Mãn Đường Hoa Thải

Chương 142 : Kiến tự như ngộ

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 22:29 18-02-2025

“Lang quân, có chuyện!” Khương Trừng hốt hoảng chạy từ thư phô ra hậu viện, lao thẳng vào hậu sảnh. “Bên ngoài… bên ngoài đánh nhau rồi! Ngũ Lang đánh nhau với một viên quan bát phẩm của Kinh Triệu Phủ…” Trong sảnh, hai người đang bàn chuyện khắc bản thư tịch. Nghe vậy, Tiết Bạch liền hỏi: “Đã đánh nhau rồi thì Ngũ Lang có chịu thiệt không?” “Chuyện này…” Khương Trừng không biết hồi đáp thế nào, vì cùng quan lại xô xát không đơn giản là chuyện thắng thua, mà đây là trọng tội. Thấy hắn không đáp, Tiết Bạch đứng dậy nói: “Ta ra xem sao.” Vừa bước đến cửa sau của thư phô, vòng qua bức bình phong, hắn đã thấy Đỗ Ngũ Lang đứng trên quầy loạn khiêu loạn khiếu. “Mọi người đều thấy rồi đấy, Nguyên Tổng ra tay trước! Đến Kinh Triệu Phủ nhớ làm chứng cho ta… Đánh trả đi, đánh hắn!” “Cứ đánh thoải mái, có chuyện gì ta gánh! Nhà lao Kinh Triệu Phủ ta từng vào hai lần rồi…” Đạt Hề Doanh Doanh vốn đến đàm sự, vừa bước tới đại môn liền ra lệnh cho tùy tùng trợ giúp Đỗ Ngũ Lang. Nếu thế thì, Tiết Bạch cũng không định ra mặt nữa, tránh gây thêm rắc rối khiến lão sư không vui. “Không sao rồi, cứ làm việc tiếp đi. Khương tiên sinh, mặt có cần bôi thuốc không?” “Tiểu lão nhi không hề gì, nhưng… Nguyên Tổng là nữ tế của Hữu tướng đấy.” “Ta biết.” Đỗ Xuân nghe xong bật cười, thoáng lườm Tiết Bạch, thầm nghĩ Hữu tướng phủ từng muốn hắn làm nữ tế, nhưng hắn lại không chịu cơ mà. Nàng vẫn còn bận, liền rời đi từ cửa sau để đến nơi khác mua thêm công xưởng. Khương Trừng dù biết Tiết Bạch không phải người tầm thường, nhưng lại không rõ về bối cảnh cụ thể của gia chủ, nên lúc này không khỏi lo lắng, hỏi: “Lang quân, có cần bảo bọn họ dừng tay không?” “Không vội.” Một lát sau, đám tùy tùng đã đánh gục mấy người của Nguyên Tổng xuống đất. Ở đằng xa, người của Đông Thị Thự đang vội vàng chạy tới. Tiết Bạch đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, liền thay đổi ý định, bước nhanh về phía trước. Khương Trừng lập tức theo sau, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng lang quân cũng chịu ra mặt dàn xếp rồi. Nguyên Tổng ngã sõng soài nhưng không bị thương, vì những tùy tùng kia đều có chừng mực. Khi ngẩng đầu lên, hắn giật mình kinh ngạc. “Tiết Bạch?” Nguyên Tổng nhận ra Tiết Bạch. Trong dịp lễ Thượng Nguyên, hắn từng dùng thân phận liên khâm (1) gặp Tiết Bạch ở Hữu tướng phủ. Vậy thì, tiểu bàn tử vừa nãy chính là Đỗ Ngũ Lang, tại Trường An cũng khá có danh khí. “Ha ha, Tiết Bạch, nếu sớm biết nơi này là sản nghiệp của ngươi, ta đã không động vào rồi.” Nguyên Tổng hô: “Chuyện này dừng lại ở đây thôi.” Khương Trừng thấy gia chủ quả nhiên có thân phận bất phàm, liền nhẹ nhõm cả người. Nhưng ngay giây sau, hắn bỗng mở to mắt. Chỉ thấy Tiết Bạch bước đến trước mặt Nguyên Tổng, rồi giơ chân đạp mạnh. “A! Ngươi…” Tiết Bạch ra đòn rất nặng, đá mấy cú liên tiếp khiến Nguyên Tổng đau đớn kêu thảm thiết. “Dừng tay! Ngươi đang làm gì vậy? Dám hành hung quan viên triều đình à? Tất cả đều bắt lại, giải đi!” Quan viên của Đông Thị Thự vừa đến nơi, lập tức quát lớn. Trái tim vừa mới thả lỏng của Khương Trừng lại thắt chặt lần nữa, hoang mang bất an bị áp giải đến Đông Thị Thự. Mà hắn còn là người đầu tiên bị thẩm vấn. … “Tự bán thân làm nô ư? Khương lão đầu, ngươi sống ở Đông Thị còn lâu hơn cả phụ thân ta, hãy thành thật nói đi, ngươi đã bán mình cho vị thần tiên nào mà dám đánh cả nữ tế Hữu tướng vậy?” Khương Trừng hai tay lồng vào tay áo, cúi đầu rất thấp, đáp: “Thự thừa, lúc tiểu nhân lập khế quá tiện, tên chủ gia không phải là Tiết lang quân. Cụ thể là ai, tiểu nhân cũng không rõ.” “Không rõ? Già nên hồ đồ rồi sao? Ngại sống quá lâu đúng không?!” Khương Trừng không dám đáp, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn lên, đúng lúc thấy một gã tiểu lại đi tới bên cạnh Đông Thị thừa. “Thự thừa, đã tra rõ. Khương lão đầu là gia nô của Quắc Quốc phu nhân phủ, thư phô hiện cũng thuộc sản nghiệp của Quắc Quốc phu nhân.” “Cái gì?!” Khương Trừng trông thấy Đông Thị thừa đột ngột đứng phắt dậy, sợ đến mức rụt cổ lại. Nhưng ngay giây sau, hai tay hắn đã bị đối phương nắm chặt một cách đầy nhiệt tình. “Khương lão à, nhà ta cùng ngươi có giao tình hơn ba mươi năm rồi, sao ngươi lại ném một vấn đề nan giải thế này cho ta chứ? Hay là… chúng ta cùng uống một chén rượu, ngươi nói cho ta biết ta nên xử lý chuyện này thế nào đi…” ~~ Đỗ Ngũ Lang đánh giá ban phòng, chẳng qua là nơi tạm thời giam giữ bọn họ. Hắn thò đầu nhìn về phía sau, ngạc nhiên nói: “Bên trong còn có lao ngục nữa sao?” “Đó là Đông Thị ngục, thuộc quyền quản lý của Kinh Triệu phủ.” Về chuyện này, Đỗ Ngũ Lang khá có kiến thức, liền nói: “Trước đây ta không biết chỗ này, cứ tưởng Trường An chỉ có bốn chỗ lao ngục thôi.” “Ai nói thế? Trong thành Trường An, lớn nhỏ cộng lại có đến hai mươi sáu chỗ.” “Hai mươi sáu chỗ? Thế mà lại có nhiều như vậy?” Đạt Hề Doanh Doanh còn là lần đầu tiên đến ban phòng, tò mò quan sát xung quanh. Đợi khi nha dịch trò chuyện với Đỗ Ngũ Lang xong rồi rời đi, nàng liền quay sang hỏi Tiết Bạch: “Không biết lang quân vì sao nhất định phải đá nữ tế của Hữu tướng vậy?” Câu hỏi này chạm ngay vào điều Tiết Bạch không muốn trả lời, hắn bèn nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý. Đạt Hề Doanh Doanh đành quay sang nhìn Đỗ Ngũ Lang. Đỗ Ngũ Lang thực ra biết, nhưng không thể nói, mặt đỏ lên, bối rối không biết làm sao. Hắn thầm nghĩ, Tiết Bạch còn có thể có lý do gì? Chẳng qua lại muốn phạm chút tiểu sự, để tránh bị chú ý là kẻ gây đại họa. Ngồi ở ban phòng của Đông Thị Thự, so với bị nhốt trong ngục Bắc Nha, thoạt nhìn đã không giống nhau rồi. ~~ Bắc Nha Ngục. Một người trẻ tuổi khoác thanh sắc quan bào đưa văn thư của hắn qua, nói: “Kinh Triệu Phủ Pháp tào Lư Kỷ, phụng mệnh điều tra án mạng ở dịch quán ngoại thành Trường An, muốn thẩm vấn mấy câu với đám Kê phường tiểu nhi đang bị giam giữ.” “Lui ra! Đây là Bắc Nha Ngục, không phải quan thự tầm thường.” Lư Kỷ mỉm cười, lặng lẽ đưa một thỏi bạc nhỏ, nói khẽ: “Tướng quân, xin xem qua, ta có văn thư từ Đài Tỉnh, đây là công vụ quan trọng.” “Những phạm nhân này liên quan đến vụ án giết người ở Đạo Chính phường, thì có dính dáng gì đến vụ án ở dịch quán ngoại thành?” “Ta tra được hai vụ án này có quan hệ với nhau, nên cần xác nhận.” Lư Kỷ đáp, rồi bổ sung: “À, gia tổ là Khai Nguyên sơ niên Tể tướng Ngư Dương Huyện bá, gia phụ quan nhậm Binh bộ Lang trung, húy danh là Dịch.” “Được rồi, Lư pháp tào mời.” Lư Kỷ chắp tay hành lễ rồi mới bước vào Bắc Nha Ngục, đi đến nơi giam giữ đám Kê phường tiểu nhi. Đêm đó sáu người thì đã chết bốn, chỉ còn hai người bị giam ở đây, nhưng bộ dáng cũng gần như thoi thóp. Lư Kỷ vẫy tay gọi bọn họ lại gần song gỗ, nói: “Ta phụ trách vụ án này, có thể cứu mạng các ngươi, chỉ cần các ngươi thành thật khai báo. Các ngươi đã bị người mua chuộc phải không?” “Mua chuộc?” Thấy chúng mặt mày ngơ ngác, Lư Kỷ nói: “Các ngươi có đồng bạn đâm chết Hồ nhân tên là Lưu Vận đúng không? Ta đã điều tra ra hắn nhận được một bút tiền tài vào đêm đó, giấu trong Kê Phường, các ngươi còn không chịu nói hắn có gì bất thường sao?” “Đúng!” “Đúng, chính là Lưu Vận! Ta nhớ ra rồi, đêm đó chúng ta đã thả gà chọi về Kê Phường, nhưng hắn cứ nhất quyết đòi đi uống rượu ở Thanh Môn…” Lư Kỷ hỏi: “Các ngươi có biết ai đã mua chuộc Lưu Vận không? Nghĩ ra được thì các ngươi mới có thể sống.” “Đêm Trung thu, trước trận đấu gà hắn vẫn ở cùng chúng ta, chỉ có trước khi trời tối là bị gọi đi một lần, hình như hắn nợ tiền cờ bạc thì phải? Là Thần Kê Đồng gọi hắn đi? Đúng, chính là Thần Kê Đồng!” “Xác định là Giả Xương? Các ngươi tận mắt nhìn thấy?” “Lúc đó có người gọi to ‘Lưu Vận, Thần Kê Đồng bảo ngươi qua đó!’” Trong mắt Lư Kỷ có chút hào quang loé lên, tiếp tục hỏi: “Thượng Trụ Quốc Trương gia trưởng nữ, Trương đại nương, các ngươi có quen không?” “Trương phu nhân? Nàng thường đánh bạc cùng Thần Kê Đồng.” “Đêm đó ở Kê Phường, các ngươi có thấy nàng không?” “Chuyện này…” Bọn tiểu nhi do dự chốc lát, rồi gật đầu kiên định nói: “Đúng! Chúng ta đã thấy nàng!” Lư Kỷ lúc này mới hài lòng, chuyện này đối với hắn vốn không khó suy đoán, hôm nay đến đây chỉ là để xác nhận giả thuyết của mình mà thôi. Rời khỏi Bắc Nha Ngục, hắn giục ngựa trở về Kinh Triệu Phủ, nha dịch trong nha thự vừa thấy hắn liền chắp tay hành lễ: “Lư pháp tào.” “Nguyên hộ tào khả tại?” “Hộ Tào đã đi từ sáng, hình như dẫn người đến Đông Thị thu thuế rồi.” Lư Kỷ vốn định tìm Nguyên Tổng để hỏi một số chuyện liên quan đến vụ án. Cả hai đều là những người trẻ tuổi được bổ nhiệm vào Lục tào của Kinh Triệu Phủ (2), quan hệ bình thường rất tốt. Đi qua hành lang, hắn bất ngờ gặp Kinh Triệu Phủ Thương tào Bùi Tư, cũng chính là Bùi Khoan chi tử. “Tử Lương.” Bùi Tư gật đầu chào. “Sĩ Minh huynh.” Lư Kỷ dừng bước, chợt hỏi: “Sĩ Minh huynh có quen trưởng tỷ của Trương lương đệ không?” Bùi Tư hơi sững người, lắc đầu. Lư Kỷ tự giễu: “Là ta hiểu nhầm. Phải rồi, gần đây khắp Trường An đều hát ‘Thủy Điệu Ca Đầu’, Sĩ Minh huynh hẳn có quen biết Tiết từ nhân đúng không?” “Quả thực có qua lại. Tài hoa của Tiết lang, ta cũng rất ngưỡng mộ.” Lư Kỷ mỉm cười, kéo Bùi Tư vào công phòng trò chuyện. Hai người bắt đầu bàn luận về danh tiếng vang dội của Tiết Bạch ở Trường An, rồi dần dần nhắc đến cự thạch pháo. “Thật không ngờ thế gian lại có một nhân tài toàn diện như vậy, còn biết chế tạo quân khí. Không biết hiện tại Vương tướng quân đã công phá được Thạch Bảo Thành chưa?” “Đúng vậy, mong rằng Đại Đường ta lại có thêm một chiến thắng vẻ vang.” Bùi Tư sắc mặt không hề biến hóa chút nào. Lư Kỷ lại hàn huyên thêm vài câu, thấy không dò xét được gì, liền cáo từ Bùi Tư rồi đi gặp Kinh Triệu Doãn Tiêu Cảnh. ~~ “Nếu Tiết Bạch sai những lão binh dưới trướng Vương Trung Tự giết Bùi Miện và người Hồi Hột, còn Trương lương đệ thì sai người vu oan cho An Lộc Sơn, vậy thì toàn bộ mọi chuyện đã có thể giải thích hợp lý rồi.” “Nhưng cũng chỉ là làm rõ mọi chuyện thôi, hoàn toàn không có bất kỳ bằng chứng nào cả.” Tiêu Cảnh thầm nghĩ, Pháp tào đời trước là Cát Ôn cũng làm thế này, tự phác họa toàn bộ vụ án trong đầu, sau đó trực tiếp bắt người tra khảo, nhưng án này lại khác biệt. “Tử Lương, ngươi thiên tư thông mẫn, nhưng phá án không thể học theo Cát Ôn.” Tiêu Cảnh nói, “Không có bằng chứng, ai sẽ tin một thiếu niên có thể làm ra chuyện lớn như vậy? Huống hồ, hắn còn là nghĩa đệ của Quý phi.” “Vâng.” Lư Kỷ đáp, “Nếu không tận mắt chứng kiến, ta cũng khó tin có kẻ trẻ tuổi lại giảo hoạt đến thế. Nhưng cũng chính vì hắn quá giảo hoạt, nên mới không thể thoát. Chúng ta có thể suy đoán dựa trên mối quan hệ lợi ích, thì Thánh nhân cũng có thể suy đoán. Chỉ cần khiến Thánh nhân tin, vậy coi như đã hoàn thành mệnh lệnh của Hữu tướng.” “Chứng minh thế nào?” “Ta có một cách.” Lư Kỷ nói, “Nhưng trước hết cần hiểu rõ hơn về Tiết Bạch.” “Hữu tướng phủ đã ra lệnh điều tra những việc Tiết Bạch làm gần đây...” Vừa nói đến đây, ngoài viện bỗng có tiếng động. “Kinh Doãn, có chuyện rồi!” “Chuyện gì mà hoảng hốt thế?” “Nguyên hộ tào đánh nhau với người khác ở Đông Thị, quan viên trong nha thự không dám tự quyết...” Ngay sau đó, có người vội vã chạy tới, nói: “Kinh Doãn, Tiết Bạch tại Trừng Tâm thư phô đánh Nguyên hộ tào, hiện cả hai bên đều đang ở Đông Thị Thự.” “Cái gì?” Tiêu Cảnh sửng sốt. “Hắc?” Lư Kỷ không nhịn được bật cười. Dạo gần đây hắn điều tra những đại án giết người, trong đầu đã phác hoạ một hình tượng Tiết Bạch đầy thâm trầm, mưu sâu kế hiểm. Nhưng lúc này, hình tượng đó lại bất ngờ trở nên… có chút hư ảo. “Tử Lương, ngươi có muốn đi cùng ta đến Đông Thị Thự gặp Tiết Bạch không?” “Không được.” Lư Kỷ chắp tay hành lễ, nói: “Tên này vô cùng gian xảo, không nên để hắn phát hiện ra ta đang điều tra hắn.” “Nhưng ngươi muốn tìm hiểu hắn?” “Hạ quan sẽ tự có cách.” Dù không đi gặp Tiết Bạch, nhưng Lư Kỷ lại thay một bộ thường phục, rồi hướng về Trừng Tâm thư phô ở Đông Thị. Hắn giả làm một sĩ tử chuẩn bị tham gia khoa cử, muốn mua kinh văn. Thực tế hắn chưa đến hai mươi đã nhờ gia thế mà vào quan trường, chỉ mất năm năm để ngồi vào vị trí hiện tại của Cát Ôn. “Phải rồi, nghe nói Trường An có một Tiết lang rất nổi danh, ở đây có bán tập thơ của hắn không?” “Tiết lang thi tập?” “Đúng vậy, ta muốn mua một quyển.” “Vậy… khách quan có thể để lại địa chỉ, sau này tiệm tiểu nhân có khắc bản, sẽ gửi tới phủ của khách quan.” “Ồ? Các ngươi định san thư (3) sao?” Vừa hỏi chuyện, Lư Kỷ vừa quan sát thư phô, nhưng chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt, hắn rời đi mà không có thu hoạch gì. Hôm sau, hắn đến thăm người thân trong gia tộc. Lư Kỷ xuất thân từ Phạm Dương Lư thị Bắc tổ Đệ tứ phòng, tổ phụ hắn là Khai Nguyên sơ niên danh tướng Lư Hoài Thận. Mà hắn tới thăm Mà hắn bái phỏng chính là Lư thị Bắc tổ Đại phòng, Cao Tông triều Tể tướng Lư Thừa Khánh chi hậu. Thực ra, quan hệ giữa hắn và nhánh này không thân thiết lắm, nhưng hắn nghe nói Lư gia từng muốn chiêu Tiết Bạch làm tế. Tiếc là chuyến này cũng không thu được thông tin hữu ích gì. Chỉ có một điều khiến Lư Kỷ cảm thấy kỳ quái, vì sao Tiết Bạch lại kiên quyết từ chối Lư gia và Thôi gia? Ngũ tính nữ còn không lấy, thì rốt cuộc muốn lấy ai? Mang theo suy nghĩ này, Lư Kỷ đến Quốc Tử Giám, cuối cùng đã có thu hoạch. ~~ Thái tử biệt viện. Trương Đinh đang ngồi một mình trong phòng, cầm những quân bài nghiên tập kỹ nghệ, chuẩn bị lần tới có thể khiến Thánh nhân gặp phải bài phùng đối thủ. Nhưng trong đầu vẫn đang suy tính về cục diện của Đông Cung. Gần đây, Lý Bí lại khiến nàng bực bội. Hắn dám dâng lời lên Thái tử, cho rằng không nên vu oan An Lộc Sơn, phải lấy tình hình Hà Bắc làm trọng, khuyên Thái tử nên trấn an tên tạp Hồ kia. “An Lộc Sơn trong ngự yến ngang nhiên xem thường Điện hạ, nếu Điện hạ chủ động giảng hòa, nhượng bộ nhận sai để hóa giải phân tranh, Thánh nhân sẽ yên tâm, nghĩ rằng Điện hạ hiểu chuyện, không còn nghi kỵ nữa...” Đại khái là những lời như vậy, vẫn là những đạo lý kiểu “thượng thiện nhược thủy”, “nhất động bất như nhất tĩnh”. Bởi thế Lý Hanh từng phàn nàn với Trương Đinh, Lý Bí tuy rất có tài, nhưng chưa bao giờ suy tính riêng cho vị Thái tử như hắn. Cả đôi phu thê đều chung một ý, lúc này không thể để Đông Cung chủ động đứng ra gánh tội. Phải nhân lúc Vương Hồng và Dương Chiêu ra tay giúp đỡ, nhất cử định tội An Lộc Sơn, để Thánh nhân nhìn rõ bộ mặt thật của tên tạp Hồ kia. Mơ hồ, Trương Đinh còn có một ý niệm —— nếu có thể thay người giữ chức Tiết độ sứ hai trấn Phạm Dương và Bình Lư, vậy thì với binh quyền trong tay nghĩa huynh của Thái tử là Tiết độ sứ tứ trấn Vương Trung Tự, có lẽ đã đủ để bảo đảm Thái tử thuận lợi đăng cơ. Nàng biết ý niệm này của mình rất nguy hiểm, trong lòng bất giác có chút bất an. Nhưng nàng không dám nói điều này với Lý Hanh, sợ rằng hắn sẽ quay lại nghi kỵ mình. Nàng còn quá trẻ, thiếu một tâm phúc có thủ đoạn để bàn bạc mưu kế. Đáng tiếc, nàng bị giam cầm trong Thái tử biệt viện, ngay từ đầu đã bị người quản chế. “Nhị nương.” Bất chợt, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa. Chỉ cần nghe cách xưng hô, Trương Đinh liền biết đó là thị nữ tâm phúc của mình. “Vào đi, có chuyện gì?” “Đại nương gửi lễ vật cho Nhị nương...” Đó là một chiếc bình sứ nhỏ, có lẽ dùng để đựng đan dược, nhưng dường như trống không, lắc thử cũng không vang tiếng động, miệng bình lại rất nhỏ, nhìn vào trong cũng chẳng thấy gì cả. Trương Đinh ra hiệu cho thị nữ đóng cửa lại, rồi dùng một mảnh vải mỏng bọc lấy chiếc bình, đập vỡ nó. Quả nhiên, bên trong có một phong mật tín. Mở ra xem, đúng là bút tích của Tiết Bạch. Tiết Bạch là đệ tử của Nhan Chân Khanh, luyện được một tay bát phân thư phiêu lượng. Trước đây, khi Đỗ Hồng Tiệm tra Quốc Tử Giam gian lận án, còn từng đặc biệt nhắc đến chuyện này với Đông Cung. Trương Đinh từng thấy các cuộn thư pháp của Tiết Bạch khi tiến cung đánh bài, nên lập tức nhận ra. “Ngày mai, giờ Tỵ, Nghênh Tường Quan.” Chỉ vỏn vẹn bảy chữ, nhưng khiến Trương Đinh cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nàng đột nhiên ý thức được, đêm Trung thu hôm đó, không phải là nàng đã gài bẫy moi lời từ Tiết Bạch. Mà chính hắn đã cố tình nói như vậy, để dẫn dụ nàng ra tay đối phó tạp Hồ. Sau đấy, Vương Hồng và Dương Chiêu liên tiếp công kích An Lộc Sơn, cũng là do hắn giật dây… Thiếu niên này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì nàng tưởng tượng. Ngày mai gặp mặt, có phải hắn muốn nhất cử diệt trừ tạp Hồ? Trương Đinh không khỏi do dự, tự hỏi xem có nên nói chuyện này với Lý Hanh hay không… __________ (1) liên khâm: anh em bạn rể (hai người đàn ông xa lạ là chồng của hai chị em gái). (2) Lục Tào của Kinh Triệu Phủ: Công Tào (功曹): Phụ trách bổ nhiệm, miễn nhiệm, đánh giá quan lại. Thương Tào (仓曹): Quản lý kho lương, vật tư, đảm bảo phân phối và dự trữ lương thực. Hộ Tào (户曹): Chịu trách nhiệm về hộ khẩu, thuế khóa. Binh Tào (兵曹): Quản lý quân sự, an ninh biên giới. Pháp Tào (法曹): Chuyên xử lý các vụ án, hành pháp, trừng trị tội phạm. Giám sát hoạt động bắt giữ, xét xử, thi hành án. Sĩ Tào (士曹): Phụ trách giáo dục, thi cử, tuyển chọn nhân tài. (3) san thư: phát hành tập san.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang