Mãn Đường Hoa Thải
Chương 145 : Công bằng vô tư
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 01:17 23-02-2025
Sau giữa tháng chín, thời tiết chuyển lạnh, hoa quế trong Cấm uyển nở rộ, thập lý phiêu hương.
Tiếng đàn du dương vang lên, hòa cùng giọng hát uyển chuyển của Tiết Quỳnh Quỳnh.
"Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên?"
Nữ tử đang múa trên đài, khí chất thanh tao như Hằng Nga trong nguyệt cung, chính là Mai phi Giang Thải Bình.
Vũ tư của nàng khác với Dương Ngọc Hoàn, ít đi nét quyến rũ, yêu kiều mà thêm phần phiêu diêu, u buồn, tựa như có thể theo gió bay đi bất cứ lúc nào.
Giai điệu thay đổi, cả bộ bạch sắc trù bào trên thân (1), Lý Long Cơ nhẹ nhàng bước xuống đài, cùng nàng đối vũ, tay áo bồng bềnh, chả khác gì tiên nhân giáng trần.
Một khúc kết thúc, dư âm vẫn chưa tan.
Cao Lực Sĩ cầm đại sưởng (2), chạy chậm tới khoác lên người Lý Long Cơ.
"Thánh nhân đừng để nhiễm lạnh."
"Tướng quân thấy điệu múa mới biên của trẫm thế nào?"
Lý Long Cơ tâm trạng vui vẻ, vừa nói, vừa kéo Giang Thải Bình qua, đem đại sưởng khoác lên người nàng, vỗ nhẹ bờ vai thơm, ôn nhu nói: "Mai Tinh múa đẹp lắm."
Vì Giang Thải Bình yêu thích hoa mai, nên hắn thường gọi đùa nàng là Mai Tinh.
"Là nhờ Thánh Nhân biên hảo."
"Đáng tiếc quá ngắn, chưa tận hứng. Trẫm muốn mở rộng vũ khúc này thành ba mươi sáu khúc, tên là ‘Thu Nguyệt Quế Cung Khúc’."
Nói đến nhạc điệu, Lý Long Cơ vô cùng có kiến giải.
Tiết Bạch chỉ biết hát một bài từ mới, nhưng hắn có thể nghiên cứu ra ngàn vạn biến hóa trong đó.
Lúc đang trò chuyện vui vẻ, chợt nhìn sang, phát hiện Dương Ngọc Hoàn đã đứng dưới gốc cây quế từ bao giờ, hắn không khỏi trách Cao Lực Sĩ một câu.
"Thái Chân đến, sao Cao tướng quân không nói sớm?"
Kỳ thực, Đại Đường thiên tử thỉnh thoảng cũng cố tình giả vờ nhún nhường để dỗ dành mỹ nhân, xem đó như một thú vui nhỏ.
Bởi tính tình Dương Ngọc Hoàn có phần mạnh mẽ, trong cung ít có ai dám phát giận như nàng.
Lý Long Cơ cười hỏi: "Thái Chân đến từ khi nào? Có xem điệu múa mới biên của trẫm không?"
"Thần thiếp không xứng xem, dù sao Mai phi cũng giống Hằng Nga hơn thần thiếp."
"Mỗi người mỗi vẻ, không cần phải so sánh." Lý Long Cơ cười càng thêm sảng khoái, nói: "Đợi trẫm biên thêm một khúc khác hợp với Thái Chân hơn..."
Điệu múa này nếu đã phù hợp với khí chất thanh lãnh của Giang Thải Bình, vậy thì phải để nàng thể hiện. Đây là cao nhã chi sự, không giống tục vụ trong triều, ai làm cũng được. Hắn có tạo nghệ cực cao về âm nhạc, nên tất nhiên sẽ có nguyên tắc riêng của mình.
Nhưng Dương Ngọc Hoàn vẫn không vui, hành vạn phúc rồi quay người bỏ đi.
"Ấy, Thái Chân đừng giận." Lý Long Cơ vội dỗ dành: "Hôm nay gọi các tỷ muội ngươi cùng chơi bài có được không?"
"Thánh nhân không cần nhọc lòng dỗ thần thiếp. Dù sao thần thiếp vừa không có tài, vừa kiêu ngạo hay ghen, lại còn có huynh đệ ngang tàng, khiến Thánh Nhân chán ghét, vậy cứ để thần thiếp hồi gia đi."
"Sao lại giận dỗi nữa rồi?"
Lý Long Cơ cười hỏi một câu, rồi quay sang Cao Lực Sĩ, nói: "Tiết Bạch vẫn còn bị giam sao? Chẳng trách lâu rồi trẫm không được nghe hầu tử cố sự."
Sở dĩ gọi “thượng hữu sở hảo, hạ tất thậm yên” (3), cố sự tuy là Tiết Bạch khởi xướng, nhưng mỗi ngày chỉ viết một chút, nên không duy trì tính đặc sắc quá lâu. Ngược lại, có rất nhiều người bắt chước, ra sức viết cố sự dâng lên Thánh Nhân."
Gần đây Lý Long Cơ không thiếu cố sự để xem, từ ‘Quảng Dị Ký’ mỗi ngày vài câu chuyện về yêu quái, ‘Tây Vực Huyền Quái Truyện’ chính là phỏng theo hầu tử cố sự, đến ‘Lục Y Sứ Giả Tục Truyện’ hoàn toàn dựa theo khẩu vị của hắn mà viết chuyện tình ái... Đằng sau tất cả, kỳ thực đều là các thế lực tranh nhau lấy lòng.
Thánh quyến có hạn, chia cho bên này nhiều thì bên kia sẽ ít đi.
"Hồi Thánh Nhân, vẫn còn bị giam ở Kinh Triệu Ngục." Cao Lực Sĩ nói: "Án này đã rõ ràng, không thể công khai thiên vị."
"Ngay cả trẫm cũng không dễ can thiệp sao?" Lý Long Cơ than thở, "Thái Chân đừng giận, chỉ là giam thêm vài ngày, sẽ không tổn hại gì đến tiểu tử kia."
Lý Long Cơ biết Tiết Bạch đang cố tình làm ầm lên vì tư thù cá nhân. Ban đầu còn thấy mới mẻ, nhưng lặp lại nhiều lần thì cũng phát chán. Hơn nữa, Dương Ngọc Hoàn nhận một tuấn tiếu tiểu lang quân làm nghĩa đệ, khiến hắn có phần không thoải mái trong lòng.
Tất nhiên, Lý Long Cơ vốn độ lượng, chẳng buồn truy cứu. Chỉ là muốn để Tiết Bạch chịu chút giáo huấn, sau này bớt kiêu ngạo. Hắn biết quan viên trong triều sẽ tự có chừng mực, không làm khó người đã được Thánh Nhân để mắt tới.
Dương Ngọc Hoàn vẫn giận, nói: "Vậy trái lại là thần thiếp không hiểu chuyện rồi."
Nàng mượn cơ hội tranh sủng với Giang Thải Bình, dám ngang nhiên hờn dỗi Lý Long Cơ, bỏ lại một câu rồi dẫn theo cung nữ rời đi.
Lý Long Cơ nổi giận, chỉ vào bóng dáng thướt tha của nàng, nói: "Cao tướng quân cũng thấy rồi đấy, nàng cậy sủng kiêu căng, nếu trẫm cứ dung túng, sớm muộn cũng sẽ không coi ai ra gì!"
"Thánh nhân bớt giận." Cao Lực Sĩ vội cười xòa: "Có lẽ Quý phi thấy Mai phi múa quá đẹp, nên có chút bất an thôi."
Lý Long Cơ nghe vậy, cơn giận cũng nguôi dần, bật cười tự giễu: "Trẫm đường đường là thiên tử, vậy mà cũng phải dỗ dành nàng sao?"
Trong thiên hạ, quan viên vô số, phần lớn chẳng được Thánh Nhân biết đến. Nhưng nếu ai có thể bám vào Quý phi, Thánh Nhân thường xuyên sẽ nhớ tới hắn. Còn nếu ai có thể kết thân với Quý phi, thì khi Thánh Nhân cần dỗ dành Quý phi, hắn ắt sẽ trở thành người có đại dụng…
~~
Tiết Bạch đã ở Kinh Triệu Ngục được vài ngày.
Nhờ có người chiếu cố, hắn cũng không chịu quá nhiều ủy khuất.
Khổ sở nhất chính là Đạt Hề Doanh Doanh, nàng vô duyên vô cớ bị vạ lây, ở trong lao vô cùng bất tiện. Làn da trắng trẻo, sạch sẽ ngày nào giờ vương đầy vết bẩn, rơi vào mắt người khác lại mang nên một cảm giác lạ thường.
Nàng cảm thấy lao này không thể ngồi vô ích, cần phải nhân cơ hội giành lấy lòng tin của Tiết Bạch, vì vậy mọi lúc, nàng đều tìm cách bắt chuyện với hắn.
"Lang quân, nô gia thấy bọn ngục tốt kia còn lo lắng hơn cả chúng ta, chắc hẳn Tiêu Cảnh đã sắp không chịu nổi rồi, nhưng cớ gì hắn vẫn không chịu thả chúng ta ra?"
Lúc này Tiết Bạch đang tập tấn mã bộ, mở mắt liếc nhìn nàng một cái rồi lại nhắm lại, đáp: "Nói cho ngươi biết cũng được."
Đạt Hề Doanh Doanh đại hỉ, thầm nghĩ bản thân cuối cùng cũng thông qua khảo nghiệm, trở thành tâm phúc của hắn, liền vội vàng ngồi xổm xuống, ghé sát lại để nghe rõ hơn.
Thế nhưng Tiết Bạch chỉ thốt ra một chữ duy nhất.
Đạt Hề Doanh Doanh đầu tiên là ngẩn người, có chút bối rối, sau đó chợt hiểu ra, hạ giọng nói: "Nguyên lai là vậy, nô gia lẽ ra nên nghĩ đến điều này từ sớm."
Thấy Tiết Bạch không có ý muốn nói thêm, nàng đành quay sang Đỗ Ngũ Lang, hỏi: "Ngũ Lang vừa bắt đầu liền động thủ đánh Nguyên Tổng, có phải là vì đã biết rồi không? Quả nhiên thâm tàng bất lộ!"
Đỗ Ngũ Lang lại cảm thấy nàng lộ quá mức, vội vàng đưa ngoại bào cho nàng, qua loa đáp: "Ngươi khoác vào đi, thời tiết chuyển lạnh rồi, lỡ nhiễm phong hàn thì không hay."
"Đa tạ." Đạt Hề Doanh Doanh nhận lấy ngoại bào, rất tự nhiên mà nói: "Ngũ Lang giúp ta một chút."
Đỗ Ngũ Lang thoáng lúng túng, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã thấy có ngục tốt từ hành lang đi tới, trực tiếp mở cửa lao, hắn lập tức bước lên trước, ngữ khí bình tĩnh hơn nhiều, hỏi: "Lưu giám ngục, có phải muốn thả chúng ta không?"
Lưu giám ngục đáp: "Kinh Triệu Phủ không thể tiếp đãi Ngũ Lang nữa, án của ngươi đã được chuyển giao cho Hình bộ."
"Vậy sao? Đại lao của Hình bộ.… ta còn chưa tới bao giờ."
"Hắc, Ngũ Lang đúng là hài hước. Hình bộ sẽ phúc thẩm án này, các ngươi chưa chắc đã phải tọa lao lâu đâu."
"Ha ha, vậy thì mượn cát ngôn của Lưu giám ngục rồi."
….
Trên đường áp giải đến Hình bộ, Đỗ Ngũ Lang vẫn cùng các ngục tốt trò chuyện vui vẻ.
"Vị trưởng lại này, ta thấy bài phù bên hông ngài còn nhiều hơn cả các giám ngục của Kinh Triệu Phủ hai cái?"
"Đây là dùng cho xuất nhập Hoàng thành và Thượng Thư Tỉnh."
"Giám ngục của Đại Lý Tự cũng chỉ có bài phù Hoàng thành, nhưng không có bài phù Thượng Thư Tỉnh."
"Duy nhất Hình bộ ngục chúng ta mới được xưng là ‘Tiên Đài Thiết Ngục’."
"Thì ra là vậy, chẳng trách ta chưa từng ghé qua." Đỗ Ngũ Lang cười nói: "Ta đã từng đến bốn nhà lao trong thành Trường An, nhưng không ngờ nơi đây có tới hai mươi sáu nhà lao!"
Thấy hắn hứng thú, mấy ngục tốt liền hào hứng giới thiệu.
"Trong hệ thống lao ngục của nhất phủ, lưỡng huyện, tam ti, đặc biệt nhất có lẽ là Trường An huyện ngục, nó được đào sâu xuống vài trượng, cửa ra vào dùng một tảng đá lớn che phủ, xưng là ‘Hổ Lao’. Ngoài ra có, Kim Ngô Ngục giam giữ từ quan viên triều đình cho đến cướp biển, sơn tặc, trong đó không thiếu kẻ hung ác cùng cực; Đông Đồ Phường, Tây Đồ Phường thì nhốt rất nhiều phạm nhân, đày làm khổ dịch; Trung Đô Ngục thì thần bí lắm, ta chỉ nghe đồn chứ chưa từng thấy. Đúng rồi, còn có một tiểu tiểu lao ngục ít ai biết đến, tên là ‘Độc Liễu Thụ Ngục’, nhưng đây mới là nơi đáng xem nhất!"
"Vì sao?"
"Ha ha! Những phạm nhân sắp bị xử trảm, đều được đưa đến Độc Liễu Thụ Ngục’ trước khi hành hình."
Nghe xong, Đỗ Ngũ Lang không khỏi cảm khái, hóa ra hệ thống lao ngục ở Trường An lại có nhiều điều để nói như vậy, người bình thường quả thực không thể nào biết được. Đồng thời, hắn cũng thấy lạnh sống lưng, trong lòng lại dâng lên một sự kính sợ.
….
Sau khi tiến nhập Thượng Thư Tỉnh, nằm ở nơi chính giữa Hoàng Thành, chiếm diện tích mênh mông, bọn họ rẽ sang phía tây, đến nha thự thư hai chính là Hình bộ.
So với sự huyên náo của Kinh Triệu Phủ, không khí ở Hình bộ vô cùng nghiêm trang, quan lại qua lại đều lặng lẽ, cẩn trọng. Bọn họ tuy chỉ tới đây tọa lao, nhưng vẫn có cảm giác như vừa bước vào trung khu của Đại Đường, bởi lẽ nơi này quả thực chính là trung khu.
Bọn họ được đưa đến ban phòng, Đỗ Ngũ Lang tả khán hữu khán, hỏi: "Chúng ta sẽ ở đây sao?"
"Chẳng lẽ còn chỗ nào khác? Án chưa thẩm tra xong, cứ tạm ở đây chờ đi! Chủ phạm Tiết Bạch, đi theo chúng ta."
Tiết Bạch không hề ngạc nhiên, lập tức đứng dậy, tuy nhiên trước khi đi, hắn còn chậm rãi thay một bộ y phục sạch sẽ.
~~
Bình Khang phường, Hữu tướng phủ.
Lý Lâm Phủ tuổi đã cao, mắt dần mờ, lại thêm nhiều năm liền cặm cụi phê duyệt công văn, tinh lực càng lúc càng suy giảm, đang đọc công văn mà suýt nữa ngủ gật ngay trên bàn.
"Phụ thân?"
Lý Tụ đang bàn chuyện trong nghị sự đường, hồi lâu không nghe thấy phụ thân trả lời, bèn lên tiếng hỏi.
"Gì?" Lý Lâm Phủ chợt bừng tỉnh, hỏi lại: "Vừa mới nói đến đâu rồi?"
"Nói đến Diệm Khê đằng."
Lý Tụ đáp: "Hài nhi đã hỏi công tượng của Tương Tác Giám, mấy chục năm qua, đằng ở Diệm Khê bị khai thác quá mức, quan phủ Thặng Châu đã buộc phải nghiêm cấm dân gian chặt phá, khiến giá giấy cống càng ngày càng đắt đỏ. Ngoài ra còn một chuyện khác, Nguyên Tổng một lòng muốn độc chiếm tài lộ này, ba tháng trước đã phái người xuống Giang Nam."
"Đi thì cứ đi, Diệm Khê kéo dài hàng trăm dặm, mấy người của hắn thì chặt nổi bao nhiêu đằng?" Lý Lâm Phủ bình thản nói: "Việc thay thế giấy cống từ Đông Nam bằng giấy sản xuất từ Tương Tác Giám, đã cùng với các phương pháp tiết kiệm khác dâng lên Thánh Nhân, Thánh nhân rất hài lòng."
"Vâng." Lý Tụ tiếp lời: "Hiện tại, giá giấy cống ở Đông Nam đắt đến mức không tưởng nổi, một trang giấy phải tốn không dưới một trăm đồng, phải biết một chiếc bánh hồ cũng chỉ có hai đồng mà thôi. Chỉ riêng biện pháp tiết kiệm này, phụ thân có thể giúp triều đình giảm được hàng ngàn quan chi tiêu mỗi năm."
"Quan địa phương xưa nay giỏi viện cớ, luôn tìm đủ cách thoái thác. Những quan viên được cử đến Giang Nam phải được tuyển chọn cẩn thận, đủ sức trấn áp bọn họ."
"Hài nhi đã hiểu."
Nói chuyện một lúc, Lý Lâm Phủ lật sang công văn tiếp theo.
Đó là một bản điều động quan viên từ Lại bộ, đều là chức quan bát phẩm trở xuống. Danh sách rất dài, hắn còn chưa kịp xem kỹ.
Đột nhiên.
"Hữu Tướng! Tiệp báo từ Tây Bắc!" (4)
Lý Lâm Phủ lập tức kinh ngạc, sửng sốt hỏi: "Vương Trung Tự thắng trận rồi sao?!"
Một sứ giả bụi bặm phong trần chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: "Hữu Tướng an tâm, không phải Vương Trung Tự, mà là Biên giám quân phái người về báo, chúng ta đã chiếm được Liên Vân Bảo!"
"Hảo hảo hảo, đúng là đại hỷ sự!"
Liên Vân Bảo là cửa ải trọng yếu của Tiểu Bột Luật Quốc.
Tiểu Bột Luật Quốc vốn là phiên thuộc của Đại Đường, nhưng sau đó lại phản bội, đầu hàng Thổ Phồn.
Thánh nhân hạ quyết tâm tiêu diệt Tiểu Bột Luật Quốc, ra lệnh Cao Tiên Chi viễn chinh, Biên Lệnh Thành giám sát quân tình, nay trận đầu đại thắng, quả thực là tin tức tốt lành!
"Mau mau chuẩn bị, bản tướng muốn vào cung yết kiến."
"Tuân lệnh!"
"Gọi Tiêu Cảnh đến gặp ta! Ngay lập tức!"
"Tuân lệnh!"
Trước khi xuất phát, Lý Lâm Phủ vội vã phê duyệt mấy bản công văn còn dang dở, rồi nhanh chóng thay một bộ quan phục chỉnh tề.
Vừa ra đến cửa, Tiêu Cảnh vội vàng chạy tới, cùng hắn bàn bạc thêm vài câu.
Sau đó Kim Ngô mở đường, hướng về Đại Minh Cung…
~~
Đại Minh Cung.
Hôm nay, Lý Long Cơ hiếm khi triệu kiến An Lộc Sơn, để nghe hắn báo cáo về tình hình Khiết Đan.
Đây vốn là một trong những việc An Lộc Sơn phải làm khi vào triều, nhưng từ lúc Phạm Dương kình tốt giết người vào đêm Trung Thu, Thánh Nhân dường như lạnh nhạt với hắn, đến mức ngay cả công sự như thế cũng bị trì hoãn.
Mà nhân khoảng thời gian này, không ít lời công kích An Lộc Sơn đã rơi vào tai Thánh Nhân.
"Tự ngươi xem đi."
An Lộc Sơn chật vật nâng tấu chương lên xem, sắc mặt liền đại biến.
Bản tấu này nhắc lại một chuyện cũ, chỉ trích An Lộc Sơn không những vô công, mà còn phạm đại tội.
Mười mấy năm trước, Tín An Vương Lý Y chinh phạt Hề nhân, đại thắng, đánh đến mức Hề vương phải dẫn bộ lạc quy thuận, chuyển vào nội địa, đồng thời đưa trưởng tử Lý Diên Sủng vào triều làm con tin.
Sáu năm sau khi Hề vương qua đời, An Lộc Sơn tấu xin triều đình để Lý Diên Sủng kế vị, Lý Long Cơ bèn gả Nghi Phương công chúa cho Lý Diên Sủng, phong hắn làm Hoài Tín Vương kiêm Nhiêu Nhạc đô đốc.
Kết quả, An Lộc Sơn vì ngụy tạo biên công, nhiều lần tấn công bộ lạc Hề nhân, giết người cướp bóc, khiến Lý Diên Sủng vào năm Thiên Bảo thứ năm giận dữ giết Nghi Phương công chúa, cử binh phản Đường.
Sau khi nhắc đến chuyện này, bản tấu dùng câu càng lúc càng gay gắt, chỉ ra Lý Y và Vương Trung Tự mỗi lần xuất binh đều là lấy một trận chiến định mười mấy năm thái bình, tỉ như Vương Trung Tự từng đánh thắng ba trận liên tiếp ở Tang Cán Hà, khiến toàn quân Khiết Đan bị tiêu diệt. Cớ gì từ khi An Lộc Sơn tọa trấn Đông Bắc, tuy rằng chiến báo liên tục thắng lợi, nhưng phản loạn lại ngày càng nghiêm trọng hơn, thậm chí triều đình còn phải đóng hai mươi, ba mươi vạn đại quân ở biên cảnh để đề phòng ngoại xâm?
"Lộc Sơn bao tàng họa tâm, dưỡng khấu tự trọng hồ?!" (5)
Khi nhìn đến dòng chữ này, bàn tay mập mạp của An Lộc Sơn run lên, tấu chương rơi xuống đất, hắn kinh hãi quỳ sụp xuống ngay tại chỗ.
"Bệ hạ! Thần có tội! Nhưng thần chưa bao giờ có ý nuôi giặc để củng cố quyền thế. Xin bệ hạ bãi Tiết độ sứ nhị trấn của thần, thần nguyện ở lại Trường An nhậm hư chức, ngày ngày hầu hạ bên cạnh bệ hạ!"
Hắn không biện hộ nửa câu, mà trước tiên bày tỏ thái độ phục tùng tuyệt đối.
Mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát của Thánh Nhân, chỉ cần Thánh Nhân muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cách chức An Lộc Sơn.
Lý Long Cơ hờ hững hỏi: "Ngươi chỉ có bấy nhiêu lời giải thích?"
An Lộc Sơn ngước lên, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, quang minh chính đại, đáp: "Tâm nguyện của thần xưa nay chính là quay về Trường An."
"Đừng nói những lời vô nghĩa đó, Trẫm muốn nghe ngươi giải thích."
"Nhưng thần thực sự không biết phải giải thích thế nào."
"Nói!"
An Lộc Sơn gãi đầu, khó xử đáp: "Thần là người Hồ, không hiểu lễ nghĩa, thực sự thường xuyên cướp bóc các bộ lạc ngoại tộc, không giống như các biên tướng người Hán, dẫn mười mấy vạn đại quân quét sạch Đột Quyết, thần…. vô dụng, thần đánh không nổi."
Câu này của hắn nói trúng điểm mấu chốt.
Lý Y và Vương Trung Tự có tài thao lược, có thể dẫn quân càn quét Mạc Bắc, nhưng quân phí khổng lồ, uy hiếp cũng càng lớn.
Mà Lý Long Cơ sở dĩ dùng An Lộc Sơn, vốn không phải vì hắn có tài kiệt xuất, mà vì hắn khác với các danh tướng người Hán, có thể chủ động đánh phá, làm suy yếu ngoại tộc, lại không đến mức tạo thành mối đe dọa với trung khu Đại Đường.
Cứ làm theo lời tấu chương, thử để Tín An Vương Lý Y thống lĩnh ba mươi vạn quân trấn thủ Đông Bắc xem? Xem Lý Long Cơ có thể ngủ yên một đêm hay không.
"Đêm Trung Thu, tướng sĩ dưới trướng ngươi dám giết Kim Ngô Vệ ngay trong thành Trường An. Ngươi giải thích thế nào?"
"Là thần sai! Thần đáng ra phải xử tử những tên gây loạn theo quân pháp, sau đó đến tạ tội với bệ hạ."
"Còn gì để nói nữa không?"
Chuyện này đã trôi qua hơn hai mươi ngày.
Trong khoảng thời gian đó, Đông Cung không ngừng công kích An Lộc Sơn, liên tiếp dâng tấu luận tội. Ngoại trừ tương tự tấu chương vừa mới, thậm chí có cả thuyết âm mưu, cho rằng Lý Lâm Phủ và An Lộc Sơn đã đựng lên vụ sát hại người Hồi Hột, rồi đổ tội cho Đông Cung.
Còn Lý Lâm Phủ thì công kích ngược lại Đông Cung và Vương Trung Tự, nhất quyết khẳng định những người Hồi Hột kia có giao tình với Vương Trung Tự, nêu rõ Đông Cung lén lút liên lạc ngoại phiên, sau đó giết người diệt khẩu, tâm địa khó lường.
Lý Long Cơ thường không để tâm, nhưng hôm nay tiện thể nhắc tới, liền muốn xem thử An Lộc Sơn sẽ đối đáp thế nào.
"Thần nên nói gì đây?" An Lộc Sơn lẩm bẩm: "Có người còn bảo Bùi Miện cũng là do thần phái người giết, bệ hạ hỏi chuyện này sao?"
"Nói."
"Thần chưa từng làm, vì thế đã tặng mười hộp Tử Đằng Hương, nhờ Hữu Tướng làm chủ."
Lý Long Cơ bị khí tiếu, lại hỏi: "Vậy ngươi cho rằng chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
An Lộc Sơn lắc đầu, cúi rạp xuống, nghiêm túc nói: "Thần chưa hề nghĩ tới, thần vất vả lắm mới được về Trường An, chỉ muốn làm bệ hạ vui vẻ, báo đáp ân đức của bệ hạ thôi."
Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng Đông Cung, Vương Hồng, Tiết Bạch... đều đang liên thủ đối phó mình. Nhưng hắn chưa từng chủ động đề cập, cũng không tìm cách thanh minh.
Những ngày qua, ngoài việc tới Hữu tướng phủ than than vãn vãn, hắn chẳng làm gì cả.
Vì hắn hiểu, càng làm nhiều càng sai nhiều. Dù có làm gì, cũng chỉ khiến Thánh Nhân khó chịu. Hắn tự nhận mình là đại trung thần, chỉ quan tâm đến tâm tình của Thánh Nhân, mà không quan tâm đến việc có bị oan uổng hay không.
Lý Long Cơ phất tay: "Lui xuống đi."
An Lộc Sơn ngẩn ra, nói: "Nhưng thần còn chưa bẩm tấu xong..."
"Ngày mai trẫm thiết yến ở Hưng Khánh Cung, lúc đó vừa uống rượu vừa bẩm tấu." Lý Long Cơ nhẹ đạp An Lộc Sơn một cước, "Còn không mau đứng dậy."
"Hồ Nhi tạ Thánh Nhân ban ân!"
An Lộc Sơn vui mừng khôn xiết, nhưng quá béo nên không đứng dậy ngay được, mà lăn tròn một vòng trên mặt đất.
"Ha ha ha."
Lý Long Cơ cười lớn, bầu không khí trong điện ngay tức khắc vui vẻ hẳn lên.
~~
Thực ra, mấy ngày qua, Lý Long Cơ căn bản không quan tâm đến những trò đấu đá giữa các hạ thần.
Trong hậu cung có đến bốn vạn mỹ nhân, ăn uống hưởng lạc còn không đủ thời gian, làm gì có tâm tư đi bận tâm mấy chuyện đó chứ?
Bây giờ mọi chuyện cũng nên kết thúc.
Hắn nhìn lướt qua, trước mắt vẫn là một đám thần tử lộ rõ bộ dạng đáng khinh, chỉ lo tranh giành quyền thế.
Ngược lại, người xấu xí nhất là An Lộc Sơn, lại chẳng hề lộ ra dáng vẻ ấy, một lòng một dạ chỉ lo dỗ dành hắn vui vẻ.
Đến cả thân sinh nhi tử của hắn cũng không làm được như vậy, kém xa quá rồi...
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lý Long Cơ dần tan biến, thay vào đó là khí thế nghiêm nghị của bậc đế vương.
….
"Bệ hạ, Hữu Tướng đến rồi, mang theo tin thắng trận ở Liên Vân Bảo."
"Triệu."
Lý Long Cơ nói xong, lại căn dặn thêm: "Gọi cả Tiết Bạch đến."
"Tuân chỉ."
Không lâu sau, Lý Lâm Phủ vào điện yết kiến.
Sau khi hành lễ, hắn lập tức dâng lời: "Thần chúc mừng bệ hạ, Liên Vân Bảo đại thắng, quốc uy Đại Đường vang xa!"
Thế nhưng, Lý Long Cơ chỉ thản nhiên đáp lại: "Một nước nhỏ như hạt đậu, dám phản bội trẫm. Trẫm muốn tù trưởng Tiểu Bột Luật phải quỳ dưới chân trẫm, khóc lóc sám hối, đến lúc đó Hữu tướng lại chúc mừng Trẫm cũng chưa muộn."
Lý Lâm Phủ lập tức rùng mình, nghiêm nghị đáp: "Thần tuân chỉ!"
Câu trả lời này của hắn rất dụng tâm, ẩn ý rằng chắc chắn sẽ có ngày đó, và đến lúc ấy, hắn sẽ tuân theo ý chỉ mà chúc mừng.
Lý Long Cơ đã quá quen với thắng trận, nên cũng không còn hứng thú gì nhiều.
Hắn tùy ý nâng chén rượu, nhấp một ngụm, rồi như vô tình hỏi han: "Hữu Tướng, cớ gì ba phen mấy bận làm Thái Chân không vui?"
"Bệ hạ minh giám." Lý Lâm Phủ hiếm khi phản bác lại, nhưng lần này hắn khẽ cúi người, cung kính nói: "Thần thay bệ hạ xử lý quốc chính, tất nhiên phải lấy công tâm làm trọng, không thể chuyện gì cũng chỉ chiều theo ý của Quý phi, nếu Quý phi bị kẻ gian lừa gạt, thì không lý nào thần dung túng được."
Mặc dù có một số chữ hiếm, hắn không nhận ra hết, nhưng lại cực nhạy bén nắm bắt tâm tư của Thánh Nhân, biết rõ Thánh Nhân chưa hẳn đã hài lòng chuyện Quý phi nhận nghĩa đệ, bởi vì Tiết Bạch so với An Lộc Sơn tuấn tú hơn rất rất nhiều.
"Kinh Triệu Phủ bắt giam Tiết Bạch, chuyện này thần quả thật đã biết từ đầu, án tình rõ ràng, chứng cứ xác thực, phán quyết của Tiêu Cảnh hoàn toàn không có vấn đề." Lý Lâm Phủ tiếp tục nói: "Ngược lại là Tiết Bạch, hết lần này đến lần khác đùa nghịch chút mưu kế, hoàn toàn không xem thần ra gì cả. Thần chịu nhục cũng không sao, nhưng thể diện của Tể tướng Đại Đường không thể mất, luật pháp cùng quốc uy không thể bị tổn hại."
Lý Long Cơ khẽ cười, rót rượu ban cho Lý Lâm Phủ, xem như an ủi đôi phần.
Sau đó, hắn nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Chuyện này đúng là lỗi của Tiết Bạch, Hữu Tướng dạy dỗ hắn một chút cũng là điều nên làm. Bây giờ cũng đã nhốt hắn vào ngục mấy ngày rồi, chuyện này xem như xong đi."
Nhưng Lý Lâm Phủ lại không dễ dàng buông tay, hắn cung kính nâng chén rượu, sắc mặt trở nên trang nghiêm hơn, nói: "Bệ hạ, quốc pháp không thể bị phá bỏ chỉ vì một cá nhân, thần thỉnh cầu giao án này cho Tam Ti công minh mà xét xử, căn cứ theo sự thật mà phán quyết. Thương thiên chứng giám, thần tuyệt đối không có chút tư tâm nào!"
___________
(1) trù bào: 绸袍.
(2) đại sưởng: 大氅.
(3) “thượng hữu sở hảo, hạ tất thậm yên”: "Người ở địa vị cao có sở thích gì, thì những người bên dưới sẽ noi theo một cách còn mãnh liệt hơn."
(4) tiệp báo: tin chiến thắng.
(5) "Lộc Sơn bao tàng họa tâm, dưỡng khấu tự trọng hồ?!"
~An Lộc Sơn nuôi chí phản loạn, có phải đang dung dưỡng kẻ địch để củng cố quyền thế không?
Bình luận truyện