Mãn Đường Hoa Thải
Chương 132 : Chưa đánh đã khai
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 19:31 04-12-2024
.
Hào xá môn bị đẩy ra, Đỗ Ngũ Lang chưa kịp bước vào đã hưng phấn hét lớn.
"Đứng đầu bảng! Có biết cái tên bất học vô thuật như ngươi lại đứng đầu bảng không?"
Thế nhưng, nhìn quanh bốn phía, Tiết Bạch lại không có trong phòng.
Đỗ Ngũ Lang cảm thấy kỳ lạ, đang lo lắng không biết Tiết Bảng Thủ có phải lại vào ngục rồi không, thì bất ngờ nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn, trên đó viết bốn chữ "Về nhà ngươi rồi", nét chữ tương đối dễ nhìn, quả thật là do Tiết Bạch viết.
"Đến cả ngày yết bảng cũng không thèm xem? Tuy rằng chỉ là tuế thí."
Đỗ Ngũ Lang liền chạy đến Tiết trạch ở Trường Thọ phường, trước tiên thông báo tin vui Tiết Bạch đỗ đầu bảng, rồi bàn bạc xem nên ăn mừng thế nào.
Đột nhiên, hắn phát hiện Tiết Bạch không có ở đây, mới nhớ đến mảnh giấy kia đã viết là trở về Đỗ gia ở Thăng Bình phường.
Trách hắn không để ý, vừa xem qua liền vội chạy đi, giờ đành phải quay lại Đỗ gia.
"Hu!"
Khi đến cửa hông, hắn vừa vặn gặp Tiết Bạch và Đỗ Hữu Lân đang vừa đi vừa trò chuyện, cùng sóng vai tiến đến tiền viện.
"Lão phu đi đây."
Trong lúc nói, Đỗ Hữu Lân đã quay đầu lại nhìn Đỗ Ngũ Lang, khuôn mặt vốn có chút vui vẻ liền trầm xuống.
"Phụ thân, chúng ta đều vượt qua tuế thí rồi."
"Thật sự tưởng mình có bản lĩnh lắm sao?"
Đỗ Hữu Lân hừ lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa, tự mình xuất môn.
"Này, ngươi đỗ đầu bảng đấy." Đỗ Ngũ Lang dùng khuỷu tay thúc vào Tiết Bạch, mặt mày hớn hở nói: "Để coi sau này ai còn dám nói chúng ta chỉ ăn không ngồi rồi ở Quốc Tử Giám."
"Chưa từng có ai nói ta như vậy."
Tiết Bạch xoay người, đi về phía thư phòng.
Phía trước, quản sự Toàn Thụy bưng một chiếc hộp quà tiến ra, nói: "Tiết lang, đã chuẩn bị xong rồi."
"Đa tạ Toàn thúc."
Tiết Bạch nhận hộp quà, quay sang hỏi Đỗ Ngũ Lang: "Ngươi đi một chuyến đến nhà Dương Chiêu được không?"
"Hả?"
Đỗ Ngũ Lang lấy làm kinh hãi.
Vào tháng Năm, hắn từng cùng Tiết Bạch đến Dương trạch tặng quà Đoan Ngọ, đã thấy được vẻ nhiệt tình cùng ánh mắt vũ mị của Bùi Nhu như thể muốn "ăn tươi nuốt sống" hai thiếu niên bọn hắn.
"Ta không thích hợp đi đâu, nhưng nếu nhất định phải đi, ta đành đi một chuyến vậy."
"Hảo." Tiết Bạch nói: "Ngươi đi, đơn giản là chúc mừng Dương Huyên thông qua tuế khảo, sau này có lẽ là đồng niên với chúng ta."
Đỗ Ngũ Lang miễn cưỡng cười hai tiếng, tự lẩm bẩm: "Nếu cùng hắn trở thành đồng niên, thật sự là, ai."
Chờ khi tiếp nhận hộp quà, hắn mở ra xem thử, bên trong là một bức thư pháp gồm bốn chữ "Bằng trình vạn lý" do chính tay phụ thân hắn viết.
Chữ của phụ thân tuy không tệ, nhưng chắc chắn không đáng tiền, đường xa vạn dặm chỉ để tặng một thứ thế này thôi sao?
Nhìn theo bóng lưng của Toàn Thụy đang xa dần, Đỗ Ngũ Lang cười hắc hắc.
"Ta cũng không ngốc, nói đi, có cần ta nhắn gửi thiên kim chi ngôn gì với Dương Chiêu không?"
~~
Tiết Bạch đẩy cửa bước vào, hai tỷ muội Đỗ gia đang ngồi trong phòng.
Kể từ khi hắn đến núi Chung Nam vào tháng Bảy, rồi trở về bận bịu tuế khảo, đã hơn một tháng không ở cạnh các nàng nhiều.
Tiết Bạch thậm chí còn chưa nói với Đỗ Cấm về dã tâm mới của mình. Những chuyện đó dù rất hưng phấn khi nghĩ tới, nhưng hắn cho rằng tiết lộ dần dần sẽ tốt hơn.
"Hôm nay ta từ Quốc Tử Giám trở về, đã có người đang ngó chừng ta." Tiết Bạch nói: "Liệu có thể phái người truyền lời mà không bị phát hiện không?"
"Có thể." Đỗ Cấm đáp: "Ta sẽ bảo Khúc Thủy đến Phong Vị Lâu, ở đó có rất nhiều tiểu nhị đáng tin chuyên lo chuyện này."
"Giúp ta tìm Lão Lương và Khương Hợi, bảo bọn họ đến Quốc Tử Giám gặp ta; Thêm nữa, gửi lời đến Quách Thiên Lý, ta đã viết sẵn rồi; Còn có Quốc cữu phủ, Quắc Quốc phu nhân phủ, gần đây ta cũng không tiện đến, cần nhắn một tiếng; Cuối cùng, vận dụng nhân thủ của chúng ta, truy tra Bùi Miện…"
Dưới sự quản lý của Đỗ Cấm, Phong Vị Lâu tuy chưa tiến bộ nhiều về món ăn, nhưng quy mô thì đã khác xưa.
Nàng tại các phường Bình Khang, Tuyên Dương, Quang Đức, Trường Thọ, Hưng Khánh đều mở chi nhánh, không phải vì kiếm tiền, mà là để tiện nghe ngóng và truyền tin tức.
Từng suýt cửa nát nhà tan, nên nàng rất coi trọng những chuyện này.
"Lần này, chúng ta hợp tác với phu phụ Dương Hồi?"
Tiết Bạch nói: "Chỉ cần phu phụ Dương Hồi đứng về phía chúng ta, đối thủ sẽ khó mà chứng minh được ta là Tiết Bình Chiêu, tiện đà đem ta liên lụy vào Tam Thứ Nhân án. Như vậy, một người vô danh như Tiết Bạch, làm sao có thể là hắc thủ sau màn khuấy động sóng gió ở Trường An?"
"Vì lẽ đó, bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách vạch trần mối hợp tác giữa chúng ta với phu phụ Dương Hồi."
"Chúng ta cần phòng bị trước chiêu này, tuế khảo chi sự ta đã có an bài."
Đỗ Xuân kỹ tính, ôn nhu nhắc nhở: "Bên ngươi tuy đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng cũng phải đề phòng phía phủ Công chúa xảy ra sơ suất."
"Ân."
Nghe được lời nhắc nhở, Tiết Bạch quay sang nhìn nàng. Nàng lại liếc về phía Đỗ Cấm, rồi cúi đầu.
Sau khi bàn chi tiết về cách ứng đối, bọn họ liền chuyển sang đàm về thế cục.
"Tam Thứ Nhân án vốn đã qua lâu, chẳng ai muốn nhắc lại, vậy mà nay có người không tiếc công kéo nó ra, chỉ để đối phó ta sao?"
"Phải chăng chuyện thuế muối đối với Ca Nô uy hiếp quá lớn, khiến hắn buộc phải tung ra sát chiêu này?"
"An Lộc Sơn sắp vào kinh, Ca Nô chắc đang chuẩn bị động thủ với Bùi Khoan, hà tất làm rối thêm chuyện?"
"Ta thấy, Trịnh Kiền nhất án giống như… có người ném một miếng thịt vào bầy dã thú, để chúng tranh giành nhau."
"Dường như còn có ý thăm dò nữa."
Tiết Bạch vốn cũng có linh cảm, nhưng không thể đem trực giác hình dung ra ngoài như các nàng.
"Vậy tức là, có kẻ muốn lợi dụng chuyện này, kích động Đông Cung và Hữu Tướng đấu đá, đồng thời dẫn xuất thuyết pháp ‘Lý Hanh giật dây Lý Giảo vu cáo Lý Anh’."
"Thuyết pháp Lý Hanh giật dây, có lẽ chưa từng có ai nói vậy phải không?"
"Là ta đoán bừa thôi. Nhưng ta không muốn tham gia vào phân tranh quá sớm, nếu không có vụ Trịnh Kiền, ta chỉ định nhập sĩ, tích lũy thêm thực lực…"
Nói đến đây, Tiết Bạch tâm niệm khẽ động, hắn mơ hồ đoán được là ai đã tố cáo Trịnh Kiền.
Trước đó không lâu, hắn từng nhắc nhở Lý Tông, thế mà hai bản thảo của Trịnh Kiền đã nhanh chóng bị người lấy ra, hơn nữa cả hai đều nhắc đến Lý Giảo.
Rõ ràng Trịnh Kiền còn nhiều bản thảo chỉ trích nghiêm trọng hơn, vì sao lại là hai bản này? Có thể thấy, đối phương không hề muốn hại chết Trịnh Kiền.
Bây giờ hãy đoán mục đích của đối phương..
Thứ nhất, một quan viên thân cận Đông Cung bị giam, phe Hữu Tướng theo bản năng sẽ công kích Đông Cung. Kể từ sau khi Tiết Bạch chơi khăm Lý Lâm Phủ, người hữu tâm đã học được lợi dụng điểm này; Thứ hai, dẫn ra chuyện cũ năm đó, quan sát phản ứng của các phe đối với Tam Thứ Nhân án, đồng thời thăm dò giới hạn của Lý Long Cơ.
Nhưng Lý Tông không thể có năng lực lớn như thế, bị nhốt ở Thập Vương Trạch, làm sao có được bản thảo của Trịnh Kiền? Hơn nữa, biết rõ Lý Lâm Phủ sẽ lợi dụng chuyện này đả kích diêm quan, hắn lại càng không nên làm vậy.
Tiết Bạch chưa thể hoàn toàn nghĩ thông.
Nhưng trước mắt, quan trọng nhất vẫn là tự bảo vệ mình.
...
Sau khi đi an bài mọi việc, Đỗ Cấm trở lại phòng Tiết Bạch, nhưng thấy Đỗ Xuân đã không còn ở đó.
"Xong xuôi rồi."
"Hảo."
"Lần này lại sẽ có nguy hiểm sao?"
"Nghĩ theo hướng tích cực, chúng ta vốn là những thế lực sớm muộn cũng bị loại bỏ như Lý Thích Chi, Bùi Khoan, nay vẫn ở trong khe nứt ngoan cường sinh trưởng."
Đỗ Cấm bật cười.
Hai người dựa vào mép giường.
"Đêm nay ta qua đây nhé?"
"Ráng nhịn chút nữa, e rằng bất cứ lúc nào ta cũng có thể bị điều tra gian lận, rồi bị bắt đi."
"Ân? Ngươi chảy máu rồi?"
Tiết Bạch cười khổ, từ khi lên Chung Nam Sơn đến nay vẫn luôn tĩnh tu, giữa chừng chỉ từng gặp Dương Ngọc Dao một lần, cả cơ thể khô nóng đến lợi hại, kết quả lại còn uống rất nhiều canh đan sâm.
"Quá tự trọng mà."
"Tự trọng? Thế thì phải hảo hảo thưởng cho ngươi." Đỗ Cấm ghé sát tai hắn, nói nhỏ: "Vậy chờ qua được kiếp nạn này… lại đến đây."
Tiết Bạch mơ hồ nghe nàng nói “chúng ta lại đến đây”, nhưng không dám chắc.
Chắc là uống nhiều canh đan sâm quá, nên nghe nhầm rồi.
"…"
"Ngươi có nghe thấy ai đang gọi ta không?"
"Có sao?"
Hai người lắng tai nghe.
Quả nhiên có một giọng nói từ tiền viện vọng lại, càng lúc càng gần.
"Tiết Bạch đâu?! Dính líu đến vụ gian lận trong tuế khảo ở Quốc Tử Giám, lập tức áp giải về Đại Lý Tự để hỏi cung!"
~~
Khi bị áp giải từ Thăng Bình phường đến Đại Lý Tự, đi ngang qua đại lộ Chu Tước, Tiết Bạch bỗng nghe thấy tiếng huyên náo vang lên.
Quay đầu lại, hắn thấy từng đội từng đội nhân mã chậm rãi tiến đến từ hướng Nam, thu hút đông đảo người dân vây xem.
"Là chim ưng! Chim ưng kìa!"
Trẻ con reo hò đầy phấn khích.
Bởi ở đằng trước đội ngũ kia, có võ sĩ cưỡi trên lưng lạc đà, vai vác một con đại ưng trắng muốt, đang kiêu hãnh ngẩng cao đầu, trông vô cùng oai phong.
Phía sau là một cỗ xe ngựa lớn, trên xe chất một chiếc lồng, bên trong có hai con thú đẹp đẽ, vừa giống mèo, vừa giống hổ, lại vừa giống báo.
Bách tính Trường An ùn ùn kéo đến, tiếng hô ngày càng vang dội.
"Là Thảo Thượng Phi! Thảo Thượng Phi!"
"Còn có Thiên Mã…"
Đến khi Tiết Bạch bước vào Hoàng Thành, ngoái đầu nhìn lại đại lộ Chu Tước, hắn vẫn không thấy điểm cuối của đội ngũ dâng kỳ trân dị thú kia.
Đó chính là An Lộc Sơn vào kinh tranh sủng.
Sóng chưa lặng, gió lại nổi lên.
~~
"Tiết Bạch, những bài thi này là của ngươi?"
"Phải."
"Có người tố cáo, ở hai phần thi sau của tuế khảo, ngươi không có mặt, ngươi giải thích thế nào?"
Trong công đường Đại Lý Tự, Tiết Bạch nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hồng Tiệm, đáp lại bằng câu hỏi: "Những lời vu cáo kỳ quặc này, có lẽ Đỗ Ti trực nên cho ta một lời giải thích thì đúng hơn."
"Đây là Đại Lý Tự, ngươi nghĩ mình là ai?"
Tiết Bạch điềm tĩnh đáp: "Ta là sinh đồ của Quốc Tử Giám, học đường do Thiên tử lập nên."
Đỗ Hồng Tiệm ngỡ ngàng trước thái độ ngạo mạn của hắn, không nhịn được quay lại liếc về phía Đại Lý Tự Khanh Lý Đạo Thúy, Ngự sử Trung thừa Vương Hồng, và Lễ bộ Thượng thư Thôi Kiều.
Các quan viên Quốc Tử Giám liên quan đến vụ việc như Vi Thuật và Tô Nguyên Minh, đều ngồi bên cạnh nghe thẩm vấn.
Đông Cung vốn không hay nhúng tay vào chính sự, lần này lại khơi ra vụ án này. Phòng Quản thậm chí còn lợi dụng chức vụ, trực tiếp tấu trình lên Thánh Nhân, đề nghị chỉnh đốn Quốc Tử Giám. Lý do rất hợp lý, Quốc Tử Giám sa đọa không phải chỉ ngày một ngày hai, chỉnh đốn xác thực là việc cần thiết, nên bắt đầu tra ngay từ gian lận trong tuế khảo.
"Còn dám chối cãi, đưa nhân chứng lên!"
Chẳng mấy chốc, vài sinh đồ của Quốc Tử Giám được đưa vào, ai nấy đều không dám nhìn Vi Thuật đang ngồi ở đó.
Đỗ Hồng Tiệm đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tự tin sai từng người một ra làm chứng.
"Học trò Triệu Tán Thành, trong lúc tuế khảo ngồi ngay sau lưng Tiết Bạch, vào thời điểm kết thúc phần thi thiếp kinh, học trò đang nộp bài thì thấy Tiết Bạch vén rèm bước ra ngoài, định lén rời khỏi trường thi nhưng bị Tô Ti nghiệp mang đi."
"Tiết Bạch, ngươi giải thích thế nào?"
"Khi Trịnh Bác sĩ bị người bắt đi, ta đã vô tình làm vỡ nghiên, nên định về phòng lấy cái khác."
"Đúng là như thế." Tô Nguyên Minh nói: "Ta làm giám khảo, nên đã đi theo hắn."
Triệu Tán Thành tiếp lời: "Nhưng sau khi Tiết Bạch rời đi, hắn không còn quay lại nữa."
"Hắn đã quay lại rồi, phòng thi được ngăn bằng rèm trúc, có lẽ lúc đó ngươi không để ý."
"Có mấy lần gió lay động rèm trúc, học trò thấy rõ vị trí của hắn không có ai cả."
"Ngươi nhìn nhầm rồi." Tô Nguyên Minh chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ.
Nghe vậy, Đỗ Hồng Tiệm cười lạnh, lại gọi thêm vài học trò làm chứng. Tất cả đều khai chỉ thấy Tiết Bạch rời đi, không thấy hắn trở lại.
"Một người nhìn nhầm, chẳng lẽ ai cũng nhầm? Sự thật rõ ràng, nhân chứng đầy đủ, Tiết Bạch, ngươi còn gì để nói?"
"Ngươi không có vật chứng, còn ta có bài thi làm chứng." Tiết Bạch bình tĩnh đáp: "Ngươi đã chọn ra mười nhân chứng để chứng minh ta không ở trường thi, ta cũng chọn ra năm mươi người chứng kiến ta có mặt, không biết có thể mời bọn họ vào Đại Lý Tự không?"
"Năm mươi người ngươi nói đều là đồng học bị ngươi mua chuộc."
"Vậy mười người làm chứng này chẳng lẽ không thể bị Đỗ Ti trực mua chuộc?"
"Ngụy biện." Đỗ Hồng Tiệm hỏi ngược lại: "Ta mua chuộc nhân chứng để làm gì?"
"Đúng vậy, để làm gì nhỉ?" Tiết Bạch trầm ngâm suy nghĩ, nhất thời không trả lời được.
Đỗ Hồng Tiệm bèn quay về phía Đại Lý Tự Khanh Lý Đạo Thúy, cúi người hành lễ, nói: "Đình úy, ta có vật chứng, hơn nữa còn có thêm nhiều nhân chứng khẳng định đã nhìn thấy Tiết Bạch ở nơi khác trong ngày thi."
Tiết Bạch thừa biết, đúng như Đỗ Xuân từng nói, hạ nhân trong phủ công chúa Hàm Nghi đã bị thu mua.
Đỗ Hồng Tiệm muốn chứng minh chân tướng là chuyện không khó.
Không đợi thêm nhân chứng, Vi Thuật đã thở dài, đứng dậy nói: "Nếu Tiết Bạch gian lận, chẳng qua là do lão phu tiết lộ đề thi từ trước. Nếu điều tra vụ này, nên bắt đầu từ lão phu."
"Lời này của Vi công là thừa nhận sao? Hay ngài đang dùng danh vọng uy hiếp hạ quan?" Đỗ Hồng Tiệm lạnh lùng nói tiếp: "Chọn người tài cho quốc gia là xã tắc đại sự, vụ án này đương nhiên cần phải điều tra kỹ càng! Người đâu, đưa vật chứng lên!"
~~
Bên ngoài Đại Lý Tự, Đỗ Ngũ Lang nghe tin chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hắn túm chặt tà áo, vừa chạy vừa gọi những đồng học Quốc Tử Giám phía sau.
"Nhanh!"
Hắn nhất định phải sớm cứu Tiết Bạch ra, nếu không lần này Tiết Bạch sẽ một mình rơi vào Đại Lý Tự ngục.
Cuối cùng, khi đã thở hổn hển bước lên bậc thềm, trước mặt hắn là một toán thủ vệ cầm kích chắn ngang.
"Các ngươi định tạo phản sao?!” Một quan viên bước ra lớn tiếng quát: "Dám làm loạn trước cửa Đại Lý Tự? Còn không mau lui xuống!"
"Chúng ta là nhân chứng!" Đỗ Ngũ Lang hét lớn: "Chúng ta đến để làm chứng cho Tiết Bạch!"
"Nực cười, nhân chứng phải được Đại Lý Tự triệu hoán, làm gì có chuyện tự tiện xông vào!"
Lời chưa dứt, một người từ sau Đỗ Ngũ Lang lao lên, chỉ tay vào mặt quan viên kia mà mắng: "Ngươi có biết phụ thân ta là ai không?!"
"Ta mặc kệ phụ thân ngươi là ai…"
"Khẩu khí lớn thật, ta chính là phụ thân hắn đây!"
Bất ngờ, một tiếng quát tháo vang lên.
Đỗ Ngũ Lang quay đầu lại, liền thấy Dương Chiêu sải bước đến, hắn vận quan bào đỏ nhạt, nhưng không hiểu sao lại toát lên phong thái uy nghiêm chẳng khác gì một vị tử bào đại quan.
Hôm nay, Đỗ Ngũ Lang đang ở Dương trạch làm khách, chúc mừng Dương Huyên thông qua tuế thí, sau này nhất định sẽ “Bay xa vạn dặm”, thì chợt nghe tin triều đình muốn tra tuế khảo gian lận đại án.
Lúc ấy, Đỗ Ngũ Lang lập tức cùng Dương Huyên chạy tới Quốc Tử Giám triệu tập đồng học. Mà lúc này Dương Chiêu xuất hiện, còn mang theo cả mấy vị hồng bào quan viên.
~~
Trong công đường, Đỗ Hồng Tiệm đã sai người trình thêm nhiều chứng cứ.
"Chư công mời nhìn xem, bài thi thiếp kinh này so với hai bài thi thơ phú và sách vấn dùng loại mực hoàn toàn khác biệt. Tiết Bạch dùng là Tùng Yên mặc, có mùi thơm thoang thoảng; Còn hai bài thi sau lại dùng là Trấn Khố mặc, vốn là loại mực do Quốc Tử Giám cung cấp. Vì vậy, ta suy đoán hai bài thi này đã được quan viên Quốc Tử Giám viết thay. Chư công chớ vội, ta còn có thêm chứng cứ khác, ta đã tra xét bài thi của Tiết Bạch trong kỳ thi tuần…"
"Kẻ tiểu nhân nào?!"
Một tiếng quát lớn bất ngờ vang lên, bên ngoài công đường trở nên ầm ĩ.
Đỗ Hồng Tiệm vừa quay đầu lại, liền thấy vài vị hồng bào quan viên giật lấy đình trượng từ tay lại viên, lao thẳng về phía này.
"Vi công vốn nổi tiếng thanh liêm, sao có thể để lũ tiểu nhân các ngươi bày trò vu cáo?!"
"Quốc Tử Giám là nơi thiên tử lập nên, há có chuyện gian lận tuế khảo?!"
"…"
Giữa những tiếng quát mắng, Đỗ Hồng Tiệm nheo mắt nhìn kỹ, nhận ra một sinh đồ cao lớn, tuấn tú nhưng ngờ nghệch đang lao đến.
Đó chính là Dương Huyên, nhi tử ngốc của Độ chi lang trung Dương Chiêu. Dù chỉ biết vài chữ, nhưng vẫn thông qua được tuế khảo… Dĩ nhiên, chuyện này không có gì lạ ở Quốc Tử Giám.
"Ta gian lận ư?!"
"Cản hắn lại!"
"Dừng tay, đây là công đường, không được làm càn…"
"Bành!"
Không kịp rồi, trong khoảnh khắc bất ngờ, Dương Huyên lao thẳng đến trước mặt Đỗ Hồng Tiệm, giơ quả đấm lên, tung một quyền vào bụng hắn ta.
"Ta vất vả lắm mới thi đỗ!"
Dương Huyên quả không hổ danh là một trong những thủ lĩnh lưu manh ở Trường An, cú đấm đầy khí thế của hắn khiến mười người làm chứng sợ hãi, đặc biệt là những kẻ đang chuẩn bị lời khai.
"Các ngươi muốn thi lại sao?!"
Cả công đường đều ngỡ ngàng, tràng diện trở nên hỗn loạn.
Đỗ Hồng Tiệm ôm lấy bụng trong đau đớn, nhưng vẫn nhạy bén nhận ra ngay Dương Huyên đã bị người khác giật dây. Hai chữ “thi lại” mà hắn hét lên, rõ ràng là chiêu bắn tiếng đe doạ của Tiết Bạch.
"Dương đại lang bình tĩnh, chưa ai nói ngươi gian lận cả."
Thấy Đỗ Hồng Tiệm định vạch trần mưu đồ kích động gây rối, Đỗ Ngũ Lang vội chen lời, cố gắng làm loạn thêm tình hình.
Vừa hay lúc đó, hắn chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc trong số mười nhân chứng kia.
"Đỗ Tí? Rõ ràng ngươi thi khoa Minh Kinh, sao lại biết Tiết Bạch có ở đó hay không? À, ta hiểu rồi. Ngươi là con cháu của Đỗ Hồng Tiệm? Hắn sai ngươi tạo ngụy chứng, đúng không?!"
"Đỗ Tử?" Dương Huyên nghe xong liền ngẩn người, sau đó hét lên: "Ngươi đã thông qua tuế khảo rồi, còn muốn thi lại nữa sao?!"
"Ta… ta thực sự không thấy hắn ở đó…"
"Còn nói?!" Dương Huyên giơ nắm đấm lên đe dọa, "Không biết nên đặt cái mông xuống đâu à?!"
Đỗ Tí sợ sệt, đành lắp bắp: "Ta… ta không thấy gì cả."
"Hồ nháo! Các ngươi dám đại náo công đường?!"
Đỗ Hồng Tiệm giận dữ quát lớn, quay lại thì thấy chư công vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, như thể đang xem kịch hay. Không còn cách nào khác, hắn buộc lòng phải chiêu hô lại dịch trấn áp cục diện.
"Mang nhân chứng vào! Trong lúc tuế khảo, Tiết Bạch đang ở phủ công chúa Hàm Nghi! Giữ yên lặng!"
"Ồn ào quá! Mau câm miệng hết cho ta!"
"…"
Tiết Bạch đứng một bên, tránh xa khỏi nước bọt văng tung tóe của Dương Huyên, tỏ vẻ như không liên quan đến chuyện ở đây vậy.
Hắn biết Đỗ Hồng Tiệm đang sốt ruột muốn chứng minh hắn thông đồng với Dương Hồi hãm hại Đông Cung, nhưng có lẽ không cần vội nữa, chắc hẳn giờ này Dương Hồi đã xuất hiện trước mặt Thánh Nhân, khai báo tất cả rồi.
~~
Đại Minh cung, Tử Thần nội điện viện.
Một quân bài vừa được đẩy ra, Lý Long Cơ lập tức ăn bài.
Dương Hồi thấy mình đánh ra quân bài đó, có chút hối hận, tiếp tục trò chuyện: "Nếu Thánh Nhân có thể cho phép tiểu tế nói thật một câu, Thập Bát Nương quả thực có hơi ngốc nghếch."
"Ngươi mới là kẻ ngốc!" Lý Nương nghe vậy lập tức bất mãn.
Hôm nay, nàng đang so kè với Trương Đinh, cả hai đều thắng khá nhiều thẻ đánh bạc.
"Còn không ngốc?" Dương Hồi buột miệng, "Nghe vài câu nói liền vào cung, ngươi là công chúa, vốn dĩ không nên dính dáng đến quốc sự."
Trương Đinh trông như đang chăm chú vào các quân bài, nhưng vẫn lắng tai nghe đôi phu thê này kẻ xướng người họa, ngẫu nhiên ánh mắt nàng liếc qua, trông thấy có thái giám bưng một cái khay vào, trên đó có vài bức văn thư bị trấn chỉ đè lên.
Hôm nay, Thánh Nhân vốn triệu Trương Đinh, Trương Tứ và Giả Xương đến chơi bài, Lý Nương lại chạy vào tố cáo Trịnh Kiền phỉ báng mẫu thân của nàng, Thánh Nhân nghe xong tỏ vẻ không vui. Nhưng Dương Hồi nói rằng đã nhận ra mình quá dễ bị người khác lợi dụng, lần này học được cách kiểm chứng trước, sau đó hắn liền dâng lên những văn thư này, rồi hứa lần sau sẽ không dám nhiều chuyện nữa.
Hành động này bất ngờ giúp hắn giành được một suất chơi bài.
Trương Đinh không dám lơ là ván bài trên tay, trong lòng cân nhắc kỹ càng. Nàng quyết định dù có mạo hiểm làm Thánh Nhân không vui, cũng phải tìm cách gây bất lợi cho Dương Hồi, bèn cười nhạt: "Phò mã mở miệng nói không nên nhúng tay vào quốc sự, thế mà vẫn dâng thứ gì đó lên đây?"
"Là lỗi của ta." Dương Hồi lập tức nhận sai: "Chuyện này không liên quan gì đến ta, chỉ là vì ta không muốn Thập Bát Nương nhúng tay lung tung mà chạy một chuyến đến Hình bộ, cuối cùng lại thành ta làm chuyện không đâu. Thậm chí trước khi vào cung còn nghe người ta nói, rằng ta cùng Tiết Bạch thông đồng với nhau."
Lý Nương ngạc nhiên hỏi: "Lúc Bùi Miện thả người ngươi cũng có mặt, nói ngươi khả nghi thì cũng thôi đi. Cớ sao chuyện này lại còn dính líu đến Tiết Đả Bài?"
Dương Hồi bật cười: "Hắn là bạn vong niên của Trịnh Kiền, lúc Trịnh Kiền bị bắt, hắn còn buông lời chống đối. Thế nên mới có người nói hắn từ bỏ tuế khảo, chạy đến giật dây ta cứu Trịnh Kiền ra."
"Hả?" Lý Nương càng thêm kinh ngạc.
Dương Hồi bĩu môi: "Ai bảo hắn nổi danh, ai bảo hắn ngạo mạn."
Lý Long Cơ đang đánh bài, bỗng dưng cười nhạo một tiếng.
Ba người còn lại lập tức sững sờ, không dám nói gì thêm.
"Từ bỏ tuế khảo? Bọn họ cũng nghĩ ra được chuyện này sao? Tiết Đả Bài là thằng nhóc ngày đêm trăn trở chuyện thi cử đấy."
"Thánh Nhân anh minh."
Trước khi kỹ càng bẩm tấu mọi chuyện lên Thánh Nhân, chỉ cần dăm ba câu để tạo ấn tượng ban đầu là đủ rồi. Dương Hồi khẽ cười, tiếp tục tập trung vào ván bài.
Trương Đinh sững lại, một đôi mỹ mục nhìn chăm chăm vào quân bài trước mặt.
Nàng không ngờ, bài tẩy của Đông Cung còn chưa đánh ra, mà đường đi nước bước đã bị mấy lời thoáng qua này phá hỏng rồi.
------------
*Đình úy: (còn gọi là Đại Lý hoặc Tác Sĩ) là một chức quan cổ ở Trung Quốc, được gọi trang trọng là Cức Khanh. Chức quan này được thiết lập từ đầu thời Tần, chịu trách nhiệm quản lý các vụ án hình sự. Đình Úy là một trong Cửu Khanh thuộc hệ thống Tam Công Cửu Khanh.
*“Bằng trình vạn lý”: bay xa vạn dặm.
*trấn chỉ 镇纸: đồ chặn giấy.
Bình luận truyện