Mãn Đường Hoa Thải

Chương 17 : Về nhà

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 14:02 19-03-2024

.
Trường An, Vạn Niên huyện, Thăng Bình phường, Đỗ trạch. “A Lang, tiểu thư, đến.” Toàn Thụy vén rèm xe, thấy Đỗ Hữu Lân vẫn đang hôn mê, còn chủ mẫu Lô Phong Nương thì co rúm vào một góc, mặt mày tái mét. Trái lại, Hiểu Nô đang chiếm lấy chiếc đệm mềm, lạnh lùng ngước mắt quét qua. Toàn Thụy chỉ có thể coi như không thấy Hiểu Nô, nhẹ giọng gọi Đỗ Hữu Lân hai câu, thấy trên trán hãy còn lấm tấm mồ hôi, không khỏi lo lắng, hỏi: “A Lang đã lâu chưa tỉnh, có cần mời đại phu đến xem không?” Đỗ Xuân lại đáp: “Không cần, để phụ thân hảo hảo nghỉ ngơi đi.” “Buồn cười.” Hiểu Nô giễu cợt một tiếng, tự mình nhảy xuống xe ngựa, hoàn toàn không để ý đến đám người đang bận rộn xung quanh, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở một bên. Mấy gia nhân đang bê Đỗ Hữu Lân vào, thấy dáng vẻ của nàng, tưởng là tỳ nữ nào, liền bảo: “Nhanh phụ một tay, mở đại môn ra.” Hiểu Nô ghét bỏ mà cau mày tránh đi, quơ quơ tay trước mũi, lẩm bẩm: “Một thân bùn máu, hôi chết.” “Ai, cũng không phải là A Lang muốn nằm sấp trong đống tuyết để cho người ta trượng hình.” Toàn Phúc không khỏi lầm bầm. Hắn là nhi tử của quản sự Toàn Thụy, mấy đời đều ở Đỗ gia làm nô, lần này bị bắt vào ngục, hai phụ tử chịu đựng tra hình, nhưng bất chấp sống chết cũng không nhận tội, có thể nói là trung thành. Hiểu Nô lười cùng bọn gia nhân này nói chuyện, tránh sang hai bước, hất cằm chỉ chỉ Đỗ Hữu Lân, hướng Tiết Bạch hỏi: “Ngươi thấy đồ hèn nhát kia buồn cười không?” Tiết Bạch lắc lắc đầu, nói: “Nhân chi thường tình.” Hắn hiểu rõ nguyên do mà Đỗ Hữu Lân sở dĩ còn chưa tỉnh. Hôm nay hắn cùng Đỗ Ngũ Lang đi nương nhờ Lý Lâm Phủ mới may mắn cứu được Đỗ gia, hành động này khiến trung thần trực sĩ khinh thường. Nhưng Đỗ Hữu Lân đã sống sót, giờ tỉnh lại thì có thể làm gì? Chỉ có thể mắng Đỗ Ngũ Lang một chút, mắng xong nhi tử rồi, chẳng lẽ còn mắng cả Tiết Bạch? Sau khi mắng phải chăng lại có dũng khí liều chết? Nhưng mắc mớ gì phải đi tìm chết? Chi bằng cứ tiếp tục hôn mê còn hơn. “Chậm một chút, chậm một chút, đưa A Lang đến chính phòng.” Ánh tà dương dần khuất, trong tiếng trống chiều, không ai nhận thấy mí mắt Đỗ Hữu Lân khẽ rung động một cái. Tiếp theo được khiêng vào sân, chính là thi thể của Liễu Tích. Chủ tớ bước vào sân, đóng cửa cài then, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, lắng nghe tiếng trống chiều cuối cùng, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bình yên đã lâu không có. Dù chỉ rời đi bốn ngày, nhưng với bọn họ, ngỡ như đã trải qua mấy năm. “Cuối cùng cũng về nhà rồi.” Đỗ Ngũ Lang lẩm bẩm. ~~ “Tiết Bạch, phẩm trà không?” Sau khi ăn tối, Đỗ Xuân liền tới mời Tiết Bạch. Trong lúc vội vàng, nàng đã đổi một thân áo tang, chính là vì Liễu Tích để tang. Đỗ trạch bị quan sai lục soát đến loạn thất bát tao, lúc này bọn gia nhân đang bận thu thập, chỉ có hậu hoa viên ở đệ ngũ tiến viện xem như thanh tịnh. Hai người cùng nhau đi qua, Hiểu Nô thong thả theo sau. Chờ hai người ngồi xuống tại trong tiểu đình cạnh bên giả sơn, Hiểu Nô đã khoanh tay ngồi bên lan can ở cổng nghi môn, khinh khỉnh bĩu môi nói: “Tiểu môn tiểu hộ.” ...... “Phụ thân vẫn đang hôn mê, mẫu thân thì lòng dạ rối bời, đều không thể hảo hảo cảm tạ ngươi.” Đỗ Xuân ưu nhã rang trà, thong thả nói: “Nhưng Đỗ gia nhất định không quên ân nghĩa của ngươi hôm nay.” Tiết Bạch đáp: “Đỗ gia cũng từng cứu mạng ta, coi như là giúp đỡ lẫn nhau.” Đỗ Xuân nói: “Ta muốn báo đáp ngươi, nhưng không biết ngươi có tin ta không?” “Ân.” “Bất luận ngươi là quan nô, hay là đắc tội quyền quý, thậm chí là tội ác tày trời đào phạm, ta đều sẽ đứng về phía ngươi.” Đỗ Xuân không lộ vẻ gì trịnh trọng, nhưng ngữ khí lại rất kiên định, “Bởi vậy, thân thế của ngươi dù có ẩn tình khó nói, đều có thể giãi bày cùng ta. Nếu là quan nô, táng gia bại sản ta cũng sẽ chuộc ngươi thoát khỏi tiện tịch; Nếu là đắc tội quyền quý, trăm phương ngàn kế ta cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an.” Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Bạch, chờ hắn trả lời. Tiết Bạch đáp: “Thật không nhớ rõ.” “Hảo.” Đỗ Xuân nói: “Vậy ngày mai ta sẽ đến Ngụy gia hỏi bọn họ xem tình cảnh lúc nhặt được ngươi ra sao, dù thế nào cũng phải tra ra thân phận của ngươi mới tốt.” “Đa tạ.” Tiết Bạch gật đầu, bỗng nhiên nói: “Dung mạo của ngươi cùng Đỗ nhị tiểu thư rất giống.” “Đồng bào tỷ muội tất nhiên là giống, nhị muội nàng...... Còn sống chứ?” Tiết Bạch liếc qua Hiểu Nô đang ngồi ở chỗ viện môn, hạ giọng nói: “Đây cũng là điều ta muốn bàn với ngươi, nguy hiểm của Đỗ gia vẫn chưa kết thúc, kẹp giữa Đông cung và tướng phủ, sinh tồn sẽ rất gian nan. Đông cung đã tính chôn sống ta và Thanh Lam, sau này chỉ có thể xem chúng ta là cái đinh trong mắt; Còn tướng phủ coi chúng ta như là mồi câu có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào......” Tiết Bạch mỗi lúc nói chính sự bao giờ cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc và kiên nhẫn. Đỗ Xuân một bên nghiền trà, một bên yên lặng lắng nghe hắn nói, trong lòng lại dâng lên chút âu lo. Lưu Thương chết, thi thể còn tại Kinh Triệu phủ chưa kịp lãnh về; Liễu Tích cũng chết, mấy năm phu thê, bất luận hắn đãi nàng thế nào, nàng vẫn phải khoác lên mình chiếc áo tang phu, cuối cùng trở thành góa phụ. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má Đỗ Xuân, nhỏ xuống lá trà. Tiết Bạch ngừng lời. Đỗ Xuân lấy mu bàn tay lau nước mắt, thở dài nói: “Thật là mệt mỏi.” Tiết Bạch nói: “Nếu ngươi tin tưởng ta, cứ giao cho ta ứng phó, được chứ?” “Hảo, ngươi nói làm thế nào, ta đều nghe lời ngươi.” “Có lẽ ta cần để cho Đỗ gia làm một số chuyện nguy hiểm, ngươi vẫn tin ta sao?” “Tin ngươi.” Đỗ Xuân không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình khi biết Thái tử vứt bỏ Đỗ gia, còn Tiết Bạch không có gì trong tay cả lại dám liều mạng cứu cả nhà này khỏi Quỷ Môn quan, nói đến sau cùng, tất cả cũng chỉ cô đọng trong hai chữ này. Nước pha trà đã sôi đến độ nhị phí, nàng chăm chú múc ra một gáo nước, dùng đũa tre khuấy đều tâm ấm, ngay cả đầu cũng không ngẩng. “Vậy thì tốt.” Tiết Bạch suy tư, đồng thời nhìn xem Đỗ Xuân hãm trà, chia trà. Cuối cùng, hắn nâng chén trà lên uống cạn, vị có chút đắng, pha lẫn chút mặn, không biết có phải là vì nước mắt của Đỗ Xuân rơi vào trong đó hay không...... ~~ Hiểu Nô có phần thiếu thiếu kiên nhẫn, cau cau mày, đưa mắt nhìn đến, chỉ thấy Tiết Bạch và Đỗ Xuân cùng nghiêng người về phía trước, đầu sát đầu thì thầm điều gì đó. Nàng không khỏi thấy buồn cười, Đỗ gia này tự xưng là thư hương thế tộc, trưởng nữ vừa mới mất trượng phu liền cùng nam tử nhỏ hơn cả chục tuổi hoa tiền nguyệt hạ, chàng chàng thiếp thiếp. Không bao lâu, Tiết Bạch một mình đứng dậy, tiến về phía tiền viện. Hiểu Nô liếc nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, rồi bước theo. Vừa ra khỏi hoa viên, liền thấy Thanh Lam đang xách theo đèn lồng đứng đợi ở hành lang. “Tiết Bạch...... Tiết tiểu lang quân.” Thanh Lam hiếm thấy hướng về Tiết Bạch hành vạn phúc, giọng nói cũng ôn nhu hơn nhiều, chỉ là ánh mắt liếc nhìn hắn mang theo một chút oán trách, nói: “Tiểu thư bảo ngươi là khách quý của Đỗ gia, vì ngươi chuẩn bị sương phòng. Mời đến bên này.” Sương phòng mà nàng nói nằm ngay bên cạnh phòng của Đỗ Ngũ Lang, vốn là chỗ ở của Đỗ Nhị Lang lúc ở nhà, dù sao Đỗ Nhị Lang nhậm quan bên ngoài đã lâu không về, bây giờ tạm dọn cho Tiết Bạch ở. Đẩy cửa bước vào, có người đang trải giường, nhìn dáng lưng đã thấy vụng về. Chờ người này quay lại, hóa ra là Đỗ Ngũ Lang. “Ân? Sao ngươi làm việc này?” “Trong nhà quá loạn, ai cũng bận rộn không rãnh tay. Kết quả là ta phải ở đây trải giường gấp chăn, còn ngươi thì đi uống trà. Ai, nhưng biết sao được, ai bảo ngươi có bản lĩnh chứ, hắc hắc.” Đỗ Ngũ Lang vừa cười nói vui vẻ, chợt thấy Hiểu Nô theo sát sau lưng Tiết Bạch, không khỏi run lên, cố tự trấn định, nói: “Đỗ gia cũng vì nữ lang chuẩn bị khách phòng, ở...... ở phía trước.” “Không cần.” Hiểu Nô nhìn Tiết Bạch, nói: “A Lang mệnh ta trông chừng hắn, ta cùng với hắn ở một phòng.” “Hả?” Đỗ Ngũ Lang nhất thời cũng không biết là nên hâm mộ, hay là đồng cảm Tiết Bạch. Thanh Lam vội vàng cười xòa nói: “Cô nam quả nữ có nhiều bất tiện, nữ lang vẫn là đến khách phòng cho thỏa đáng.” “Ồ, bất tiện hay không còn chưa tới phiên ngươi nói.” Hiểu Nô nói xong, liền từ bên hông rút ra một con dao găm, cầm trên tay vuốt vuốt. Đỗ Ngũ Lang biến sắc, rón rén lui về phía sau mấy bước. Thanh Lam tuy là tỳ nữ, lá gan lại lớn hơn nhiều, tiếp tục khuyên nhủ: “Giường trong buồng phụ còn chưa trải, xin nữ lang đến khách phòng ở tạm một đêm. Chờ ngày mai mang đệm giường chuyển đến, rồi......” Hiểu Nô không khỏi giễu cợt, nói: “Ta không thích đấy.” “Ta cũng là vì tốt cho nữ lang.” “Cút.” Thanh Lam sắc mặt có chút xoắn xuýt, còn muốn nói thêm. Tiết Bạch đã cắt ngang: “Không sao, cứ để nàng tạm ở một đêm, mấy hôm nay cũng mệt mỏi, đi ngủ đi.” Thanh Lam hơi hơi hé miệng, không ngờ có chút quật cường. “Nàng dù sao cũng là đến bảo vệ ta.” Tiết Bạch lại khuyên nhủ. Thanh Lam lúc này mới hành vạn phúc, rời khỏi phòng, bận rộn chuyện khác, trong miệng còn hừ nhẹ một tiếng. “Hừ, bảo vệ, có gì đáng bảo vệ chứ.” ~~ Đỗ Ngũ Lang lén nhìn vào phòng Tiết Bạch từ hành lang, lắc đầu một cái, trở lại trong phòng, liền nằm xuống giường, thoải mái mà thở dài: “Mệt quá.” Những ngày gần đây phát sinh rất nhiều chuyện lướt nhanh qua trong đầu hắn tựa như đang cưỡi ngựa xem hoa, chính hắn cũng cảm thấy mới lạ. May mà cuối cùng cũng tạm thời an ổn lại. Hắn lăn một vòng, cuộn mình trong chăn, chẳng mấy chốc đã ngáy o o. Giấc này vô cùng ngon lành, dù đêm khuya có vài tiếng động lạ cũng chẳng đủ đánh thức hắn. Mãi đến lúc một tiếng kinh hô bỗng vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh mịch của Đỗ trạch. “Có trộm!” “Keng!” Một tiếng chiêng vang lên. Đỗ Ngũ Lang đang cuộn chăn ngồi bật dậy, cả kinh nói: “Có chuyện gì thế?!” “Trộm vào sao?” Trong buồng phụ cũng có người hỏi. “Ủa?” Đỗ Ngũ Lang nghe giọng nói này lại là Tiết Bạch, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không cùng sát...... tiểu nữ lang ở chung, sao chạy đến ngủ ở đây?” Tiết Bạch ra buồng phụ, thắp một ngọn nến, thuận miệng đáp: “Ngươi chỉ trải một cái giường, bị nàng chiếm.” “Ngươi thật đúng là.” Đỗ Ngũ Lang lắc đầu không thôi nói: “Nam nhi đại trượng phu lập thân thiên địa, há có thể chịu một tiểu tỳ khi dễ?” “Nàng có dao găm, nói ta nếu dám tới gần giường của nàng liền sẽ cắt ta.” “Đó chính là giường của ngươi mà.” Đỗ Ngũ Lang tức giận nói. “Bành!” Bỗng nhiên một tiếng vang lớn, trong phòng bên có người xô cửa chạy ra, theo sau là tiếng nữ tử quát to: “Chạy đâu!” Tiết Bạch vừa thắp nến xong, lại vội vàng thổi tắt. Trong phòng lập tức lâm vào triệt để hắc ám, chẳng thấy rõ thứ gì nữa. Chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập trên hành lang vang lên, dần dần chạy đến tiền viện. Đỗ Ngũ Lang kinh hãi không thôi, nhỏ giọng nói: “Chuyện... chuyện gì vậy?” “Đông cung phái người tới giết chúng ta, Hiểu Nô đang đuổi theo.” “Cái...... Cái gì?!” Đỗ Ngũ Lang vội vàng nhảy xuống, liền chui vào gầm giường, hạ giọng nói: “Nhanh nhanh nhanh, mau trốn đi.” “Đã bị Hiểu Nô truy xa.” “Vậy cũng nên trốn a.” Đỗ Ngũ Lang gọi Tiết Bạch: “Mau trốn dưới này.” Bỗng nhiên. “Cạch” một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra. Tựa hồ có người nhảy vào. “Bành!” Có đồ vật gì đó nện mạnh vào giường. Đỗ Ngũ Lang run lên, kinh hồn bạt vía, ôm đầu co rúm một chỗ. Sau đó là một loạt tiếng đập phá, cuối cùng cùng với tiếng đạp cửa, có người xông ra ngoài. Chờ Đỗ Ngũ Lang thật vất vả lấy lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí từ dưới giường thò đầu ra, chỉ thấy nguyệt quang từ cửa sổ vỡ chiếu vào, trong phòng dường như đã không còn bóng người. “Tiết Bạch? Ngươi đâu rồi?” Hắn khẽ gọi một tiếng, thấy không có người trả lời, không khỏi bắt đầu hoảng hốt. “Tiết Bạch......” ----------- *vạn phúc: là một phương thức chào hỏi rất độc đáo và đẹp mắt, phù hợp với nữ nhi, bắt đầu thịnh hành từ thời Đại Tống. Nữ nhi thời xưa thường nói "Vạn phúc" vấn an, đồng thời hai tay đặt chồng lên nhau ở trước bụng, đầu gối hơi khom lại để hành lễ. *Các cấp độ sôi nước truyền thống: Nhất phí (一沸): Nước sôi lăn tăn như mắt cá (bong bóng nhỏ bằng hạt gạo, ~75-85°C) → dùng pha trà non (trà xanh cao cấp). Nhị phí (二沸): Nước sôi sùng sục như ngọc châu tuôn trào (bong bóng to bằng hạt đậu, ~85-95°C) → chuẩn nhất để pha trà lá (oolong, hồng trà). Tam phí (三沸): Nước sôi cuộn mạnh như sóng vỗ (~100°C) → chỉ dùng cho trà già hoặc nấu ăn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang