Mãn Đường Hoa Thải
Chương 13 : Gian tướng
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 03:05 14-03-2024
.
Giữa lúc giới nghiêm, Dương Chiêu gõ cửa khách điếm, rồi ung dung bước vào sảnh, ngáp một cái, phất tay cười nói: "Đi thôi."
Tiết Bạch khẽ cười, hướng đến khách phòng trên lầu.
Mở cửa bước vào, liền thấy Đỗ Ngũ Lang sợ đến mặt mày tái mét.
Tiết Bạch lên tiếng trước: "Các ngươi đã dò la được tin gì về Đỗ nhị tiểu thư chưa?"
"Chưa." Thanh Lam nói: "Ngoài chợ có tin Thái tử lại ly hôn, nhưng không ai biết nhị tiểu thư đi đâu."
"Vậy đi thôi, Dương Chiêu đang đợi ở ngoài."
"Thật sự phải đi gặp Hữu tướng sao?" Đỗ Ngũ Lang hạ giọng nói: "Cùng bọn gian nhân này đồng lưu hợp ô, ta thật không cam lòng."
Tiết Bạch nói: "Thái tử cũng đâu phải gian nhân, nhưng hắn cũng không cứu được Đỗ gia."
Thanh Lam nói: "Hôm nay ta còn nghe ngóng được vài tin, ngoài Đỗ gia đều bị giải vào đại ngục, những quan viên kết giao với Liễu lang tế cũng bị hạ ngục rất nhiều."
Đỗ Ngũ Lang nấc một cái, đáp: "Vậy, vậy ta sẽ đến tướng phủ hùng hồn kể lể một phen, lắng lại đại án?"
Tiết Bạch vỗ vai hắn, nói: "Hùng hồn kể lể cũng không quan trọng. Ngươi là nhi tử của Đỗ gia, chỉ cần ngươi đến, đại biểu cho thái độ của Đỗ gia, Hữu tướng thấy mặt ngươi mới có thể tha cho Đỗ gia, hiểu không?"
"Ân, ta hiểu rồi."
"Đi thôi."
Ba người xuất khách phòng, bước xuống sảnh, không ngờ lại thấy Dương Chiêu nằm vắt ngang trên hai chiếc bàn ghép lại, áo khoác lông thú phủ kín thân hình, đã say giấc nồng tự bao giờ.
"Quốc cữu?"
"Ta ngủ thiếp đi sao?" Dương Chiêu giật mình tỉnh dậy, ngẩn ngơ một lúc, cười lớn: "Chứng tỏ ta thật sự tin tưởng các ngươi, ha ha ha."
Lúc này trời chưa sáng, Dương Chiêu có văn thư truy tặc nhân, trong giờ giới nghiêm thông hành không trở ngại, dẫn bọn họ băng qua những con phố Trường An đang chìm trong màn đêm, thẳng tiến đến Hữu tướng phủ.
Hắn khá dẻo miệng, suốt dọc đường không ngừng bắt chuyện với Tiết Bạch.
"Ngươi làm thế nào khiến Vương Liên Liên vì ngươi dẫn kiến? Ánh mắt của nàng nhìn ngươi lại khác hẳn khi nhìn ta."
"Ta chỉ tặng nàng vài câu thơ."
"Thơ?" Dương Chiêu nhướng mày nói: "Ngươi còn biết làm thơ?"
Tiết Bạch thoáng trầm ngâm, nói: "Sau khi ta hôn mê rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ, thỉnh thoảng có thể hồi tưởng vài câu thơ, nhưng lại quên ai là tác giả."
Dương Chiêu không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm, nhiệt tình ôm vai hắn, nói: "Ngươi đã biết làm thơ, hôm nào đến Giáo phường Nghi Xuân Viện dâng thơ, dẫn ca ca gặp Hứa Hợp Tử nổi danh thiên hạ kia một phen, được chứ?"
Tiết Bạch vẫn đang chăm chú giải thích chuyện làm thơ, nghe vậy khẽ giật mình, quay sang liếc nhìn hắn, trong ánh mắt thoáng hiện lên một vẻ phức tạp khó lột tả, cuối cùng mới thốt lên: "Quốc cữu quả thật là...... diệu nhân."
"Ta tuy diệu, nhưng kém xa cái 'diệu' của Hứa Hợp Tử." Dương Chiêu ha hả cười lớn, sau khi nuốt nước bọt lại không cam lòng nói: "Ta đến Trường An mấy năm nay, nhưng chưa từng gặp được nàng, luôn xem đây là điều tiếc nuối lớn nhất!"
Tiết Bạch hứa hẹn nói: "Cũng tốt, hôm nay nếu có thể sống sót rời khỏi Hữu tướng phủ, ta sẽ viết một bài thơ gửi đến Nghi Xuân Viện, kiến thức một chút tuyệt thế danh kỹ kia."
Dương Chiêu đại hỉ, thái độ với Tiết Bạch bỗng trở nên thân thiết khác thường, ghé sát tai nói: "Ngươi ta mới quen đã thân, tình như huynh đệ, ca ca sẽ chỉ cho ngươi thêm một con đường sáng."
"Ồ?"
"Hữu tướng có hai mươi lăm nhi tử, hai mươi lăm nhi nữ, khó tránh khỏi lo lắng cho hôn sự của chúng nữ nhi, nên bèn mở một khung cửa sổ nhỏ trên tường ở công đường, che lại bằng rèm lụa đỏ, mỗi khi có người đến bái kiến, các vị thiên kim trong phủ sẽ đứng sau quan sát tự tuyển, trong kinh thường gọi là ‘Tuyển Tế Song’. Ca ca tuy cũng phong lưu phóng khoáng, tiếc là tuổi đã lớn không vào được mắt các nàng, không thể một bước thẳng đến mây xanh, nhưng ngươi lại có thể cố gắng, đừng bỏ lỡ cơ hội quý này."
"Đa tạ Quốc cữu chỉ điểm." Tiết Bạch nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Ta phong thái thua xa Quốc cữu, cũng không có hy vọng gì nhiều."
"Gọi ta là ca ca được rồi, cần gì khách sáo?"
"......"
Đỗ Ngũ Lang theo ở phía sau nghe xong, thầm nghĩ nếu bị nữ nhi của Lý Lâm Phủ để mắt tới, cùng gian thần chi nữ thành thân, phá hỏng danh tiếng của Kinh Triệu Đỗ gia, sẽ thật bị phụ thân đánh chết, không khỏi lo lắng trong lòng.
~~
Đến Hữu tướng phủ, tiếng trống buổi sáng chưa vang lên.
Lý Lâm Phủ tự biết kết oán quá nhiều, nên cực kỳ phòng bị thích khách, mỗi khi ra ngoài đều có hơn trăm hộ vệ theo sau. Lúc này trước phủ của hắn, Tả Hữu Kiêu vệ đã chỉnh tề đội ngũ, chuẩn bị tĩnh nhai.
Dương Chiêu phải xuất trình lệnh bài mới được cho qua, hắn bước lên thì thầm vài câu với người gác cổng, người gác cổng liền đóng sập cửa bên rồi mới chạy vào thông báo.
Qua một hồi lâu, tướng phủ quản sự Thương Bích đến đây, trầm mặt hướng về Dương Chiêu, nói: "Dương tham quân bắt được tặc nhân, không áp đến lao ngục, lại mang đến Hữu tướng phủ, có phải hồ đồ rồi không?"
"Đại tổng quản có chỗ không biết, bọn hắn đều muốn nương nhờ Hữu tướng, nên ta mới làm vậy."
"Ngươi đáng lẽ nên nghiêm hình tra tấn, cầm chứng cứ đến trình báo, lại bị bọn tặc nhân dăm ba câu lừa gạt, thật là ngu xuẩn!"
Dương Chiêu bị hắn trách mắng, tâm tình đại hỏng, nhưng lúc này không thể lủi thủi dẫn người rời đi, cười xòa nói: "Chuyện này can hệ trong đại, đại tổng quản chỉ cần thông truyền một câu, bọn họ có lời khai quan trọng cần bẩm rõ trước mặt Hữu tướng."
"Chờ."
Thương Bích lạnh lùng liếc bọn người Tiết Bạch một cái, dặn dò hộ vệ giám sát chặt chẽ tặc tử, rồi mới quay người đi thông báo Hữu tướng.
Dương Chiêu nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn, trong lòng sôi sục hận ý, thầm nghĩ đại trượng phu như ta lại vẫn không bằng một con chó của tướng phủ, thề rằng một ngày nào đó phải càng có quyền thế hơn cả Lý Lâm Phủ!
Chứng kiến cảnh này, Đỗ Ngũ Lang không khỏi thầm cảm tạ Tiết Bạch đã tìm Dương Chiêu bảo lãnh. Bằng không, có lẽ hắn đã bị lão quản sự kia dùng ánh mắt trừng đến chết.
Lần này không lâu lắm, Thương Bích vội vã quay lại, vẫy vẫy tay.
"Hữu tướng sắp đi Hoàng thành, cho các ngươi thời gian nửa nén hương."
"Đa tạ đại tổng quản."
Một toán hộ vệ chấp đao tiến lên, áp giải mọi người vào phủ.
“Đông!” Xa xa truyền đến tiếng trống buổi sáng của Trường An, các thành môn cùng phường môn lần lượt mở ra.
Đỗ Ngũ Lang ngoảnh lại nhìn đại lộ Xuân Minh môn một lần, bất an mà bước vào Hữu tướng phủ.
Cùng lúc có người chạy ra từ Hữu tướng phủ, gõ mạnh vào chiếc chiêng cầm trong tay.
"Đinh! Tĩnh Nhai!"
"Hữu tướng xuất hành! Hành nhân tránh đường!"
Một tên Hữu Kiêu vệ không ngừng hô to, thúc ngựa phi về hướng bắc, từ Hữu tướng phủ hô qua Tam Khúc, hô qua Bắc phường môn. Ra Bình Khang phường, hô đến Sùng Nhân phường, Vụ Bản phường, cuối cùng hướng thẳng đến Hoàng thành Thượng An môn.
Biết bao thương khách đã sớm chờ tiếng trống sáng vang lên để sang Đông thị, vất vả lắm mới dắt được lạc đà ra, đành lại lùi vào.
"Hữu tướng xuất hành! Hành nhân tránh đường!"
Trong lúc nhất thời, nửa thành đều lặng im...
~~
Dương Chiêu bước qua hành lang, chợt nhận ra lầu các của Hữu tướng phủ không hề được xây bằng hương mộc.
Dĩ nhiên không phải vì Lý Lâm Phủ thiếu tiền, mà là bởi nơi này xưa kia từng là phủ đệ của Lý Tĩnh, từ lâu không người ở, một ngày quốc sư Phù Đồ Hoằng đi ngang qua đây, nói rằng ai có thể ở nơi này nhất định cao quý không tả nổi. Đầu niên hiệu Khai Nguyên, Lý Lâm Phủ khi còn là Phụng Ngự quan chánh ngũ phẩm hạ dọn đến đây, Phù Đồ Hoằng liền khẳng định hắn ắt sẽ nhậm tướng, chỉ có điều không thể thay đổi trung môn của phủ đệ này, bằng không đại họa lâm đầu.
Lầu các tuy không dùng hương mộc, nhưng trong sảnh lại thắp long diên hương vô cùng quý giá, sương khói lượn lờ, lay động lòng người.
Nến vẫn chưa tắt, xem ra đã cháy suốt đêm.
Đầu tiên, hộ vệ xếp hàng chỉnh tề, đảm bảo không có bất trắc nào xảy ra, sau bức bình phong mới có động tĩnh, dần dần hiện ra đông đảo bóng người, đủ loại tỳ nữ với các kiểu búi tóc khác nhau, muôn màu muôn vẻ.
Không hổ là Lý Lâm Phủ có thể sinh được năm mươi nhi tử nhi nữ.
Thương Bích bước lên trước, nhỏ giọng nói: "A Lang, người đưa đến."
"Nói."
Một giọng nói đầy uy nghi vang lên, mang theo khí thế lạnh lùng đáng sợ.
Dương Chiêu vội nói: "Hữu tướng, Dương Chiêu không làm nhục mệnh!"
"Câm miệng, không bảo ngươi nói." Lý Lâm Phủ nói: "Đỗ Ngũ Lang, ngươi có chứng cứ gì?"
Đỗ Ngũ Lang đã bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, lắp bắp nói: "Ta ta ta, phụ thân ta bị oan, nhị tỷ ta đã ly hôn với Thái tử..."
"Bản tướng không có thời gian nghe những lời vô ích!"
Lập tức có người tiến lên đá một phát vào khoeo chân của Đỗ Ngũ Lang, khiến hắn quỵ gối xuống đất.
Hắn còn cố đứng dậy, nhưng trong lúc giãy dụa thế mà thật sự nhìn thấy bên trong ô cửa sổ nhỏ phủ rèm lụa đỏ trên vách tường bên, thoáng có bóng người lướt qua, không khỏi giật mình, thầm nghĩ không tốt, vội cúi đầu xuống, tránh để gian tướng chi nữ vừa ý.
"Tại hạ Tiết Bạch, Lý Hanh từng ra lệnh chôn sống ta cùng Thanh Lam." Tiết Bạch nói: "Không biết Hữu tướng có biết chuyện này không?"
Đỗ Ngũ Lang ngẩn người kinh ngạc vì hắn dám gọi thẳng tục danh của Thái tử, đồng thời bỗng cảm thấy tên của nhị tỷ phu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khó tả.
Vả lại khi tục danh của Thái tử vừa được thốt ra, ngay cả một số hộ vệ của Hữu tướng phủ cũng lộ vẻ bất an.
Chỉ có Lý Lâm Phủ thản nhiên nói: "Các ngươi đã nguyện hiệu trung với tên phế vật đó, lúc này than oán, thì có ích gì?"
"Hữu tướng vẫn chưa biết chuyện này sao?" Tiết Bạch nói: "Vậy thì thật lạ, chẳng hay Lý Hanh đã làm thế nào qua mặt được Kinh Triệu Phủ, Trường An huyện, Vạn Niên huyện, Tả Hữu Kiêu vệ, Tả Hữu Kim Ngô vệ, sai hàng chục tử sĩ, đưa một chiếc xe ngựa ra khỏi Trường An thành?"
"Hàng chục tử sĩ?" Lý Lâm Phủ đột nhiên hỏi: "Ngươi tận mắt chứng kiến?"
Trong khoảnh khắc này, mọi người đều cảm thấy khí thế của vị Hữu tướng này đằng sau bình phong thay đổi.
Bầu không khí trong sảnh dần trở nên ngột ngạt khó thở.
Dương Chiêu trên mặt khẩn trương, trong lòng lại vui mừng, thầm nghĩ đây quả đúng là nhân tài, vừa mở miệng đã khiến Hữu tướng biến sắc, không như tên Lưỡi Gà kia bận rộn cả năm, cũng chẳng được tích sự gì.
Sau một khắc, lại nghe Tiết Bạch hỏi: "Ta tuổi nhỏ vô tri, không biết Đông cung phải chăng có thể súc dưỡng tinh nhuệ?"
Dương Chiêu lập tức lại căng thẳng, thầm nghĩ tiểu tử này thật to gan, còn dám hỏi ngược lại Hữu tướng.
Sau bình phong vang lên giọng nữ tử, nói: "Đông cung bố trí thập suất phủ, phân biệt là Tả Hữu vệ suất phủ, Tả Hữu ti ngự suất phủ, Tả Hữu thanh đạo suất phủ, Tả Hữu giam môn suất phủ, Tả Hữu nội suất phủ, chưởng quản Đông cung gia môn cấm vệ... Nhưng triều đình đã có quy định, Thái tử không ở Đông cung, thập suất phủ sớm đã thành nhàn ti. Hắn từ sắc phong đến nay, luôn ở Thập Vương Trạch, làm sao có thể súc dưỡng tinh nhuệ?"
Tiết Bạch nói: "Tức là, Lý Hanh vốn không nên có những tử sĩ đó?"
Lý Lâm Phủ hỏi: "Tử sĩ giấu ở đâu?"
"Xin Hữu tướng cho phép ta tỉ mỉ bẩm báo."
"Chuẩn."
Tiết Bạch hít sâu hai hơi, chậm rãi nói: "Ta từng hôn mê trong tuyết, thất lạc ký ức, được Đỗ gia cứu, sở dĩ đốt cháy thư phòng của Liễu Tích, cũng không phải vì phụng mệnh Lý Hanh, chẳng qua là bởi sáu chữ 'Ân tất báo, nợ phải đền' mà thôi. Chẳng ngờ Lý Hanh không có chút nào đảm đương, ta tìm chứng cứ giúp hắn, hắn lại muốn chôn sống ta. Hạng người vong ân bội nghĩa như vậy, không xứng làm vua."
Dương Chiêu nghe câu "Ân tất báo, nợ phải đền" kia, không khỏi vỗ tay khen ngợi, thầm nghĩ sáu chữ này so với nói "Vì Hữu tướng hiệu trung" còn hữu dụng hơn nhiều, Hữu tướng phủ thích nuôi nhất chính là những con chó có thể điên cuồng cắn Thái tử.
"Lúc đó, Lý Tĩnh Trung dẫn ta và Thanh Lam đến trước xe vận cam thủy, xung quanh có tám lực sĩ, trong vại nước còn giấu hai người nặng đến bốn trăm cân, bọn họ ba, bốn người nâng lên không tốn sức chút nào."
"Người đánh xe chỉ có một, dáng người không cao lớn, lòng bàn tay chai sần vết chai, trên mặt đầy sẹo, hễ có ai bảo hắn đánh xe chậm lại, hắn liền nói 'Lòng đang nóng như lửa đốt'."
"Trong đó có người họ 'Thác Bạt' phụ trách buộc dây thừng, lúc qua cổng ta nghe thấy một câu 'Thác Bạt buộc dây chặt, đừng để rơi nắp'."
"Đến đại lộ Trường An, ta nhìn qua khe hở, thấy có vài nhóm lực sĩ tương tự lái xe ngựa giống nhau, người ngoài chỉ thấy mấy người vận cam thủy, nhưng lại không biết bọn họ yểm hộ lẫn nhau, thực ra có vài chục người."
"..."
"Lũng Hữu quân sĩ!" Lý Lâm Phủ từng chữ mạnh mẽ, giọng phá bình phong, "Quả nhiên, bản tướng không hề oan uổng Hoàng Phủ Duy Minh!"
Dương Chiêu tuy không hiểu những lời này có ý gì, nhưng chỉ nghe từ "quả nhiên" đã thấy phấn chấn, cao giọng nói: "Thái tử súc dưỡng tử sĩ, lòng dạ khó lường, cần phải hảo hảo điều tra!"
Đỗ Ngũ Lang vừa nghe liên lụy đến Lũng Hữu quân sĩ, kinh hãi run rẩy, lập tức hối hận vì đến Hữu tướng phủ xin mạng, đứng dậy hô to: "Tiết Bạch, ta hối hận rồi! Ta không thể vì cứu nhà mình mà tàn hại trung lương..."
Vài hộ vệ vội vàng tiến lên đè chặt hắn.
"Nếu thế gian lại xuất hiện thêm vô số oan hồn, ta sẽ có lỗi với tổ tiên..."
"Câm miệng đồ ngu xuẩn!" Dương Chiêu tiến lên, ôm chặt đầu Đỗ Ngũ Lang, lấy khăn tay nhét vào miệng hắn, cười nói: "Đã vào cửa, còn tùy ngươi sao?"
Lý Lâm Phủ sau bình phong thản nhiên nói: "Tiết Bạch, hắn nói, ngươi thấy thế nào?"
"Đều là làm quan, lĩnh một phần bổng lộc, gánh một phần phong hiểm, nói oan cũng oan, nhưng còn oan hơn bách tính khổ cực sao? Còn oan hơn dân thường, nô lệ, phụ nữ trẻ em, già yếu, người bị chôn sống trong vại sao?"
"Ha ha."
Lý Lâm Phủ hiếm khi cười, mắng: "Cẩu thí đạo lý, nhưng ngươi có thể tự an ủi lòng mình, tốt, rất tốt."
"Tạ Hữu tướng."
"Ô! Ô!" Đỗ Ngũ Lang không ngừng kêu la.
Đúng lúc này, người gác cổng đến trước sảnh, bẩm báo: "A Lang, Cát pháp tào đến, nói có việc gấp cần gặp."
"Chuyện gì?"
"Nói là đã tìm được tung tích của Đỗ Ngũ Lang và Tiết Bạch, bọn họ trọ trong một gian khách điếm ở Vĩnh Hưng phường..."
Dương Chiêu nghe vậy, không nhịn được cười nhạo.
Lý Lâm Phủ thản nhiên mắng một câu "Phế vật", rồi nói: "Bảo hắn đợi đi."
"Vâng."
"Hiểu Nô, tra hỏi tên phế vật này cùng tiểu tỳ, kiểm tra lời nói của Tiết Bạch là thật hay giả."
"Vâng."
Thương Bích nhìn thấy Lý Lâm Phủ sau bình phong đã đứng dậy, vội vàng tiến lên, cúi mình hỏi: "A Lang, đã dọn xong đường phố, có nên khởi hành?"
Lý Lâm Phủ không để ý đến hắn, thản nhiên phân phó: "Nhuận Nô, dẫn Tiết Bạch đến Yển Nguyệt Đường."
"Vâng."
Nói xong, sau bình phong còn có hơn mười tỳ nữ dìu hắn chuyển qua nhuyễn bích.
Còn lại hai tỳ nữ lần lượt bước ra.
Một người trong đó ánh mắt ngạo mạn, chính là Hiểu Nô.
Nàng bước đến gần Đỗ Ngũ Lang, đá một phát khiến hắn ngã xuống đất, quát lên: "Câm miệng."
Nhuận Nô khuôn mặt tròn trịa hơn, đi về phía Tiết Bạch, nhàn nhạt nói: "Mời."
Tiết Bạch nhìn lướt qua Đỗ Ngũ Lang, rồi theo tỳ nữ này rời đi.
Từ cửa bên sảnh đường men theo lối nhỏ, bước qua hai vòm cổng hình trăng khuyết, hai nhịp cầu cong, phía trước hiện ra một tòa lầu các nguy nga ôm trọn mặt hồ. Kiến trúc gỗ đá lộng lẫy, đường nét tinh xảo, dáng tựa vầng trăng non, tấm biển sơn son khắc ba chữ "Yển Nguyệt Đường" thếp vàng lấp lánh.
Nhuận Nô dừng bước, quan sát Tiết Bạch từ trên xuống dưới, dùng phất trần quét bụi trên người hắn, cẩn thận kiểm tra tay áo, rồi để hắn tháo giày bước vào.
__________
*đồng lưu hợp ô: đồng lõa.
.
Bình luận truyện