Mãn Đường Hoa Thải

Chương 15 : Đại Lý Tự

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 03:07 14-03-2024

.
“Liễu Tích, Đỗ Hữu Lân và những trọng phạm khác, trượng một trăm, cả nhà lưu đày Lĩnh Nam......” Trước đó vẫn nghĩ sống chết chuyện nhỏ, thất tiết chuyện lớn, nhưng khi thực sự nghe tin rồi, cảm nhận hoàn toàn khác xa với tưởng tượng. Đỗ Ngũ Lang vẫn là lần đầu đối mặt khảo vấn trong đời, không khỏi vạn phần mờ mịt. Hắn không thể bình thản trước mọi biến cố như Tiết Bạch, giờ đây đã hoàn toàn mất phương hướng. Sau một khắc, cả người đều bị nhấc lên. “Cũng không còn chút tinh thần.” Dương Chiêu đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt tròn vo của hắn, hỏi: “Ngươi có nhìn rõ không? Thái tử không bảo vệ được bất luận kẻ nào. Đại Đường này, người nào mới thật sự là đáng giá đầu nhập? Hữu tướng!” Đỗ Ngũ Lang liền òa khóc. Bởi vì vừa nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu này của Dương Chiêu, hắn đã cảm thấy buồn nôn đến phát ốm. Đột nhiên hắn rất sợ sau ngày hôm nay bản thân sẽ dần trở thành loại người như Dương Chiêu. “Khóc? Khóc có ích sao? Quỳ xuống cầu xin Hữu tướng cũng không biết? Đúng là phế vật.” Dương Chiêu thấy nước mũi Đỗ Ngũ Lang sắp chảy xuống, ghét bỏ mà buông tay ra, quay sang lại thấy Thanh Lam cũng khóc nức nở, đến cả hắn còn xót, không khỏi cười nói: “Tiểu tỳ tử bị đày đến Lĩnh Nam quá đáng thương, không bằng cầu ta chuộc ngươi về?” Thanh Lam liền vội vàng lắc đầu, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bên ngoài sảnh. Nếu Tiết Bạch không trở lại, nàng thà chết còn hơn chịu cảnh lưu đày hay bị ức hiếp, quyết đâm đầu tự vẫn ngay tại Hữu tướng phủ, dùng máu của một kẻ tiện tỳ vấy bẩn nơi ở của quốc tướng quý bất khả ngôn kia! Đúng lúc này, có người từ hành lang bên kia bước qua. “Tiết Bạch!” Thanh Lam lập tức lao vào lòng hắn, tựa như một chú nai con hoảng sợ tìm về chỗ ẩn náu. Đỗ Ngũ Lang thấy vậy, cũng muốn chạy theo. Nhưng lại bị Dương Chiêu giữ lại. “Đừng tại tướng phủ làm càn!” “Tiết Bạch, bọn hắn muốn trượng giết phụ thân ta!” Đỗ Ngũ Lang gào khóc nói. Tiết Bạch khẽ vỗ nhẹ vào vai Thanh Lam, còn chưa mở miệng, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh của hắn đã khiến người ta cảm thấy an lòng. Lúc này, tướng phủ quản sự Thương Bích từ phía sau hắn vội vàng chạy qua, trông giống như là tùy tùng của hắn vậy. “Dương tham quân.” Thương Bích nói: “A Lang mệnh ngươi cùng Tiết Bạch đến Đại Lý Tự một chuyến.” Dương Chiêu cười bồi nói: “Còn gì nữa không?” “Không còn.” Thương Bích lạnh nhạt liếc nhìn hắn. Dương Chiêu đại thất sở vọng, thầm mắng Lý Lâm Phủ một tiếng hữu công bất thưởng. ~~ Trường An thành bao gồm Ngoại Quách thành, Cung thành, Hoàng thành. Cung thành nằm ở phía Bắc, là nơi hoàng đế cư ngụ; Hoàng thành tọa lạc phía Nam cung thành, bao gồm tông miếu, quan thự, quân nha, kho lương, tức trung tâm hành chính. Trong Hoàng thành, lầu các nguy nga tráng lệ, tạo nên một bức tranh hoàn toàn khác biệt với khung cảnh dân dã nơi thành ngoại. Đại Lý Tự ở vào phía tây Hoàng thành, ngay bên cạnh Thuận Nghĩa môn. Phía trước công đường, có rất nhiều tù phạm quỳ trên mặt đất, Đỗ Xuân ở ngay trong đó. Hôm nay thấy Lý Lâm Phủ, Cát Ôn không đến, mà Trường An huyện úy Nhan Chân Khanh lại trình ra bản nháp kia, thêm vào Kinh Triệu doãn Hàn Triều Tông hùng biện chứng minh Đỗ gia bị oan, Đỗ Xuân ngay lập tức cải khẩu. “Oan uổng! Dân nữ chưa bao giờ thấy Liễu Tích vì Đông cung kết giao ai, đến nỗi phóng hỏa để thiêu hủy chứng cứ thì càng là chuyện bịa đặt, tất cả đều là Kinh Triệu phủ Pháp tào Cát Ôn nghiêm hình bức cung, vu oan giá hoạ, thỉnh chư công minh giám.” “Không sai.” Hàn Triều Tông liền nghiêm mặt nói: “Thái tử cùng Đỗ lương đệ không hòa thuận, sớm đã ly hôn, há lại sẽ mệnh Liễu Tích làm việc? Chớ nói chi đến sai người tiêu hủy chứng cứ? Án này vẻn vẹn có khẩu cung mà không có chứng cứ gì, điểm đáng ngờ chồng chất. Liễu Tích, ngươi còn không chịu khai thật sao?!” “Ta, ta oan uổng a, ta bất quá là cùng nhạc phụ cãi nhau, nhất thời tức giận......” Chẳng mấy chốc, Hàn Triều Tông thừa dịp Lý Lâm Phủ không tại, bằng tốc độ nhanh nhất thẩm tra làm rõ tình tiết vụ án, khẩn cấp đưa về Cung thành. Chứng kiến tình hình này, Đỗ Xuân đã tưởng rằng, Đỗ gia từ đây trầm oan rửa sạch. Nàng bất giác nghĩ đến thiếu niên Tiết Bạch, người được Đỗ gia cứu về, chính hắn vội vàng báo tin trong đêm, nhờ đó họ mới tìm được chứng cứ mấu chốt trong thư phòng, giao cho Thái tử, rồi chuyển đến những vị quan cương chính trung trực này, cuối cùng lật ngược bản án. “Thành công rồi, chúng ta làm được.” Đỗ Xuân thầm nghĩ. Thế nhưng, khi phán quyết hạ xuống, rơi vào trong tai nàng, lại như một đạo ngũ lôi oanh đỉnh. “Liễu Tích, Đỗ Hữu Lân và các trọng phạm khác, trượng một trăm, cả nhà lưu đày Lĩnh Nam......” Đỗ Xuân không thể tin. Vụ án rõ ràng đã được thẩm tra làm rõ, phụ thân nàng bị oan, Đỗ gia bị oan, vì sao người vô tội cũng phải bị trừng phạt? Không có ai giảng giải cho nàng. Phảng phất cuộc thẩm vấn trước đó chỉ là một màn biểu diễn trước giờ khai yến, vô luận diễn hay dở thế nào, đều không ảnh hưởng đến việc lên món. Còn những người nhà họ Đỗ run rẩy quỳ gối kia, chính là món khai vị cho bữa thịnh yến này. Trên công đường, các vị đại nhân cao cao tại thượng nhìn xuống, như muốn chia nhau thưởng thức bọn họ vậy. ~~ Ánh mắt Ngự Sử trung thừa Dương Thận Căng rơi vào gương mặt tuyệt mỹ nhưng đầy bi thương của Đỗ Xuân, đồng tình thở dài một tiếng. Hắn vẫn luôn biết, cho dù Đỗ gia oan uổng đến đâu, vụ án đã náo lớn thế này, Thánh Nhân khó có thể ân xá Đỗ gia. Bằng không, vạn nhất để thiên hạ ảo tưởng rằng thân cận với Thái tử cũng chẳng sao, thì xã tắc này sẽ ra sao? Bởi vậy hắn hôm nay chỉ lạnh lùng ngồi xem Hàn Triều Tông ra sức minh oan cho Đỗ gia, từ đầu chí cuối chẳng hề ngăn cản. “Ai.” “Hàn công.” Dương Thận Căng quay sang nói nhỏ: “Ngươi đã tận lực.” “Thái tử đã cắt bào tị hỏa, hôm nay ta làm thế không phải vì Thái tử, mà chỉ muốn mau chóng dập tắt vụ án này.” Dương Thận Căng gật đầu, nói: “Hàn công cao thượng.” Hàn Triều Tông khổ tiếu bất dĩ, liếc mắt nhìn sang Tả tướng Trần Hi Liệt đang ngồi phía sau dự thẩm, chẳng biết đối phương đã ngủ gật hay chưa. Ngay năm nay, Lý Thích Chi vốn là Tả tướng đã bị Lý Lâm Phủ nhân cơ hội biếm chức, đổi thành vạn sự bất quản Trần Hi Liệt này. Hàn Triều Tông vốn cùng Lý Thích Chi giao hảo, đã sớm biết chức vị Kinh Triệu doãn của mình cũng sắp tiêu tan thành mây khói. Nhưng vừa mới giảng giải một câu, chẳng qua là mong Lý Lâm Phủ đừng đuổi tận giết tuyệt mà thôi. “Không xưng được cao thượng, chỉ là muốn làm một chuyện tốt cuối cùng trước khi bị biếm chức, đáng tiếc, không thể làm thành.” Dương Thận Căng tuy làm việc cho Lý Lâm Phủ, nhưng vẫn còn giữ khí phách, thoáng nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Hàn công đã cứu sống tánh mạng vô số người, hôm nay nếu phán định xuống Đỗ gia mưu nghịch đại tội, chỉ sợ người chết càng nhiều.” “Cũng chỉ có thể làm được như thế.” “Không còn cách nào khác.” Dương Thận Căng nói: “Vậy thì, trước tiên trượng chết Liễu Tích?” Hàn Triều Tông gật gật đầu, nói: “Có thể.” Dương Thận Căng là Hữu tướng nhất hệ, muốn giết vị Thái tử liên khâm này để lập uy; Hàn Triều Tông trong lòng thân cận Thái tử, nhưng cũng hận không thể nhanh chóng trượng chết Liễu Tích, để tránh liên lụy càng nhiều người. Hai người lập trường khác biệt, giờ khắc này sát tâm lại tương đồng. ~~ “Oan uổng quá!” Liễu Tích đã mất hết vẻ hào sảng ngày nào, bị đè xuống đất, gào thét kêu oan không ngừng. Tiểu lại của Đại Lý Tự đang trông coi phạm nhân, lắc đầu nói: “Ngươi oan uổng? Con mẹ ngươi còn oan uổng? Ngươi có biết bao nhiêu người đã bị ngươi hại chết không?” Vị tiểu lại này quay người chỉ tay, Liễu Tích nằm đó nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy đạo sĩ Phương Đại Hư, Đỗ Trạch quản sự Toàn Thụy cùng tất cả đồng phạm, đồng thời còn có rất nhiều bằng hữu của hắn bị trói cạnh bên. Nghĩ đến ngày xưa yến tiệc linh đình, Liễu Tích trở nên hốt hoảng, chưa thể tin bản thân đã rơi xuống tử địa, hắn gào thét: “Bọn họ đáp ứng ta! Cát Ôn, ngươi hứa nếu ta cáo trạng Thái tử sẽ có đại tiền đồ! Ngươi hứa nếu ta......” “Hành hình!” Liễu Tích chợt cảm thấy mông mát lạnh, trung y đã bị cởi sạch. “Ba!” Trong âm thanh vang vọng, từng trượng đánh xuống, kịch liệt đau nhức kéo đến. Hắn bất giác rú lên một tiếng thảm thiết, vẫn còn mong đợi Cát Ôn ra lệnh ngừng hình, hoặc giả cố chịu qua một trăm trượng này, bèn cắn chặt răng gồng mình chịu đựng. “Ba!” Chẳng biết vì sao, trượng kia thoạt nhìn nhẹ bẫng, nhưng mỗi lần đánh xuống lại đau đến thấu tim gan, vẻn vẹn năm trượng, trên mông Liễu Tích đã là da tróc thịt bong, không thể chịu nổi nữa, hắn bắt đầu gào thét xin tha, tựa như một con lợn sắp bị làm thịt. “A! Đau...... Đừng đánh nữa...... Giết ta đi......” “Làm ơn giết ta đi!” Tiếng kêu thảm thiết truyền qua nha môn, truyền đến trong tai chúng phạm nhân, khiến bọn họ run lên như cầy sấy. Rất nhiều người bị Liễu Tích liên lụy vốn đang tức giận mắng chửi, lúc này nghe xong bỗng im bặt. Bất quá mới hơn hai mươi tiếng vang, từng tiếng đánh trượng kia bất ngờ ngừng lại. “Báo, Liễu Tích không chịu nổi, đã chết rồi!” “......” Đỗ Xuân nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trượng phu hào phóng ngông cuồng kia nằm trần truồng giữa sân, bất động như khúc gỗ, mông thịt nát nhừ, máu me be bét. Sau đó, hắn giống như một bao tải rách bị người nhấc lên, quăng phịch xuống một góc. “Bịch.” Ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng giống như một bao tải. Nước mắt của Đỗ Xuân lại một lần nữa trào ra, lã chã như mưa. Nhớ lại năm xưa, Liễu Tích đường đường là trang thanh niên tuấn nhã phong lưu, khẩu tài như suối chảy, khiến cả gia tộc đều gật đầu ưng thuận; Những ngày mới về chung một nhà, cũng từng có thời gian tương kính như tân; Rồi sau đó, nhị muội gả cho Thái tử, hắn ở bên ngoài nghe nhiều lời tâng bốc, dần biến thành kẻ ngạo mạn khó trị, tựa con thuyền lạc bến không phương cứu vãn; Thế là từ ấy cả nhà ghét hắn khinh hắn, nàng âm thầm khuyên nhủ vô số lần, nhưng cuối cùng đều vô ích." Không phải vì cùng hắn còn có bao sâu cảm tình, mà chỉ là muốn làm tròn bổn phận của một người thê tử. Nhưng giờ này phút này, nàng chợt ghét bản thân sao không thể sớm quyết đoán hơn, cứ khư khư giữ lấy cái vỏ bọc thể diện hão huyền đó, mãi đến khi sai lầm đã đúc thành đại họa. “Người tiếp theo, Đỗ Hữu Lân.” Không còn thời gian để Đỗ Xuân vì trượng phu của nàng bi thương, phụ thân của nàng đã bị kéo đến trong sân. “Không!” “Đừng đụng vào y phục của lão phu!” “Phụ thân!” “Ấn xuống!” “A Lang!” “......” Trước đó mọi người đều hận Liễu Tích tuỳ tiện vu cáo, cũng không ra mặt, lúc này thấy Đỗ Hữu Lân bị kéo ra ngoài, trong lòng biết tai bay vạ gió này kế tiếp liền đến chính mình, sợ hãi không thôi, nhao nhao kêu rên, nhất thời đại loạn. Đỗ Xuân ra sức đứng dậy, muốn đi ngăn cản, trong hỗn loạn lại chịu một côn, té ngã trên đất. “Tất cả dừng tay!” Ngự Sử trung thừa Dương Thận Căng hét lớn một tiếng, tự thân bước đến, đỡ dậy Đỗ Xuân. “Phụ thân ta bị oan! Cầu chư công tra rõ!” Dương Thận Căng giọng nhu hòa, nói: “Tiểu thư không cứu được lệnh tôn nữa rồi, hãy lo cho bản thân trước đã, Dương mỗ sẽ tận lực miễn cho ngươi khỏi nỗi khổ lưu đày.” Đỗ Xuân sững sờ. Nàng bỗng mím chặt môi, giằng tay thoát khỏi Dương Thận Căng, rồi lại quỳ sụp xuống đất. Làm sao nàng không hiểu ý tứ của hắn? Ẩn sau lời nói, rõ ràng là muốn nàng làm thiếp hoặc tư kỹ cho hắn. Nàng không hề thấy cảm động, mà chỉ cảm thấy khuất nhục. Cảm giác bị xem như một bàn yến tiệc chờ bị chia ăn kia ngột ngạt đến nỗi khiến nàng hít thở không thông. Nàng thà chờ phụ thân chết, rồi lao vào nha thự đập đầu tự vẫn, còn hơn cầu xin những kẻ này thêm một lời nào nữa. Sau lưng lại truyền đến từng tiếng trượng hình nặng nề, Đỗ Xuân quỳ tại đó, không nhìn về phía Đỗ Hữu Lân, mà chỉ cắn chặt răng, cắn đến chảy ra máu. Bỗng nhiên. “Ngừng hình!” Có tiếng hét lớn liên tiếp vang lên. “Ngừng hình!” Trái tim của Đỗ Xuân mới chìm xuống đáy cốc bỗng mãnh liệt run lên, cảm thấy thanh âm kia có chút mơ hồ quen thuộc, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy một người bước lên từng bậc, quát ngưng quan sai đang hành hạ phụ thân nàng. “Tiết Bạch?” Đỗ Xuân nghi ngờ một chút, trong mắt đã có kinh hỉ chi ý. “Tiết Bạch!” ~~ Tiết Bạch nhìn vào Đại Lý Tự trước mặt, trong ánh mắt thoáng hiện nỗi niềm thân thuộc khó tả xen lẫn khát khao tìm tòi. Đến cả vị trí hắn cũng gần như nhận ra, có lẽ là nằm trong khu vực ngõ Tây Cử Viện, ngay bên cạnh Bệnh viện nhi đồng Tây An ngày nay. Nhưng khi bước lên bậc thứ mười, ánh mắt hắn rất nhanh lại trở nên xa lạ. Hắn nhìn thấy khắp sân đều là vết máu khô cạn, thi thể của những người bị trượng chết trong Vi Kiên án đã chồng chất như núi, mãi gần đây mới dọn ra chỗ để chuẩn bị chất đống thi thể mới. Hắn còn nhìn thấy già trẻ lớn bé trong đường, tất cả đều là người vô tội, ánh mắt ai nấy cũng chứa đầy nỗi sợ hãi, như những con cừu non chờ làm thịt. Chẳng thấy đâu bóng dáng uy nghiêm của pháp luật. Chỉ có uy nghiêm của hoàng quyền, uy nghiêm của tướng quyền. Nơi đây không phải vì dân trừng tội, mở rộng chính nghĩa công bằng chi địa, mà đã trở thành lò sát sinh cho hai thượng vị giả cả ngày lo sợ bị đoạt quyền hành tùy ý tàn sát nhược giả! Tiết Bạch càng nhìn càng thấy lạ lẫm, mỗi một bước chân lên bậc thang, sắc mặt hắn lại càng thêm âm trầm...... ~~ Bọn tiểu lại nhao nhao nhìn ra, chỉ thấy một vị thiếu niên khí tràng cường đại, bất nộ tự uy đang chậm rãi bước đến, theo sau là Hữu kiêu vệ cầm lệnh bài trong tay, không ngừng cao giọng quát lớn. Quan uy kia quá mạnh, dọa bọn họ sợ đến mức không dám ngăn cản, liên liên hậu thối, loạng choạng ngã lăn ra cả đống. Vung lên tuyết bụi bay mịt mù. __________ *Quý bất khả ngôn: cao quý không tả nổi. *Ngoại Quách thành (thành ngoại): nơi sinh sống của dân chúng, thương nhân; có 108 phường và 2 chợ lớn Đông Tây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang