Mãn Đường Hoa Thải

Chương 157 : Cắt đứt

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 18:46 30-03-2025

Trường An ngày càng lạnh hơn. Tiết Bạch xuống ngựa trước Dương Tiêm trạch môn ở Tuyên Dương phường, lập tức có gia nhân chạy ra che ô cho hắn. Bước vào trong, hai bên bậc thềm đứng đầy Kim Ngô vệ, đình viện trang hoàng lộng lẫy, chẳng kém gì Hữu tướng phủ. Vào đến nghị sự sảnh, hơi ấm phả vào mặt, hai mỹ tỳ ngoan ngoãn tiến lên giúp hắn cởi cẩm cừu (1), rồi dẫn hắn vòng qua bức bình phong. “Tiết lang đến.” Trong sảnh mọi người đồng loạt đứng dậy. Nhìn quanh một lượt, quan viên trong Dương đảng phần lớn đều mặc quan bào xanh nhạt không hoa văn. Chỉ có vài vị mặc lục bào ngồi hàng đầu, trong đó có Đỗ Hữu Lân, Nguyên Tái, còn hồng bào duy nhất chính là Dương Chiêu. Lúc này, sau bức bình phong vang lên một tràng cười sang sảng, Dương Tiêm bước ra từ phía sau, ra hiệu Tiết Bạch ngồi xuống ghế bên cạnh chỗ chủ tọa. “Nghe nói A Bạch gần đây sắp nạp thiếp, đáng mừng, đáng mừng! Ta đã chuẩn bị một chút lễ mọn, lát nữa sẽ cho người mang đến phủ thượng.” “Đa tạ A huynh quan tâm.” Trước mắt Tiết Bạch vừa có được thánh quyến, vừa hữu dụng, đừng nói là nạp thiếp, dù hắn có vấp ngã ngoài đường, người khác cũng có thể tìm cớ để tặng lễ. Hôm nay Dương đảng cùng nhau thương nghị không phải là đại sự gì, chỉ thảo luận cách phổ biến giấy trúc mà thôi. “Qua đông là đến Xuân thí, hiện tại không ít hương cống đã theo đoàn vận chuyển lương thực mùa thu sớm tới Trường An chuẩn bị khảo thí, trong số này có nhiều sĩ tử xuất thân hàn môn có thể chiêu nạp.” “Tất cả đều là nhân tài có khả năng nhập sĩ làm quan, phải để bọn họ biết rằng hành quyển của mình nên nộp đến Quốc cữu phủ thượng.” “Có thể kết thi xã, tặng lễ. Sĩ tử tụ họp làm thơ là chuyện thường tình, chúng ta có thể dẫn dắt hàn môn sĩ tử bão đoàn, phát cho giấy trúc cùng thư tịch. Những nhân tài xuất thân nghèo khó này từng bị giá giấy đắt đỏ làm khổ sở, bọn họ sẽ dễ đồng cảm với chí hướng của chúng ta…” Nguyên Tái xuất thân nghèo khó, rất thấu hiểu những điều này, phần lớn thời gian đều hưởng ứng Tiết Bạch, thậm chí còn đưa ra những đề xuất mang tính thực tế. Dương Tiêm không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, hắn chỉ ngồi đó như một pho tượng, đợi khi mọi người bàn bạc xong thì gật đầu đồng ý. Sau đó, hắn mới tham gia vào phần quan trọng hơn, chính là tranh quyền đoạt thế. Hắn đã hứa giúp Đỗ Hữu Lân có được chức vị Khảo Công Lang Trung của Lại bộ, nếu vậy, Dương đảng sẽ có thêm một hồng bào cao quan, giúp các tiến sĩ của Dương đảng mưu quan sau kỳ Xuân thí cũng thuận tiện hơn. Đang bàn bạc, Dương Chiêu bỗng lên tiếng chèn vào: “A huynh, nếu ta có thể giành được chức vị Ngự Sử Trung Thừa, đến kỳ Xuân thí, ta sẽ có thể tham gia định ra danh sách tiến sĩ, giúp a huynh thêm một tay.” Dương Tiêm đáp: “Cũng tốt, Bùi công sắp được điều sang làm Quang Lộc Đại Phu rồi, chỉ là…” Hắn ngẫm nghĩ, liếc nhìn Tiết Bạch một cái. Tiết Bạch nói: “Nếu Vương Hồng có thể để trống chức vị Ngự Sử Trung Thừa, thì chuyện này đương nhiên không có gì đáng ngại.” “Đúng thế.” Dương Tiêm gật đầu, “Phải có chỗ trống, ta mới tiện giúp ngươi.” “Đa tạ A huynh.” Dương Chiêu vui mừng khôn xiết, hiển nhiên lại chuẩn bị tặng chút đại lễ. Cẩm cừu trên người Tiết Bạch cũng chính là do Dương Chiêu tặng. Đôi khi Tiết Bạch nghĩ, quanh mình chẳng phải gian thần như Dương Chiêu thì cũng là loại như Nguyên Tái, vậy bản thân hắn chắc chắn cũng chẳng phải trung thần gì. …. Cuối buổi, Dương Tiêm chỉ giữ lại Tiết Bạch và Nguyên Tái để bàn chuyện cơ mật hơn. “Lần này, ta sợ là phụ lòng kỳ vọng rồi.” Nguyên Tái cười khổ nói: “Nhạc phụ ta xưa nay vốn không ưa ta, ta đi khuyên hắn, e rằng chỉ phản tác dụng.” Dương Tiêm lại lên tiếng an ủi trước: “Công Phụ tài mạo song toàn, tuy xuất thân bần hàn nhưng tuổi trẻ đã quan cư lục phẩm, thật là đại trượng phu, huống chi ngươi đối đãi Vương thị rất chu đáo, làm nữ tế tốt như vậy, Vương Trung Tự sao có thể ghét bỏ?” “Quốc cữu quá khen, ta thật hổ thẹn, chung quy vẫn không thể thuyết phục được nhạc phụ, Tiết lang thấy sao?” “Không sao đâu.” Tiết Bạch nói: “Hắn và Lý Hanh có giao tình hơn ba mươi năm, vốn không thể dễ dàng đáp ứng, Nguyên huynh chỉ cần để hắn hiểu rõ lợi và hại là đủ.” “Tiết lang còn có hậu chiêu?” Nguyên Tái hỏi: “Ta có thể giúp gì nữa không?” “Vương tướng quân gần đây phản ứng ra sao?” Nguyên Tái tuy không thuyết phục được Vương Trung Tự, nhưng đã thuyết phục được Vương Uẩn Tú, do đó biết rõ hành tung của Vương Trung Tự, đáp: “Nhạc phụ vẫn chưa được Thánh Nhân triệu kiến, mà trái lại còn đến Đông Cung một chuyến. Sau khi hồi phủ liền hỏi thăm tung tích của Phòng Quản, biết được Phòng Quản đã bị điều đi nơi khác, thì có vẻ muốn gặp Lý Bí…” Tiết Bạch chú ý đến một chi tiết, Vương Trung Tự ban đầu không biết chuyện Phòng Quản bị điều đi, điều này cho thấy hắn thực sự không can dự sâu vào các chuyện trong Đông Cung. Nói cách khác, tuy Vương Trung Tự thân cận với Lý Hanh, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến họ trở thành huynh đệ kết nghĩa là vì hắn là nghĩa tử của Lý Long Cơ. Nghe tiếp, khi biết Vương Trung Tự muốn gặp Lý Bí, Tiết Bạch gật đầu, nói: “Như vậy, sự tình có thể coi là thuận lợi. Tiếp theo, chúng ta không cần hành động gì nữa, cứ để Đông Cung có cơ hội tự cứu mình.” Nguyên Tái lập tức hiểu ra, khẽ cười. Nhưng Dương Tiêm lại mơ hồ, hỏi: “Đây là ý gì?” Tiết Bạch im lặng giây lát rồi giải thích: “Cũng giống như đạo lý bão đắc mỹ nhân quy, nếu Quốc cữu muốn Vương Trung Tự quy phục, trước tiên phải để hắn xác định rằng tất cả con đường khác đều không thể đi.” “Ha ha.” Dương Tiêm cười lớn: “A Bạch nói vậy, ta liền hiểu ngay.” Cách nói này là đơn giản hóa, nếu muốn phân tích sâu hơn thì Đông Cung và Lý Hanh thực chất là hai khái niệm khác nhau. Đông Cung là một phạm vi rất rộng, trong đó có thê tộc của Thái tử, huynh đệ tỷ muội cùng mẹ của Thái tử, thuộc quan của Đông Cung, thậm chí có người đơn thuần chỉ muốn bảo vệ sự ổn định của hoàng thất. Lý Hanh có lúc đại diện cho lợi ích của họ, nhưng có lúc không thể, thậm chí đôi khi lợi ích cá nhân của Thái tử còn xung đột với lợi ích của Đông Cung. Vì cớ gì Lý Tĩnh Trung lại chôn giết Tiết Bạch? Bởi lợi ích của thê tộc đã tổn hại đến lợi ích của Thái tử. Thê tộc chẳng phải đại diện cho tình phu thê, mà chính là đặt cược của một gia tộc vào Đông cung, thuộc về thế lực của Đông cung; Còn bọn hoạn quan, vô gia vô nghiệp, mọi thứ đều phụ thuộc vào Thái tử, mới chân chính là đại diện cho lợi ích của Thái tử. Cùng một lý lẽ, khi lợi ích của Thái tử tổn hại đến lợi ích của Đông cung, tất sẽ có người đứng ra buộc Thái tử phải nhượng bộ điều gì đó. Đây cũng chính là lần phục thù đầu tiên của Tiết Bạch, dùng nhân quả tương đồng, đặt lại thế cục nan giải trước mặt Đông cung. ~~ Sùng Nhân phường, Nghênh Tường Quan. Vương Trung Tự ngồi một mình trong vũ phòng, nhìn tuyết rơi ngoài sân, nhâm nhi từng ngụm rượu từ tửu nang. Lý Bí mặc đạo bào đơn bạc, chậm rãi bước tới. “Lý tiên sinh, sao lại mời ta đến đây?” Vương Trung Tự thở dài: “Vi Kiên và Hoàng Phủ Duy Minh chính là gặp nhau ở nơi này, rồi mất mạng.” “Không phải ta mời tướng quân đến.” Lý Bí nói: “Ta cũng được người khác mời đến đây.” “Ai vậy?” Bỗng có tiếng động, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thịnh trang nữ tử được đưa vào hậu viện đạo quán, đúng là Thái tử Lương đệ Trương Đinh. “Vương tướng quân, Lý tiên sinh, thất lễ rồi.” Trương Đinh bước vào, dịu dàng hành lễ, sau đó mở miệng liền tiến nhập chính đề: “Hôm nay đường đột mời hai vị đến, mong hai vị có thể vì sự ổn định của quốc bản mà cứu lấy Đông Cung.” Những năm qua, Hạ Tri Chương từ quan, Vi Kiên, Hoàng Phủ Duy Minh chết thảm, Lý Thích Chi, Lý Tề Vật, Hàn Triêu Tông, Phòng Quản lần lượt ngoại phóng, Đỗ Hi Vọng, Tiết Huy ngày càng mập mờ… Những người phò trợ Đông Cung càng lúc càng ít. Ba người có mặt hôm nay, Vương Trung Tự nhiều năm trấn thủ biên cương, không tham gia tranh đấu trong triều; Lý Bí còn trẻ, đột nhiên được bổ nhiệm làm Hàn Lâm; Trương Đinh thì chưa đầy hai mươi, vừa mới làm dâu Đông Cung. Bọn họ vốn không phải những người gánh vác vận mệnh Đông Cung, nhưng lợi ích ràng buộc, bọn họ không thể trốn tránh, lần này đành phải đại diện cho lợi ích của Đông Cung. “Điện hạ nhờ tướng quân tra chân tướng, tướng quân đã tra ra chưa?” Trương Đinh khai đề. “Lão phu là kẻ thô lỗ chỉ biết đánh trận, không giỏi những chuyện tinh vi này.” Vương Trung Tự nói: “Lời Điện hạ nói đương nhiên không giả, nhưng chân tướng ra sao tạm không bàn tới. Lão phu giữ chức lâu năm, kiêm thống lĩnh tứ trấn, quá thân cận với Điện hạ, điều đó vốn dĩ đã là sai lầm.” Lý Bí khẽ gật đầu. Có thể thừa nhận sai lầm này, chứng tỏ Vương Trung Tự hiểu rõ tâm ý của Thánh Nhân, sẵn sàng thuận theo Thánh Nhân. Dĩ nhiên, Thái tử không chịu nhận sai có lý do của hắn, vì dù có thừa nhận cũng không chiếm được thánh quyến mà chỉ khiến Thánh Nhân có cớ hạn chế quyền lực, từ đó muốn sống thì sống, muốn giết thì giết. Lý Bí hiểu được nỗi khổ của Thái tử nhưng không thể đồng cảm hoàn toàn. “Lỗi không nằm ở tướng quân.” Trương Đinh nói: “Thánh nhân nghi kỵ Điện hạ không chỉ vì lời gièm pha của Ca Nô, mà còn vì có người bên cạnh Điện hạ tự tiện hành sự.” Vừa dứt lời, cả Vương Trung Tự và Lý Bí đều trầm mặc. Trương Đinh đành tiếp tục: “Khi Lưu Tích án phát, Lý Tĩnh Trung quả thực đã tự ý chôn giết Tiết Bạch, khiến Đông Cung kết mối thù sâu sắc với hắn. Không ngờ, Tiết Bạch lại trở thành kẻ được sủng ái nhất của Quắc Quốc phu nhân, từ đó luôn cùng Đông Cung đối nghịch.” Lý Bí trầm ngâm: “Điện hạ phụng chỉ điều tra Bùi Miện án, nhưng chỉ tra ra mỗi Lý Tĩnh Trung, e rằng không đủ để làm dịu cơn thịnh nộ của Thánh nhân.” “Ta cũng có tội.” Vương Trung Tự nói: “Ta đã dẫn kiến thương đoàn Hồi Hột để giúp Điện hạ kiếm thêm chút chi tiêu, ta sẽ tự mình nhận tội với Bệ hạ.” “Không thể.” Lý Bí bước đến cửa, nhìn ra ngoài rồi nói: “Một khi kế sách ‘Toàn biên trấn đều dùng người Hồ’ xuất hiện, Tiết độ sứ tứ trấn của tướng quân chắc chắn không thể giữ được. Nhưng ít nhất, tướng quân phải bảo vệ được chức vị Tiết độ sứ Hà Đông.” Vương Trung Tự trầm mặc. Trương Đinh hỏi: “Tại sao?” “Lương đệ nghĩ xem, tại sao Hữu tướng lại đề bạt các tướng lĩnh người Hồ?” “Tác Đấu Kê bụng dạ hẹp hòi, sợ danh thần xuất tướng nhập tướng, đoạt mất vị trí của hắn.” “Nếu suy nghĩ sâu hơn thì sao?” “Ý của tiên sinh là gì?” Lý Bí hơi cau mày, hắn không muốn suy đoán tâm tư người khác một cách tùy tiện, nhưng chuyện này quá hệ trọng, buộc phải nhắc đến: “Hữu tướng đã đắc tội Đông Cung đến mức không thể hòa giải. Nếu nhiều năm sau, Thái tử kế thừa đại thống, e rằng Hữu tướng khi đó sẽ dùng vũ lực để ngăn cản Điện hạ.” Trương Đinh tròn mắt kinh ngạc, thốt lên: “Tiên sinh đang nói đến… Tạp Hồ?” Vương Trung Tự trầm ngâm gật đầu. Hắn từng nói An Lộc Sơn có dị tâm, không phải vì nhìn ra “tướng mạo phản nghịch, tâm can bất chính” giống Trương Cửu Linh, mà vì có thể đoán được lý do Lý Lâm Phủ nâng đỡ An Lộc Sơn. Đã đắc tội Đông Cung, sao có thể không để lại đường lui? Lý Bí nói: “Trước mắt An Lộc Sơn vẫn ở lại Trường An không chịu về, bề ngoài tranh giành Ngự Sử Đại Phu, thực chất là muốn chiếm Tiết độ sứ Hà Đông.” “Thánh nhân chưa chắc sẽ giao cho hắn.” “Nhưng một khi Vương tướng quân bị bãi chức, sẽ không còn ai có thể kiềm chế hắn, tướng quân tuyệt đối không được nhận tội với Thánh nhân.” Nói đến đây, Lý Bí quay sang Trương Đinh: “Chuyện này tốt nhất phải để Thái tử hướng Thánh nhân bẩm tấu, tự trách quản giáo không nghiêm, thỉnh trảm Lý Tĩnh Trung. Sau đó lại tiếp tục do Thái tử chỉ trích Vương tướng quân dẫn kiến thương đoàn Hồi Hột, lấy đó làm lý do đoạt đi chức vị Tiết độ sứ tứ trấn của Vương tướng quân.” “Vậy, Thái tử chi vị thì sao?” “Lương đệ yên tâm.” Lý Bí nói: “Thánh nhân sẽ không phế Thái tử.” Có một điều hắn không nói ra, nếu đổi Thái tử mới, làm sao có thể dễ khống chế hơn so với một Thái tử đã mất hết uy vọng? Trương Đinh tiếp tục hỏi: “Chức Tiết độ sứ Hà Đông có thể giữ lại không? Tiên sinh vừa nói, tuyệt đối không thể để Tạp Hộ chiếm được Hà Đông.” Nàng đang trưởng thành nhanh chóng trong những cuộc tranh đấu quyền lực, hôm nay lại học thêm nhiều điều……. Đông Cung không phải chỉ do Lý Hanh quyết định; Lợi ích giữa Lý Tĩnh Trung và nàng không giống nhau; Binh quyền tuyệt đối không thể buông bỏ… “Nếu như, có thể nhờ người cầu tình giúp?” Lý Bí dò hỏi Vương Trung Tự. Vương Trung Tự lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Lão phu sẽ thử một lần, dù không thành cũng không sao. Nếu có thể để lão phu tiến cử nhân tuyển cho Tiết độ sứ Sóc Phương và Hà Đông, Tạp Hồ sẽ không thể làm loạn.” “Điều lo sợ chính là tương lai, An Lộc Sơn có thánh quyến trên thân, cuối cùng cùng người khác biệt.” “Ta nhất định tận lực.” Vương Trung Tự đã đáp ứng. Để Lý Hanh đứng ra chỉ trích hắn, trong lòng hắn không có khúc mắc gì, mà còn có thể giả vờ bất hòa, nhờ đó khiến Dương đảng giúp đỡ, xóa tan nghi kỵ từ Thánh nhân. “Như vậy, hiện tại chỉ còn một chỗ khó duy nhất.” Hai người cùng đứng lên, trịnh trọng nói với Trương Đinh: “Xin Lương đệ hãy cố gắng thuyết phục Thái tử, trình tấu tội trạng của Lý Tĩnh Trung lên Thánh nhân.” ~~ Đêm xuống, Lý Tĩnh Trung bưng chậu nước nóng bước vào sảnh, chỉ thấy Lý Hanh ngồi đó với gương mặt u ám. "Điện hạ sao lại ngồi dậy rồi? Nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu, vẫn nên nằm xuống đi." Lý Hanh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn lão hoạn quan trước mặt, ánh mắt lóe lên tia phức tạp. Bị nhìn như vậy, Lý Tĩnh Trung cảm thấy bất an, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành… Nhớ lại trước khi Vi thị xuống tóc làm ni cô, Thái tử cũng nhìn nàng với ánh mắt y hệt thế này. "Điện hạ? Phải chăng lão nô đã làm sai điều gì?" "Ngươi có thể làm sai điều gì chứ?" Lý Hanh thản nhiên đáp. Trong lòng hắn rất rõ, hòa ly với thê tử, người ngoài sẽ biết là do thê tộc có tội. Nhưng nếu tâm phúc bên cạnh hắn bị buộc tội, ai có thể tin đó là tự tác chủ trương? "Lão nô hoang mang không yên." Lý Tĩnh Trung vội quỳ xuống, đặt chậu nước bên chân Lý Hanh, hai tay run rẩy, muốn giúp hắn rửa chân. Nhưng Lý Hanh cản lại, đột nhiên hỏi: "Ngươi đã hầu hạ ta bao nhiêu năm rồi?" "Lão nô từ mười tuổi đã theo hầu Điện hạ, đến nay đã ba mươi ba năm." Lý Hanh than một tiếng: "Ta làm Thái tử quá nhu nhược, hết lần này đến lần khác không thể bảo vệ những người thân cận bên mình. Bây giờ, bọn họ lại ép ta trừ khử ngươi, vậy phải làm sao đây?" Lý Tĩnh Trung sợ đến mức hồn phi phách tán, biết mình đã đến đường cùng, vội quỳ xuống khóc lớn: "Điện hạ… Nếu một mạng hèn mọn của lão nô có thể giúp Điện hạ xua tan tai họa, lão nô nguyện chết… Chỉ cầu Điện hạ sau này giữ gìn sức khỏe…" "Đứng lên đi." Lý Hanh thì thào: "Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện bội nghĩa bạc tình như vậy, đêm nay hỏi ngươi, là để ngươi hiểu rằng thời gian không còn nhiều nữa." "Điện hạ!" Lý Tĩnh Trung vẫn khóc nức nở, "Lão nô nguyện chết…" "Kết án đi." Lý Hanh nói: "Vụ án này không phải do ta làm, nhưng phải kết thúc nó thôi." "Vâng, lão nô đã tìm ra 'Chân tướng', Điện hạ còn nhớ không, đầu tháng Ba, Hà Nam doãn Bùi Đôn Phục sau khi dẹp loạn ở Đông Hải trở về triều dâng công trạng, thuộc hạ của hắn là Tào Giám say rượu xông vào nhà dân, giết chết cả một gia đình bốn người. Bùi Khoan theo luật xử trảm Tào Giám, vì thế đắc tội Bùi Đôn Phục." "Ý ngươi là?" "Mặc dù Tào Giám chết, nhưng một số binh sĩ dưới trướng hắn đã trốn thoát, sau đó giết chết thương đội Hồi Hột cùng Bùi Miện." Lý Tĩnh Trung nói: "Có lẽ, vụ án này đơn giản chỉ là như vậy?" Một vụ án kết thúc với kết luận sơ sài như thế, nhưng lại là điều mà phần lớn quan viên trong triều mong muốn, khép lại vụ án nhanh chóng, để mọi chuyện lắng xuống. Những người thực sự biết chân tướng và hiểu rõ Thánh tâm, chung quy cũng chỉ là số ít. Lý Hanh hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến ý kiến của bọn họ, bởi hắn đã đưa ra một kết cục tốt nhất, tranh thủ lòng tin của đa số. Thánh Nhân có giận thì sao chứ? Hắn nhận tội, chẳng lẽ có thể đổi lấy thánh quyến? Cùng lắm chỉ bị bắt thóp rồi giam lỏng mà thôi. Dù không nhận tội, hắn cũng sẽ không bị phế truất, bởi vì kẻ Thánh nhân phải đối đầu chưa bao giờ là Lý Hanh, mà chính là quyền lực của một Thái tử, thứ đã được định sẵn từ thời Thương Chu. Thánh nhân sớm đã nhận ra rằng, có giết bao nhiêu ‘Tam thứ nhân’ cũng không thể thay đổi mối đe dọa đến từ Thái tử. Điều mà hắn thực sự muốn loại bỏ, chính là những cánh tay đắc lực của Đông Cung. ~~ Chạng vạng, Tiết Bạch hồi gia. "Lang quân, có khách đến thăm. Nhất quyết muốn đợi ngươi về." "Vậy sao?" Tiết Bạch nhìn dấu chân trong sân, trên đó đã phủ một lớp tuyết, có lẽ vị khách này đã chờ một lúc lâu rồi. Trong số đó có dấu chân rất lớn, không phải người bình thường có thể để lại… Quả nhiên, thân binh Quản Sùng Tự, người cao đến bảy thước hai dưới trướng Vương Trung Tự, đang đứng dưới hiên, trông như đang chống đỡ khung cửa. Bước vào sảnh, Tiết Bạch liền thấy Vương Trung Tự đang ngồi đó. "Vương tướng quân sao lại tới?" Vương Trung Tự thà thẳng thắn trò chuyện với Tiết Bạch, còn hơn thông qua Nguyên Tái hay Dương Tiêm để liên lạc, hắn mở lời ngay điểm chính: "Lão phu nghe nói Tiết lang có thuật tiên tri, từng khẳng định An Lộc Sơn sẽ tạo phản?" "Đúng là Lý Trường Nguyên chẳng giữ được bí mật nào cả." "Yên tâm, lão phu là người biết giữ bí mật." Vương Trung Tự nói: "Có thể giúp lão phu giữ chức vị Tiết độ sứ Hà Đông không?" "Không ai có thể cứu được tướng quân, chỉ có tướng quân tự cứu lấy mình." Vương Trung Tự nói: "Chúng ta sẽ để Điện hạ nhận tội trước Thánh nhân, chỉ ra Bùi Miện bị giết là do Lý Tĩnh Trung sai người làm. Như vậy, ngươi cũng có thể hả giận…" "Chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta." Tiết Bạch dứt khoát ngắt lời. Hắn muốn Vương Trung Tự tố cáo Lý Tĩnh Trung để Lý Hanh nghi kỵ Vương Trung Tự, khiến hai người trở mặt thành thù, chứ không phải tạo cơ hội cho Lý Hanh thoát thân. Chuyện này không thể cò kè mặc cả. Vương Trung Tự hơi nhíu mày, nói: "Ta không phải vì ham muốn quyền lực, mà thực sự lo lắng cho biên trấn…" Tiết Bạch hỏi lại: "Nếu Vương tướng quân lo cho biên trấn, thì tiếc gì một tên hoạn quan độc ác?" "Nhưng chân tướng rốt cuộc thế nào?" Vương Trung Tự nói: "Những chuyện bí mật ngươi kể, ta đã điều tra, kết quả cho thấy, Bùi Miện là do ngươi sai người giết." "Được thôi, chính là ta làm." Tiết Bạch thản nhiên nói: "Bất kể Lý Hanh có nói gì, ta đều có thể thừa nhận, ta là nhi tử của Tiết Tú, đã thu nạp Lũng Hữu lão binh dùng để giết người, giờ tướng quân biết rồi, cứ việc tâu thẳng với Thánh nhân." Thái độ của hắn hoàn toàn khác với Lý Hanh. Vương Trung Tự nhìn hắn thật sâu, không truy cứu cái gọi là "chân tướng" nữa, mà nói: "Lão phu có thể nhận ra, trong lòng Tiết lang vẫn có thiên hạ xã tắc, có thể nhượng bộ một bước không?" Tiết Bạch lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nói: "Chỉ có lần này thôi, nếu Thái tử chịu tự nhận tội trước Thánh nhân, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, ta sẽ nhờ Quốc cữu ra tay giúp đỡ. Nhưng nếu đến cuối cùng Thái tử vẫn không chịu gánh vác trách nhiệm thì sao?" Vương Trung Tự đáp: "Lão phu sẽ nói rõ lợi và hại với Điện hạ, hắn sẽ đáp ứng." "Hảo." Tiết Bạch nói: "Vậy thì thức mục dĩ đãi." (2) _________ (1) cẩm cừu: 锦裘, áo lông được may bằng gấm. (2) thức mục dĩ đãi: tha thiết chờ mong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang