ta mới nói, dành một năm thời gian, đến Lũng Hữu rèn luyện, là biện pháp ổn thỏa nhất.”
Đỗ Xuân chợt nói: “Có lẽ… Hai người các ngươi nghĩ quá sâu rồi.”
“Hử?”
“Có khi nào các ngươi suy đoán quá phức tạp không?” Đỗ Xuân nói: “Nếu thực sự không đoán được mục đích của Trương Ký và Thôi Kiều, thì có thể bọn họ không hề có ý hại người.”
Tiết Bạch và Đỗ Cấm liếc nhau, nhận ra có lẽ thật sự là đã nghĩ đến quá sâu.
~~
Đêm xuống, song cửa không gió mà lay động.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ có hai người thì thầm trò chuyện.
“Ta nói với đại tỷ để ngươi nghỉ ngơi một đêm, có sức ứng phó với những việc tiếp theo, như vậy có phải ta rất xấu không?”
“Không sợ nàng ấy lén chạy qua sao?”
“Vậy thì ta mất mặt chết mất.”
“Vậy thì cứ để ngươi mất mặt.”
“Hơ, Thiên Bảo Thất tái Trạng Nguyên lang, chẳng phải là của ta sao?”
“Ngươi giấu kỹ đấy?”
“Ân…”
Gió ngày càng mạnh, song cửa lắc lư càng vang.
Đỗ Cấm cuối cùng vẫn là mất mặt.
Nàng nói dối và bị Đỗ Xuân bắt gặp, người luôn dịu dàng như Đỗ Xuân hiếm khi nổi giận, lần này lại giận dỗi quay mặt đi, không thèm để ý đến nàng nữa.
~~
“Đại tỷ vì cớ chi lại giận nhị tỷ?”
Đến trưa, Đỗ Ngũ Lang tinh tế nhận ra giữa hai vị tỷ tỷ có điều bất hòa, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nói: “Xưa nay họ chưa từng giận dỗi nhau đến thế.”
Tiết Bạch hỏi: “Ngươi có ghét kẻ nói dối không?”
“Có lúc ghét, có lúc không.” Đỗ Ngũ Lang gãi đầu đáp: “Thực chẳng nói rõ vì sao.”
Tiết Bạch nghe vậy, dường như lộ vẻ trầm tư.
Đỗ Ngũ Lang bèn hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì... chắc cũng đến lúc bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.”
Đỗ Ngũ Lang nói: “Ta đã nghe ngóng qua, phạm kỵ húy tuy chẳng lấy làm đại tội, nhưng nếu không xử lý khéo, thì danh tiếng hủy hoại, cả đời không thể làm quan, Dương quốc cữu e cũng sẽ xa lánh ngươi, xưa kia từng có vài trường hợp như vậy, cuối cùng đều sống trong khốn khổ. Nhưng ngươi an tâm, ít nhất ta đây sẽ không bỏ rơi ngươi, chỉ cần ta còn một miếng ăn, chắc chắn không để ngươi phải chịu đói...”
Lời chưa dứt, quả nhiên có người tìm đến.
Ngoài dự liệu của Đỗ Ngũ Lang, người đến lại là một vị hoạn quan, bảo rằng Thánh Nhân triệu Trạng Nguyên lang vào cung yết kiến, muốn căn dặn đôi điều trước Khúc Giang yến.
Dọc đường đến Hưng Khánh Cung, Tiết Bạch cũng cùng đối phương trò chuyện vài câu.
“Phải chăng Tiết lang có chỗ nào đắc tội với Thôi thượng thư?”
“Thôi công đề danh ta làm trạng nguyên, là ân sư của ta, không rõ nội quan sao lại nói thế?”
“Ha ha, hắn rõ ràng biết húy danh của phụ thân ngươi, lại cố tình ra đề khiến ngươi ‘đau tim’ sau đó phong ngươi làm trạng nguyên, sáng nay lại tự nhận tội với Thánh Nhân rằng sơ suất, không để ý đến ngươi phạm kỵ húy, chẳng phải cố ý hại ngươi sao?”
Tiết Bạch hỏi: “Nguyên lai Thánh Nhân đều biết cả?”
“Bọn thế gia vọng tộc này cứ tưởng mình thanh cao, cả tập chú văn chương của Thiên tử cũng muốn độc chiếm, chỉ vì một tờ giấy trúc, mà dám trái ý Thánh Nhân. Ngươi cũng vậy, cứ phải phạm kỵ húy làm chi? Chờ thêm một năm, lẽ nào Thánh Nhân lại bạc đãi ngươi? Lại tưởng chỉ có đỗ Tiến Sĩ mới được làm quan sao? Thật là bản mạt đảo trí!”
Nói đến đây, tiểu hoạn quan này gần như quở trách hắn.
Tiết Bạch vẫn phải tỏ vẻ cảm kích, nói: “Đa tạ nội quan đã cảnh tỉnh.”
Tiến vào Hưng Khánh Cung, vòng qua Long cung, Lý Long Cơ đang tại Thẩm Hương Đình biên hí.
Từ xa trông thấy Tiết Bạch đến, hắn cười sang sảng: “Trạng nguyên lang tới rồi, mau, các ngươi hãy dừng lại, chớ để hắn thấy được tài nghệ của các ngươi.”
“Bái kiến Thánh Nhân, thỉnh Thánh Nhân xuân an.”
“Miễn lễ, đã là Trạng nguyên, chẳng bao lâu nữa có thể xưng thần rồi nhỉ?” Lý Long Cơ vừa dứt lời, liền thu nụ cười, chuyển sang giọng bất mãn, nói: “Nhưng trước tiên ngươi phải giải quyết hết rắc rối do mình gây ra, ngươi cũng đúng là đồ phiền phức!”
“Thánh Nhân xin hãy nguôi giận…”
“Trẫm nguôi giận cái gì? Trẫm không cần biết ngươi có tị húy cái tên Tiết Linh hay không, nhưng quy củ chính là quy củ, hiếu đạo chính là hiếu đạo, đây là đạo đức của thiên hạ nhân!”
“Thần đáng chết!” Tiết Bạch nói: “Thần thật vô đức.”
Lý Long Cơ hình như hơi bật cười, nói: “Thôi Kiều già rồi, chẳng kiêng dè gì, đã tự xin điều làm Đông Đô Lưu Thủ, coi như chuộc tội. Còn ngươi? Biết rõ phạm kỵ húy, vẫn dám đáp, trong lòng ngươi tính toán điều gì? Nói cho trẫm biết, lúc đó ngươi nghĩ sao?”
Tiết Bạch nhanh mắt đảo một vòng, thấy Cao Lực Sĩ sau lưng Thánh Nhân vẫn bình thản như thường, xa xa có Lý Quy Niên đang luyện vở Tây Sương Ký, nhưng chẳng thấy Dương Ngọc Hoàn.
“Hồi Thánh Nhân, ta không phải là nhi tử của Tiết Linh. Sở dĩ ta nhận hắn làm phụ là bởi khoa cử cần thân thế, quan trường cần xuất thân, lúc đó ta nghĩ, không thể bản mạt đảo trí.”
Một lời này, khiến Lý Long Cơ giận dữ, trừng mắt nhìn hắn, phất tay áo ngồi xuống ngự tháp.
Thật ra, nếu nhớ lại đêm Nguyên Tiêu, Lý Long Cơ từng hỏi Tiết Bạch có chắc Tiết Linh là phụ thân không, Tiết Bạch đáp rằng “Không nhớ rõ lắm, dường như có chút ấn tượng” — là ấn tượng về món xào!
Chuyện này chẳng cần nhắc nữa, bởi giữa hai người vẫn còn giữ chút ăn ý.
Điều then chốt là, Lý Long Cơ lúc đó chỉ cao hứng tiện tay điểm một giai thoại, giờ đây sao có thể vì Tiết Bạch mà thốt ra một câu “Lúc đó ta nhầm rồi”?
Món xào, quân bài, cố sự, thi từ, hí kịch… Suốt một năm qua, Tiết Bạch tận lực dâng bảo, nhưng chưa chắc có đủ tư cách khiến Thánh Nhân mở lời.
“Ngươi thật đáng chết!” Lý Long Cơ mắng lớn.
Tiết Bạch do dự một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Ta tội đáng muôn chết, ta bị danh lợi che mờ mắt, vì muốn làm quan mà bất chấp thủ đoạn, nhận Tiết Linh làm phụ, nay gánh lấy hậu quả, đáng bị trời tru đất diệt. Ta biết sai, chỉ mong có thể nói thật tất cả với Thánh Nhân.”
“Nói đi.”
“Ta từng bí mật gặp Đường Xương công chúa tại Tông Thánh Cung…”
Không ai để ý, trong khoảnh khắc này, Lý Long Cơ hơi đình trệ, ánh mắt híp lại, nhìn về phía Cao Lực Sĩ.
Tiết Bạch thì ngẩng đầu nhìn Lý Long Cơ, chân thành nói: “Vì nhiều người nói ta là nhi tử của Tiết Tú, nên Khánh vương Lý Tông bèn sắp xếp cho Đường Xương công chúa gặp mặt ta.”
Lần này, đến Cao Lực Sĩ cũng trợn to mắt, không ngờ Tiết Bạch lại bán đứng Lý Tông dễ dàng như thế.
“Đường Xương công chúa nói, Tiết Tú vì trợ giúp phế Thái tử, từng nuôi dưỡng một nhóm nghĩa tử, ta là một trong số đó. Từ nhỏ ta đã là một cô nhi không phụ không mẫu, được Tiết Tú nuôi nấng có ân, nên lúc báo tên đã tự xưng là ‘Bình Chiêu’ mong muốn giúp hắn bình oan giải tội. Nhưng sau đó ta mất đi ký ức, nay chỉ nhớ đến ân đức của Thánh Nhân, cho rằng Tiết Tú súc dưỡng nghĩa tử là việc sai trái…”
“Tại Tông Thánh cung, ta đã biết thân thế của mình, nhưng vì thấy thân thế này quá nguy hiểm, nên tiếp tục giả làm Tiết Linh chi tử. Đến khi phạm kỵ húy trong trường thi, làm nhi tử của Tiết Linh chẳng còn lợi gì, ta liền nghĩ, ta đã cố gắng bao nhiêu năm, nhất định phải đỗ bảng. Cùng lắm là chết, bọn họ muốn ngăn ta, ta sẽ kéo bọn họ chết cùng. Ta vô thân vô cố, còn bọn họ là vọng tộc thế gia, như vậy là ta kiếm lời…”
“Phải rồi, Hữu tướng, Đông cung, nhiều lần nói án này án nọ là do ta gây ra, chính vì ta mang thân phận này, chỉ cần liên lụy ta vào, lật ra thân thế thật sự, hại người liền dễ dàng hơn. Ta luôn biết bọn họ nghĩ gì, nhưng không để bọn họ được như ý. Ta thật đã phạm tội khi quân…”
“Đến giờ, ta vẫn đang phạm tội khi quân. Trong lòng ta vẫn còn chút hy vọng, mong rằng Thánh Nhân có thể tha cho ta vì ta đã nói sự thật, bởi suốt một năm qua, ta cố ý lấy lòng Thánh Nhân, mong đến ngày hôm nay có thể khiến Thánh Nhân mềm lòng, những thơ ca hí kịch kia đều là chuyện này chuẩn bị, quả thật khi quân phạm thượng…”
Tiết Bạch cố gắng nói thật nhất có thể, ngoại trừ giấu đi vài tội trọng trí mạng — chẳng hạn như thu dưỡng Lũng Hữu tử sĩ.
Bởi lẽ, có lúc chỉ những kẻ có quyền lực mới dám nói thật. Khi còn là quan nô, nếu dám nói thật, hắn đã sớm chết rồi, vì thế mới mượn thân phận Tiết Linh chi tử làm bước đệm.
Hắn đã dốc hết tâm lực, chỉ để một lần nói thật trước mặt Lý Long Cơ.
Vào lúc Tây Sương Ký sắp diễn đến đoạn cao trào, chính là thời khắc Lý Long Cơ hào hứng nhất.
Trong trường thi có người hại hắn, ép hắn nhận, chẳng phải là chuyện xấu. So ra, nếu tự nhiên thừa nhận vô cớ, lại dễ khiến người ta nghi ngờ hắn mưu tính sâu xa, chi bằng tạo vẻ bất đắc dĩ, như một thiếu niên thân cô thế cô, khiến hắn trông có vẻ bất lực hơn.
Thế nhưng, Lý Long Cơ vẫn nổi giận.
“Tiểu tử đáng chết!”
Tiết Bạch nói: “Ta tội đáng muôn chết…”
Chưa dứt lời, Lý Long Cơ đã giơ tay quát: “Áp xuống!”
Tiết Bạch lập tức bị bắt lại.
Hắn biết mình đang cược mệnh, Nhan Chân Khanh nói chẳng sai, hắn còn mạo hiểm hơn cả Tiết Linh.
Nhưng hắn tin mình cược đúng, hắn đoán rằng Lý Long Cơ gần đây đã biết chân tướng, hôm nay chính là đang thử xem hắn có dám nói thật hay không.
Động cơ của Trương Ký là gì?
Nếu không nghĩ quá sâu, thì chính là để tự bảo toàn. Khi Tiết Bạch bước vào tầm mắt Thánh Nhân, Trương Ký liền nhận ra việc từng nhận nuôi hắn là vô cùng nguy hiểm. Dù cả hai không có giao tình gì, chỉ là nhận ủy thác của người, ra một khoản tiền mà thôi.
Nhưng phò mã này phi thường biết tự bảo, vì thế mới lợi dụng Trịnh Kiền nhất sự thăm dò thái độ của Thánh Nhân với Tam thứ nhân án, xem thử có nên khai báo toàn bộ với Thánh Nhân không. Sau khi quan sát một thời gian, có lẽ xảy ra biến cố nào đó, Trương Ký biết không thể giấu nổi nên mới thú thật.
Vậy nên, kỳ thi lần này, rất có thể là do Lý Long Cơ ngầm cho phép.
Lý Long Cơ hoàn toàn có thể thẳng tay giết Tiết Bạch, nhưng có lẽ cũng muốn xem thử tên thiếu niên dâng đủ loại bảo vật, khát khao đỗ Trạng nguyên này rốt cuộc ẩn chứa ý đồ gì, nên mặc cho các thần tử thăm dò.
Như vậy, hành vi trắng trợn của Thôi Kiều mới có thể hiểu được…
Tất cả đều là phỏng đoán, Tiết Bạch không dám chắc.
Hắn chỉ chắc một điều, đã đến lúc không thể giấu nữa — thì thà một lần lật hết ra.
Lỡ đâu đoán đúng, hắn sẽ trở thành trung thần, cô thần dám vì đương kim thiên tử mà đào tâm đào phế.
_________
*Độ chi lang trung (度支郎中) chức quan trung ương thời nhà Đường, trực thuộc Thượng thư tỉnh, phụ trách thống kê và điều phối tài chính - thuế khóa toàn quốc.
*doanh tiền diệu pháp: bí quyết làm giàu.
*“Thiên hạ anh hùng nhập ngô cấu trung hĩ”
~"Đường Thái Tông từng lén đến cửa Đoan Môn, thấy các tân tiến sĩ xếp hàng đi ra, vui mừng nói: 'Thiên hạ anh hùng đều vào trong tầm bắn cung của ta rồi!'"
*phổng sát: giết người bằng cách tâng bốc.
*bản mạt đảo trí: không phân rõ giữa gốc (đạo đức, bản chất) và ngọn (hình thức, lợi ích trước mắt).
~ tương tự ~
"Cầm đèn chạy trước ô tô" (làm việc vô ích, không đúng trật tự).
"Lo bò trắng răng hơn lo bò đói" (quan tâm hình thức hơn thực chất).
*cô thần: thần tử bị cả triều cô lập.
*đào tâm đào phế: hết lòng hết dạ vì người khác, bày tỏ tâm tư không giấu giếm, cống hiến toàn bộ tình cảm/sức lực. (ngắn gọn là hết lòng trung thành)
Bình luận truyện