Mãn Đường Hoa Thải

Chương 16 : Sát tỳ

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 14:02 19-03-2024

.
“Ba!” Đỗ Hữu Lân chịu một trượng nặng nề. Tuổi già da thông, ngay cả thanh âm cũng không bằng vừa mới thanh thúy. Hắn hét lên, không phải vì đau đớn, mà là gào thét trong đau khổ: “Làm nhục văn nhân! Làm nhục văn nhân!” “Ba!” Lại một trượng nện xuống, lão lệ giàn giụa trào ra, hắn nằm đó nhìn về thi thể Liễu Tích phía trước, trong lòng bi thương không thôi. Hắn không sợ chết, chỉ bi ai cho kiếp người một đời dùi mài kinh sử, lại chiêu nữ tế khinh cuồng ngạo mạn như thế, giờ đây còn phải cùng hắn xuống suối vàng trong tình cảnh nhục nhã thế này. “Ba!” Một trượng này, đánh nát bấy niềm kiêu hãnh ‘Kinh Triệu Đỗ thị xuất thân cùng bình sinh bác văn cường học’ của hắn. “Ba!” Thật sự đau. Đỗ Hữu Lân tình nguyện bị chém đầu, còn hơn chịu thêm trượng nào nữa. “Ba!” Trên mông da tróc thịt bong, hắn đã tuyệt vọng. “Ngừng hình!” Chợt nghe một tiếng hô, Đỗ Hữu Lân cho là mình đã đăng thiên. Quay đầu nhìn lại, trước tiên thấy được vài đôi chân bước nhanh đến, khi ánh mắt dời lên, liền thấy ngũ tử không nên thân kia vội vã chạy tới. “Ngũ lang?” “Phụ thân!” Đỗ Ngũ Lang bi khóc một tiếng, không chút do dự nhào tới trước, úp sấp trên lưng Đỗ Hữu Lân, mang theo cả cơ thể che chở hắn, trong miệng hô to: “Không được đánh phụ thân ta!” “Hài nhi của ta? Thực sự là hài nhi của ta? Chuyện gì đang xảy ra?” “Hài nhi, hài nhi bất tài, cầu Hữu tướng bỏ qua cho Đỗ gia.” “Ngươi!” Đồng tử của Đỗ Hữu Lân rung mạnh, nghĩ đến bách niên thanh danh của Kinh Triệu Đỗ thị bởi vì nghiệt chướng này mà hủy, máu giận sôi sùng sục, một ngụm ác khí trào lên đan điền liền muốn quát mắng. Thế nhưng, khi cơn giận vừa bốc lên đỉnh đầu, mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, chìm vào hôn mê. “Phụ thân!” Đỗ Ngũ Lang lại càng khóc to hơn. Dương Chiêu nhìn thấy một màn như thế, lần nữa giễu cợt, dùng mũi giày đá đá Đỗ Ngũ Lang, ghét bỏ nói: “Phụ tử ngươi cho Đại Lý Tự xướng hí hay sao? Đứng lên đi.” Nói xong, hắn quay lại, hướng về nơi nhiều người trong nha thự hô lớn một câu. “Đỗ Ngũ Lang vì cứu phụ bôn tẩu khắp nơi, Hữu tướng thương cảm hắn hiếu tâm, thỉnh cầu Thánh Nhân ân xá Đỗ gia, chuyện này ắt sẽ trở thành một đoạn giai thoại được mọi người ca ngợi!” ~~ Trong nha thự, Dương Thận Căng nghe thấy tiếng hô hào, chiêu qua thuộc hạ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” “Hồi Dương trung thừa, Hữu tướng phái người đến, chờ cầu kiến ở hậu đường.” Dương Thận Căng đứng dậy bước vào hậu đường, đầu tiên là thấy Tả tướng Trần Hi Liệt đang ngồi đó nằm ngáy o o, xoay chuyển ánh mắt, mới thấy Cát Ôn đang đứng tại nơi cửa nhỏ. Cát Ôn làm như không thấy Trần Hi Liệt, bước về phía Dương Thận Căng ghé tai khẽ nói: “Đỗ gia đã đến nương nhờ Hữu tướng, Hữu tướng mệnh ta mang chứng nhân Tiết Bạch đến đây, xem Đông cung phản ứng ra sao.” “Hiểu rồi.” Dương Thận Căng gật gật đầu, chuẩn bị xem coi kết quả cuối cùng. Bước ra tiền đường, chỉ thấy một thiếu niên khí độ trầm ổn đang đứng giữa sân. Thấy hắn bước ra, thiếu niên này rất có phong độ mà giơ tay thi lễ một cái. Dương Thận Căng khẽ mỉm cười, vuốt râu nói: “Đỗ Tán Thiện có nhi tử như thế, không uổng bình sinh a.” Tiết Bạch giơ tay, dẫn hắn nhìn về phía Đỗ Ngũ Lang vẫn đang khóc nức nở bên cạnh Đỗ Hữu Lân, đáp: “Đúng vậy, Ngũ Lang có xích tử chi tâm, đối đãi mọi người chí thành chí chân, thật sự rất đáng quý.” Dương Thận Căng tự biết mình vừa nhận nhầm người, chẳng những không giận, lại còn cười hỏi: “Vậy ngươi chính là Tiết Bạch? Nhân chứng mà trong vụ án này có người bảo có, có người bảo không sao?” “Ta chính là Tiết Bạch.” “Bản quan là Ngự Sử trung thừa Dương Thận Căng, có chuyện hỏi ngươi.” Dương Thận Căng thấp giọng hỏi: “Có phải là Thái tử phái ngươi tiêu hủy chứng cứ?” Tiết Bạch thoáng do dự. Trước khi hắn đến, Lý Lâm Phủ đã từng nói Ngự Sử trung thừa là người một nhà, nhưng lúc này nhìn xem ánh mắt của Dương Thận Căng, có vẻ không mấy hăng hái với việc mưu hại Đông cung, chỉ giữ thái độ công sự công bạn. “Có thể đúng, cũng có thể không.” Tiết Bạch bèn đáp, “Còn tùy xem Đông cung phản ứng ra sao.” Dương Thận Căng nghe xong, gật gật đầu, chợt cao giọng nói: “Tiết Bạch, ngươi cũng liên quan vụ án, cần phải hỏi ngươi vài câu!” Cùng một lời hắn nói hai lần, một lần thì thầm, một lần lớn tiếng, mục đích lại hoàn toàn khác biệt. Tiết Bạch nói: “Nghe Dương trung thừa an bài.” “Theo bản quan vào trong.” Công đường hai bên đều ngồi một hàng quan viên mặc thanh, lục quan bào, cơ hồ đều là Hữu tướng nhất hệ. Cát Ôn vừa ngồi xuống, thấy Dương Thận Căng cùng Tiết Bạch đi vào, lập tức đứng dậy, nói: “À phải rồi, hạ quan còn mang theo nhân chứng mới, nhưng hôm nay Hàn công đã cuống cuồng kết án, giờ phải làm sao đây?” Thanh âm của hắn khá cao, dẫn đến công đường một hồi cười vang. Dương Thận Căng cười không nói, sau khi mang theo Tiết Bạch vào trong, thì tự ngồi xuống ở chỗ trên cùng. Cát Ôn tựa hồ cảm thấy bản thân đã đến đây thì có thể giáng cho Thái tử thêm một đòn, lại nói: “Chúng ta xử án, cần tránh làm qua loa đại khái, vội vàng giết chết người liên quan cho xong chuyện. Phải chú trọng khoan hồng người vô tội, mà tra ra cho được kẻ chủ mưu đứng đằng sau!” “Cát pháp tào nói hay lắm!” Trong đường không ít quan viên phụ hoạ. Cát Ôn giơ tay, chỉ cho Tiết Bạch nhìn về phía một vị tử sắc quan bào lão giả, cao giọng quát lên: “Ngươi vừa đến làm chứng, cần phải nói thật! Có biết người ngồi trước mặt là ai không?!” Tiết Bạch thuận miệng nói: “Không biết.” “Lý Thái Bạch từng nói ‘Sinh bất dụng phong vạn hộ hầu, đãn nguyện nhất thức Hàn Kinh Châu!’” Giọng Cát Ôn càng lúc càng vang to, như thể hết mực tôn sùng tử bào lão giả ngồi phía trên, lại tiếp: “Xưa nay vẫn truyền rằng ‘Quân hầu chế tác ngang hàng với thần minh, đức hạnh động thiên địa, bút tham tạo hóa, học cứu thiên nhân’, Hàn Kinh Châu mà thiên hạ ca tụng chính là vị này, Kinh Triệu doãn Hàn công!” Trong đường lập tức có người phụ họa nói: “Hàn công ‘Há không có Chu Công chi phong? Cung thổ ác chi sự, sử hải nội hào tuấn, bôn tẩu nhi quy chi, nhất đăng long môn, tắc thanh giới thập bội!’” Trong lúc nhất thời ai cũng vỗ tay, dường như tất cả đều là người hâm mộ của Hàn Triều Tông vậy. Chỉ không biết đây là lời tán dương chân thành, hay rõ ràng là lời châm biếm ngụy trang dưới vẻ ca ngợi cốt để phổng sát đối phương? Tiết Bạch đưa mắt nhìn, chỉ thấy Hàn Triều Tông lấy tay áo che mặt, rõ ràng là vô cùng chán ghét cảnh tượng này. “Hàn công.” Cát Ôn lại nhắc nhở: “Đã có nhân chứng mới, xin mời trọng tân khai thẩm!” “Hoang đường!” Hàn Triều Tông quát lên: “Vụ án đã kết, Thánh Nhân đã quyết, còn cần gì nhân chứng nữa?!” “Hữu tướng đã vào cung, có lẽ vụ án vẫn chưa kết đâu?” “Đủ rồi!” Hàn Triều Tông đứng phắt dậy, nói: “Lão phu mệt rồi, hôm nay đến đây thôi.” Cát Ôn còn muốn nói tiếp, Dương Thận Căng đã đứng lên, hành lễ: “Kinh doãn đi thong thả.” Tiết Bạch đứng giữa công đường, mắt nhìn theo Hàn Triều Tông bước tới, chắp tay thi lễ: “Vãn bối Tiết Bạch, bái kiến Hàn kinh doãn.” “Ân.” Hàn Triều Tông trầm trầm đáp, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Sau đó, một vị nam tử trung niên khoác quan phục màu xanh đậm đứng dậy, liếc nhìn Tiết Bạch một cái, rồi bước ra ngoài. Người này lưng thẳng như thước, toát lên khí phách cương trực hùng tráng, không biết có phải là Trường An huyện úy Nhan Chân Khanh. Tiết Bạch quay người nhìn theo bóng lưng bọn họ, bất đắc dĩ mà cười giễu một tiếng. Nếu không phải vì bị nắm đất vàng kia chôn xuống, thì lúc này đáng lẽ hắn đã cùng bọn họ đứng chung một chỗ. Nhưng bất luận thế nào, Đông cung chẳng mấy chốc sẽ biết kẻ vốn phải bị chôn sống dưới hố kia đã trở lại Trường An. ~~ Lý Lâm Phủ không khiến Tiết Bạch thất vọng, trước chiều tối đã có tân chiếu lệnh hạ xuống, Thánh Nhân miễn xá Đỗ gia lưu đày. Có thể thấy thánh quyến của hắn đang cực thịnh. Đỗ Hữu Lân vẫn phải chịu đủ trăm trượng, lực đạo nhẹ nhàng, đến nỗi không đánh thức hắn từ trong cơn hôn mê, nhưng cái giá phải trả là ngũ phẩm Tán Thiện Đại Phu đã tan thành mây khói. Lư Phong Nương, Toàn Thụy vốn tưởng hôm nay Đỗ gia khó thoát khỏi cảnh gia phá nhân vong, nào ngờ lại có chuyển cơ như vậy, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Vội vàng thuê xe ngựa, chuẩn bị mang theo hôn mê Đỗ Hữu Lân trở về Đỗ Trạch. Ra đến cửa Đại Lý Tự, Lư Phong Nương vẫn không yên lòng, tiến đến chỗ Dương Chiêu, người trông có vẻ dễ gần nhất, hỏi: “Xin hỏi, không phải sao gia nữa đúng không?” “Vốn là phải.” Dương Chiêu đáp, tay không tự chủ được mà hư ước trên không vài cái, nói: “Nhưng chúng ta đã cầu Hữu tướng miễn xá Đỗ gia, miễn đi. À mà, Liễu trạch tất nhiên sẽ bị tịch thu.” Lư Phong Nương không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn, lẩm bẩm nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Quản sự Toàn Thụy vốn lo liệu việc giao tế cho Đỗ gia, nhìn thấy bàn tay hư ước trên không của Dương Chiêu, theo bản năng liền muốn thò vào trong tay áo lấy ra, mới nhớ tới trên người mặc vẫn là tù y, bèn tiến lên cười xòa nói: “Còn xin Dương tham quân rảnh rỗi ghé qua phủ dùng trà.” Dương Chiêu lúc này mới nhếch miệng nở nụ cười, hướng Tiết Bạch nói: “Chớ quên cùng ca ca tửu ước.” “Vâng, hôm nay khổ cực Quốc cữu.” Tiết Bạch cùng hắn cáo từ, rồi theo Đỗ gia xuất Đại Lý Tự. Đối diện Đại Lý Tự, cách con phố, chính là hoa lưu của Mã phường cùng thảo tràng của Ti Nông Tự. Trước Mã phường, một nữ tử mặc Hồ bào đang đứng dựa vào cây liễu, hai tay ôm ngực, thần thái lãnh ngạo. “Uy.” Tiết Bạch quay đầu nhìn sang, liền nhận ra nàng, chính là Hiểu Nô - tỳ nữ trong phủ Lý Lâm Phủ. Hiểu Nô thấy hắn bước ra, dắt ngựa tiến thẳng tới, hỏi: “Giờ ngươi định đi đâu?” “Hồi Đỗ trạch.” Hiểu Nô cau mày nói: “A Lang mệnh ta đi theo ngươi.” Tiết Bạch bỗng cảm thấy sau lưng có thứ gì đó run rẩy, quay đầu lại nhìn, hóa ra Đỗ Ngũ Lang đang núp sau lưng hắn run lẩy bẩy. “Ân?” Đỗ Ngũ Lang vội vàng kéo Tiết Bạch, đem hắn kéo đến phía sau xe ngựa, hạ giọng nói: “Tuyệt đối đừng để nàng theo chúng ta trở về, nữ tỳ này rất là hung ác.” “Đây là ý tứ của Lý Lâm Phủ, ngươi đi hỏi hắn thử xem?” “Nhưng ta.” Đỗ Ngũ Lang gấp gáp không thôi, nói đến sau cùng, âm thanh lại chuyển nhỏ, “Nhưng ta rất sợ a.” Tiết Bạch bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ nhẹ vai hắn, nói: “Cố chịu một chút đi.” “Ai.” Nhưng khi Đỗ Ngũ Lang quay lại nhìn chiếc xe ngựa, thì không thấy Hiểu Nô ở đó nữa. Lúc đầu hắn còn có phần không tin, nhưng nhìn kỹ một vòng, nàng thực sự biến mất, không khỏi kinh hỉ, vỗ tay nói: “Quá tốt rồi, sát tỳ kia đi.” “Sát tỳ?” Bỗng nhiên, rèm xe bên cạnh được kéo lên một khe hở, lộ ra đôi mắt lạnh lùng như băng của Hiểu Nô. Đỗ Ngũ Lang nhìn lướt qua, giật bắn người như bị rắn cắn, vội lùi lại hai bước, mặt mày tái mét, run rẩy nói: “Ta ta ta, ta sai rồi, sai lầm chết người.” “Đi.” Tiết Bạch nói: “Đừng làm người khác chú ý.” Hiểu Nô lúc này mới hất mạnh tấm rèm xuống, không quên quăng cho Đỗ Ngũ Lang một ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Trên đường trở về, Đỗ Ngũ Lang run như cầy sấy đi ở phía sau, kéo Toàn Thụy qua, nhỏ giọng nói: “Sao lại để nàng lên xe ngựa? Phụ thân, mẫu thân còn ở bên trong.” “Thanh Lam nói thân phận của nàng với tiểu nhân, không tốt đắc tội.” Toàn Thụy nói: “Ngũ Lang không thấy nàng rất hung dữ sao, tiểu nhân thật sự không còn cách nào, ai.” “Ta không thấy? Ta...... Ai, không nói nữa.” ~~ Hoàng hôn. Tiếng trống chiều lại vang lên, Lý Lâm Phủ đã từ trong cung trở lại phủ đệ ở Bình Khang phường. Năm nay vừa vặn ngã Tả tướng Lý Thích Chi, đổi thành vâng vâng dạ dạ Trần Hi Liệt, Lý Lâm Phủ giờ đã độc bá triều chính, phàm Thánh Nhân không thiết triều, quân quốc cơ vụ đều được xử trí ở Hữu tướng phủ. Bởi vậy, khoảng thời gian này là lúc người khác nghỉ ngơi, nhưng lại là thời điểm hắn bắt đầu vất vả lo toan việc nước. “A Lang, hôm nay bởi vì Đỗ Hữu Lân án làm trễ nãi, bách quan lúc này vẫn đang trong phủ chờ yết kiến, phải chăng dùng qua cơm rồi hẵng nghị sự?” “Mang lên đi.” Lý Lâm Phủ nói xong, liền ngồi xuống tại tiền đường, hỏi: “Phế vật kia có đến không?” “Vừa từ Đại Lý Tự chạy đến, tính tế bẩm Đỗ Hữu Lân án với A Lang.” “Bảo hắn vào đây.” Chỉ chốc lát sau, Cát Ôn bước vào, cúi người hành lễ, đang định mở miệng. Lý Lâm Phủ đã lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay ngươi đến khách điếm ở Vĩnh Hưng phường bắt được Tiết Bạch chưa?” Cát Ôn không ngờ chuyện này còn chưa kết thúc, vội vàng quỳ sụp xuống, tự cho chính mình một bạt tai. “Ba!” “Hữu tướng thứ tội, Cát Ôn đúng là một tên phế vật!” “Phụt.” Lý Lâm Phủ phun một bãi nước bọt vào người Cát Ôn, quát lớn: “Đầu năm Hoàng Phủ Duy Minh án vốn phải khép thành Thái tử mưu phản đại án, toàn bộ hủy ở trong tay ngươi!” Cát Ôn kinh hãi, vội vàng dập đầu tạ lỗi, tiến thịch thịch vang lên liên hồi. Ngay sau đó, Lý Lâm Phủ lại than tiếc: “Tiết Bạch kẻ này...... Không tầm thường.” “Đúng, đúng. Hữu tướng tuệ nhãn thức châu.” Cát Ôn đáp lời, trong ánh mắt đã lóe lên một tia căm hờn sâu kín. Lý Lâm Phủ bèn phân phó: “Ngươi đi tra xem Tiết Bạch là người phương nào.” Cát Ôn không khỏi ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: “Còn tra hắn có phải là người mà Thái tử phái đi tiêu hủy chứng cứ?” “Đồ phế vật! Bản tướng sao lại dùng một thứ vô dụng như ngươi?” Lý Lâm Phủ quát lên, “Tra thân thế của hắn, vì sao ngất xỉu ở Bình Khang phường? Một nhân tài như thế, là được người nào dạy bảo mà bản tướng không hề hay biết.” “Tuân lệnh.” Cát Ôn kỳ thực không phải ngu ngốc, mà là quá khẩn trương, vội vàng lau mồ hôi lạnh, khom người lui ra ngoài. “Tiểu nhân đi tra ngay......” __________ *bác văn cường học: học rộng biết nhiều. *công sự công bạn: việc công thì cứ theo phép công mà làm. *‘Sinh bất dụng phong vạn hộ hầu, đãn nguyện nhất thức Hàn Kinh Châu!’: sinh thời không cần phong vạn hộ hầu, chỉ mong có thể quen biết Hàn Triều Tông. *‘Quân hầu chế tác ngang hàng với thần minh, đức hạnh động thiên địa, bút tham tạo hóa, học cứu thiên nhân’ ~"Công trình ngài sáng tạo sánh ngang thần linh, đức hạnh lay động trời đất, ngòi bút thấu hiểu quy luật tạo hóa, học vấn thông suốt từ trời tới người." *“Hàn công ‘Há không có Chu công chi phong? Cung thổ ác chi sự, sử hải nội hào tuấn, bôn tẩu nhi quy chi, nhất đăng long môn, tắc thanh giới thập bội!’” ~ tạm dịch: Dốc lòng chiêu hiền đãi sĩ, khiến cho hào kiệt trong thiên hạ đều chạy về theo, một khi được tiến cử vào chốn cao quý, danh tiếng và địa vị ắt sẽ tăng gấp mười lần! ~ Chu Công: tự Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. ~ thổ ác chi sự (nhả cơm nắm tóc): "Nhả cơm" – Đang ăn cơm gặp khách đến, vội nhả thức ăn ra để tiếp đón. "Nắm tóc" – Đang gội đầu, nghe có người tài đến, vội búi tóc vội vàng ra gặp. *hoa lưu: tuấn mã có màu đỏ sẫm. *sao gia: xét nhà tịch thu gia sản. *tuệ nhãn thức châu: ánh mắt tinh tường có thể nhận ra viên ngọc quý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang